Chương 19: Tôi từ chức.
Xann nila
01/08/2024
“Dù hôm nay hai người không ngoại tình tôi vẫn sẽ vạch trần cô ta.”
“Bạch Tử Du xem ra khôi phục chức vị cho cô là một quyết định sai lầm, bây giờ cô không thích hợp đi làm cô vẫn nên ở nhà làm Âu phu nhân đi.”
“Được tôi từ chức.” Bạch Tử Du nhìn thẳng vào mắt hắn mắt cô giờ đã đỏ heo rồi. Lúc nào cũng vậy chỉ cần đụng đến Tĩnh Hạ là hắn đều không ngầm ngại gì mà quay lưng với cô.
Bên ngoài sau khi ra khỏi phòng Tĩnh Hạ vẫn chưa rời đi mà cô ta đứng trước của để nghe xem hai người đang nói gì với nhau. Trợ lý Mạc đến phía sau cô ta lạnh giọng nói.
“Cô Tĩnh Hạ hình như sếp Âu vừa bảo cô đi, chắc là đi bên này nhỉ? Có cần tôi dẫn đường không?”
Tĩnh Hạ giật mình quay sang nhìn trợ lý Mạc một lượt từ trên xuống dưới rồi nới lên tiếng.
“Cô là trợ lý của Bạch Tử Du?”
“Đúng tôi là trợ lý sếp Âu phái tới để giúp đỡ công việc cho Âu phu nhân.”
“Ôi trời cô ấy là vợ sếp Âu thật à?”
Nhân viên đứng vây quay hai người đều không khỏi bất ngờ vì họ không biết rằng Bạch Tử Du chình là Âu phu nhân khi nghe trợ lý Mạc khẳng định chắc nịch như vậy thì họ mới tin đó là thật.
...
“Chị muốn đi đâu?” Trợ lý Mạc đuổi theo Bạch Tử Du mà không khỏi hoang mang. Từ phòng sếp Âu ra cô liền đi thẳng đến thang máy mà không về lại phòng làm việc, hơn nữa hình như là Tử Du đang khóc vì vậy mà trợ lý Mạc càng thêm hoảng loạn hơn không biết chuyện gì đã xảy ra với sếp của mình.
Bạch Tử Du dừng lại cô lâu đi nước mắt rồi hít một hơi sâu rồi mới quay qua trợ lý nói.
“Về làm việc đi. Tôi nghỉ việc rồi.”
“Sếp có phải chị chọc giận sếp âu không? Thật ra sếp Âu và cô Tĩnh Hạ không có hành động thân mật gì thật mà.”
“Không cần nói đỡ cho Âu Trạch Dương, anh ta dung túng cho Tĩnh Hạ khác gì cắm sừng cho tôi đâu.”
“Sếp chị hiếu thắng quá.”
“Hiếu thắng có gì không tốt, người ta cho tôi thể diện à? Tôi không hiếu thắng không biết bị đôi mèo mả gà đồng đó xỉ nhục bao lần rồi.”
Bạch Tử Du nói rồi liền bỏ đi dù sao thì hắn cũng không cho cô ở lại làm việc nữa, cô cũng đâu có mặt dày như Tĩnh Hạ, cố chấp ở lại làm gì để cho hắn thêm sỉ nhục cô.
...
Bạch Tử Du vừa bước ra khỏi công ty thì có một chiếc xe đậu cách đó không xa thấy cô ra ngoài người phía sau liền ra lệnh cho tài xế.
“Đi theo.”
Khi đi ngang qua cô người đàn ông trong xe mở cửa ra tiện thể kéo thẳng cô lên xe, Bạch Tử Du bất ngờ không biết lại xảy ra chuyện gì cứ ngỡ mình bị bắt cóc nên cô liền hét lên tay chân cô cũng không chịu yên phận mà đạp loạn lung tung.
“Buông tôi ra.”
“Cô đừng sợ tôi đây.” Người đàn ông nắm chặt lấy tay không để cho cô đánh mình nữa.
Bạch Tử Du dừng một chút xác định anh ta không có ý xấu cô mới lấy lại bình tĩnh, cô hất tay anh ra nhìn anh đây nghi ngờ hỏi.
“Ban ngày ban mặt anh muốn gì?”
“Tử Du cô nhìn kỹ xem tôi là anh...”
“Anh là tôi kệ xác anh là ai, bắt cóc phụ nữ là phạm pháp đấy.” Bạch Tử Du chưa để anh nói xong đã lên tiếng cắt ngang rồi lên tiếng đe dạo.
“Tử Du cô sao thế, cô không nhớ tôi à?”
