Ba Bạn Cùng Phòng Của Tôi Đều Không Phải Người
Chương 19
Sài Vạn Dạ
15/02/2023
Edit: Mạn Già La
*
Bóng người đó không trả lời tôi, nhưng rất rõ ràng, hắn nghe được tiếng tôi nói.
Sau khi nghe thấy tiếng tôi, phản ứng của hắn rất kỳ lạ.
Tuy rất kỳ lạ, nhưng nó cũng là phản ứng mà —— chỉ cần có phản ứng, đó cũng có nghĩa đối phương cũng là con người giống tôi.
Chứ không phải quái vật không nghe hiểu tiếng người.
Tôi thoáng yên lòng, tuy không biết tại sao hắn bơ tôi, nhưng cuối cùng tôi cũng gặp được người thứ hai ngoại trừ Đặng Tề.
Hắn nghe thấy tôi nói chuyện, nhưng cũng không lập tức gọi Đặng Tề, chứng minh hắn cũng không phải người thuộc phe Đặng Tề.
Có lẽ, tôi đã gặp được một người có thể…… phát triển thành đồng bọn.
Suy nghĩ như thế khiến tôi vui vẻ hẳn.
Từ “Ký túc xá” đến Đặng Tề, người tôi gặp được là quái vật hoặc là khiến lòng tôi nảy sinh nghi ngờ, tôi đã rất lâu, rất lâu, không có một đồng bạn là người bình thường.
Tôi, tôi rất muốn nói chuyện với một người bình thường!
Lúc không gặp được ai, suy nghĩ này bị tôi ém xuống tận đáy lòng, thế nên tôi cũng không cảm nhận được, mình có khát vọng với đồng loại như thế.
Bây giờ gặp một người bình thường hư hư thực thực, suy nghĩ này mới dâng trào.
Chân tôi bắt đầu di chuyển, đi về phía bóng người xa lạ kia.
Tôi biết mình không nên ngây thơ như thế, nhưng tôi thật sự không cưỡng lại sự cám dỗ này được —— có lẽ tôi có thể nói chuyện với một người bình thường! Bởi vậy, trong lòng tôi không ngừng tự thuyết phục mình.
Mi thấy đấy, hắn theo tôi lâu như vậy, nhìn tôi đi qua phòng bếp, mở tủ lạnh, hắn cũng không làm gì hết, cũng chỉ nhìn tôi mà thôi! Hắn nhất định không phải người xấu, chỉ tò mò thôi!
Nhất định là thế!
Với niềm khao khát tìm được người bạn đồng hành, tôi đi về phía hắn. Người nọ vừa lúc tránh trong bóng tối, cho dù mắt đã quen với đêm đen thì cũng chỉ có thể nhìn thấy một hình bóng của hắn, cũng không thấy rõ thứ khác, ngay cả chiều cao cũng chẳng đoán được.
Hắn đứng bên kệ bếp, rồi đột ngột ngồi xuống, mở ngăn tủ ẩn dưới bếp ra.
Hắn biết chỗ đó có tủ ngầm!
Tôi giật mình, điều này chứng minh, hắn đã sống ở chỗ này rất lâu!
Thậm chí có thể tìm được nó trong màn đêm tối tăm, tôi vốn không hề biết được có tủ ngầm!
Tôi càng yên lòng, hắn sống ở chỗ này lâu như thế, vậy vừa nãy muốn tấn công tôi trong bóng tối nhất định rất dễ dàng.
Nhưng hắn lại không làm vậy.
Cho dù không làm bạn được, nhưng hắn nhất định không phải kẻ thù.
Lúc tôi bước đến phía hắn, hắn cũng chậm rãi đứng lên, trong tay hình như có thêm một thứ gì đó.
Còn chưa đến đủ gần để nhìn thấy mặt hắn, thì tôi đã thấy hắn đưa thứ trong tay về phía tôi.
Tôi vô thức nhìn theo tay hắn.
Tuy rằng không thấy rõ mặt bóng đen, nhưng bàn tay hắn vừa lúc lộ ra.
Là một miếng bánh kem dâu tây hình tam giác.
Tôi cảm thấy tim mình đập nhanh dữ dội.
