Bà Bà Trọng Sinh, Phá Đảo Cuộc Đời
Chương 7: Phần 7
Thực Tây Qua Vô Tử
22/12/2024
38
“Ngươi… ngươi đúng là đồ tiểu tiện nhân!”
Cố lão phu nhân thở hổn hển, chỉ tay vào ta.
Bà đã quen thói hống hách trong phủ, không ngờ ta lại dám cãi lại.
Dù sao, nhìn vẻ bề ngoài, ta luôn tỏ ra dịu dàng, ngoan ngoãn.
“Nếu nói đến hèn hạ, cháu dâu e rằng không thể so được với lão phu nhân, Liễu Khinh Yên và cả a di Diêu thị.”
“Một người dựa vào tuổi tác mà làm càn, một người tự hạ mình bỏ trốn với kẻ khác, một người trèo cao mà chẳng biết thân phận.”
“Thẩm Phù! Đây là cách ngươi ăn nói với trưởng bối sao?”
Cố lão phu nhân hét lên.
Giọng ta vẫn vô cùng bình tĩnh:
“Cháu dâu từ trước đến nay nói chuyện đều xem thái độ của đối phương.”
“Đối phương thái độ tốt, cháu dâu thái độ tốt. Đối phương thái độ không tốt, cháu dâu còn tệ hơn.”
“Nếu làm lão phu nhân nổi giận, cũng xin bà nhịn một chút. Dù sao cháu dâu cũng là gặp mạnh thì mạnh, gặp yếu lại càng mạnh!”
39
Thẩm gia ta vốn là dòng dõi thế gia nổi tiếng về học thức và lễ nghi, nhưng đến đời ta lại chỉ có mỗi một mình ta là nhi nữ.
Bề ngoài ta luôn tỏ ra dịu dàng, đoan trang, đúng chuẩn mực của một tiểu thư khuê các.
Nhưng trong lòng người Thẩm gia đều biết, thực ra ta chẳng bình thường chút nào.
Khi nổi điên lên, ngay cả bản thân ta cũng thấy sợ.
Ta phát hiện, ngoài những ánh mắt kinh ngạc của Cố lão phu nhân và đám người phía sau.
Thì bà bà và Cố Thanh Châu lại chẳng tỏ ra bất ngờ chút nào trước sự “ngang ngược” của ta.
Cứ như thể họ đã biết rõ ta vốn là người thế nào.
Thật kỳ lạ!
40
Cố lão phu nhân tức đến nỗi chỉ tay vào ta, ra lệnh:
“Người đâu!”
“Bắt lấy con bé ngang ngược bất hiếu này, hôm nay ta phải dạy dỗ nó một phen!”
Mấy bà lão phía sau lão phu nhân liền bước tới.
Ánh mắt ta thoáng sáng lên, đã lâu không vận động rồi.
Khi ta chuẩn bị cho họ một bài học, thì bà bà và Cố Thanh Châu đồng loạt bước ra chắn trước mặt ta.
“Xin tổ mẫu bớt giận, Phù nhi không hề nói sai điều gì. Nếu vì lời thật lòng của nàng mà khiến tổ mẫu tức giận, cháu xin thay nàng nhận lỗi với người.”
Cố Thanh Châu nghiêm nghị nói, rồi khẽ cúi mình trước lão phu nhân.
“Đồ súc sinh! Đồ súc sinh!”
Nhìn lão phu nhân bị lời nói của Cố Thanh Châu chọc tức đến thở dồn dập, ta không khỏi dành cho hắn một ánh mắt tán thưởng.
41
“Ngươi đúng là đồ súc sinh không biết ơn! Ngươi nghĩ rằng cướp được thê tử của Thanh Lan, lão thân đây sẽ bỏ qua cho ngươi sao?”
“Mục đích gả Thẩm Phù vào Cố gia là để giúp Thanh Lan dựa vào thế lực của Thẩm gia.”
“Giờ lại bị tên con hoang xuất thân mờ ám như Cố Thanh Châu cướp mất, lão thân chỉ hận năm xưa đã để Võ Chi Vinh mang ngươi về phủ!”
Bà bà ta mặt lạnh như sương, đáp trả:
“Rõ ràng là do Cố Thanh Lan và Liễu Khinh Yên làm những chuyện hổ thẹn, hạ mình không biết liêm sỉ, liên quan gì đến Thanh Châu và Phù nhi của ta!”
42
“Cố Thanh Châu chẳng qua chỉ là một đứa dưỡng tử không rõ lai lịch, Võ thị, ngươi điên rồi sao!”