Bạch Tử Du thấy ánh mắt khó hiểu của anh đang nhìn chằm chằm vào mình thì có hơi hoảng loạn.
- Toi rồi không phải là người mình quen trong tương lai đấy chứ?
“Là anh à.” Bạch Tử Du cười gượng nhìn anh đầy bối rối.
“Tôi là ai?” Người đàn ông đó không tin cô đã nhận ra mình nên đành hỏi xoáy vào cô.
“Bạn tôi.” Tử Du lấy lại bình tĩnh trả lời hắn.
“Tôi tên gì.”
- Toi rồi, mình không bị lộ đấy?
Khi cô đang không biết phải trả lời anh thế nào thì người đó đã lên tiếng trước.
“Lâm Phong nói với tôi cô sắp ly hôn với Âu Trạch Dương.”
“Sao anh biết?” Bạch Tử Du nhìn anh với ánh mắt bất ngờ không biết sao anh ta lại biết chuyện riêng tư của cô, nhưng chợt cô nhân ra anh ta vời mới nói đến Lâm Phong thì phải.
- Hình như mình nhớ ra rồi. Có phải đây là anh trai Lâm Phong không, trước kia chưa từng gặp anh ta không ngờ tên nhãi đó có anh trai đẹp như vậy.
“Nếu anh ta đã bỏ rơi cô, cô muốn tới công ty tôi, giờ công ty tôi đang thiếu một blogger có năng lực, có thực lực.”
“Xin lỗi là tôi yêu cầu ly hôn.” Cô cắt ngang lời hắn tỏ vẻ tự hào nói.
“Hả không phải cô yêu anh ta chết đi sống lại à? Vì sao lại đòi ly hôn?”
“...”
...
Sau khi cuộc họp kết thúc Âu Trạch Dương ngồi xử lý đống tài liệu nhưng trong đầu hắn chỉ nghĩ đến Bạch Tử Du. Hắn đạt bút xuống gọi trợ lý Dư vào.
“Cô ấy về nhà rồi à?”
Trợ lý Dư nhìn hắn đầy khó xử, qua một lúc cậu mới ấp úng trả lời.
“Hình như cô Bạch chưa về nhà.”
“Chưa về nhà, ngoài nhà họ Âu ra cô ta đi đâu?” Âu Trạch Dương khó hiểu nhìn sang trợ lý.
“Cô Bạch hình như lên xe Lâm Thiên Hạo.”
“Bạch Tử Du xem ra khôi phục chức vị cho cô là một quyết định sai lầm, bây giờ cô không thích hợp đi làm cô vẫn nên ở nhà làm Âu phu nhân đi.”
“Được tôi từ chức.” Bạch Tử Du nhìn thẳng vào mắt hắn mắt cô giờ đã đỏ heo rồi. Lúc nào cũng vậy chỉ cần đụng đến Tĩnh Hạ là hắn đều không ngầm ngại gì mà quay lưng với cô.
Bên ngoài sau khi ra khỏi phòng Tĩnh Hạ vẫn chưa rời đi mà cô ta đứng trước của để nghe xem hai người đang nói gì với nhau. Trợ lý Mạc đến phía sau cô ta lạnh giọng nói.
“Cô Tĩnh Hạ hình như sếp Âu vừa bảo cô đi, chắc là đi bên này nhỉ? Có cần tôi dẫn đường không?”
Tĩnh Hạ giật mình quay sang nhìn trợ lý Mạc một lượt từ trên xuống dưới rồi nới lên tiếng.
“Cô là trợ lý của Bạch Tử Du?”
“Đúng tôi là trợ lý sếp Âu phái tới để giúp đỡ công việc cho Âu phu nhân.”
“Ôi trời cô ấy là vợ sếp Âu thật à?”
Nhân viên đứng vây quay hai người đều không khỏi bất ngờ vì họ không biết rằng Bạch Tử Du chình là Âu phu nhân khi nghe trợ lý Mạc khẳng định chắc nịch như vậy thì họ mới tin đó là thật.
...
“Chị muốn đi đâu?” Trợ lý Mạc đuổi theo Bạch Tử Du mà không khỏi hoang mang. Từ phòng sếp Âu ra cô liền đi thẳng đến thang máy mà không về lại phòng làm việc, hơn nữa hình như là Tử Du đang khóc vì vậy mà trợ lý Mạc càng thêm hoảng loạn hơn không biết chuyện gì đã xảy ra với sếp của mình.
Bạch Tử Du dừng lại cô lâu đi nước mắt rồi hít một hơi sâu rồi mới quay qua trợ lý nói.
“Về làm việc đi. Tôi nghỉ việc rồi.”
