Ba Bạn Cùng Phòng Của Tôi Đều Không Phải Người
Chương 71
Sài Vạn Dạ
25/11/2024
Edit: Mạn Già La
*
Nhưng làm sao mắt có thể tự rơi ra được?!
Tôi vô thức đưa tay chạm vào tròng mắt của mình, giống như sẽ vô thức cảm thấy đau khi nhìn thấy người khác bị tiêm vậy, lúc này, tôi thực sự sợ tròng mắt của mình cũng sẽ đột nhiên “lộc cộc” mà rơi ra.
1
Còn may, loại chuyện khủng khiếp như này đã không xảy ra.
Sau khi bình tĩnh lại một chút, tôi bắt đầu nhớ lại những gì mình nhìn thấy vừa rồi —— điều này chủ yếu là để xác nhận xem liệu tôi có phán đoán sai trong lúc hoảng loạn hay không.
Hốc mắt bị mất tròng mắt vô cùng sạch sẽ, hốc mắt trống rỗng lộ ra, bóng loáng tin tế như phần da còn lại trên khuôn mặt, ngoại trừ chi tiết trũng xuống thì có thể cho tôi thấy nó từng là nơi để tròng mắt, ngoài ra không có chi tiết nào khác giống như bộ phận tròng mắt vừa bị cắt bỏ.
Không có máu, không có tĩnh mạch nối với tròng mắt.
Tôi lại cúi xuống nhìn một lần nữa, xác nhận rằng trên mặt đất cũng không có vết máu.
…… Tròng mắt biến mất một cách khó hiểu như thế, không phải bị lấy ra, cũng không bị móc xuống, mà nó phảng phất như tách ra khỏi cơ thể này một cách rất tự nhiên và hoàn hảo.
Không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra cả.
…… Đúng rồi!
Nếu tròng mắt của Airy biến mất, vậy còn hai người kia thì sao! Liệu trên người bọn họ có xảy ra thay đổi kỳ lạ nào không?! Kết nối chúng lại, có lẽ nó có thể làm cái đầu rối bời của tôi trở nên sáng tỏ hơn!
Tôi lập tức ngồi xổm xuống, lần nữa trở lại trạng thái chân tê tái vừa rồi. Liên tục tự nhủ với mình, kiểm tra là quan trọng nhất, cố gắng bỏ qua nỗi sợ hãi ẩn chứa trong lòng mình, bắt đầu quan sát mặt của hai người còn lại.
Các cơ quan trên khuôn mặt của cả hai đều rất hoàn chỉnh, thậm chí đôi tai giấu sau lớp tóc vẫn ngoan ngoãn nằm đó.
Tôi không tin có trá, vì vậy tôi mạnh dạn lật người bọn họ lại, chạm vào tất cả những bộ phận kỳ lạ, lúc này mới dám đưa ra kết luận —— được rồi, quả thật chỉ có tròng mắt của Airy là biến mất khỏi nơi này.
4
Đây là có ý nghĩa gì? Chẳng lẽ tròng mắt là thứ đối với ý chí thế giới rất quan trọng, là thứ không thể thiếu sao?
Nhưng nếu tròng mắt này rất quan trọng, vậy tại sao tròng mắt của Tất Phi và Trình Thành lại không quan trọng như vậy?
Tôi ngồi xổm trên mặt đất, hai chân tê dại như có vạn con kiến bò liên hồi. Để tiện cho mình thoải mái một chút, tôi dứt khoát ngồi lên người Tất Phi —— dù sao y cũng không nhúc nhích, cũng sẽ không biết là tôi ngồi, tôi đã nghĩ như vậy.
Tại sao lại thế chứ? Tôi giữ các manh mối trong não mình, cảm thấy hơi chật chội, đây là cảm giác mà tôi chưa từng có trong một năm qua —— mặc dù tôi không thể hiểu được ý chí thế giới, nhưng hành vi của nó luôn có logic, miễn là tôi suy luận hơn một chút, là có thể hiểu nó đang làm gì.
Ví dụ như nó đột nhiên giết Cung Đương, tôi biết nó đang xóa đi sai lầm mà mình để lại; chẳng hạn như Tiểu gầy đột nhiên biến mất khỏi thế giới này, tôi biết cậu ta thế chỗ Đặng Tề.
Nhưng giờ đây, hành động lấy tròng mắt đi, khiến tôi không thể nghĩ ra nửa phần logic liên quan đến nó.
Khi tôi đang nghĩ, bỗng nhiên cảm thấy thứ dưới mông mình dường như đang di chuyển.
Nhưng thứ tôi đang ngồi, rõ ràng là một “vật chết” mà?!
Trong nhất thời tóc gáy dựng đứng, tôi chỉ muốn thoát khỏi cái thứ mình đang ngồi lên, không màng đến chỗ trước mặt, lao thẳng về phía trước, ngã nhào vào người Trình Thành.
Tôi giật mình quay lại, mới biết mình đã ngồi quá lâu, ngồi cong luôn cái chân phải cứng đơ của Tất Phi.
Cho dù “vật chết”, hay nói cách khác, cho dù là vật thể, cũng không thể thoát khỏi lực quán tính.
…… Tự mình dọa mình thật là muốn mạng mà.
Tôi vừa muốn đứng dậy khỏi người Trình Thành, đột nhiên phát hiện vị trí mình ngã xuống lại vừa hay đối diện với cái miệng đang há ra của y —— vẻ mặt của Trình Thành rất kỳ lạ, chỉ có một mình y là há miệng.
À, không có hôi miệng.
9
Nhận ra mình đang bôi nhọ Trình Thành khi “còn sống” có hôi miệng, trong lòng lại thay đổi cách nói —— à, hẳn là trong miệng không có mùi gì.
Nói cách khác, ngoại trừ nhiệt độ cơ thể, ngay cả mùi đặc biệt của cơ thể con người cũng đã rời khỏi ba cơ thể này.
Tôi cảm thấy thật thần kỳ, không khỏi nhìn lại lần nữa, tình cờ lần nhìn này, làm tôi chợt sững sờ nhìn cơ thể của Trình Thành —— biểu cảm trên miệng y thật sự kỳ lạ, khiến tôi không dám nhìn nhiều, cho đến khi khoảnh khắc chợt liếc mắt vừa rồi, tôi mới nhận thấy có gì đó không ổn.
