Chương 23: Đàm Anh
Tề Hiểu Linh
26/03/2022
Haizzz, những tưởng hôm nay là ngày đẹp trời ai ngờ trời lại nhuốm đỏ.
Cô đưa bàn tay mình lên cao che đi ánh nắng chiếu vào mặt, nhìn những
trắng tinh ngón tay thon dài trong nắng cô không ngừng chao đảo tay.
Thực ra tay cô không đẹp gì cả trước đây thường có nhiều vết thương lớn
nhỏ trên bàn tay, thêm những vết chai do tập luyện mang lại lúc ấy thật
thô ráp về sau cô thường xuyên chăm sóc tay mình từ đó tay mới nhìn vừa
mắt hơn những vết chai cũng mờ hơn.Mới đó mà đã trưa rồi Quách Nam Khiết đi dạo một lượt cho thư thái trong người rồi tạt vào một quán ven đường nào đó ăn uống.
Gọi một tô phở thập cẩm lớn và chờ đợi vì là giờ ăn trưa nên khách khá đông. Mùi hương từ xe đồ ăn tỏa ra nức mũi bay xa cả một vùng, Quách Nam Khiết thích mắt nhìn về phía người chủ bán đồ ăn. Cánh tay anh ta rất có lực thoăn thoải trải một dàn tô lớn rồi đổ lần lượt từng nhúm phở vào tiếp theo là đổ nước và thêm thịt vào, lúc đổ nước phở anh ta đưa cái môi lên cao đổ nghiêng thành một đường cong đẹp mắt, nước phở cứ thế chảy hết vào bát tỏa mùi hấp dẫn.
Nhìn xuyên qua anh ta cô bỗng thấy một hình dáng nhỏ nhắn quen mắt, cô nheo mắt cố nhìn thật xa, thấy cậu ta đang nói chuyện với ba, bốn người vừa nói vừa tiến về phía này.
" Đồ ăn tới đây, mời dùng thong thả." - tiếng nói chủ quán kéo tầm mắt cô trở lại, nhìn chủ quán cảm ơn một lượt rồi tập trung ăn uống.
Ngồi ăn được một nửa, một đám thanh niên tiến vào quán hơi mất trật tự. Cuộc nói chuyện của bọn họ rất lớn cứ thế bay cả vào tai cô.
" Này mày đi gọi đồ ăn đi, tô lớn cả nhé, cảm ơn"
" Tiện lấy thêm ít đồ uống luôn."
Cô chỉ cặm cụi ăn không ngước mặt lên nhìn nên cũng chẳng biết như thế nào chỉ một chốc lại nghe tiếng nói truyền đến.
" Này nhà mày giàu như thế đãi bọn tao ăn một bữa mà cũng khó chịu thế à ?"
" Nào có phải một bữa nữa đâu. " - tiếng nói này khá nhỏ đến nghe không rõ
" Mày nói gì cơ, mày mời được bọn tao là phước lớn nên biết điều."
" Đúng đấy.. Mày nhỏ con thế này bọn tao bảo kê mày."
" Haha bọn mày không biết chứ nó là thành viên câu lạc bộ quyền anh đấy."
" Hahaha thật sao, hahaha." - một tràng cười lớn truyền đến nghe ra kiểu mỉa mai ra mặt.
" Đàm Anh mày nói coi học bao nhiêu lâu cũng không đánh nổi bọn tao thế không phí tiền sao, chi bằng để tiền đó cho bọn tao dùng còn hơn." - nói rồi choàng tay qua để trên vai người kia dùng lực.
Những người xung quanh không ngừng bàn tán lớn tiếng có nhỏ tiếng có nhưng chỉ dừng ở bàn tán không có hơn có lẽ họ quen qua cảnh này rồi. Đến khi cạn tô cô mới ngước mặt lên nhìn xung quanh, đúng thật là ăn kiểu này người ta đánh giá không có tí lịch sự nào chỉ biết cắm mặt vào ăn, như người chết đói mới dậy vậy.
Cô thong thả ngồi nghỉ một lúc rồi mới đứng dậy tính tiền. Bóng dáng cao ráo khuôn mặt xinh đẹp của cô nổi bật giữa quán nhiều người đưa mắt nhìn không ít lần.
Đám thanh niên kia cũng thấy cô đẹp tuổi tác cũng không sai biệt lắm liền lớn mật mà trêu đùa " Em gái áo đen ơi, đi ăn một mình sao ?" rồi cười lớn.
Quách Nam Khiết nào có biết là bọn nhóc đó trêu cô đâu, lớn từng này rồi trước giờ nào có ai trêu cô đâu mà cô biết. Thế nên cô cứ không biết gì thanh toán mà rời đi.
