Chương 72: Lênh đênh trên biển
Hàn Tuyết Lâm
28/04/2023
Đợi Địch Na đi khỏi, Hạ Tinh Tinh mới cẩn thận quan sát căn phòng bên trong. Nhìn qua thì đây cũng là một căn tứ hợp viện nên phòng ốc bày trí khá cổ xưa và truyền thống. Các đồ vật trang trí trong phòng điển hình đều theo phong thủy có từ thời triều Minh – Thanh. Hạ Tinh Tinh nhìn quanh căn phòng, từ nhỏ đến lớn cô ấy đúng thật là chưa bao giờ thấy loại phòng cổ trang này ở ngoài đời thực, nó hoàn toàn khác với kiểu phòng khách hay phòng ngủ hiện đại được dùng bây giờ. Cả căn phòng này giống như phòng ngủ dành cho các cung tần xa xưa, tuy là rất đẹp nhưng khi đặt vào hoàn cảnh bây giờ thì quả thực là quá mức kỳ lạ.
Thật không ngờ đến bây giờ rồi mà vẫn có người dùng loại phòng này.
Hạ Tinh Tinh tò mò nhìn xung quanh, thấy có một căn buồng, cô ấy mới từ từ tiến vào bên trong, không ngờ lại phát hiện có người nằm trên giường làm cô ấy giật hết cả mình. Nhìn gần đó là một người đàn bà đã ngoài trung niên, gương mặt già nua nhợt nhạt, mái tóc đã dần ngã bạc trắng đầu, nhìn người đàn bà đang nằm ngủ trên giường, trông bà ta rất yếu ớt giống như có thể từ giã cõi đời này bất cứ lúc nào. Hạ Tinh Tinh quan sát bà ta một hồi không ngờ đến người đàn bà này lại đột nhiên mở mắt. Cô ấy hoảng hồn ngay lập tức đã bịt miệng bà ta lại.
– Tôi nói cho bà biết bà mà dám hét lên tôi sẽ ngay lập tức giết bà. – Hạ Tinh Tinh trắng trợn đưa ra một lời cảnh cáo. Thấy người đàn bà đưa mắt nhìn mình trông vô cùng yếu ớt khiến cô ấy cũng không nỡ làm kẻ xấu bèn đổi giọng thương lượng.
– Thật ra tôi không phải là kẻ xấu, chỉ cần bà nghe lời tôi, tôi hứa sẽ không làm hại bà. – Nói xong cô ấy ngẫm nghĩ một chút lại hỏi. – Nếu bà đồng ý thì chớp mắt hai cái.
Chung phu nhân nghe theo, bà ta chớp mắt hai cái, lúc này Hạ Tinh Tinh mới chợt thở phào nhẹ nhõm. Cô ấy buông tay ra khỏi miệng bà ta sau đó kéo một chiếc ghế ngồi xuống. Thấy bình trà bên cạnh vừa định rót uống không ngờ lại phát hiện đây là trà cũ vẫn chưa thay mới, xem chừng đã để mấy ngày liền nên mới hỏng hóc thế này.
Hạ Tinh Tinh thở dài, thấy người đàn bà kia vẫn nhìn mình không chớp mắt, cô ấy liền hắng giọng:
– Bà không cần để ý đến tôi, tôi chỉ ở lại đây một đêm sáng hôm sau sẽ rời đi. – Có lẽ khi nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của người đàn bà này khiến Hạ Tinh Tinh bất giác cũng không có sự phòng bị, thiết nghĩ dù sao cũng chỉ là một bà già cũng chẳng thể làm được gì cô ấy.
Chung phu nhân nhìn chằm chằm vào Hạ Tinh Tinh giống như đang suy tư về những lời cô ấy nói, bà ta khó nhọc mở miệng, khuôn miệng như méo xệch lại. Lúc này Hạ Tinh Tinh mới nhìn ra điểm bất thường của người đàn bà này, cô ấy vội tới gần bà ta một chút không ngờ lại chỉ nghe được tiếng ú ớ trong vô vọng. Hạ Tinh Tinh quan sát lại nét mặt người đàn bà này, sau đó mới phát hiện tình trạng của bà ta giống như người bệnh tai biến, tất cả dây thần kinh đều bị ngưng trệ không hoạt động được.
Hạ Tinh Tinh khẽ chau mày, cố ghé sát tai vào bà ta:
– Bà muốn nói gì?
– Dư… A, toi… Di…
Đôi mày Hạ Tinh Tinh xoắn như ốc vít, cô ấy nghĩ nghĩ một hồi rồi hỏi lại:
– Ý của bà là “đưa tôi đi”?
Có thể nhìn ra Chung phu nhân khá kích động, bà ta lập tức chớp mắt hai cái.
ngược lại là Hạ Tinh Tinh, không hiểu sao cô ấy lại chợt cảm thấy vô cùng kỳ lạ, bèn hỏi:
– Đây không phải là nhà bà sao? Bà muốn tôi đưa bà đi đâu? Chẳng lẽ bà cũng bị người ta bắt cóc? – Nói xong Hạ Tinh Tinh lại tự phản bác ý nghĩ của mình, tuy rằng cô ấy không biết mục đích của bọn bắt cóc khi bắt cô ấy là để làm gì nhưng cô ấy cũng đâu thể quy ra hễ ai ở đây cũng đều bị bắt cóc. Với lại, làm gì có con tin nào bị bắt cóc rồi mà còn được tặng hẳn một căn phòng riêng như vậy chứ?
– D ư a, toi… Di… – Nhưng Chung phu nhân vẫn tiếp tục lập lại câu nói này, ánh mắt bà ta khẩn khoản như đang cầu xin Hạ Tinh Tinh hãy chấp thuận.
Hạ Tinh Tinh không biết người đàn bà này bị làm sao, cô ấy cũng cảm thấy ngôi nhà này hình như có điều không đúng, vừa định lên tiếng lại không ngờ nghe được tiếng mở cửa từ bên ngoài, Hạ Tinh Tinh giật mình, ngay lập tức trốn xuống gầm giường.
Người hầu mang cơm vừa bước vào lại thấy Chung phu nhân đang mở mắt nhìn trân trân cái trần nhà, cô người hầu đó vừa liếc mắt đã bĩu môi khinh thường:
– Đúng là sống dai như đĩa. – Cô ta vừa đặt khay đồ ăn xuống bàn vừa lẩm bẩm. Tiếp đến, cô ta lại múc cơm rồi gắp thức ăn vào một cái bát sau đó đi đến bên giường Chung phu nhân. Hạ Tinh Tinh thấy bước chân càng tới gần, cô ấy theo bản năng co người lại.
Cô hầu kia đến bên giường sau đó kéo ghế ngồi xuống, tiếp đến cô ta lại vắt một chiếc khăn ngang cổ Chung phu nhân cũng mặc kệ bà ta có đang đói hay không đã xới cơm đút thẳng vào miệng cho bà ta. Vì cơ miệng Chung phu nhân rất yếu cho nên bà ta không thể nhai cơm, cùng lắm chỉ có thể gắng gượng mà nuốt xuống nhưng cô người hầu lại chẳng thèm quan tâm đến chuyện đấy, bà ta chưa kịp ăn hết cơm trong miệng thì cô ta đã tiếp tục dồn tiếp một muỗng cơm cho bà ta, thái độ thì vô cùng thiếu kiên nhẫn. Chung phu nhân không được ngồi đàng hoàng lại bị cô người hầu dồn hết cơm vào miệng, cuối cùng bà ta cũng không chịu được mà ho sặc sụa, cơm cùng lúc bị phun thẳng vào mặt cô hầu kia. Cô ta bật người đứng dậy, sờ thấy mặt mình dính đầy thức ăn liền đặt bát cơm sang một bên, vội lấy khăn giấy lau lấy lau để, miệng còn không quên chửi rủa:
– Bà đúng là đồ ăn hại, đến ăn cơm thôi cũng chẳng xong. Sao bà không đi chết đi cho chúng tôi nhờ? – Nói xong cô ta liền bóp chặt miệng của Chung phu nhân sau đó cầm thẳng bát cơm đổ ụp vào miệng bà ta. Cả bát cơm lẫn thức ăn đều rơi vãi trên mặt Chung phu nhân khiến bà ta trông vô cùng chật vật. Nhưng cô người hầu vẫn chưa thấy thỏa mãn liền bắt đầu điên cuồng dồn cơm nhét cả vào miệng bà ta, nhét đến khi nào bà ta không chịu được mới thôi.