Trong miệng y…… hình như không có gì cả.
1
Đệt! Không thể nào!
Dựng tóc gáy, đồng thời, con rắn nhỏ logic rời rạc của mình lại có lối thoát, bắt đầu hào hứng quay quanh.
Rất khó để giải thích cảm xúc này, tôi vừa sợ hãi, khiếp sợ, lại vừa phấn khích, mong chờ, với những cảm xúc phức tạp này, mở miệng y ra.
Thật sự không có đầu lưỡi!
3
Để chứng minh rằng không có lưỡi, tôi thậm chí còn cố gắng kìm chế cơn buồn nôn, cho tay vào khuấy động hai lần —— thật ra thì tôi không cần phải kìm chế cơn buồn nôn, bởi vì trong miệng y không có chút nước bọt nào.
Chỗ lưỡi bị đứt rất gọn gàng, gọn đến mức tôi còn không nghĩ đó là vết dao cắt, giống như Airy, không có vết máu, cũng không phải bị người khác cưỡng ép rút ra hay tước xuống, ngược lại giống như là rơi ra tự nhiên hơn.
Cho nên, cho nên logic của tôi là chính xác! Tôi phấn khích hẳn, phần thiếu của một người Airy không thể tính là bằng chứng, nhưng hai người đều thiếu một bộ phận, chẳng phải đã chứng minh đây là chuyện lớn sao?!
Tôi lại chồm dậy, kiểm tra khắp người Tất Phi, thậm chí còn cố sức lật người y lại, lột quần áo y xem có lỗ thủng nào ở sau lưng và ngực trước không.
1
Mãi cho đến khi mồ hôi đầm đìa, phí sức một hồi, tôi mới nhận ra mình lại làm ra hành động “bóng tối dưới đèn”[1] —— đồng dạng là miệng, tôi vẫn chưa kiểm tra.
Khi lần nữa mở miệng Tất Phi ra, tôi không còn chút sợ hãi nào nữa, trong lòng chỉ còn lại sự chờ đợi —— trong phút chốc vừa nhìn thấy miệng y, tôi kích động đến suýt nhảy cẫng từ dưới đất lên —— y thực sự thiếu mất một cơ quan, y không có hàm răng!!
3
Ba mươi hai chiếc răng hàm phần lợi của Tất Phi đã hoàn toàn biến mất khỏi khoang miệng, tôi tưởng tượng nó tồn tại một mình trông sẽ như thế nào, thật sự có hơi giống răng giả rung rinh múa may trong không khí, nên tôi khẽ cười ra tiếng.
Ok, bây giờ có thể xác nhận —— mặc dù ý chí thế giới đã vứt bỏ ba cơ thể này, nhưng đã lấy đi ba bộ phận trên cơ thể chúng nó: Đôi mắt, đầu lưỡi, hàm răng.
Tại sao ba bộ phận này bị lấy đi? Đôi mắt? Đôi mắt có thể nhìn. Đầu lưỡi, đầu lưỡi có thể, có thể nếm mùi vị? Hàm răng, hàm răng có thể, có thể...... nhai?
Tôi lắc đầu, chỉ cảm thấy ý tưởng này của mình rất kỳ lạ.
Nếu vì ba bộ phận đó mà vứt bỏ ba cơ thể này, nghĩ thế nào cũng rất sai phải không? Tại sao phải là mắt của Airy thay vì là mắt của Tất Phi? Vấn đề cùng loại tôi có thể hỏi rất rất nhiều.
Nói cách khác, nếu chỉ muốn đôi mắt, muốn hàm răng, muốn đầu lưỡi, thì với sức mạnh của ý chí thế giới, tại sao nó không lấy ba thứ này từ người thường, mà thế nào cũng phải lấy từ ba người bọn họ?
…… Từ từ.
Tôi chợt nhận ra có lẽ mình đã nghĩ ra vấn đề mấu chốt, một con đường sáng dần mở ra giữa đầu tôi.
“Người thường”, “Ba người bọn họ” ——
…… Tôi biết vấn đề của tôi ở đâu rồi!
Bấy giờ tôi mới nhận ra tất cả những suy nghĩ trước đây của mình đã phạm phải một sai lầm lớn, bề ngoài, tôi đã chấp nhận sự thật rằng ba người ABC không phải là con người, nhưng khi suy nghĩ, tôi lại tự nhiên dùng suy nghĩ của con người để bao che hành vi của bọn họ —— với lối suy nghĩ như vậy, không tự xoay mình vòng vòng mới là lạ.
Cơ thể con người thực ra rất kỳ lạ, nó giống như một công ty lớn hoạt động trong thời gian dài, cần có sự hợp tác của các bộ phận thì chúng mới vận hành được. Nếu bị chặt đầu thì chúng ta sẽ chết; nếu trái tim bị đâm xuyên, chúng ta sẽ chết; nếu chỉ là một vết thương hở, nhưng mất máu quá nhiều, chúng ta vẫn không thể thoát khỏi số phận phải chết.
Nghĩ kỹ lại, chính sự yếu ớt này đã giúp chúng ta thoát khỏi xiềng xích của đạo đức —— nếu, chúng ta bị chặt đầu mà không chết, thì sao?
4
Phần đầu vẫn có thể suy nghĩ, nhưng không còn có thể điều khiển chuyển động của cơ thể; cơ thể không có khả năng suy nghĩ, nhưng có thể đi lại trên mặt đất. Vậy lúc này, rốt cuộc bộ phận nào mới là “tôi”?
Chưa kể vấn đề nếu là bị chặt làm đôi nhưng vẫn còn sống, vậy càng khiến người ta thêm rối rắm hơn.
Tóm lại, câu hỏi là —— rốt cuộc con người là gì —— cũng chính là “tôi là ai” kinh điển.
Nếu một người bị chặt lìa tay, thì thay tay mới, lìa chân thì thay chân giả, thì cuối cùng giống như Con tàu của Theseus [2], người này vẫn có thể vẫn là hắn bản gốc sao?
2
May là sau khi bộ não bị hủy hoại, con người sẽ trực tiếp đối mặt với vấn đề tử vong, nếu ngay cả bộ não cũng có thể thay thế được, vấn đề này sẽ càng trở nên rắc rối hơn.
