Chương 66: Không còn là con cháu nhà họ Minh nữa
Sơ Hòa
04/09/2021
Ôn Nguyệt không lâu sau rít lên một tiếng chói tai nhưng lại khiến người trong phòng im lặng, sau đó mất khống chế nhổ bào về phía Minh Thứ.
Nỗi lo của bà đã thành sự thật, bà cuối cùng không thể diễn tiếp vai một người mẹ hiền lành, bao dung. Bà không chấp nhận được đứa con duy nhất của mình là người đồng tính, bà phải thức tỉnh Minh Thứ!
Nhưng Minh Thứ từ sớm đã không còn là một đứa trẻ có thể tùy ý để mặc cho mình bị ăn tán nữa. Bây giờ đừng nói tới Ôn Nguyệt, cho dù là Minh Hào Phong, cũng không thể dễ dàng động thủ với cậu.
Cậu thấy Ôn Nguyệt nhào sang, nhanh nhẹn lùi một bước, mau chóng giơ tay, kiềm lấy hai bên cổ tay của Ôn Nguyệt, xong nhìn lấy ánh mắt lạnh lùng của bà, thế mà lại thấy có đôi chút thương tiếc.
Cả người Ôn Nguyệt đang run rẩy kịch liệt, giống như đang phát điên muốn rút tay ra, khóc lóc thét lên: "Đồng tính... đồng tính, con không thể là người đồng tính!"
"Tôi đã là vậy rồi." Minh Thứ vẫn kiềm chặt Ôn Nguyệt, trong khi nói còn ngẩng đầu nhìn sang Minh Hào Phong đang kinh ngạc bên cạnh, "Chuyện tôi thích Tiêu Ngộ An này cũng giống như chuyện tôi muốn đăng ký vào Đại học cảnh sát, không cần biết hai người có chấp nhận hay không. Tôi về không phải để dò hỏi ý các người có chịu hay không."
Minh Hào Phong tựa như sấm rền gió cuốn, quát lớn: "Mày có biết mày đang nói cái gì không?"
Minh Thứ cười giễu cợt, "Ông tính đe dọa gì tôi sao?"
Cậu quá hiểu đôi ba mẹ này của mình sẽ làm ra chuyện gì với mình.
Lúc nhỏ, cậu đã nếm đủ. Khi ấy cậu tuyệt vọng bất lực, chỉ có thể chờ mong anh đến cứu mình. Thế nhưng anh cũng là một người chưa trưởng thành. Đôi cánh của anh vẫn chưa đủ chắc để là nơi cậu có thể dựa vào.
Nhưng bây giờ cậu đã lớn, cậu mười tám tuổi, đã là người trưởng thành.
Cậu đã cao hơn người mẹ hay khóc lóc, người cha hay nổi nóng của mình, trong lòng cậu bùng cháy một ngọn lửa dữ dội, đốt đi những lo âu, nỗi bất an thành cát bụi, thứ còn giữ lại là một viên bảo thạch cứng cáp lấp lánh.
Lúc Tiêu Cẩm Trình còn học THCS thường hay ngâm nga mấy câu thơ lãng nhách, gì mà tình yêu có thể khiến con người ta trở nên dũng cảm, tình yêu không gì là không thể. Cậu nghe không hiểu, lãng xẹt tới nỗi làm cậu nổi da gà.
Còn hiện tại thì cậu hiểu rồi, đối với một hướng nào đó của một người, đúng thật là có thể làm cho con người không sợ không hãi.
Minh Hào Phong sắc mặt trắng xanh, gân xanh trước trán ùn ùn nổi lên, "Mày nghĩ cho kĩ mình đang nói chuyện với ai, nghĩ cho kĩ mình đang nói cái gì!"
Minh Thứ không lùi nửa bước, thậm chí còn hất cằm, "Người nên để đầu óc nghĩ cho kĩ là ông, ông lại đang tính nhốt tôi lại chứ gì, sau đó ném thẳng tôi ra nước ngoài, đúng chứ?"
Bị nói trúng tim đen, sắc mặc Minh Hào Phong lại càng khó coi, "Nếu đã biết, mày còn dám ngang ngạnh với tao?"
"Ông không có quyền ép tôi làm chuyện đó." Minh Thứ cười một tiếng, "Tôi biết ông tài lắm, nhưng tôi cũng có chuẩn bị mà. Hôm nay nếu như tôi không trở về trường được, Tiêu Ngộ An và Tiêu Cẩm Trình sẽ biết ngay. Tiêu Cẩm Trình tuy rằng chưa tốt nghiệp, nhưng đã bắt đầu làm nhiệm vụ rồi, Tiêu Ngộ An... Tiêu Ngộ An càng khỏi phải bàn ha? Bắt nhốt một người thành niên là phạm pháp, ông, các người..."
