Ba Bạn Cùng Phòng Của Tôi Đều Không Phải Người
Chương 9
Sài Vạn Dạ
15/02/2023
Edit: Mạn Già La
*
Tôi giơ điện thoại lên, đưa nó đến trước mặt, ánh sáng mỏng manh chiếu vào mắt tôi —— “Bạn là ai?”
Hửm?
Tôi xác nhận lại vài lần, quả thật tin nhắn này chỉ cụt ngủn chẳng đầu chẳng đuôi như tin nhắn trước —— khiến tôi chẳng thể hiểu nổi đối phương muốn diễn đạt điều gì.
Nếu đã gửi tin nhắn qua cho tôi dưới tình huống không có tín hiệu, thế sao có thể sẽ không biết tôi là ai được? Tôi cảm thấy đối phương có chút dở hơi, nếu đã có loại năng lực siêu nhiên có thể gửi tin nhắn mà không cần tín hiệu này, nhưng lại không có năng lực điều tra thân phận của tôi, đùa gì vậy trời?
Tôi thoát khỏi tin nhắn mới nhất này, phát hiện nó đang nằm bên cạnh “Trước abc là gì” lần trước đó.
Cũng đúng thôi, ít nhất ám chỉ tôi rằng chúng nó là cùng một “người” gửi.
Không nghĩ ra cách giải hai tin nhắn, tôi lại cất điện thoại vào túi, đi về phía A.
Ánh trăng vươn tia sáng của nó chiếu lên người hắn. Tôi nương theo ánh sáng mù mờ, hắn lại lần nữa nằm ngay đơ trên giường, là “phẳng” thật, hoàn toàn không tồn tại thêm vật nào khác.
Nhưng lần này, lúc tôi nhìn thấy hắn, không hề sợ hãi tí nào cả.
Nhìn ngón tay phẳng lì, tôi nhớ đến dáng vẻ linh hoạt ban ngày của nó, lại nhìn hốc mắt trống rỗng, tôi nhớ đến dáng vẻ linh động của nó ban ngày.
Lần đầu tiên cảm thấy rằng, cho dù ban đêm hắn đáng sợ thế nào, thì ban ngày cũng là một con người bình thường mà thôi.
Nghĩ thế là không sợ hãi nữa.
Tôi hít sâu một hơi, nhắm hai mắt, sờ soạng về phía trước.
Mềm mại, mượt mà, có thể nắm chặt trong lòng bàn tay..... da người?
Tôi giật mình mở mắt ra, xoa hai lần.
...... Không đúng.
Tôi lấy “da người” trong tay lại gần, đưa đến trước mặt, đây là lần đầu tiên tôi không thấy sợ hãi, nên cũng là lần đầu tiên quan sát “da” của A gần như vậy.
Tôi nhìn thật kỹ lưỡng, ngũ quan của hắn quả thực rất chân thật, nhưng một khi lại gần thì sẽ phát hiện —— trên gương mặt cũng không hề có lỗ chân lông như người thật, mà là hoàn toàn bóng loáng tinh tế, ngũ quan tuy tinh xảo, nhưng sau khi để gần thì lại lộ ra dấu vết ngay.
Căn bản không phải da người, mà xúc cảm của nó giống búp bê bơm hơi hơn.
Búp bê bơm hơi, búp bê gốm sứ, búp bê vải.
...... Tôi đột nhiên có chút thở không nổi.
Rốt cuộc tôi đang ở chỗ nào? Ký túc xá? Hay là nhà búp bê?
...... Chờ đã.
Tôi cầm lấy điện thoại, đột nhiên tôi có chút hiểu được ý tin nhắn này.
Nếu bọn họ, một là búp bê bơm hơi, một là búp bê gốm sứ, một là búp bê vải.
Vậy thì tôi là ai?
Rốt cuộc tôi là thứ gì?!
*
Ý nghĩ đấy khiến tôi không khỏi run rẩy.
Tôi là thứ gì? Suy cho cùng có rất ít người sẽ có suy nghĩ như vậy. Dù sao ngay từ sinh ra, tất cả mỗi người chúng ta đều biết chắc bản thân mình là thứ gì.
Cho đến giờ phút này, cuối cùng tôi nảy sinh nghi ngờ với chính mình.
Tôi hoảng sợ mở điện thoại ra, nếu “Bạn là ai?” dẫn dắt tôi, thế thì một tin nhắn khác đó có lẽ cũng đang dẫn dắt tôi!
“Trước abc là gì”.
Trước abc là gì?
abc, abcdefg, không có gì trước abc mà.