Cơ thể con người không có “trung tâm”, bất kỳ bộ phận nào bị phá hư cũng có thể dẫn đến cái chết. Cho dù bộ não là bộ phận quan trọng nhất đóng vai trò chỉ huy cũng không ngăn được việc nó bị nhốt trong cơ thể này —— nếu đem con người và bộ não vẽ một dấu bằng, vậy chẳng phải thừa nhận sự thật rằng chúng ta thực sự bị nhốt trong một cơ thể?
Con người không bao giờ có thể liên hệ với một cơ quan nào đó, chỉ có thể mơ hồ coi một cơ thể hoàn chỉnh là chính mình, nhưng không thể nói rõ mình rốt cuộc là gì, ý thức và suy nghĩ của mình lại từ đâu mà đến.
7
Cho nên, khi tôi nhìn thấy ba “thi thể” này, sẽ cho rằng chúng nó đã chết. Khi tôi thấy chúng nó mất đi ba cơ quan, tôi liền tự động cho rằng ai đó đã lấy đi một bộ phận của chúng nó.
Đây là tư duy logic bình thường của con người.
…… Nhưng tôi quên mất, chúng nó vốn không phải là con người.
Không phải là con người có nghĩa là chúng không trăn trở trước câu hỏi “tôi là ai” của con người. Ma chú đạo đức của con người trước giờ chỉ nhằm vào con người, nhưng cho đến nay không có nhắm vào người ngoài tộc.
Cho nên là, khái niệm “lấy đi” “một phần”, thậm chí là “chết” của tôi là không chính xác, tôi không thể dùng logic của con người để đo đạc một chủng tộc mà mình không hiểu biết —— ngay cả bây giờ, tôi đã phát hiện ra rằng đối phương cực kỳ giống với con người.
Cũng không phải bị lấy đi, có lẽ không có chết, một chủng tộc khác, dấu vết dường như rất nhẹ tự mình rơi ra...... đủ loại bằng chứng đan chéo, sinh sôi nảy nở trong đầu tôi, cuối cùng cũng có một lối thoát.
Tôi bị chấn động rồi, nếu, nếu đúng là vậy thật, vậy là hoàn toàn thông suốt rồi!
Tôi cảm thấy con đường phía trước sáng ngời hẳn, một ánh sáng rực rỡ soi sáng hướng suy nghĩ của tôi.
Nếu, đối với chủng tộc này, chúng nó có “trung tâm” thì sao?!
*
Airy là đôi mắt, Tất Phi là hàm răng, Trình Thành là đầu lưỡi, nếu đối với chúng nó, nó chính là bộ phận này, còn những cơ thể khác là công cụ ngẫu nhiên mọc ra thêm từ bộ phận này, vậy thì quả là không có vấn đề gì về đạo đức rồi.
Cho nên, khi gặp trường hợp khẩn cấp, chúng nó sẽ kim thiền thoát xác, trực tiếp vứt bỏ cơ thể không cần thiết, đưa bản thể của chính mình về nơi an toàn.
Theo cách này, sơ đồ phác thảo của tôi là hoàn toàn chính xác: Theo một nghĩa nào đó, chúng nó trông giống hệt con người, nhưng khi đào bới đến chi tiết, chúng phát triển hơn rất nhiều so với con người.
Chúng nó không có phiền não về đạo đức, không có vấn đề qua đời, nếu có thể thay đổi cơ thể liên tục, tuổi thọ phỏng chừng có thể đạt đến vô tận trong phạm vi của con người.
Về điểm này, quả thực tốt hơn nhiều so với những con người lê lết thân xác mệt mỏi.
Cho nên vết cắt trên ba cơ thể này mới sạch sẽ như vậy —— đây hoàn toàn không phải là “bị” tách ra, mà hoàn toàn là bọn họ tự mình trốn thoát khỏi nơi này.
Bề ngoài, những gì còn lại ở đây là cơ thể hoàn chỉnh của ba “người”, ngay cả khi đã phát hiện được một số bộ phận bị thiếu, cũng sẽ vì chiếm tỉ lệ lớn, sẽ bị mọi người coi là phần sót lại của xác chết.
Nhưng trên thực tế, những phần còn lại này, là không có nghĩa đối với đám “người” chúng nó.
Chẳng qua chỉ là một cơ thể phức tạp được sinh ra để dễ bề hành động thôi.
Giây tiếp theo, có tiếng vỗ tay như sấm.
6
Cái gì?! Thứ gì?!
Khi tôi nghĩ đến đây, đột nhiên nghe thấy một loạt tiếng vỗ tay liên tục, nó vang lên trong WC yên tĩnh, có vẻ đặc biệt quỷ dị —— ngay sau đó, tôi nhận ra, tiếng vỗ tay đó vốn không phải ở trong WC, mà là ở trong đầu tôi.
Không có tiếng vang, tai không thể nghe thấy, và nó đi thẳng vào đầu tôi, tạo ra tiếng vỗ tay mà tai hiểu là âm thanh.
1
Mẹo này tôi rất quen thuộc. Nguyên lý quả thật giống như đúc với “tiếng lòng”.
…… Là ý chí thế giới.
Tiếng vỗ tay vẫn tiếp tục, tôi không chắc trong nền văn minh của “chúng nó”, ý nghĩa của tiếng vỗ tay có giống với của nhân loại hay không, nhưng nếu cả hai bên không khác nhau nhiều, tôi sẽ coi đó như là đối phương đang khen ngợi tôi vì có thể đi được đến hôm nay.
Tiếng vỗ tay chợt dừng lại, cánh cửa sau lưng tôi đột ngột phát ra tiếng “kẽo kẹt”, như thể nó đang nối tiếp tiếng vỗ tay, không ngừng lắc qua lắc lại, “kẽo kẹt kẽo kẹt” thúc giục tôi.
1
Tôi cứng đờ đứng tại chỗ, thứ nhất, là vừa rồi tôi xác định mình đã đóng cửa cẩn thận, mà ngoài cửa cũng không có gió to, thứ hai......
Cổ hơi thở này, không giống như còn ở ký túc xá nữa.
