Chương 2: Ba???
Trịnh Sảng
02/01/2018
Dù đầu tóc của hắn
rối tung như tổ chim nhưng cũng không thể che lấp đi vẻ ngoài đẹp trai
tuấn lãng, mà càng tăng thêm vẻ quyến rũ ma mị. Sải dài bước chân đi
đến, Lại Sơ Cuồng sau khi nhìn thấy khuôn mặt múp míp trắng hồng của Lại Sơ Tuyết giờ đây đầy rẫy những vết thương nhỏ, tay chân mập mạp cũng
được băng bó kín mít thì nhíu mi, bàn tay thon dài nhẹ nhàng sờ lên
những vết thương đó. Giống như đang nâng niu trân bảo vô giá
"Nói, đây là chuyện gì?"
Mặt liệt điển trai của Lại Sơ Cuồng quét quanh những người ở đây, giọng nói trầm thấp lạnh toát.
Chết!!!Ông chủ cuối cùng cũng giận rồi, ngay cả khi trên thương trường ông chủ cũng không bao giờ bày ra vẻ mặt vô lực, mệt mỏi hay tức giận, có lẽ tiểu thư chính là người duy nhất có thể khiến ông chủ bộc lộ những cảm xúc chân thật nhất của mình. Mà khoan hãy nói về chuyện đó, bây giờ tính mạng của bọn họ đang ngàn cân treo sợi tóc, làm sao có thể thoát đây?
"Ông chủ, đây là lúc tiểu thư mải trốn tìm với bọn họ mà không may ngã."
Nghe giọng nói đầy an tâm của bác sĩ Diệp, tất cả người hầu đều đưa ánh mắt long lanh về phía anh, bao gồm của vú Trương. Như nhận thấy có người đang nhìn mình, Diệp Cẩn quay đầu, ngay khi đụng phải ánh mắt nóng bỏng nhìn cứu tinh của những người bên dưới, anh không tự chủ được mà chuyển tầm mắt đi chỗ khác.
"Bộp"
Ngay khi tổng giám đốc "mặt liệt" định cất lời thì một bàn tay nhỏ xinh béo tròn nhẹ nhàng ôm lấy hông hắn, miệng nhỏ nhắn nở nụ cười, hàm răng trắng tinh cắn lên mu bàn tay hắn.
"Ân."
Lại Sơ Cuồng đơ người, tất cả cùng đơ người. Lại Sơ Cuồng cúi đầu, bàn tay ngắt chiếc mũi xinh xắn của cô, giọng cười trầm thấp.
"Bảo bối"
Thực dịu dàng, aaaa, đây nhất định không phải là ông chủ của các cô, ông chủ từ khi nào lại biến thành dịu dàng như vậy chứ?
Hàng loạt động tác thân thiết mà Lại Sơ Cuồng dành cho Lại Sơ Tuyết chính là minh chứng cho việc yêu thương con gái của Lại tổng mà ai cũng biết. Lại Sơ Cuồng cúi đầu, cánh tay rắn chắc dịu dàng ôm "cô gái nhỏ" lên.
"Bảo bối"
Lại Sơ Tuyết mơ hồ cảm nhận được lò sưởi ở gần, tay chân ngắn ngủn ôm chầm lấy Lại Sơ Cuồng, đôi mắt chậm rãi mở ra. A, mỹ nam tử nào đây a? Lại Sơ Tuyết lấy tay che đi ánh sáng chói lóa, vẻ mặt sắc nữ nhìn mỹ nam trước mắt.
Khuôn mặt tuấn tú góc cạnh, môi mỏng dãn ra tạo thành một đường cong đẹp mắt, đôi mắt sâu dịu dàng như nước nhìn cô. Nếu cô có thể tự tay đưa ra điểm và lời khen cho trai đẹp trước mắt này thì chắc chắn là 10+, không 100+, quá đẹp trai, quá suất.
Thật lố bịch khi con gái lại nhìn ba ruột mình bằng vẻ mặt thèm thuồng đói khát như muốn nhào nhanh tới như thế này. Nhưng tất nhiên, ba ba Lại Sơ Cuồng của Lại Sơ Tuyết khi nhìn thấy ánh mắt lấp lánh như ngàn ánh sao trên trời của cô lại nhầm tưởng rằng con gái yêu quý chỉ vì mình hai ngày không về mà nhớ mình đến sắp khóc.
Ôm chặt lấy Lại Sơ Tuyết rồi để lên người, Lại Sơ Cuồng đau lòng nhìn cô. Vẻ mặt áy náy
"Bảo bối, ta xin lỗi vì mấy ngày nay không về nhà với con được. Con có nhớ ta không?"