Haizz, khoang, nếu abc gọi là abc, vậy vì sao tôi không gọi tiếp abc chứ, vì sao tôi không gọi d nhỉ?
...... Không đúng, không đúng! Chờ chút!
Đầu tôi dần thông suốt, như thể đột nhiên có một chiếc rìu lớn bổ nó ra vậy.
Tôi đứng giữa ký túc xá, cả người đều choáng váng.
Vì sao lại có người tên là ABC chứ?!
Tôi cứ đứng như thế, trông thì không chút sứt mẻ, trên thực tế có dòng nước thật lớn cọ rửa đầu tôi.
Không có gì đáng sợ hơn việc phát hiện ra thế giới quan của mình là sai lầm cả.
Vì sao suốt một trăm ngày, một trăm ngày! Tôi cũng không hề cảm thấy gọi người khác là ABC rất kỳ quặc chứ? Tôi vẫn gọi bọn họ rất tự nhiên, “A” “B” “C”, tựa như đang gọi một cái tên rất bình thường mà thôi.
Bộ não của tôi bị làm sao vậy?!
“Trước abc là gì”, không có gì trước abc cả...... Trong đầu tôi được khai sáng.
Tên của bọn họ tuy kỳ lạ, nhưng tạm thời cũng có một biệt danh. Vậy tôi thì sao?
Tôi tên là gì?
Tôi cố gắng thuyết phục bản thân, nói cho bản thân mình rằng một người sao có thể không có tên được, nhưng tôi đã cẩn thận lục lọi ký ức trong một trăm ngày này —— chưa từng có ai thực sự gọi ra tên của tôi hết.
Trước nay đều hàm hồ gọi “ê” hoặc là “cậu”, như đang cố ý che giấu sự thật rằng tôi căn bản không có tên.
Tôi thật sự tồn tại ư?
Tôi hoảng hốt, không cẩn thận ngã sấp mặt trên giường A, lúc này, điện thoại trong túi tôi run lên điên cuồng.
Tôi mở màn hình điện thoại ra, bên kia như thể biết tôi đã bắt đầu hoài nghi thế giới quan của mình, lại gửi tiếp một tin nhắn cho tôi.
“Ăn cái gì, ăn.”
Trong đầu tôi giống như xuất hiện một chiếc cuốc, chậm rãi đào ra một đường hầm, ánh sáng chói lọi chiếu vào. Tôi chợt nhớ đến con người cần ăn cơm, con người nếu không ăn cơm thì sẽ chết. Nhưng trong một trăm ngày này tôi hoàn toàn không nghĩ đến điểm này, không phải nói cảm thấy không ăn cơm là bình thường, mà là tôi chưa từng ý thức được —— thì ra con người vẫn có thể ăn cơm.
“Sạc pin.”
Lại một chùm sáng chói lọi khác xuất hiện.
Tôi bừng tỉnh nhìn điện thoại của mình. Một trăm ngày, một trăm ngày chưa hề sạc pin, vì sao tôi chưa bao giờ thấy kì lạ, rằng lượng pin của nó vẫn luôn nguyên xi 100% chứ?
Vì sao tôi vẫn luôn cảm thấy điện thoại vẫn luôn ở mức 100% là chuyện bình thường chứ?
Mọi người không cần ăn cơm, không thể ra ngoài ký túc xá, không cần sạc pin điện thoại, vừa đến đêm thì toàn bộ bạn cùng phòng đều mất khả năng hành động.
Cùng với sương mù ngoài cửa, không biết có thật sự tồn tại hay không.
Hiểu biết của tôi về sương mù đến từ đâu? Tôi bắt đầu suy nghĩ về những việc mà tôi chưa bao giờ nghĩ đến trong một trăm ngày qua. Bắt đầu từ cảnh tượng tôi nhìn thấy từ cửa sổ ngày đó, và nghe thấy tiếng kêu thảm thiết ở cửa.
Thật sự tôi đã ra ngoài nhìn thử ư? Không hề, tôi thật sự chưa nhìn thấy sương mù.
Vậy tại sao tôi lại chắc chắn rằng sương mù tồn tại?
Montage.
Tôi nắm chặt nắm tay.
Đây là Montage, thủ pháp Montage* điển hình.
* Thủ pháp Montage: Một thủ pháp điện ảnh, dùng để chuyển tải một thời điểm của câu chuyện: Những hình ảnh được chồng mờ, để diễn tả lại những biến cố bi kịch nối tiếp. Hoặc dùng để diễn tả một tâm trạng đặc biệt của nhân vật. Ở châu Âu người ta gọi montage là “editing”.
