Ba Bạn Cùng Phòng Của Tôi Đều Không Phải Người
Chương 108: Hoàn chính văn
Sài Vạn Dạ
25/11/2024
Edit: Mạn Già La
*
Đối phương cũng không lên tiếng, có lẽ, những năm tháng từng qua, cậu ấy cũng nghĩ tới cái gọi là giải pháp, trước tôi cậu ấy cũng nghĩ tới giải pháp, nhưng giống như tất cả ví dụ cậu ấy đưa ra vậy, vận mệnh đẩy đưa sẽ làm cho tất cả những giải pháp này đều bị nghiền nát thành tro bụi.
Nhưng tôi thực sự cảm thấy cách của mình là đúng đắn, kể cả bây giờ, tôi có thể cảm thấy được linh hồn của mình đặc biệt có tinh thần.
Tôi chưa bao giờ minh mẫn như vậy.
“Theo những gì cậu nói, sự tồn tại của tôi là được tạo nên từ từng câu từng câu chuyện, phải không?”
Không ai trả lời tôi, ABC đằng sau có vẻ rất không hài lòng với thái độ của cậu ấy, nhưng cũng không làm được gì.
Thực sự đúng như cậu ấy nói, ABC là ABC của tôi, không phải ABC của cậu ấy.
Tất nhiên, tôi cũng không muốn mất đi tôi, cho nên tôi cần phải hành động.
“Câu chuyện trong câu chuyện, tôi tạo ra tôi, mà trong đó, tất cả tôi đều bị thứ mà chúng ta gọi là vận mệnh thúc đẩy nhân sinh, khiến chúng ta đi đúng hướng.”
“Tôi quá khứ có thể nhìn thấy câu chuyện của tôi hiện tại, còn tôi hiện tại, trong tương lai, cũng có thể nhìn thấy câu chuyện của chính tôi trong tương lai; trong phim, tôi lại có thể nhìn thấy câu chuyện của ba người ABC bọn họ.”
“Mọi người đều ở trong câu chuyện, khi mọi người cho rằng câu chuyện là giả, thì mọi người đều là giả dối hết; khi mọi người cho rằng câu chuyện là thật, thì mọi người đều là chân thật.”
“Nhưng tại sao chúng ta không dám hướng suy nghĩ về trước chứ? Là sợ hãi? Là lo lắng sao? Là không dám thừa nhận?”
Tôi thật ra cũng rất sợ hãi, nhưng giờ phút này, vẫn phải nói ra.
Tôi nuốt nước bọt: “Nếu, tất cả chúng ta đều nằm trong tay của một sinh vật càng lớn hơn thì sao?”
15
*
Tôi đối mặt với tôi kia: “Tôi ở trong câu chuyện của cậu, cậu ở trong một câu chuyện của tôi, và nếu, tất cả chúng ta đều cùng ở trong một câu chuyện lớn thì sao?”
1
“Tôi cũng có hệ thống của chính mình, tôi viết ra, cũng có người đang đọc, từ đó câu chuyện vẫn sẽ tiếp tục.”
“Đương nhiên, tôi cũng không nghĩ như vậy là kết thúc, có lẽ, tác giả, những độc giả kia, bản thân cũng là một phần trong câu chuyện của người khác thì sao.”
9
“Nhưng mà, điều quan trọng nhất vẫn là đối thoại với họ, chỉ cần họ thay đổi câu chuyện một chút, chúng ta sẽ không còn ở trong vòng luẩn quẩn đau khổ như vậy nữa.”
Cuối cùng tôi ở phía đối diện cũng phát ra chút âm thanh, cậu ấy rất bất đắc dĩ nói với tôi: “Cậu cảm thấy, tôi chưa nghĩ tới sao?”
“Hay là, cậu cho rằng, chúng ta chưa từng nghĩ tới?”
Tôi chớp chớp mắt.
“Rất nhiều ‘tôi’ đã cố gắng thử qua, tất cả chúng ta đều cố gắng nói chuyện với những độc giả thực sự có thể đang lơ lửng trên đầu chúng ta, nhưng tới bây giờ đều không nhận được phản hồi.”
