Chương 7: Đến công ty, đánh bay hồ ly tinh (1)
Trịnh Sảng
12/03/2018
Author: Trịnh Sảng
Lại Sơ Tuyết an ổn ngồi trước bàn ăn, hai chân mập mạp ngắn tũn rung rung, cô hiện tại đang rất vui vẻ. Vội vàng tống hết thức ăn vào miệng, Lại Sơ Tuyết cảm thấy cổ họng mình nghẹn ứ, khuôn mặt mềm mại đỏ ửng.
"Ực" Tiếp lấy cốc nước trắng của ba ba, cô nhẹ nhàng trút ra hơi thở thoải mái, miệng không quên ợ một tiếng to.
"Ba, con ăn xong rồi, chúng ta đi thôi." Thấy vẻ mặt lấp lánh đầy mong đợi của cô, Lại Sơ Cuồng ưu nhã lau miệng cho bảo bối nhà mình, giọng nói trấn an: "Bảo bối, con không cần phải gấp gáp như vậy đâu, cứ bình tĩnh, ba nhất định sẽ mang con đi mà."
Lại Sơ Tuyết nghe thấy vậy liền bất mãn hừ một tiếng, cô làm sao có thể không gấp gáp cơ chứ? Cô phải nhanh chóng đánh bay mấy hồ ly tinh luôn xòe đuôi lấy lòng ba cô trước khi còn kịp, chẳng lẽ hắn lại muốn cô an ổn đợi ở nhà rồi sau đó dẫn hồ ly tinh đến giới thiệu: Dì này sẽ là mẹ mới của con, cô ấy sẽ chăm sóc con thay cho phần của mẹ con à? Thật là nực cười.
Khi xuyên vào thân thể này cô đã nói rồi không phải sao? Ba ba cực phẩm này nhất định phải là của cô, cô không muốn có một người mẹ kế đâu.
Lại Sơ Cuồng ôm lấy cô, để mông cô ngồi trên cánh tay rắn chắc của hắn, khuôn mặt lạnh tanh: "Đến Lại thị."
Chiếc lamborghini đen ngông cuồng vút qua đường, không bị ngăn cản bởi bất cứ thứ gì, nó lao vun vút về phía trước. Tất cả mọi người chỉ thấy một chiếc ôtô mang theo khí lạnh sáng sớm vụt qua mình, đến khi đưa tầm mắt để nhìn theo, nó đã sớm biến mất không thấy đâu.
"Boss, đã đến nơi." Tài xế không nhanh không chậm bước xuống mở cửa xe cho hắn, đôi chân dài thẳng tắp đặt xuống đất, hắn cúi người, nhẹ nhàng đặt bảo bối đang nằm ở trong lòng xuống đất: "Bảo bối, nhớ là đừng chạy loạn."
Lại Sơ Tuyết vui vẻ chạm đôi chân ngắn xuống đất, mỉm cười ngọt ngào thơm vào gò má hắn một cái: "Vâng, con biết rồi."
Lại Sơ Cuồng thỏa mãn đứng lên, nắm lấy bàn tay nhỏ của Lại Sơ Tuyết, hắn đi từng bước chậm rãi dắt cô vào trong.
Khi thấy chiếc lamborghini đen của Boss xuất hiện, tất cả mọi người đều đồng loạt cúi đầu, tầm mắt chỉ nhìn thấy đôi chân dài của hắn cùng với bàn chân nhỏ bé của trẻ con.
Lại Sơ Tuyết nhìn xung quanh, mắt ngọc dừng lại trên người cô gái trẻ tuổi đang cúi thấp đầu. Bởi vì cô rất thấp nên có thể thấy rõ khuôn mặt của cô gái, không phải là hồng nhan họa thủy nhưng lại thanh tú ưu nhìn, đó còn chưa kể đến mảng hồng nhạt hiện trên gò má trắng noãn.
"Chị gái xinh đẹp, chị tên gì vậy?" - Lại Sơ Tuyết nhẹ giọng hỏi. Cái đầu nhỏ hơi nghiêng sang một bên.
"Chào tiểu thư, tôi tên là Mạn Tuyết." - Sơ Ngạn thành thật đáp lại cô, đôi mắt hẹp dài híp lại liếc nhìn Lại Sơ Cuồng đang cau mày.
Lại Sơ Cuồng không hiểu vì sao đột nhiên bảo bối nhà mình lại nói chuyện với cô ta, anh bực tức nói: "Bảo bối, con làm sao vậy?"
Lại Sơ Tuyết híp đôi mắt nhìn gò má phớt hồng của Mạn Tuyết, giọng nói non nớt: " Không có gì đâu ba, chỉ là con thấy bộ váy này của chị ấy rất đẹp, con muốn hỏi xem chị ấy mua ở đâu. Ba, người hỏi giúp con được không?"
Bộ váy theo lời Lại Sơ Tuyết nói thật ra là bộ đồng phục dành cho nhân viên, nó không quá ngắn, đủ để che đến phần đầu gối. Nhưng bởi vì Mạn Tuyết đã cắt ngắn nó đi nên khi Lại Sơ Tuyết nhìn vào, cô liền tưởng đó là bộ váy màu đen ngắn ngủn xinh đẹp (Au: Sơ Tuyết "tưởng" được thì đã tốt.)
Con ngươi lam đục của Lại Sơ Cuồng lóe lên tia sáng khác thường. Sở Ngạn - thư kí của Lại Sơ Cuồng vừa thấy hắn như vậy liền hiểu ý mà tiến lên trước mặt Mạn Tuyết, chắn tầm mắt như tialaser của cô ta với Lại Sơ Cuồng.
"Cô mau đến phòng tài vụ lĩnh tiền lương tháng này đi. Từ hôm nay trở đi cô không cần phải đến đây làm nữa." - Sở Ngạn mặt lạnh tanh nói.
