Quyển 1 - Chương 2: Chuyến tàu số XIII
Angelz
20/04/2013
7h 28 phút ... Ryuji liếc nhìn đồng hồ.Trên vé tàu ghi giờ tàu chạy là 7h 30 phút.Chỉ còn 2 phút nữa , vậy mà hắn vẫn chưa thấy tàu số 13 đâu cả.
"Lẽ ra giờ này , tàu phải đến rồi chứ.Mình ghét số 13 , nó thật xui xẻo." - Ryuji bực bội nói , tay phải xoa xoa cái cằm bầm tím.
"Chờ chút xíu đi , bạn sẽ thấy nó ngay thôi mà." -Cindy trấn an.
7h 30 phút , hắn nghe có tiếng còi tàu văng vẳng từ xa đưa lại nhưng dù có cố lắng tai nghe hắn cũng chẳng phát hiện ra âm thanh ấy phát ra từ chỗ nào.Có cảm giác nó xuất phát từ một nơi nào đó mơ hồ , ko có thật.Tấm vé trên tay Ryuji phát ra ánh sáng màu xanh nhạt , những vết nhăn nhúm do bị vo viên dần biến mất , tấm vé trở lại phẳng phiu như lúc đầu.
Từ lúc tiếng còi tàu vang lên , những người đứng chờ ở ga tàu điện hình như đều trở nên bất động.Phía trước hắn , một người phụ nữ làm đổ tách cafe , cafe trong tách văng ra ngoài mà ko hề rơi xuống đất , giống như bị đóng băng trong không khí.Chuyện lạ lùng này khiến hắn rất ngạc nhiên , đứng chôn chân tại chỗ ko thốt được nên lời.
Một giọng con gái êm ái vang lên :
-Ê này , bạn ko muốn bị trễ chuyến tàu tới Shinez ngay trong ngày đầu tiên của năm học mới chứ.
Giật mình , Ryuji quay sang phía Cindy , cô bé đang cười rất tươi với hắn.Đây là lần đầu tiên một cô gái cười với hắn , một nụ cười ko mang ý giễu cợt.Ryuji thấy hơi bối rối , tim hắn đập nhanh hơn , điệu bộ cũng trở nên lúng túng trông rất buồn cười.
-Ah ...Uhm ... tại mình thấy ... thấy ..hơi "Ngạc nhiên" - Hắn cố tìm một từ thật thích hợp để diễn tả cảm giác của hắn lúc này.Nhưng ngoài từ ngạc nhiên ra , hắn chẳng nghĩ ra thứ gì khác phù hợp hơn.
Ngó thấy vẻ lúng túng của hắn , Cindy an ủi :
-Xem kìa , bạn căng thẳng quá đấy thôi , hãy thư giãn chút đi , sẽ tốt hơn đấy.
Ryuji gật đầu , hắn hít một hơi thật sâu rồi thở mạnh ra, cố bình tĩnh lại.
-Sao rồi Mr Căng thẳng , bạn đã thấy ổn hơn chưa.- Cindy cười nhẹ.
- Đúng là mình hơi lo lắng quá , nhưng mà mình thấy ... tất cả những chuyện này ... học viện Shinez , vé tàu , cả chuyến tàu này nữa ... thật là tuyệt.
Tiếng còi tàu mỗi lúc một gần hơn , trên đường ray xuất hiện một vệt sáng rực rỡ , chỉ trong chốc lát nó mở rộng ra thành một lỗ hổng ánh sáng lớn.Một cái đầu tầu lửa trông khá cổ xưa , có lẽ đã có từ cách đây rất lâu rồi , dần nhô ra từ vùng sáng ấy , tiếp sau nó là những toa tàu dài trông cũ kĩ nhưng ko có chút bụi bặm nào.Bây giờ Ryuji mới để ý , ngoài hắn và Cindy ra , còn khá nhiều người nữa không bị bất động , họ cũng đang cầm trên tay những chiếc vé tàu phát sáng.Điều khác biệt là những bạn đó đi cùng gia đình , còn hắn thì chỉ có một mình.Nhưng hắn ko phải là người duy nhất chỉ có một mình.Cindy cũng như hắn , cô ko đi cùng gia đình.Những phụ huynh dặn dò con mình và giúp chúng chuyển đồ lên xe lửa.
Một bàn tay nhỏ nhắn khẽ kéo tay áo Ryuji
-Bạn còn đứng ngây ra đó làm gì , nếu ko nhanh lên thì sẽ ko kiếm được chỗ ngồi tốt đâu. - Cindy giục.
Cô bé vẫn còn đang loay hoay với đống vali và túi xách của mình.Có vẻ chúng quá nhiều , nhìn vào chắc ai cũng sẽ nghĩ rằng Cindy đang đi du lịch chứ ko phải là đến trường nhập học.
"Để mình mang đồ giúp bạn"
Những lời đáng kinh ngạc ấy phát ra từ Ryuji khiến hắn cũng ko dám tin là mình đã nói.Lần đầu tiên đề nghị được giúp đỡ một cô gái.Từ trước tới giờ , Ryuji chưa từng thật sự nói chuyện một cách bình thường với một cô gái chứ đừng nói đến việc bỗng nhiên tỏ ra ga lăng và lịch thiệp như bây giờ.Nhưng dù gì thì hắn cũng đã 15 tuổi , cũng phải cố chứng tỏ mình là một người đàn ông thật sự chứ.