“Ngươi nghĩ hắn lấy gì để so với Thanh Lan?”
“Thanh Lan mới là công tử được Cố gia công nhận, sau này người thừa kế tài sản Cố gia cũng chỉ có thể là Thanh Lan.
“Đừng hòng ai khác mơ tưởng đến một phần nào của Cố gia.”
“Khinh Yên là cháu gái ruột của Trường Trung, ngươi làm a di sao có thể nói nó là kẻ hạ tiện không biết liêm sỉ?”
Ta cảm thấy những lời của lão phu nhân có điều gì đó rất kỳ lạ.
Cố Thanh Châu đúng là dưỡng tử, nhưng Cố Thanh Lan cũng là dưỡng tử cơ mà.
Ta chợt nghĩ ra điều gì đó, liền quan sát lại Cố Thanh Lan.
Không chỉ giống tướng quân Cố, mà hắn còn có nét rất giống với lão phu nhân.
Lông mày, ánh mắt, gần như là một khuôn đúc ra.
Nếu nói hắn không có huyết thống với Cố gia, có đánh c.h.ế.t ta cũng không tin.
43
“Cố Thanh Châu là dưỡng tử, nhưng Cố Thanh Lan cũng là dưỡng tử!”
“Các người muốn nhận Cố Thanh Lan thì ta không quản, nhưng ta chỉ nhận Thanh Châu và Phù nhi.”
“Tài sản của ta, Võ Chi Vinh, sau này chỉ truyền cho Thanh Châu và Phù nhi. Người ngoài, đừng mơ tưởng đến một đồng!”
Gia sản Cố gia đều dựa vào bà bà mà duy trì, so với sản nghiệp riêng của bà thì chẳng đáng một góc nhỏ, ngay cả cọng lông muỗi cũng không bằng.
“Và thêm nữa, lão phu nhân, hai chữ 'a di ruột' này ta không dám nhận.”
“Nhiều năm qua, ta đối xử với Liễu cô nương tận tâm tận lực, còn nàng ta thì dùng lưỡi d.a.o đ.â.m thẳng vào lòng ta.”
“Người nào muốn làm a di của nàng ta thì cứ làm, còn ta, Võ Chi Vinh, tuyệt đối không nhận một kẻ tiểu bối vô lương tâm như vậy!”
Bà bà để lại lời lạnh lùng, rồi kéo ta và Cố Thanh Châu rời đi.
“Ngươi… ngươi đúng là đồ tiểu tiện nhân!”
Cố lão phu nhân thở hổn hển, chỉ tay vào ta.
Bà đã quen thói hống hách trong phủ, không ngờ ta lại dám cãi lại.
Dù sao, nhìn vẻ bề ngoài, ta luôn tỏ ra dịu dàng, ngoan ngoãn.
“Nếu nói đến hèn hạ, cháu dâu e rằng không thể so được với lão phu nhân, Liễu Khinh Yên và cả a di Diêu thị.”
“Một người dựa vào tuổi tác mà làm càn, một người tự hạ mình bỏ trốn với kẻ khác, một người trèo cao mà chẳng biết thân phận.”
“Thẩm Phù! Đây là cách ngươi ăn nói với trưởng bối sao?”
Cố lão phu nhân hét lên.
Giọng ta vẫn vô cùng bình tĩnh:
“Cháu dâu từ trước đến nay nói chuyện đều xem thái độ của đối phương.”
“Đối phương thái độ tốt, cháu dâu thái độ tốt. Đối phương thái độ không tốt, cháu dâu còn tệ hơn.”
“Nếu làm lão phu nhân nổi giận, cũng xin bà nhịn một chút. Dù sao cháu dâu cũng là gặp mạnh thì mạnh, gặp yếu lại càng mạnh!”
39
Thẩm gia ta vốn là dòng dõi thế gia nổi tiếng về học thức và lễ nghi, nhưng đến đời ta lại chỉ có mỗi một mình ta là nhi nữ.
Bề ngoài ta luôn tỏ ra dịu dàng, đoan trang, đúng chuẩn mực của một tiểu thư khuê các.
Nhưng trong lòng người Thẩm gia đều biết, thực ra ta chẳng bình thường chút nào.
Khi nổi điên lên, ngay cả bản thân ta cũng thấy sợ.
Ta phát hiện, ngoài những ánh mắt kinh ngạc của Cố lão phu nhân và đám người phía sau.
Thì bà bà và Cố Thanh Châu lại chẳng tỏ ra bất ngờ chút nào trước sự “ngang ngược” của ta.
Cứ như thể họ đã biết rõ ta vốn là người thế nào.
