Chương 51: Kinh dị liên hoàn (6)
Hí Tử Tế Tửu
16/11/2020
Câu chuyện đầu tiên: Ngón tay bị cắt đứt (6)
Bàn tay quỷ kia ẩm ướt ngả xanh, năm ngón tay đang co duỗi càn quấy. Cánh tay không ngừng ma sát vào dạ dày yếu ớt của Du Cảnh, muốn từ bên trong chui ra.
Hỗn hợp dịch dạ dày có cặn đồ ăn chảy ra ngoài, có thứ gì đó đang nhanh chóng phồng to trong dạ dày nhỏ hẹp của Du Cảnh.
Cao Lạc!
Du Cảnh trợn trừng mắt nhìn, bên cạnh ngón tay cái của bàn tay kia có vết khâu như con rết!
Cao Lạc ở trong bụng hắn, muốn chui ra ngoài.
“Tiểu Cảnh!” Trong căn phòng kín chật hẹp, người phụ nữ biến sắc thốt lên một tiếng.
Một giây sau, trên màn ảnh rộng, Du Cảnh như điên cuồng xé toạc áo mình, lộ ra một miếng ngọc bội đeo trên cổ.
Miếng ngọc kia trong suốt đẹp mắt, ở giữa khảm vàng, trên mặt vàng có hình Bồ Tát Địa Tạng.
Khoảnh khắc miếng ngọc lộ ra, ánh sáng bừng lên, Phật quang phổ chiếu.
Bàn tay quỷ kia nhanh chóng rụt vào trong bụng Du Cảnh, trong bụng Du Cảnh truyền tới tiếng kêu tan nát cõi lòng của Cao Lạc.
“Mày đáng chết!” Trong giọng Cao Lạc lộ ra hận ý và sự không cam lòng.
Căn phòng lại rơi vào yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở dốc hổn hển của Du Cảnh.
Bị ngọc áp chế, con quỷ tạm thời sẽ không chui ra, Du Cảnh còn chưa hoàn hồn lại, mặt cắt không còn giọt máu.
Dịch dạ dày chua lòm ăn mòn trong bụng, nhanh chóng lan rộng ra, Du Cảnh biết tình trạng của mình không ổn, cùng lắm chỉ có thể chống đỡ được nửa phút.
Gương mặt nghiêm khắc của mẹ choán đầy não bộ, những lời dạy bảo gần như xúc phạm văng vẳng bên tai, Du Cảnh liều mạng lắc đầu, cuối cùng cũng tìm lại được một chút tỉnh táo.
Hắn giật mình mấy giây, cuối cùng cũng hiểu ra, cố nén chịu cơn đau khôn cùng, bắt đầu tìm kiếm ngón tay thứ sáu ở trong bụng bị rạch của mình.
Ban nãy nơi nào đó trong bụng khẽ thắt lại, hắn chỉ nghĩ là khó chịu ở dạ dày, bây giờ nhìn lại rõ ràng là sự cảnh báo, Du Cảnh lần theo ký ức nhanh chóng sờ soạng, động tác mỗi lúc một gấp rút.
Cuối cùng hắn cũng sờ được ra.
Từ đống cặn đồ ăn, Du Cảnh móc ra được một ngón tay dài chừng bảy, tám centimet, đầu ngón tay mang theo máu, ẩm ướt phát ra sắc lam. Cùng lúc ấy, điện thoại Du Cảnh để trên bàn vang lên âm báo――
“Chúc mừng bạn đã thuận lợi sống tiếp trong câu chuyện “Ngón tay bị cắt đứt”.”
Du Cảnh đau đớn sờ lên chiếc vòng trên cổ, trên ngọc đã có một vết nứt kéo dài xuống, dường như dùng thêm một, hai lần nữa sẽ bể nát.
Thế nhưng hắn dùng cái này, nhất định sẽ đứng đầu, Du Cảnh như được an ủi, khẽ thở phào nhẹ nhõm, đắc ý nhướng mày.
Du Cảnh biến mất khỏi gian phòng chật hẹp.