Nói giữa chừng, Minh Thứ lại quét ánh mắt sang Ôn Nguyệt, "Đừng có biết luật phạm luật."
Ôn Nguyệt được thả ra, ngồi cứng đờ trên ghế, hai mắt trống rỗng nhìn Minh Thứ.
Đứa con của bà, là có chuẩn bị mới đến! Nó đã không còn là một bé trai tiểu học bị bà ném vào học nội trú nữa, cũng không còn là đứa trẻ bị Minh Hào Phong nhốt lại trong phòng.
Nó vẫn luôn phản kháng lại, chỉ là phản kháng trong quá khứ là một sức phản kháng nhỏ bé không đáng nhắc tới, còn loại phản kháng của hiện tại, ấy vậy đã thành một loại hấp dẫn của người đàn ông đã trưởng thành.
"Tiểu, Tiểu Thứ." Ôn Nguyệt vươn tay, muốn kéo Minh Thứ.
Minh Thứ tránh né, "Lời tôi muốn nói đã nói xong. Còn ý kiến của các người, tôi không muốn nghe, cũng sẽ không chấp nhận."
"Mày bây giờ đủ lông đủ cánh rồi chứ gì? Nên mới dám nói chuyện với ông già mày như vậy?" Minh Hào Phong bước lên phía trước, túm chặt cổ áo của Minh Thứ.
Ôn Nguyệt lại hét lên tiếng nữa, còn Minh Thứ thì lại bình tĩnh lạnh nhạt nhìn ba của mình, nhẹ nhàng nhả ra hai chữ: "Buông ra."
Minh Hào Phong đương nhiên không buông.
Minh Thứ siết chặt tay của ông, bởi vì dùng sức, mà gân ở mu bàn tay và cổ tay nổi cả lên.
Hai người im lặng đấu sức, bên cạnh là tiếng khóc sướt mướt của Ôn Nguyệt.
Sức của Minh Hào Phong rất lớn, sau cùng khi Minh Thứ vùng thoát được, hai tay đã tê dại, cổ áo cũng bị kéo đứt một khuy áo.
"Lời tôi đã nói xong." Cậu xách cặp bên ghế, đeo lên vai phải, "Thế nhé."
"Đứng lại!" Minh Hào Phong nói: "Mày hôm nay ra khỏi cái nhà này, thì đừng mong trở về nữa!"
Ôn Nguyệt đau khổ lắc đầu, "Không!"
Minh Thứ thấy mình đang nghe phải một câu chuyện cười, nghiêng mặt đáp: "Ông tưởng tôi muốn về sao? Có lần nào, mà không phải là mấy người gọi tôi về?"
"Nếu như ông đã đề đập tới chuyện này, vậy tôi cũng nói một lần cho rõ, đỡ phải sau này lại tranh cãi." Minh Thứ nhíu mày, cố ý bôi đi sạch sẽ nét yếu ớt thuộc về tuổi thiếu niên, "Nếu hai người đồng ý tôi vào Đại học Cảnh sát, hai là đồng tính, thì chúng ta còn có thể duy trì quan hệ gia đình 一一 Giống như mấy năm nay vậy. Còn nếu một mực phản đối, vậy thì kể từ hôm nay, tôi sẽ không nhận hai người là ba mẹ của tôi nữa."
Ôn Nguyệt hai tay che miệng, Minh Hào Phong sửng sốt trừng mắt.
"Làm món hàng tặng kèm của cuộc hôn nhân các người, tôi đã mệt từ lâu rồi." Sắc mặt Minh Thứ dần lạnh lùng, "Trong lòng mấy người cũng rõ mà, mấy người có xứng làm ba mẹ hay không ấy."
Nói dứt, Minh Thứ không thèm ở lại một giây nào, vặn cửa rời đi.
Đỗ Hạo trực ngay quán cafe gần nhà họ Minh, sống chết cầm điện thoại, trên tay toàn là mồ hôi. Vừa thấy Minh Thứ đi ra, thấy thế mà nhẹ nhõm đến mức tự đắc.
Minh Thứ cạn lời, "Anh đẹp trai, chú ý biểu cảm được không?"
Đỗ Hạo gấp gáp nói: "Tớ như vầy không phải đang căng thẳng sao? Tớ sợ bọn họ nhốt cậu lại thật, cậu còn không ra, tớ sẽ gọi điện thoại cho anh Cẩm Trình ngay!"
