Bà Bà Trọng Sinh, Phá Đảo Cuộc Đời
Chương 13: Phần 13
Thực Tây Qua Vô Tử
22/12/2024
66
Tin khẩn từ biên ải truyền về, thánh thượng nổi giận lôi đình.
Cố gia bị giáng tội.
Những ngày trước, Cố gia còn được người người tâng bốc, nay cửa lớn đóng chặt, bên ngoài là bách tính phẫn nộ, chửi bới không ngừng.
Cổng phủ Đại tướng quân ngập đầy trứng thối, rau úa.
Ngay hôm tin khẩn truyền tới, ta và bà bà đã dọn khỏi Cố phủ.
Người Cố gia lại ngỡ rằng chúng ta sợ Cố Trường Trung trở về trả thù, nên đã sớm bỏ chạy.
Kỳ thực, ta và bà bà không phải trốn Cố Trường Trung, mà là sợ bị ông ta liên lụy.
67
Hơn một tháng sau, tin chiến thắng từ biên ải lại truyền về.
Nghĩa tử Cố gia, Cố Thanh Châu, dẫn theo đội ngũ hai ngàn binh sĩ tinh nhuệ, phá tan trại địch, giải cứu Thái tử bị giam cầm, đồng thời bắt sống chủ soái địch quốc.
Sau khi được giải cứu, Thái tử lập tức cách chức chủ soái của Cố Trường Trung, bổ nhiệm Cố Thanh Châu làm Đại soái mới.
Ở kinh thành, bà bà cũng bắt đầu hành động.
Bà ra lệnh cho các chưởng quỹ của mình vận chuyển từng đợt lớn lương thảo tới biên ải.
Cận kề năm mới, tin thắng trận từ biên quan lại truyền về, mang theo hương vị chiến thắng.
68
Tháng ba mùa đào nở, ta cùng bà bà sớm ra cổng thành chờ đợi.
Hôm nay là ngày đại quân khải hoàn.
Cùng ta và bà bà còn có phụ mẫu và ba đứa đệ ngốc nghếch chỉ lo nhớ thương tỷ phu.
Cố Thanh Châu đã rời kinh gần một năm.
Mỗi tháng, hắn đều gửi thư về báo bình an, kể chuyện phong thổ, kỳ sự nơi biên ải, tuyệt nhiên không hề nhắc đến hiểm nguy.
Ta biết hắn sợ ta lo lắng.
Dẫu hắn không kể, ta cũng năn nỉ bà bà nói cho nghe.
Không chịu nổi lời lẽ làm nũng của ta, bà bà đành tiết lộ hết những lần hắn cận kề sinh tử, khiến ta nghe mà đỏ mắt, thầm hứa rằng khi hắn trở về, ta nhất định sẽ tính sổ với hắn.
69
Người Cố gia đứng ở một góc khác, đang đợi Cố Trường Trung.
Bởi Cố Thanh Châu là nghĩa tử Cố gia, công trạng của hắn đã khiến thánh thượng miễn tội cho Cố gia.
Cố lão phu nhân cùng đám người Cố gia đang hớn hở chờ đại quân trở về, miệng còn khoe khoang công lao của Cố gia.
Khoảnh khắc nhìn thấy Cố Thanh Châu, trái tim ta không khỏi nhói lên.
Dẫu đã chuẩn bị tâm lý từ trước, ta vẫn không ngờ hắn lại tiều tụy đến vậy.
Thân hình gầy gò, trên mặt là một vết sẹo dài cắt ngang gò má.
Mắt ta ươn ướt, chẳng thể kiềm được cảm xúc.
Từ lần đầu hắn giở trò mặt dày trước mặt ta, ta đã bắt đầu rung động trước khối “kẹo cao su” này.
Cố Thanh Châu nhảy xuống ngựa, kéo ta lên lưng ngựa cùng mình.
Dẫu đã là mùa xuân, nhưng gió vẫn lạnh đến tê tái.
Hắn ôm chặt lấy ta, hơi ấm từ hắn bao trùm, lời thì thầm bên tai khiến lòng ta xao động.
“Chờ ta bao lâu rồi mà tay nàng lại lạnh như vậy?”
Nước mắt ta lặng lẽ rơi.
“Cố Thanh Châu, chàng có đau không?”
Vòng tay hắn siết chặt hơn.
“Không đau, chẳng đau chút nào.”
“Ta phải vì nàng mà xây nên một tiền đồ rực rỡ, để bất cứ ai cũng không dám làm tổn thương nàng nữa.”