Xoảng!
Cả bát cơm bị văng mạng xuống đất vỡ tứ tung, từng miếng thức ăn vương vãi khắp nơi, cô hầu cầm lấy cái khăn vừa nãy vắt qua cổ Chung phu nhân sau đó cầm lên lau thật mạnh lên mặt bà ta, còn xem gương mặt bà ta như một cái bàn mà chà sát.
– Bà đúng là bà già chết tiệt! – Cô hầu lau xong liền tức giận nói. Cô ta cúi đầu nhặt mấy mảnh vỡ trên đất sau đó dậm chân rời đi, để mặc Chung phu nhân không ngừng ho khan.
Đợi khi cô người hầu kia đi khỏi, Hạ Tinh Tinh mới chui từ gầm giường ra. Cô ấy nhìn đống thức ăn còn vương vãi trên sàn, lại nhìn đến gương mặt người đàn bà bê bết đầy dầu mỡ, mái tóc cũng bù xù đến mức thảm thương. Lúc này ánh mắt Chung phu nhân chợt nhìn Hạ Tinh Tinh, dường như có giọt nước mắt đọng lại trên khóe mi bà ta, ánh mắt ấy tuyệt vọng lại tràn đầy đau đớn, bà ta lại khó nhọc gằng lấy giọng mình mà khẩn khoản:
– D ư a, toi… Di…
Hạ Tinh Tinh nhìn bà ta hồi lâu, ánh mắt phức tạp. Rốt cuộc cô ấy cũng hiểu vì sao đến bà ta cũng muốn thoát khỏi căn nhà này như vậy.
…
Lúc Diệp Tâm Giao tỉnh lại mới phát hiện bản thân đang bị trói trên một cái ghế gỗ, hai mắt bị một tấm vải đen bịt chặt, cô chỉ có thể dựa vào thính giác để nghe động tĩnh từ xung quanh.
Yên tĩnh lắng nghe một chút Diệp Tâm Giao hơi sững người, cô hình như nghe được tiếng sóng biển?
Tuy tình trạng hiện tại khiến Diệp Tâm Giao không thể nào định vị được chính xác vị trí nhưng cô biết bản thân có lẽ đang ở đâu đó rất gần biển. Diệp Tâm Giao xoay chuyển đầu óc, cố gắng tìm kiếm tên địa danh của một vùng biển nào đó, đầu tiên cô có thể chắc chắn bản thân đã không nằm trong khu vực Bắc Kinh, nơi đây rất có thể là biển ở ngoại thành. Từ lúc cô bị bắt đến lúc đưa đến đây có lẽ không tốn quá nhiều thời gian, trong đầu Diệp Tâm Giao bỗng hiện lên tên của một cảng biển mà Doãn Kỳ Thần đã từng đưa cô tới, đúng vậy, dựa vào khoảng cách địa lý và thời gian thì chỉ có thể là cảng biển đó.
Diệp Tâm Giao thử cử động một chút, cô có thể cảm nhận được cơ thể mình chuyện động theo tiếng vỗ của cơn sóng. Vậy có thể nói, bây giờ cô đang ở trên mặt nước, cô hơi gõ chân xuống nền đất, có thể nghe được tiếng cọc cọc từ chất gỗ. Đến lúc này Diệp Tâm Giao đã có thể khẳng định bản thân đang ở trên một cái nhà bè trôi nổi trên mặt nước. Nhưng mà chiếu theo sự chuyển động của sóng nước thì nơi cô đang đứng sóng vỗ khá lớn. Diệp Tâm Giao thầm than trong lòng, chỉ mong sao chiếc bè này không phải bị trôi dạt ra giữa biển.
Diệp Tâm Giao đưa tai cố lắng nghe từng âm thanh chuyển động xung quanh mình, có vẻ bên cạnh không có ai. Chuyện này cũng dễ dàng cho cô xử lý sợi dây trên người mình.
Cố nhúc nhích thân người một chút nhưng cả tay chân đều bị trói chặt trên ghế, đến mắt cũng không thấy gì, cô chỉ còn cách bật mạnh cả người qua một bên. Cùng với tác động của sóng biển làm chiếc ghế bị ngã, Diệp Tâm Giao cũng nằm sõng soài trên đất, chuyện cô có thể làm lúc này chính là kéo lê thân người để tìm cách cởi dây trói. Sau khi xác định vị trí, cô cố trườn đến góc của căn phòng, ngay lúc này Diệp Tâm Giao cảm thấy bản thân khá may mắn khi không mắc hội chứng say sóng nếu không đến cả sức lực để suy nghĩ xem chừng cô cũng chẳng có.
Cô giữ thăng bằng cơ thể sau đó nhích người rồi đập thật mạnh chiếc ghế vào tường. Lúc này Diệp Tâm Giao mới phát hiện tường của căn phòng này được làm bằng thiết. Đương nhiên ghế gỗ mà đập lên thiết thì chỉ có khả năng làm thiết bị cong chứ không phải là ghế bị gãy. Diệp Tâm Giao đành nghĩ cách khác, cả chân và tay đều không thể sử dụng cô chỉ có thể dựa sát má vào bề mặt thiết, dùng cảm giác để xác định phần cạnh thiết hoặc là một góc gỗ nào có khả năng dùng để cắt dây. Tiếp sau khi đã tìm được một góc có độ cứng và sắt tương đối ổn, Diệp Tâm Giao chỉ có thể quỳ rạp xuống sàn, cố gắng hết sức đặt chỗ dây thừng đang trói chặt tay và chỗ ghế vịn kia lên phần thiết cứng cáp đó rồi bắt đầu dùng lực ma sát thật mạnh vào mục đích chính là để dây thừng nhanh bị bào mòn rồi bung ra.
Cả quá trình chà sát rất chật vật gần như rút cạn năng lượng của cô, vừa phải quỳ gối vừa phải giữ thăng bằng để tránh bị lệch tay vào phần thiết ấy.
Sau khi dùng sức chà đi chà lại một hồi lâu, sợi dây cuối cùng cũng bị bào mòn dần lỏng lẻo, lúc này Diệp Tâm Giao mới dằng mạnh tay mình ra khỏi sợi dây. Tiếp đến, cô kéo tấm vải đang che mắt xuống rồi nhanh chóng cởi nốt tất cả dây trói đang quấn trên người mình.
Sau khi được giải thoát triệt để khỏi dây và ghế, lúc này Diệp Tâm Giao mới có thể quan sát hết mọi thứ xung quanh, chỗ cô đang đứng đúng thật là một căn nhà bè thường dùng trên biển, xung quanh đều được lợp bằng thiết và cây gỗ, có lẽ ngoại trừ chiếc ghế thì cả nơi này gần như trống không.
Diệp Tâm Giao nhanh chóng mở cửa ra ngoài, rất may là cửa không khóa nhưng thứ kinh dị hơn còn ở phía sau. Cửa được mở nối liền với một cái ban công, ý nghĩa trước đó của cô cũng đã thành sự thật, khi mà phóng tầm mắt ra xa thì có thể nói bao vây bốn bề đều là biển cả.
Nói như vậy cũng tức là, cô đang lênh đênh giữa biển, không thấy bờ càng không nói gì đến vị trí hay tình hình cụ thể ở nơi này.
Trong lúc này cô hơi bần thần, đây rốt cuộc là kiểu bắt cóc gì thế này?
Chẳng lẽ bắt cô sau đó để cô tự sinh tự diệt trên biển?
Tuy khung cảnh trước mắt thực sự làm cho người ta hoảng loạn nhưng Diệp Tâm Giao biết bây giờ cho dù có hoảng loạn thì cô cũng chẳng giải quyết được chuyện gì. Cô thở dài, sau đó quay lại vào phòng bắt đầu lục tìm tất cả những thứ có khả năng sẽ dùng được trong tình huống này, rất may vì cô cũng tìm thấy một chiếc điện thoại.
Cô mở điện thoại sau đó nhanh chóng bấm số, bấm được phân nửa cô bỗng cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ. Cô không tin tên bắt cóc tốt bụng đến như vậy, lại có thể để lại điện thoại để cô có thể cầu cứu người khác sau? Nghĩ là nghĩ như vậy nhưng Diệp Tâm Giao cũng không đa nghi tới mức có thể bỏ qua cơ hội để tự cứu lấy mình, cô bấm số gọi thẳng cho cảnh sát, mặc dù đã có sẵn tâm lý chuẩn bị nhưng khi điện thoại được kết nối chờ đợi cô lại là giọng nói của tên bắt cóc:
– Cô Diệp, cô tỉnh nhanh hơn tôi nghĩ đó.