"Được rồi." Minh Thứ cầm lấy ly đá xay kem bạc hà, uống một ngụm lớn, "Không sao mà, tôi có thể giải quyết được."
Đỗ Hạo vẫn còn lo lắng không nguôi, "Lần này là tại bọn họ bị cậu đánh úp không kịp trở tay, chuyện này khẳng định chưa xong đâu, đợi Minh Hào Phong đáp trả lại, cậu lại phải chịu tội."
"Tôi không sợ." Minh Thứ duỗi chân, "Dù sao cũng phải vượt qua bước này, tôi không thể cứ lùi bước mãi."
Chỗ ngồi của quán cafe có hơi hẹp, Minh Thứ vừa duỗi chân, đã đạp phải đôi giày trắng của Đỗ Hạo, Đỗ Hạo mau chóng phủi, "Không lùi được thì cậu cứ tới xách theo tớ nè?"
Minh Thứ nhìn cậu ta, cười giễu một tiếng, đứng dậy bốp vào đầu người ta mấy cái, làm tới nỗi Đỗ Hạo gào thét kêu.
"Dạo này cho cậu chịu khổ rồi, nếu như phát hiện tôi đột nhiên biến mất, nhớ liên hệ với anh tôi và Tiêu Cẩm Trình kịp lúc."
"Yên tâm, anh em vẫn luôn ở đây."
Minh Thứ và nhà họ Minh như một sợi dây thừng bị kéo căng đến cực điểm, tùy khắc là có thể đứt dây. Nhưng trước khi kết thúc kỳ thi Đại học, Minh Hào Phong và Ôn Nguyệt đều không làm gì nữa.
Trước kỳ thi Đại học một ngày Minh Thứ gọi điện cho Tiêu Ngộ An.
"Em chuẩn bị xong rồi." Minh Thứ lo lắng thì lo lắng, nhưng không muốn ở trước mặt Tiêu Ngộ An lộ ra nét sợ hãi nào, "Anh, nếu như em nhận được giấy thông báo trúng tuyển, em có thể tới tìm anh không?"
Tiêu Ngộ An nhấc cuộc gọi này là vì muốn cổ vũ Minh Thứ, lời cũng lựa lời hay để nói. Thi Đại học là một chuyện lớn, kẻ làm phụ huynh như anh vẫn thấy bận lòng, không thể trở về bên cạnh cậu, tâm trạng càng treo lơ lửng trên cao.
Hơn nửa năm nay Minh Thứ không nhắc một chữ thích nào với anh, mà anh thì cũng vậy, đã đến thời khắc mấu chốt rồi, tất cả đợi thi xong Đại học rồi hẵng giải quyết.
"Có lấy được hay không, vẫn có thể đến tìm anh." Tiêu Ngộ An dịu dàng đáp: "Thả lỏng bình tĩnh, chuẩn bị trước bút thước, giấy tờ chứng minh."
Minh Thứ vờ như bình tĩnh, thật ra từ khi nghe được giọng nói của Tiêu Ngộ An tim phút chốc đã đập dồn dập. Cậu nhắm mắt, tưởng tượng như Tiêu Ngộ An đang ở cạnh cậu, âm giọng trầm thấp như một đôi tay, như có như không xoa nắn trái tai của cậu.
"Thế thì phải lấy giấy trúng tuyển cho bằng được." Không được nghĩ nữa, cậu lặng lẽ thở sâu, lấy chất giọng thoải mái vui vẻ đáp: "Anh, vậy em đi ôn bài đây nhé, anh chúc em thêm một câu nữa đi."
Tiêu Ngộ An vuốt lông lấy lòng, "Chúc anh Minh của tụi mình thi điểm tốt."
Minh Thứ nói: "Không phải câu này, anh, anh phải nói là 一一 Chúc Minh Thứ thi được vào Đại học Cảnh sát."
Tiêu Ngộ An thoáng im lặng.
Minh Thứ không nghe thấy tiếng, đã mặt dày hối thúc, "Anh à一一"
Tiêu Ngộ An thở dài, học sinh thi Đại học có "đặc quyền" nhất, anh phải cho người ta cái "đặc quyền" này.
"Chúc anh Minh của tụi mình thi được vào Đại học Cảnh sát."
"Chốt đơn!" Minh Thứ hài lòng cười lên, "Thế em, em đi ôn tập đó, đợi tin vui của em đi."
Cuộc chiến ác liệt diễn ra vào một ngày nắng chói chang, sau lại trải qua thêm một đêm tiệc vui vẻ không chợp mắt.