Lại Sơ Tuyết an ổn ngồi trước bàn ăn, hai chân mập mạp ngắn tũn rung rung, cô hiện tại đang rất vui vẻ. Vội vàng tống hết thức ăn vào miệng, Lại Sơ Tuyết cảm thấy cổ họng mình nghẹn ứ, khuôn mặt mềm mại đỏ ửng.
"Ực" Tiếp lấy cốc nước trắng của ba ba, cô nhẹ nhàng trút ra hơi thở thoải mái, miệng không quên ợ một tiếng to.
"Ba, con ăn xong rồi, chúng ta đi thôi." Thấy vẻ mặt lấp lánh đầy mong đợi của cô, Lại Sơ Cuồng ưu nhã lau miệng cho bảo bối nhà mình, giọng nói trấn an: "Bảo bối, con không cần phải gấp gáp như vậy đâu, cứ bình tĩnh, ba nhất định sẽ mang con đi mà."
Lại Sơ Tuyết nghe thấy vậy liền bất mãn hừ một tiếng, cô làm sao có thể không gấp gáp cơ chứ? Cô phải nhanh chóng đánh bay mấy hồ ly tinh luôn xòe đuôi lấy lòng ba cô trước khi còn kịp, chẳng lẽ hắn lại muốn cô an ổn đợi ở nhà rồi sau đó dẫn hồ ly tinh đến giới thiệu: Dì này sẽ là mẹ mới của con, cô ấy sẽ chăm sóc con thay cho phần của mẹ con à? Thật là nực cười.
Khi xuyên vào thân thể này cô đã nói rồi không phải sao? Ba ba cực phẩm này nhất định phải là của cô, cô không muốn có một người mẹ kế đâu.
Lại Sơ Cuồng ôm lấy cô, để mông cô ngồi trên cánh tay rắn chắc của hắn, khuôn mặt lạnh tanh: "Đến Lại thị."
Chiếc lamborghini đen ngông cuồng vút qua đường, không bị ngăn cản bởi bất cứ thứ gì, nó lao vun vút về phía trước. Tất cả mọi người chỉ thấy một chiếc ôtô mang theo khí lạnh sáng sớm vụt qua mình, đến khi đưa tầm mắt để nhìn theo, nó đã sớm biến mất không thấy đâu.
"Boss, đã đến nơi." Tài xế không nhanh không chậm bước xuống mở cửa xe cho hắn, đôi chân dài thẳng tắp đặt xuống đất, hắn cúi người, nhẹ nhàng đặt bảo bối đang nằm ở trong lòng xuống đất: "Bảo bối, nhớ là đừng chạy loạn."
Lại Sơ Tuyết vui vẻ chạm đôi chân ngắn xuống đất, mỉm cười ngọt ngào thơm vào gò má hắn một cái: "Vâng, con biết rồi."
Lại Sơ Cuồng thỏa mãn đứng lên, nắm lấy bàn tay nhỏ của Lại Sơ Tuyết, hắn đi từng bước chậm rãi dắt cô vào trong.
Khi thấy chiếc lamborghini đen của Boss xuất hiện, tất cả mọi người đều đồng loạt cúi đầu, tầm mắt chỉ nhìn thấy đôi chân dài của hắn cùng với bàn chân nhỏ bé của trẻ con.
Lại Sơ Tuyết nhìn xung quanh, mắt ngọc dừng lại trên người cô gái trẻ tuổi đang cúi thấp đầu. Bởi vì cô rất thấp nên có thể thấy rõ khuôn mặt của cô gái, không phải là hồng nhan họa thủy nhưng lại thanh tú ưu nhìn, đó còn chưa kể đến mảng hồng nhạt hiện trên gò má trắng noãn.
"Chị gái xinh đẹp, chị tên gì vậy?" - Lại Sơ Tuyết nhẹ giọng hỏi. Cái đầu nhỏ hơi nghiêng sang một bên.
"Chào tiểu thư, tôi tên là Mạn Tuyết." - Sơ Ngạn thành thật đáp lại cô, đôi mắt hẹp dài híp lại liếc nhìn Lại Sơ Cuồng đang cau mày.
Lại Sơ Cuồng không hiểu vì sao đột nhiên bảo bối nhà mình lại nói chuyện với cô ta, anh bực tức nói: "Bảo bối, con làm sao vậy?"
Lại Sơ Tuyết híp đôi mắt nhìn gò má phớt hồng của Mạn Tuyết, giọng nói non nớt: " Không có gì đâu ba, chỉ là con thấy bộ váy này của chị ấy rất đẹp, con muốn hỏi xem chị ấy mua ở đâu. Ba, người hỏi giúp con được không?"
Bộ váy theo lời Lại Sơ Tuyết nói thật ra là bộ đồng phục dành cho nhân viên, nó không quá ngắn, đủ để che đến phần đầu gối. Nhưng bởi vì Mạn Tuyết đã cắt ngắn nó đi nên khi Lại Sơ Tuyết nhìn vào, cô liền tưởng đó là bộ váy màu đen ngắn ngủn xinh đẹp (Au: Sơ Tuyết "tưởng" được thì đã tốt.)
Con ngươi lam đục của Lại Sơ Cuồng lóe lên tia sáng khác thường. Sở Ngạn - thư kí của Lại Sơ Cuồng vừa thấy hắn như vậy liền hiểu ý mà tiến lên trước mặt Mạn Tuyết, chắn tầm mắt như tialaser của cô ta với Lại Sơ Cuồng.
"Cô mau đến phòng tài vụ lĩnh tiền lương tháng này đi. Từ hôm nay trở đi cô không cần phải đến đây làm nữa." - Sở Ngạn mặt lạnh tanh nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.