Tôi thật sự chưa từng nhìn thấy, nhưng tôi nghe thấy âm thanh, thấy được một ít đoạn ngắn, cho nên tôi chắc chắn bên ngoài ký túc xá mình có tồn tại sương mù đi vào là ngỏm.
Vì sao sương mù lại không lọt vào khe hở cửa sổ vào ký túc xá? Tôi chưa bao giờ nghĩ vấn đề như vậy.
Montage, búp bê, buổi tối hạ màn......
Một ý nghĩ tồi tệ lớn lên trong lòng tôi.
Tôi..... không phải đang ở trong một vở diễn búp bê đấy chứ?
Tất cả diễn viên trong vở diễn đều là búp bê, ngày nào cũng bị vác lên sân khấu biểu diễn, buổi tối, vở diễn hạ màn, nhóm búp bê tự nhiên sẽ mất đi khả năng hành động.
Tôi vì sao không có tên? Sân khấu kịch có một người sẽ không cần tên.
Vai chính.
Tôi là vai chính.
Có người đang nhìn thế giới qua đôi mắt của tôi, nhìn thế giới của búp bê này.
Cho nên tôi không cần tên.
“Tôi” chính là “Tôi”. Khán giả chỉ cần “Tôi cảm thấy” “Tôi nghĩ” “Tôi nói”, không cần một cái tên cụ thể.
Ngay cả bây giờ, cũng có thể có người đang thông qua góc nhìn của tôi nhìn màn đêm cô độc này.
Tôi có chút mờ mịt, so với sợ hãi, bây giờ tôi càng không biết nên làm thế nào hơn.
Tôi nên làm sao đây? Sau khi phát hiện thế giới quan của mình rối tinh rối mù, tất cả đều sai lầm, một người bình thường có nên sụp đổ không? Nhưng tôi không phải một người bình thường, tôi là một “người” không có thật, có thể là vai chính của một câu chuyện xưa, bây giờ những suy nghĩ này của tôi không nên xuất hiện nhỉ.
Tôi ngẩng đầu, tôi cũng không biết nên nhìn nơi nào.
Nhưng, dù sao đi nữa, nếu bây giờ có người đang theo dõi câu chuyện này qua góc nhìn của tôi.
“Bạn có thể nghe thấy tôi nói không?”
*
Tôi giơ điện thoại lên, đưa nó đến trước mặt, ánh sáng mỏng manh chiếu vào mắt tôi —— “Bạn là ai?”
Hửm?
Tôi xác nhận lại vài lần, quả thật tin nhắn này chỉ cụt ngủn chẳng đầu chẳng đuôi như tin nhắn trước —— khiến tôi chẳng thể hiểu nổi đối phương muốn diễn đạt điều gì.
Nếu đã gửi tin nhắn qua cho tôi dưới tình huống không có tín hiệu, thế sao có thể sẽ không biết tôi là ai được? Tôi cảm thấy đối phương có chút dở hơi, nếu đã có loại năng lực siêu nhiên có thể gửi tin nhắn mà không cần tín hiệu này, nhưng lại không có năng lực điều tra thân phận của tôi, đùa gì vậy trời?
Tôi thoát khỏi tin nhắn mới nhất này, phát hiện nó đang nằm bên cạnh “Trước abc là gì” lần trước đó.
Cũng đúng thôi, ít nhất ám chỉ tôi rằng chúng nó là cùng một “người” gửi.
Không nghĩ ra cách giải hai tin nhắn, tôi lại cất điện thoại vào túi, đi về phía A.
Ánh trăng vươn tia sáng của nó chiếu lên người hắn. Tôi nương theo ánh sáng mù mờ, hắn lại lần nữa nằm ngay đơ trên giường, là “phẳng” thật, hoàn toàn không tồn tại thêm vật nào khác.
Nhưng lần này, lúc tôi nhìn thấy hắn, không hề sợ hãi tí nào cả.
Nhìn ngón tay phẳng lì, tôi nhớ đến dáng vẻ linh hoạt ban ngày của nó, lại nhìn hốc mắt trống rỗng, tôi nhớ đến dáng vẻ linh động của nó ban ngày.
Lần đầu tiên cảm thấy rằng, cho dù ban đêm hắn đáng sợ thế nào, thì ban ngày cũng là một con người bình thường mà thôi.
Nghĩ thế là không sợ hãi nữa.
Tôi hít sâu một hơi, nhắm hai mắt, sờ soạng về phía trước.