Giọng nói khàn khàn từ đầu dây bên kia vang lên, trong đầu Diệp Tâm Giao bỗng hiện lên dáng vẻ người đàn ông già nua, sống lưng thẳng tắp, bóng dáng ông ta tuy cô độc nhưng lại hướng một ánh mắt căm hận mỗi khi nhìn về phía cô.
– Là ông?
Diệp Tâm Giao đúng thật là không ngờ tới người bắt cô lại là người đàn ông này. Sao cô có thể quên ông ta cơ chứ? Lần trước nếu không có Doãn Kỳ Thần kịp thời đưa cô đi thì khả năng cô bị ông ta bắn chết là có thật. Đừng trách cô đa nghi, vì dù sao cô cũng từ lò luật sư mà ra hơn nữa từ nhỏ đã có tiếp xúc với vũ khí cho nên chỉ cần nhìn một phát là cô đã biết trên người ông ta giấu loại súng gì.
Nhưng ngay tại thời điểm đó, bản thân cô hình như cũng đã thông suốt ra một điều, người đàn ông này muốn giết cô, hơn nữa còn có thể bất chấp tính mạng để cô được chết. Tuy vậy cô lại cảm thấy cách làm việc của ông ta rất lạ. Với lại lần này chính cô cũng không ngờ trong địa bàn của Trình Hải Phong mà ông ta cũng dám ra tay, xem ra chuyện này từ lâu cũng đã có sự chuẩn bị cả rồi.
Người đàn ông nghe cô nói lại càng tỏ ra vui vẻ, ông ta cười:
– Đúng, là ta! – Nói xong ông ta lại chợt đổi giọng. – Giới thiệu với cô một chút, tên của ta là Khang Bình.
Câu nói của Khang Bình khiến đại não của Diệp Tâm Giao bắt đầu hoạt động hết công suất, cuối cùng cô hơi giật mình:
– Ông… – Diệp Tâm Giao thầm nghĩ người tên Khang Bình không phải đã chết từ lâu rồi sao? Tại sao bây giờ lại xuất hiện thêm một người tên Khang Bình?
Sở dĩ cô chưa thể đoán ra được thân phận của người đàn ông này cũng vì khi điều tra lý lịch về Khang gia. Đầu tiên phải nói, ở Khang gia có bốn anh em, người lớn tuổi nhất chính là hai anh em song sinh Khang Thịnh và Khang Bình, tiếp đến là Khang An, cuối cùng là Khang Vượng. Theo điều tra cả Khang Thịnh và Khang Bình lúc trẻ nhập ngũ đi lính sau đó cả hai đều đã chết trên chiến trường, tất cả mọi người đều biết bây giờ cả Khang gia do Khang An làm chủ, còn Khang Vượng từ lâu đã định cư ở nước ngoài.
Đương nhiên nếu nhìn vào lý lịch này thì ai lại có thể rằng người đã từng chết khi còn trẻ bây giờ lại sống sót trở về, không những vậy ông ta còn từng nói bản thân có một cô cháu gái chạc tuổi cô. Vậy thì xem ra Khang gia này có lẽ không đơn giản như người ngoài thường nghĩ. Khoan đã, hình như cả Trình Hải Phong và Doãn Kỳ Thần đều rất thản nhiên với chuyện này nhưng tại sao? Bản thân cô cũng có thể chắc một điều thông tin mà cô điều tra được rất đáng tin cậy, vậy chỉ có thể là chuyện Khang Bình còn sống không được công bố với người bên ngoài ư?
Có lẽ hiểu được nghi hoặc của Diệp Tâm Giao, Khang Bình liền tốt bụng giải thích chuyện này:
– Năm xưa người chết chỉ có duy nhất Khang Thịnh, bởi vì ta và Khang Thịnh đều là con riêng cho nên sau khi bố của ta chết người vợ sau đương nhiên không muốn nhìn nhận ta. Nếu không phải bởi vì sự ích kỷ của người đàn bà đó thì Khang gia của hiện tại cũng không đến lượt Khang An quản lý. – Nói đến đây ông ta lại cười khẩy. – Ta tin cô cũng rất muốn biết ân oán của ta và bố cô lắm đúng không?
Diệp Tâm Giao mím chặt môi, cô không lên tiếng.
Khang Bình cho sự im lặng đó là mặc nhận, ông ta lại tiếp tục nói:
– Năm xưa, sau khi từ chiến trường trở về, ta đã mất đi một cái chân, còn thứ hiện giờ giúp cho ta đứng vững thực chất chỉ là một cái chân giả. Ta chưa từng nghĩ sẽ trở về Khang gia, ta không thích nơi đó, vì nó ảm đạm và u ám cùng cực…
Giọng Khang Bình không cao cũng không thấp, ông ta cứ trầm trầm kể lại giống như đang hồi tưởng một thước phim dài.
– Sau khi ta rời quân ngũ biết được tin Khang gia đã lập mộ cho cả ta và Khang Thịnh thì ta đã biết người đàn bà đó đã muốn xóa sổ ta khỏi gia đình ấy. Đó cũng là lý do vì sao cô tìm hết tất cả thông tin cũng không biết được ta là ai. Sau khi xuất ngũ hai năm ta đã quen và yêu một người phụ nữ, bọn ta kết hôn không lâu thì sinh được một cô con gái. Đợi khi con gái ta lớn nó lại yêu và kết hôn với một người đàn ông, hắn là con trai của Tạ gia…
Tạ gia? Diệp Tâm Giao thầm nghĩ đến người đàn ông tên Tạ Quân, theo cách Trình Hải Phong và Tạ Quân nói thì hai người xem như cũng có quan hệ họ hàng, chả trách tại sao Trình Hải Phong lại có vẻ rất biết rõ Khang Bình, xem ra Khang Bình và Khang An tuy là anh em ruột nhưng cả hai đều có mâu thuẫn không phải là không có nguyên do. Mặc dù cô cảm thấy Khang Bình không được bình thường hoặc nói chuyện mà ông ta kể có gì đó không bình thường nhưng cô vẫn im lặng lắng tai nghe tiếp câu chuyện của ông ta.
– Bố cô và Tạ gia có giao tình rất tốt cho nên hai nhà luôn có qua lại. Năm đó người của Solomon đã bắt đầu thực hiện hành vi săn người điên cuồng của bọn chúng. Bố cô vốn dĩ là một cảnh sát nhưng lại cấu kết với bọn tội phạm giết người. Chuyện này bị con rể của ta bắt được, hắn ngay lập tức đã ra tay trừ khử chúng nó, không những vậy còn giết hại đứa cháu gái chỉ vừa tròn hai tuổi của ta. Hành vi hạ lưu vô liêm sỉ này không thể tha thứ… – Câu cuối cùng khi ông ta thốt lên đầy phẫn nộ và căm hận.
Diệp Tâm Giao chau mày, cô phản bác:
– Ông nói bậy! Bố tôi sẽ không bao giờ giết người. Nếu ông nói bố tôi chính là kẻ sát nhân hại ông nhà tan cửa nát năm đó, vậy tại sao cho tới bây giờ ông mới muốn tìm tôi để báo thù?
Đúng vậy, chính cô cảm thấy những việc mà Khang Bình làm thực sự rất lạ, ông ta giống như đang kể một kịch bản rồi bắt đầu từ cái kịch bản ấy mà định tội cô. Hơn nữa, cô luôn cảm thấy kịch bản mà ông ta dựng lên hoàn toàn rất thiếu logic. Thứ nhất, bố cô và Tạ gia thực chất không có quan hệ, thứ hai nếu bố thật sự giết người của Tạ gia thì Tạ gia phải là người đến báo thù cô mới đúng. Với cả theo điều tra, Tạ gia có hai con trai, một người trong số đó không phải chết vì bệnh tật sao?
Khang Bình không trả lời cô mà bật cười:
– Cô sai rồi, người ta muốn báo thù là bố cô chứ không phải là cô.