Người quen biết tôi đều biết tôi thích ăn đồ ngọt, mà đồ ngọt tôi thích nhất, chính là bánh kem dâu tây.
Nhớ rõ trong thế giới bình thường trước đây, tôi thường cùng ba người bọn Airy hẹn nhau đi ăn đồ ngọt, đã từng có một thằng dở hơi đi đến cười nhạo tôi “ăn bánh kem dâu tây đồ, đúng là tên ẻo lả!”, nói xong còn dùng ánh mắt đảo qua đảo lại trên mặt tôi, khiến tôi cảm thấy cực kỳ ghê tởm.
Đương nhiên, sau đó gã đã bị ba đàn em của tôi đánh cho tơi bời hoa lá.
Từ đã…… chẳng lẽ?
Người biết tôi thích ăn bánh kem dâu tây không nhiều lắm, nói đúng ra, người quen biết tôi cũng không nhiều, ngoại trừ ba người bọn họ, còn ai biết được nhỉ?
Tôi rất vui mừng, là bọn họ! Là một người trong bọn họ!
Tôi sắp gặp được bọn họ rồi!
Thật ra tôi cũng chưa sẵn sàng gặp họ, dù sao thì, trong thế giới giả tạo ấy chúng tôi đã làm chuyện kia, nhưng khi bọn hắn sắp xuất hiện trước mặt tôi, tự nhiên tôi vui vẻ hẳn.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Hôn Nhân Gượng Ép
2. Long Thành Oán
3. Xin Hãy Giữ Cho Nhịp Tim Luôn Rộn Rã
4. Là Tôi Đã Giết Cô Ấy
=====================================
Tôi nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, chờ hắn đi ra khỏi bóng tối.
Sẽ là…… ai đây!
Là ai cũng được hết, miễn là một trong số họ, vậy là tốt rồi!
Miễn là có thể chứng minh bọn họ không chết, vậy đã tốt lắm rồi!
Tôi nắm chặt nắm tay, lần đầu tiên run rẩy vì hưng phấn tột độ mà không phải sợ hãi.
“Trong đầu em đều chỉ có mỗi bọn họ ha.”
Chợt, tôi nghe thấy câu đấy phát ra trong bóng tối.
*
Bóng người đó không trả lời tôi, nhưng rất rõ ràng, hắn nghe được tiếng tôi nói.
Sau khi nghe thấy tiếng tôi, phản ứng của hắn rất kỳ lạ.
Tuy rất kỳ lạ, nhưng nó cũng là phản ứng mà —— chỉ cần có phản ứng, đó cũng có nghĩa đối phương cũng là con người giống tôi.
Chứ không phải quái vật không nghe hiểu tiếng người.
Tôi thoáng yên lòng, tuy không biết tại sao hắn bơ tôi, nhưng cuối cùng tôi cũng gặp được người thứ hai ngoại trừ Đặng Tề.
Hắn nghe thấy tôi nói chuyện, nhưng cũng không lập tức gọi Đặng Tề, chứng minh hắn cũng không phải người thuộc phe Đặng Tề.
Có lẽ, tôi đã gặp được một người có thể…… phát triển thành đồng bọn.
Suy nghĩ như thế khiến tôi vui vẻ hẳn.
Từ “Ký túc xá” đến Đặng Tề, người tôi gặp được là quái vật hoặc là khiến lòng tôi nảy sinh nghi ngờ, tôi đã rất lâu, rất lâu, không có một đồng bạn là người bình thường.
Tôi, tôi rất muốn nói chuyện với một người bình thường!
Lúc không gặp được ai, suy nghĩ này bị tôi ém xuống tận đáy lòng, thế nên tôi cũng không cảm nhận được, mình có khát vọng với đồng loại như thế.
Bây giờ gặp một người bình thường hư hư thực thực, suy nghĩ này mới dâng trào.
Chân tôi bắt đầu di chuyển, đi về phía bóng người xa lạ kia.
Tôi biết mình không nên ngây thơ như thế, nhưng tôi thật sự không cưỡng lại sự cám dỗ này được —— có lẽ tôi có thể nói chuyện với một người bình thường! Bởi vậy, trong lòng tôi không ngừng tự thuyết phục mình.
