Ba Bạn Cùng Phòng Của Tôi Đều Không Phải Người
Chương 12
Sài Vạn Dạ
15/02/2023
Edit: Mạn Già La
*
Ngoài cửa vậy mà có sương mù thật, cũng không trực tiếp bước vào hư vô giống như tôi tưởng tượng.
Vẫn giống như tôi nhìn thấy ngày đó, màu sắc của nó hiếm lạ cổ quái, cũng không phải dạng sương mù thông thường, trông rất quỷ dị.
Nhưng tôi cũng không định che miệng mũi lại, mọi thứ sau đó là điều tôi đáng phải nhận, cho dù lập tức bất tỉnh, thì cũng là một kiểu chân thật.
Tôi cầm chặt tay BC, còn A ở đằng sau quấn tôi như một con koala, bốn người chậm rãi đi về phía trước.
Sương mù mông lung che khuất mắt, tôi không nhìn thấy được gì, chỉ biết chắc rằng dưới chân có đường đi, chúng tôi đi rất lâu mà cũng chẳng hề chạm được bất kỳ thứ gì, đành tiếp tục đi tiếp.
Thiết lập trong đầu tôi, quả nhiên là giả.
Sương mù cũng không có độc, bên trong cũng không có quái vật sẽ làm hại con người.
Chúng tôi đi hồi lâu, vẫn không hề thấy thảm trạng của ai trong ký túc xá xuất hiện cả. Sương mù tuy rất kỳ quái, nhưng cũng không gây hại gì với cơ thể chúng tôi.
Đồng thời, cũng chắc chắn rằng, chúng tôi đã không còn ở ký túc xá trong “ký ức” của tôi nữa.
Nếu đang ở trong ký túc xá đó, thế đi bộ lâu như vậy, cũng nên gặp phải ký túc xá khác, hoặc là cổng gì đó chứ.
Nhưng chúng tôi lại không, giống như phía trước không hề có thứ gì cả, trống hoác. Đừng nói điểm cuối nằm ở đâu, đến chướng ngại cũng không có.
Trong lòng có hoảng sợ, nhưng mê mang càng nhiều hơn.
Chúng tôi phải đi đến khi nào chứ? Trước khi trời tối có thể đến thế giới thực mà tôi đã nghĩ không? Chỗ này trời có tối không? Thật sự có thế giới thật ư?
Lúc đầu A còn sẽ trêu đùa đôi chút, nhưng sau đó càng đi càng mệt, nên cũng không thèm nói nữa. Mọi người cũng mất khí thế ban đầu, trở nên im lặng hẳn. Thỉnh thoảng tôi sẽ nói đôi câu, xác nhận trạng thái của mọi người, sau đó lại tiếp tục yên lặng.
Đột nhiên, tôi đụng vào một thứ. Trong khoảng khắc đó, niềm vui sướng bao trùm tôi.
Tôi vội giơ tay, gấp gáp vuốt thứ bị tôi đụng vào, rất cao, tôi sờ hoài không đến chỗ cuối.
“Các cậu mau tới đây!!!!” Tôi đầy phấn khích vì cuối cùng cũng chạm trúng vật nào đó, “Mau đến đây nhìn coi nó là thứ gì nè!!!!!”
Tôi điên cuồng vuốt thứ giống như cây cột trước mặt này, tôi có thể bò lên trên ư? Phía trên sẽ là lối ra của thế giới này ư? Tôi tự hỏi, đột nhiên phát hiện một điều kì lạ.
Lâu rồi mà sao ba người họ còn chưa đáp lại tôi nhỉ?
Tôi quay đầu, tạm buông tha “cây cột” trong tay, bắt đầu cố gắng tìm kiếm bọn họ trong sương mù như người mù sờ voi.
“A, B, C, các cậu đâu rồi?” Tôi lớn tiếng gọi, nhưng không hề được đáp lại.
Tôi bắt đầu cảm thấy khủng hoảng.
Một là bây giờ bản thân chỉ có một mình, hai là, bọn họ đột nhiên biến mất rất có thể sương mù này cũng không đơn giản như tôi nghĩ...... Tôi mới buông tay cỡ mấy chục giây thôi mà?! Sao bọn họ đã không thấy tung tích rồi?!
Tôi không dám rời khỏi chỗ này, tôi sợ bọn họ chỉ nhất thời đi lạc thôi, cũng sợ sau khi mình đi xa thì sẽ không còn tìm thấy cây cột cứu mạng này nữa.
Tôi lo lắng đến toát mồ hôi hột, chỉ dám đi loanh quanh chỗ này.