2
“Cậu đừng quên, chúng ta đã trải qua số lần luân hồi là vô hạn, hơn nữa mỗi một ‘tôi’ đều là người giống hệt như cậu.”
“Suy nghĩ của cậu muốn bay xa hơn bọn họ, làm sao được chứ?”
Tôi vẫn đứng đó, chớp chớp mắt.
“Không,” tôi kiên định nói, “Tôi đoán, chắc là sau vài lần thất bại, tôi sau này cũng không thử nữa phải không?”
Sau một hồi im lặng, trong không khí truyền ra tiếng vỗ tay khẳng định.
“Nhưng các cậu không nghĩ tới, tất cả tôi đều đã quên chuyện này —— độc giả là lưu động.”
“Nhóm độc giả đầu tiên, và nhóm độc giả thứ một trăm, chắc chắn không phải là cùng một nhóm người.”
“Người sáng tác đã sáng tác xong câu chuyện này, loại cốt truyện luân hồi vô tận này chắc chắn không thể cứ miêu tả mãi, chỉ có thể dùng một câu chuyện OE để kết thúc.”
“Còn nội dung ở chỗ trống là độc giả tự mình phát huy.”
“Tác giả đã không còn quyền định nghĩa câu chuyện, sau đó, luân hồi của chúng ta rốt cuộc là như thế nào, rốt cuộc có kết thúc hay không...... đều nằm trong tay độc giả.”
2
“Độc giả tưởng tượng kết cục của chúng ta sẽ như thế nào, thì kết cục của chúng ta sẽ như thế ấy. Cái chúng ta gọi là vận mệnh, e rằng cũng là sức mạnh do trí tưởng tượng của bọn họ ngưng tụ thành.”
“Bây giờ họ có một niềm tin vững chắc rằng chúng ta không thể thoát khỏi vòng luân hồi này, trong trí tưởng tượng của họ, khoảng trống của tác giả để lại có nghĩa là sự luân hồi vô tận của tất cả mọi người.”
“Nhưng nếu họ sẵn sàng thay đổi trí tưởng tượng của mình thì sao?”
“Nhóm độc giả đầu tiên không muốn hiểu như vậy, thì chúng ta liền đi hỏi đợt thứ hai, đợt thứ hai không thích, thì chúng ta đi hỏi đợt thứ ba...... cứ hỏi mãi, nhất định sẽ có tôi có thể thoát khỏi.”
Đối diện chìm trong im lặng kéo dài, cuộc sống trường tồn và sự chà đạp của cuộc sống cuối cùng đã khiến cậu ấy trở thành nô lệ của vận mệnh, và hiện tại, trong tay tôi đang nắm giữ chiếc chìa khóa của xiềng xích vận mệnh Schrödinger, chỉ xem cậu ấy có muốn thử lấy chiếc chìa khóa đó ra không.
“…... Cứ thử một lần xem.” Cuối cùng cậu ấy cũng lên tiếng, lời nói cuối cùng cũng nhuốm đầy sức sống đã lâu rồi tôi không được nghe, “Thử một lần đi! Thử đi!”
“Cho dù độc giả muốn xé nát chúng ta, cũng còn tốt hơn hiện tại nhiêu!”
Con người của cậu ấy cuối cùng đã được tôi kích phát ra.
Tôi hít một hơi thật sâu, cuối cùng mở miệng.
Tôi quay đầu, nhìn về phía bạn.
53
“Tôi biết bạn đang ở đây, tôi biết bạn đang nhìn tôi, có thể bạn cũng không tồn tại, đây chỉ là trí tưởng tượng của tôi, nhưng nó cũng không ngăn được tôi gửi tín hiệu của mình cho bạn.”
4
“Tôi tổng cộng thử giao lưu với bạn hai lần, lần thứ nhất là ở thế giới ký túc xá, rất nhanh bị tôi phủ định cắt đứt tín hiệu; lần thứ hai là ở thế giới biệt thự, rất nhanh liền bị ‘tôi’ kia cắt đứt.”
“Có lẽ bạn đã từng nghĩ tới muốn giúp tôi, nhưng tiếc là không có cách nào.”