Tôi cảm thấy tim mình đập như trống trở lại, cánh cửa sau lưng truyền đến cảm giác tôi quen thuộc, trong nháy mắt đó, tôi không kiểm soát được cảm xúc của mình, nhìn thẳng lại phía sau.
Phóng tầm mắt ra xa, toàn là căn phòng trống rỗng, chỉ còn lại tủ sách, bàn, ghế và ô cửa sổ kỳ lạ dường như phát ra ánh sáng tự nhiên.
Tôi nghe thấy tim mình hẫng một nhịp.
…… Đây là thư phòng trong “Thế giới biệt thự” kia.
Cái thư phòng cất giấu căn phòng tối đó.
Tôi đã trở về.
3
———
• Chú thích:
[1] Bóng tối dưới đèn - 灯下黑: Bóng tối dưới đèn, tiếng Anh là dark under light, nguyên là để chỉ vùng tối dưới đèn do bị chính đèn cản lại khi chiếu sáng. Bây giờ nó được mở rộng như sau:
1. Mọi người không nhìn thấy và cảm nhận được những sự vật và sự kiện xảy ra gần họ
2. Các cơ quan chịu trách nhiệm chống lại các hoạt động bất hợp pháp có xu hướng tự mình thực hiện các hoạt động bất hợp pháp, chẳng hạn như nhân viên của các cơ quan chống ma túy tham gia trong buôn bán ma túy, công an tham gia xã hội đen,
3. Nó cũng thường được dùng để chỉ nơi càng nguy hiểm thì càng an toàn,
4. Nó cũng ám chỉ việc cố gắng nhìn trộm bí mật của nhau.
[2] NGHỊCH LÝ CON TÀU CỦA THESEUS –Nghịch lý về sự thay đổi
Trong thần thoại Hy Lạp, Theseus là người hùng, vua sáng lập Athens. Có phiên bản nói rằng ông cũng chính là Poseidon. Sự tồn tại của nhân vật Theseus thực sự chưa được chứng minh, nhưng các học giả tin rằng ông sống trong thời kỳ Đồ Đồng muộn, có thể là một vị vua trong thế kỷ VIII hoặc IX TCN.
Theseus sở hữu một con tàu mang tên mình, ông dùng nó trong cuộc hành trình từ đảo Crete đến Athens. Sau một trận chiến lớn, con tàu được giữ lại tại một bến cảng để bảo tồn. Năm tháng trôi đi, một số phần gỗ của nó được thay thế để nó luôn tươi mới. Hơn một thế kỷ sau hay lâu hơn không rõ, tất cả các bộ phận của con tàu đều được thay thế. Vậy thì con tàu của Theseus có còn thực sự là chính nó hay không? Hơn thế nữa, nếu tập hợp mọi bộ phận cũ của nó lại, với giả sử rằng chúng chỉ cũ chứ không bị mục rỗng hư nát, tạo nên một con tàu mới nhằm mục đích đem ra trưng bày cho dân chúng chẳng hạn thì bản chất của nó là gì? Nó có phải là chính con tàu ban đầu của Theseus hay là một con tàu khác hoàn toàn? Nói ngắn gọn, giữa con tàu thay thế và con tàu tái tạo, đâu mới thực sự là con tàu của Theseus, và đâu là con tàu mới hoàn toàn?
Nếu câu trả lời con tàu thay thế không phải là con tàu Theseus thì điều này được công nhận từ lúc nào? Từ khi bộ phận cuối cùng của nó bị thay thế? Hay chỉ cần một nửa thôi? Còn nếu nó là con tàu Theseus thì con tàu tái tạo mang danh tính gì đây? Vấn đề con tàu của Theseus được xem là nghịch lý bởi một mặt, bạn có thể tìm ra câu trả lời có vẻ hợp lý nhưng mặt khác, bạn lại tìm ra được một câu trả lời khác đầy mâu thuẫn.
Vấn đề về con tàu của Theseus là một nghịch lý, nghịch lý về sự thay đổi và nghịch lý về sự tồn tại. Nó đặt ra vấn đề bản chất của chủ thể. Nghịch lý được thảo luận giữa các triết gia cổ đại Heraclitus và Plato trong các tác phẩm của Plutarch, gần đây hơn của Thomas Hobbes và John Locke. Plutarch đặt ra câu hỏi thứ nhất: liệu con tàu thay thế có còn là con tàu ban đầu? Hàng thế kỷ sau, Thomas Hobbes nâng tầm vấn đề lên bằng câu hỏi thứ hai: giữa con tàu thay thế và con tàu tái tạo, đâu mới là con tàu thực sự của Theseus?
Kể từ khi ra đời cho đến nay, con tàu của Theseus chưa bao giờ và có thể nó sẽ không bao giờ có được một giải pháp cuối cùng, nó sẽ luôn tồn tại như một vấn đề bí ẩn hấp dẫn nhất trong những thắc mắc của con người giữa vũ trụ này.
1
Vấn đề con tàu của Theseus còn đặt nặng bản chất đâu mới thực sự là chính chúng ta. Đâu mới là cái tôi, là bản thể cá nhân duy nhất? Linh hồn? Tính cách? Kí ức và những trải nghiệm? Nhưng ngay cả những điều ấy cũng luôn biến đổi liên tục trong dòng chảy của thời gian, một hình thái của sự thay thế. Tôi khi mới sinh ra và tôi hiện nay liệu có thực sự là một? Tôi ăn uống, sinh hoạt, vận động thể chất mỗi ngày, cộng thêm quá trình lớn lên và lão hoá, cơ thể tôi thay đổi qua năm tháng. Tôi học hỏi những điều mới mỗi ngày, trải nghiệm những cung bậc cảm xúc khác nhau, va chạm cuộc sống, tiếp xúc mọi người, tất cả khiến tôi có một cách nhìn nhận khác với hôm qua. Tôi đã thay đổi và tôi có còn là tôi? Với tình huống giả tưởng rằng tôi năm mươi tuổi già dặn lão làng gặp tôi hai mươi đầy nhiệt huyết bốc đồng, tôi có còn hiểu tôi khi ấy không? Quan trọng hơn, nếu tôi năm mươi và tôi hai mươi chỉ là một cái tôi duy nhất thì tôi hai mươi có thực sự nhận ra được chính mình nhưng là tôi năm mươi bởi hai bản thể chỉ là một? Nếu có thì tôi hai mươi căn cứ vào đâu? Diện mạo ư? Chắc không phải vậy.