“Sếp có phải chị chọc giận sếp âu không? Thật ra sếp Âu và cô Tĩnh Hạ không có hành động thân mật gì thật mà.”
“Không cần nói đỡ cho Âu Trạch Dương, anh ta dung túng cho Tĩnh Hạ khác gì cắm sừng cho tôi đâu.”
“Sếp chị hiếu thắng quá.”
“Hiếu thắng có gì không tốt, người ta cho tôi thể diện à? Tôi không hiếu thắng không biết bị đôi mèo mả gà đồng đó xỉ nhục bao lần rồi.”
Bạch Tử Du nói rồi liền bỏ đi dù sao thì hắn cũng không cho cô ở lại làm việc nữa, cô cũng đâu có mặt dày như Tĩnh Hạ, cố chấp ở lại làm gì để cho hắn thêm sỉ nhục cô.
...
Bạch Tử Du vừa bước ra khỏi công ty thì có một chiếc xe đậu cách đó không xa thấy cô ra ngoài người phía sau liền ra lệnh cho tài xế.
“Đi theo.”
Khi đi ngang qua cô người đàn ông trong xe mở cửa ra tiện thể kéo thẳng cô lên xe, Bạch Tử Du bất ngờ không biết lại xảy ra chuyện gì cứ ngỡ mình bị bắt cóc nên cô liền hét lên tay chân cô cũng không chịu yên phận mà đạp loạn lung tung.
“Buông tôi ra.”
“Cô đừng sợ tôi đây.” Người đàn ông nắm chặt lấy tay không để cho cô đánh mình nữa.
Bạch Tử Du dừng một chút xác định anh ta không có ý xấu cô mới lấy lại bình tĩnh, cô hất tay anh ra nhìn anh đây nghi ngờ hỏi.
“Ban ngày ban mặt anh muốn gì?”
“Tử Du cô nhìn kỹ xem tôi là anh...”
“Anh là tôi kệ xác anh là ai, bắt cóc phụ nữ là phạm pháp đấy.” Bạch Tử Du chưa để anh nói xong đã lên tiếng cắt ngang rồi lên tiếng đe dạo.
“Tử Du cô sao thế, cô không nhớ tôi à?”
Bạch Tử Du thấy ánh mắt khó hiểu của anh đang nhìn chằm chằm vào mình thì có hơi hoảng loạn.
- Toi rồi không phải là người mình quen trong tương lai đấy chứ?
“Là anh à.” Bạch Tử Du cười gượng nhìn anh đầy bối rối.
“Tôi là ai?” Người đàn ông đó không tin cô đã nhận ra mình nên đành hỏi xoáy vào cô.
“Bạn tôi.” Tử Du lấy lại bình tĩnh trả lời hắn.
“Tôi tên gì.”
- Toi rồi, mình không bị lộ đấy?
Khi cô đang không biết phải trả lời anh thế nào thì người đó đã lên tiếng trước.
“Lâm Phong nói với tôi cô sắp ly hôn với Âu Trạch Dương.”
“Sao anh biết?” Bạch Tử Du nhìn anh với ánh mắt bất ngờ không biết sao anh ta lại biết chuyện riêng tư của cô, nhưng chợt cô nhân ra anh ta vời mới nói đến Lâm Phong thì phải.
- Hình như mình nhớ ra rồi. Có phải đây là anh trai Lâm Phong không, trước kia chưa từng gặp anh ta không ngờ tên nhãi đó có anh trai đẹp như vậy.
“Nếu anh ta đã bỏ rơi cô, cô muốn tới công ty tôi, giờ công ty tôi đang thiếu một blogger có năng lực, có thực lực.”
“Xin lỗi là tôi yêu cầu ly hôn.” Cô cắt ngang lời hắn tỏ vẻ tự hào nói.
“Hả không phải cô yêu anh ta chết đi sống lại à? Vì sao lại đòi ly hôn?”
“...”
...
Sau khi cuộc họp kết thúc Âu Trạch Dương ngồi xử lý đống tài liệu nhưng trong đầu hắn chỉ nghĩ đến Bạch Tử Du. Hắn đạt bút xuống gọi trợ lý Dư vào.
“Cô ấy về nhà rồi à?”
Trợ lý Dư nhìn hắn đầy khó xử, qua một lúc cậu mới ấp úng trả lời.
“Hình như cô Bạch chưa về nhà.”
“Chưa về nhà, ngoài nhà họ Âu ra cô ta đi đâu?” Âu Trạch Dương khó hiểu nhìn sang trợ lý.
“Cô Bạch hình như lên xe Lâm Thiên Hạo.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.