Người phụ nữ mệt lả ngồi xuống, sống lưng đẫm mồ hôi.
“Bà đúng là dốc hết vốn liếng, dẫn cậu ta vào phó bản? Đạo cụ này rất ghê gớm, nhưng cậu ta hiện tại không có bản lĩnh lấy được.” Ngón trỏ Thẩm Dật gõ nhẹ lên mặt bàn, hờ hững nói.
Người phụ nữ không ngờ Thẩm Dật lại bắt chuyện với mình, nhất thời được để ý mà kinh ngạc, vội vàng nở nụ cười lấy lòng: “Đúng.. đúng vậy, dù sao cũng là con trai tôi.”
Thẩm Dật đột nhiên khẽ xùy một tiếng: “Nhiều đạo cụ như vậy, nhưng vẫn rớt hạng một.”
Nụ cười trên gương mặt người phụ nữ trở nên cứng đờ.
Thẩm Dật hờ hững ngước mắt lên: “Đứa con phế vật như vậy, cũng rất hiếm thấy.”
Một vị khách mời khác cũng có vẻ khó xử.
Bàn tay trong tay áo người phụ nữ miết rồi lại cọ, mới chật vật nở nụ cười, không cam lòng lại dè dặt bảo rằng: “Có lẽ thằng bé còn chưa thích ứng được, nên hơi chậm một chút, vả lại đây mới là cửa đầu tiên, nhất định sau đó có thể đuổi kịp.”
Thẩm Dật như nghe được chuyện đùa gì hài hước, không phản ứng lại bà, hắn nhìn trên màn ảnh lại xuất hiện cảnh Tạ Trì đứng trong phòng chọn đồ vật, hài lòng nhếch khóe môi.
【Áu áu, phong cách của Trì cưng nhà tui khác với Du Cảnh mà, Trì cưng vừa máu me lại ngầu, tỉnh bơ mổ bụng, cả bàn tay nhuốm máu cool chết đi được, diss Du Cảnh】
【Cục cưng tàn nhẫn với bản thân quá, tui nhìn mà thấy đau】
【Ủa mấy thím bị sao vậy, trước đó đều gọi đại lão, sao đột nhiên lại thành “cưng” rồi?】
【Bởi vì trong gameshow này ẻm đáng yêu quáaaaaa huhuhu】
【Nghe nói đây là kênh đứng đầu, em len lén tới xem một chút】
【Lục Văn ngu ngơ cuối cùng cũng qua cảnh đầu tiên rồi, bốp bốp bốp, vỗ bụng chúc mừng nè!】
….
Tạ Trì lại xuất hiện trong gian phòng chọn đồ vật ban đầu.
Giờ anh đã hiểu được phần nào mọi chuyện xảy ra.
Các câu chuyện trong “Kinh dị liên hoàn” chưa chắc độ khó và tính nguy hiểm đã thấp. Độ khó và tính nguy hiểm có thể nói là ngẫu nhiên, xem chương trình lựa chọn ngẫu nhiên món đồ nào.
Mặc dù “Kinh dị liên hoàn” không phải phim mà là gameshow, nhưng quy tắc về cơ bản không khác phim là bao, anh hoàn thành cửa ải đầu tiên, vết thương trên người lập tức hồi phục.
Tương tự, nếu diễn viên chết trong câu chuyện, cũng đồng nghĩa là chết thật.
Trong app, bất kỳ hành động nào có thể thu được điểm tích lũy đều phải đổi bằng mạng.
Trong căn phòng mờ tối chỉ có một mình anh.
Điện thoại đột nhiên đổ chuông báo, Tạ Trì lấy ra, phát hiện app tự động mở ra một giao diện.
Trong giao diện, câu chuyện “Ngón tay bị cắt đứt” đứng ở cột đầu tiên, ảnh đính kèm là ngón tay bị cắt đứt, phía sau cột phát ra ánh huỳnh quang màu xanh, tượng trưng anh đã vượt cửa ải thành công.
