Ba Bạn Cùng Phòng Của Tôi Đều Không Phải Người
Chương 22
Sài Vạn Dạ
15/02/2023
Edit: Mạn Già La
*
Tôi nuốt nước miếng, không còn hưng phấn khi nhìn thấy bóng người trước đó nữa.
Bóng người là Đặng Tề và Đặng Tề là quái vật, hai việc này đồng thời hiện lên trong đầu tôi, sợ hãi gặp sợ hãi, tôi cũng không biết mình nên sợ điều nào hơn.
Hai việc này diễn ra quá nhanh, đồng thời còn bonus thêm thông tin động trời “thật ra tôi đã luân hồi trong thế giới này một ngàn hai trăm ngày rồi”, tôi nhất thời chưa tiêu hóa kịp.
Với tôi mà nói, tôi chẳng qua chỉ mới chạy ra khỏi ký túc xá đó, vừa trốn vào một thế giới yên bình thôi…… Vì sao lại không thể nghỉ ngơi mấy ngày chứ?!
Tôi thật sự không muốn nghi ngờ thế giới mình đang ở chút nào, tôi rất sợ nếu cứ tiếp tục kéo dài như thế, bản thân sẽ giống như Đặng Tề, trở thành một người tinh thần không bình thường mất.
…… Đúng rồi, chắc hắn chỉ điên thế thôi.
Nói ngắn lại, tôi tuyệt không thể ngây thơ như trước đây đi tiếp cận bóng đen nữa.
Nếu vừa rồi tôi không lớn mật đến gần bóng đen, vậy thì Đặng Tề sẽ không có cơ hội bắt tôi, khiến tôi không thể động đậy. Hắn mặc tôi biết hết mọi chuyện, chỉ giữ chặt người tôi, chứng minh, chỉ có bắt được tôi, mới có thể diệt trừ ký ức của tôi, bắt đầu “một vòng” mới lần nữa.
Dù không biết nguyên tắc này có hiệu quả với người thứ ba ở đây hay không, nhưng, cách xa hắn một chút cho chắc.
Đối phương tựa như đã có chuẩn bị, sau khi hắn đánh bại Đặng Tề thì trực tiếp lui về trong bóng tối, khiến tôi không thấy rõ mặt và dáng người của hắn, không thể đoán được hắn có phải “người” tôi quen hay không —— khó đối phó nhất thường là những thứ không biết, nếu là người, tôi có thể nghĩ cách mở vòi nước rồi tạt vào mắt hắn, nhân lúc hắn nhắm mắt thì chạy khỏi đây; nếu là quái vật, thì tôi chẳng thể dùng cách trên được, chỉ đành nghĩ cách tránh xa.
Nhưng hiện giờ tôi hoàn toàn không biết hắn là thứ gì.
Lòng tôi vẫn còn một suy nghĩ đáng sợ hơn, có lẽ vừa rồi Đặng Tề nhắc đến “một vòng” quá nhiều, hơn nữa bóng đen vừa rồi kia chính là Đặng Tề, tôi không khỏi nghi ngờ, cái bóng đen mới xuất hiện này, là Đặng Tề khác “luân hồi” đến ư.
Suy nghĩ này vừa có lý, vừa có lỗ hổng. Cho dù có bằng chứng chắc chắn chứng minh: Tỷ như, Đặng Tề cứ luôn nói nơi này chỉ có hai chúng tôi, nhưng người đó có thể đánh gục Đặng Tề trong thời gian ngắn, chứng minh hắn hiểu biết Đặng Tề, nhưng cách nói này có một lỗ hổng trí mạng —— vì sao Đặng Tề lại đánh bại Đặng Tề chứ?
Nghĩ không thông, thật sự nghĩ không thông, tôi chỉ đành tạm gạt suy nghĩ này đi, lo lắng nhìn chằm chằm bóng đen đằng xa.
