Áp Đáo Bảo

Chương 59: Phiên ngoại - Phiền muộn của Cố Tiểu Mãn (1)

Bổn Điểu Tiên Phi

04/02/2017

Trước đây Cố Tiểu Mãn có rất ít khổ não. Đương nhiên, việc này phỏng chừng là Gen di truyền của gia tộc Cố Tiểu Mãn. Cả nhà Cố Tiểu Mãn đều không có gì khổ não.

Ngay cả ông cha phương trượng kia mà nói, cả ngày ngoại trừ niệm kinh chính là lải nhải không ngừng, trong một tuần có thể ăn vụng được một cái đùi gà thì đã vô cùng thỏa mãn, khổ não gì đó... quả thật rất ít.

Cố Tiểu Mãn từ nhỏ đã đi theo một người như vậy mà lớn lên cho nên cũng có rất ít khổ não gì gì đó.

Thế nhưng gần đây Cố Tiểu Mãn lại phát hiện, khổ não của mình càng ngày càng nhiều. Mà những khổ não này, không ngoại lệ, tất cả đều do thụy mỹ nhân đang ngủ bên cạnh nàng gây nên. Mạc nhị tiểu thư đơn thuần nhưng khó chịu nổi của chúng ta.

Khổ não của Cố Tiểu Mãn - 1: Chứng nghe trộm của Mạc nhị tiểu thư.

Việc này gần đây Cố Tiểu Mãn mới phát hiện được, lần đầu tiên xuất hiện là lúc củ khoai lang đáng yêu của chúng ta và Mạc tiểu thư đáng... được rồi, thật sự không thể dùng từ đáng yêu để hình dung Mạc tiểu thư của chúng ta. Nói chung chuyện này xảy ra lúc hai người họ đang XX.

Hôm đó ở bên ngoài, quả thật Cố Tiểu Mãn cũng nghe được động tĩnh bên trong, dù động tĩnh không lớn, có lẽ là do tính cách trời sinh của Mạc Ảnh Hàn gây ra, cho nên dù ở phương diện này, nàng cũng rất ẩn nhẫn. Buổi tối ngày hôm đó, các nàng ở ngoài cửa nghe trộm nhưng thật ra cũng không nghe rõ được gì.

Nhưng mà Cố Tiểu Mãn vẫn nổi mây đỏ đầy đầu. Động tĩnh bên trong tuy nhỏ, nhưng dù sao Cố Tiểu Mãn cũng từng trải... khụ khụ khụ, từng trải qua. Được rồi, đề tài này thật nguy hiểm, bỏ qua. Cho nên hôm đó Cố Tiểu Mãn ở ngoài rất nhanh liền biết bên trong xảy ra chuyện gì. Sau đó không rõ là do chột dạ hay là bởi vì nguyên nhân gì khác. Nói chung tim Cố Tiểu Mãn đập cực nhanh, đồng thời không khắc chế được toàn thân khô nóng, đỏ mặt. Trực giác của nàng cho biết nàng thật sự không thể tiếp tục nữa, nếu như cứ tiếp tục, trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì a, hơn nữa lỡ như không cẩn thận bị người bên trong phát hiện...

Tuy rằng lúc này, người bên trong chắc không có tâm trạng nào đi phát hiện các nàng đang nghe trộm ngoài cửa.

"T-Tiểu Hàn... có lẽ chúng ta nên trở về nhanh một chút đi." Nghĩ như vậy, Cố Tiểu Mãn vội vã cẩn thận lôi kéo Mạc Thanh Hàn, muốn nhanh quay về phòng mình.

Vì vậy cẩn cẩn thận thận kéo kéo... tai nàng vẫn dán trên cửa, vẻ mặt chăm chú, nhìn cũng chưa từng nhìn người ở bên cạnh mình. 【Có lẽ nàng vẫn rất muốn nghe a = = 】

"..." Mạc Thanh Hàn không có phản ứng.

Vì vậy một lần nữa cẩn thận kéo kéo...

"..." Mạc Thanh Hàn vẫn không có phản ứng.

"?" Cố Tiểu Mãn nghi hoặc chuyển đầu mình qua.

Sao không có phản ứng? Chẳng lẽ ngủ rồi?

Mang theo sự nghi hoặc này Cố Tiểu Mãn chuyển đầu, sau khi nhìn thấy thụy mỹ nhân bên cạnh nàng vậy mà lại lóe sáng đôi mắt màu lục, kinh hoảng toàn thân.

"T-Tiểu Hàn?! Ngươi làm sao vậy?!" Tuy kiềm chế dục vọng muốn thét lớn, đè thấp âm thanh của bản thân. Thế nhưng giọng điệu vẫn không được tốt lắm.