*
Nhưng làm sao mắt có thể tự rơi ra được?!
Tôi vô thức đưa tay chạm vào tròng mắt của mình, giống như sẽ vô thức cảm thấy đau khi nhìn thấy người khác bị tiêm vậy, lúc này, tôi thực sự sợ tròng mắt của mình cũng sẽ đột nhiên “lộc cộc” mà rơi ra.
1
Còn may, loại chuyện khủng khiếp như này đã không xảy ra.
Sau khi bình tĩnh lại một chút, tôi bắt đầu nhớ lại những gì mình nhìn thấy vừa rồi —— điều này chủ yếu là để xác nhận xem liệu tôi có phán đoán sai trong lúc hoảng loạn hay không.
Hốc mắt bị mất tròng mắt vô cùng sạch sẽ, hốc mắt trống rỗng lộ ra, bóng loáng tin tế như phần da còn lại trên khuôn mặt, ngoại trừ chi tiết trũng xuống thì có thể cho tôi thấy nó từng là nơi để tròng mắt, ngoài ra không có chi tiết nào khác giống như bộ phận tròng mắt vừa bị cắt bỏ.
Không có máu, không có tĩnh mạch nối với tròng mắt.
Tôi lại cúi xuống nhìn một lần nữa, xác nhận rằng trên mặt đất cũng không có vết máu.
…… Tròng mắt biến mất một cách khó hiểu như thế, không phải bị lấy ra, cũng không bị móc xuống, mà nó phảng phất như tách ra khỏi cơ thể này một cách rất tự nhiên và hoàn hảo.
Không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra cả.
…… Đúng rồi!
Nếu tròng mắt của Airy biến mất, vậy còn hai người kia thì sao! Liệu trên người bọn họ có xảy ra thay đổi kỳ lạ nào không?! Kết nối chúng lại, có lẽ nó có thể làm cái đầu rối bời của tôi trở nên sáng tỏ hơn!
Tôi lập tức ngồi xổm xuống, lần nữa trở lại trạng thái chân tê tái vừa rồi. Liên tục tự nhủ với mình, kiểm tra là quan trọng nhất, cố gắng bỏ qua nỗi sợ hãi ẩn chứa trong lòng mình, bắt đầu quan sát mặt của hai người còn lại.
Các cơ quan trên khuôn mặt của cả hai đều rất hoàn chỉnh, thậm chí đôi tai giấu sau lớp tóc vẫn ngoan ngoãn nằm đó.
Tôi không tin có trá, vì vậy tôi mạnh dạn lật người bọn họ lại, chạm vào tất cả những bộ phận kỳ lạ, lúc này mới dám đưa ra kết luận —— được rồi, quả thật chỉ có tròng mắt của Airy là biến mất khỏi nơi này.
4
Đây là có ý nghĩa gì? Chẳng lẽ tròng mắt là thứ đối với ý chí thế giới rất quan trọng, là thứ không thể thiếu sao?
Nhưng nếu tròng mắt này rất quan trọng, vậy tại sao tròng mắt của Tất Phi và Trình Thành lại không quan trọng như vậy?
Tôi ngồi xổm trên mặt đất, hai chân tê dại như có vạn con kiến bò liên hồi. Để tiện cho mình thoải mái một chút, tôi dứt khoát ngồi lên người Tất Phi —— dù sao y cũng không nhúc nhích, cũng sẽ không biết là tôi ngồi, tôi đã nghĩ như vậy.
Tại sao lại thế chứ? Tôi giữ các manh mối trong não mình, cảm thấy hơi chật chội, đây là cảm giác mà tôi chưa từng có trong một năm qua —— mặc dù tôi không thể hiểu được ý chí thế giới, nhưng hành vi của nó luôn có logic, miễn là tôi suy luận hơn một chút, là có thể hiểu nó đang làm gì.
Ví dụ như nó đột nhiên giết Cung Đương, tôi biết nó đang xóa đi sai lầm mà mình để lại; chẳng hạn như Tiểu gầy đột nhiên biến mất khỏi thế giới này, tôi biết cậu ta thế chỗ Đặng Tề.
Nhưng giờ đây, hành động lấy tròng mắt đi, khiến tôi không thể nghĩ ra nửa phần logic liên quan đến nó.
Khi tôi đang nghĩ, bỗng nhiên cảm thấy thứ dưới mông mình dường như đang di chuyển.
Nhưng thứ tôi đang ngồi, rõ ràng là một “vật chết” mà?!
Trong nhất thời tóc gáy dựng đứng, tôi chỉ muốn thoát khỏi cái thứ mình đang ngồi lên, không màng đến chỗ trước mặt, lao thẳng về phía trước, ngã nhào vào người Trình Thành.
Tôi giật mình quay lại, mới biết mình đã ngồi quá lâu, ngồi cong luôn cái chân phải cứng đơ của Tất Phi.
Cho dù “vật chết”, hay nói cách khác, cho dù là vật thể, cũng không thể thoát khỏi lực quán tính.
…… Tự mình dọa mình thật là muốn mạng mà.
Tôi vừa muốn đứng dậy khỏi người Trình Thành, đột nhiên phát hiện vị trí mình ngã xuống lại vừa hay đối diện với cái miệng đang há ra của y —— vẻ mặt của Trình Thành rất kỳ lạ, chỉ có một mình y là há miệng.
À, không có hôi miệng.
9
Nhận ra mình đang bôi nhọ Trình Thành khi “còn sống” có hôi miệng, trong lòng lại thay đổi cách nói —— à, hẳn là trong miệng không có mùi gì.
Nói cách khác, ngoại trừ nhiệt độ cơ thể, ngay cả mùi đặc biệt của cơ thể con người cũng đã rời khỏi ba cơ thể này.
Tôi cảm thấy thật thần kỳ, không khỏi nhìn lại lần nữa, tình cờ lần nhìn này, làm tôi chợt sững sờ nhìn cơ thể của Trình Thành —— biểu cảm trên miệng y thật sự kỳ lạ, khiến tôi không dám nhìn nhiều, cho đến khi khoảnh khắc chợt liếc mắt vừa rồi, tôi mới nhận thấy có gì đó không ổn.
