Chương 7: Nguyên Nhân Chết Chân Chính
Túy Hựu Hà Phương
05/02/2023
Editor: Lục Tiểu Thất.
***
Tổ vụ án đặc thù, chuyên môn phụ trách xử lí các loại sự kiện kì dị xuất hiện trong xã hội, giữ chức ở bên trong toàn là những người dị sĩ tài ba nắm giữ pháp thuật nhất định.
Giang Chước là người trong huyền môn, mặc dù trước mắt chưa tốt nghiệp đại học, không tính là nhân viên chính thức, nhưng cũng kiêm được một chức "Điều tra viên", gặp phải tình huống ngoài ý muốn trong khu vực quản lí, phải kịp thời xử lí và phản ứng.
Cậu không để Hoắc Nham tới đón mình, vì sau khi xe hỏng vẫn chưa đổi mới, ra ngoài thì trực tiếp gọi xe đi, nhân tiện cũng mở mang cánh cửa lớn của thế giới mới một chút.
Lúc xuống xe, cửa xe thân thiết nói với cậu một câu "Chàng trai đi thong thả".
Vào cánh cửa lớn của viện, hoa hồng mọc đầy đất trong vườn hoa phía trước tòa nhà hành chính vừa lung lay theo gió, vừa vui vẻ hát "Tảo biển tảo biển", hai con chim sẻ đứng ở trên ngọn cây liễu cách đó không xa cười khinh bỉ, nói: "Bác gái hoa hồng lại nhảy vũ điệu quảng trường rồi."
Hoa hồng giận dữ, hướng lên trên cây mà hét: "Mi mới là bác gái, chim sẻ chết tiệt, có bản lĩnh thì mịa nó xuống đây!"
Chim sẻ phạch phạch cánh, nhảy lên nhảy xuống: "Có bản lĩnh các người bay đi ~"
Lập tức hai bên phát động một trận mắng chửi, Giang Chước đối với loại tinh thần chiến đấu ở không đi gây sự này của chúng nó vô cùng kính nể, không tiện quấy rầy, đi một vòng tròn, tiến vào từ bên sườn tòa nhà hành chính.
Hoắc Nham là một thanh niên dễ thương với khuôn mặt trẻ con, dáng vẻ nhìn như nhỏ hơn rất nhiều so với tuổi thực. Lúc cậu ta còn nhỏ bao giờ cũng thích làm tùy tùng nhỏ của Giang Chước, sau khi đi làm cũng không thay đổi bao nhiêu, sớm đã đứng trước cửa đón tiếp cậu.
"Sư huynh, anh tới rồi."
Trông thấy Giang Chước đến, Hoắc Nham nhanh chóng đi lên vài bước đón tiếp: "Em nghĩ trước tiên mời anh đến xem thử thi thể của Thiệu Kỳ, vụ án này hiện tại được xác định là tử vong ngoài ý muốn, nhưng em cứ cảm thấy có chút vấn đề."
Giang Chước chỉ phụ trách bắt âm hồn có ý đồ mượn thọ lại giao cho quỷ sai, còn về Thiệu Kỳ vì sao chết, vụ án thuộc về ngoài ý muốn, tự sát hay bị giết, cậu đều không điều tra hơn.
Lúc hai người đi về phía căn phòng chứa thi thể, Hoắc Nham nói đơn giản một chút tình hình.
Vụ án của Thiệu Kỳ đang trong điều tra, cho tới bây giờ, vẫn chưa tra ra gần đây hắn từng xảy ra mâu thuẫn thậm chí kết thù với người nào, quan hệ gia đình cũng rất đơn giản, tiền của trên người không bị mất. Cùng ngày xảy ra vụ án, ở nhà ăn cơm tối xong nói muốn ra ngoài một chuyến, sau cũng không trở về nữa.
Về chuyện hắn tử vong này, lí do thoái thác lúc đầu là vì gió lớn quật biển quảng cáo trên lầu xuống dưới, vào chính giữa bộ phận đầu, đập hắn chết ngay tại chỗ. Khi vụ án xảy ra, đối diện đường cái còn có một cặp tình nhân tận mắt chứng kiến quá trình Thiệu Kỳ bị đập, bởi vậy nhìn qua không thể nghi ngờ.
Nếu không phải vì xảy ra chuyện Thiệu Kỳ có ý đồ mượn thọ, vụ án này đã giao cho nhánh cảnh sát bình thường là được rồi, cũng không cần đến tổ điều tra đặc thù tiếp nhận.