Thành tích được công bố, Minh Thứ nhẹ nhõm thở ra một hơi, một năm lớp mười hai này, không có lần nào cậu chấp nhận lùi bước, cuối cùng số điểm cậu đạt được cũng đủ cho cậu đăng ký vào trường Đại học Cảnh sát.
Chẳng qua cơn bão dữ trước nay luôn giáng trên đầu vào giờ khắc này cuối cùng cũng đổ xuống nhà họ Minh.
Thái độ của Minh Hào Phong cương quyết, sao cũng không chấp nhận Minh Thứ đăng ký vào trường Đại học Cảnh sát, ông ta và Ôn Nguyệt đã lót đường cho cuộc đời về sau của Minh Thứ, chỉ cần nửa tháng sau, Minh Thứ sẽ bị tống ra nước ngoài.
Minh Thứ đứng vững như cây tùng bách, "Ông tưởng ông đưa tôi đi được chắc?"
Minh Hào Phong trả đũa, "Mấy cái móng võ mèo cào đó của mày sao cản được tao! Tao dạy con tao, Tiêu Ngộ An không có tư cách chen vào hỏi!"
"Tôi đã không còn là con ông nữa." Vẻ mặt Minh Thứ hờ hững, "Hai người cũng không còn là ba mẹ tôi nữa."
"Bớt lôi chuyện đoạn tuyệt quan hệ ra thù dọa tao!" Minh Hào Phong quát: "Mày nhận tao hay không cũng được, nhưng mày muốn chạy theo một thằng đàn ông, nghĩ cũng đừng hòng!"
Minh Thứ nói: "Vậy ông cứ đợi đi, Tiêu Ngộ An với Tiêu Cẩm Trình sắp sửa biết các người bắt nhốt tôi ngay thôi."
"Biết thì đã sao! Đây là chuyện của nhà họ Minh tao!"
"Đủ rồi!" Minh Hãn vẫn luôn im lặng bỗng dưng gõ ba-toong, "Chuyện nhà bết bát tới nỗi ai cũng biết, còn muốn lôi cả nhà họ Tiêu vào, tụi bây không sợ mất mặt hả!"
Minh Thứ nhìn cụ ông tới tuổi ngọn nến tàn, bỗng dưng nảy lên một linh cảm, lần này ông nội sẽ đứng về phía mình.
Minh Hãn là một cụ già cổ hủ cố chấp cực kỳ, gần như chưa từng cười, rất hà khắc đối với kẻ nhỏ, nhưng Minh Thứ không thể không thừa nhận, rằng mình là do ông nội nuôi lớn, sáu năm trước cậu từ bên ngoài trốn về, Minh Hào Phong và Ôn Nguyệt tính đưa cậu xuất ngoại, cũng là do ông nội ra mặt ngăn cản.
Ông và cậu tình cảm không quá khắn khít, nhưng nuôi dưỡng bản chất đã là một loại trói buộc.
Minh Hào Phong nói: "Ba, ý ba là sao?"
Minh Hãn trừng con mắt đục ngầu, "Nó lớn rồi, để nó đi làm chuyện mà nó đã quyết định."
Cụ ông lớn tiếng, Minh Hào Phong nhất thời chỉ đành thu tính nết lại.
Minh Hãn lại xoay sang Minh Thứ, giọng điệu vẫn là ngữ khí không vui kèm theo ghét bỏ, "Chuyện của nhà mình, đóng cửa lại tự giải quyết, hở tí lại tìm nhà họ Tiêu giúp đỡ, nhà họ Minh chúng ta không có đứa con cháu nào như vậy."
Chỉ hai câu, đã mắng đủ cả con lẫn cháu. Minh Thứ ngây ngốc một hồi, mới ý thức được mình có thể tách khỏi cái nhà này rồi, chuyện nhà họ Minh bọn họ ở nhà họ Minh giải quyết, phương pháp giải quyết còn rất thô bạo, nhưng cũng coi như hợp với ý của cậu 一一 Cậu không còn là con cháu nhà họ Minh nữa, về sau ai trong nhà họ Minh cũng đừng hòng quản cậu nữa.
Rạng sáng, Tiêu Ngộ An hoàn thành nhiệm vụ, đang trở về tiểu khu, nhớ ra trong nhà hết đồ uống, thế là quẹo sang cửa hàng tiện lợi mua.
Một chàng trai bận động phục nhân viên ôm một thùng nước, không cẩn thận đâm phải anh, khi ánh mắt giao nhau, trong mắt anh chứa đầy kinh ngạc, thế mà trong mắt đối phương lại là ngạc nhiên mừng rỡ.