Trong miệng y…… hình như không có gì cả.
1
Đệt! Không thể nào!
Dựng tóc gáy, đồng thời, con rắn nhỏ logic rời rạc của mình lại có lối thoát, bắt đầu hào hứng quay quanh.
Rất khó để giải thích cảm xúc này, tôi vừa sợ hãi, khiếp sợ, lại vừa phấn khích, mong chờ, với những cảm xúc phức tạp này, mở miệng y ra.
Thật sự không có đầu lưỡi!
3
Để chứng minh rằng không có lưỡi, tôi thậm chí còn cố gắng kìm chế cơn buồn nôn, cho tay vào khuấy động hai lần —— thật ra thì tôi không cần phải kìm chế cơn buồn nôn, bởi vì trong miệng y không có chút nước bọt nào.
Chỗ lưỡi bị đứt rất gọn gàng, gọn đến mức tôi còn không nghĩ đó là vết dao cắt, giống như Airy, không có vết máu, cũng không phải bị người khác cưỡng ép rút ra hay tước xuống, ngược lại giống như là rơi ra tự nhiên hơn.
Cho nên, cho nên logic của tôi là chính xác! Tôi phấn khích hẳn, phần thiếu của một người Airy không thể tính là bằng chứng, nhưng hai người đều thiếu một bộ phận, chẳng phải đã chứng minh đây là chuyện lớn sao?!
Tôi lại chồm dậy, kiểm tra khắp người Tất Phi, thậm chí còn cố sức lật người y lại, lột quần áo y xem có lỗ thủng nào ở sau lưng và ngực trước không.
1
Mãi cho đến khi mồ hôi đầm đìa, phí sức một hồi, tôi mới nhận ra mình lại làm ra hành động “bóng tối dưới đèn”[1] —— đồng dạng là miệng, tôi vẫn chưa kiểm tra.
Khi lần nữa mở miệng Tất Phi ra, tôi không còn chút sợ hãi nào nữa, trong lòng chỉ còn lại sự chờ đợi —— trong phút chốc vừa nhìn thấy miệng y, tôi kích động đến suýt nhảy cẫng từ dưới đất lên —— y thực sự thiếu mất một cơ quan, y không có hàm răng!!
3
Ba mươi hai chiếc răng hàm phần lợi của Tất Phi đã hoàn toàn biến mất khỏi khoang miệng, tôi tưởng tượng nó tồn tại một mình trông sẽ như thế nào, thật sự có hơi giống răng giả rung rinh múa may trong không khí, nên tôi khẽ cười ra tiếng.
Ok, bây giờ có thể xác nhận —— mặc dù ý chí thế giới đã vứt bỏ ba cơ thể này, nhưng đã lấy đi ba bộ phận trên cơ thể chúng nó: Đôi mắt, đầu lưỡi, hàm răng.
Tại sao ba bộ phận này bị lấy đi? Đôi mắt? Đôi mắt có thể nhìn. Đầu lưỡi, đầu lưỡi có thể, có thể nếm mùi vị? Hàm răng, hàm răng có thể, có thể...... nhai?
Tôi lắc đầu, chỉ cảm thấy ý tưởng này của mình rất kỳ lạ.
Nếu vì ba bộ phận đó mà vứt bỏ ba cơ thể này, nghĩ thế nào cũng rất sai phải không? Tại sao phải là mắt của Airy thay vì là mắt của Tất Phi? Vấn đề cùng loại tôi có thể hỏi rất rất nhiều.
Nói cách khác, nếu chỉ muốn đôi mắt, muốn hàm răng, muốn đầu lưỡi, thì với sức mạnh của ý chí thế giới, tại sao nó không lấy ba thứ này từ người thường, mà thế nào cũng phải lấy từ ba người bọn họ?
…… Từ từ.
Tôi chợt nhận ra có lẽ mình đã nghĩ ra vấn đề mấu chốt, một con đường sáng dần mở ra giữa đầu tôi.
“Người thường”, “Ba người bọn họ” ——
…… Tôi biết vấn đề của tôi ở đâu rồi!
Bấy giờ tôi mới nhận ra tất cả những suy nghĩ trước đây của mình đã phạm phải một sai lầm lớn, bề ngoài, tôi đã chấp nhận sự thật rằng ba người ABC không phải là con người, nhưng khi suy nghĩ, tôi lại tự nhiên dùng suy nghĩ của con người để bao che hành vi của bọn họ —— với lối suy nghĩ như vậy, không tự xoay mình vòng vòng mới là lạ.
Cơ thể con người thực ra rất kỳ lạ, nó giống như một công ty lớn hoạt động trong thời gian dài, cần có sự hợp tác của các bộ phận thì chúng mới vận hành được. Nếu bị chặt đầu thì chúng ta sẽ chết; nếu trái tim bị đâm xuyên, chúng ta sẽ chết; nếu chỉ là một vết thương hở, nhưng mất máu quá nhiều, chúng ta vẫn không thể thoát khỏi số phận phải chết.
Nghĩ kỹ lại, chính sự yếu ớt này đã giúp chúng ta thoát khỏi xiềng xích của đạo đức —— nếu, chúng ta bị chặt đầu mà không chết, thì sao?
4
Phần đầu vẫn có thể suy nghĩ, nhưng không còn có thể điều khiển chuyển động của cơ thể; cơ thể không có khả năng suy nghĩ, nhưng có thể đi lại trên mặt đất. Vậy lúc này, rốt cuộc bộ phận nào mới là “tôi”?
Chưa kể vấn đề nếu là bị chặt làm đôi nhưng vẫn còn sống, vậy càng khiến người ta thêm rối rắm hơn.
Tóm lại, câu hỏi là —— rốt cuộc con người là gì —— cũng chính là “tôi là ai” kinh điển.
Nếu một người bị chặt lìa tay, thì thay tay mới, lìa chân thì thay chân giả, thì cuối cùng giống như Con tàu của Theseus [2], người này vẫn có thể vẫn là hắn bản gốc sao?
2
May là sau khi bộ não bị hủy hoại, con người sẽ trực tiếp đối mặt với vấn đề tử vong, nếu ngay cả bộ não cũng có thể thay thế được, vấn đề này sẽ càng trở nên rắc rối hơn.
