Aristocracy Club ( Câu Lạc Bộ Qúy Tộc)
Chương 140
Hải Băng
17/09/2014
Chuông đt Nhi lại reo vang. Đang lúc nước sôi lửa bỏng thế này ai gọi ko biết. Bực mình, cô bé cau mày đi ra góc hành lang.
-Tiểu Long Nhi, ko hay rồi!- giọng của Nhị ca trong Tứ đại tướng quân vang lên gấp gáp.
-Có việc gì ở bang sao anh?- Nhi hỏi lại, giọng lo lắng.
-Ừm...em phải bình tĩnh nhé! Máy bay của Bạch Long và Hắc Long rơi Đài Loan rồi
"BỘP"- chiếc điện thoại màu trắng hồng xinh xắn do Kỳ và Vũ tự tay làm rơi xuống nền đá hoa lạnh ngắt. Nhi điếng ng, sững sờ và bàng hoàng. Cô bé vừa nghe thấy cái gì vậy? Máy bay 2 anh cô bé bị rơi? Ko. Ko. Đó ko phải là sự thật. Cô bé ko muốn nghe, cô bé ko muốn tin. Đôi mắt màu cà phê của Nhi bao phủ 1 làn sương mờ. Trượt dài trên bức tường, đôi chân cô ko đứng vững đc nữa. Tiếng nấc, tiếng khóc nghẹn ngào vang lên. Những giọt pha lê đua nhau lăn dài trên má, Nhi đưa tay bịt miệng, cố ko để tiếng khóc vang vọng
-Nhi, cô sao vậy?- Phong hốt hoảng lay lay vai cô bé. Mãi 1 lúc sau, Nhi mới nghẹn ngào kể lại toàn bộ sự việc với Phong.
Tỉnh táo hơn Nhi, Phong rút điện thoại gọi cho ai đó:
-Chuẩn bị cho tôi 1 trực thăng ngay lập tức, điều luôn 50 ng Huyết Long bang bay gấp sang Đài Loan phong tỏa hiện trường vụ máy bay rơi ở Đài Loan.
Xong xuôi, Phong vỗ vỗ vai Nhi rồi đi vào nói vài câu với Long và Lâm.
-Cô muốn ở đây khóc mãi sao? Sang bên đó kiểm chứng thôi- Phong đưa tay ra và đưa Nhi lên trực thăng bang gấp sang Đài Loan.
-------
Nhi dường như bị rút hết sức lực. Cô bé chỉ còn biết dựa vào Phong mà đi, đôi chân vô thức đưa chầm chậm về đống đổ nát hoang tàn trước mắt.
-KHÔNG!!!- Nhi thét lên đầy tuyệt vọng và đau đớn. Trước mặt tất cả giờ chỉ là tro tàn, là xác 1 chiếc máy bay.
-Ko 1 ai còn sống sao?- Phong quay lại hỏi nhỏ ng cận vệ bên cạnh.
-Rất tiếc, ko 1 ai sống sót thưa thiếu gia. Chúng tôi đang cố tìm hộp đen của máy bay.
Nhi hét lên qùy thụp xuống, đôi tay búp măng cào bới những mảnh vụn. Máu, ứa ra rất nhiều. Nhưng bằng vết thương mất ng thân trong tim Nhi ko? Tại sao? Tại sao chứ? Họ có làm gì sai đâu, họ rất tốt mà. Sao ông trời lại nhẫn tâm đến vậy chứ?
Phong ko khỏi xót xa nhìn Nhi. Cuối cùng ko kìm đc, cậu chạy tới dìu Nhi đứng dậy.
-Nói đi. Nói đi. 2 anh tôi vẫn còn sống phải ko? Bị thương cũng đc. Hay 2 anh đi chuyến bay khác. Làm ơn, tôi xin cậu mà- Nhi túm lấy áo Phong hét trong nước mắt nhạt nhòa. Đúng, cô bé đang muốn trốn tránh sự thật qúa nỗi đau thương này.
-Tôi xin lỗi- Phong trầm giọng quay mặt đi.