Tôi đứng tại chỗ, một cử động cũng không dám, tay lặng lẽ dịch về sau, tôi biết sau lưng mình có một giá gác dao, lấy một con dao phay hộ thân, có còn hơn không. Cho dù là quái vật hay là con người, công kích vật lý cũng không phải là hoàn toàn vô dụng.
Hắn đứng bất động mãi, tôi cũng không biết nên làm gì nữa nên cũng chỉ đành đứng yên đấy. Chúng tôi cứ giằng co như thế hồi lâu, tôi rốt cuộc nhịn không được.
“Chào ngài…… Hắc ảnh tiên sinh?” Tôi run run rẩy rẩy mở miệng, “Ngài là, là tới làm gì? Ngài, ngài, ặc, ngài là ai thế?”
Sợ hãi khiến tôi nói lắp chẳng tròn câu, đồng thời còn không kìm được mà dùng đến “ngài”.
Tôi nghe thấy một tiếng cười khẽ phát ra từ trong bóng đêm phía bên kia.
Đây là có ý gì?! Mấy lời này của tôi có gì mắc cười à? Hay là đang cười tôi thiếu hiểu biết?
Tôi nắm chặt con dao phay vừa mới lấy được, nếu, nếu hắn dám đến, tôi sẽ liều mạng với hắn luôn!
Hắn bắt đầu di chuyển, tôi đến chớp mắt cũng không dám chớp một cái, sợ bỏ lỡ động tác của hắn là giây tiếp theo sẽ bị K.O ngay, nhưng hành động của hắn lại khiến tôi bất ngờ —— hắn quay đầu, chạy ra cửa.
* Knock out: hạ đo ván
Hắn chạy? Hắn chạy???? Tôi nên đuổi theo không????
Lúc tôi còn chưa suy nghĩ kỹ càng thì chân đã tự di chuyển mất rồi. Nếu tôi cứ mãi ở trong phòng bếp không đi, cho dù như thế rất an toàn, nhưng đổi lại cũng sẽ không tìm thấy cách rời khỏi nơi này, mà bóng đen trước mặt này, hắn chính là manh mối duy nhất!
Nếu hắn đúng là người khác luân hồi đến, vậy thì hắn nhất định biết cách rời khỏi nơi này!!
Tôi vẫn chậm một bước.
Vất vả đuổi theo ra phòng bếp, tôi quả thật thấy được bóng dáng của bóng đen, nhưng, chỉ trong tích tắc thôi.
Trong khoảng khắc đó, tôi cảm thấy quen thuộc, điều này càng khiến tôi chắc chắn đối phương là Đặng Tề —— tuy rằng không biết vì sao hắn muốn đạp đổ hắn của thế giới này.
Giây tiếp theo, bóng đen đột nhiên biến mất trong không khí.
Không có bất kỳ xoáy nước nào, hoặc là hiệu ứng sáng chói đặc biệt khi xuyên qua thời không, mà hắn trực tiếp biến mất trong không khí mỏng, thậm chí đến dao động cũng chẳng có.
Manh mối duy nhất của tôi biến mất.
Còn chưa kịp có bất kỳ cảm xúc gì, đột nhiên tôi cảm thấy một cơn gió lạnh thổi qua sau lưng —— thế giới này đã chỉ còn lại có tôi và Đặng Tề, trừ khi ——!
Tôi vừa quay đầu lại, quả nhiên là Đặng Tề, giờ phút này hắn đã hoàn toàn không còn hình người, tất cả cơ quan đều nhờ mấy cọng kinh mạch nối nhau, bay lơ lửng trên không trung, trên sàn nhà hắn đi qua để lại vết máu thật dài.
Bóng đen, không hoàn toàn giết chết hắn.
Mà vừa rồi tôi, dưới tình huống có cơ hội chém thêm vài nhát, lại trực tiếp bỏ qua hắn, đi đuổi theo bóng đen.
Trong lúc nhất thời, tôi hối hận xanh ruột.
Có lẽ, sau khi nghe thấy tiếng lòng tôi, con quái vật này dám chừng sẽ moi ruột tôi ra nhìn coi có xanh thật không. Trong thời khắc nguy nan tôi không khỏi tự giễu nghĩ.
