Chương 61: ĐOẠN KẾT
Tử Y
05/03/2014
Trọng Thủy ung dung xuống ngựa, đám người của anh ta tạo thành một vòng tròn, trong tay sẵn có gươm đao bao vây chúng tôi. Cao Lỗ cắn răng, kiêu ngạo chống mũi kiếm xuống đất, đám thuộc hạ của hắn thấy vậy cũng tự lấy kiếm rạch vào chân, vào tay mình để duy trì tỉnh táo.
Trọng Thủy cười thỏa mãn, anh ta đã đạt được ưu thế. Thì ra thả tôi đi, anh ta cũng không thiệt hại gì, anh ta để đám người của Cao Lỗ ra sát biên giới mới túm gọn, một là để thỏa mãn thú vui mèo vờn chuột, hoặc là nhân lúc này ra tay ngay tại đây rồi đem xác người qua biên giới, như vậy không ai có thể nghi hoặc chuyện Cao Lỗ chết trên đất Nam Việt… Anh ta tính nước nào cũng không bao giờ thiệt…
Không được, Cao Lỗ không thể nào chống cự trong hoàn cảnh này, hắn không thể bị bắt. Nhưng phải làm sao đây, phải làm sao đây…
- Minh Hà, lại đây với ta! – Trọng Thủy thản nhiên cười, đưa một cánh tay ra phía trước.
- Không, anh là kẻ xấu… Trọng Thủy, anh đã đi quá xa rồi, càng làm những việc xấu, cuộc đời anh càng không có lối thoát….
Trọng Thủy lúc này quyết định hạ màn, anh ta không cần đóng kịch nữa, hướng về Cao Lỗ nói:
- Hơi thất vọng, nhưng mà không sao, ngươi đã ruồng rẫy nữ nhân của mình, từ nay về sau ta sẽ thay ngươi chăm sóc nàng thật tốt…- Sau đó nhìn về phía thuộc hạ – Giết tất cả bọn chúng, đem qua biên giới xử lý gọn gàng. Riêng Cao Lỗ tướng quân kia, tốt nhất là phế chân tay của hắn rồi bắt sống lại, ta vẫn còn thú vui để làm….
Tôi nhìn xung quanh một lượt trong nỗi đau đớn và hối hận. Mọi việc đã đến nước này, hoàn toàn là tuyệt vọng sao?
Đao quang kiếm ảnh từ bốn phía như những vệt sáng loang loáng trong đêm. Mọi thứ trôi qua rất nhanh, tôi chẳng kịp nhìn qua gương mặt của Cao Lỗ để xác định liệu hắn đã hiểu rõ, liệu hắn đã tin tôi chưa… Đầu óc và thâm tâm tôi rất rối bời, giống như vùng vẫy trong tuyệt vọng…
Khoảnh khắc ấy mong manh dường như chỉ trong cái nháy mắt, và đầu óc tôi cũng không kịp nghĩ nhiều, có thể hoàn toàn là bản năng…
Đến khi nỗi đau xuyên thấu, máu đỏ phun ra như những hạt trân châu tán loạn trước mắt, chỉ trong khoảnh khắc đó tôi mới tỉnh táo đến kì lạ…
Tôi không biết, dường như thân thể tôi đã tự lao ra chắn trước mũi kiếm cho Cao Lỗ khi một lưỡi kiếm muốn chém thẳng đến hắn…
Tôi nghe thấy tiếng thét bi phẫn của Cao Lỗ cùng với thanh âm gào lên của Trọng Thủy… Máu chảy rất nhiều, tôi không thể tiếp tục đứng vững nữa… Thân thể một lần nữa lại mất cảm giác, hai mắt mờ đi…
Cao Lỗ từ phía sau lao đến đỡ tôi, nhưng tôi không nghĩ được nhiều nữa, trong lòng chỉ kịp lưu lại một tia ấm áp cùng một tia mong manh cầu nguyện cho hắn bình an…
Tôi không kịp thấy gương mặt hắn, không đủ sức quay đầu nhìn. Dư ảnh cuối cùng trong mắt tôi vẫn là gương mặt tái nhợt đầy hoảng loạn của Trọng Thủy… Cũng tốt thôi, giữa tôi và anh ta kết thúc ở đây, cho tất cả những gì anh ta đã oán hận và ảo vọng…
Dường như Cao Lỗ đang gào thét tên tôi, hắn lay tôi không ngừng… Trái tim tôi phảng phất nỗi đau. Tôi muốn cố thêm một chút nữa, vẫn muốn nói với hắn một lời nữa…