Diệp Tâm Giao bất chợt cảnh giác, ý của ông ta tức là…
– Xung quanh chỗ cô đang đứng đều có đầy thuốc nổ, chỉ cần ta nhấn nút một cái thì “bùm”, hậu quả phía sau chắc cô cũng đã hiểu ra rồi chứ?
Lời nói của Khang Bình khiến Diệp Tâm Giao có chút không lường được, mặc dù trong lòng khẽ run lên nhưng cô vẫn giữ bình tĩnh nói:
– Nói vậy tức là ông muốn dùng tính mạng của tôi để dụ bố tôi ra mặt?
– Không sai.
– Ông thật sự tin rằng ông ấy còn sống? – Đây chính là điều cô muốn biết, bởi vì gộp cả chuyện ba năm trước cô vẫn luôn có cảm giác có một người luôn theo sau bảo vệ cô và mẹ, nếu không có người đấy có lẽ năm đó mẹ cô đã… Cho nên cô chỉ muốn quay về Trung Quốc để tìm người đấy, cô không biết đó có phải là bố cô hay không, nếu phải vì sao ông đành lòng tránh mặt mẹ con cô những mười mấy năm?
Đối với câu hỏi của cô Khang Bình lại thản nhiên trả lời:
– Hắn là King, sao hắn có thể chết được kia chứ?
Diệp Tâm Giao chau mày, cô vẫn luôn cảm thấy người đàn ông này cực đoan một cách thái quá. Nhưng chưa để cô kịp lên tiếng, ông ta đã nói:
– Được rồi, từ giờ đến khi mặt trời lặn sẽ là thời gian cuối cùng để cô nhìn ngắm thế giới này. Cô Diệp, cô nên cầu nguyện cho bố cô đến thật nhanh nếu không để cô đi một mình xuống hoàng tuyền thì tiếc lắm.
Khang Bình cười cười, trước khi tắt ống nghe, ông ta lại nói:
– Bắt đầu chuyến du lịch của cô đi nào! Chúc may mắn!
– Alo, alo?
Đầu bên kia đã ngắt kết nối. Cô muốn gọi cho số khác nhưng điện thoại lại không thu được tín hiệu, vậy cũng tức là từ giờ đến khi mặt trời lặn cô không thể liên lạc đến thế giới bên ngoài.
Diệp Tâm Giao cắn răng, cô mở cửa rồi đi xung quanh bắt đầu kiểm tra, phát hiện vây quanh căn bè này quả nhiên đều có gắn một quả bom hẹn giờ, để ý mới thấy số lượng bom được cài có thể nói là hơn cả chục quả, cũng tức là nếu bom đồng loạt được kích hoạt thì căn bè này sẽ biến thành một vụn pháo hoa, còn cô thì tan xác ngay lập tức.
Diệp Tâm Giao cuộn chặt tay, cô không ngờ Khang Bình lại có thể chơi cái trò biến thái như thế này. Tốt nhất đừng để cô có cơ hội thoát chết nếu không cô mà lên bờ được nhất định sẽ không tha cho ông ta. Tức giận thì tức giận nhưng cô cũng không thể đánh mất lý trí ngay lúc này được. Cô cúi đầu xem thời gian trên quả bom, chết tiệt! Bom đã bắt đầu đếm ngược, chỉ còn hơn sáu tiếng bốn lăm phút, vậy tức là bây giờ rất có thể đã gần mười hai giờ? nếu vậy thì buổi họp báo của Thịnh Hoa đã kết thúc, cũng tức là Trình Hải Phong có lẽ cũng đã phát hiện cô mất tích. Nhưng bây giờ đến cô còn chẳng biết bản thân bị trôi lạc đi đâu thì việc trông chờ vào người khác chẳng còn ý nghĩ gì cả.
Nghĩ vậy Diệp Tâm Giao lập tức ra ban công đứng, cô nhắm mắt lại thầm xác định hướng gió. Bây giờ thời tiết rất lạnh, gió chủ yếu sẽ từ hướng Bắc thổi về. Đầu tiên cô có thể xác định bãi biển kia nằm ở phía Nam cho nên sẽ có chiều xuôi theo gió Bắc, cái cô cần làm chính là xác định phương hướng quay về. Chỉ có điều bây giờ là giờ trưa, ngoài biển chỉ có thể nói là nắng cháy da thịt, cô cũng không còn cách nào khác đành tìm một cây gỗ được dựng với thiết, tìm cách lấy cây gỗ ra rồi bắt đầu công cuộc chèo thuyền theo phương hướng xác định. Chỉ cần trước sáu tiếng cô có thể lên bờ là được, không cần biết là bờ nào chỉ cần biết ít nhất thì cô không muốn bản thân phanh thây cùng căn bè này ngay giữa biển.
…
Ngay lúc Diệp Tâm Giao còn đang trôi dạt trên biển thì sở cảnh sát Bắc Kinh đã phát lệnh truy nã Khang Bình.
Trong sở cảnh cảnh sát, các nhân viên điều tra đều đã bắt đầu tìm kiếm vị trí của nghi phạm. Chuyện lần này xảy ra khiến cả đội cảnh sát vô cùng xấu hổ bởi vì chính họ đã để Khang Bình bắt người đi ngay trước mặt mình.
Từ sau lần gặp Khang Bình ở đường Điếu Ngư Đài, Doãn Kỳ Thần đã cho cảnh sát ngầm theo sát vào bảo vệ an toàn cho Diệp Tâm Giao. Chính bởi ngay từ đầu anh biết rõ Khang Bình sẽ không bỏ qua chuyện này. Nhưng không ngờ lần này đến cả Chung gia cũng tham gia trong vụ bắt người làm nhiễu loạn cuộc điều tra của các cảnh sát.
Bây giờ cả cục cảnh sát trong và ngoài thành phố đều bị điều vào cuộc điều tra này.
Các cảnh sát bắt đầu tìm kiếm Khang Bình khắp nơi, cùng với việc tìm kiếm là kết hợp với các khu vực lân cận khác để vây bắt ông ta. Cả trụ sở cảnh sát đều đang trong trạng thái căng thẳng tột độ, thứ nhất chính vì bọn họ để mất nghi phạm, thêm nữa người mà bộ trưởng giao cho bọn họ bảo vệ bọn họ còn bảo vệ không xong thì cả đời họ cũng không xứng đáng được đeo huy hiệu cảnh sát trên người.
Khi Trình Hải Phong gặp Doãn Kỳ Thần thì cả hai đều đang trong nhà của Khang Bình.
Vốn dĩ sau khi biết Diệp Tâm Giao bị mất tích, Trình Hải Phong liền nghĩ ngay đến thủ đoạn của Chung gia nhưng sau khi làm rõ anh lại phát hiện người bắt Diệp Tâm Giao đi lại là Khang Bình, thực chất thì Chung gia đã bắt nhầm một thư ký khác của anh. Vì chuyện này đồng thời liên quan đến rất nhiều người cho nên Trình Hải Phong buộc phải hợp tác điều tra cùng sở cảnh sát, một mặt cảnh sát xin lệnh khám xét nhà họ Chung từ cấp trên, mặt khác Trình Hải Phong với tư cách là người nhà con tin đã lập tức tham gia vào việc này. Ngoài lực lượng của cảnh sát, Trình Hải Phong còn triệu tập tất cả vệ sĩ của mình để truy bắt Khang Bình.
Bụp!
– Chết tiệt thật! Không có thông báo tống tiền, rốt cuộc ông ta định làm gì?
Ra khỏi nhà Khang Bình, Trình Hải Phong tức giận đấm mạnh vào thân cây bên cạnh. Anh ấy thà rằng Khang Bình muốn tống tiền hay trao đổi điều kiện gì đó nhưng đã mấy tiếng trôi qua ông ta vẫn bật vô âm tín, nếu Tiểu Tâm Giao xảy ra chuyện anh ấy nhất định sẽ không tha cho ông ta.
Doãn Kỳ Thần liếc nhìn hành động của Trình Hải Phong, anh chỉ im lặng không nói. Dù vẻ ngoài trông anh bình thản đến đâu thì nội tâm cũng không thể che giấu một sự thật chính Diệp Tâm Giao rất có thể đang gặp nguy hiểm, anh mím chặt môi, bàn tay vẫn thành thục lướt tìm từng vị trí trong thành phố chỉ hy vọng có thể tìm được một chút manh mối nào đó.