“Hở?” Trên chân tôi đột nhiên có cảm giác như đụng trúng thứ gì đó, tôi đá trúng thứ gì ấy nhỉ?
Tôi ngồi xổm xuống, rất cẩn thận sờ mẫm mặt đất, đồng thời đưa mắt lại gần.
Xuyên qua làn sương mù mờ ảo, tôi nhìn thấy ba con búp bê được xếp ngay ngắn trên mặt đất.
Khuôn mặt của bọn nó như bị ai đó bóp méo, không giống những gì tôi nhìn thấy buổi tối. Ba con búp bê vốn là mặt không cảm xúc, nhưng hiện tại đều đang nở một nụ cười đỏ tươi, nổi bật trong sương mù trắng nhạt.
Tôi ngồi bệt xuống đất.
*
Tôi phải cố lên, tôi nói với chính mình như thế.
Bạn đồng hành biến mất cũng không có nghĩa bọn họ thật sự biến mất, tôi an ủi mình, có thể chúng tôi chỉ tách ra thôi, sương mù thả ra mấy con búp bê đến dụ dỗ tôi, hoặc đó chỉ là ảo giác mà thôi!
Tôi cố dùng những lời này an ủi mình, cũng tự mình đứng lên. Nhưng thật ra, lòng tôi biết rõ, đám bạn cùng phòng tôi chỉ sợ đã lành ít dữ nhiều rồi.
Mấy con búp bê đó giống hệt với mấy con tôi nhìn thấy buổi tối, chỉ là nhỏ hơn thôi, như thể chúng không mê hoặc người được, cho nên bị đánh trở về hình dáng ban đầu.
Chúng đều là hình dạng búp bê mà trẻ con có thể ôm được, khác hoàn toàn với hình dạng mà tôi thấy ở ký túc xá vào ban đêm.
Bọn họ có phải...... bị thế giới này bỏ rơi rồi không?
Bởi vì bọn họ không thể dụ dỗ được tôi nữa, cho nên mới trực tiếp biến về hình dạng ban đầu.
Trong lòng tôi rét lạnh, nếu cách nói này là đúng, như vậy có nghĩa —— thế giới này thật sự được tạo ra cho tôi.
Tôi là phép tắc trung tâm của thế giới này.
Nhưng cũng không phải kiểu thế giới ấm áp đó, mà là một thế giới đáng sợ lấy mê hoặc tôi làm trung tâm.
Tôi đã làm gì đâu chứ?! Sao lại dùng một thế giới, một thế giới giả tạo nhốt tôi lại bên trong?!
Tôi có chút tức giận, tôi cố tình không ngăn cơn tức giận này, chỉ có cảm xúc mãnh liệt xuất phát từ đáy lòng mới có thể đè nén nỗi sợ hãi, cho dù như thế sẽ khiến tôi bốc đồng một ít.
Tôi không thể sợ hãi nữa, nếu lần sau tôi cũng biến thành búp bê, vậy những bạn cùng phòng tôi mới thật sự không cứu được.
Tôi đứng dậy, đi về phía cây cột, đây là manh mối duy nhất mà chúng tôi tìm được.
Theo sự xúc động này, tôi bám lấy cây cột đó, bắt đầu leo lên.
Cây cột cũng không bóng loáng, có rất nhiều khe rãnh nhỏ có thể bám lấy. Sau khi tôi leo được một đoạn thì đụng trúng một bộ phận lạnh lẽo nhô ra, khác với cây cột không có độ ấm, bộ phận này bao bọc quanh cây cột, nhưng chất liệu hoàn toàn khác.
Tôi dùng hai tay bắt lấy bộ phận nọ, tung người, nhảy lên.
Tôi ngồi trên chỗ nhô ra đó, cuối cùng có thể quan sát mọi thứ.
Lớp sương mù phía trên mỏng hơn một chút, cho nên tôi có thể nhìn thấy một chút ít bộ phận của cây cột và phần nhô ra.
Nhưng phía dưới thì khác.
Từ chỗ tôi đang ở bây giờ quan sát, phía dưới là một lớp sương mù đầy màu sắc, giống như nhiệm vụ do bên giáp SB* bố trí, rõ ràng là sương mù, nhưng nó lại có một màu sắc lạ thường.
* SB: Ngu ngốc
Àizzz, tôi nói tục, nói thật chứ, tôi đã bắt đầu hoài nghi tôi “không thích nói tục” có phải giả thiết thế giới này cho tôi không.