Sau khi Hoắc Nham nói xong, lục từ trong điện thoại ra một tấm ảnh chụp đưa cho Giang Chước xem, nói: "Sư huynh, bây giờ anh biết tình hình rồi, nhìn lại hiện trường tử vong đầu tiên của Thiệu Kỳ xem, có cảm giác gì không?"
Giang Chước thành khẩn nói: "Anh cảm thấy cậu dự trữ loại ảnh chụp này ở trong điện thoại mang theo tùy thân, hơi có bệnh xà tinh(*)."
(*) Bệnh xà tinh = Bệnh thần kinh.
Hoắc Nham tính tình tốt cười nói: "Em cũng muốn lưu trữ ảnh của người yêu lắm chứ, mỗi ngày đắc ý mà nhìn mười bảy mười tám lần, đáng tiếc em không có."
Giang Chước lắc lắc đầu, không biết là biểu thị Hoắc Nham không tìm được người yêu, hay là bản thân cậu cũng là cẩu độc thân nữa, Giang Chước nhận lấy điện thoại.
Cậu nhìn vào màn hình một cái, lập tức phát hiện ra vấn đề: "Chỗ trên tấm ảnh này... Không phải là hiện trường tử vong đầu tiên của Thiệu Kỳ sao?"
Trong tấm ảnh chụp là mặt đất nơi thi thể và biển quảng cáo được di chuyển ra sau vụ tai nạn, hiện trường nhất định là chưa qua xử lí, nhưng Giang Chước phát hiện, bên trên mặt không có nhiều vết máu lắm.
Việc này vô cùng bất thường. Dựa theo mức độ vết thương và lượng máu chảy ra của Thiệu Kỳ lúc đó mà nói, sau khi hắn ngã xuống đất, hẳn là bị chảy không ít máu, vị trí bên dưới cơ thể thế nào cũng phải đổ ra một vũng máu mới đúng.
Hoắc Nham nói: "Đúng, em chính là nghĩ mãi không ra điểm này. Anh xem, nếu căn cứ theo loại tình huống này, nghĩ thế nào thì cũng hẳn là Thiệu Kỳ sau khi chết bị kéo tới phía bên dưới biển quảng cáo, ngụy tạo ra kiểu sự cố ngoài ý muốn, vụ án như vậy thì nên được xác định là cố ý mưu sát."
Hắn gãi gãi đầu: "Nhưng mà lúc hai người chứng kiến kia bị tách ra lấy lời khai, lời khai đều hoàn toàn giống nhau, thề chắc như đinh đóng cột cam đoan rằng sau khi Thiệu Kỳ đứng dưới tấm biển mới bị đập chết, anh nói lẽ phải của vụ này ở đâu đây."
Giang Chước suy đoán nói: "Liệu có phải có người cố ý dùng tơ trong suốt treo thi thể ở chỗ đó, sau đó đợi người chứng kiến đi tới, dùng cách nào đó làm rơi biển quảng cáo, tạo thành sự cố giả ngoài ý muốn không?"
Hoắc Nham ngẩn người: "Anh nói cũng có lí, trước kia em không nghĩ tới."
Nhưng Giang Chước rất nhanh lại tự phủ định ý kiến của mình: "Nhưng làm như vậy hình như thao tác hơi khó, ngược lại dễ dàng để lại sơ hở."
Trong lúc hai người nói chuyện đã vào trong phòng chứa xác, thi thể của Thiệu Kỳ được đặt trên giường xác, trên mặt che một tấm vải trắng.
Giang Chước nhận lấy bao tay của nhân viên công tác đưa tới đeo vào, vạch tấm vải trắng ra, quan sát thi thể.
Trên người Thiệu Kỳ không có vết thương rõ ràng nào khác, chỉ là toàn bộ phần đầu đều bị đập bẹp, mặt mũi dữ tợn, tròng mắt lòi ra, nhìn qua vô cùng kinh khủng.
APP trên điện thoại của Giang Chước kiểm tra đo lường những sự kiện liên quan tới chủ đề chương trình trong kì hạn gốc, vừa nãy đã tự động mở ra, sau khi khán giả nhìn thấy một màn như vậy, không khỏi bị dọa phun ra một loạt tiếng đm.
【Đm đm đm bình luận hộ thể, tôi sắp mù rồi! Sao cái này cũng không bật mosaic(*) lên!】
(*)Mosaic 马赛克 - Thường dùng để che đậy hình ảnh không thích hợp xem bằng các ô vuông, làm hình ảnh nhòe đi.