Trong lúc tình hình còn đang căng thẳng thì một viên cảnh sát đã gấp gáp chạy đến chỗ Doãn Kỳ Thần.
– Bộ trưởng, người của chúng ta đã xác định được vị trí của nghi phạm.
Bàn tay của Doãn Kỳ Thần khẽ run lên:
– Nói đi.
Viên cảnh sát nghiêm mặt nói:
– Nghi phạm đang ở đảo Hải Nam.
Cả Doãn Kỳ Thần và Trình Hải Phong sau khi nghe xong đều đồng loạt chau mày.
Thật không ngờ đến bây giờ rồi mà vẫn có người dùng loại phòng này.
Hạ Tinh Tinh tò mò nhìn xung quanh, thấy có một căn buồng, cô ấy mới từ từ tiến vào bên trong, không ngờ lại phát hiện có người nằm trên giường làm cô ấy giật hết cả mình. Nhìn gần đó là một người đàn bà đã ngoài trung niên, gương mặt già nua nhợt nhạt, mái tóc đã dần ngã bạc trắng đầu, nhìn người đàn bà đang nằm ngủ trên giường, trông bà ta rất yếu ớt giống như có thể từ giã cõi đời này bất cứ lúc nào. Hạ Tinh Tinh quan sát bà ta một hồi không ngờ đến người đàn bà này lại đột nhiên mở mắt. Cô ấy hoảng hồn ngay lập tức đã bịt miệng bà ta lại.
– Tôi nói cho bà biết bà mà dám hét lên tôi sẽ ngay lập tức giết bà. – Hạ Tinh Tinh trắng trợn đưa ra một lời cảnh cáo. Thấy người đàn bà đưa mắt nhìn mình trông vô cùng yếu ớt khiến cô ấy cũng không nỡ làm kẻ xấu bèn đổi giọng thương lượng.
– Thật ra tôi không phải là kẻ xấu, chỉ cần bà nghe lời tôi, tôi hứa sẽ không làm hại bà. – Nói xong cô ấy ngẫm nghĩ một chút lại hỏi. – Nếu bà đồng ý thì chớp mắt hai cái.
Chung phu nhân nghe theo, bà ta chớp mắt hai cái, lúc này Hạ Tinh Tinh mới chợt thở phào nhẹ nhõm. Cô ấy buông tay ra khỏi miệng bà ta sau đó kéo một chiếc ghế ngồi xuống. Thấy bình trà bên cạnh vừa định rót uống không ngờ lại phát hiện đây là trà cũ vẫn chưa thay mới, xem chừng đã để mấy ngày liền nên mới hỏng hóc thế này.
Hạ Tinh Tinh thở dài, thấy người đàn bà kia vẫn nhìn mình không chớp mắt, cô ấy liền hắng giọng:
– Bà không cần để ý đến tôi, tôi chỉ ở lại đây một đêm sáng hôm sau sẽ rời đi. – Có lẽ khi nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của người đàn bà này khiến Hạ Tinh Tinh bất giác cũng không có sự phòng bị, thiết nghĩ dù sao cũng chỉ là một bà già cũng chẳng thể làm được gì cô ấy.
Chung phu nhân nhìn chằm chằm vào Hạ Tinh Tinh giống như đang suy tư về những lời cô ấy nói, bà ta khó nhọc mở miệng, khuôn miệng như méo xệch lại. Lúc này Hạ Tinh Tinh mới nhìn ra điểm bất thường của người đàn bà này, cô ấy vội tới gần bà ta một chút không ngờ lại chỉ nghe được tiếng ú ớ trong vô vọng. Hạ Tinh Tinh quan sát lại nét mặt người đàn bà này, sau đó mới phát hiện tình trạng của bà ta giống như người bệnh tai biến, tất cả dây thần kinh đều bị ngưng trệ không hoạt động được.
Hạ Tinh Tinh khẽ chau mày, cố ghé sát tai vào bà ta:
– Bà muốn nói gì?
– Dư… A, toi… Di…
Đôi mày Hạ Tinh Tinh xoắn như ốc vít, cô ấy nghĩ nghĩ một hồi rồi hỏi lại:
– Ý của bà là “đưa tôi đi”?
Có thể nhìn ra Chung phu nhân khá kích động, bà ta lập tức chớp mắt hai cái.
ngược lại là Hạ Tinh Tinh, không hiểu sao cô ấy lại chợt cảm thấy vô cùng kỳ lạ, bèn hỏi:
– Đây không phải là nhà bà sao? Bà muốn tôi đưa bà đi đâu? Chẳng lẽ bà cũng bị người ta bắt cóc? – Nói xong Hạ Tinh Tinh lại tự phản bác ý nghĩ của mình, tuy rằng cô ấy không biết mục đích của bọn bắt cóc khi bắt cô ấy là để làm gì nhưng cô ấy cũng đâu thể quy ra hễ ai ở đây cũng đều bị bắt cóc. Với lại, làm gì có con tin nào bị bắt cóc rồi mà còn được tặng hẳn một căn phòng riêng như vậy chứ?
– D ư a, toi… Di… – Nhưng Chung phu nhân vẫn tiếp tục lập lại câu nói này, ánh mắt bà ta khẩn khoản như đang cầu xin Hạ Tinh Tinh hãy chấp thuận.
Hạ Tinh Tinh không biết người đàn bà này bị làm sao, cô ấy cũng cảm thấy ngôi nhà này hình như có điều không đúng, vừa định lên tiếng lại không ngờ nghe được tiếng mở cửa từ bên ngoài, Hạ Tinh Tinh giật mình, ngay lập tức trốn xuống gầm giường.
Người hầu mang cơm vừa bước vào lại thấy Chung phu nhân đang mở mắt nhìn trân trân cái trần nhà, cô người hầu đó vừa liếc mắt đã bĩu môi khinh thường:
– Đúng là sống dai như đĩa. – Cô ta vừa đặt khay đồ ăn xuống bàn vừa lẩm bẩm. Tiếp đến, cô ta lại múc cơm rồi gắp thức ăn vào một cái bát sau đó đi đến bên giường Chung phu nhân. Hạ Tinh Tinh thấy bước chân càng tới gần, cô ấy theo bản năng co người lại.
Cô hầu kia đến bên giường sau đó kéo ghế ngồi xuống, tiếp đến cô ta lại vắt một chiếc khăn ngang cổ Chung phu nhân cũng mặc kệ bà ta có đang đói hay không đã xới cơm đút thẳng vào miệng cho bà ta. Vì cơ miệng Chung phu nhân rất yếu cho nên bà ta không thể nhai cơm, cùng lắm chỉ có thể gắng gượng mà nuốt xuống nhưng cô người hầu lại chẳng thèm quan tâm đến chuyện đấy, bà ta chưa kịp ăn hết cơm trong miệng thì cô ta đã tiếp tục dồn tiếp một muỗng cơm cho bà ta, thái độ thì vô cùng thiếu kiên nhẫn. Chung phu nhân không được ngồi đàng hoàng lại bị cô người hầu dồn hết cơm vào miệng, cuối cùng bà ta cũng không chịu được mà ho sặc sụa, cơm cùng lúc bị phun thẳng vào mặt cô hầu kia. Cô ta bật người đứng dậy, sờ thấy mặt mình dính đầy thức ăn liền đặt bát cơm sang một bên, vội lấy khăn giấy lau lấy lau để, miệng còn không quên chửi rủa:
– Bà đúng là đồ ăn hại, đến ăn cơm thôi cũng chẳng xong. Sao bà không đi chết đi cho chúng tôi nhờ? – Nói xong cô ta liền bóp chặt miệng của Chung phu nhân sau đó cầm thẳng bát cơm đổ ụp vào miệng bà ta. Cả bát cơm lẫn thức ăn đều rơi vãi trên mặt Chung phu nhân khiến bà ta trông vô cùng chật vật. Nhưng cô người hầu vẫn chưa thấy thỏa mãn liền bắt đầu điên cuồng dồn cơm nhét cả vào miệng bà ta, nhét đến khi nào bà ta không chịu được mới thôi.
Xoảng!
Cả bát cơm bị văng mạng xuống đất vỡ tứ tung, từng miếng thức ăn vương vãi khắp nơi, cô hầu cầm lấy cái khăn vừa nãy vắt qua cổ Chung phu nhân sau đó cầm lên lau thật mạnh lên mặt bà ta, còn xem gương mặt bà ta như một cái bàn mà chà sát.