“Và bây giờ không còn ai cản trở, cuối cùng tôi cũng có thể nói chuyện với bạn.”
“Nếu bạn thực sự tồn tại, hãy giúp tôi, được không? Tôi không muốn tiếp tục vòng lặp nhàm chán này, tôi chỉ muốn làm một ‘con người’, một người tự do bước đi độc lập trên trái đất.”
Đối diện chợt truyền đến tiếng “tôi” kia cười, cậu ấy cười nói: “Cậu như thế, thật sự rất giống một tên điên nói chuyện với không khí á.”
“Cậu ấy nói đúng,” tôi nhướng mày, tiếp tục nói, “Nhưng đôi khi, các bạn cũng có thể thử nói chuyện với không khí xem? Lỡ đâu, các bạn cũng có thể tìm thấy bản chất của các bạn, câu chuyện trên các bạn, thoát khỏi vận mệnh đến chính bạn cũng không biết rõ.”
8
“Bạn cảm thấy bạn lúc này thất vọng, lúc này uể oải, lúc này này thống khổ, có lẽ, đều là vận mệnh mà tên ở trên bạn ban cho bạn. Mà bạn phải làm, chính là nói chuyện với y, thoát khỏi vận xui của bạn. Tin tôi đi, bạn cũng có thể làm được.”
“Nhưng hiện tại, xin bạn hãy giúp tôi, giúp tôi hình dung ra kết cục của mình, giúp tôi đặt dấu chấm hết cho câu chuyện mệt mỏi này đi. Tôi muốn câu chuyện này sớm kết thúc, sau khi vẽ ra kết thúc, là tôi có thể thoát khỏi tất cả xiềng xích của vận mệnh.”
10
ABC và Đặng Tề dần vây lấy tôi, từng bàn tay đặt lên người tôi, nhiệt độ dần tăng lên khiến tôi cảm thấy mình không còn ngốc như vậy nữa.
Chắc chắn sẽ có đáp lại.
Giây tiếp theo, tôi nghe thấy tiếng lật trang sách rõ ràng, và sau đó, là bóng tối bao trùm.
*
Hạ Trạch đứng trên đỉnh núi cao cao, chỉ có một mình cậu, đôi mắt mèo tròn xoe dưới ánh nắng có vẻ càng thêm hoảng sợ.
4
“Sao tôi lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này......?!” Cậu lẩm bẩm tự nói, muốn từ trên ngọn núi leo xuống.
Nhưng rất nhanh, cậu đột nhiên dừng động tác.
“Ồ...... đây là...... kết cục đẹp đẽ sao?” Cậu không biết trong lúc mình kinh ngạc, sẽ không nhịn được thè ra một phần đầu lưỡi, nhìn qua trông giống như một con mèo nhỏ sống động, “Đây là đang, diễn kết cục?”
9
“Sau này, có phải..... ” Cậu đột nhiên há to miệng, dáng vẻ kinh ngạc cùng kinh hỉ, “Tất cả những chuyện này, có thể kết thúc không?!”
Từ xa, cậu đã thấy ABC và Đặng Tề lo lắng chạy về phía mình. Bốn người không thân thiện gì, lúc chạy đến thì anh đụng tôi tôi đụng anh. Hạ Trạch nhìn thấy cảnh này, không khỏi khẽ mỉm cười.
1
Ánh nắng hắt lên mặt cậu, men theo kẽ lá rơi xuống núi, từng tia, từng tia.
Cậu nhìn thấy phía xa là mây trắng cùng sương mù mờ mịt vô tận, phía sau truyền đến bốn người gọi cậu. Thứ vô tận luôn làm cậu sợ hãi, nhưng giờ phút này, cậu lại rất mong chờ.
Sau này, cái gì sẽ trỗi dậy đây?
Cậu thầm nghĩ, cảm ơn các bạn, đây thực sự là một kết thúc rất tốt đẹp.
...... Nếu sau khi xuống núi nhận ra mình không cần phải thi lại môn toán cao cấp, vậy càng tốt.
8
———
Mạn: Tạm biệt Hạ Trạch, tạm biệt ABC và Đặng Tề, tạm biệt ️.
Cảm ơn các bạn đã đọc và cảm thấy thích truyện.