Rồi ko đợi Cindy đồng ý , hắn chọn 2 chiếc vali lớn nhất và nặng nhất khệ nệ chuyển chúng lên tàu.Cindy gom nốt đống đồ lỉnh kỉnh còn lại , theo chân Ryuji lên tàu.Nhìn cái cách hắn cố khiêng 2 chiếc vali lên tàu , cô bé khẽ mỉm cười.Toa tàu nhìn từ bên ngoài có vẻ chật chội và ko được tiện nghi cho lắm nhưng bên trong lại rộng rãi ko ngờ , cách bài trí khá sang trọng và thoải mái.Ryuji và Cindy lên một toa ở giữa , bên trong đã có mấy học sinh đang ngồi , có lẽ họ lên tàu trước ở những ga khác.Lúc Cindy và Ryuji bước vào trong toa tàu , mọi sự chú ý đều đổ dồn về phía Cindy , tuyệt nhiên chẳng ai để ý tới sự tồn tại của Ryuji.Những tiếng xì xầm nổi lên và nhàng loạt những ánh mắt dán chặt vào Cindy , nhưng dường như cô bé đã quá quen với việc trở thành trung tâm của sự chú ý , vì thế cô vẫn vô tư như chẳng có gì khác lạ xảy ra ở toa tàu này.
Chọn một chỗ gần cửa sổ , Ryuji quăng chiếc balo của hắn vào trong góc rồi giúp Cindy xếp đồ lên giá để đồ.Cindy nhìn hắn tủm tỉm cười.
-Ryuji , cám ơn bạn đã giúp mình mang đồ.Phần còn lại mình tự làm được rồi.
Nói rồi , Cindy xếp nốt đống vali , túi xách lỉnh kỉnh lên giá để đồ .Xong việc , cô ngồi xuống cạnh Ryuji.Với Ryuji , từ lúc gặp Cindy , hình như mọi điều xui xẻo thường ngày hắn hay gặp phải đều tạm thời tránh xa hắn.Hắn bước lên bậc thang xe lửa mà ko vấp ngã , chuyển 2 cái vali vừa to vừa nặng lên toa tàu mà chúng ko bị trượt , hay rơi vào người hắn , hắn ko đánh mất cơ hội trở thành học viên của Shinez và điều thành công lớn nhất với hắn là có thể giao tiếp một cách bình thường với một cô gái mà ko có bất cứ hành động ngớ ngẩn , kì quặc nào.Ngoại trừ cái cằm sưng tấy ra thì có lẽ ngày đầu tiên tới trường mới của Ryuji cũng ko quá tệ.Nó thật sự ổn hơn hắn nghĩ.
Chợt nhớ ra là ngoài Cindy ra , hắn thấy những học sinh khác cũng mang theo khá nhiều đồ đạc , chỉ có mình hắn là mang theo duy nhất một chiếc balo đựng mấy thứ đồ dùng cá nhân vớ vẩn.Ryuji cảm thấy khá thắc mắc về điều đó.Hắn hỏi Cindy :
-Cindy này , sao bạn và những học sinh khác mang theo nhiều đồ đạc quá vậy.Hôm nay chỉ là ngày nhập trường thôi mà.
Cindy nhìn hắn bằng ánh mắt ngạc nhiên.
-Ở Shinez , trừ kì nghỉ lễ ra , tụi mình đâu có được về nhà nên phải mang theo tất cả những thứ cần thiết cho một kì học chứ.Shinez là trường nội trú mà.
Rồi như nhận thấy có điều gì khác lạ ở Ryuji , Cindy nói tiếp bằng một giọng ko chắc chắn lắm.
-Ryuji này , từ đầu tới giờ mình thấy bạn có cái gì đó rất ko bình thường.Mình có cảm giác bạn chẳng biết chút thông tin nào về "Học viện đào tạo và bồi dưỡng tài năng pháp thuật S.H.I.N.E.Z cả.Mình nói đúng chứ.
Ryuji tròn mắt ngạc nhiên , hắn hoàn toàn ko dám tin vào những điều mình vừa nghe thấy.
"Cái gì mà học viện đào tạo tài năng pháp thuật chứ.Chuyện quái quỷ gì thế này.Tất cả những điều này đều là thật sao" - Ryuji nghĩ thầm.Hắn cảm thấy khá sửng sốt.
-Chuyện ... chuyện này ... cái .. cái học viện pháp thuật này ... tất ... tất cả đều có thật sao ? - Ryuji lắp bắp , giọng điệu đầy nghi hoặc.
Cindy nhướn mày , hơi ngước mặt lên cao , ngón trỏ tay trái đặt lên môi , cử chỉ như đang suy nghĩ về điều gì đó.Giây lát sau , cô bé quay sang Ryuji cười thật tươi.
-Nếu ko biết chút xíu nào về Shinez thì khởi đầu sẽ rất khó khăn với một học viên mới.Nhưng Ryuji này , bạn đừng lo , mình sẽ giúp bạn làm quen với nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.