Trong cột có một lời giới thiệu ngắn ―― Ngón tay thứ sáu của một ít người được dùng để phong ấn ác quỷ, những người kia cộng sinh cùng quỷ, chịu đựng mọi khổ đau cho con người, cho nên số mệnh long đong, cả đời nghèo khó. Bắt nạt người thiện lương, khiến cho những người ấy phải cắt ngón tay thứ sáu giải trừ phong ấn, bạn phải trả giá bằng cả tính mạng.
Một hàng chữ hiện ra ――
【Bạn đã dùng thời gian ngắn nhất để vượt qua cửa ải nhanh nhất, xin hãy tiếp tục cố gắng thêm.】
Tạ Trì hơi giật mình, anh là người ra đầu tiên?
Không biết Lục Văn như thế nào rồi.
【Nhắc nhở thân thiện: Không phải qua ải nhanh nhất thì điểm số cuối cùng sẽ cao nhất, mong bạn chú ý tới hành động, biểu hiện trong quá trình vượt ải, dùng hết khả năng để thể hiện bản thân, giúp cho chương trình thêm phần thú vị, để khán giả được vui.】
【Hiện tại mời bạn chọn một đồ vật ngẫu nhiên trong phòng để mở ải thứ hai, tay chạm vào nghĩa là đã chọn xong, trong quá trình chọn lựa thời gian sẽ tạm dừng, giới hạn thời gian lựa chọn: Một phút.】
Tạ Trì ngạc nhiên, vậy nên người qua ải đầu tiên có thể chọn cửa ải tiếp theo.
Tạ Trì nhanh chóng dạo quanh một vòng.
Anh không thể nhìn ra độ khó cao hay thấp qua những món đồ này, chủ yếu là phong cách của chúng có vẻ khác biệt, đồ vật có xu hướng ám chỉ, có thể đoán ra một vài điều. Giống như ngón tay bị cắt đứt kia, vừa nhìn đã biết câu chuyện sau đó tương đối máu me. Còn như chiếc điện thoại kiểu cũ bể màn hình, có lẽ là thể loại cuộc gọi của ma quỷ, bầu không khí tương đối tốt. Hoặc như bức tượng sáp trắng bệch, có lẽ mọi chuyện xảy ra trong một cửa hàng tượng sáp.
Tạ Trì càng nhìn càng hoa mắt: “Anh à, em mắc chứng sợ hãi lựa chọn.”
Tạ Tinh Lan: “Chọn đại một cái đi.”
“Chọn đại cũng là chọn,” Tạ Trì đảo mắt, cười trộm một tiếng, “Anh thích cái nào? Hay là anh chọn đi? Anh chọn cái gì thì chúng ta chơi cái đó.”
“Chơi ư?” Tạ Tinh Lan nhoẻn cười, gương mặt có vẻ hết cách.
Tạ Trì lặng lẽ nói trong lòng: “Thú vị thật mà.”
Phó bản một người, đối với người khác mà nói áp lực như núi, nhưng với anh thì không như vậy, đây là thế giới của hai người mà, Tạ Trì khẽ ho nhẹ một tiếng, đây là phúc lợi đấy.
Tạ Tinh Lan đi một vòng, ánh mắt dừng trên một phím dương cầm nhuốm máu: “Chọn cái này đi.”
“Phong cách duy mỹ?” Tạ Trì buồn cười, “Em còn tưởng anh thích máu me bạo lực chứ, hóa ra lại văn nghệ như vậy.”
Tạ Tinh Lan nghiến răng nghiến lợi: “Bởi vì em biết đánh dương cầm.”
Hắn lựa chọn sau khi nghĩ tới khả năng của Tạ Trì, có thể dựa vào ưu thế nhất định sao phải phí sức lại chưa chắc đã có kết quả tốt để vượt ải chứ?
Hắn không muốn lộ quá nhiều con bài ngầm, gameshow có nhiều khán giả, người mới dụng ý khó dò, lại có khách mời thực lực không rõ, thu tay lại vẫn tốt hơn, lúc này bị người ta để mắt tới không phải chuyện tốt.
