Chương 27
Anh Túc
16/01/2016
Cha nuôi thương yêu con của mình cách xa quá mức đối với anh. Đó là chuyện đương nhiên, nhưng ba đứa con nhà họ Phó, lại không có một người nào, không một ai có thể tranh luận được với anh.
Phó Nhã Cương vốn là người chỉ ham mê nữ sắc,๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn cho nên sẽ không có ai nghi ngờ cái buổi tối hôm đó, anh đã kín đáo mang đến cho hắn một cô gái đã mắc AIDS; Phó Chính Cương tư chất bình thường, nhưng lại cho rằng mình mới là người xuất sắc nhất, chuyên giao du với đám bạn du thủ du thực, cho nên cũng sẽ không có ai nghi ngờ chuyện hắn bị dính nghiện ma túy lại có liên quan đến anh; mà Phó Shena – cô con gái út khi anh bắt đầu thanh toán món nợ cũ ngày trước, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn thời gian trước đã kết hôn, đã di dân sang Canada cùng với chồng gia đình nhà chồng rồi.
Khi đó anh vừa mới tiếp quản công ty, nên đã không tìm được cơ hội chỉnh cô, nên cô ta đã tránh được một kiếp nạn...
Rõ ràng anh đã tự nói với mình không nên hèn yếu nữa, tại sao lúc này lại nghĩ tới đây? diễ⊰n✶đ⊱àn✶lê✶q⊱uý✶đ⊰ôn Đã bao lâu rồi anh không muốn gợi lại những chuyện này rồi nhỉ? Bất quá cũng chỉ là chuyện của hơn năm năm về trước mà thôi, sao lại giống như đã trôi qua mười mấy năm vậy...
Sau khi lấy lại tinh thần, Phó Thần Cương nhận ra mình đang ở trong ngực cô gái nhỏ. Dường như cô đã dốc hết sức lực để ôm anh vào trong ngực, thậm chí ngay cả khi thân thể của mình hoàn toàn áp sát vào trước ngực cô, anh cũng hồn nhiên không hề hay biết...diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Đúng vậy, anh nhớ lại động tác này cũng giống như động tác mà cô và Hứa Hải Sinh đã ôm nhau mà anh đã nhìn thấy ngày đó.
Cô thể anh nằm trong lồng ngực căng đầy tuổi trẻ kia, vậy mà anh lại không hề có chút tà niệm nào, hoàn toàn chỉ là một cái ôm không chút lưu luyến.
Từ cổ họng anh thoát ra một tiếng thở dài sau một hồi đè nén rất lâu, trong nháy mắt có một dòng gì đó ở trong cơ thể anh không kiềm chế nổi sự xao động đã trào lên, vừa mạnh mẽ vừa nhanh chóng lan ra tới từng tế bào khắp toàn thân, phảng phất như đã nhớ lại một ham muốn gì đó, mà đại não anh đang điên cuồng cổ vũ .
Phó Thần Cương thở dốc vì kinh ngạc, nhanh chóng đẩy cô ra. Anh chăm chú quan sát cô gái đang mệt lả ở trước mắt mình. Lúc này bộ dáng yếu ớt kia của cô, trong mắt anh lại là một loại trạng thái mệt mỏi đầy ma mị...
Sao anh lại có ý nghĩ kỳ quái tà ma với cô như vậy nhỉ? Có phải là tất cả đàn ông cũng đều có thể như vậy chăng?
"Ngài đã khá hơn chút nào chưa?" Giọng của cô có chút khàn khàn.
"Cô..." Anh cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại, hơi cong người xuống, phần bên dưới của anh đã "biến hóa", anh cũng không muốn để cô phát hiện ra. Anh cau chặt mi tâm lại, nhưng chợt nhận ra mình trên mặt mình đang ướt át ...
Đáng chết! Anh đã khóc lúc nào vậy?