2
Xin chào và hẹn gặp lại.
59
【Kết Thúc】
*
Đối phương cũng không lên tiếng, có lẽ, những năm tháng từng qua, cậu ấy cũng nghĩ tới cái gọi là giải pháp, trước tôi cậu ấy cũng nghĩ tới giải pháp, nhưng giống như tất cả ví dụ cậu ấy đưa ra vậy, vận mệnh đẩy đưa sẽ làm cho tất cả những giải pháp này đều bị nghiền nát thành tro bụi.
Nhưng tôi thực sự cảm thấy cách của mình là đúng đắn, kể cả bây giờ, tôi có thể cảm thấy được linh hồn của mình đặc biệt có tinh thần.
Tôi chưa bao giờ minh mẫn như vậy.
“Theo những gì cậu nói, sự tồn tại của tôi là được tạo nên từ từng câu từng câu chuyện, phải không?”
Không ai trả lời tôi, ABC đằng sau có vẻ rất không hài lòng với thái độ của cậu ấy, nhưng cũng không làm được gì.
Thực sự đúng như cậu ấy nói, ABC là ABC của tôi, không phải ABC của cậu ấy.
Tất nhiên, tôi cũng không muốn mất đi tôi, cho nên tôi cần phải hành động.
“Câu chuyện trong câu chuyện, tôi tạo ra tôi, mà trong đó, tất cả tôi đều bị thứ mà chúng ta gọi là vận mệnh thúc đẩy nhân sinh, khiến chúng ta đi đúng hướng.”
“Tôi quá khứ có thể nhìn thấy câu chuyện của tôi hiện tại, còn tôi hiện tại, trong tương lai, cũng có thể nhìn thấy câu chuyện của chính tôi trong tương lai; trong phim, tôi lại có thể nhìn thấy câu chuyện của ba người ABC bọn họ.”
“Mọi người đều ở trong câu chuyện, khi mọi người cho rằng câu chuyện là giả, thì mọi người đều là giả dối hết; khi mọi người cho rằng câu chuyện là thật, thì mọi người đều là chân thật.”
“Nhưng tại sao chúng ta không dám hướng suy nghĩ về trước chứ? Là sợ hãi? Là lo lắng sao? Là không dám thừa nhận?”
Tôi thật ra cũng rất sợ hãi, nhưng giờ phút này, vẫn phải nói ra.
Tôi nuốt nước bọt: “Nếu, tất cả chúng ta đều nằm trong tay của một sinh vật càng lớn hơn thì sao?”
15
*
Tôi đối mặt với tôi kia: “Tôi ở trong câu chuyện của cậu, cậu ở trong một câu chuyện của tôi, và nếu, tất cả chúng ta đều cùng ở trong một câu chuyện lớn thì sao?”
1
“Tôi cũng có hệ thống của chính mình, tôi viết ra, cũng có người đang đọc, từ đó câu chuyện vẫn sẽ tiếp tục.”
“Đương nhiên, tôi cũng không nghĩ như vậy là kết thúc, có lẽ, tác giả, những độc giả kia, bản thân cũng là một phần trong câu chuyện của người khác thì sao.”
9
“Nhưng mà, điều quan trọng nhất vẫn là đối thoại với họ, chỉ cần họ thay đổi câu chuyện một chút, chúng ta sẽ không còn ở trong vòng luẩn quẩn đau khổ như vậy nữa.”
Cuối cùng tôi ở phía đối diện cũng phát ra chút âm thanh, cậu ấy rất bất đắc dĩ nói với tôi: “Cậu cảm thấy, tôi chưa nghĩ tới sao?”
“Hay là, cậu cho rằng, chúng ta chưa từng nghĩ tới?”
Tôi chớp chớp mắt.
“Rất nhiều ‘tôi’ đã cố gắng thử qua, tất cả chúng ta đều cố gắng nói chuyện với những độc giả thực sự có thể đang lơ lửng trên đầu chúng ta, nhưng tới bây giờ đều không nhận được phản hồi.”
2
“Cậu đừng quên, chúng ta đã trải qua số lần luân hồi là vô hạn, hơn nữa mỗi một ‘tôi’ đều là người giống hệt như cậu.”