1 lần nữa, Nhi qùy xuống lê đầu gối và bắt đầu bới đống đổ nát bằng tay, vô thức cất giọng lẩm bẩm:
-Ko, đây ko phải sự thật. Là mơ, là mơ thôi. Anh 2, anh 3. 2 ng đâu rồi. Em xin 2 ng, đừng chơi trò đùa này nữa
-Tiểu Long Nhi, ko hay rồi!- giọng của Nhị ca trong Tứ đại tướng quân vang lên gấp gáp.
-Có việc gì ở bang sao anh?- Nhi hỏi lại, giọng lo lắng.
-Ừm...em phải bình tĩnh nhé! Máy bay của Bạch Long và Hắc Long rơi Đài Loan rồi
"BỘP"- chiếc điện thoại màu trắng hồng xinh xắn do Kỳ và Vũ tự tay làm rơi xuống nền đá hoa lạnh ngắt. Nhi điếng ng, sững sờ và bàng hoàng. Cô bé vừa nghe thấy cái gì vậy? Máy bay 2 anh cô bé bị rơi? Ko. Ko. Đó ko phải là sự thật. Cô bé ko muốn nghe, cô bé ko muốn tin. Đôi mắt màu cà phê của Nhi bao phủ 1 làn sương mờ. Trượt dài trên bức tường, đôi chân cô ko đứng vững đc nữa. Tiếng nấc, tiếng khóc nghẹn ngào vang lên. Những giọt pha lê đua nhau lăn dài trên má, Nhi đưa tay bịt miệng, cố ko để tiếng khóc vang vọng
-Nhi, cô sao vậy?- Phong hốt hoảng lay lay vai cô bé. Mãi 1 lúc sau, Nhi mới nghẹn ngào kể lại toàn bộ sự việc với Phong.
Tỉnh táo hơn Nhi, Phong rút điện thoại gọi cho ai đó:
-Chuẩn bị cho tôi 1 trực thăng ngay lập tức, điều luôn 50 ng Huyết Long bang bay gấp sang Đài Loan phong tỏa hiện trường vụ máy bay rơi ở Đài Loan.
Xong xuôi, Phong vỗ vỗ vai Nhi rồi đi vào nói vài câu với Long và Lâm.
-Cô muốn ở đây khóc mãi sao? Sang bên đó kiểm chứng thôi- Phong đưa tay ra và đưa Nhi lên trực thăng bang gấp sang Đài Loan.
-------
Nhi dường như bị rút hết sức lực. Cô bé chỉ còn biết dựa vào Phong mà đi, đôi chân vô thức đưa chầm chậm về đống đổ nát hoang tàn trước mắt.
-KHÔNG!!!- Nhi thét lên đầy tuyệt vọng và đau đớn. Trước mặt tất cả giờ chỉ là tro tàn, là xác 1 chiếc máy bay.
-Ko 1 ai còn sống sao?- Phong quay lại hỏi nhỏ ng cận vệ bên cạnh.
-Rất tiếc, ko 1 ai sống sót thưa thiếu gia. Chúng tôi đang cố tìm hộp đen của máy bay.
Nhi hét lên qùy thụp xuống, đôi tay búp măng cào bới những mảnh vụn. Máu, ứa ra rất nhiều. Nhưng bằng vết thương mất ng thân trong tim Nhi ko? Tại sao? Tại sao chứ? Họ có làm gì sai đâu, họ rất tốt mà. Sao ông trời lại nhẫn tâm đến vậy chứ?
Phong ko khỏi xót xa nhìn Nhi. Cuối cùng ko kìm đc, cậu chạy tới dìu Nhi đứng dậy.
-Nói đi. Nói đi. 2 anh tôi vẫn còn sống phải ko? Bị thương cũng đc. Hay 2 anh đi chuyến bay khác. Làm ơn, tôi xin cậu mà- Nhi túm lấy áo Phong hét trong nước mắt nhạt nhòa. Đúng, cô bé đang muốn trốn tránh sự thật qúa nỗi đau thương này.
-Tôi xin lỗi- Phong trầm giọng quay mặt đi.
1 lần nữa, Nhi qùy xuống lê đầu gối và bắt đầu bới đống đổ nát bằng tay, vô thức cất giọng lẩm bẩm:
-Ko, đây ko phải sự thật. Là mơ, là mơ thôi. Anh 2, anh 3. 2 ng đâu rồi. Em xin 2 ng, đừng chơi trò đùa này nữa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.