Hắn không sợ, chỉ là ngại phiền phức.
“Anh à, anh nói xem liệu bây giờ khán giả đã biết tới sự tồn tại của anh chưa? Dù sao app nói toàn bộ quá trình đóng phim đều được trực tiếp.” Tạ Trì vừa nói vừa sờ lên phím dương cầm kia.
“Không rõ nữa, chắc là biết, sao đột nhiên lại hỏi câu này?”
“Em đoán khán giả thông minh một chút có thể đoán được ra, dù sao một người có tứ hành cơ mà.” Giọng Tạ Trì hơi buồn bã.
Tạ Tinh Lan dịu dàng nói: “Không vui à?”
“Ừm, cũng không hẳn, để em nghĩ xem miêu tả thế nào,” Một tay Tạ Trì nâng cằm, “Là như vậy, đại khái là cảm giác mất mát khi người đàn ông mình “kim ốc tàng Kiều” che giấu bao nhiêu năm đột nhiên bị người ta phát hiện ra.”
“………” Tạ Tinh Lan bị sặc ho khan mấy tiếng.
Phím dương cầm kia sáng lên ánh huỳnh quang.
Tạ Trì len lén nói trong lòng: “Trong lòng muốn giấu anh cả đời, lý trí một chút, lại muốn bọn họ biết anh ưu tú tới nhường nào.”
Tạ Trì không sợ khán giả biết tới sự tồn tại của Tạ Tinh Lan, chỉ là anh giống như một con sóc, mang quả thông về giấu trong ổ không muốn người ta nhìn thấy.
Trái tim Tạ Tinh Lan như tan chảy, khẽ cười bảo: “Dù thế nào cũng chỉ là của một mình em thôi.”
Tạ Trì ngạc nhiên mấy giây, cười xấu xa bảo: “Chưa nghe đủ, anh khéo ăn nói thì lặp lại một lần nữa đi.”
Tạ Tinh Lan: “……”
Màn hình điện thoại lại sáng lên ――
Mở ra câu chuyện “Vũ hội quỷ nữ”.
Bàn tay quỷ kia ẩm ướt ngả xanh, năm ngón tay đang co duỗi càn quấy. Cánh tay không ngừng ma sát vào dạ dày yếu ớt của Du Cảnh, muốn từ bên trong chui ra.
Hỗn hợp dịch dạ dày có cặn đồ ăn chảy ra ngoài, có thứ gì đó đang nhanh chóng phồng to trong dạ dày nhỏ hẹp của Du Cảnh.
Cao Lạc!
Du Cảnh trợn trừng mắt nhìn, bên cạnh ngón tay cái của bàn tay kia có vết khâu như con rết!
Cao Lạc ở trong bụng hắn, muốn chui ra ngoài.
“Tiểu Cảnh!” Trong căn phòng kín chật hẹp, người phụ nữ biến sắc thốt lên một tiếng.
Một giây sau, trên màn ảnh rộng, Du Cảnh như điên cuồng xé toạc áo mình, lộ ra một miếng ngọc bội đeo trên cổ.
Miếng ngọc kia trong suốt đẹp mắt, ở giữa khảm vàng, trên mặt vàng có hình Bồ Tát Địa Tạng.
Khoảnh khắc miếng ngọc lộ ra, ánh sáng bừng lên, Phật quang phổ chiếu.
Bàn tay quỷ kia nhanh chóng rụt vào trong bụng Du Cảnh, trong bụng Du Cảnh truyền tới tiếng kêu tan nát cõi lòng của Cao Lạc.
“Mày đáng chết!” Trong giọng Cao Lạc lộ ra hận ý và sự không cam lòng.
Căn phòng lại rơi vào yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở dốc hổn hển của Du Cảnh.
Bị ngọc áp chế, con quỷ tạm thời sẽ không chui ra, Du Cảnh còn chưa hoàn hồn lại, mặt cắt không còn giọt máu.
