Chương 25: Chuẩn Bị
Ngọc Khánh
04/01/2024
Về đến nhà, Đán từ từ mở cánh cửa tre ra. Hôm nay, ngôi nhà của anh trở nên khác hẳn: Anh đã chăm chút cho ngôi nhà được khang trang và thêm vẻ ấm cúng hơn, đồ đạc thì ngăn nắp hơn trước, số củi chưa bán được thì xếp gọn một chỗ mà không hề bị vướng hay chật chội gì cả. Bộ chén trà thì để gọn trên kệ tre.
Còn cái bàn thờ! Đán cần phải dọn cho ngay ngắn mới được!
Đán vội quờ lấy chiếc khăn bị rách mà anh vẫn hay treo trên tường xuống, rồi anh lấy khăn lau cho thật sạch cái bàn thờ. Xong xuôi, anh cất khăn đi, rồi bắt đầu thắp hương. Nhìn lên bàn thờ, anh bỗng nhớ tới ông bà và cha mẹ mình. Chắc giờ họ phải vui lắm khi Đán sắp trở nên giàu có hơn và không phải ở một mình nữa. Bưng đĩa hoa quả lên, khói bay nghi ngút trong nhà, Đán mới bắt đầu khấn.
- Nhân dịp con sắp lấy vợ, con xin dâng ông bà và thầy u chút quà.
Đán khấn xong, anh lại nhìn lại trong ngôi nhà. Anh không còn cảm thấy trống trải và vắng vẻ nữa, vì chỉ đây mai thôi cô Trúc sẽ dọn về nhà anh chung sống. Chiều nay, ông bà thầy lang Vương sẽ ghé qua nhà anh để chuẩn bị đồ đạc, lễ vật giúp anh. Họ còn khoe là có cả đôi áo dài cho cả hai người – anh và cô Trúc.
Đán vươn vai một tẹo, rồi anh ra khỏi nhà, định sang thăm nhà ông bà thầy lang Vương xem họ chuẩn bị tới đâu rồi. Ngờ được đâu, Đán có cảm giác như là trời sắp mưa, nhưng anh đã đi một quãng khá xa nên không thể quay về nhà ngay được. Anh đành nhờ trú lại một quán rượu. Quán ấy gần làng của thầy lang Vương, nên chủ cũng biết Đán là ai. Chủ vui vẻ mời Đán ngồi vào trong uống rượu chút. Đán bảo:
- Thôi bác ạ, để khi nào tôi cưới thì uống sau với cả hai họ mới vui được.
Đúng lúc ấy, ông bà thầy lang Vương hầu hết đã chuẩn bị xong. Bàn thơ, quần áo, câu đối đã sắp xếp ngay ngắn. Ông Vương nhân lúc lại có thêm con bệnh đến chữa trị liền dặn cô Trúc.
- Này Trúc, con sang nhà cậu Đán xem thử cậu ấy chuẩn bị đến đâu rồi. Chắc chặt củi vất cả nên không chuẩn bị kịp đâu, con sang bên đấy giúp nó một tay đi.
Trúc vâng lời, cô cầm theo ít tiền mà ra đi. Cô không ngờ là đột ngột lại có trời mưa to như thế.
Vì không quen đi chợ những ngày mưa, nên Trúc rất hốt hoảng. Cô vội tìm quán nào đó để trú nhờ nhưng hầu hết họ đều đóng cửa vì biết là trời đã đổ mưa.
Đán ngó ra ngoài quán nhìn. Từ xa, anh đã trông thấy cô Trúc đang lật đật tìm chỗ trú mưa. Anh vội gọi lớn:
- Trúc đấy à? Vào đây trú với tôi đi!
Trúc đang vội vàng nhìn xung quanh, nhưng cô không biết là ai gọi mình. Cô thốt lên:
- Là ai vậy? Sao lại biết được tên tôi?
Đán khá là nóng ruột, anh vội bước ra ngoài tìm cô Trúc mặc dù đang trời mưa. Khi cô Trúc còn đang ngó ngang xung quanh thì có một bàn tay dịu dàng của ai đó chạm lên vai cô:
- Là tôi đây!
Trúc ngạc nhiên quay lại, thì cô nhận ra đó là Đán. Nhìn hình dáng cô Trúc ở dưới mưa, Đán trong tim bỗng thấy rạo rực: Cô còn xinh đẹp hơn cả bao nhiêu lần trước anh đã từng gặp cô!
Như sực nhớ điều gì đó, Đán vội giục cô Trúc:
- Trời, mau vào quán kia trú mưa đi! Cô ướt hết người rồi! Nếu mà cô bị sốt là không làm lễ được đâu đấy!
- Tôi biết mà, anh cũng nên vào trong đi!
Hai người dắt nhau vào ngồi nghỉ quán rượu. Uống một ngụm chè sau khi lau khô người ngợm ướt sũng, Đán bắt đầu hỏi Trúc:
- Sao cô lại đi dưới trời mưa thế này?
- Đương lúc cả nhà tôi chuẩn bị xong thì lại có người bệnh đến xin chữa chạy, thầy tôi lại bảo tôi đến thăm nhà anh xem anh chuẩn bị đến đâu rồi để còn kịp thời giúp đỡ - Trúc e thẹn đáp.
- À, cái việc ấy thì cũng gần như tươm tất rồi đấy, nhưng nếu thầy u cô với cô chưa ưng thì cứ giúp tôi, tôi sẽ không bị phiền đâu. Mấy hôm nay kiếm củi được kha khá tiền nên tôi toàn dành thời gian chuẩn bị đấy. Tôi cũng ở quán rượu đây là cũng muốn sang thăm nhà cô xem chuẩn bị tới đâu rồi.
- Anh mặc dù nghèo nhưng quả là một con người tốt đấy, quả là thầy tôi có con mắt không thể tài nào nhìn nhầm người. Nếu đã xong xuôi hết thì hay sắp xếp ngay ngày mai làm lễ, có được không? Tôi sẽ xin phép thầy u cho hai ta được cưới sớm – Trúc bảo.
- Cô quá khen cho tôi rồi, con người thì ai cũng nên ăn ở tốt thì điểm lành nó mới đến. Nay có cô chung sống với tôi thì tôi không biết nên cảm ơn bao nhiêu lần gia đình cô nữa! – Đán xúc động, anh đứng dậy thốt lên như vậy.
- À, nếu ta ngồi ở đây lâu quá thì không được đâu. Khi nào trời tạnh mư thì anh về nhà tôi ướm thỉ bộ áo dài mà u tôi mới thuê người may đấy nhé, chắc là hôm mai hôm kia mặc lên người đẹp lắm!
- Trời ạ, được thôi, nhưng cô vốn là người xinh rồi, nên mặc thêm cái gì thì cũng xinh hơn cả. – Đán vui vẻ đánh giả.
Trúc chỉ biết nâng tách trà lên, vừa uống vừa tủm tỉm cười.
(Còn tiếp)
Còn cái bàn thờ! Đán cần phải dọn cho ngay ngắn mới được!
Đán vội quờ lấy chiếc khăn bị rách mà anh vẫn hay treo trên tường xuống, rồi anh lấy khăn lau cho thật sạch cái bàn thờ. Xong xuôi, anh cất khăn đi, rồi bắt đầu thắp hương. Nhìn lên bàn thờ, anh bỗng nhớ tới ông bà và cha mẹ mình. Chắc giờ họ phải vui lắm khi Đán sắp trở nên giàu có hơn và không phải ở một mình nữa. Bưng đĩa hoa quả lên, khói bay nghi ngút trong nhà, Đán mới bắt đầu khấn.
- Nhân dịp con sắp lấy vợ, con xin dâng ông bà và thầy u chút quà.
Đán khấn xong, anh lại nhìn lại trong ngôi nhà. Anh không còn cảm thấy trống trải và vắng vẻ nữa, vì chỉ đây mai thôi cô Trúc sẽ dọn về nhà anh chung sống. Chiều nay, ông bà thầy lang Vương sẽ ghé qua nhà anh để chuẩn bị đồ đạc, lễ vật giúp anh. Họ còn khoe là có cả đôi áo dài cho cả hai người – anh và cô Trúc.
Đán vươn vai một tẹo, rồi anh ra khỏi nhà, định sang thăm nhà ông bà thầy lang Vương xem họ chuẩn bị tới đâu rồi. Ngờ được đâu, Đán có cảm giác như là trời sắp mưa, nhưng anh đã đi một quãng khá xa nên không thể quay về nhà ngay được. Anh đành nhờ trú lại một quán rượu. Quán ấy gần làng của thầy lang Vương, nên chủ cũng biết Đán là ai. Chủ vui vẻ mời Đán ngồi vào trong uống rượu chút. Đán bảo:
- Thôi bác ạ, để khi nào tôi cưới thì uống sau với cả hai họ mới vui được.
Đúng lúc ấy, ông bà thầy lang Vương hầu hết đã chuẩn bị xong. Bàn thơ, quần áo, câu đối đã sắp xếp ngay ngắn. Ông Vương nhân lúc lại có thêm con bệnh đến chữa trị liền dặn cô Trúc.
- Này Trúc, con sang nhà cậu Đán xem thử cậu ấy chuẩn bị đến đâu rồi. Chắc chặt củi vất cả nên không chuẩn bị kịp đâu, con sang bên đấy giúp nó một tay đi.
Trúc vâng lời, cô cầm theo ít tiền mà ra đi. Cô không ngờ là đột ngột lại có trời mưa to như thế.
Vì không quen đi chợ những ngày mưa, nên Trúc rất hốt hoảng. Cô vội tìm quán nào đó để trú nhờ nhưng hầu hết họ đều đóng cửa vì biết là trời đã đổ mưa.
Đán ngó ra ngoài quán nhìn. Từ xa, anh đã trông thấy cô Trúc đang lật đật tìm chỗ trú mưa. Anh vội gọi lớn:
- Trúc đấy à? Vào đây trú với tôi đi!
Trúc đang vội vàng nhìn xung quanh, nhưng cô không biết là ai gọi mình. Cô thốt lên:
- Là ai vậy? Sao lại biết được tên tôi?
Đán khá là nóng ruột, anh vội bước ra ngoài tìm cô Trúc mặc dù đang trời mưa. Khi cô Trúc còn đang ngó ngang xung quanh thì có một bàn tay dịu dàng của ai đó chạm lên vai cô:
- Là tôi đây!
Trúc ngạc nhiên quay lại, thì cô nhận ra đó là Đán. Nhìn hình dáng cô Trúc ở dưới mưa, Đán trong tim bỗng thấy rạo rực: Cô còn xinh đẹp hơn cả bao nhiêu lần trước anh đã từng gặp cô!
Như sực nhớ điều gì đó, Đán vội giục cô Trúc:
- Trời, mau vào quán kia trú mưa đi! Cô ướt hết người rồi! Nếu mà cô bị sốt là không làm lễ được đâu đấy!
- Tôi biết mà, anh cũng nên vào trong đi!
Hai người dắt nhau vào ngồi nghỉ quán rượu. Uống một ngụm chè sau khi lau khô người ngợm ướt sũng, Đán bắt đầu hỏi Trúc:
- Sao cô lại đi dưới trời mưa thế này?
- Đương lúc cả nhà tôi chuẩn bị xong thì lại có người bệnh đến xin chữa chạy, thầy tôi lại bảo tôi đến thăm nhà anh xem anh chuẩn bị đến đâu rồi để còn kịp thời giúp đỡ - Trúc e thẹn đáp.
- À, cái việc ấy thì cũng gần như tươm tất rồi đấy, nhưng nếu thầy u cô với cô chưa ưng thì cứ giúp tôi, tôi sẽ không bị phiền đâu. Mấy hôm nay kiếm củi được kha khá tiền nên tôi toàn dành thời gian chuẩn bị đấy. Tôi cũng ở quán rượu đây là cũng muốn sang thăm nhà cô xem chuẩn bị tới đâu rồi.
- Anh mặc dù nghèo nhưng quả là một con người tốt đấy, quả là thầy tôi có con mắt không thể tài nào nhìn nhầm người. Nếu đã xong xuôi hết thì hay sắp xếp ngay ngày mai làm lễ, có được không? Tôi sẽ xin phép thầy u cho hai ta được cưới sớm – Trúc bảo.
- Cô quá khen cho tôi rồi, con người thì ai cũng nên ăn ở tốt thì điểm lành nó mới đến. Nay có cô chung sống với tôi thì tôi không biết nên cảm ơn bao nhiêu lần gia đình cô nữa! – Đán xúc động, anh đứng dậy thốt lên như vậy.
- À, nếu ta ngồi ở đây lâu quá thì không được đâu. Khi nào trời tạnh mư thì anh về nhà tôi ướm thỉ bộ áo dài mà u tôi mới thuê người may đấy nhé, chắc là hôm mai hôm kia mặc lên người đẹp lắm!
- Trời ạ, được thôi, nhưng cô vốn là người xinh rồi, nên mặc thêm cái gì thì cũng xinh hơn cả. – Đán vui vẻ đánh giả.
Trúc chỉ biết nâng tách trà lên, vừa uống vừa tủm tỉm cười.
(Còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.