【Lầu trên mới tới đây phải không, đặc sắc phòng livestream này của chúng ta chính là đẹp, tùy hứng. Bật mosaic là chuyện không thể nào, giới thiệu nội dung cũng không có, những khán giả như chúng ta đều là nhặt được đấy.】
【Cho dù như vậy...】
【Tiết mục của streamer này tôi thích xem chết đi được!】
【Lầu trên giải thích hợp lí! Hơn nữa ngón tay của streamer vừa nhỏ vừa dài, siêu cấp vui tai vui mắt! Gió mùa thu tặng streamer 100 điểm giá trị công đức.】
Đối mặt với tử trạng kinh khủng của thi thể, ngược lại Giang Chước mặt không đổi sắc, cong ngón tay gõ gõ vào đầu Thiệu Kỳ như gõ quả dưa hấu, nói: "Đầu cũng đã vỡ thành bánh rồi, lại không chảy bao nhiêu máu, chỗ vết thương trên mặt bị biển quảng cáo cứa qua cũng không có phản ứng sinh lí, hẳn là bị thương sau khi chết."
Hoắc Nham nói: "Sư huynh, vậy ý của anh là lúc biển quảng cáo rơi xuống, thật ra hắn đã chết rồi. Biển quảng cáo đập dẹp phần đầu không phải nguyên nhân tử vong chân chính?"
Giang Chước hơi gật đầu, muốn dùng tay chà chà mặt, vừa nâng lên lại nghĩ đến mình đang đeo gang tay, chỉ đành từ bỏ, nói tiếp: "Giả thiết là hắn không phải bị biển quảng cáo đập chết, trên người lại không có vết thương khác, như vậy vết thương trí mạng chân chính cũng rất có khả năng là ở phần đầu, có điều bây giờ không nhận ra được."
Tiếp đó cậu lật Thiệu Kỳ lại: "Còn có chính là, nếu nói chỗ phát hiện thi thể của hắn không phải hiện trường đầu tiên, vậy hắn bị chuyển từ hiện trường đầu tiên đến vị trí dưới biển quảng cáo kia như thế nào? Kéo? Khiêng? Hoặc là đặt lên phương tiện giao thông nào đó vận chuyển tới? Nếu là kéo hoặc khiêng, trên thi thể nhất định sẽ để lại dấu vết, nhưng nếu dùng xe chở, vậy mục tiêu ước chừng lớn rồi..."
Giang Chước nói được một nữa, bỗng dừng lại.
Hoắc Nham ngẩn ra, nói: "Sao không nói nữa, em cảm thấy phân tích của anh rất có lí mà."
Giang Chước xách chiếc giày của Thiệu Kỳ đeo lúc chết từ trong túi vật chứng ra, có chút chần chừ hiếm thấy: "Không phải, cậu nhìn cái này. Hắn... Là sau khi đã chết rồi tự mình đi đến bên dưới... Biển quảng cáo?"
Hoắc Nham: "... Hả?"
Hoắc Nham cũng vội vàng đi tới, cầm chiếc giày lên xem xét,chỉ thấy trên đế giày dính một lớp bùn. Gần đây thời tiết không tốt, hai ngày Thiệu Kỳ chết đó luôn đổ mưa, một chân dính bùn cũng là bình thường, cho nên trước kia lúc bọn họ kiểm tra không chú ý lắm.
Nhưng dưới sự ra hiệu của Giang Chước, sau khi bóc từng lớp bùn bên ngoài ra, cuối cùng Hoắc Nham cũng phát hiện, dưới đế giày thế mà lại dính không ít máu tươi!
Giang Chước nói: "Cậu bảo khoa pháp chứng giám định một chút xem vết máu này có phải thuộc về Thiệu Kỳ hay không, hơn phân nửa là không sai."
Dựa vào độ che phủ của vết máu này trên đế giày, nhất định là một chân giẫm bên trên, mà không phải là không cẩn thận bị dính vào một ít. Suy nghĩ nhỏ đáng sợ nhất chính là, vết máu bên dưới, bùn đất bên trên, chứng tỏ Thiệu Kỳ giẫm vào máu trước, lại giẫm từng bước từng bước qua bùn, cuối cùng đến bên dưới biển quảng cáo.
Bởi vì vết thương do biển quảng cáo đập vào là sau khi chết, cho nên tất cả chứng cứ đều chỉ về hướng... Trong quá trình đi đường, Thiệu Kỳ đã chết rồi.