"Anh!" Minh Thứ hét gọi.
Nỗi lo của bà đã thành sự thật, bà cuối cùng không thể diễn tiếp vai một người mẹ hiền lành, bao dung. Bà không chấp nhận được đứa con duy nhất của mình là người đồng tính, bà phải thức tỉnh Minh Thứ!
Nhưng Minh Thứ từ sớm đã không còn là một đứa trẻ có thể tùy ý để mặc cho mình bị ăn tán nữa. Bây giờ đừng nói tới Ôn Nguyệt, cho dù là Minh Hào Phong, cũng không thể dễ dàng động thủ với cậu.
Cậu thấy Ôn Nguyệt nhào sang, nhanh nhẹn lùi một bước, mau chóng giơ tay, kiềm lấy hai bên cổ tay của Ôn Nguyệt, xong nhìn lấy ánh mắt lạnh lùng của bà, thế mà lại thấy có đôi chút thương tiếc.
Cả người Ôn Nguyệt đang run rẩy kịch liệt, giống như đang phát điên muốn rút tay ra, khóc lóc thét lên: "Đồng tính... đồng tính, con không thể là người đồng tính!"
"Tôi đã là vậy rồi." Minh Thứ vẫn kiềm chặt Ôn Nguyệt, trong khi nói còn ngẩng đầu nhìn sang Minh Hào Phong đang kinh ngạc bên cạnh, "Chuyện tôi thích Tiêu Ngộ An này cũng giống như chuyện tôi muốn đăng ký vào Đại học cảnh sát, không cần biết hai người có chấp nhận hay không. Tôi về không phải để dò hỏi ý các người có chịu hay không."
Minh Hào Phong tựa như sấm rền gió cuốn, quát lớn: "Mày có biết mày đang nói cái gì không?"
Minh Thứ cười giễu cợt, "Ông tính đe dọa gì tôi sao?"
Cậu quá hiểu đôi ba mẹ này của mình sẽ làm ra chuyện gì với mình.
Lúc nhỏ, cậu đã nếm đủ. Khi ấy cậu tuyệt vọng bất lực, chỉ có thể chờ mong anh đến cứu mình. Thế nhưng anh cũng là một người chưa trưởng thành. Đôi cánh của anh vẫn chưa đủ chắc để là nơi cậu có thể dựa vào.
Nhưng bây giờ cậu đã lớn, cậu mười tám tuổi, đã là người trưởng thành.
Cậu đã cao hơn người mẹ hay khóc lóc, người cha hay nổi nóng của mình, trong lòng cậu bùng cháy một ngọn lửa dữ dội, đốt đi những lo âu, nỗi bất an thành cát bụi, thứ còn giữ lại là một viên bảo thạch cứng cáp lấp lánh.
Lúc Tiêu Cẩm Trình còn học THCS thường hay ngâm nga mấy câu thơ lãng nhách, gì mà tình yêu có thể khiến con người ta trở nên dũng cảm, tình yêu không gì là không thể. Cậu nghe không hiểu, lãng xẹt tới nỗi làm cậu nổi da gà.
Còn hiện tại thì cậu hiểu rồi, đối với một hướng nào đó của một người, đúng thật là có thể làm cho con người không sợ không hãi.
Minh Hào Phong sắc mặt trắng xanh, gân xanh trước trán ùn ùn nổi lên, "Mày nghĩ cho kĩ mình đang nói chuyện với ai, nghĩ cho kĩ mình đang nói cái gì!"
Minh Thứ không lùi nửa bước, thậm chí còn hất cằm, "Người nên để đầu óc nghĩ cho kĩ là ông, ông lại đang tính nhốt tôi lại chứ gì, sau đó ném thẳng tôi ra nước ngoài, đúng chứ?"
Bị nói trúng tim đen, sắc mặc Minh Hào Phong lại càng khó coi, "Nếu đã biết, mày còn dám ngang ngạnh với tao?"
"Ông không có quyền ép tôi làm chuyện đó." Minh Thứ cười một tiếng, "Tôi biết ông tài lắm, nhưng tôi cũng có chuẩn bị mà. Hôm nay nếu như tôi không trở về trường được, Tiêu Ngộ An và Tiêu Cẩm Trình sẽ biết ngay. Tiêu Cẩm Trình tuy rằng chưa tốt nghiệp, nhưng đã bắt đầu làm nhiệm vụ rồi, Tiêu Ngộ An... Tiêu Ngộ An càng khỏi phải bàn ha? Bắt nhốt một người thành niên là phạm pháp, ông, các người..."