Không quá lâu sau đó, có lẽ Cao Lỗ vì quá bi thương mà có thể vùng lên, hắn và một vài người đã có thể cướp ngựa đi tiếp. Mà cũng có lẽ Trọng Thủy đã phát điên rồi, cho nên anh ta không còn làm chủ được tình hình… Mắt tôi không còn nhìn thấy được, tất cả chỉ là tôi gắng sức suy đoán một chút…
Một thoáng sau, tôi mơ hồ thấy cảm giác lành lạnh và tiếng gió thổi bên tai. Cao Lỗ ôm tôi trên ngựa, hắn không ngừng tự lừa dối bản thân mình:
- Minh Hà, Minh Hà, gắng một chút nữa, chúng ta sắp đến biên giới rồi, không sao đâu…
Câu nói sau tôi không nghe được nữa, mọi giác quan đều sắp mất. Tôi gắng gượng một lần cuối cùng mở miệng, bấy giờ mới hiểu, lời trăn trối cũng khó nói đến thế nào… Không nghe được cả lời mình nói, tôi không chắc rằng thanh âm có đủ để hắn nghe thấy…
- Cao Lỗ… nhất định… đừng vì chuyện này mà đau lòng… cũng không được tự trách bản thân… tất cả… nếu là sai lầm thì đó đều là lỗi của một mình em thôi… Còn nữa… hãy bảo vệ đất nước của chúng ta… – Sẽ thật tốt nếu tôi lưu lại trong mắt hắn một nụ cười, vì vậy tôi dùng chút sức mạnh tàn dư để mỉm cười. – Trước đây… em không có lừa anh đâu… em đúng là xuất hiện ở cái giếng đó…Cho nên nếu có thể… hãy đem tro cốt của e thả xuống đó… để em có thể tìm đường trở về…
Một giọt nước ấm nóng và ướt át rớt xuống gương mặt tôi… Có lẽ là nước mắt của hắn. Nhưng tôi không thể tiếp tục cố gắng nữa rồi…
Đừng khóc, Cao Lỗ…
Đừng đau lòng…
Tại sao khoảnh khắc cuối cùng này tôi lại ước, giá như Trọng Thủy ban nãy đừng lật ngửa ván bài, chỉ có mình tôi đau lòng, còn hắn dù oán hận tôi cả đời nhưng cũng tốt hơn là đau lòng…
Nhưng tất cả đã kết thúc rồi…
…o0o…
…
…
Năm 201x.
Đầu mùa thu, tôi trúng tuyển vào khoa văn học của Đại Học Quốc Gia, trước khi làm thủ tục nhập trường, tôi có đi du lịch một vòng Hà Nội. Sau ba năm, tôi lại đến thăm Cổ Loa một lần nữa.
Hôm nay là một ngày đẹp trời, khí hậu mát mẻ, không nắng gay gắt, rất thích hợp để đi thăm thú.
Ngồi trên xe bus số 46 thẳng từ Mỹ Đình đến Cổ Loa, tôi cầm chiếc Ipad đọc lại một câu chuyện mình đã viết.
Đó là câu chuyện ảo tưởng mà tôi đã nằm mơ thấy trong khi hôn mê. Ba năm trước, tôi bị ngã xuống giếng suýt chết, thật may được cứu và đưa vào bệnh viện cấp cứu kịp thời… Giấc mơ đó chân thực đến mức khi tỉnh lại, tôi vẫn không tin đó chỉ là một giấc mơ đơn thuần… Phải mất khá lâu tôi mới bình tâm…
Câu chuyện phía trên các bạn đọc, chính là do tôi viết lại từ giấc mơ, nó kết thúc tại thời điểm “tôi” trong mơ chết đi và tỉnh lại ở thời hiện tại. Tôi cũng băn khoăn rất lâu rằng sau đó mọi chuyện có thể tiếp diễn thế nào?…
Tôi không chắc, nhưng tôi đoán là nó sẽ bằng một cách nào đó để diễn ra theo vòng quay định trước của lịch sử, một số bí mật bị chôn vùi hoặc qua nhiều dị bản, hậu thế chỉ còn lưu lại một câu chuyện cổ tích chung chung như tất cả mọi người đều biết…
Nếu như giấc mơ của tôi có thật…
Trọng Thủy sau đó có thể yêu hoặc không yêu công chúa, nhưng ắt anh ta cũng lợi dụng nàng. Rất có thể Cao Lỗ sau khi người yêu chết, một thời gian hắn sẽ suy sụp đổ bệnh, nhân lúc công chúa đến thăm riêng, nàng có thể đem theo một chút bí mật quân sự từ hắn?