【Đù má, tôi không nhịn được tưởng tượng một chút đến hình dáng đêm hôm khuya khoắt có một cỗ thi thể cứng đờ đi trong mưa lớn, đáng sợ vãi!】
【Sợ thì đừng tưởng tượng, đặc biệt là đừng nói ra!】
【Run lẩy bẩy.jpg, muốn biết xảy ra chuyện gì vãi.】
Hoắc Nham sững sờ một hồi, hỏi: "Liệu có phải là hồn phách của hắn tự bám vào thân thể mình, sau đó đi ra đó không?"
Điểm này Giang Chước có thể khẳng định: "Không phải, Thiệu Kỳ không có bản lĩnh này. Hồn phách của hắn bay ra ngoài mượn thọ, muốn bám vào cơ thể của một nam sinh khác, bị anh bắt rồi."
Nói cách khác, trong bóng đêm tối tăm, còn có một lực lượng thần bí khác ngay lúc đó thao túng thi thể của Thiệu Kỳ, che giấu tội trạng cho hung thủ.
Người giết hắn, có thể là ai đây?
Giang Chước và Hoắc Nham một bụng đầy nghi vấn trở về phòng làm việc, Giang Chước chủ động nói: "Chuyện này giao cho anh đi, tốt xấu gì ban đầu cũng là anh tiếp nhận. Lúc nữa anh sẽ điều tra một chút."
Hoắc Nham tiện tay mở máy tính dùng để làm việc ra. Gần đây công việc của hắn rất bận, chuyện phải làm không ít, lại biết ở phương diện này, trình độ của Giang Chước cao hơn mình rất nhiều, hắn do dự một chút rồi nói: "Vậy anh cẩn thận một chút."
Giang Chước nói: "Biết rồi, không có gì anh đi đây, không cần tiễn."
Kết quả Hoắc Nham vừa mới ngồi xuống trước máy tính, đột nhiên lập tức nhảy dựng lên, hướng về phía Giang Chước vẫn chưa ra khỏi cửa hô lên: "Không phải, đợi một chút... Ai dô đậu má, sư huynh!"
Giang Chước: "... Ngày mai địa cầu sắp nổ hay là thế nào?"
Hoắc Nham không quan tâm sự chế nhạo của cậu, ánh mắt vẫn dừng lại trên màn hình máy tính, miệng nói to với giọng điệu như đã khám phá ra bí mật của vũ trụ: "Cảnh Việt sơn trang đã bán ra một căn phòng!"
Giang Chước: "..."
Phản ứng đầu tiên của cậu là đi tìm điện thoại, chỉ thấy bên trên hiện ra hai cuộc gọi nhỡ, chắc chắn là người trong công ty muốn thông báo tin tức này cho cậu.
Giang Chước không gọi lại, nghiêm mặt hỏi Hoắc Nham: "Chuyện này lên tin tức rồi?"
Cậu bắt đầu chìm vào suy tư, hiện tại bản thân cậu sống trong mắt người ngoài có bao nhiêu bi ai, xây lên một tòa tiểu khu, bán ra được một căn phòng đã đủ khiến cho người ta kinh ngạc vô cùng chạy nhanh đi loan tin, thậm chí lên cả tin tức.
Cậu trở lại trước máy tính, kéo Hoắc Nham ra, muốn tận mắt xem xem là người nào có ánh mắt độc đáo như vậy, ra tay mua phòng này.
Kết quả khi cậu đưa chuột qua, kéo tới giữa bài báo, ba chữ cực kì quen thuộc đập vào mi mắt, khiến cho hai người ngồi trước máy tính đều ngẩn người.
Tên người mua phòng là "Vân Túc Xuyên".
Hoắc Nham ngạc nhiên nói: "Là anh Túc Xuyên, anh ấy về nước rồi sao?"
Chuyện đất tuyệt hậu này gần đây có nhiệt độ rất cao, lại thêm chuyện Giang Chước vừa mới tham gia trận thi đấu toàn quốc, ở trước mặt mọi người lộ ra khuôn mặt đẹp đẽ một lần, vì vậy mọi việc của Giang gia đều chiếm được sự quan tâm rất lớn.
Ngoài có chút kiêng kị đối với Cảnh Việt sơn trang ra, ở gần nơi bán cao ốc cùng với nhà cũ của Giang gia đều có ngồi xổm canh trừng, tin tức này còn là vừa mới ra lò một tiếng trước, lúc đó Giang Chước và Hoắc Nham vẫn ở trong phòng chứa xác xem người chết.
Bài báo mà Hoắc Nham nhìn thấy có lẽ là để thu hút ánh mắt của nhiều người, nổi lên một cái đề mục dài vô cùng, tên là 《 "Quỷ ốc" Cảnh Việt sơn trang được bán ra lần hai, con trai của trùm ngành điện ảnh truyền hình công khai thách thức sao nam phái thực lực》.