Khang Hoa Hiên hình như đã quen với cảnh này rồi, cô cũng không quan sát anh nữa. Thừa dịp anh đang xóa đi vẻ bối rối trên mặt cô liền đứng dậy tới trước bàn rót một cốc nước để ở trước mặt anh.
"Ngài uống nước đi, sẽ khá hơn đấy." Cô vỗ nhẹ vào vai anh, "Có lúc sự nhẫn nhịn quá lâu sẽ không tốt cho thân thể lắm."
Nhìn vẻ mặt cô không hề có kiểu làm ra vẻ, anh biết cô đang thật quan tâm đến anh, nhưng... Tại sao cô lại làm như vậy chứ?
"Cô.." Trong lúc nhất thời anh không biết phải hỏi từ đâu, liền cầm cốc nước trên bàn lên uống một hơi cạn sạch, giống như đang giận lẫ vậy.
"Rất lạ kỳ phải không? Từ nhỏ tôi đã như vậy. Tôi nghĩ, đây có lẽ là một loại siêu năng lượng gì đó, chỉ cần tôi ôm đối phương là có thể truyền năng lượng trên người cho họ. Bất kể là người có bao nhiêu thất vọng, hay người bao nhiêu thương tâm, chỉ cần cho bọn họ một chút xíu khích lệ, rất nhanh bọn họ đã có thể đứng dậy."
"Khi cô ôm... Tôi muốn nói, khi cô ôm đối phương thì trong lòng nghĩ cái gì?"
"Tôi chỉ nghĩ hi vọng người đó có thể vui vẻ thêm một chút. Cho nên, tôi mới tưởng tượng trên người mình có một dòng năng lượng. Tôi lại lấy nguồn năng lượng đó truyền cho họ, sau khi đối phương cảm nhận được năng lượng thì dĩ nhiên sẽ vui vẻ thôi"
Phó Thần Cương trợn tròn mắt, "Nhưng... Cô và đối phương ôm nhau sát như vậy, nếu như cùng giới thì không sao, nhưng nếu đối phương là khác giới thì, cô..." Nhớ lại lúc nãy thân thể của bọn họ gần như dán chặc thành một khối, không hề có khoảng cách... Dưới tình huống này, người đàn ông còn có thể gắng giữ được tỉnh táo, chẳng lẽ chỉ có anh sao?
Chẳng phải anh đã sớm mất đi "tính thú vị” rồi sao?
Khang Hoa Hiên hơi nghiêng đầu, tựa như có chút kinh ngạc, "Ngài là người thứ nhất nói như vậy đấy! Mọi người khác cũng như bác Hải Sinh chưa từng hỏi tôi như vậy đâu. Tôi nghĩ, có lẽ là bởi vì những chuyện phiền não của mọi người nhiều không kể xiết, sao còn chú ý tới những chuyện nhỏ nhặt khác nữa đây?"
Anh cũng có phản ứng sinh lý rồi... Vậy chuyện này có coi như chuyện nhỏ không?
"... Lần sau không được ôm đàn ông gần như vậy." Anh dặn dò.
"Như vậy làm sao có thể khích lệ được cho đối phương, để cho bọn họ đứng lên sớm một chút, thoát ra khỏi sự u ám đây?"
"Cô không nên giữ suy nghĩ 'khích lệ' đối phương lúc trước!" Đối với sự vô tâm của cô, Phó Thần Cương không tránh khỏi tức giận, âm lượng cũng lớn hơn.
"Để cho bọn họ đứng lên thì có ích lợi gì với cô? Không có bất kỳ điểm tốt nào cả, chỉ biết là sẽ tăng thêm sự nguy hiểm cho cô mà thôi, cô..."
Khang Hoa Hiên ngây ngẩn cả người, "Ngài đang nói gì vậy?" Nguy hiểm gì cơ?
Lúc này Phó Thần Cương mới nhanh ra, anh đã mất khống chế đến mức ở đây mà nói gà vịt với cô. Vốn dĩ anh định đứng dậy rời đi, nhưng tình trạng hiện giờ của anh... lại không có cách nào đứng dậy được.
