Chương 19
Anh Túc
16/01/2016
Hai mươi phút sau, Khang Hoa Hiên bước ra khỏi phòng tắm vẻ mặt tinh thần đầy sảng khoái, tâm tình xem ra không tệ lắm, vừa khe khẽ hát, vừa dùng chiếc khăn tắm màu vàng nhạt lau khô mái tóc của mình.
Đi vào phòng khách lúc nhìn thấy Phó Thần Cương, cô chợt thu hồi nét mặt vui vẻ, nhưng vẫn giữ nụ cười trên khóe miệng.
Phó Thần Cương nhìn cô. Tính của cô hơi trẻ con, nhưng khi giơ tay nhấc chân lại toả ra vị ngọt thơm mê người của một cô gái trẻ. Anh rời sự chú ý của mình ra khỏi người cô, sống dưới cùng một mái nhà đã lâu như vậy, lúc này thật sự không có lý do gì mà đi mơ tưởng hão huyền đối với cô.
"Nó ngủ rồi." Anh nói.
"Thật vậy sao!" Khang Hoa Hiên ngó đầu nhìn qua. Cô nhận thấy cục cưng cuộn tròn ở trong lòng anh đang ngủ say. Cô định đưa tay đón thì anh lại nghiêng người tránh qua.
"Để tôi ôm nó đi ngủ. Tránh làm nó thức giấc ."
Khang Hoa Hiên tự động giúp anh mở cửa phòng trẻ, đi theo sau lưng anh nhìn anh dè dặt cẩn trọng nhẹ nhàng đặt Huân Triết ở trên giường, kéo chiếc chăn mỏng lên đắp kín, xác định chắc chắn xung quanh đủ độ ấm và thông thoáng, sau, đó anh mới rón rén bước ra khỏi căn phòng.
Sau khi ra khỏi phòng, Phó Thần Cương quay quay cánh tay, vừa rồi anh sợ làm cục cưng thức giấc, nên anh ôm con mà không dám nhúc nhích, thật vất vả mới đặt được bé con xuống. Lúc này anh mới nhận ra cánh tay mình vừa tê dại vừa mỏi nhừ.
"Sao vậy?" Cô nhìn thấy động tác của anh liền hỏi.
"Do ôm Huân Triết quá lâu." Anh khẽ nhíu mày.
"À, " Khang Hoa Hiên hiểu ra gật gật đầu, "Đấy là do gần đây nhóc con càng ngày càng lớn, càng ngày càng nặng hơn, bế một lúc thôi là tay đã mỏi nhừ ra rồi... Ngài lại đây, ngồi ở chỗ này ... "
Cô đưa tay kéo anh đi về phía ghế sofa bảo anh ngồi xuống, lục lọi hòm thuốc ở phía dưới bàn, lấy ra một lọ thuốc trị đau nhức.
"Ngày trước khi mẹ tôi còn chăm sóc trẻ, cũng thường kêu mỏi tay, đó là bệnh nghề nghiệp, chúng tôi thường gọi là bệnh "mỏi khuỷu tay", vì vậy tôi thường hay giúp bà mát xa." Cô nắm lấy cánh tay anh, cẩn thận xắn tay áo của anh lên: "Tôi không nói dối đâu, công phu mát xa của tôi cực kỳ giỏi đấy, đảm bảo chốc nữa anh sẽ không còn mỏi nữa đâu."
Vốn dĩ Phó Thần Cương định rút tay lại, anh hoàn toàn không có thói quen gần gũi với người khác như vậy, đang định từ chối ý tốt của cô thì phía ngoài khuỷu tay truyền đến một hồi tê mỏi, đau đến mức anh kêu thành tiếng.
"Cô đang làm cái gì vậy?"
Khang Hoa Hiên thấy anh phản ứng kịch liệt, ngược lại, lại cười rộ lên vui sướng như khi thấy người gặp họa: "Ngài sử dụng máy tính cả một thời gian dài, làm cho cơ bắp bị căng cứng, tôi giúp ngài kéo giãn ra. . . nào, còn nơi bả vai nữa,để tôi giúp ngài ấn một cái, thật rất thoải mái phải không."