***
Tổ vụ án đặc thù, chuyên môn phụ trách xử lí các loại sự kiện kì dị xuất hiện trong xã hội, giữ chức ở bên trong toàn là những người dị sĩ tài ba nắm giữ pháp thuật nhất định.
Giang Chước là người trong huyền môn, mặc dù trước mắt chưa tốt nghiệp đại học, không tính là nhân viên chính thức, nhưng cũng kiêm được một chức "Điều tra viên", gặp phải tình huống ngoài ý muốn trong khu vực quản lí, phải kịp thời xử lí và phản ứng.
Cậu không để Hoắc Nham tới đón mình, vì sau khi xe hỏng vẫn chưa đổi mới, ra ngoài thì trực tiếp gọi xe đi, nhân tiện cũng mở mang cánh cửa lớn của thế giới mới một chút.
Lúc xuống xe, cửa xe thân thiết nói với cậu một câu "Chàng trai đi thong thả".
Vào cánh cửa lớn của viện, hoa hồng mọc đầy đất trong vườn hoa phía trước tòa nhà hành chính vừa lung lay theo gió, vừa vui vẻ hát "Tảo biển tảo biển", hai con chim sẻ đứng ở trên ngọn cây liễu cách đó không xa cười khinh bỉ, nói: "Bác gái hoa hồng lại nhảy vũ điệu quảng trường rồi."
Hoa hồng giận dữ, hướng lên trên cây mà hét: "Mi mới là bác gái, chim sẻ chết tiệt, có bản lĩnh thì mịa nó xuống đây!"
Chim sẻ phạch phạch cánh, nhảy lên nhảy xuống: "Có bản lĩnh các người bay đi ~"
Lập tức hai bên phát động một trận mắng chửi, Giang Chước đối với loại tinh thần chiến đấu ở không đi gây sự này của chúng nó vô cùng kính nể, không tiện quấy rầy, đi một vòng tròn, tiến vào từ bên sườn tòa nhà hành chính.
Hoắc Nham là một thanh niên dễ thương với khuôn mặt trẻ con, dáng vẻ nhìn như nhỏ hơn rất nhiều so với tuổi thực. Lúc cậu ta còn nhỏ bao giờ cũng thích làm tùy tùng nhỏ của Giang Chước, sau khi đi làm cũng không thay đổi bao nhiêu, sớm đã đứng trước cửa đón tiếp cậu.
"Sư huynh, anh tới rồi."
Trông thấy Giang Chước đến, Hoắc Nham nhanh chóng đi lên vài bước đón tiếp: "Em nghĩ trước tiên mời anh đến xem thử thi thể của Thiệu Kỳ, vụ án này hiện tại được xác định là tử vong ngoài ý muốn, nhưng em cứ cảm thấy có chút vấn đề."
Giang Chước chỉ phụ trách bắt âm hồn có ý đồ mượn thọ lại giao cho quỷ sai, còn về Thiệu Kỳ vì sao chết, vụ án thuộc về ngoài ý muốn, tự sát hay bị giết, cậu đều không điều tra hơn.
Lúc hai người đi về phía căn phòng chứa thi thể, Hoắc Nham nói đơn giản một chút tình hình.
Vụ án của Thiệu Kỳ đang trong điều tra, cho tới bây giờ, vẫn chưa tra ra gần đây hắn từng xảy ra mâu thuẫn thậm chí kết thù với người nào, quan hệ gia đình cũng rất đơn giản, tiền của trên người không bị mất. Cùng ngày xảy ra vụ án, ở nhà ăn cơm tối xong nói muốn ra ngoài một chuyến, sau cũng không trở về nữa.
Về chuyện hắn tử vong này, lí do thoái thác lúc đầu là vì gió lớn quật biển quảng cáo trên lầu xuống dưới, vào chính giữa bộ phận đầu, đập hắn chết ngay tại chỗ. Khi vụ án xảy ra, đối diện đường cái còn có một cặp tình nhân tận mắt chứng kiến quá trình Thiệu Kỳ bị đập, bởi vậy nhìn qua không thể nghi ngờ.
Nếu không phải vì xảy ra chuyện Thiệu Kỳ có ý đồ mượn thọ, vụ án này đã giao cho nhánh cảnh sát bình thường là được rồi, cũng không cần đến tổ điều tra đặc thù tiếp nhận.