Những bí mật đó có thể không phải là tất cả mấu chốt thất bại cho cả dân tộc. Bản thân triều đình đã chủ quan, đánh giá sai về đối phương và thiếu cảnh giác. Trọng Thủy lại là một người giảo hoạt khôn cùng, anh ta có thể dùng nhiều cách như ly gián, kích động, đồng thời triệt tiêu sự đoàn kết và làm lỏng lẻo suy yếu chính quyền nhà nước của ta…
Liên tưởng đến đó, xe bus cũng vừa đến bến. Tôi khoác ba lô bước xuống, một mình đi bộ thẳng vào khu di tích.
Tôi trước hết là đến thăm hồ, ngạc nhiên ở chỗ so với mấy năm trước, cây cầu gỗ dẫn ra giếng đã bị người ta tháo đi. Hỏi mấy người dân bán hàng xung quanh mới hay, vì có nhiều trẻ em chạy lên cầu nghịch rồi chết đuối nên người ta đã dỡ luôn cây cầu đó, không cho ra thăm giếng nữa. Vì thế ngày nay chỉ có thể đứng bên bờ hồ, từ phía xa ngắm giếng…
Lúc này là giữa trưa nên đền thờ bên hồ chưa mở, tôi đành tìm một chiếc ghế đá quanh bờ hồ ngồi xuống nghỉ và chờ đợi…
Gió đầu mùa thu thổi qua, những phiến lá xào xạc… một vài mảnh lá khô như những cánh bướm nhẹ nhàng đáp xuống lòng hồ, mặt nước khẽ rung động…
Tôi mơ màng cầm máy ảnh lên chụp. Thoạt nhiên thấy ghế đá bên cạnh cũng có người ngồi xuống. Dường như là một chàng trai cũng khoác ba lô đi du lịch một mình như tôi?
Tò mò một chút quay đầu sang, tôi giật mình bàng hoàng khi thấy dù ăn mặc hoàn toàn giống như người đương đại, gương mặt chàng trai trẻ đó hệt như một người trong giấc mơ, không thể sai khác…
Máy ảnh trong tay tôi tuột xuống bãi cỏ…
Gió lại tiếp tục thổi, đôi mắt người đó thu vào gương mặt kinh ngạc và thân ảnh run rẩy của tôi. Người đó mỉm cười:
- Ta đã đợi ở đây rất lâu rồi… Chỉ để gặp một người con gái, chỉ để kể cho nàng nghe một câu chuyện tựa như một giấc mơ xa xôi…
Trọng Thủy cười thỏa mãn, anh ta đã đạt được ưu thế. Thì ra thả tôi đi, anh ta cũng không thiệt hại gì, anh ta để đám người của Cao Lỗ ra sát biên giới mới túm gọn, một là để thỏa mãn thú vui mèo vờn chuột, hoặc là nhân lúc này ra tay ngay tại đây rồi đem xác người qua biên giới, như vậy không ai có thể nghi hoặc chuyện Cao Lỗ chết trên đất Nam Việt… Anh ta tính nước nào cũng không bao giờ thiệt…
Không được, Cao Lỗ không thể nào chống cự trong hoàn cảnh này, hắn không thể bị bắt. Nhưng phải làm sao đây, phải làm sao đây…
- Minh Hà, lại đây với ta! – Trọng Thủy thản nhiên cười, đưa một cánh tay ra phía trước.
- Không, anh là kẻ xấu… Trọng Thủy, anh đã đi quá xa rồi, càng làm những việc xấu, cuộc đời anh càng không có lối thoát….
Trọng Thủy lúc này quyết định hạ màn, anh ta không cần đóng kịch nữa, hướng về Cao Lỗ nói:
- Hơi thất vọng, nhưng mà không sao, ngươi đã ruồng rẫy nữ nhân của mình, từ nay về sau ta sẽ thay ngươi chăm sóc nàng thật tốt…- Sau đó nhìn về phía thuộc hạ – Giết tất cả bọn chúng, đem qua biên giới xử lý gọn gàng. Riêng Cao Lỗ tướng quân kia, tốt nhất là phế chân tay của hắn rồi bắt sống lại, ta vẫn còn thú vui để làm….
Tôi nhìn xung quanh một lượt trong nỗi đau đớn và hối hận. Mọi việc đã đến nước này, hoàn toàn là tuyệt vọng sao?