Ánh mắt hắn chứa điều gì đó mà ta không sao hiểu được.
Nhưng nghĩ lại, từ trước đến nay, chẳng phải ta toàn bắt nạt kẻ khác hay sao? Làm gì có ai dám ức h.i.ế.p ta!
70
Hoàng thượng ban thưởng cho tam quân.
Tất cả người Cố gia đều có mặt trong danh sách được mời.
Trong yến tiệc, bên cạnh Cố lão phu nhân và gia quyến tụ tập không ít người, nhưng bên cạnh ta và bà bà cũng không kém phần đông đúc.
Khi đến phần ban thưởng, Cố Thanh Châu và Cố Trường Trung đồng thời bước lên.
Hoàng thượng vì nể công lao của Cố Thanh Châu và những đóng góp về lương thảo của bà bà ta mà không hề tư lợi, nên đối xử với Cố Trường Trung – kẻ chiến bại – cũng rất hòa nhã.
Cố Trường Trung được ban thưởng một số vàng bạc châu báu, còn Thanh Châu thì được phong làm Trấn Quốc Đại Tướng Quân.
Đến lượt bà bà ta, hoàng thượng ôn hòa hỏi:
“Phu nhân muốn được ban thưởng gì?”
“Thần phụ muốn cùng Cố Trường Trung hòa ly.”
Lời này vừa thốt ra, sắc mặt người Cố gia đều khó coi.
“Tại sao?” Sắc mặt hoàng thượng so với lúc trước lạnh đi mấy phần.
Dẫu sao đây cũng là yến tiệc phong thưởng, bà bà ta lại đưa ra yêu cầu hòa ly, làm mất hứng mọi người.
Cố Trường Trung vội vàng lên tiếng:
“Võ thị, nàng đang làm loạn gì thế? Mau quỳ xuống tạ tội với hoàng thượng.”
Cố lão phu nhân cũng không chịu nổi, khóc lóc nói:
“Gia môn bất hạnh, thật là gia môn bất hạnh! Chỉ vì Trường Trung lần này thất bại, mà Võ thị muốn hòa ly.”
“Nếu không phải nàng rút hết nhân lực bên cạnh Trường Trung, không phải nàng khấu trừ lương thảo, Trường Trung làm sao có thể bại trận?”
Tin khẩn từ biên ải truyền về, thánh thượng nổi giận lôi đình.
Cố gia bị giáng tội.
Những ngày trước, Cố gia còn được người người tâng bốc, nay cửa lớn đóng chặt, bên ngoài là bách tính phẫn nộ, chửi bới không ngừng.
Cổng phủ Đại tướng quân ngập đầy trứng thối, rau úa.
Ngay hôm tin khẩn truyền tới, ta và bà bà đã dọn khỏi Cố phủ.
Người Cố gia lại ngỡ rằng chúng ta sợ Cố Trường Trung trở về trả thù, nên đã sớm bỏ chạy.
Kỳ thực, ta và bà bà không phải trốn Cố Trường Trung, mà là sợ bị ông ta liên lụy.
67
Hơn một tháng sau, tin chiến thắng từ biên ải lại truyền về.
Nghĩa tử Cố gia, Cố Thanh Châu, dẫn theo đội ngũ hai ngàn binh sĩ tinh nhuệ, phá tan trại địch, giải cứu Thái tử bị giam cầm, đồng thời bắt sống chủ soái địch quốc.
Sau khi được giải cứu, Thái tử lập tức cách chức chủ soái của Cố Trường Trung, bổ nhiệm Cố Thanh Châu làm Đại soái mới.
Ở kinh thành, bà bà cũng bắt đầu hành động.
Bà ra lệnh cho các chưởng quỹ của mình vận chuyển từng đợt lớn lương thảo tới biên ải.
Cận kề năm mới, tin thắng trận từ biên quan lại truyền về, mang theo hương vị chiến thắng.
68
Tháng ba mùa đào nở, ta cùng bà bà sớm ra cổng thành chờ đợi.
Hôm nay là ngày đại quân khải hoàn.
Cùng ta và bà bà còn có phụ mẫu và ba đứa đệ ngốc nghếch chỉ lo nhớ thương tỷ phu.
Cố Thanh Châu đã rời kinh gần một năm.
Mỗi tháng, hắn đều gửi thư về báo bình an, kể chuyện phong thổ, kỳ sự nơi biên ải, tuyệt nhiên không hề nhắc đến hiểm nguy.