Mềm mại, mượt mà, có thể nắm chặt trong lòng bàn tay..... da người?
Tôi giật mình mở mắt ra, xoa hai lần.
...... Không đúng.
Tôi lấy “da người” trong tay lại gần, đưa đến trước mặt, đây là lần đầu tiên tôi không thấy sợ hãi, nên cũng là lần đầu tiên quan sát “da” của A gần như vậy.
Tôi nhìn thật kỹ lưỡng, ngũ quan của hắn quả thực rất chân thật, nhưng một khi lại gần thì sẽ phát hiện —— trên gương mặt cũng không hề có lỗ chân lông như người thật, mà là hoàn toàn bóng loáng tinh tế, ngũ quan tuy tinh xảo, nhưng sau khi để gần thì lại lộ ra dấu vết ngay.
Căn bản không phải da người, mà xúc cảm của nó giống búp bê bơm hơi hơn.
Búp bê bơm hơi, búp bê gốm sứ, búp bê vải.
...... Tôi đột nhiên có chút thở không nổi.
Rốt cuộc tôi đang ở chỗ nào? Ký túc xá? Hay là nhà búp bê?
...... Chờ đã.
Tôi cầm lấy điện thoại, đột nhiên tôi có chút hiểu được ý tin nhắn này.
Nếu bọn họ, một là búp bê bơm hơi, một là búp bê gốm sứ, một là búp bê vải.
Vậy thì tôi là ai?
Rốt cuộc tôi là thứ gì?!
*
Ý nghĩ đấy khiến tôi không khỏi run rẩy.
Tôi là thứ gì? Suy cho cùng có rất ít người sẽ có suy nghĩ như vậy. Dù sao ngay từ sinh ra, tất cả mỗi người chúng ta đều biết chắc bản thân mình là thứ gì.
Cho đến giờ phút này, cuối cùng tôi nảy sinh nghi ngờ với chính mình.
Tôi hoảng sợ mở điện thoại ra, nếu “Bạn là ai?” dẫn dắt tôi, thế thì một tin nhắn khác đó có lẽ cũng đang dẫn dắt tôi!
“Trước abc là gì”.
Trước abc là gì?
abc, abcdefg, không có gì trước abc mà.
Haizz, khoang, nếu abc gọi là abc, vậy vì sao tôi không gọi tiếp abc chứ, vì sao tôi không gọi d nhỉ?
...... Không đúng, không đúng! Chờ chút!
Đầu tôi dần thông suốt, như thể đột nhiên có một chiếc rìu lớn bổ nó ra vậy.
Tôi đứng giữa ký túc xá, cả người đều choáng váng.
Vì sao lại có người tên là ABC chứ?!
Tôi cứ đứng như thế, trông thì không chút sứt mẻ, trên thực tế có dòng nước thật lớn cọ rửa đầu tôi.
Không có gì đáng sợ hơn việc phát hiện ra thế giới quan của mình là sai lầm cả.
Vì sao suốt một trăm ngày, một trăm ngày! Tôi cũng không hề cảm thấy gọi người khác là ABC rất kỳ quặc chứ? Tôi vẫn gọi bọn họ rất tự nhiên, “A” “B” “C”, tựa như đang gọi một cái tên rất bình thường mà thôi.
Bộ não của tôi bị làm sao vậy?!
“Trước abc là gì”, không có gì trước abc cả...... Trong đầu tôi được khai sáng.
Tên của bọn họ tuy kỳ lạ, nhưng tạm thời cũng có một biệt danh. Vậy tôi thì sao?
Tôi tên là gì?
Tôi cố gắng thuyết phục bản thân, nói cho bản thân mình rằng một người sao có thể không có tên được, nhưng tôi đã cẩn thận lục lọi ký ức trong một trăm ngày này —— chưa từng có ai thực sự gọi ra tên của tôi hết.
Trước nay đều hàm hồ gọi “ê” hoặc là “cậu”, như đang cố ý che giấu sự thật rằng tôi căn bản không có tên.
Tôi thật sự tồn tại ư?
Tôi hoảng hốt, không cẩn thận ngã sấp mặt trên giường A, lúc này, điện thoại trong túi tôi run lên điên cuồng.
Tôi mở màn hình điện thoại ra, bên kia như thể biết tôi đã bắt đầu hoài nghi thế giới quan của mình, lại gửi tiếp một tin nhắn cho tôi.
“Ăn cái gì, ăn.”