Nói giữa chừng, Minh Thứ lại quét ánh mắt sang Ôn Nguyệt, "Đừng có biết luật phạm luật."
Ôn Nguyệt được thả ra, ngồi cứng đờ trên ghế, hai mắt trống rỗng nhìn Minh Thứ.
Đứa con của bà, là có chuẩn bị mới đến! Nó đã không còn là một bé trai tiểu học bị bà ném vào học nội trú nữa, cũng không còn là đứa trẻ bị Minh Hào Phong nhốt lại trong phòng.
Nó vẫn luôn phản kháng lại, chỉ là phản kháng trong quá khứ là một sức phản kháng nhỏ bé không đáng nhắc tới, còn loại phản kháng của hiện tại, ấy vậy đã thành một loại hấp dẫn của người đàn ông đã trưởng thành.
"Tiểu, Tiểu Thứ." Ôn Nguyệt vươn tay, muốn kéo Minh Thứ.
Minh Thứ tránh né, "Lời tôi muốn nói đã nói xong. Còn ý kiến của các người, tôi không muốn nghe, cũng sẽ không chấp nhận."
"Mày bây giờ đủ lông đủ cánh rồi chứ gì? Nên mới dám nói chuyện với ông già mày như vậy?" Minh Hào Phong bước lên phía trước, túm chặt cổ áo của Minh Thứ.
Ôn Nguyệt lại hét lên tiếng nữa, còn Minh Thứ thì lại bình tĩnh lạnh nhạt nhìn ba của mình, nhẹ nhàng nhả ra hai chữ: "Buông ra."
Minh Hào Phong đương nhiên không buông.
Minh Thứ siết chặt tay của ông, bởi vì dùng sức, mà gân ở mu bàn tay và cổ tay nổi cả lên.
Hai người im lặng đấu sức, bên cạnh là tiếng khóc sướt mướt của Ôn Nguyệt.
Sức của Minh Hào Phong rất lớn, sau cùng khi Minh Thứ vùng thoát được, hai tay đã tê dại, cổ áo cũng bị kéo đứt một khuy áo.
"Lời tôi đã nói xong." Cậu xách cặp bên ghế, đeo lên vai phải, "Thế nhé."
"Đứng lại!" Minh Hào Phong nói: "Mày hôm nay ra khỏi cái nhà này, thì đừng mong trở về nữa!"
Ôn Nguyệt đau khổ lắc đầu, "Không!"
Minh Thứ thấy mình đang nghe phải một câu chuyện cười, nghiêng mặt đáp: "Ông tưởng tôi muốn về sao? Có lần nào, mà không phải là mấy người gọi tôi về?"
"Nếu như ông đã đề đập tới chuyện này, vậy tôi cũng nói một lần cho rõ, đỡ phải sau này lại tranh cãi." Minh Thứ nhíu mày, cố ý bôi đi sạch sẽ nét yếu ớt thuộc về tuổi thiếu niên, "Nếu hai người đồng ý tôi vào Đại học Cảnh sát, hai là đồng tính, thì chúng ta còn có thể duy trì quan hệ gia đình 一一 Giống như mấy năm nay vậy. Còn nếu một mực phản đối, vậy thì kể từ hôm nay, tôi sẽ không nhận hai người là ba mẹ của tôi nữa."
Ôn Nguyệt hai tay che miệng, Minh Hào Phong sửng sốt trừng mắt.
"Làm món hàng tặng kèm của cuộc hôn nhân các người, tôi đã mệt từ lâu rồi." Sắc mặt Minh Thứ dần lạnh lùng, "Trong lòng mấy người cũng rõ mà, mấy người có xứng làm ba mẹ hay không ấy."
Nói dứt, Minh Thứ không thèm ở lại một giây nào, vặn cửa rời đi.
Đỗ Hạo trực ngay quán cafe gần nhà họ Minh, sống chết cầm điện thoại, trên tay toàn là mồ hôi. Vừa thấy Minh Thứ đi ra, thấy thế mà nhẹ nhõm đến mức tự đắc.
Minh Thứ cạn lời, "Anh đẹp trai, chú ý biểu cảm được không?"
Đỗ Hạo gấp gáp nói: "Tớ như vầy không phải đang căng thẳng sao? Tớ sợ bọn họ nhốt cậu lại thật, cậu còn không ra, tớ sẽ gọi điện thoại cho anh Cẩm Trình ngay!"