Mi thấy đấy, hắn theo tôi lâu như vậy, nhìn tôi đi qua phòng bếp, mở tủ lạnh, hắn cũng không làm gì hết, cũng chỉ nhìn tôi mà thôi! Hắn nhất định không phải người xấu, chỉ tò mò thôi!
Nhất định là thế!
Với niềm khao khát tìm được người bạn đồng hành, tôi đi về phía hắn. Người nọ vừa lúc tránh trong bóng tối, cho dù mắt đã quen với đêm đen thì cũng chỉ có thể nhìn thấy một hình bóng của hắn, cũng không thấy rõ thứ khác, ngay cả chiều cao cũng chẳng đoán được.
Hắn đứng bên kệ bếp, rồi đột ngột ngồi xuống, mở ngăn tủ ẩn dưới bếp ra.
Hắn biết chỗ đó có tủ ngầm!
Tôi giật mình, điều này chứng minh, hắn đã sống ở chỗ này rất lâu!
Thậm chí có thể tìm được nó trong màn đêm tối tăm, tôi vốn không hề biết được có tủ ngầm!
Tôi càng yên lòng, hắn sống ở chỗ này lâu như thế, vậy vừa nãy muốn tấn công tôi trong bóng tối nhất định rất dễ dàng.
Nhưng hắn lại không làm vậy.
Cho dù không làm bạn được, nhưng hắn nhất định không phải kẻ thù.
Lúc tôi bước đến phía hắn, hắn cũng chậm rãi đứng lên, trong tay hình như có thêm một thứ gì đó.
Còn chưa đến đủ gần để nhìn thấy mặt hắn, thì tôi đã thấy hắn đưa thứ trong tay về phía tôi.
Tôi vô thức nhìn theo tay hắn.
Tuy rằng không thấy rõ mặt bóng đen, nhưng bàn tay hắn vừa lúc lộ ra.
Là một miếng bánh kem dâu tây hình tam giác.
Tôi cảm thấy tim mình đập nhanh dữ dội.
Người quen biết tôi đều biết tôi thích ăn đồ ngọt, mà đồ ngọt tôi thích nhất, chính là bánh kem dâu tây.
Nhớ rõ trong thế giới bình thường trước đây, tôi thường cùng ba người bọn Airy hẹn nhau đi ăn đồ ngọt, đã từng có một thằng dở hơi đi đến cười nhạo tôi “ăn bánh kem dâu tây đồ, đúng là tên ẻo lả!”, nói xong còn dùng ánh mắt đảo qua đảo lại trên mặt tôi, khiến tôi cảm thấy cực kỳ ghê tởm.
Đương nhiên, sau đó gã đã bị ba đàn em của tôi đánh cho tơi bời hoa lá.
Từ đã…… chẳng lẽ?
Người biết tôi thích ăn bánh kem dâu tây không nhiều lắm, nói đúng ra, người quen biết tôi cũng không nhiều, ngoại trừ ba người bọn họ, còn ai biết được nhỉ?
Tôi rất vui mừng, là bọn họ! Là một người trong bọn họ!
Tôi sắp gặp được bọn họ rồi!
Thật ra tôi cũng chưa sẵn sàng gặp họ, dù sao thì, trong thế giới giả tạo ấy chúng tôi đã làm chuyện kia, nhưng khi bọn hắn sắp xuất hiện trước mặt tôi, tự nhiên tôi vui vẻ hẳn.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Hôn Nhân Gượng Ép
2. Long Thành Oán
3. Xin Hãy Giữ Cho Nhịp Tim Luôn Rộn Rã
4. Là Tôi Đã Giết Cô Ấy
=====================================
Tôi nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, chờ hắn đi ra khỏi bóng tối.
Sẽ là…… ai đây!
Là ai cũng được hết, miễn là một trong số họ, vậy là tốt rồi!
Miễn là có thể chứng minh bọn họ không chết, vậy đã tốt lắm rồi!
Tôi nắm chặt nắm tay, lần đầu tiên run rẩy vì hưng phấn tột độ mà không phải sợ hãi.
“Trong đầu em đều chỉ có mỗi bọn họ ha.”
Chợt, tôi nghe thấy câu đấy phát ra trong bóng tối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.