Lúc tôi đang định lần thứ hai, đột nhiên nhận ra cây cột bắt đầu có rung động nhẹ. Lúc đầu tôi còn nghĩ là động đất, cho đến khi tôi phát hiện cột tuy rằng nghiêng, nhưng vẫn thẳng tắp, lúc này mới phản ứng kịp, “cây cột” này là vật sống.
Trên thực tế, có thể cây cột này ngay từ đầu đã không phải cây cột rồi, đây là tôi tự mình gọi nó là cây cột mà thôi.
Cây cột sống không ngừng bay lên, tôi kinh hách cực kỳ, ôm chặt nó không chịu buông tay. Tôi không biết nếu mình té xuống sẽ thế nào, thật ra tôi đã bắt đầu ước gì mình không nên ra cửa, mà vĩnh viễn ngốc trong ký túc xá cho rồi.
Nó vẫn cứ bay lên phía trên, trên người tôi không có thứ che chắn bảo hộ, chỉ có thể ôm chặt nó, sợ không cẩn thận thì sẽ rớt xuống.
Cho dù tôi bị gió thổi đến đầu choáng mắt hoa, bị độ cao dọa tới mức tè ra quần, tôi cũng vẫn chú ý đến cảnh vật xung quanh.
Trên đó cũng không có bầu trời như tôi nghĩ, không có gì cả, đến sương mù cũng chả có.
Lúc tôi dần thả lỏng cảnh giác, trước mắt đột nhiên xuất hiện một thứ gì đó.
Vòng tròn màu đen được bao quanh bởi nền trắng....... đây là thứ gì?
Tôi cố gắng đến gần hơn, muốn nhìn rõ nó là thứ gì, đồng thời tay cũng không dám thả lỏng, vẫn bám chặt vào cây cột.
Khi tôi đang cẩn thận quan sát, vòng tròn màu đen đó đột nhiên cử động, và sau đó, nhìn về hướng tôi!
Đây là một con mắt!!!!!!
Tôi bừng tỉnh đại ngộ* lập tức dời mắt nhìn “cây cột” trong tay, chỗ nào là cây cột tôi nghĩ chứ, đây rõ ràng, là một ngón tay con người mà!!!!
* Bừng tỉnh đại ngộ: chỉ tình huống bất chợt hiểu ra một chuyện mà trước nay luôn không hiểu.
———
Mạn: Sắp gặp anh công cuối cùng rồi~~
*
Ngoài cửa vậy mà có sương mù thật, cũng không trực tiếp bước vào hư vô giống như tôi tưởng tượng.
Vẫn giống như tôi nhìn thấy ngày đó, màu sắc của nó hiếm lạ cổ quái, cũng không phải dạng sương mù thông thường, trông rất quỷ dị.
Nhưng tôi cũng không định che miệng mũi lại, mọi thứ sau đó là điều tôi đáng phải nhận, cho dù lập tức bất tỉnh, thì cũng là một kiểu chân thật.
Tôi cầm chặt tay BC, còn A ở đằng sau quấn tôi như một con koala, bốn người chậm rãi đi về phía trước.
Sương mù mông lung che khuất mắt, tôi không nhìn thấy được gì, chỉ biết chắc rằng dưới chân có đường đi, chúng tôi đi rất lâu mà cũng chẳng hề chạm được bất kỳ thứ gì, đành tiếp tục đi tiếp.
Thiết lập trong đầu tôi, quả nhiên là giả.
Sương mù cũng không có độc, bên trong cũng không có quái vật sẽ làm hại con người.
Chúng tôi đi hồi lâu, vẫn không hề thấy thảm trạng của ai trong ký túc xá xuất hiện cả. Sương mù tuy rất kỳ quái, nhưng cũng không gây hại gì với cơ thể chúng tôi.
Đồng thời, cũng chắc chắn rằng, chúng tôi đã không còn ở ký túc xá trong “ký ức” của tôi nữa.
Nếu đang ở trong ký túc xá đó, thế đi bộ lâu như vậy, cũng nên gặp phải ký túc xá khác, hoặc là cổng gì đó chứ.
Nhưng chúng tôi lại không, giống như phía trước không hề có thứ gì cả, trống hoác. Đừng nói điểm cuối nằm ở đâu, đến chướng ngại cũng không có.
Trong lòng có hoảng sợ, nhưng mê mang càng nhiều hơn.
Chúng tôi phải đi đến khi nào chứ? Trước khi trời tối có thể đến thế giới thực mà tôi đã nghĩ không? Chỗ này trời có tối không? Thật sự có thế giới thật ư?