Sau khi Hoắc Nham nói xong, lục từ trong điện thoại ra một tấm ảnh chụp đưa cho Giang Chước xem, nói: "Sư huynh, bây giờ anh biết tình hình rồi, nhìn lại hiện trường tử vong đầu tiên của Thiệu Kỳ xem, có cảm giác gì không?"
Giang Chước thành khẩn nói: "Anh cảm thấy cậu dự trữ loại ảnh chụp này ở trong điện thoại mang theo tùy thân, hơi có bệnh xà tinh(*)."
(*) Bệnh xà tinh = Bệnh thần kinh.
Hoắc Nham tính tình tốt cười nói: "Em cũng muốn lưu trữ ảnh của người yêu lắm chứ, mỗi ngày đắc ý mà nhìn mười bảy mười tám lần, đáng tiếc em không có."
Giang Chước lắc lắc đầu, không biết là biểu thị Hoắc Nham không tìm được người yêu, hay là bản thân cậu cũng là cẩu độc thân nữa, Giang Chước nhận lấy điện thoại.
Cậu nhìn vào màn hình một cái, lập tức phát hiện ra vấn đề: "Chỗ trên tấm ảnh này... Không phải là hiện trường tử vong đầu tiên của Thiệu Kỳ sao?"
Trong tấm ảnh chụp là mặt đất nơi thi thể và biển quảng cáo được di chuyển ra sau vụ tai nạn, hiện trường nhất định là chưa qua xử lí, nhưng Giang Chước phát hiện, bên trên mặt không có nhiều vết máu lắm.
Việc này vô cùng bất thường. Dựa theo mức độ vết thương và lượng máu chảy ra của Thiệu Kỳ lúc đó mà nói, sau khi hắn ngã xuống đất, hẳn là bị chảy không ít máu, vị trí bên dưới cơ thể thế nào cũng phải đổ ra một vũng máu mới đúng.
Hoắc Nham nói: "Đúng, em chính là nghĩ mãi không ra điểm này. Anh xem, nếu căn cứ theo loại tình huống này, nghĩ thế nào thì cũng hẳn là Thiệu Kỳ sau khi chết bị kéo tới phía bên dưới biển quảng cáo, ngụy tạo ra kiểu sự cố ngoài ý muốn, vụ án như vậy thì nên được xác định là cố ý mưu sát."
Hắn gãi gãi đầu: "Nhưng mà lúc hai người chứng kiến kia bị tách ra lấy lời khai, lời khai đều hoàn toàn giống nhau, thề chắc như đinh đóng cột cam đoan rằng sau khi Thiệu Kỳ đứng dưới tấm biển mới bị đập chết, anh nói lẽ phải của vụ này ở đâu đây."
Giang Chước suy đoán nói: "Liệu có phải có người cố ý dùng tơ trong suốt treo thi thể ở chỗ đó, sau đó đợi người chứng kiến đi tới, dùng cách nào đó làm rơi biển quảng cáo, tạo thành sự cố giả ngoài ý muốn không?"
Hoắc Nham ngẩn người: "Anh nói cũng có lí, trước kia em không nghĩ tới."
Nhưng Giang Chước rất nhanh lại tự phủ định ý kiến của mình: "Nhưng làm như vậy hình như thao tác hơi khó, ngược lại dễ dàng để lại sơ hở."
Trong lúc hai người nói chuyện đã vào trong phòng chứa xác, thi thể của Thiệu Kỳ được đặt trên giường xác, trên mặt che một tấm vải trắng.
Giang Chước nhận lấy bao tay của nhân viên công tác đưa tới đeo vào, vạch tấm vải trắng ra, quan sát thi thể.
Trên người Thiệu Kỳ không có vết thương rõ ràng nào khác, chỉ là toàn bộ phần đầu đều bị đập bẹp, mặt mũi dữ tợn, tròng mắt lòi ra, nhìn qua vô cùng kinh khủng.
APP trên điện thoại của Giang Chước kiểm tra đo lường những sự kiện liên quan tới chủ đề chương trình trong kì hạn gốc, vừa nãy đã tự động mở ra, sau khi khán giả nhìn thấy một màn như vậy, không khỏi bị dọa phun ra một loạt tiếng đm.
【Đm đm đm bình luận hộ thể, tôi sắp mù rồi! Sao cái này cũng không bật mosaic(*) lên!】
(*)Mosaic 马赛克 - Thường dùng để che đậy hình ảnh không thích hợp xem bằng các ô vuông, làm hình ảnh nhòe đi.