Anh vốn đã muốn cự tuyệt ý tốt của cô, nhưng ở nơi cô vừa ấn xong trong nháy mắt đã làm anh đau đến mức cả người như nhũn ra, không còn chút sức lực nào nữa, cơ thể anh giống như đã bị cô nhanh chóng tháo rời ra vậy, đau đến mức không thốt nên lời. Mà cô gái kia dường như nhìn thấy anh càng kêu đau thì lại càng vui vẻ!
"Thôi được rồi!" Phó Thần Cương túm được lúc rảnh rỗi, vội vàng rút tay mình về: "Không cần đâu."
Biểu tình của Khang Hoa Hiên có chút mất mát, nhưng rất nhanh cô đã lấy lại được tinh thần, "Thật thoải mái đúng không? Chờ một lúc nữa ngài sẽ cảm thấy tinh thần sảng khoái, vui vẻ hơn rất nhiều nha."
Tinh thần sảng khoái ư? Vui vẻ ư? Hừ. . . Nhưng mà anh cử động cánh tay, so với lúc nãy dường như đã thoải mái hơn rất nhiều.
Đây là anh ảo giác, hay là cô thật sự có phép thuật vậy?
Chăm chú nhìn cô đang thoa thuốc mỡ trên cánh tay mình, lúc này anh chợt nghĩ đến, ngày hôm nay bất quá anh cũng mới ôm đứa con trai mũm mĩm của mình mới có hai mươi mấy phút, còn cô, suốt cả ngày đều bế cậu nhóc kia, lại không hề kêu mệt một câu. . .
Cầm lấy lọ thuốc mỡ hình quả bầu trên tay cô, anh bắt chước y hệt cô kéo cánh tay cô lại, dùng sức hết xoa lại ấn vào nơi như lúc nãy cô đã làm cho anh: "Nơi này hả?"
"Ngài. . . ngài định mát xa giúp tôi?" Khang Hoa Hiên có chút kinh ngạc, bình thường anh đâu phải là người có lòng nhiệt tình như vậy?
"Cô cũng chẳng vừa mới giúp tôi đấy thôi?"
"Nhưng mà. . ."
"Tôi không thích nợ tình cảm." Anh là một mẫu mực của dạng người “có ơn tất trả, có thù tất báo”, trả sạch nợ nần thì sau này mới sẽ không tiếp tục vướng mắc dây dưa."Nếu không, đời sau của tôi sẽ còn phải trả cô gấp bội."
Khang Hoa Hiên sửng sốt, vẻ mặt nghiêm nghị, nói: "Tôi nợ ngài là do đời trước tôi làm không tốt, cho nên đời này mới đến trả nợ lại cho ngài, nếu như lúc này ngài lại giúp tôi, vậy thì việc này chẳng phải sẽ không sao dứt nổi nữa ư?"
Cô nghĩ rồi, nếu không phải cô thiếu nợ của anh thì làm sao có thể chỉ trong một buổi tối cô lại được nhận phần thưởng như thế này? Mang thai rồi, sau đó không phải là cô không nghĩ đến việc bỏ cục cưng. Nhưng lúc đi vào cửa khoa phụ sản, thấy một đám các bà bụng lớn phệ nệ đang ở chờ khám sức khoẻ của thai phụ thì cô lại mềm lòng, cô vẫn là không đủ dũng khí để bỏ cục cưng đi.
Cho dù đó là đứa nhỏ của người đàn ông kia, thì cũng có một nửa là máu thịt của cô!
Sau khi mang thai cô lại không khoẻ, người khác cùng đến khám thai kỳ nhìn cô với ánh mắt khác thường, cô nhịn. Lúc khổ sở, cô chỉ cần cúi đầu nhìn cái bụng dần dần lộ ra. Cô biết tiếp sau đây cô lại càng có sứ mệnh càng quan trọng hơn, đó là phải làm một người mẹ tốt, cô lại càng không có thời gian để hối hận nữa.
Là cô thiếu nợ anh sao? Phó Thần Cương cúi đầu nhìn cô gái nhỏ bên cạnh. Cô còn trẻ tuổi như vậy, đã thiếu nợ anh cái gì? Nếu là thiếu nợ thì nhất định phải còn lời nói, mà lúc này vẫn chỉ là hi vọng sự đối xử tốt của anh mà thôi. . .