Cơ thể con người không có “trung tâm”, bất kỳ bộ phận nào bị phá hư cũng có thể dẫn đến cái chết. Cho dù bộ não là bộ phận quan trọng nhất đóng vai trò chỉ huy cũng không ngăn được việc nó bị nhốt trong cơ thể này —— nếu đem con người và bộ não vẽ một dấu bằng, vậy chẳng phải thừa nhận sự thật rằng chúng ta thực sự bị nhốt trong một cơ thể?
Con người không bao giờ có thể liên hệ với một cơ quan nào đó, chỉ có thể mơ hồ coi một cơ thể hoàn chỉnh là chính mình, nhưng không thể nói rõ mình rốt cuộc là gì, ý thức và suy nghĩ của mình lại từ đâu mà đến.
7
Cho nên, khi tôi nhìn thấy ba “thi thể” này, sẽ cho rằng chúng nó đã chết. Khi tôi thấy chúng nó mất đi ba cơ quan, tôi liền tự động cho rằng ai đó đã lấy đi một bộ phận của chúng nó.
Đây là tư duy logic bình thường của con người.
…… Nhưng tôi quên mất, chúng nó vốn không phải là con người.
Không phải là con người có nghĩa là chúng không trăn trở trước câu hỏi “tôi là ai” của con người. Ma chú đạo đức của con người trước giờ chỉ nhằm vào con người, nhưng cho đến nay không có nhắm vào người ngoài tộc.
Cho nên là, khái niệm “lấy đi” “một phần”, thậm chí là “chết” của tôi là không chính xác, tôi không thể dùng logic của con người để đo đạc một chủng tộc mà mình không hiểu biết —— ngay cả bây giờ, tôi đã phát hiện ra rằng đối phương cực kỳ giống với con người.
Cũng không phải bị lấy đi, có lẽ không có chết, một chủng tộc khác, dấu vết dường như rất nhẹ tự mình rơi ra...... đủ loại bằng chứng đan chéo, sinh sôi nảy nở trong đầu tôi, cuối cùng cũng có một lối thoát.
Tôi bị chấn động rồi, nếu, nếu đúng là vậy thật, vậy là hoàn toàn thông suốt rồi!
Tôi cảm thấy con đường phía trước sáng ngời hẳn, một ánh sáng rực rỡ soi sáng hướng suy nghĩ của tôi.
Nếu, đối với chủng tộc này, chúng nó có “trung tâm” thì sao?!
*
Airy là đôi mắt, Tất Phi là hàm răng, Trình Thành là đầu lưỡi, nếu đối với chúng nó, nó chính là bộ phận này, còn những cơ thể khác là công cụ ngẫu nhiên mọc ra thêm từ bộ phận này, vậy thì quả là không có vấn đề gì về đạo đức rồi.
Cho nên, khi gặp trường hợp khẩn cấp, chúng nó sẽ kim thiền thoát xác, trực tiếp vứt bỏ cơ thể không cần thiết, đưa bản thể của chính mình về nơi an toàn.
Theo cách này, sơ đồ phác thảo của tôi là hoàn toàn chính xác: Theo một nghĩa nào đó, chúng nó trông giống hệt con người, nhưng khi đào bới đến chi tiết, chúng phát triển hơn rất nhiều so với con người.
Chúng nó không có phiền não về đạo đức, không có vấn đề qua đời, nếu có thể thay đổi cơ thể liên tục, tuổi thọ phỏng chừng có thể đạt đến vô tận trong phạm vi của con người.
Về điểm này, quả thực tốt hơn nhiều so với những con người lê lết thân xác mệt mỏi.
Cho nên vết cắt trên ba cơ thể này mới sạch sẽ như vậy —— đây hoàn toàn không phải là “bị” tách ra, mà hoàn toàn là bọn họ tự mình trốn thoát khỏi nơi này.
Bề ngoài, những gì còn lại ở đây là cơ thể hoàn chỉnh của ba “người”, ngay cả khi đã phát hiện được một số bộ phận bị thiếu, cũng sẽ vì chiếm tỉ lệ lớn, sẽ bị mọi người coi là phần sót lại của xác chết.
Nhưng trên thực tế, những phần còn lại này, là không có nghĩa đối với đám “người” chúng nó.
Chẳng qua chỉ là một cơ thể phức tạp được sinh ra để dễ bề hành động thôi.
Giây tiếp theo, có tiếng vỗ tay như sấm.
6
Cái gì?! Thứ gì?!
Khi tôi nghĩ đến đây, đột nhiên nghe thấy một loạt tiếng vỗ tay liên tục, nó vang lên trong WC yên tĩnh, có vẻ đặc biệt quỷ dị —— ngay sau đó, tôi nhận ra, tiếng vỗ tay đó vốn không phải ở trong WC, mà là ở trong đầu tôi.
Không có tiếng vang, tai không thể nghe thấy, và nó đi thẳng vào đầu tôi, tạo ra tiếng vỗ tay mà tai hiểu là âm thanh.
1
Mẹo này tôi rất quen thuộc. Nguyên lý quả thật giống như đúc với “tiếng lòng”.
…… Là ý chí thế giới.
Tiếng vỗ tay vẫn tiếp tục, tôi không chắc trong nền văn minh của “chúng nó”, ý nghĩa của tiếng vỗ tay có giống với của nhân loại hay không, nhưng nếu cả hai bên không khác nhau nhiều, tôi sẽ coi đó như là đối phương đang khen ngợi tôi vì có thể đi được đến hôm nay.
Tiếng vỗ tay chợt dừng lại, cánh cửa sau lưng tôi đột ngột phát ra tiếng “kẽo kẹt”, như thể nó đang nối tiếp tiếng vỗ tay, không ngừng lắc qua lắc lại, “kẽo kẹt kẽo kẹt” thúc giục tôi.
1
Tôi cứng đờ đứng tại chỗ, thứ nhất, là vừa rồi tôi xác định mình đã đóng cửa cẩn thận, mà ngoài cửa cũng không có gió to, thứ hai......
Cổ hơi thở này, không giống như còn ở ký túc xá nữa.
Tôi cảm thấy tim mình đập như trống trở lại, cánh cửa sau lưng truyền đến cảm giác tôi quen thuộc, trong nháy mắt đó, tôi không kiểm soát được cảm xúc của mình, nhìn thẳng lại phía sau.