– Bà đúng là bà già chết tiệt! – Cô hầu lau xong liền tức giận nói. Cô ta cúi đầu nhặt mấy mảnh vỡ trên đất sau đó dậm chân rời đi, để mặc Chung phu nhân không ngừng ho khan.
Đợi khi cô người hầu kia đi khỏi, Hạ Tinh Tinh mới chui từ gầm giường ra. Cô ấy nhìn đống thức ăn còn vương vãi trên sàn, lại nhìn đến gương mặt người đàn bà bê bết đầy dầu mỡ, mái tóc cũng bù xù đến mức thảm thương. Lúc này ánh mắt Chung phu nhân chợt nhìn Hạ Tinh Tinh, dường như có giọt nước mắt đọng lại trên khóe mi bà ta, ánh mắt ấy tuyệt vọng lại tràn đầy đau đớn, bà ta lại khó nhọc gằng lấy giọng mình mà khẩn khoản:
– D ư a, toi… Di…
Hạ Tinh Tinh nhìn bà ta hồi lâu, ánh mắt phức tạp. Rốt cuộc cô ấy cũng hiểu vì sao đến bà ta cũng muốn thoát khỏi căn nhà này như vậy.
…
Lúc Diệp Tâm Giao tỉnh lại mới phát hiện bản thân đang bị trói trên một cái ghế gỗ, hai mắt bị một tấm vải đen bịt chặt, cô chỉ có thể dựa vào thính giác để nghe động tĩnh từ xung quanh.
Yên tĩnh lắng nghe một chút Diệp Tâm Giao hơi sững người, cô hình như nghe được tiếng sóng biển?
Tuy tình trạng hiện tại khiến Diệp Tâm Giao không thể nào định vị được chính xác vị trí nhưng cô biết bản thân có lẽ đang ở đâu đó rất gần biển. Diệp Tâm Giao xoay chuyển đầu óc, cố gắng tìm kiếm tên địa danh của một vùng biển nào đó, đầu tiên cô có thể chắc chắn bản thân đã không nằm trong khu vực Bắc Kinh, nơi đây rất có thể là biển ở ngoại thành. Từ lúc cô bị bắt đến lúc đưa đến đây có lẽ không tốn quá nhiều thời gian, trong đầu Diệp Tâm Giao bỗng hiện lên tên của một cảng biển mà Doãn Kỳ Thần đã từng đưa cô tới, đúng vậy, dựa vào khoảng cách địa lý và thời gian thì chỉ có thể là cảng biển đó.
Diệp Tâm Giao thử cử động một chút, cô có thể cảm nhận được cơ thể mình chuyện động theo tiếng vỗ của cơn sóng. Vậy có thể nói, bây giờ cô đang ở trên mặt nước, cô hơi gõ chân xuống nền đất, có thể nghe được tiếng cọc cọc từ chất gỗ. Đến lúc này Diệp Tâm Giao đã có thể khẳng định bản thân đang ở trên một cái nhà bè trôi nổi trên mặt nước. Nhưng mà chiếu theo sự chuyển động của sóng nước thì nơi cô đang đứng sóng vỗ khá lớn. Diệp Tâm Giao thầm than trong lòng, chỉ mong sao chiếc bè này không phải bị trôi dạt ra giữa biển.
Diệp Tâm Giao đưa tai cố lắng nghe từng âm thanh chuyển động xung quanh mình, có vẻ bên cạnh không có ai. Chuyện này cũng dễ dàng cho cô xử lý sợi dây trên người mình.
Cố nhúc nhích thân người một chút nhưng cả tay chân đều bị trói chặt trên ghế, đến mắt cũng không thấy gì, cô chỉ còn cách bật mạnh cả người qua một bên. Cùng với tác động của sóng biển làm chiếc ghế bị ngã, Diệp Tâm Giao cũng nằm sõng soài trên đất, chuyện cô có thể làm lúc này chính là kéo lê thân người để tìm cách cởi dây trói. Sau khi xác định vị trí, cô cố trườn đến góc của căn phòng, ngay lúc này Diệp Tâm Giao cảm thấy bản thân khá may mắn khi không mắc hội chứng say sóng nếu không đến cả sức lực để suy nghĩ xem chừng cô cũng chẳng có.
Cô giữ thăng bằng cơ thể sau đó nhích người rồi đập thật mạnh chiếc ghế vào tường. Lúc này Diệp Tâm Giao mới phát hiện tường của căn phòng này được làm bằng thiết. Đương nhiên ghế gỗ mà đập lên thiết thì chỉ có khả năng làm thiết bị cong chứ không phải là ghế bị gãy. Diệp Tâm Giao đành nghĩ cách khác, cả chân và tay đều không thể sử dụng cô chỉ có thể dựa sát má vào bề mặt thiết, dùng cảm giác để xác định phần cạnh thiết hoặc là một góc gỗ nào có khả năng dùng để cắt dây. Tiếp sau khi đã tìm được một góc có độ cứng và sắt tương đối ổn, Diệp Tâm Giao chỉ có thể quỳ rạp xuống sàn, cố gắng hết sức đặt chỗ dây thừng đang trói chặt tay và chỗ ghế vịn kia lên phần thiết cứng cáp đó rồi bắt đầu dùng lực ma sát thật mạnh vào mục đích chính là để dây thừng nhanh bị bào mòn rồi bung ra.
Cả quá trình chà sát rất chật vật gần như rút cạn năng lượng của cô, vừa phải quỳ gối vừa phải giữ thăng bằng để tránh bị lệch tay vào phần thiết ấy.
Sau khi dùng sức chà đi chà lại một hồi lâu, sợi dây cuối cùng cũng bị bào mòn dần lỏng lẻo, lúc này Diệp Tâm Giao mới dằng mạnh tay mình ra khỏi sợi dây. Tiếp đến, cô kéo tấm vải đang che mắt xuống rồi nhanh chóng cởi nốt tất cả dây trói đang quấn trên người mình.
Sau khi được giải thoát triệt để khỏi dây và ghế, lúc này Diệp Tâm Giao mới có thể quan sát hết mọi thứ xung quanh, chỗ cô đang đứng đúng thật là một căn nhà bè thường dùng trên biển, xung quanh đều được lợp bằng thiết và cây gỗ, có lẽ ngoại trừ chiếc ghế thì cả nơi này gần như trống không.
Diệp Tâm Giao nhanh chóng mở cửa ra ngoài, rất may là cửa không khóa nhưng thứ kinh dị hơn còn ở phía sau. Cửa được mở nối liền với một cái ban công, ý nghĩa trước đó của cô cũng đã thành sự thật, khi mà phóng tầm mắt ra xa thì có thể nói bao vây bốn bề đều là biển cả.
Nói như vậy cũng tức là, cô đang lênh đênh giữa biển, không thấy bờ càng không nói gì đến vị trí hay tình hình cụ thể ở nơi này.
Trong lúc này cô hơi bần thần, đây rốt cuộc là kiểu bắt cóc gì thế này?
Chẳng lẽ bắt cô sau đó để cô tự sinh tự diệt trên biển?
Tuy khung cảnh trước mắt thực sự làm cho người ta hoảng loạn nhưng Diệp Tâm Giao biết bây giờ cho dù có hoảng loạn thì cô cũng chẳng giải quyết được chuyện gì. Cô thở dài, sau đó quay lại vào phòng bắt đầu lục tìm tất cả những thứ có khả năng sẽ dùng được trong tình huống này, rất may vì cô cũng tìm thấy một chiếc điện thoại.
Cô mở điện thoại sau đó nhanh chóng bấm số, bấm được phân nửa cô bỗng cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ. Cô không tin tên bắt cóc tốt bụng đến như vậy, lại có thể để lại điện thoại để cô có thể cầu cứu người khác sau? Nghĩ là nghĩ như vậy nhưng Diệp Tâm Giao cũng không đa nghi tới mức có thể bỏ qua cơ hội để tự cứu lấy mình, cô bấm số gọi thẳng cho cảnh sát, mặc dù đã có sẵn tâm lý chuẩn bị nhưng khi điện thoại được kết nối chờ đợi cô lại là giọng nói của tên bắt cóc:
– Cô Diệp, cô tỉnh nhanh hơn tôi nghĩ đó.