Đao quang kiếm ảnh từ bốn phía như những vệt sáng loang loáng trong đêm. Mọi thứ trôi qua rất nhanh, tôi chẳng kịp nhìn qua gương mặt của Cao Lỗ để xác định liệu hắn đã hiểu rõ, liệu hắn đã tin tôi chưa… Đầu óc và thâm tâm tôi rất rối bời, giống như vùng vẫy trong tuyệt vọng…
Khoảnh khắc ấy mong manh dường như chỉ trong cái nháy mắt, và đầu óc tôi cũng không kịp nghĩ nhiều, có thể hoàn toàn là bản năng…
Đến khi nỗi đau xuyên thấu, máu đỏ phun ra như những hạt trân châu tán loạn trước mắt, chỉ trong khoảnh khắc đó tôi mới tỉnh táo đến kì lạ…
Tôi không biết, dường như thân thể tôi đã tự lao ra chắn trước mũi kiếm cho Cao Lỗ khi một lưỡi kiếm muốn chém thẳng đến hắn…
Tôi nghe thấy tiếng thét bi phẫn của Cao Lỗ cùng với thanh âm gào lên của Trọng Thủy… Máu chảy rất nhiều, tôi không thể tiếp tục đứng vững nữa… Thân thể một lần nữa lại mất cảm giác, hai mắt mờ đi…
Cao Lỗ từ phía sau lao đến đỡ tôi, nhưng tôi không nghĩ được nhiều nữa, trong lòng chỉ kịp lưu lại một tia ấm áp cùng một tia mong manh cầu nguyện cho hắn bình an…
Tôi không kịp thấy gương mặt hắn, không đủ sức quay đầu nhìn. Dư ảnh cuối cùng trong mắt tôi vẫn là gương mặt tái nhợt đầy hoảng loạn của Trọng Thủy… Cũng tốt thôi, giữa tôi và anh ta kết thúc ở đây, cho tất cả những gì anh ta đã oán hận và ảo vọng…
Dường như Cao Lỗ đang gào thét tên tôi, hắn lay tôi không ngừng… Trái tim tôi phảng phất nỗi đau. Tôi muốn cố thêm một chút nữa, vẫn muốn nói với hắn một lời nữa…
Không quá lâu sau đó, có lẽ Cao Lỗ vì quá bi thương mà có thể vùng lên, hắn và một vài người đã có thể cướp ngựa đi tiếp. Mà cũng có lẽ Trọng Thủy đã phát điên rồi, cho nên anh ta không còn làm chủ được tình hình… Mắt tôi không còn nhìn thấy được, tất cả chỉ là tôi gắng sức suy đoán một chút…
Một thoáng sau, tôi mơ hồ thấy cảm giác lành lạnh và tiếng gió thổi bên tai. Cao Lỗ ôm tôi trên ngựa, hắn không ngừng tự lừa dối bản thân mình:
- Minh Hà, Minh Hà, gắng một chút nữa, chúng ta sắp đến biên giới rồi, không sao đâu…
Câu nói sau tôi không nghe được nữa, mọi giác quan đều sắp mất. Tôi gắng gượng một lần cuối cùng mở miệng, bấy giờ mới hiểu, lời trăn trối cũng khó nói đến thế nào… Không nghe được cả lời mình nói, tôi không chắc rằng thanh âm có đủ để hắn nghe thấy…
- Cao Lỗ… nhất định… đừng vì chuyện này mà đau lòng… cũng không được tự trách bản thân… tất cả… nếu là sai lầm thì đó đều là lỗi của một mình em thôi… Còn nữa… hãy bảo vệ đất nước của chúng ta… – Sẽ thật tốt nếu tôi lưu lại trong mắt hắn một nụ cười, vì vậy tôi dùng chút sức mạnh tàn dư để mỉm cười. – Trước đây… em không có lừa anh đâu… em đúng là xuất hiện ở cái giếng đó…Cho nên nếu có thể… hãy đem tro cốt của e thả xuống đó… để em có thể tìm đường trở về…
Một giọt nước ấm nóng và ướt át rớt xuống gương mặt tôi… Có lẽ là nước mắt của hắn. Nhưng tôi không thể tiếp tục cố gắng nữa rồi…
Đừng khóc, Cao Lỗ…
Đừng đau lòng…
Tại sao khoảnh khắc cuối cùng này tôi lại ước, giá như Trọng Thủy ban nãy đừng lật ngửa ván bài, chỉ có mình tôi đau lòng, còn hắn dù oán hận tôi cả đời nhưng cũng tốt hơn là đau lòng…
Nhưng tất cả đã kết thúc rồi…
…o0o…
…
…
Năm 201x.