“Suy nghĩ của cậu muốn bay xa hơn bọn họ, làm sao được chứ?”
Tôi vẫn đứng đó, chớp chớp mắt.
“Không,” tôi kiên định nói, “Tôi đoán, chắc là sau vài lần thất bại, tôi sau này cũng không thử nữa phải không?”
Sau một hồi im lặng, trong không khí truyền ra tiếng vỗ tay khẳng định.
“Nhưng các cậu không nghĩ tới, tất cả tôi đều đã quên chuyện này —— độc giả là lưu động.”
“Nhóm độc giả đầu tiên, và nhóm độc giả thứ một trăm, chắc chắn không phải là cùng một nhóm người.”
“Người sáng tác đã sáng tác xong câu chuyện này, loại cốt truyện luân hồi vô tận này chắc chắn không thể cứ miêu tả mãi, chỉ có thể dùng một câu chuyện OE để kết thúc.”
“Còn nội dung ở chỗ trống là độc giả tự mình phát huy.”
“Tác giả đã không còn quyền định nghĩa câu chuyện, sau đó, luân hồi của chúng ta rốt cuộc là như thế nào, rốt cuộc có kết thúc hay không...... đều nằm trong tay độc giả.”
2
“Độc giả tưởng tượng kết cục của chúng ta sẽ như thế nào, thì kết cục của chúng ta sẽ như thế ấy. Cái chúng ta gọi là vận mệnh, e rằng cũng là sức mạnh do trí tưởng tượng của bọn họ ngưng tụ thành.”
“Bây giờ họ có một niềm tin vững chắc rằng chúng ta không thể thoát khỏi vòng luân hồi này, trong trí tưởng tượng của họ, khoảng trống của tác giả để lại có nghĩa là sự luân hồi vô tận của tất cả mọi người.”
“Nhưng nếu họ sẵn sàng thay đổi trí tưởng tượng của mình thì sao?”
“Nhóm độc giả đầu tiên không muốn hiểu như vậy, thì chúng ta liền đi hỏi đợt thứ hai, đợt thứ hai không thích, thì chúng ta đi hỏi đợt thứ ba...... cứ hỏi mãi, nhất định sẽ có tôi có thể thoát khỏi.”
Đối diện chìm trong im lặng kéo dài, cuộc sống trường tồn và sự chà đạp của cuộc sống cuối cùng đã khiến cậu ấy trở thành nô lệ của vận mệnh, và hiện tại, trong tay tôi đang nắm giữ chiếc chìa khóa của xiềng xích vận mệnh Schrödinger, chỉ xem cậu ấy có muốn thử lấy chiếc chìa khóa đó ra không.
“…... Cứ thử một lần xem.” Cuối cùng cậu ấy cũng lên tiếng, lời nói cuối cùng cũng nhuốm đầy sức sống đã lâu rồi tôi không được nghe, “Thử một lần đi! Thử đi!”
“Cho dù độc giả muốn xé nát chúng ta, cũng còn tốt hơn hiện tại nhiêu!”
Con người của cậu ấy cuối cùng đã được tôi kích phát ra.
Tôi hít một hơi thật sâu, cuối cùng mở miệng.
Tôi quay đầu, nhìn về phía bạn.
53
“Tôi biết bạn đang ở đây, tôi biết bạn đang nhìn tôi, có thể bạn cũng không tồn tại, đây chỉ là trí tưởng tượng của tôi, nhưng nó cũng không ngăn được tôi gửi tín hiệu của mình cho bạn.”
4
“Tôi tổng cộng thử giao lưu với bạn hai lần, lần thứ nhất là ở thế giới ký túc xá, rất nhanh bị tôi phủ định cắt đứt tín hiệu; lần thứ hai là ở thế giới biệt thự, rất nhanh liền bị ‘tôi’ kia cắt đứt.”
“Có lẽ bạn đã từng nghĩ tới muốn giúp tôi, nhưng tiếc là không có cách nào.”
“Và bây giờ không còn ai cản trở, cuối cùng tôi cũng có thể nói chuyện với bạn.”