Trong đầu tôi giống như xuất hiện một chiếc cuốc, chậm rãi đào ra một đường hầm, ánh sáng chói lọi chiếu vào. Tôi chợt nhớ đến con người cần ăn cơm, con người nếu không ăn cơm thì sẽ chết. Nhưng trong một trăm ngày này tôi hoàn toàn không nghĩ đến điểm này, không phải nói cảm thấy không ăn cơm là bình thường, mà là tôi chưa từng ý thức được —— thì ra con người vẫn có thể ăn cơm.
“Sạc pin.”
Lại một chùm sáng chói lọi khác xuất hiện.
Tôi bừng tỉnh nhìn điện thoại của mình. Một trăm ngày, một trăm ngày chưa hề sạc pin, vì sao tôi chưa bao giờ thấy kì lạ, rằng lượng pin của nó vẫn luôn nguyên xi 100% chứ?
Vì sao tôi vẫn luôn cảm thấy điện thoại vẫn luôn ở mức 100% là chuyện bình thường chứ?
Mọi người không cần ăn cơm, không thể ra ngoài ký túc xá, không cần sạc pin điện thoại, vừa đến đêm thì toàn bộ bạn cùng phòng đều mất khả năng hành động.
Cùng với sương mù ngoài cửa, không biết có thật sự tồn tại hay không.
Hiểu biết của tôi về sương mù đến từ đâu? Tôi bắt đầu suy nghĩ về những việc mà tôi chưa bao giờ nghĩ đến trong một trăm ngày qua. Bắt đầu từ cảnh tượng tôi nhìn thấy từ cửa sổ ngày đó, và nghe thấy tiếng kêu thảm thiết ở cửa.
Thật sự tôi đã ra ngoài nhìn thử ư? Không hề, tôi thật sự chưa nhìn thấy sương mù.
Vậy tại sao tôi lại chắc chắn rằng sương mù tồn tại?
Montage.
Tôi nắm chặt nắm tay.
Đây là Montage, thủ pháp Montage* điển hình.
* Thủ pháp Montage: Một thủ pháp điện ảnh, dùng để chuyển tải một thời điểm của câu chuyện: Những hình ảnh được chồng mờ, để diễn tả lại những biến cố bi kịch nối tiếp. Hoặc dùng để diễn tả một tâm trạng đặc biệt của nhân vật. Ở châu Âu người ta gọi montage là “editing”.
Tôi thật sự chưa từng nhìn thấy, nhưng tôi nghe thấy âm thanh, thấy được một ít đoạn ngắn, cho nên tôi chắc chắn bên ngoài ký túc xá mình có tồn tại sương mù đi vào là ngỏm.
Vì sao sương mù lại không lọt vào khe hở cửa sổ vào ký túc xá? Tôi chưa bao giờ nghĩ vấn đề như vậy.
Montage, búp bê, buổi tối hạ màn......
Một ý nghĩ tồi tệ lớn lên trong lòng tôi.
Tôi..... không phải đang ở trong một vở diễn búp bê đấy chứ?
Tất cả diễn viên trong vở diễn đều là búp bê, ngày nào cũng bị vác lên sân khấu biểu diễn, buổi tối, vở diễn hạ màn, nhóm búp bê tự nhiên sẽ mất đi khả năng hành động.
Tôi vì sao không có tên? Sân khấu kịch có một người sẽ không cần tên.
Vai chính.
Tôi là vai chính.
Có người đang nhìn thế giới qua đôi mắt của tôi, nhìn thế giới của búp bê này.
Cho nên tôi không cần tên.
“Tôi” chính là “Tôi”. Khán giả chỉ cần “Tôi cảm thấy” “Tôi nghĩ” “Tôi nói”, không cần một cái tên cụ thể.
Ngay cả bây giờ, cũng có thể có người đang thông qua góc nhìn của tôi nhìn màn đêm cô độc này.
Tôi có chút mờ mịt, so với sợ hãi, bây giờ tôi càng không biết nên làm thế nào hơn.
Tôi nên làm sao đây? Sau khi phát hiện thế giới quan của mình rối tinh rối mù, tất cả đều sai lầm, một người bình thường có nên sụp đổ không? Nhưng tôi không phải một người bình thường, tôi là một “người” không có thật, có thể là vai chính của một câu chuyện xưa, bây giờ những suy nghĩ này của tôi không nên xuất hiện nhỉ.
Tôi ngẩng đầu, tôi cũng không biết nên nhìn nơi nào.
Nhưng, dù sao đi nữa, nếu bây giờ có người đang theo dõi câu chuyện này qua góc nhìn của tôi.
“Bạn có thể nghe thấy tôi nói không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.