"Ba?" Vẻ mặt Lại Sơ Tuyết mờ mịt, một lúc lâu sau đôi con ngươi xanh trứng lớn.
Không phải chứ? Mỹ nam trước mắt này là ba của cô sao?
"Nói, đây là chuyện gì?"
Mặt liệt điển trai của Lại Sơ Cuồng quét quanh những người ở đây, giọng nói trầm thấp lạnh toát.
Chết!!!Ông chủ cuối cùng cũng giận rồi, ngay cả khi trên thương trường ông chủ cũng không bao giờ bày ra vẻ mặt vô lực, mệt mỏi hay tức giận, có lẽ tiểu thư chính là người duy nhất có thể khiến ông chủ bộc lộ những cảm xúc chân thật nhất của mình. Mà khoan hãy nói về chuyện đó, bây giờ tính mạng của bọn họ đang ngàn cân treo sợi tóc, làm sao có thể thoát đây?
"Ông chủ, đây là lúc tiểu thư mải trốn tìm với bọn họ mà không may ngã."
Nghe giọng nói đầy an tâm của bác sĩ Diệp, tất cả người hầu đều đưa ánh mắt long lanh về phía anh, bao gồm của vú Trương. Như nhận thấy có người đang nhìn mình, Diệp Cẩn quay đầu, ngay khi đụng phải ánh mắt nóng bỏng nhìn cứu tinh của những người bên dưới, anh không tự chủ được mà chuyển tầm mắt đi chỗ khác.
"Bộp"
Ngay khi tổng giám đốc "mặt liệt" định cất lời thì một bàn tay nhỏ xinh béo tròn nhẹ nhàng ôm lấy hông hắn, miệng nhỏ nhắn nở nụ cười, hàm răng trắng tinh cắn lên mu bàn tay hắn.
"Ân."
Lại Sơ Cuồng đơ người, tất cả cùng đơ người. Lại Sơ Cuồng cúi đầu, bàn tay ngắt chiếc mũi xinh xắn của cô, giọng cười trầm thấp.
"Bảo bối"
Thực dịu dàng, aaaa, đây nhất định không phải là ông chủ của các cô, ông chủ từ khi nào lại biến thành dịu dàng như vậy chứ?
Hàng loạt động tác thân thiết mà Lại Sơ Cuồng dành cho Lại Sơ Tuyết chính là minh chứng cho việc yêu thương con gái của Lại tổng mà ai cũng biết. Lại Sơ Cuồng cúi đầu, cánh tay rắn chắc dịu dàng ôm "cô gái nhỏ" lên.
"Bảo bối"
Lại Sơ Tuyết mơ hồ cảm nhận được lò sưởi ở gần, tay chân ngắn ngủn ôm chầm lấy Lại Sơ Cuồng, đôi mắt chậm rãi mở ra. A, mỹ nam tử nào đây a? Lại Sơ Tuyết lấy tay che đi ánh sáng chói lóa, vẻ mặt sắc nữ nhìn mỹ nam trước mắt.
Khuôn mặt tuấn tú góc cạnh, môi mỏng dãn ra tạo thành một đường cong đẹp mắt, đôi mắt sâu dịu dàng như nước nhìn cô. Nếu cô có thể tự tay đưa ra điểm và lời khen cho trai đẹp trước mắt này thì chắc chắn là 10+, không 100+, quá đẹp trai, quá suất.
Thật lố bịch khi con gái lại nhìn ba ruột mình bằng vẻ mặt thèm thuồng đói khát như muốn nhào nhanh tới như thế này. Nhưng tất nhiên, ba ba Lại Sơ Cuồng của Lại Sơ Tuyết khi nhìn thấy ánh mắt lấp lánh như ngàn ánh sao trên trời của cô lại nhầm tưởng rằng con gái yêu quý chỉ vì mình hai ngày không về mà nhớ mình đến sắp khóc.
Ôm chặt lấy Lại Sơ Tuyết rồi để lên người, Lại Sơ Cuồng đau lòng nhìn cô. Vẻ mặt áy náy
"Bảo bối, ta xin lỗi vì mấy ngày nay không về nhà với con được. Con có nhớ ta không?"
"Ba?" Vẻ mặt Lại Sơ Tuyết mờ mịt, một lúc lâu sau đôi con ngươi xanh trứng lớn.
Không phải chứ? Mỹ nam trước mắt này là ba của cô sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.