Chính vì cô không biết nhưng mà trong mắt bọn nhóc đó thì lại là phớt lờ cảm thấy rất mất mặt liền đứng dậy đi về phía cô " Em gái, bọn anh gọi em sao lại làm như không thấy ?" bàn tay cậu thanh niên kia để lên vai cô.
Quách Nam Khiết quay ngời hất bàn tay đó ra nhìn cậu ta " Cậu gọi tôi à ?"
" Đúng vậy em gái nhỏ ."
Lại còn nhỏ nữa, Quách Nam Khiết nhếch mày " Tôi nhỏ chỗ nào?" đưa mắt nhìn về phía đám thanh niên đằng kia đang hồ hởi hùa vào.
" Đàm Anh." - ánh mắt cô rơi vào bóng lưng nhỏ nhỏ kia nhớ không nhầm liền gọi thử. Nào ngờ đúng thật, cậu ta quay nhìn mừng rỡ gọi cô hai tiếng " Quách tỷ"
Cậu thanh niên kia bị cô phớt lờ, giả lả nói: " Thì ra là hai người quen nhau, lại cùng nói chuyện. " nói rồi cậu ta kéo tay cô cùng lại bàn ngồi. Cô đang rảnh nào sợ phiền thoải mái đáp ứng.
Vừa ngồi vào bàn Đàm Anh liền kéo tay cô " Quách tỷ có việc chị cứ rời đi trước, không cần đợi bọn em."
Một tên thanh niên khác liền choàng qua vai cậu dùng lực bóp mạnh " Chị cậu vừa đến thì nói chuyện chút đã."
" Không sao chị rảnh. Mấy người này là bạn em sao ?"
Không đợi Đàm Anh trả lời, mấy thanh niên kia đã cướp lời " Đúng vậy. Đàm Anh là bạn tốt của bọn em ." - " Đúng vậy"
" Vậy thì bọn em đối rất tốt với Đàm Anh nhỉ ?"
" Đấy là đương nhiên. "
" Bao gồm cả bữa ăn này."
" Còn gì nữa."
" Chị còn chưa no, gọi thêm một bát nhé."
" Mấy bát cũng được hết."
Cô liền bồi mấy thanh niên ăn uống no say đến vui vẻ. Lúc thanh toán một thanh niên muốn gọi Đàm Anh đi cùng liền bị cô giả lả ngăn lại.
" Đàm Anh nói chuyện với chị tí, em đi thanh toán đi." - không quên kèm theo một nụ cười tươi rói đến hút hồn, cậu thanh niên kia nhìn đến ngơ ngác vô thức gật đầu.
Đám thanh niên nhìn nhau đến cay cú.
Gọi một tô phở thập cẩm lớn và chờ đợi vì là giờ ăn trưa nên khách khá đông. Mùi hương từ xe đồ ăn tỏa ra nức mũi bay xa cả một vùng, Quách Nam Khiết thích mắt nhìn về phía người chủ bán đồ ăn. Cánh tay anh ta rất có lực thoăn thoải trải một dàn tô lớn rồi đổ lần lượt từng nhúm phở vào tiếp theo là đổ nước và thêm thịt vào, lúc đổ nước phở anh ta đưa cái môi lên cao đổ nghiêng thành một đường cong đẹp mắt, nước phở cứ thế chảy hết vào bát tỏa mùi hấp dẫn.
Nhìn xuyên qua anh ta cô bỗng thấy một hình dáng nhỏ nhắn quen mắt, cô nheo mắt cố nhìn thật xa, thấy cậu ta đang nói chuyện với ba, bốn người vừa nói vừa tiến về phía này.
" Đồ ăn tới đây, mời dùng thong thả." - tiếng nói chủ quán kéo tầm mắt cô trở lại, nhìn chủ quán cảm ơn một lượt rồi tập trung ăn uống.
Ngồi ăn được một nửa, một đám thanh niên tiến vào quán hơi mất trật tự. Cuộc nói chuyện của bọn họ rất lớn cứ thế bay cả vào tai cô.
" Này mày đi gọi đồ ăn đi, tô lớn cả nhé, cảm ơn"
" Tiện lấy thêm ít đồ uống luôn."
Cô chỉ cặm cụi ăn không ngước mặt lên nhìn nên cũng chẳng biết như thế nào chỉ một chốc lại nghe tiếng nói truyền đến.
" Này nhà mày giàu như thế đãi bọn tao ăn một bữa mà cũng khó chịu thế à ?"