Dịch dạ dày chua lòm ăn mòn trong bụng, nhanh chóng lan rộng ra, Du Cảnh biết tình trạng của mình không ổn, cùng lắm chỉ có thể chống đỡ được nửa phút.
Gương mặt nghiêm khắc của mẹ choán đầy não bộ, những lời dạy bảo gần như xúc phạm văng vẳng bên tai, Du Cảnh liều mạng lắc đầu, cuối cùng cũng tìm lại được một chút tỉnh táo.
Hắn giật mình mấy giây, cuối cùng cũng hiểu ra, cố nén chịu cơn đau khôn cùng, bắt đầu tìm kiếm ngón tay thứ sáu ở trong bụng bị rạch của mình.
Ban nãy nơi nào đó trong bụng khẽ thắt lại, hắn chỉ nghĩ là khó chịu ở dạ dày, bây giờ nhìn lại rõ ràng là sự cảnh báo, Du Cảnh lần theo ký ức nhanh chóng sờ soạng, động tác mỗi lúc một gấp rút.
Cuối cùng hắn cũng sờ được ra.
Từ đống cặn đồ ăn, Du Cảnh móc ra được một ngón tay dài chừng bảy, tám centimet, đầu ngón tay mang theo máu, ẩm ướt phát ra sắc lam. Cùng lúc ấy, điện thoại Du Cảnh để trên bàn vang lên âm báo――
“Chúc mừng bạn đã thuận lợi sống tiếp trong câu chuyện “Ngón tay bị cắt đứt”.”
Du Cảnh đau đớn sờ lên chiếc vòng trên cổ, trên ngọc đã có một vết nứt kéo dài xuống, dường như dùng thêm một, hai lần nữa sẽ bể nát.
Thế nhưng hắn dùng cái này, nhất định sẽ đứng đầu, Du Cảnh như được an ủi, khẽ thở phào nhẹ nhõm, đắc ý nhướng mày.
Du Cảnh biến mất khỏi gian phòng chật hẹp.
Người phụ nữ mệt lả ngồi xuống, sống lưng đẫm mồ hôi.
“Bà đúng là dốc hết vốn liếng, dẫn cậu ta vào phó bản? Đạo cụ này rất ghê gớm, nhưng cậu ta hiện tại không có bản lĩnh lấy được.” Ngón trỏ Thẩm Dật gõ nhẹ lên mặt bàn, hờ hững nói.
Người phụ nữ không ngờ Thẩm Dật lại bắt chuyện với mình, nhất thời được để ý mà kinh ngạc, vội vàng nở nụ cười lấy lòng: “Đúng.. đúng vậy, dù sao cũng là con trai tôi.”
Thẩm Dật đột nhiên khẽ xùy một tiếng: “Nhiều đạo cụ như vậy, nhưng vẫn rớt hạng một.”
Nụ cười trên gương mặt người phụ nữ trở nên cứng đờ.
Thẩm Dật hờ hững ngước mắt lên: “Đứa con phế vật như vậy, cũng rất hiếm thấy.”
Một vị khách mời khác cũng có vẻ khó xử.
Bàn tay trong tay áo người phụ nữ miết rồi lại cọ, mới chật vật nở nụ cười, không cam lòng lại dè dặt bảo rằng: “Có lẽ thằng bé còn chưa thích ứng được, nên hơi chậm một chút, vả lại đây mới là cửa đầu tiên, nhất định sau đó có thể đuổi kịp.”
Thẩm Dật như nghe được chuyện đùa gì hài hước, không phản ứng lại bà, hắn nhìn trên màn ảnh lại xuất hiện cảnh Tạ Trì đứng trong phòng chọn đồ vật, hài lòng nhếch khóe môi.