Phó Nhã Cương vốn là người chỉ ham mê nữ sắc,๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn cho nên sẽ không có ai nghi ngờ cái buổi tối hôm đó, anh đã kín đáo mang đến cho hắn một cô gái đã mắc AIDS; Phó Chính Cương tư chất bình thường, nhưng lại cho rằng mình mới là người xuất sắc nhất, chuyên giao du với đám bạn du thủ du thực, cho nên cũng sẽ không có ai nghi ngờ chuyện hắn bị dính nghiện ma túy lại có liên quan đến anh; mà Phó Shena – cô con gái út khi anh bắt đầu thanh toán món nợ cũ ngày trước, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn thời gian trước đã kết hôn, đã di dân sang Canada cùng với chồng gia đình nhà chồng rồi.
Khi đó anh vừa mới tiếp quản công ty, nên đã không tìm được cơ hội chỉnh cô, nên cô ta đã tránh được một kiếp nạn...
Rõ ràng anh đã tự nói với mình không nên hèn yếu nữa, tại sao lúc này lại nghĩ tới đây? diễ⊰n✶đ⊱àn✶lê✶q⊱uý✶đ⊰ôn Đã bao lâu rồi anh không muốn gợi lại những chuyện này rồi nhỉ? Bất quá cũng chỉ là chuyện của hơn năm năm về trước mà thôi, sao lại giống như đã trôi qua mười mấy năm vậy...
Sau khi lấy lại tinh thần, Phó Thần Cương nhận ra mình đang ở trong ngực cô gái nhỏ. Dường như cô đã dốc hết sức lực để ôm anh vào trong ngực, thậm chí ngay cả khi thân thể của mình hoàn toàn áp sát vào trước ngực cô, anh cũng hồn nhiên không hề hay biết...diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Đúng vậy, anh nhớ lại động tác này cũng giống như động tác mà cô và Hứa Hải Sinh đã ôm nhau mà anh đã nhìn thấy ngày đó.
Cô thể anh nằm trong lồng ngực căng đầy tuổi trẻ kia, vậy mà anh lại không hề có chút tà niệm nào, hoàn toàn chỉ là một cái ôm không chút lưu luyến.
Từ cổ họng anh thoát ra một tiếng thở dài sau một hồi đè nén rất lâu, trong nháy mắt có một dòng gì đó ở trong cơ thể anh không kiềm chế nổi sự xao động đã trào lên, vừa mạnh mẽ vừa nhanh chóng lan ra tới từng tế bào khắp toàn thân, phảng phất như đã nhớ lại một ham muốn gì đó, mà đại não anh đang điên cuồng cổ vũ .
Phó Thần Cương thở dốc vì kinh ngạc, nhanh chóng đẩy cô ra. Anh chăm chú quan sát cô gái đang mệt lả ở trước mắt mình. Lúc này bộ dáng yếu ớt kia của cô, trong mắt anh lại là một loại trạng thái mệt mỏi đầy ma mị...
Sao anh lại có ý nghĩ kỳ quái tà ma với cô như vậy nhỉ? Có phải là tất cả đàn ông cũng đều có thể như vậy chăng?
"Ngài đã khá hơn chút nào chưa?" Giọng của cô có chút khàn khàn.
"Cô..." Anh cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại, hơi cong người xuống, phần bên dưới của anh đã "biến hóa", anh cũng không muốn để cô phát hiện ra. Anh cau chặt mi tâm lại, nhưng chợt nhận ra mình trên mặt mình đang ướt át ...
Đáng chết! Anh đã khóc lúc nào vậy?
Khang Hoa Hiên hình như đã quen với cảnh này rồi, cô cũng không quan sát anh nữa. Thừa dịp anh đang xóa đi vẻ bối rối trên mặt cô liền đứng dậy tới trước bàn rót một cốc nước để ở trước mặt anh.