" Nào có phải một bữa nữa đâu. " - tiếng nói này khá nhỏ đến nghe không rõ
" Mày nói gì cơ, mày mời được bọn tao là phước lớn nên biết điều."
" Đúng đấy.. Mày nhỏ con thế này bọn tao bảo kê mày."
" Haha bọn mày không biết chứ nó là thành viên câu lạc bộ quyền anh đấy."
" Hahaha thật sao, hahaha." - một tràng cười lớn truyền đến nghe ra kiểu mỉa mai ra mặt.
" Đàm Anh mày nói coi học bao nhiêu lâu cũng không đánh nổi bọn tao thế không phí tiền sao, chi bằng để tiền đó cho bọn tao dùng còn hơn." - nói rồi choàng tay qua để trên vai người kia dùng lực.
Những người xung quanh không ngừng bàn tán lớn tiếng có nhỏ tiếng có nhưng chỉ dừng ở bàn tán không có hơn có lẽ họ quen qua cảnh này rồi. Đến khi cạn tô cô mới ngước mặt lên nhìn xung quanh, đúng thật là ăn kiểu này người ta đánh giá không có tí lịch sự nào chỉ biết cắm mặt vào ăn, như người chết đói mới dậy vậy.
Cô thong thả ngồi nghỉ một lúc rồi mới đứng dậy tính tiền. Bóng dáng cao ráo khuôn mặt xinh đẹp của cô nổi bật giữa quán nhiều người đưa mắt nhìn không ít lần.
Đám thanh niên kia cũng thấy cô đẹp tuổi tác cũng không sai biệt lắm liền lớn mật mà trêu đùa " Em gái áo đen ơi, đi ăn một mình sao ?" rồi cười lớn.
Quách Nam Khiết nào có biết là bọn nhóc đó trêu cô đâu, lớn từng này rồi trước giờ nào có ai trêu cô đâu mà cô biết. Thế nên cô cứ không biết gì thanh toán mà rời đi.
Chính vì cô không biết nhưng mà trong mắt bọn nhóc đó thì lại là phớt lờ cảm thấy rất mất mặt liền đứng dậy đi về phía cô " Em gái, bọn anh gọi em sao lại làm như không thấy ?" bàn tay cậu thanh niên kia để lên vai cô.
Quách Nam Khiết quay ngời hất bàn tay đó ra nhìn cậu ta " Cậu gọi tôi à ?"
" Đúng vậy em gái nhỏ ."
Lại còn nhỏ nữa, Quách Nam Khiết nhếch mày " Tôi nhỏ chỗ nào?" đưa mắt nhìn về phía đám thanh niên đằng kia đang hồ hởi hùa vào.
" Đàm Anh." - ánh mắt cô rơi vào bóng lưng nhỏ nhỏ kia nhớ không nhầm liền gọi thử. Nào ngờ đúng thật, cậu ta quay nhìn mừng rỡ gọi cô hai tiếng " Quách tỷ"
Cậu thanh niên kia bị cô phớt lờ, giả lả nói: " Thì ra là hai người quen nhau, lại cùng nói chuyện. " nói rồi cậu ta kéo tay cô cùng lại bàn ngồi. Cô đang rảnh nào sợ phiền thoải mái đáp ứng.
Vừa ngồi vào bàn Đàm Anh liền kéo tay cô " Quách tỷ có việc chị cứ rời đi trước, không cần đợi bọn em."
Một tên thanh niên khác liền choàng qua vai cậu dùng lực bóp mạnh " Chị cậu vừa đến thì nói chuyện chút đã."
" Không sao chị rảnh. Mấy người này là bạn em sao ?"
Không đợi Đàm Anh trả lời, mấy thanh niên kia đã cướp lời " Đúng vậy. Đàm Anh là bạn tốt của bọn em ." - " Đúng vậy"
" Vậy thì bọn em đối rất tốt với Đàm Anh nhỉ ?"
" Đấy là đương nhiên. "
" Bao gồm cả bữa ăn này."
" Còn gì nữa."
" Chị còn chưa no, gọi thêm một bát nhé."
" Mấy bát cũng được hết."
Cô liền bồi mấy thanh niên ăn uống no say đến vui vẻ. Lúc thanh toán một thanh niên muốn gọi Đàm Anh đi cùng liền bị cô giả lả ngăn lại.
" Đàm Anh nói chuyện với chị tí, em đi thanh toán đi." - không quên kèm theo một nụ cười tươi rói đến hút hồn, cậu thanh niên kia nhìn đến ngơ ngác vô thức gật đầu.
Đám thanh niên nhìn nhau đến cay cú.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.