Thật kỳ lạ!
40
Cố lão phu nhân tức đến nỗi chỉ tay vào ta, ra lệnh:
“Người đâu!”
“Bắt lấy con bé ngang ngược bất hiếu này, hôm nay ta phải dạy dỗ nó một phen!”
Mấy bà lão phía sau lão phu nhân liền bước tới.
Ánh mắt ta thoáng sáng lên, đã lâu không vận động rồi.
Khi ta chuẩn bị cho họ một bài học, thì bà bà và Cố Thanh Châu đồng loạt bước ra chắn trước mặt ta.
“Xin tổ mẫu bớt giận, Phù nhi không hề nói sai điều gì. Nếu vì lời thật lòng của nàng mà khiến tổ mẫu tức giận, cháu xin thay nàng nhận lỗi với người.”
Cố Thanh Châu nghiêm nghị nói, rồi khẽ cúi mình trước lão phu nhân.
“Đồ súc sinh! Đồ súc sinh!”
Nhìn lão phu nhân bị lời nói của Cố Thanh Châu chọc tức đến thở dồn dập, ta không khỏi dành cho hắn một ánh mắt tán thưởng.
41
“Ngươi đúng là đồ súc sinh không biết ơn! Ngươi nghĩ rằng cướp được thê tử của Thanh Lan, lão thân đây sẽ bỏ qua cho ngươi sao?”
“Mục đích gả Thẩm Phù vào Cố gia là để giúp Thanh Lan dựa vào thế lực của Thẩm gia.”
“Giờ lại bị tên con hoang xuất thân mờ ám như Cố Thanh Châu cướp mất, lão thân chỉ hận năm xưa đã để Võ Chi Vinh mang ngươi về phủ!”
Bà bà ta mặt lạnh như sương, đáp trả:
“Rõ ràng là do Cố Thanh Lan và Liễu Khinh Yên làm những chuyện hổ thẹn, hạ mình không biết liêm sỉ, liên quan gì đến Thanh Châu và Phù nhi của ta!”
42
“Cố Thanh Châu chẳng qua chỉ là một đứa dưỡng tử không rõ lai lịch, Võ thị, ngươi điên rồi sao!”
“Ngươi nghĩ hắn lấy gì để so với Thanh Lan?”
“Thanh Lan mới là công tử được Cố gia công nhận, sau này người thừa kế tài sản Cố gia cũng chỉ có thể là Thanh Lan.
“Đừng hòng ai khác mơ tưởng đến một phần nào của Cố gia.”
“Khinh Yên là cháu gái ruột của Trường Trung, ngươi làm a di sao có thể nói nó là kẻ hạ tiện không biết liêm sỉ?”
Ta cảm thấy những lời của lão phu nhân có điều gì đó rất kỳ lạ.
Cố Thanh Châu đúng là dưỡng tử, nhưng Cố Thanh Lan cũng là dưỡng tử cơ mà.
Ta chợt nghĩ ra điều gì đó, liền quan sát lại Cố Thanh Lan.
Không chỉ giống tướng quân Cố, mà hắn còn có nét rất giống với lão phu nhân.
Lông mày, ánh mắt, gần như là một khuôn đúc ra.
Nếu nói hắn không có huyết thống với Cố gia, có đánh c.h.ế.t ta cũng không tin.
43
“Cố Thanh Châu là dưỡng tử, nhưng Cố Thanh Lan cũng là dưỡng tử!”
“Các người muốn nhận Cố Thanh Lan thì ta không quản, nhưng ta chỉ nhận Thanh Châu và Phù nhi.”
“Tài sản của ta, Võ Chi Vinh, sau này chỉ truyền cho Thanh Châu và Phù nhi. Người ngoài, đừng mơ tưởng đến một đồng!”
Gia sản Cố gia đều dựa vào bà bà mà duy trì, so với sản nghiệp riêng của bà thì chẳng đáng một góc nhỏ, ngay cả cọng lông muỗi cũng không bằng.
“Và thêm nữa, lão phu nhân, hai chữ 'a di ruột' này ta không dám nhận.”
“Nhiều năm qua, ta đối xử với Liễu cô nương tận tâm tận lực, còn nàng ta thì dùng lưỡi d.a.o đ.â.m thẳng vào lòng ta.”
“Người nào muốn làm a di của nàng ta thì cứ làm, còn ta, Võ Chi Vinh, tuyệt đối không nhận một kẻ tiểu bối vô lương tâm như vậy!”
Bà bà để lại lời lạnh lùng, rồi kéo ta và Cố Thanh Châu rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.