Hai mắt Mạc Thanh Hàn vẫn đang lóe sáng. Tập trung tinh thần nghe lén. Sau đó, đột nhiên đứng thẳng lên, hai mắt lấp lánh nhìn Cố Tiểu Mãn.

"Tiểu... Tiểu Hàn..."

"Tiểu Mãn... đã thật lâu rồi chúng ta chưa có quan hệ xác thịt. Thật lâu rồi cũng chưa có @#¥%%... Cũng thật lâu cũng không có @#¥%... ta cũng đã #¥%%...tối nay ta muốn &%..." Vị mỹ nhân này nói chuyện không uyển chuyển một chút nào!

Thẳng thắn nói muốn đem Cố Tiểu Mãn thế này thế này, thế nọ thế nọ! Nói đến trán Cố Tiểu Mãn đổ từng giọt từng giọt mồ hôi lạnh xuống.

May là nàng còn biết phải nói chuyện nhỏ tiếng, bằng không với trực giác của Phiền Tiểu Thử nàng sẽ lập tức nhảy từ trên lầu xuống.

Mỹ nhân vẻ mặt thành khẩn nhìn nàng, hỏi ý kiến của nàng.

Người nữ sinh nào đó đầu đã đầy mồ hôi lạnh và hắc tuyến rốt cuộc cũng nhịn không được thấp giọng kêu lên.

"Ta sẽ chết! Ngươi như vậy ta sẽ chết mất! Không chết mất cũng sẽ hư mất!" Sau khi hô như thế xong thì co chân chạy đi! Sau đó rất bất đắc dĩ mà bị một mỹ nhân đại lực sĩ ôm lại, sau đó nhấc lên.

"T-Tiểu Hàn ngươi muốn làm gì a..." Người nữ sinh nào đó bị mỹ nhân nhấc lên vai, vẻ mặt bi kịch kêu lên.

"Nếu như Tiểu Mãn không đồng ý @#¥%... ta liền đem ngươi ném vào phòng tỷ tỷ. Để cho nàng biết nãy giờ Tiểu Mãn ở ngoài này nghe trộm."

"@#¥%..." Phút chốc, Cố Tiểu Mãn thật muốn mắng đê tiện vô sỉ bỉ ổi hèn hạ! Nhưng mà lời ra khỏi miệng của nàng lại là: "Tiểu Hàn thủ đoạn này của ngươi rốt cuộc học từ đâu ra? Rốt cuộc là ai dạy cho ngươi! Trước đây rõ ràng ngươi không có như thế!"

~(3_3)



~"Gần đây đọc tiểu thuyết Cưỡng Chế Tình Yêu, trên đó viết thế." Mỹ nhân thẳng thắng nói.

"..." Nháy mắt Athena rơi lệ, tiểu quái thú lật ngược tình thế đánh bại Siêu nhân điện quang. Đức mẹ Maria.

Cố Tiểu Mãn lệ rơi như thác, gật đầu. Nàng khuất phục, nghĩ đến tối ngày hôm nay không biết sẽ bị người ta này nọ như thế nào, đáy lòng Cố Tiểu Mãn không ngừng chửi bới.

Sau này tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối không thể để cho Mạc Thanh Hàn đọc mấy tiểu thuyết như vậy, sau này mặc kệ Mạc Thanh Hàn xem tiểu thuyết gì, nàng phải nghiêm ngặt kiểm duyệt, xem qua từng quyển!

Sau này nếu chưa thông qua sự đồng ý của nàng mà cho Mạc Thanh Hàn xem tiểu thuyết bậy bạ, toàn bộ giết không tha a giết không tha tha tha tha tha tha...

Nhưng mà sự việc lần đó cũng không phải nguyên nhân tạo thành nỗi khổ tâm của Cố Tiểu Mãn ngày hôm nay, nguyên nhân tạo thành khổ tâm của Cố Tiểu Mãn là, từ sau lần ấy. Thụy mỹ nhân nhà nàng có thói quen thích nghe trộm hoặc là rình trộm cực kỳ không tốt này!—— Hội học sinh... ngoài cửa.

"Đừng, đừng... đừng như vậy... đừng mà a a a..." Tiếng cự tuyệt ở bên trong cỡ nào hút hồn a, tiếng rên rỉ cỡ nào hút hồn trong hút hồn a. Tiếng xin tha bên trong càng khiến người khác muốn chà đạp a chà đạp một trăm lần a một trăm lần.

"Ngoài miệng nói đừng... thật ra rất muốn phải không..."