“Nếu bạn thực sự tồn tại, hãy giúp tôi, được không? Tôi không muốn tiếp tục vòng lặp nhàm chán này, tôi chỉ muốn làm một ‘con người’, một người tự do bước đi độc lập trên trái đất.”
Đối diện chợt truyền đến tiếng “tôi” kia cười, cậu ấy cười nói: “Cậu như thế, thật sự rất giống một tên điên nói chuyện với không khí á.”
“Cậu ấy nói đúng,” tôi nhướng mày, tiếp tục nói, “Nhưng đôi khi, các bạn cũng có thể thử nói chuyện với không khí xem? Lỡ đâu, các bạn cũng có thể tìm thấy bản chất của các bạn, câu chuyện trên các bạn, thoát khỏi vận mệnh đến chính bạn cũng không biết rõ.”
8
“Bạn cảm thấy bạn lúc này thất vọng, lúc này uể oải, lúc này này thống khổ, có lẽ, đều là vận mệnh mà tên ở trên bạn ban cho bạn. Mà bạn phải làm, chính là nói chuyện với y, thoát khỏi vận xui của bạn. Tin tôi đi, bạn cũng có thể làm được.”
“Nhưng hiện tại, xin bạn hãy giúp tôi, giúp tôi hình dung ra kết cục của mình, giúp tôi đặt dấu chấm hết cho câu chuyện mệt mỏi này đi. Tôi muốn câu chuyện này sớm kết thúc, sau khi vẽ ra kết thúc, là tôi có thể thoát khỏi tất cả xiềng xích của vận mệnh.”
10
ABC và Đặng Tề dần vây lấy tôi, từng bàn tay đặt lên người tôi, nhiệt độ dần tăng lên khiến tôi cảm thấy mình không còn ngốc như vậy nữa.
Chắc chắn sẽ có đáp lại.
Giây tiếp theo, tôi nghe thấy tiếng lật trang sách rõ ràng, và sau đó, là bóng tối bao trùm.
*
Hạ Trạch đứng trên đỉnh núi cao cao, chỉ có một mình cậu, đôi mắt mèo tròn xoe dưới ánh nắng có vẻ càng thêm hoảng sợ.
4
“Sao tôi lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này......?!” Cậu lẩm bẩm tự nói, muốn từ trên ngọn núi leo xuống.
Nhưng rất nhanh, cậu đột nhiên dừng động tác.
“Ồ...... đây là...... kết cục đẹp đẽ sao?” Cậu không biết trong lúc mình kinh ngạc, sẽ không nhịn được thè ra một phần đầu lưỡi, nhìn qua trông giống như một con mèo nhỏ sống động, “Đây là đang, diễn kết cục?”
9
“Sau này, có phải..... ” Cậu đột nhiên há to miệng, dáng vẻ kinh ngạc cùng kinh hỉ, “Tất cả những chuyện này, có thể kết thúc không?!”
Từ xa, cậu đã thấy ABC và Đặng Tề lo lắng chạy về phía mình. Bốn người không thân thiện gì, lúc chạy đến thì anh đụng tôi tôi đụng anh. Hạ Trạch nhìn thấy cảnh này, không khỏi khẽ mỉm cười.
1
Ánh nắng hắt lên mặt cậu, men theo kẽ lá rơi xuống núi, từng tia, từng tia.
Cậu nhìn thấy phía xa là mây trắng cùng sương mù mờ mịt vô tận, phía sau truyền đến bốn người gọi cậu. Thứ vô tận luôn làm cậu sợ hãi, nhưng giờ phút này, cậu lại rất mong chờ.
Sau này, cái gì sẽ trỗi dậy đây?
Cậu thầm nghĩ, cảm ơn các bạn, đây thực sự là một kết thúc rất tốt đẹp.
...... Nếu sau khi xuống núi nhận ra mình không cần phải thi lại môn toán cao cấp, vậy càng tốt.
8
———
Mạn: Tạm biệt Hạ Trạch, tạm biệt ABC và Đặng Tề, tạm biệt ️.
Cảm ơn các bạn đã đọc và cảm thấy thích truyện.
2
Xin chào và hẹn gặp lại.
59
【Kết Thúc】
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.