Lúc đầu A còn sẽ trêu đùa đôi chút, nhưng sau đó càng đi càng mệt, nên cũng không thèm nói nữa. Mọi người cũng mất khí thế ban đầu, trở nên im lặng hẳn. Thỉnh thoảng tôi sẽ nói đôi câu, xác nhận trạng thái của mọi người, sau đó lại tiếp tục yên lặng.
Đột nhiên, tôi đụng vào một thứ. Trong khoảng khắc đó, niềm vui sướng bao trùm tôi.
Tôi vội giơ tay, gấp gáp vuốt thứ bị tôi đụng vào, rất cao, tôi sờ hoài không đến chỗ cuối.
“Các cậu mau tới đây!!!!” Tôi đầy phấn khích vì cuối cùng cũng chạm trúng vật nào đó, “Mau đến đây nhìn coi nó là thứ gì nè!!!!!”
Tôi điên cuồng vuốt thứ giống như cây cột trước mặt này, tôi có thể bò lên trên ư? Phía trên sẽ là lối ra của thế giới này ư? Tôi tự hỏi, đột nhiên phát hiện một điều kì lạ.
Lâu rồi mà sao ba người họ còn chưa đáp lại tôi nhỉ?
Tôi quay đầu, tạm buông tha “cây cột” trong tay, bắt đầu cố gắng tìm kiếm bọn họ trong sương mù như người mù sờ voi.
“A, B, C, các cậu đâu rồi?” Tôi lớn tiếng gọi, nhưng không hề được đáp lại.
Tôi bắt đầu cảm thấy khủng hoảng.
Một là bây giờ bản thân chỉ có một mình, hai là, bọn họ đột nhiên biến mất rất có thể sương mù này cũng không đơn giản như tôi nghĩ...... Tôi mới buông tay cỡ mấy chục giây thôi mà?! Sao bọn họ đã không thấy tung tích rồi?!
Tôi không dám rời khỏi chỗ này, tôi sợ bọn họ chỉ nhất thời đi lạc thôi, cũng sợ sau khi mình đi xa thì sẽ không còn tìm thấy cây cột cứu mạng này nữa.
Tôi lo lắng đến toát mồ hôi hột, chỉ dám đi loanh quanh chỗ này.
“Hở?” Trên chân tôi đột nhiên có cảm giác như đụng trúng thứ gì đó, tôi đá trúng thứ gì ấy nhỉ?
Tôi ngồi xổm xuống, rất cẩn thận sờ mẫm mặt đất, đồng thời đưa mắt lại gần.
Xuyên qua làn sương mù mờ ảo, tôi nhìn thấy ba con búp bê được xếp ngay ngắn trên mặt đất.
Khuôn mặt của bọn nó như bị ai đó bóp méo, không giống những gì tôi nhìn thấy buổi tối. Ba con búp bê vốn là mặt không cảm xúc, nhưng hiện tại đều đang nở một nụ cười đỏ tươi, nổi bật trong sương mù trắng nhạt.
Tôi ngồi bệt xuống đất.
*
Tôi phải cố lên, tôi nói với chính mình như thế.
Bạn đồng hành biến mất cũng không có nghĩa bọn họ thật sự biến mất, tôi an ủi mình, có thể chúng tôi chỉ tách ra thôi, sương mù thả ra mấy con búp bê đến dụ dỗ tôi, hoặc đó chỉ là ảo giác mà thôi!
Tôi cố dùng những lời này an ủi mình, cũng tự mình đứng lên. Nhưng thật ra, lòng tôi biết rõ, đám bạn cùng phòng tôi chỉ sợ đã lành ít dữ nhiều rồi.
Mấy con búp bê đó giống hệt với mấy con tôi nhìn thấy buổi tối, chỉ là nhỏ hơn thôi, như thể chúng không mê hoặc người được, cho nên bị đánh trở về hình dáng ban đầu.
Chúng đều là hình dạng búp bê mà trẻ con có thể ôm được, khác hoàn toàn với hình dạng mà tôi thấy ở ký túc xá vào ban đêm.
Bọn họ có phải...... bị thế giới này bỏ rơi rồi không?
Bởi vì bọn họ không thể dụ dỗ được tôi nữa, cho nên mới trực tiếp biến về hình dạng ban đầu.
Trong lòng tôi rét lạnh, nếu cách nói này là đúng, như vậy có nghĩa —— thế giới này thật sự được tạo ra cho tôi.
Tôi là phép tắc trung tâm của thế giới này.
Nhưng cũng không phải kiểu thế giới ấm áp đó, mà là một thế giới đáng sợ lấy mê hoặc tôi làm trung tâm.