【Lầu trên mới tới đây phải không, đặc sắc phòng livestream này của chúng ta chính là đẹp, tùy hứng. Bật mosaic là chuyện không thể nào, giới thiệu nội dung cũng không có, những khán giả như chúng ta đều là nhặt được đấy.】
【Cho dù như vậy...】
【Tiết mục của streamer này tôi thích xem chết đi được!】
【Lầu trên giải thích hợp lí! Hơn nữa ngón tay của streamer vừa nhỏ vừa dài, siêu cấp vui tai vui mắt! Gió mùa thu tặng streamer 100 điểm giá trị công đức.】
Đối mặt với tử trạng kinh khủng của thi thể, ngược lại Giang Chước mặt không đổi sắc, cong ngón tay gõ gõ vào đầu Thiệu Kỳ như gõ quả dưa hấu, nói: "Đầu cũng đã vỡ thành bánh rồi, lại không chảy bao nhiêu máu, chỗ vết thương trên mặt bị biển quảng cáo cứa qua cũng không có phản ứng sinh lí, hẳn là bị thương sau khi chết."
Hoắc Nham nói: "Sư huynh, vậy ý của anh là lúc biển quảng cáo rơi xuống, thật ra hắn đã chết rồi. Biển quảng cáo đập dẹp phần đầu không phải nguyên nhân tử vong chân chính?"
Giang Chước hơi gật đầu, muốn dùng tay chà chà mặt, vừa nâng lên lại nghĩ đến mình đang đeo gang tay, chỉ đành từ bỏ, nói tiếp: "Giả thiết là hắn không phải bị biển quảng cáo đập chết, trên người lại không có vết thương khác, như vậy vết thương trí mạng chân chính cũng rất có khả năng là ở phần đầu, có điều bây giờ không nhận ra được."
Tiếp đó cậu lật Thiệu Kỳ lại: "Còn có chính là, nếu nói chỗ phát hiện thi thể của hắn không phải hiện trường đầu tiên, vậy hắn bị chuyển từ hiện trường đầu tiên đến vị trí dưới biển quảng cáo kia như thế nào? Kéo? Khiêng? Hoặc là đặt lên phương tiện giao thông nào đó vận chuyển tới? Nếu là kéo hoặc khiêng, trên thi thể nhất định sẽ để lại dấu vết, nhưng nếu dùng xe chở, vậy mục tiêu ước chừng lớn rồi..."
Giang Chước nói được một nữa, bỗng dừng lại.
Hoắc Nham ngẩn ra, nói: "Sao không nói nữa, em cảm thấy phân tích của anh rất có lí mà."
Giang Chước xách chiếc giày của Thiệu Kỳ đeo lúc chết từ trong túi vật chứng ra, có chút chần chừ hiếm thấy: "Không phải, cậu nhìn cái này. Hắn... Là sau khi đã chết rồi tự mình đi đến bên dưới... Biển quảng cáo?"
Hoắc Nham: "... Hả?"
Hoắc Nham cũng vội vàng đi tới, cầm chiếc giày lên xem xét,chỉ thấy trên đế giày dính một lớp bùn. Gần đây thời tiết không tốt, hai ngày Thiệu Kỳ chết đó luôn đổ mưa, một chân dính bùn cũng là bình thường, cho nên trước kia lúc bọn họ kiểm tra không chú ý lắm.
Nhưng dưới sự ra hiệu của Giang Chước, sau khi bóc từng lớp bùn bên ngoài ra, cuối cùng Hoắc Nham cũng phát hiện, dưới đế giày thế mà lại dính không ít máu tươi!
Giang Chước nói: "Cậu bảo khoa pháp chứng giám định một chút xem vết máu này có phải thuộc về Thiệu Kỳ hay không, hơn phân nửa là không sai."
Dựa vào độ che phủ của vết máu này trên đế giày, nhất định là một chân giẫm bên trên, mà không phải là không cẩn thận bị dính vào một ít. Suy nghĩ nhỏ đáng sợ nhất chính là, vết máu bên dưới, bùn đất bên trên, chứng tỏ Thiệu Kỳ giẫm vào máu trước, lại giẫm từng bước từng bước qua bùn, cuối cùng đến bên dưới biển quảng cáo.
Bởi vì vết thương do biển quảng cáo đập vào là sau khi chết, cho nên tất cả chứng cứ đều chỉ về hướng... Trong quá trình đi đường, Thiệu Kỳ đã chết rồi.
【Đù má, tôi không nhịn được tưởng tượng một chút đến hình dáng đêm hôm khuya khoắt có một cỗ thi thể cứng đờ đi trong mưa lớn, đáng sợ vãi!】
【Sợ thì đừng tưởng tượng, đặc biệt là đừng nói ra!】
【Run lẩy bẩy.jpg, muốn biết xảy ra chuyện gì vãi.】
Hoắc Nham sững sờ một hồi, hỏi: "Liệu có phải là hồn phách của hắn tự bám vào thân thể mình, sau đó đi ra đó không?"