Ta biết hắn sợ ta lo lắng.
Dẫu hắn không kể, ta cũng năn nỉ bà bà nói cho nghe.
Không chịu nổi lời lẽ làm nũng của ta, bà bà đành tiết lộ hết những lần hắn cận kề sinh tử, khiến ta nghe mà đỏ mắt, thầm hứa rằng khi hắn trở về, ta nhất định sẽ tính sổ với hắn.
69
Người Cố gia đứng ở một góc khác, đang đợi Cố Trường Trung.
Bởi Cố Thanh Châu là nghĩa tử Cố gia, công trạng của hắn đã khiến thánh thượng miễn tội cho Cố gia.
Cố lão phu nhân cùng đám người Cố gia đang hớn hở chờ đại quân trở về, miệng còn khoe khoang công lao của Cố gia.
Khoảnh khắc nhìn thấy Cố Thanh Châu, trái tim ta không khỏi nhói lên.
Dẫu đã chuẩn bị tâm lý từ trước, ta vẫn không ngờ hắn lại tiều tụy đến vậy.
Thân hình gầy gò, trên mặt là một vết sẹo dài cắt ngang gò má.
Mắt ta ươn ướt, chẳng thể kiềm được cảm xúc.
Từ lần đầu hắn giở trò mặt dày trước mặt ta, ta đã bắt đầu rung động trước khối “kẹo cao su” này.
Cố Thanh Châu nhảy xuống ngựa, kéo ta lên lưng ngựa cùng mình.
Dẫu đã là mùa xuân, nhưng gió vẫn lạnh đến tê tái.
Hắn ôm chặt lấy ta, hơi ấm từ hắn bao trùm, lời thì thầm bên tai khiến lòng ta xao động.
“Chờ ta bao lâu rồi mà tay nàng lại lạnh như vậy?”
Nước mắt ta lặng lẽ rơi.
“Cố Thanh Châu, chàng có đau không?”
Vòng tay hắn siết chặt hơn.
“Không đau, chẳng đau chút nào.”
“Ta phải vì nàng mà xây nên một tiền đồ rực rỡ, để bất cứ ai cũng không dám làm tổn thương nàng nữa.”
Ánh mắt hắn chứa điều gì đó mà ta không sao hiểu được.
Nhưng nghĩ lại, từ trước đến nay, chẳng phải ta toàn bắt nạt kẻ khác hay sao? Làm gì có ai dám ức h.i.ế.p ta!
70
Hoàng thượng ban thưởng cho tam quân.
Tất cả người Cố gia đều có mặt trong danh sách được mời.
Trong yến tiệc, bên cạnh Cố lão phu nhân và gia quyến tụ tập không ít người, nhưng bên cạnh ta và bà bà cũng không kém phần đông đúc.
Khi đến phần ban thưởng, Cố Thanh Châu và Cố Trường Trung đồng thời bước lên.
Hoàng thượng vì nể công lao của Cố Thanh Châu và những đóng góp về lương thảo của bà bà ta mà không hề tư lợi, nên đối xử với Cố Trường Trung – kẻ chiến bại – cũng rất hòa nhã.
Cố Trường Trung được ban thưởng một số vàng bạc châu báu, còn Thanh Châu thì được phong làm Trấn Quốc Đại Tướng Quân.
Đến lượt bà bà ta, hoàng thượng ôn hòa hỏi:
“Phu nhân muốn được ban thưởng gì?”
“Thần phụ muốn cùng Cố Trường Trung hòa ly.”
Lời này vừa thốt ra, sắc mặt người Cố gia đều khó coi.
“Tại sao?” Sắc mặt hoàng thượng so với lúc trước lạnh đi mấy phần.
Dẫu sao đây cũng là yến tiệc phong thưởng, bà bà ta lại đưa ra yêu cầu hòa ly, làm mất hứng mọi người.
Cố Trường Trung vội vàng lên tiếng:
“Võ thị, nàng đang làm loạn gì thế? Mau quỳ xuống tạ tội với hoàng thượng.”
Cố lão phu nhân cũng không chịu nổi, khóc lóc nói:
“Gia môn bất hạnh, thật là gia môn bất hạnh! Chỉ vì Trường Trung lần này thất bại, mà Võ thị muốn hòa ly.”
“Nếu không phải nàng rút hết nhân lực bên cạnh Trường Trung, không phải nàng khấu trừ lương thảo, Trường Trung làm sao có thể bại trận?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.