Phóng tầm mắt ra xa, toàn là căn phòng trống rỗng, chỉ còn lại tủ sách, bàn, ghế và ô cửa sổ kỳ lạ dường như phát ra ánh sáng tự nhiên.
Tôi nghe thấy tim mình hẫng một nhịp.
…… Đây là thư phòng trong “Thế giới biệt thự” kia.
Cái thư phòng cất giấu căn phòng tối đó.
Tôi đã trở về.
3
———
• Chú thích:
[1] Bóng tối dưới đèn - 灯下黑: Bóng tối dưới đèn, tiếng Anh là dark under light, nguyên là để chỉ vùng tối dưới đèn do bị chính đèn cản lại khi chiếu sáng. Bây giờ nó được mở rộng như sau:
1. Mọi người không nhìn thấy và cảm nhận được những sự vật và sự kiện xảy ra gần họ
2. Các cơ quan chịu trách nhiệm chống lại các hoạt động bất hợp pháp có xu hướng tự mình thực hiện các hoạt động bất hợp pháp, chẳng hạn như nhân viên của các cơ quan chống ma túy tham gia trong buôn bán ma túy, công an tham gia xã hội đen,
3. Nó cũng thường được dùng để chỉ nơi càng nguy hiểm thì càng an toàn,
4. Nó cũng ám chỉ việc cố gắng nhìn trộm bí mật của nhau.
[2] NGHỊCH LÝ CON TÀU CỦA THESEUS –Nghịch lý về sự thay đổi
Trong thần thoại Hy Lạp, Theseus là người hùng, vua sáng lập Athens. Có phiên bản nói rằng ông cũng chính là Poseidon. Sự tồn tại của nhân vật Theseus thực sự chưa được chứng minh, nhưng các học giả tin rằng ông sống trong thời kỳ Đồ Đồng muộn, có thể là một vị vua trong thế kỷ VIII hoặc IX TCN.
Theseus sở hữu một con tàu mang tên mình, ông dùng nó trong cuộc hành trình từ đảo Crete đến Athens. Sau một trận chiến lớn, con tàu được giữ lại tại một bến cảng để bảo tồn. Năm tháng trôi đi, một số phần gỗ của nó được thay thế để nó luôn tươi mới. Hơn một thế kỷ sau hay lâu hơn không rõ, tất cả các bộ phận của con tàu đều được thay thế. Vậy thì con tàu của Theseus có còn thực sự là chính nó hay không? Hơn thế nữa, nếu tập hợp mọi bộ phận cũ của nó lại, với giả sử rằng chúng chỉ cũ chứ không bị mục rỗng hư nát, tạo nên một con tàu mới nhằm mục đích đem ra trưng bày cho dân chúng chẳng hạn thì bản chất của nó là gì? Nó có phải là chính con tàu ban đầu của Theseus hay là một con tàu khác hoàn toàn? Nói ngắn gọn, giữa con tàu thay thế và con tàu tái tạo, đâu mới thực sự là con tàu của Theseus, và đâu là con tàu mới hoàn toàn?
Nếu câu trả lời con tàu thay thế không phải là con tàu Theseus thì điều này được công nhận từ lúc nào? Từ khi bộ phận cuối cùng của nó bị thay thế? Hay chỉ cần một nửa thôi? Còn nếu nó là con tàu Theseus thì con tàu tái tạo mang danh tính gì đây? Vấn đề con tàu của Theseus được xem là nghịch lý bởi một mặt, bạn có thể tìm ra câu trả lời có vẻ hợp lý nhưng mặt khác, bạn lại tìm ra được một câu trả lời khác đầy mâu thuẫn.
Vấn đề về con tàu của Theseus là một nghịch lý, nghịch lý về sự thay đổi và nghịch lý về sự tồn tại. Nó đặt ra vấn đề bản chất của chủ thể. Nghịch lý được thảo luận giữa các triết gia cổ đại Heraclitus và Plato trong các tác phẩm của Plutarch, gần đây hơn của Thomas Hobbes và John Locke. Plutarch đặt ra câu hỏi thứ nhất: liệu con tàu thay thế có còn là con tàu ban đầu? Hàng thế kỷ sau, Thomas Hobbes nâng tầm vấn đề lên bằng câu hỏi thứ hai: giữa con tàu thay thế và con tàu tái tạo, đâu mới là con tàu thực sự của Theseus?
Kể từ khi ra đời cho đến nay, con tàu của Theseus chưa bao giờ và có thể nó sẽ không bao giờ có được một giải pháp cuối cùng, nó sẽ luôn tồn tại như một vấn đề bí ẩn hấp dẫn nhất trong những thắc mắc của con người giữa vũ trụ này.
1
Vấn đề con tàu của Theseus còn đặt nặng bản chất đâu mới thực sự là chính chúng ta. Đâu mới là cái tôi, là bản thể cá nhân duy nhất? Linh hồn? Tính cách? Kí ức và những trải nghiệm? Nhưng ngay cả những điều ấy cũng luôn biến đổi liên tục trong dòng chảy của thời gian, một hình thái của sự thay thế. Tôi khi mới sinh ra và tôi hiện nay liệu có thực sự là một? Tôi ăn uống, sinh hoạt, vận động thể chất mỗi ngày, cộng thêm quá trình lớn lên và lão hoá, cơ thể tôi thay đổi qua năm tháng. Tôi học hỏi những điều mới mỗi ngày, trải nghiệm những cung bậc cảm xúc khác nhau, va chạm cuộc sống, tiếp xúc mọi người, tất cả khiến tôi có một cách nhìn nhận khác với hôm qua. Tôi đã thay đổi và tôi có còn là tôi? Với tình huống giả tưởng rằng tôi năm mươi tuổi già dặn lão làng gặp tôi hai mươi đầy nhiệt huyết bốc đồng, tôi có còn hiểu tôi khi ấy không? Quan trọng hơn, nếu tôi năm mươi và tôi hai mươi chỉ là một cái tôi duy nhất thì tôi hai mươi có thực sự nhận ra được chính mình nhưng là tôi năm mươi bởi hai bản thể chỉ là một? Nếu có thì tôi hai mươi căn cứ vào đâu? Diện mạo ư? Chắc không phải vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.