"Ngài uống nước đi, sẽ khá hơn đấy." Cô vỗ nhẹ vào vai anh, "Có lúc sự nhẫn nhịn quá lâu sẽ không tốt cho thân thể lắm."
Nhìn vẻ mặt cô không hề có kiểu làm ra vẻ, anh biết cô đang thật quan tâm đến anh, nhưng... Tại sao cô lại làm như vậy chứ?
"Cô.." Trong lúc nhất thời anh không biết phải hỏi từ đâu, liền cầm cốc nước trên bàn lên uống một hơi cạn sạch, giống như đang giận lẫ vậy.
"Rất lạ kỳ phải không? Từ nhỏ tôi đã như vậy. Tôi nghĩ, đây có lẽ là một loại siêu năng lượng gì đó, chỉ cần tôi ôm đối phương là có thể truyền năng lượng trên người cho họ. Bất kể là người có bao nhiêu thất vọng, hay người bao nhiêu thương tâm, chỉ cần cho bọn họ một chút xíu khích lệ, rất nhanh bọn họ đã có thể đứng dậy."
"Khi cô ôm... Tôi muốn nói, khi cô ôm đối phương thì trong lòng nghĩ cái gì?"
"Tôi chỉ nghĩ hi vọng người đó có thể vui vẻ thêm một chút. Cho nên, tôi mới tưởng tượng trên người mình có một dòng năng lượng. Tôi lại lấy nguồn năng lượng đó truyền cho họ, sau khi đối phương cảm nhận được năng lượng thì dĩ nhiên sẽ vui vẻ thôi"
Phó Thần Cương trợn tròn mắt, "Nhưng... Cô và đối phương ôm nhau sát như vậy, nếu như cùng giới thì không sao, nhưng nếu đối phương là khác giới thì, cô..." Nhớ lại lúc nãy thân thể của bọn họ gần như dán chặc thành một khối, không hề có khoảng cách... Dưới tình huống này, người đàn ông còn có thể gắng giữ được tỉnh táo, chẳng lẽ chỉ có anh sao?
Chẳng phải anh đã sớm mất đi "tính thú vị” rồi sao?
Khang Hoa Hiên hơi nghiêng đầu, tựa như có chút kinh ngạc, "Ngài là người thứ nhất nói như vậy đấy! Mọi người khác cũng như bác Hải Sinh chưa từng hỏi tôi như vậy đâu. Tôi nghĩ, có lẽ là bởi vì những chuyện phiền não của mọi người nhiều không kể xiết, sao còn chú ý tới những chuyện nhỏ nhặt khác nữa đây?"
Anh cũng có phản ứng sinh lý rồi... Vậy chuyện này có coi như chuyện nhỏ không?
"... Lần sau không được ôm đàn ông gần như vậy." Anh dặn dò.
"Như vậy làm sao có thể khích lệ được cho đối phương, để cho bọn họ đứng lên sớm một chút, thoát ra khỏi sự u ám đây?"
"Cô không nên giữ suy nghĩ 'khích lệ' đối phương lúc trước!" Đối với sự vô tâm của cô, Phó Thần Cương không tránh khỏi tức giận, âm lượng cũng lớn hơn.
"Để cho bọn họ đứng lên thì có ích lợi gì với cô? Không có bất kỳ điểm tốt nào cả, chỉ biết là sẽ tăng thêm sự nguy hiểm cho cô mà thôi, cô..."
Khang Hoa Hiên ngây ngẩn cả người, "Ngài đang nói gì vậy?" Nguy hiểm gì cơ?
Lúc này Phó Thần Cương mới nhanh ra, anh đã mất khống chế đến mức ở đây mà nói gà vịt với cô. Vốn dĩ anh định đứng dậy rời đi, nhưng tình trạng hiện giờ của anh... lại không có cách nào đứng dậy được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.