Giọng nói khàn khàn từ đầu dây bên kia vang lên, trong đầu Diệp Tâm Giao bỗng hiện lên dáng vẻ người đàn ông già nua, sống lưng thẳng tắp, bóng dáng ông ta tuy cô độc nhưng lại hướng một ánh mắt căm hận mỗi khi nhìn về phía cô.
– Là ông?
Diệp Tâm Giao đúng thật là không ngờ tới người bắt cô lại là người đàn ông này. Sao cô có thể quên ông ta cơ chứ? Lần trước nếu không có Doãn Kỳ Thần kịp thời đưa cô đi thì khả năng cô bị ông ta bắn chết là có thật. Đừng trách cô đa nghi, vì dù sao cô cũng từ lò luật sư mà ra hơn nữa từ nhỏ đã có tiếp xúc với vũ khí cho nên chỉ cần nhìn một phát là cô đã biết trên người ông ta giấu loại súng gì.
Nhưng ngay tại thời điểm đó, bản thân cô hình như cũng đã thông suốt ra một điều, người đàn ông này muốn giết cô, hơn nữa còn có thể bất chấp tính mạng để cô được chết. Tuy vậy cô lại cảm thấy cách làm việc của ông ta rất lạ. Với lại lần này chính cô cũng không ngờ trong địa bàn của Trình Hải Phong mà ông ta cũng dám ra tay, xem ra chuyện này từ lâu cũng đã có sự chuẩn bị cả rồi.
Người đàn ông nghe cô nói lại càng tỏ ra vui vẻ, ông ta cười:
– Đúng, là ta! – Nói xong ông ta lại chợt đổi giọng. – Giới thiệu với cô một chút, tên của ta là Khang Bình.
Câu nói của Khang Bình khiến đại não của Diệp Tâm Giao bắt đầu hoạt động hết công suất, cuối cùng cô hơi giật mình:
– Ông… – Diệp Tâm Giao thầm nghĩ người tên Khang Bình không phải đã chết từ lâu rồi sao? Tại sao bây giờ lại xuất hiện thêm một người tên Khang Bình?
Sở dĩ cô chưa thể đoán ra được thân phận của người đàn ông này cũng vì khi điều tra lý lịch về Khang gia. Đầu tiên phải nói, ở Khang gia có bốn anh em, người lớn tuổi nhất chính là hai anh em song sinh Khang Thịnh và Khang Bình, tiếp đến là Khang An, cuối cùng là Khang Vượng. Theo điều tra cả Khang Thịnh và Khang Bình lúc trẻ nhập ngũ đi lính sau đó cả hai đều đã chết trên chiến trường, tất cả mọi người đều biết bây giờ cả Khang gia do Khang An làm chủ, còn Khang Vượng từ lâu đã định cư ở nước ngoài.
Đương nhiên nếu nhìn vào lý lịch này thì ai lại có thể rằng người đã từng chết khi còn trẻ bây giờ lại sống sót trở về, không những vậy ông ta còn từng nói bản thân có một cô cháu gái chạc tuổi cô. Vậy thì xem ra Khang gia này có lẽ không đơn giản như người ngoài thường nghĩ. Khoan đã, hình như cả Trình Hải Phong và Doãn Kỳ Thần đều rất thản nhiên với chuyện này nhưng tại sao? Bản thân cô cũng có thể chắc một điều thông tin mà cô điều tra được rất đáng tin cậy, vậy chỉ có thể là chuyện Khang Bình còn sống không được công bố với người bên ngoài ư?
Có lẽ hiểu được nghi hoặc của Diệp Tâm Giao, Khang Bình liền tốt bụng giải thích chuyện này:
– Năm xưa người chết chỉ có duy nhất Khang Thịnh, bởi vì ta và Khang Thịnh đều là con riêng cho nên sau khi bố của ta chết người vợ sau đương nhiên không muốn nhìn nhận ta. Nếu không phải bởi vì sự ích kỷ của người đàn bà đó thì Khang gia của hiện tại cũng không đến lượt Khang An quản lý. – Nói đến đây ông ta lại cười khẩy. – Ta tin cô cũng rất muốn biết ân oán của ta và bố cô lắm đúng không?
Diệp Tâm Giao mím chặt môi, cô không lên tiếng.
Khang Bình cho sự im lặng đó là mặc nhận, ông ta lại tiếp tục nói:
– Năm xưa, sau khi từ chiến trường trở về, ta đã mất đi một cái chân, còn thứ hiện giờ giúp cho ta đứng vững thực chất chỉ là một cái chân giả. Ta chưa từng nghĩ sẽ trở về Khang gia, ta không thích nơi đó, vì nó ảm đạm và u ám cùng cực…
Giọng Khang Bình không cao cũng không thấp, ông ta cứ trầm trầm kể lại giống như đang hồi tưởng một thước phim dài.
– Sau khi ta rời quân ngũ biết được tin Khang gia đã lập mộ cho cả ta và Khang Thịnh thì ta đã biết người đàn bà đó đã muốn xóa sổ ta khỏi gia đình ấy. Đó cũng là lý do vì sao cô tìm hết tất cả thông tin cũng không biết được ta là ai. Sau khi xuất ngũ hai năm ta đã quen và yêu một người phụ nữ, bọn ta kết hôn không lâu thì sinh được một cô con gái. Đợi khi con gái ta lớn nó lại yêu và kết hôn với một người đàn ông, hắn là con trai của Tạ gia…
Tạ gia? Diệp Tâm Giao thầm nghĩ đến người đàn ông tên Tạ Quân, theo cách Trình Hải Phong và Tạ Quân nói thì hai người xem như cũng có quan hệ họ hàng, chả trách tại sao Trình Hải Phong lại có vẻ rất biết rõ Khang Bình, xem ra Khang Bình và Khang An tuy là anh em ruột nhưng cả hai đều có mâu thuẫn không phải là không có nguyên do. Mặc dù cô cảm thấy Khang Bình không được bình thường hoặc nói chuyện mà ông ta kể có gì đó không bình thường nhưng cô vẫn im lặng lắng tai nghe tiếp câu chuyện của ông ta.
– Bố cô và Tạ gia có giao tình rất tốt cho nên hai nhà luôn có qua lại. Năm đó người của Solomon đã bắt đầu thực hiện hành vi săn người điên cuồng của bọn chúng. Bố cô vốn dĩ là một cảnh sát nhưng lại cấu kết với bọn tội phạm giết người. Chuyện này bị con rể của ta bắt được, hắn ngay lập tức đã ra tay trừ khử chúng nó, không những vậy còn giết hại đứa cháu gái chỉ vừa tròn hai tuổi của ta. Hành vi hạ lưu vô liêm sỉ này không thể tha thứ… – Câu cuối cùng khi ông ta thốt lên đầy phẫn nộ và căm hận.
Diệp Tâm Giao chau mày, cô phản bác:
– Ông nói bậy! Bố tôi sẽ không bao giờ giết người. Nếu ông nói bố tôi chính là kẻ sát nhân hại ông nhà tan cửa nát năm đó, vậy tại sao cho tới bây giờ ông mới muốn tìm tôi để báo thù?
Đúng vậy, chính cô cảm thấy những việc mà Khang Bình làm thực sự rất lạ, ông ta giống như đang kể một kịch bản rồi bắt đầu từ cái kịch bản ấy mà định tội cô. Hơn nữa, cô luôn cảm thấy kịch bản mà ông ta dựng lên hoàn toàn rất thiếu logic. Thứ nhất, bố cô và Tạ gia thực chất không có quan hệ, thứ hai nếu bố thật sự giết người của Tạ gia thì Tạ gia phải là người đến báo thù cô mới đúng. Với cả theo điều tra, Tạ gia có hai con trai, một người trong số đó không phải chết vì bệnh tật sao?
Khang Bình không trả lời cô mà bật cười:
– Cô sai rồi, người ta muốn báo thù là bố cô chứ không phải là cô.
Diệp Tâm Giao bất chợt cảnh giác, ý của ông ta tức là…
– Xung quanh chỗ cô đang đứng đều có đầy thuốc nổ, chỉ cần ta nhấn nút một cái thì “bùm”, hậu quả phía sau chắc cô cũng đã hiểu ra rồi chứ?
Lời nói của Khang Bình khiến Diệp Tâm Giao có chút không lường được, mặc dù trong lòng khẽ run lên nhưng cô vẫn giữ bình tĩnh nói:
– Nói vậy tức là ông muốn dùng tính mạng của tôi để dụ bố tôi ra mặt?