"Không... không không... a a a

~"

Nhưng mà nghe âm thanh hút hồn này, Cố Tiểu Mãn lại phiền muộn rơi lệ.

Tại sao nàng lại đứng ngoài cửa nghe trộm chuyện quỷ dị này a. Nếu như bị người bên trong phát hiện, nếu như bị người qua lại phát hiện... nàng không muốn sống không muốn sống thật sự không muốn sống a!

"T-Tiểu Hàn... có lẽ chúng ta nên trở về nhanh một chút." Kéo góc áo.

"Tiểu Mãn... ta cũng muốn cho ngươi nói như vậy... ta cũng muốn cho ngươi @#¥%..."

Cố Tiểu Mãn phun máu!

"Đừng có huyễn tưởng lung tung. Không tốt cho đầu óc và giấc ngủ. Chúng ta nhanh đi thôi." Mau kéo nàng đi!

"Tiểu Mãn, tối nay quay về làm vậy đi, ngươi cũng kêu như vậy có được không?"

"Tiểu Hàn, huyễn tưởng nhiều sau này sẽ biến thành X lãnh cảm. Đừng có suy nghĩ lung tung. Còn nữa, là học tỷ, chúng ta phải làm tấm gương tốt, đừng có cúp tiết!"

—— Bổn gia.

"Linh

Linh ngươi đừng như vậy... đừng hôn a

~~"

"Vậy ngươi muốn ta hôn ở đâu? Tiểu Nại nói cho ta biết

ở đây? Hay là ở đây..."

"Đừng... Đừng

Linh đừng như vậy

a..."

"Đừng thế nào? Vậy thế này nha?"

"Không không không... ưm... c-có người nghe được mất..."

"Không có ai nghe được đâu..."

Có ai nghe được đó!



Ta nghe được!

Cái người bên cạnh ta càng nghe rõ ràng!

Cố Tiểu Mãn quả thật muốn hất bàn rồi.

Đã có tiền như thế, sao còn không làm cho thiết bị cách âm trong thư phòng tốt một chút a? Đây là ăn xén nguyên vật liệu a! Hành vi này thật không được!

"Tiểu Mãn, sau này chúng ta ở thư phòng @#¥%..."

"Đã nói đừng có huyễn tưởng nhiều, không có tốt... nếu các nàng đang bận rộn, chúng ta chờ một chút rồi quay trở lại!"

"Với ngươi ta cảm thấy tốt lắm, chúng ta không cần huyễn tưởng, chúng ta @¥%%..."

"Đừng có ở trước mặt công chúng ăn nói như vậy

~~"

~(3_3)

~—— Hạ gia.

"Vô liêm sỉ Cốc Vũ! Ngươi muốn làm gì?!"

"Làm gì? Ngươi xem tình hình của chúng ta bây giờ, ta muốn làm gì nào?"

"Ngươi! Ngươi ngươi! Ngươi trèo lên trên ta làm gì? Buông ta ra! Hạ lưu! Vô sỉ! A a a a a..."

"Ai bảo ngươi quyến rũ ta!"

"Ngậm máu phun người! Ai quyến rũ ngươi!"

"Ngươi không quyến rũ ta... tại sao bọc khăn tắm đi tới đi lui trong phòng?"

"Vô liêm sỉ! Ta mới vừa tắm xong thì thích trần chuồng chạy thì làm sao? Ngươi tự dưng xuất hiện mới là kỳ quái!"

"Còn nói không phải quyến rũ ta..."

"Vô sỉ ngươi sờ đâu đó! Ta chặt tay ngươi!"

"Ngươi nỡ?"

"Ưm ưm ưm ưm..."

"..." Cố Tiểu Mãn cái gì cũng không muốn nói, nàng cũng không biết tại sao gần đây mặc kệ là đi đến đâu, đều xảy ra chuyện như vậy. Thì ra nàng vẫn không phát hiện, người bên cạnh nàng vậy mà lại có nhiều chuyện không trong sáng như vậy.

Ban ngày ban mặc mọi người làm gì mà đều không biết kiềm chế bản thân như thế a a a! Bình tĩnh... dù có muốn làm thì lúc nào cũng phải buổi tối chứ đúng không?! Chuyện mạo hiểm như thế sao có thể tùy tiện liền...

Còn để cho người khác sống không nha! Dạy hư tiểu thuần khiết nhà nàng rồi!

"Tiểu Thu..."

"Về nhà, chúng ta về nhà coi 《Pokémon》, cái này trong sáng."

"Ta không muốn trong sáng..."

~(3_3)

~Các chuyện ở trên, là một trong những phiền muộn của Cố Tiểu Mãn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Áp Đáo Bảo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook