Ba Bé Bi Là Nam Chính Phản Diện
Chương 72: Một sự thật cay đắng
Vũ Lạc Ái
24/05/2016
Tôi không nhớ mình đã ngủ bao lâu nhưng khi tôi tỉnh lại trước mặt tôi là một nơi ẩm thấp, tôi đang ở trong một ngôi nhà hoang. Hai tay tôi bị trói ngược ra sau, chân cũng bị trói bởi một loại dây chắc chắn được dùng trong quân sự. Quần áo trên người tôi không phải quần áo cô dâu mà chỉ là một bộ đồ thường. Áo thun, quần thể thao dài.
“Mạch Chỉ Đình! Chị bước ra đây, vì sao chị lại làm như vậy?” Tôi hét lên
“Mạch Chỉ Đình, tôi muốn gặp chị! Chị ra đây!” Xung quanh chỉ có tiếng hét của tôi vọng lại, tôi bực tức cố vùng vẫy nhầm thoát khỏi sự trói buộc của sợi dây đang trói mình.
Dây không thể gỡ được nhưng tôi lại nghe có tiếng bước chân vọng lại từ xa, tôi cau mài nhìn qua chiếc cửa sổ trống không. Mạch Chỉ Đình chẳng mấy chốc xuất hiện trước mặt tôi, chị ta ngồi đối diện tôi:
“Chị xin lỗi, nhưng chị không còn cách nào khác... chị phải nghe lời hắn.... chồng và con trai của chị đang ở trong tay hắn...” Mạch Chỉ Đình bật khóc.
Tôi kinh ngạc nhìn Mạch Chỉ Đình...
“Là Hà Bác Viễn?”
“Đúng vậy! Hắn ta đã bắt chồng và con trai chị!... chị không còn cách nào khác... chị xin lỗi em... xin lỗi em...” Mạch Chỉ Đình khóc to.
“Chị có thể nói cho sếp Diệp và mọi người cùng biết để cùng nhau tìm ra hướng giải quyết kia mà? Vì sao chị lại làm như vậy? Em không có ý định trách chị đâu, thật đấy! Sau khi biết rõ lý do, em tin con người chị,.. chúng ta là đồng đội, bạn bè, chị em tốt... nhưng chị có biết việc làm của chị sẽ chỉ làm mọi việc đi theo chiều hướng xấu hơn mà thôi! Rồi đây Hà Bác Viễn sẽ lợi dụng chị...” Tôi đau lòng nhìn Mạch Chỉ Đình, người mà bấy lâu nay tôi luôn tôn kính hôm nay chị ta vì sinh mạng những người thân yêu của mình mà bán đứng đồng đội, lừa dối bạn tốt. Tôi thật lòng không trách chị ta.
“Chị tưởng Hà Bác Viễn chỉ yêu cầu chị làm mỗi một việc là bắt em thôi sao? Chị có nghĩ đến điều này không? Chị có nghĩ đến hắn sẽ tiếp tục giữ lấy chồng chị, con trai chị và tiếp tục uy hiếp chị làm nhiều việc hơn không?” Tôi ra sức nói rõ những mối nguy hiểm bởi hành động quá nóng vội và thiếu suy nghĩ của Mạch Chỉ Đình.
“Rồi hắn sẽ yêu cầu chị làm gì tiếp theo? Mang em đến đây rồi hắn sẽ thả chồng con chị hay là hắn lại bảo chị quay về giết chết Diệp Gia Thành???” Tôi gằn giọng, kích động.
“Ái Thi, chị sai rồi....chị sai rồi!!!” Mạch Chỉ Đình gục xuống khóc nức nỡ, như sực tỉnh ra điều gì chị ta rối rít.
“Chị cởi trói cho em, chúng ta mau rời khỏi nơi này!”
“Không kịp nữa đâu, chị chạy trước đi...” Xa xa có rất nhiều bóng người đang tiến lại gần ngôi nhà bỏ hoang này, tôi hoàn toàn có thể nhìn thấy chúng thông qua những ô cửa sổ trống không.
Mạch Chỉ Đình quay đầu ra sau lưng, chị ta hốt hoảng:
“Còn em thì sao? Đáng chết sao chị có thể trói chắc thế này!!!” Mạch Chỉ Đình cố gắng mở dây thừng dưới chân tôi nhưng không tài nào mở ra được.
“Nghe em chị đi trước đi, báo cho Gia Thành biết tới ứng cứu em là được rồi!” Tôi dùng ánh mắt kiên định nhìn Mạch Chỉ Đình.
“Nhưng...” Mạch Chỉ Đình thoáng do dự.
“Không nhưng gì cả, nếu chị không đi chỉ có nước cả hai chúng ta cùng chết. Nghe em, đi tìm viện binh tới...em sẽ không sao, Hà Bác Viễn không dám động tới em, hắn không dám chạm vào cái vảy ngược của Diệp Gia Thành đâu!” Tôi lo lắng khi thấy đám người của Hà Bác Viễn sắp tiếp cận ngôi nhà.
“Được, chị đi!” Mạch Chỉ Đình vội đứng dậy bước đi, vừa đi được mấy bước chị ta quay đầu lại.
“Ái Thi....”
“Mau đi....” Tôi nghiến răng.
“Được, em cẩn thận!” Mạch Chỉ Đình rơi nước mắt, tôi gật đầu thật mạnh để chị ta yên lòng đi trước.
Bóng dáng Mạch Chỉ Đình vừa khuất sau cánh cửa cũ kỹ thì đám người ăn vận đậm chất lưu manh cũng vừa bước vào cửa chính. Hà Bác Viễn ung dung tiến tới trước mặt tôi:
“Chào Diệp phu nhân, tuyệt sắc mỹ nhân, hòn ngọc quý, viên kim cương trân bảo của Diệp lão đại...người bảo vệ thế giới tiếng thơm lan xa.... Cô vẫn khỏe chứ?” Giọng điệu giễu cợt của Hà Bác Viễn vang vọng khắp ngôi nhà bỏ hoang.
Tôi không trả lời dùng ánh mắt hận không thể lóc da, xẻo thịt liếc vội ông ta một cái sau đó dời tầm mắt nhìn ra cửa.
“Ớ... ai lại nhẫn tâm trói một đại mỹ nhân như hoa như ngọc thế này? Mỹ nhân là để thương yêu, sủng nịnh chứ ai lại mang ra hành hạ bao giờ....!!!!” Hà Bác Viễn quỳ một chân trước mặt tôi, đưa bộ mặt hung ác, xấu xa và đầy đê tiện của hắn tới gần tôi.
“Không cần ông giả mèo khóc chuột, chẳng phải người hiểu rõ tất cả mọi chuyện nhất chính là ông sao?” tôi hét lên.
“Ha ha ha... ranh con, nói chuyện với người đáng tuổi cha cô mà dám lớn giọng như vậy? Cô không có giáo dưỡng à? Cha, mẹ cô không dạy cô khi nói chuyện với người lớn cần phải tôn trọng sao?” Hà Bác Viễn cau mài không vui.
“Tôn trọng? Hạng người như ông cũng cần sự tôn trọng sao? Tôn trọng đối với ông là cái gì? Nó đáng bao nhiêu tiền? Nếu nó quan trọng với ông thì ông đã không làm ra những việc như ngày hôm nay. Tôi nói cho ông biết, kể từ cái ngày ông lựa chọn con đường sai trái thì ông đã được định sẵn sẽ mất đi cái mà người ta gọi là tôn trọng!!!” Tôi lớn tiếng mắng thẳng vào mặt Hà Bác Viễn.
Chát... một cái tát như trời giáng rơi vào má trái của tôi... đau điếng.
“Mày có biết tao là ai không? Mày có biết mày đang nói chuyện với ai không?” Hà Bác Viễn kích động, đôi mắt long lên.
“Ông là ai? Ông là một tên đầu sỏ của tội ác, ông là kẻ đáng chết một trăm, một ngàn, một vạn lần!!!” Tôi dùng hết sức lực hét to.
“Thằng ch* Lô Khánh Trình.... mày dạy được một đứa con gái thật tốt! Mày dạy con tao thật tốt!!!” Hà Bác Viễn lẩm bẩm nhưng với nhĩ lực của tôi lại lọt hết vào tai từng câu từng chữ.
“Ông vừa nói gì?” Tôi trợn to mắt, kinh hãi nhìn Hà Bác Viễn.
“Cô nghe cho rõ đây, cô là con tôi không phải con Lô Khánh Trình. Cô họ Hà không phải họ Lô!” Hà Bác Viễn chỉ vào mặt tôi.
“Ông nói dối, làm sao có thể... điều đó làm sao có thể? Tôi làm sao có thể là con ông, ông nói dối....ông đừng hòng làm lung lay ý chí của tôi, đừng hòng đã kích tôi! Ông nói dối...” Làm sao tôi tiếp nhận nổi sự thật này, tim tôi như thắt lại, cuối cùng tôi cũng không kìm được nước mắt. Tôi là con của một tên tội phạm hàng đầu thế giới, tôi là con của kẻ tội đồ. Không... tôi không tin!!!!!!
“Có muốn nghe sự thật không?” Hà Bác Viễn thâm trầm. Tôi vẫn im lặng trong đau khổ tột cùng.
“Năm đó tôi đã phải lòng mẹ cô nhưng bà ta lại ngoảnh mặt quay lưng không thèm để ý tới tấm chân tình của tôi, bà ta chà đạp lòng tự tôn của tôi, khiến tôi đau khổ suốt hai năm trời. Bà ta kết hôn với Lô Khánh Trình... kết hôn với kẻ thù không đội trời chung với tôi. Có nỗi đau nào bằng nỗi đau khi tận mắt chứng kiến người mình yêu tiến vào lễ đường với người đàn ông khác?”
“Người phụ nữ tôi yêu nhất lại kết hôn vài sinh con cho gã đàn ông khốn nạn đó, tôi không cam tâm nên đã bắt cóc mẹ cô giam giữ bà ta suốt hai tháng ròng... cô đã được tạo thành trong hai tháng đó... khi Lô Khánh Trình mang mẹ cô về thì trong người bà ta đã mang giọt máu của tôi! Cô nghe rõ rồi chứ?...” Hà Bác Viễn gằn từng tiếng.
“Con gái... con là con của cha...” Hà Bác Viễn giọng nói đột nhiên dịu dàng hẳn đi, tay hắn đặt lên vai tôi. Tôi đờ người hai mắt đẫm lệ ngẩng đầu nhìn ông ta, tôi nhẹ lắc đầu như một thể xác vô hồn.
Phân cách tuyến...
Diệp Gia Thành rất sốt ruột khi nhìn đồng hồ trên tay đã điểm tới số 9 mà Mạch Chỉ Đình vẫn chưa thấy tâm hơi đâu, Mạch Chỉ Đình vẫn chưa đưa cô dâu tới. Anh cầm điện thoại gọi vào số Mạch Chỉ Đình, đây là lần thứ tư anh gọi nhưng máy vẫn báo nằm ngoài vùng phủ sóng. Điện thoại của Tần Tuyết và Hứa Yên thì không ai nhấc máy.
“Gia Thành đừng nóng vội, chắc là tắc đường nên họ chưa đến được. Chờ thêm 15 phút nữa xem sao!” Trần Ngạn Quân tiến tới vỗ vai Diệp Gia Thành.
Diệp Gia Thành gật đầu nhưng trong lòng thực chất đang rối bời, anh có một cảm giác khó chịu không nói nên lời. Trong nhà thờ hai họ đã đến đông đủ chỉ còn thiếu cô dâu, Diệp Gia Thành đã nói với mọi người do kẹt đường chốc lát cô dâu sẽ tới để kéo dài thời gian.
Điện thoại trên tay Diệp Gia Thành bỗng rung lên, anh nhìn màn hình điện thoại là Mạch Chỉ Đình gọi đến, con tim anh như muốn nhảy lên tận cổ nhanh chóng bắt máy:
“Đã xảy ra chuyện gì?” Giọng nói lạnh lùng, lo lắng của Diệp Gia Thành vang lên chắc chắn một điều là đã có chuyện.
“Sếp Diệp, Ái Thi... Ái Thi bị Hà Bác Viễn bắt đi rồi... là... tôi...tôi....” Mạch Chỉ Đình lắp bắp.
“Hiện cô ấy đang ở đâu? Nói mau...” Diệp Gia Thành gầm nhẹ.
Sau khi nghe được địa chỉ từ Mạch Chỉ Đình, Diệp Gia Thành vẫn giữ vẻ trầm ổn bước tới bên cạnh cha mẹ và bà nội Lô Ái Thi nói với họ rằng do xe bị hỏng giữa đường nên anh cần đi đón Lô Ái Thi, mọi người trưởng bối không nghi nghờ gì. Diệp Gia Thành nháy mắt ra ám hiệu cho Lô Tử Nam cùng đám anh em của mình ra ngoài.
Phân cách tuyến...
Tôi vô lực dựa lưng vào tường ngay cả nhút nhích cũng không muốn mặc dù hai tay và hai chân đã được trả tự do, sự thật mà Hà Bác Viễn vừa nói tôi không cách nào tiếp nhận được. Xưa nay Hà Bác Viễn đối với tôi mà nói chẳng là gì cả, trong lòng tôi luôn căm ghét hắn, căm ghét việc làm cùng những hành vi đê tiện của hắn... vậy mà... vậy mà giờ đây hắn lại có thể là... tôi không thể tiếp nhận!
“Ái Thi, đã hơn ba tiếng rồi. Không thấy bóng dáng Mạch Chỉ Đình chắc là cô ta đã nhận ra mình bị lợi dụng. Nếu ba đoán không lầm, chốc lát nữa đây Diệp Gia Thành sẽ tới giải cứu cho con! Ha Ha!” Hà Bác Viễn cười to.
Tôi không nói gì, nước mắt lẳng lặng rơi.
“Ái Thi!” Giọng nói lo lắng đầy yêu thương của Diệp Gia Thành đột ngột vang lên, tôi còn tưởng mình nghe lầm nhưng khi quay mặt ra nơi phát ra giọng nói đã thấy bóng dáng cao lớn của anh đứng trước cửa đầy khí thế áp đảo.
“Ông xã...” Tôi gọi anh trong tiếng nấc nghẹn ngào. Tôi ngồi thẳng dậy chạy về phía anh, không ai cản tôi lại, thật sự là không một ai ngăn tôi lại.
“Ái Thi, em có làm sao không? Hắn có làm em bị thương không?” Diệp Gia Thành lo lắng kiểm tra thân thể tôi.
“Hà Bác Viễn, ông đang định chơi trò gì?” Lô Tử Nam lớn giọng nhìn Hà Bác Viễn.
“Thằng ranh, mày im đi! Mày là con của thằng khốn nạ đó, ai cho mày dám có thái độ đó với tao?” Hà Bác Viễn cũng không chịu thua kém lớn giọng.
Trong lúc này tôi không còn tâm trạng để ý bất cứ điều gì, tôi ôm chặt lấy Diệp Gia Thành vùi mặt vào ngực anh như thể sợ buông ra anh sẽ tan biến.
“Diệp Gia Thành, tôi làm tất cả chỉ để dẫn dụ cậu tới đây và muốn nói cho cậu biết tôi là cha ruột của Lô Ái Thi!... vì thế xin cậu hãy nể tình mà tha cho tôi một con đường sống đừng truy lùng tôi gắt gao như vậy nữa!” Hà Bác Viễn vào thẳng vấn đề.
Người tôi cứng đơ khi nghe những lời Hà Bác Viễn vừa nói. Đôi mắt của Diệp Gia Thành thoáng chấn động, anh tăng lực đạo để đôi tay siết chặt tôi hơn. Đôi lông mài anh chau lại. Trần Ngạn Quân, Kỷ Ngự Trình, Lý Đông Anh đứng phía sau Diệp Gia Thành cũng chấn động không kém.
“Há Há há....” Chỉ có mỗi Lô Tử Nam gập người ôm bụng cười to. Anh vừa ôm bụng vừa chỉ tay vào mặt Hà Bác Viễn:
“Ông nói...ông nói em gái tôi là con gái ông? Há Há...ông bị thần kinh à?”
“Tao nói có gì sai? Trước khi ba mày giải cứu mẹ mày ra khỏi tay tao thì mẹ mày đã mang thai con tao!” Hà Bác Viễn lớn lối.
Lô Tử Nam ngừng cười gương mặt đanh lại:
“Hà Bác Viễn, quen biết ông là sai lầm lớn nhất trong đời của mẹ tôi. Khoảng thời gian bị ông giam cầm là nỗi nhục nhã và đau khổ lớn nhất trong đời mẹ tôi! Nhưng.......” Lô Tử Nam nhếch mép.
“Giết chết con ông là niềm sung sướng cũng là đau đớn của mẹ tôi... đau vì chính tay mẹ đã tự uống thuốc giết chết con mình, giết chết bào thai trong bụng khi nó chỉ mới tròn 5 tuần tuổi... sung sướng vì bà đã giết được con của ông và cũng loại đi được nỗi nhục nhã ê chề, nỗi thù hận sâu sắc nhất của bà!!!” Lô Tử Nam hét to, hai mắt đỏ ngầu.
Tôi giật mình, tim đập thình thịch. Tôi không phải con của Hà Bác Viễn, tôi không phải.
“Mày nói cái gì?” Hà Bác Viễn lùi về sau mấy bước.
“Hà Bác Viễn, Lô Ái Thi là em gái ruột của tôi. Ông hãy chịu nỗi đau tuyệt tử tuyệt tôn đi! Có lẽ mẹ tôi là một người mẹ nhẫn tâm nhưng bà chỉ nhẫn tâm với con của ông, vì chính ông đã khiến bà sống trong đau khổ, nhục nhã! Nếu ông không tin tôi có thể cắt tóc Lô Ái Thi trước mặt ông và giao cho ông, ông thử đi xét nghiệm DNA sẽ rõ! Muốn tìm con của ông ư? Ông xuống địa ngục mà tìm!” Lô Tử Nam phỉ nhổ.
“Mày nói láo, tao có con... Lô Ái Thi là con tao, là con tao...con tao không chết!” Hà Bác Viễn điên loạn.
“Ái Thi, không sao rồi em đừng sợ!” Diệp Gia Thành ôm chặt tôi vỗ về an ủi.
“Ái Thi, em đừng sợ. Em là em gái anh, là con cháu của Lô gia không phải con của Hà Bác Viễn!” Lô Tử Nam tiến tới.
“Anh nói thật chứ?” Tôi xoay người nhìn Lô Tử Nam.
“Thật, nếu em không tin em cứ mang cả nhà ta ra xét nghiệm DNA hết là được chứ gì!” Lô Tử Nam nhe răng cười.
Phì... tôi bật cười vui sướng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.