Đầu mùa thu, tôi trúng tuyển vào khoa văn học của Đại Học Quốc Gia, trước khi làm thủ tục nhập trường, tôi có đi du lịch một vòng Hà Nội. Sau ba năm, tôi lại đến thăm Cổ Loa một lần nữa.
Hôm nay là một ngày đẹp trời, khí hậu mát mẻ, không nắng gay gắt, rất thích hợp để đi thăm thú.
Ngồi trên xe bus số 46 thẳng từ Mỹ Đình đến Cổ Loa, tôi cầm chiếc Ipad đọc lại một câu chuyện mình đã viết.
Đó là câu chuyện ảo tưởng mà tôi đã nằm mơ thấy trong khi hôn mê. Ba năm trước, tôi bị ngã xuống giếng suýt chết, thật may được cứu và đưa vào bệnh viện cấp cứu kịp thời… Giấc mơ đó chân thực đến mức khi tỉnh lại, tôi vẫn không tin đó chỉ là một giấc mơ đơn thuần… Phải mất khá lâu tôi mới bình tâm…
Câu chuyện phía trên các bạn đọc, chính là do tôi viết lại từ giấc mơ, nó kết thúc tại thời điểm “tôi” trong mơ chết đi và tỉnh lại ở thời hiện tại. Tôi cũng băn khoăn rất lâu rằng sau đó mọi chuyện có thể tiếp diễn thế nào?…
Tôi không chắc, nhưng tôi đoán là nó sẽ bằng một cách nào đó để diễn ra theo vòng quay định trước của lịch sử, một số bí mật bị chôn vùi hoặc qua nhiều dị bản, hậu thế chỉ còn lưu lại một câu chuyện cổ tích chung chung như tất cả mọi người đều biết…
Nếu như giấc mơ của tôi có thật…
Trọng Thủy sau đó có thể yêu hoặc không yêu công chúa, nhưng ắt anh ta cũng lợi dụng nàng. Rất có thể Cao Lỗ sau khi người yêu chết, một thời gian hắn sẽ suy sụp đổ bệnh, nhân lúc công chúa đến thăm riêng, nàng có thể đem theo một chút bí mật quân sự từ hắn?
Những bí mật đó có thể không phải là tất cả mấu chốt thất bại cho cả dân tộc. Bản thân triều đình đã chủ quan, đánh giá sai về đối phương và thiếu cảnh giác. Trọng Thủy lại là một người giảo hoạt khôn cùng, anh ta có thể dùng nhiều cách như ly gián, kích động, đồng thời triệt tiêu sự đoàn kết và làm lỏng lẻo suy yếu chính quyền nhà nước của ta…
Liên tưởng đến đó, xe bus cũng vừa đến bến. Tôi khoác ba lô bước xuống, một mình đi bộ thẳng vào khu di tích.
Tôi trước hết là đến thăm hồ, ngạc nhiên ở chỗ so với mấy năm trước, cây cầu gỗ dẫn ra giếng đã bị người ta tháo đi. Hỏi mấy người dân bán hàng xung quanh mới hay, vì có nhiều trẻ em chạy lên cầu nghịch rồi chết đuối nên người ta đã dỡ luôn cây cầu đó, không cho ra thăm giếng nữa. Vì thế ngày nay chỉ có thể đứng bên bờ hồ, từ phía xa ngắm giếng…
Lúc này là giữa trưa nên đền thờ bên hồ chưa mở, tôi đành tìm một chiếc ghế đá quanh bờ hồ ngồi xuống nghỉ và chờ đợi…
Gió đầu mùa thu thổi qua, những phiến lá xào xạc… một vài mảnh lá khô như những cánh bướm nhẹ nhàng đáp xuống lòng hồ, mặt nước khẽ rung động…
Tôi mơ màng cầm máy ảnh lên chụp. Thoạt nhiên thấy ghế đá bên cạnh cũng có người ngồi xuống. Dường như là một chàng trai cũng khoác ba lô đi du lịch một mình như tôi?
Tò mò một chút quay đầu sang, tôi giật mình bàng hoàng khi thấy dù ăn mặc hoàn toàn giống như người đương đại, gương mặt chàng trai trẻ đó hệt như một người trong giấc mơ, không thể sai khác…
Máy ảnh trong tay tôi tuột xuống bãi cỏ…
Gió lại tiếp tục thổi, đôi mắt người đó thu vào gương mặt kinh ngạc và thân ảnh run rẩy của tôi. Người đó mỉm cười:
- Ta đã đợi ở đây rất lâu rồi… Chỉ để gặp một người con gái, chỉ để kể cho nàng nghe một câu chuyện tựa như một giấc mơ xa xôi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.