*
Tôi nuốt nước miếng, không còn hưng phấn khi nhìn thấy bóng người trước đó nữa.
Bóng người là Đặng Tề và Đặng Tề là quái vật, hai việc này đồng thời hiện lên trong đầu tôi, sợ hãi gặp sợ hãi, tôi cũng không biết mình nên sợ điều nào hơn.
Hai việc này diễn ra quá nhanh, đồng thời còn bonus thêm thông tin động trời “thật ra tôi đã luân hồi trong thế giới này một ngàn hai trăm ngày rồi”, tôi nhất thời chưa tiêu hóa kịp.
Với tôi mà nói, tôi chẳng qua chỉ mới chạy ra khỏi ký túc xá đó, vừa trốn vào một thế giới yên bình thôi…… Vì sao lại không thể nghỉ ngơi mấy ngày chứ?!
Tôi thật sự không muốn nghi ngờ thế giới mình đang ở chút nào, tôi rất sợ nếu cứ tiếp tục kéo dài như thế, bản thân sẽ giống như Đặng Tề, trở thành một người tinh thần không bình thường mất.
…… Đúng rồi, chắc hắn chỉ điên thế thôi.
Nói ngắn lại, tôi tuyệt không thể ngây thơ như trước đây đi tiếp cận bóng đen nữa.
Nếu vừa rồi tôi không lớn mật đến gần bóng đen, vậy thì Đặng Tề sẽ không có cơ hội bắt tôi, khiến tôi không thể động đậy. Hắn mặc tôi biết hết mọi chuyện, chỉ giữ chặt người tôi, chứng minh, chỉ có bắt được tôi, mới có thể diệt trừ ký ức của tôi, bắt đầu “một vòng” mới lần nữa.
Dù không biết nguyên tắc này có hiệu quả với người thứ ba ở đây hay không, nhưng, cách xa hắn một chút cho chắc.
Đối phương tựa như đã có chuẩn bị, sau khi hắn đánh bại Đặng Tề thì trực tiếp lui về trong bóng tối, khiến tôi không thấy rõ mặt và dáng người của hắn, không thể đoán được hắn có phải “người” tôi quen hay không —— khó đối phó nhất thường là những thứ không biết, nếu là người, tôi có thể nghĩ cách mở vòi nước rồi tạt vào mắt hắn, nhân lúc hắn nhắm mắt thì chạy khỏi đây; nếu là quái vật, thì tôi chẳng thể dùng cách trên được, chỉ đành nghĩ cách tránh xa.
Nhưng hiện giờ tôi hoàn toàn không biết hắn là thứ gì.
Lòng tôi vẫn còn một suy nghĩ đáng sợ hơn, có lẽ vừa rồi Đặng Tề nhắc đến “một vòng” quá nhiều, hơn nữa bóng đen vừa rồi kia chính là Đặng Tề, tôi không khỏi nghi ngờ, cái bóng đen mới xuất hiện này, là Đặng Tề khác “luân hồi” đến ư.
Suy nghĩ này vừa có lý, vừa có lỗ hổng. Cho dù có bằng chứng chắc chắn chứng minh: Tỷ như, Đặng Tề cứ luôn nói nơi này chỉ có hai chúng tôi, nhưng người đó có thể đánh gục Đặng Tề trong thời gian ngắn, chứng minh hắn hiểu biết Đặng Tề, nhưng cách nói này có một lỗ hổng trí mạng —— vì sao Đặng Tề lại đánh bại Đặng Tề chứ?
Nghĩ không thông, thật sự nghĩ không thông, tôi chỉ đành tạm gạt suy nghĩ này đi, lo lắng nhìn chằm chằm bóng đen đằng xa.
Tôi đứng tại chỗ, một cử động cũng không dám, tay lặng lẽ dịch về sau, tôi biết sau lưng mình có một giá gác dao, lấy một con dao phay hộ thân, có còn hơn không. Cho dù là quái vật hay là con người, công kích vật lý cũng không phải là hoàn toàn vô dụng.