Đi vào phòng khách lúc nhìn thấy Phó Thần Cương, cô chợt thu hồi nét mặt vui vẻ, nhưng vẫn giữ nụ cười trên khóe miệng.
Phó Thần Cương nhìn cô. Tính của cô hơi trẻ con, nhưng khi giơ tay nhấc chân lại toả ra vị ngọt thơm mê người của một cô gái trẻ. Anh rời sự chú ý của mình ra khỏi người cô, sống dưới cùng một mái nhà đã lâu như vậy, lúc này thật sự không có lý do gì mà đi mơ tưởng hão huyền đối với cô.
"Nó ngủ rồi." Anh nói.
"Thật vậy sao!" Khang Hoa Hiên ngó đầu nhìn qua. Cô nhận thấy cục cưng cuộn tròn ở trong lòng anh đang ngủ say. Cô định đưa tay đón thì anh lại nghiêng người tránh qua.
"Để tôi ôm nó đi ngủ. Tránh làm nó thức giấc ."
Khang Hoa Hiên tự động giúp anh mở cửa phòng trẻ, đi theo sau lưng anh nhìn anh dè dặt cẩn trọng nhẹ nhàng đặt Huân Triết ở trên giường, kéo chiếc chăn mỏng lên đắp kín, xác định chắc chắn xung quanh đủ độ ấm và thông thoáng, sau, đó anh mới rón rén bước ra khỏi căn phòng.
Sau khi ra khỏi phòng, Phó Thần Cương quay quay cánh tay, vừa rồi anh sợ làm cục cưng thức giấc, nên anh ôm con mà không dám nhúc nhích, thật vất vả mới đặt được bé con xuống. Lúc này anh mới nhận ra cánh tay mình vừa tê dại vừa mỏi nhừ.
"Sao vậy?" Cô nhìn thấy động tác của anh liền hỏi.
"Do ôm Huân Triết quá lâu." Anh khẽ nhíu mày.
"À, " Khang Hoa Hiên hiểu ra gật gật đầu, "Đấy là do gần đây nhóc con càng ngày càng lớn, càng ngày càng nặng hơn, bế một lúc thôi là tay đã mỏi nhừ ra rồi... Ngài lại đây, ngồi ở chỗ này ... "
Cô đưa tay kéo anh đi về phía ghế sofa bảo anh ngồi xuống, lục lọi hòm thuốc ở phía dưới bàn, lấy ra một lọ thuốc trị đau nhức.
"Ngày trước khi mẹ tôi còn chăm sóc trẻ, cũng thường kêu mỏi tay, đó là bệnh nghề nghiệp, chúng tôi thường gọi là bệnh "mỏi khuỷu tay", vì vậy tôi thường hay giúp bà mát xa." Cô nắm lấy cánh tay anh, cẩn thận xắn tay áo của anh lên: "Tôi không nói dối đâu, công phu mát xa của tôi cực kỳ giỏi đấy, đảm bảo chốc nữa anh sẽ không còn mỏi nữa đâu."
Vốn dĩ Phó Thần Cương định rút tay lại, anh hoàn toàn không có thói quen gần gũi với người khác như vậy, đang định từ chối ý tốt của cô thì phía ngoài khuỷu tay truyền đến một hồi tê mỏi, đau đến mức anh kêu thành tiếng.
"Cô đang làm cái gì vậy?"
Khang Hoa Hiên thấy anh phản ứng kịch liệt, ngược lại, lại cười rộ lên vui sướng như khi thấy người gặp họa: "Ngài sử dụng máy tính cả một thời gian dài, làm cho cơ bắp bị căng cứng, tôi giúp ngài kéo giãn ra. . . nào, còn nơi bả vai nữa,để tôi giúp ngài ấn một cái, thật rất thoải mái phải không."