【Áu áu, phong cách của Trì cưng nhà tui khác với Du Cảnh mà, Trì cưng vừa máu me lại ngầu, tỉnh bơ mổ bụng, cả bàn tay nhuốm máu cool chết đi được, diss Du Cảnh】
【Cục cưng tàn nhẫn với bản thân quá, tui nhìn mà thấy đau】
【Ủa mấy thím bị sao vậy, trước đó đều gọi đại lão, sao đột nhiên lại thành “cưng” rồi?】
【Bởi vì trong gameshow này ẻm đáng yêu quáaaaaa huhuhu】
【Nghe nói đây là kênh đứng đầu, em len lén tới xem một chút】
【Lục Văn ngu ngơ cuối cùng cũng qua cảnh đầu tiên rồi, bốp bốp bốp, vỗ bụng chúc mừng nè!】
….
Tạ Trì lại xuất hiện trong gian phòng chọn đồ vật ban đầu.
Giờ anh đã hiểu được phần nào mọi chuyện xảy ra.
Các câu chuyện trong “Kinh dị liên hoàn” chưa chắc độ khó và tính nguy hiểm đã thấp. Độ khó và tính nguy hiểm có thể nói là ngẫu nhiên, xem chương trình lựa chọn ngẫu nhiên món đồ nào.
Mặc dù “Kinh dị liên hoàn” không phải phim mà là gameshow, nhưng quy tắc về cơ bản không khác phim là bao, anh hoàn thành cửa ải đầu tiên, vết thương trên người lập tức hồi phục.
Tương tự, nếu diễn viên chết trong câu chuyện, cũng đồng nghĩa là chết thật.
Trong app, bất kỳ hành động nào có thể thu được điểm tích lũy đều phải đổi bằng mạng.
Trong căn phòng mờ tối chỉ có một mình anh.
Điện thoại đột nhiên đổ chuông báo, Tạ Trì lấy ra, phát hiện app tự động mở ra một giao diện.
Trong giao diện, câu chuyện “Ngón tay bị cắt đứt” đứng ở cột đầu tiên, ảnh đính kèm là ngón tay bị cắt đứt, phía sau cột phát ra ánh huỳnh quang màu xanh, tượng trưng anh đã vượt cửa ải thành công.
Trong cột có một lời giới thiệu ngắn ―― Ngón tay thứ sáu của một ít người được dùng để phong ấn ác quỷ, những người kia cộng sinh cùng quỷ, chịu đựng mọi khổ đau cho con người, cho nên số mệnh long đong, cả đời nghèo khó. Bắt nạt người thiện lương, khiến cho những người ấy phải cắt ngón tay thứ sáu giải trừ phong ấn, bạn phải trả giá bằng cả tính mạng.
Một hàng chữ hiện ra ――
【Bạn đã dùng thời gian ngắn nhất để vượt qua cửa ải nhanh nhất, xin hãy tiếp tục cố gắng thêm.】
Tạ Trì hơi giật mình, anh là người ra đầu tiên?
Không biết Lục Văn như thế nào rồi.
【Nhắc nhở thân thiện: Không phải qua ải nhanh nhất thì điểm số cuối cùng sẽ cao nhất, mong bạn chú ý tới hành động, biểu hiện trong quá trình vượt ải, dùng hết khả năng để thể hiện bản thân, giúp cho chương trình thêm phần thú vị, để khán giả được vui.】
【Hiện tại mời bạn chọn một đồ vật ngẫu nhiên trong phòng để mở ải thứ hai, tay chạm vào nghĩa là đã chọn xong, trong quá trình chọn lựa thời gian sẽ tạm dừng, giới hạn thời gian lựa chọn: Một phút.】
Tạ Trì ngạc nhiên, vậy nên người qua ải đầu tiên có thể chọn cửa ải tiếp theo.
Tạ Trì nhanh chóng dạo quanh một vòng.
Anh không thể nhìn ra độ khó cao hay thấp qua những món đồ này, chủ yếu là phong cách của chúng có vẻ khác biệt, đồ vật có xu hướng ám chỉ, có thể đoán ra một vài điều. Giống như ngón tay bị cắt đứt kia, vừa nhìn đã biết câu chuyện sau đó tương đối máu me. Còn như chiếc điện thoại kiểu cũ bể màn hình, có lẽ là thể loại cuộc gọi của ma quỷ, bầu không khí tương đối tốt. Hoặc như bức tượng sáp trắng bệch, có lẽ mọi chuyện xảy ra trong một cửa hàng tượng sáp.