Hắn đứng bất động mãi, tôi cũng không biết nên làm gì nữa nên cũng chỉ đành đứng yên đấy. Chúng tôi cứ giằng co như thế hồi lâu, tôi rốt cuộc nhịn không được.
“Chào ngài…… Hắc ảnh tiên sinh?” Tôi run run rẩy rẩy mở miệng, “Ngài là, là tới làm gì? Ngài, ngài, ặc, ngài là ai thế?”
Sợ hãi khiến tôi nói lắp chẳng tròn câu, đồng thời còn không kìm được mà dùng đến “ngài”.
Tôi nghe thấy một tiếng cười khẽ phát ra từ trong bóng đêm phía bên kia.
Đây là có ý gì?! Mấy lời này của tôi có gì mắc cười à? Hay là đang cười tôi thiếu hiểu biết?
Tôi nắm chặt con dao phay vừa mới lấy được, nếu, nếu hắn dám đến, tôi sẽ liều mạng với hắn luôn!
Hắn bắt đầu di chuyển, tôi đến chớp mắt cũng không dám chớp một cái, sợ bỏ lỡ động tác của hắn là giây tiếp theo sẽ bị K.O ngay, nhưng hành động của hắn lại khiến tôi bất ngờ —— hắn quay đầu, chạy ra cửa.
* Knock out: hạ đo ván
Hắn chạy? Hắn chạy???? Tôi nên đuổi theo không????
Lúc tôi còn chưa suy nghĩ kỹ càng thì chân đã tự di chuyển mất rồi. Nếu tôi cứ mãi ở trong phòng bếp không đi, cho dù như thế rất an toàn, nhưng đổi lại cũng sẽ không tìm thấy cách rời khỏi nơi này, mà bóng đen trước mặt này, hắn chính là manh mối duy nhất!
Nếu hắn đúng là người khác luân hồi đến, vậy thì hắn nhất định biết cách rời khỏi nơi này!!
Tôi vẫn chậm một bước.
Vất vả đuổi theo ra phòng bếp, tôi quả thật thấy được bóng dáng của bóng đen, nhưng, chỉ trong tích tắc thôi.
Trong khoảng khắc đó, tôi cảm thấy quen thuộc, điều này càng khiến tôi chắc chắn đối phương là Đặng Tề —— tuy rằng không biết vì sao hắn muốn đạp đổ hắn của thế giới này.
Giây tiếp theo, bóng đen đột nhiên biến mất trong không khí.
Không có bất kỳ xoáy nước nào, hoặc là hiệu ứng sáng chói đặc biệt khi xuyên qua thời không, mà hắn trực tiếp biến mất trong không khí mỏng, thậm chí đến dao động cũng chẳng có.
Manh mối duy nhất của tôi biến mất.
Còn chưa kịp có bất kỳ cảm xúc gì, đột nhiên tôi cảm thấy một cơn gió lạnh thổi qua sau lưng —— thế giới này đã chỉ còn lại có tôi và Đặng Tề, trừ khi ——!
Tôi vừa quay đầu lại, quả nhiên là Đặng Tề, giờ phút này hắn đã hoàn toàn không còn hình người, tất cả cơ quan đều nhờ mấy cọng kinh mạch nối nhau, bay lơ lửng trên không trung, trên sàn nhà hắn đi qua để lại vết máu thật dài.
Bóng đen, không hoàn toàn giết chết hắn.
Mà vừa rồi tôi, dưới tình huống có cơ hội chém thêm vài nhát, lại trực tiếp bỏ qua hắn, đi đuổi theo bóng đen.
Trong lúc nhất thời, tôi hối hận xanh ruột.
Có lẽ, sau khi nghe thấy tiếng lòng tôi, con quái vật này dám chừng sẽ moi ruột tôi ra nhìn coi có xanh thật không. Trong thời khắc nguy nan tôi không khỏi tự giễu nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.