"Được rồi." Minh Thứ cầm lấy ly đá xay kem bạc hà, uống một ngụm lớn, "Không sao mà, tôi có thể giải quyết được."
Đỗ Hạo vẫn còn lo lắng không nguôi, "Lần này là tại bọn họ bị cậu đánh úp không kịp trở tay, chuyện này khẳng định chưa xong đâu, đợi Minh Hào Phong đáp trả lại, cậu lại phải chịu tội."
"Tôi không sợ." Minh Thứ duỗi chân, "Dù sao cũng phải vượt qua bước này, tôi không thể cứ lùi bước mãi."
Chỗ ngồi của quán cafe có hơi hẹp, Minh Thứ vừa duỗi chân, đã đạp phải đôi giày trắng của Đỗ Hạo, Đỗ Hạo mau chóng phủi, "Không lùi được thì cậu cứ tới xách theo tớ nè?"
Minh Thứ nhìn cậu ta, cười giễu một tiếng, đứng dậy bốp vào đầu người ta mấy cái, làm tới nỗi Đỗ Hạo gào thét kêu.
"Dạo này cho cậu chịu khổ rồi, nếu như phát hiện tôi đột nhiên biến mất, nhớ liên hệ với anh tôi và Tiêu Cẩm Trình kịp lúc."
"Yên tâm, anh em vẫn luôn ở đây."
Minh Thứ và nhà họ Minh như một sợi dây thừng bị kéo căng đến cực điểm, tùy khắc là có thể đứt dây. Nhưng trước khi kết thúc kỳ thi Đại học, Minh Hào Phong và Ôn Nguyệt đều không làm gì nữa.
Trước kỳ thi Đại học một ngày Minh Thứ gọi điện cho Tiêu Ngộ An.
"Em chuẩn bị xong rồi." Minh Thứ lo lắng thì lo lắng, nhưng không muốn ở trước mặt Tiêu Ngộ An lộ ra nét sợ hãi nào, "Anh, nếu như em nhận được giấy thông báo trúng tuyển, em có thể tới tìm anh không?"
Tiêu Ngộ An nhấc cuộc gọi này là vì muốn cổ vũ Minh Thứ, lời cũng lựa lời hay để nói. Thi Đại học là một chuyện lớn, kẻ làm phụ huynh như anh vẫn thấy bận lòng, không thể trở về bên cạnh cậu, tâm trạng càng treo lơ lửng trên cao.
Hơn nửa năm nay Minh Thứ không nhắc một chữ thích nào với anh, mà anh thì cũng vậy, đã đến thời khắc mấu chốt rồi, tất cả đợi thi xong Đại học rồi hẵng giải quyết.
"Có lấy được hay không, vẫn có thể đến tìm anh." Tiêu Ngộ An dịu dàng đáp: "Thả lỏng bình tĩnh, chuẩn bị trước bút thước, giấy tờ chứng minh."
Minh Thứ vờ như bình tĩnh, thật ra từ khi nghe được giọng nói của Tiêu Ngộ An tim phút chốc đã đập dồn dập. Cậu nhắm mắt, tưởng tượng như Tiêu Ngộ An đang ở cạnh cậu, âm giọng trầm thấp như một đôi tay, như có như không xoa nắn trái tai của cậu.
"Thế thì phải lấy giấy trúng tuyển cho bằng được." Không được nghĩ nữa, cậu lặng lẽ thở sâu, lấy chất giọng thoải mái vui vẻ đáp: "Anh, vậy em đi ôn bài đây nhé, anh chúc em thêm một câu nữa đi."
Tiêu Ngộ An vuốt lông lấy lòng, "Chúc anh Minh của tụi mình thi điểm tốt."
Minh Thứ nói: "Không phải câu này, anh, anh phải nói là 一一 Chúc Minh Thứ thi được vào Đại học Cảnh sát."
Tiêu Ngộ An thoáng im lặng.
Minh Thứ không nghe thấy tiếng, đã mặt dày hối thúc, "Anh à一一"
Tiêu Ngộ An thở dài, học sinh thi Đại học có "đặc quyền" nhất, anh phải cho người ta cái "đặc quyền" này.
"Chúc anh Minh của tụi mình thi được vào Đại học Cảnh sát."
"Chốt đơn!" Minh Thứ hài lòng cười lên, "Thế em, em đi ôn tập đó, đợi tin vui của em đi."
Cuộc chiến ác liệt diễn ra vào một ngày nắng chói chang, sau lại trải qua thêm một đêm tiệc vui vẻ không chợp mắt.