– Không sai.
– Ông thật sự tin rằng ông ấy còn sống? – Đây chính là điều cô muốn biết, bởi vì gộp cả chuyện ba năm trước cô vẫn luôn có cảm giác có một người luôn theo sau bảo vệ cô và mẹ, nếu không có người đấy có lẽ năm đó mẹ cô đã… Cho nên cô chỉ muốn quay về Trung Quốc để tìm người đấy, cô không biết đó có phải là bố cô hay không, nếu phải vì sao ông đành lòng tránh mặt mẹ con cô những mười mấy năm?
Đối với câu hỏi của cô Khang Bình lại thản nhiên trả lời:
– Hắn là King, sao hắn có thể chết được kia chứ?
Diệp Tâm Giao chau mày, cô vẫn luôn cảm thấy người đàn ông này cực đoan một cách thái quá. Nhưng chưa để cô kịp lên tiếng, ông ta đã nói:
– Được rồi, từ giờ đến khi mặt trời lặn sẽ là thời gian cuối cùng để cô nhìn ngắm thế giới này. Cô Diệp, cô nên cầu nguyện cho bố cô đến thật nhanh nếu không để cô đi một mình xuống hoàng tuyền thì tiếc lắm.
Khang Bình cười cười, trước khi tắt ống nghe, ông ta lại nói:
– Bắt đầu chuyến du lịch của cô đi nào! Chúc may mắn!
– Alo, alo?
Đầu bên kia đã ngắt kết nối. Cô muốn gọi cho số khác nhưng điện thoại lại không thu được tín hiệu, vậy cũng tức là từ giờ đến khi mặt trời lặn cô không thể liên lạc đến thế giới bên ngoài.
Diệp Tâm Giao cắn răng, cô mở cửa rồi đi xung quanh bắt đầu kiểm tra, phát hiện vây quanh căn bè này quả nhiên đều có gắn một quả bom hẹn giờ, để ý mới thấy số lượng bom được cài có thể nói là hơn cả chục quả, cũng tức là nếu bom đồng loạt được kích hoạt thì căn bè này sẽ biến thành một vụn pháo hoa, còn cô thì tan xác ngay lập tức.
Diệp Tâm Giao cuộn chặt tay, cô không ngờ Khang Bình lại có thể chơi cái trò biến thái như thế này. Tốt nhất đừng để cô có cơ hội thoát chết nếu không cô mà lên bờ được nhất định sẽ không tha cho ông ta. Tức giận thì tức giận nhưng cô cũng không thể đánh mất lý trí ngay lúc này được. Cô cúi đầu xem thời gian trên quả bom, chết tiệt! Bom đã bắt đầu đếm ngược, chỉ còn hơn sáu tiếng bốn lăm phút, vậy tức là bây giờ rất có thể đã gần mười hai giờ? nếu vậy thì buổi họp báo của Thịnh Hoa đã kết thúc, cũng tức là Trình Hải Phong có lẽ cũng đã phát hiện cô mất tích. Nhưng bây giờ đến cô còn chẳng biết bản thân bị trôi lạc đi đâu thì việc trông chờ vào người khác chẳng còn ý nghĩ gì cả.
Nghĩ vậy Diệp Tâm Giao lập tức ra ban công đứng, cô nhắm mắt lại thầm xác định hướng gió. Bây giờ thời tiết rất lạnh, gió chủ yếu sẽ từ hướng Bắc thổi về. Đầu tiên cô có thể xác định bãi biển kia nằm ở phía Nam cho nên sẽ có chiều xuôi theo gió Bắc, cái cô cần làm chính là xác định phương hướng quay về. Chỉ có điều bây giờ là giờ trưa, ngoài biển chỉ có thể nói là nắng cháy da thịt, cô cũng không còn cách nào khác đành tìm một cây gỗ được dựng với thiết, tìm cách lấy cây gỗ ra rồi bắt đầu công cuộc chèo thuyền theo phương hướng xác định. Chỉ cần trước sáu tiếng cô có thể lên bờ là được, không cần biết là bờ nào chỉ cần biết ít nhất thì cô không muốn bản thân phanh thây cùng căn bè này ngay giữa biển.
…
Ngay lúc Diệp Tâm Giao còn đang trôi dạt trên biển thì sở cảnh sát Bắc Kinh đã phát lệnh truy nã Khang Bình.
Trong sở cảnh cảnh sát, các nhân viên điều tra đều đã bắt đầu tìm kiếm vị trí của nghi phạm. Chuyện lần này xảy ra khiến cả đội cảnh sát vô cùng xấu hổ bởi vì chính họ đã để Khang Bình bắt người đi ngay trước mặt mình.
Từ sau lần gặp Khang Bình ở đường Điếu Ngư Đài, Doãn Kỳ Thần đã cho cảnh sát ngầm theo sát vào bảo vệ an toàn cho Diệp Tâm Giao. Chính bởi ngay từ đầu anh biết rõ Khang Bình sẽ không bỏ qua chuyện này. Nhưng không ngờ lần này đến cả Chung gia cũng tham gia trong vụ bắt người làm nhiễu loạn cuộc điều tra của các cảnh sát.
Bây giờ cả cục cảnh sát trong và ngoài thành phố đều bị điều vào cuộc điều tra này.
Các cảnh sát bắt đầu tìm kiếm Khang Bình khắp nơi, cùng với việc tìm kiếm là kết hợp với các khu vực lân cận khác để vây bắt ông ta. Cả trụ sở cảnh sát đều đang trong trạng thái căng thẳng tột độ, thứ nhất chính vì bọn họ để mất nghi phạm, thêm nữa người mà bộ trưởng giao cho bọn họ bảo vệ bọn họ còn bảo vệ không xong thì cả đời họ cũng không xứng đáng được đeo huy hiệu cảnh sát trên người.
Khi Trình Hải Phong gặp Doãn Kỳ Thần thì cả hai đều đang trong nhà của Khang Bình.
Vốn dĩ sau khi biết Diệp Tâm Giao bị mất tích, Trình Hải Phong liền nghĩ ngay đến thủ đoạn của Chung gia nhưng sau khi làm rõ anh lại phát hiện người bắt Diệp Tâm Giao đi lại là Khang Bình, thực chất thì Chung gia đã bắt nhầm một thư ký khác của anh. Vì chuyện này đồng thời liên quan đến rất nhiều người cho nên Trình Hải Phong buộc phải hợp tác điều tra cùng sở cảnh sát, một mặt cảnh sát xin lệnh khám xét nhà họ Chung từ cấp trên, mặt khác Trình Hải Phong với tư cách là người nhà con tin đã lập tức tham gia vào việc này. Ngoài lực lượng của cảnh sát, Trình Hải Phong còn triệu tập tất cả vệ sĩ của mình để truy bắt Khang Bình.
Bụp!
– Chết tiệt thật! Không có thông báo tống tiền, rốt cuộc ông ta định làm gì?
Ra khỏi nhà Khang Bình, Trình Hải Phong tức giận đấm mạnh vào thân cây bên cạnh. Anh ấy thà rằng Khang Bình muốn tống tiền hay trao đổi điều kiện gì đó nhưng đã mấy tiếng trôi qua ông ta vẫn bật vô âm tín, nếu Tiểu Tâm Giao xảy ra chuyện anh ấy nhất định sẽ không tha cho ông ta.
Doãn Kỳ Thần liếc nhìn hành động của Trình Hải Phong, anh chỉ im lặng không nói. Dù vẻ ngoài trông anh bình thản đến đâu thì nội tâm cũng không thể che giấu một sự thật chính Diệp Tâm Giao rất có thể đang gặp nguy hiểm, anh mím chặt môi, bàn tay vẫn thành thục lướt tìm từng vị trí trong thành phố chỉ hy vọng có thể tìm được một chút manh mối nào đó.
Trong lúc tình hình còn đang căng thẳng thì một viên cảnh sát đã gấp gáp chạy đến chỗ Doãn Kỳ Thần.
– Bộ trưởng, người của chúng ta đã xác định được vị trí của nghi phạm.
Bàn tay của Doãn Kỳ Thần khẽ run lên:
– Nói đi.
Viên cảnh sát nghiêm mặt nói:
– Nghi phạm đang ở đảo Hải Nam.
Cả Doãn Kỳ Thần và Trình Hải Phong sau khi nghe xong đều đồng loạt chau mày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.