Tôi đã làm gì đâu chứ?! Sao lại dùng một thế giới, một thế giới giả tạo nhốt tôi lại bên trong?!
Tôi có chút tức giận, tôi cố tình không ngăn cơn tức giận này, chỉ có cảm xúc mãnh liệt xuất phát từ đáy lòng mới có thể đè nén nỗi sợ hãi, cho dù như thế sẽ khiến tôi bốc đồng một ít.
Tôi không thể sợ hãi nữa, nếu lần sau tôi cũng biến thành búp bê, vậy những bạn cùng phòng tôi mới thật sự không cứu được.
Tôi đứng dậy, đi về phía cây cột, đây là manh mối duy nhất mà chúng tôi tìm được.
Theo sự xúc động này, tôi bám lấy cây cột đó, bắt đầu leo lên.
Cây cột cũng không bóng loáng, có rất nhiều khe rãnh nhỏ có thể bám lấy. Sau khi tôi leo được một đoạn thì đụng trúng một bộ phận lạnh lẽo nhô ra, khác với cây cột không có độ ấm, bộ phận này bao bọc quanh cây cột, nhưng chất liệu hoàn toàn khác.
Tôi dùng hai tay bắt lấy bộ phận nọ, tung người, nhảy lên.
Tôi ngồi trên chỗ nhô ra đó, cuối cùng có thể quan sát mọi thứ.
Lớp sương mù phía trên mỏng hơn một chút, cho nên tôi có thể nhìn thấy một chút ít bộ phận của cây cột và phần nhô ra.
Nhưng phía dưới thì khác.
Từ chỗ tôi đang ở bây giờ quan sát, phía dưới là một lớp sương mù đầy màu sắc, giống như nhiệm vụ do bên giáp SB* bố trí, rõ ràng là sương mù, nhưng nó lại có một màu sắc lạ thường.
* SB: Ngu ngốc
Àizzz, tôi nói tục, nói thật chứ, tôi đã bắt đầu hoài nghi tôi “không thích nói tục” có phải giả thiết thế giới này cho tôi không.
Lúc tôi đang định lần thứ hai, đột nhiên nhận ra cây cột bắt đầu có rung động nhẹ. Lúc đầu tôi còn nghĩ là động đất, cho đến khi tôi phát hiện cột tuy rằng nghiêng, nhưng vẫn thẳng tắp, lúc này mới phản ứng kịp, “cây cột” này là vật sống.
Trên thực tế, có thể cây cột này ngay từ đầu đã không phải cây cột rồi, đây là tôi tự mình gọi nó là cây cột mà thôi.
Cây cột sống không ngừng bay lên, tôi kinh hách cực kỳ, ôm chặt nó không chịu buông tay. Tôi không biết nếu mình té xuống sẽ thế nào, thật ra tôi đã bắt đầu ước gì mình không nên ra cửa, mà vĩnh viễn ngốc trong ký túc xá cho rồi.
Nó vẫn cứ bay lên phía trên, trên người tôi không có thứ che chắn bảo hộ, chỉ có thể ôm chặt nó, sợ không cẩn thận thì sẽ rớt xuống.
Cho dù tôi bị gió thổi đến đầu choáng mắt hoa, bị độ cao dọa tới mức tè ra quần, tôi cũng vẫn chú ý đến cảnh vật xung quanh.
Trên đó cũng không có bầu trời như tôi nghĩ, không có gì cả, đến sương mù cũng chả có.
Lúc tôi dần thả lỏng cảnh giác, trước mắt đột nhiên xuất hiện một thứ gì đó.
Vòng tròn màu đen được bao quanh bởi nền trắng....... đây là thứ gì?
Tôi cố gắng đến gần hơn, muốn nhìn rõ nó là thứ gì, đồng thời tay cũng không dám thả lỏng, vẫn bám chặt vào cây cột.
Khi tôi đang cẩn thận quan sát, vòng tròn màu đen đó đột nhiên cử động, và sau đó, nhìn về hướng tôi!
Đây là một con mắt!!!!!!
Tôi bừng tỉnh đại ngộ* lập tức dời mắt nhìn “cây cột” trong tay, chỗ nào là cây cột tôi nghĩ chứ, đây rõ ràng, là một ngón tay con người mà!!!!
* Bừng tỉnh đại ngộ: chỉ tình huống bất chợt hiểu ra một chuyện mà trước nay luôn không hiểu.
———
Mạn: Sắp gặp anh công cuối cùng rồi~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.