Điểm này Giang Chước có thể khẳng định: "Không phải, Thiệu Kỳ không có bản lĩnh này. Hồn phách của hắn bay ra ngoài mượn thọ, muốn bám vào cơ thể của một nam sinh khác, bị anh bắt rồi."
Nói cách khác, trong bóng đêm tối tăm, còn có một lực lượng thần bí khác ngay lúc đó thao túng thi thể của Thiệu Kỳ, che giấu tội trạng cho hung thủ.
Người giết hắn, có thể là ai đây?
Giang Chước và Hoắc Nham một bụng đầy nghi vấn trở về phòng làm việc, Giang Chước chủ động nói: "Chuyện này giao cho anh đi, tốt xấu gì ban đầu cũng là anh tiếp nhận. Lúc nữa anh sẽ điều tra một chút."
Hoắc Nham tiện tay mở máy tính dùng để làm việc ra. Gần đây công việc của hắn rất bận, chuyện phải làm không ít, lại biết ở phương diện này, trình độ của Giang Chước cao hơn mình rất nhiều, hắn do dự một chút rồi nói: "Vậy anh cẩn thận một chút."
Giang Chước nói: "Biết rồi, không có gì anh đi đây, không cần tiễn."
Kết quả Hoắc Nham vừa mới ngồi xuống trước máy tính, đột nhiên lập tức nhảy dựng lên, hướng về phía Giang Chước vẫn chưa ra khỏi cửa hô lên: "Không phải, đợi một chút... Ai dô đậu má, sư huynh!"
Giang Chước: "... Ngày mai địa cầu sắp nổ hay là thế nào?"
Hoắc Nham không quan tâm sự chế nhạo của cậu, ánh mắt vẫn dừng lại trên màn hình máy tính, miệng nói to với giọng điệu như đã khám phá ra bí mật của vũ trụ: "Cảnh Việt sơn trang đã bán ra một căn phòng!"
Giang Chước: "..."
Phản ứng đầu tiên của cậu là đi tìm điện thoại, chỉ thấy bên trên hiện ra hai cuộc gọi nhỡ, chắc chắn là người trong công ty muốn thông báo tin tức này cho cậu.
Giang Chước không gọi lại, nghiêm mặt hỏi Hoắc Nham: "Chuyện này lên tin tức rồi?"
Cậu bắt đầu chìm vào suy tư, hiện tại bản thân cậu sống trong mắt người ngoài có bao nhiêu bi ai, xây lên một tòa tiểu khu, bán ra được một căn phòng đã đủ khiến cho người ta kinh ngạc vô cùng chạy nhanh đi loan tin, thậm chí lên cả tin tức.
Cậu trở lại trước máy tính, kéo Hoắc Nham ra, muốn tận mắt xem xem là người nào có ánh mắt độc đáo như vậy, ra tay mua phòng này.
Kết quả khi cậu đưa chuột qua, kéo tới giữa bài báo, ba chữ cực kì quen thuộc đập vào mi mắt, khiến cho hai người ngồi trước máy tính đều ngẩn người.
Tên người mua phòng là "Vân Túc Xuyên".
Hoắc Nham ngạc nhiên nói: "Là anh Túc Xuyên, anh ấy về nước rồi sao?"
Chuyện đất tuyệt hậu này gần đây có nhiệt độ rất cao, lại thêm chuyện Giang Chước vừa mới tham gia trận thi đấu toàn quốc, ở trước mặt mọi người lộ ra khuôn mặt đẹp đẽ một lần, vì vậy mọi việc của Giang gia đều chiếm được sự quan tâm rất lớn.
Ngoài có chút kiêng kị đối với Cảnh Việt sơn trang ra, ở gần nơi bán cao ốc cùng với nhà cũ của Giang gia đều có ngồi xổm canh trừng, tin tức này còn là vừa mới ra lò một tiếng trước, lúc đó Giang Chước và Hoắc Nham vẫn ở trong phòng chứa xác xem người chết.
Bài báo mà Hoắc Nham nhìn thấy có lẽ là để thu hút ánh mắt của nhiều người, nổi lên một cái đề mục dài vô cùng, tên là 《 "Quỷ ốc" Cảnh Việt sơn trang được bán ra lần hai, con trai của trùm ngành điện ảnh truyền hình công khai thách thức sao nam phái thực lực》.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.