Anh vốn đã muốn cự tuyệt ý tốt của cô, nhưng ở nơi cô vừa ấn xong trong nháy mắt đã làm anh đau đến mức cả người như nhũn ra, không còn chút sức lực nào nữa, cơ thể anh giống như đã bị cô nhanh chóng tháo rời ra vậy, đau đến mức không thốt nên lời. Mà cô gái kia dường như nhìn thấy anh càng kêu đau thì lại càng vui vẻ!
"Thôi được rồi!" Phó Thần Cương túm được lúc rảnh rỗi, vội vàng rút tay mình về: "Không cần đâu."
Biểu tình của Khang Hoa Hiên có chút mất mát, nhưng rất nhanh cô đã lấy lại được tinh thần, "Thật thoải mái đúng không? Chờ một lúc nữa ngài sẽ cảm thấy tinh thần sảng khoái, vui vẻ hơn rất nhiều nha."
Tinh thần sảng khoái ư? Vui vẻ ư? Hừ. . . Nhưng mà anh cử động cánh tay, so với lúc nãy dường như đã thoải mái hơn rất nhiều.
Đây là anh ảo giác, hay là cô thật sự có phép thuật vậy?
Chăm chú nhìn cô đang thoa thuốc mỡ trên cánh tay mình, lúc này anh chợt nghĩ đến, ngày hôm nay bất quá anh cũng mới ôm đứa con trai mũm mĩm của mình mới có hai mươi mấy phút, còn cô, suốt cả ngày đều bế cậu nhóc kia, lại không hề kêu mệt một câu. . .
Cầm lấy lọ thuốc mỡ hình quả bầu trên tay cô, anh bắt chước y hệt cô kéo cánh tay cô lại, dùng sức hết xoa lại ấn vào nơi như lúc nãy cô đã làm cho anh: "Nơi này hả?"
"Ngài. . . ngài định mát xa giúp tôi?" Khang Hoa Hiên có chút kinh ngạc, bình thường anh đâu phải là người có lòng nhiệt tình như vậy?
"Cô cũng chẳng vừa mới giúp tôi đấy thôi?"
"Nhưng mà. . ."
"Tôi không thích nợ tình cảm." Anh là một mẫu mực của dạng người “có ơn tất trả, có thù tất báo”, trả sạch nợ nần thì sau này mới sẽ không tiếp tục vướng mắc dây dưa."Nếu không, đời sau của tôi sẽ còn phải trả cô gấp bội."
Khang Hoa Hiên sửng sốt, vẻ mặt nghiêm nghị, nói: "Tôi nợ ngài là do đời trước tôi làm không tốt, cho nên đời này mới đến trả nợ lại cho ngài, nếu như lúc này ngài lại giúp tôi, vậy thì việc này chẳng phải sẽ không sao dứt nổi nữa ư?"
Cô nghĩ rồi, nếu không phải cô thiếu nợ của anh thì làm sao có thể chỉ trong một buổi tối cô lại được nhận phần thưởng như thế này? Mang thai rồi, sau đó không phải là cô không nghĩ đến việc bỏ cục cưng. Nhưng lúc đi vào cửa khoa phụ sản, thấy một đám các bà bụng lớn phệ nệ đang ở chờ khám sức khoẻ của thai phụ thì cô lại mềm lòng, cô vẫn là không đủ dũng khí để bỏ cục cưng đi.
Cho dù đó là đứa nhỏ của người đàn ông kia, thì cũng có một nửa là máu thịt của cô!
Sau khi mang thai cô lại không khoẻ, người khác cùng đến khám thai kỳ nhìn cô với ánh mắt khác thường, cô nhịn. Lúc khổ sở, cô chỉ cần cúi đầu nhìn cái bụng dần dần lộ ra. Cô biết tiếp sau đây cô lại càng có sứ mệnh càng quan trọng hơn, đó là phải làm một người mẹ tốt, cô lại càng không có thời gian để hối hận nữa.
Là cô thiếu nợ anh sao? Phó Thần Cương cúi đầu nhìn cô gái nhỏ bên cạnh. Cô còn trẻ tuổi như vậy, đã thiếu nợ anh cái gì? Nếu là thiếu nợ thì nhất định phải còn lời nói, mà lúc này vẫn chỉ là hi vọng sự đối xử tốt của anh mà thôi. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.