Tạ Trì càng nhìn càng hoa mắt: “Anh à, em mắc chứng sợ hãi lựa chọn.”
Tạ Tinh Lan: “Chọn đại một cái đi.”
“Chọn đại cũng là chọn,” Tạ Trì đảo mắt, cười trộm một tiếng, “Anh thích cái nào? Hay là anh chọn đi? Anh chọn cái gì thì chúng ta chơi cái đó.”
“Chơi ư?” Tạ Tinh Lan nhoẻn cười, gương mặt có vẻ hết cách.
Tạ Trì lặng lẽ nói trong lòng: “Thú vị thật mà.”
Phó bản một người, đối với người khác mà nói áp lực như núi, nhưng với anh thì không như vậy, đây là thế giới của hai người mà, Tạ Trì khẽ ho nhẹ một tiếng, đây là phúc lợi đấy.
Tạ Tinh Lan đi một vòng, ánh mắt dừng trên một phím dương cầm nhuốm máu: “Chọn cái này đi.”
“Phong cách duy mỹ?” Tạ Trì buồn cười, “Em còn tưởng anh thích máu me bạo lực chứ, hóa ra lại văn nghệ như vậy.”
Tạ Tinh Lan nghiến răng nghiến lợi: “Bởi vì em biết đánh dương cầm.”
Hắn lựa chọn sau khi nghĩ tới khả năng của Tạ Trì, có thể dựa vào ưu thế nhất định sao phải phí sức lại chưa chắc đã có kết quả tốt để vượt ải chứ?
Hắn không muốn lộ quá nhiều con bài ngầm, gameshow có nhiều khán giả, người mới dụng ý khó dò, lại có khách mời thực lực không rõ, thu tay lại vẫn tốt hơn, lúc này bị người ta để mắt tới không phải chuyện tốt.
Hắn không sợ, chỉ là ngại phiền phức.
“Anh à, anh nói xem liệu bây giờ khán giả đã biết tới sự tồn tại của anh chưa? Dù sao app nói toàn bộ quá trình đóng phim đều được trực tiếp.” Tạ Trì vừa nói vừa sờ lên phím dương cầm kia.
“Không rõ nữa, chắc là biết, sao đột nhiên lại hỏi câu này?”
“Em đoán khán giả thông minh một chút có thể đoán được ra, dù sao một người có tứ hành cơ mà.” Giọng Tạ Trì hơi buồn bã.
Tạ Tinh Lan dịu dàng nói: “Không vui à?”
“Ừm, cũng không hẳn, để em nghĩ xem miêu tả thế nào,” Một tay Tạ Trì nâng cằm, “Là như vậy, đại khái là cảm giác mất mát khi người đàn ông mình “kim ốc tàng Kiều” che giấu bao nhiêu năm đột nhiên bị người ta phát hiện ra.”
“………” Tạ Tinh Lan bị sặc ho khan mấy tiếng.
Phím dương cầm kia sáng lên ánh huỳnh quang.
Tạ Trì len lén nói trong lòng: “Trong lòng muốn giấu anh cả đời, lý trí một chút, lại muốn bọn họ biết anh ưu tú tới nhường nào.”
Tạ Trì không sợ khán giả biết tới sự tồn tại của Tạ Tinh Lan, chỉ là anh giống như một con sóc, mang quả thông về giấu trong ổ không muốn người ta nhìn thấy.
Trái tim Tạ Tinh Lan như tan chảy, khẽ cười bảo: “Dù thế nào cũng chỉ là của một mình em thôi.”
Tạ Trì ngạc nhiên mấy giây, cười xấu xa bảo: “Chưa nghe đủ, anh khéo ăn nói thì lặp lại một lần nữa đi.”
Tạ Tinh Lan: “……”
Màn hình điện thoại lại sáng lên ――
Mở ra câu chuyện “Vũ hội quỷ nữ”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.