Thành tích được công bố, Minh Thứ nhẹ nhõm thở ra một hơi, một năm lớp mười hai này, không có lần nào cậu chấp nhận lùi bước, cuối cùng số điểm cậu đạt được cũng đủ cho cậu đăng ký vào trường Đại học Cảnh sát.
Chẳng qua cơn bão dữ trước nay luôn giáng trên đầu vào giờ khắc này cuối cùng cũng đổ xuống nhà họ Minh.
Thái độ của Minh Hào Phong cương quyết, sao cũng không chấp nhận Minh Thứ đăng ký vào trường Đại học Cảnh sát, ông ta và Ôn Nguyệt đã lót đường cho cuộc đời về sau của Minh Thứ, chỉ cần nửa tháng sau, Minh Thứ sẽ bị tống ra nước ngoài.
Minh Thứ đứng vững như cây tùng bách, "Ông tưởng ông đưa tôi đi được chắc?"
Minh Hào Phong trả đũa, "Mấy cái móng võ mèo cào đó của mày sao cản được tao! Tao dạy con tao, Tiêu Ngộ An không có tư cách chen vào hỏi!"
"Tôi đã không còn là con ông nữa." Vẻ mặt Minh Thứ hờ hững, "Hai người cũng không còn là ba mẹ tôi nữa."
"Bớt lôi chuyện đoạn tuyệt quan hệ ra thù dọa tao!" Minh Hào Phong quát: "Mày nhận tao hay không cũng được, nhưng mày muốn chạy theo một thằng đàn ông, nghĩ cũng đừng hòng!"
Minh Thứ nói: "Vậy ông cứ đợi đi, Tiêu Ngộ An với Tiêu Cẩm Trình sắp sửa biết các người bắt nhốt tôi ngay thôi."
"Biết thì đã sao! Đây là chuyện của nhà họ Minh tao!"
"Đủ rồi!" Minh Hãn vẫn luôn im lặng bỗng dưng gõ ba-toong, "Chuyện nhà bết bát tới nỗi ai cũng biết, còn muốn lôi cả nhà họ Tiêu vào, tụi bây không sợ mất mặt hả!"
Minh Thứ nhìn cụ ông tới tuổi ngọn nến tàn, bỗng dưng nảy lên một linh cảm, lần này ông nội sẽ đứng về phía mình.
Minh Hãn là một cụ già cổ hủ cố chấp cực kỳ, gần như chưa từng cười, rất hà khắc đối với kẻ nhỏ, nhưng Minh Thứ không thể không thừa nhận, rằng mình là do ông nội nuôi lớn, sáu năm trước cậu từ bên ngoài trốn về, Minh Hào Phong và Ôn Nguyệt tính đưa cậu xuất ngoại, cũng là do ông nội ra mặt ngăn cản.
Ông và cậu tình cảm không quá khắn khít, nhưng nuôi dưỡng bản chất đã là một loại trói buộc.
Minh Hào Phong nói: "Ba, ý ba là sao?"
Minh Hãn trừng con mắt đục ngầu, "Nó lớn rồi, để nó đi làm chuyện mà nó đã quyết định."
Cụ ông lớn tiếng, Minh Hào Phong nhất thời chỉ đành thu tính nết lại.
Minh Hãn lại xoay sang Minh Thứ, giọng điệu vẫn là ngữ khí không vui kèm theo ghét bỏ, "Chuyện của nhà mình, đóng cửa lại tự giải quyết, hở tí lại tìm nhà họ Tiêu giúp đỡ, nhà họ Minh chúng ta không có đứa con cháu nào như vậy."
Chỉ hai câu, đã mắng đủ cả con lẫn cháu. Minh Thứ ngây ngốc một hồi, mới ý thức được mình có thể tách khỏi cái nhà này rồi, chuyện nhà họ Minh bọn họ ở nhà họ Minh giải quyết, phương pháp giải quyết còn rất thô bạo, nhưng cũng coi như hợp với ý của cậu 一一 Cậu không còn là con cháu nhà họ Minh nữa, về sau ai trong nhà họ Minh cũng đừng hòng quản cậu nữa.
Rạng sáng, Tiêu Ngộ An hoàn thành nhiệm vụ, đang trở về tiểu khu, nhớ ra trong nhà hết đồ uống, thế là quẹo sang cửa hàng tiện lợi mua.
Một chàng trai bận động phục nhân viên ôm một thùng nước, không cẩn thận đâm phải anh, khi ánh mắt giao nhau, trong mắt anh chứa đầy kinh ngạc, thế mà trong mắt đối phương lại là ngạc nhiên mừng rỡ.
"Anh!" Minh Thứ hét gọi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.