Chương 19: Chuyện Càng Tồi Tệ Và Nỗi Lo Của Đán
Ngọc Khánh
16/12/2023
- Gớm, sư nhà mày! – Bà cụ vội buông chổi xuống mắng yêu – Thôi, ăn mỗi củ khoai sọ bé tí tẹo vẫn còn đói phải không hả! Nhanh nhanh phụ u đi con để còn sớm được ăn nọ, hôm nay u con đi chợ về mua nhiều thứ lắm, mà bà lại bắt được nhiều tôm tép lắm đấy nhá!
Hai mẹ con ả vợ Lân và Cửu trở nên vui hẳn. Họ quên đi nổi sợ tính nghiện rượu của tên Lân mà nhanh chóng đi phụ giúp bà cụ, vì họ thương bà cụ lắm: Bà cụ đã già, nay chân đã yếu, tay đã mềm nên việc lặt vặt có khi cũng làm chẳng ra gì đâu mà!
Còn tên Lân thì nằm gác chân lên võng ngoài nhà, hắn nghỉ thầm:
- Chà, chuyến đi buôn này về sớm cũng ổn thật, chóng chóng lại có tiền mua rượu đãi cả anh Ung với anh Hên làng kia cũng nên!
Rồi sực nhớ ra đi buôn về đã đói cồn đói cào, hắn thét lớn xuống bếp:
- Ê kìa! U với ả với thằng Cửu đâu rồi! Cơm cháo nhanh lên cho tôi đi! Người ta đi buôn về đói meo mà chẳng chịu cảm thông, suýt nữa thì bị ăn đòn là cùng rồi đấy! Không nhanh lên là bị tên này cho ăn đòn thật sự, có biết chưa?
Nghe thấy tiếng chồng mắng ngoài nhà, ả vợ Lân chống tay, tặc lưỡi rồi nói vọng lên:
- Tôi biết rồi cơ mà thầy nó! Gớm! Người đâu mà dữ thế, say rượu cũng dữ, đói mà cũng dữ, bệnh tật tí là lại gắt, chẳng bị bệnh tật gì mã cũng dữ, ăn vụng tí thôi cũng dữ dằn, khó sống nổi lắm!
Bà cụ nghe vậy vội giục:
- Nào nhanh lên đi con ơi, nó đi làm buôn về mệt thì thông cảm tí! Cửu vác chổi ra kia hộ bà đi nhá! Kẻo thầy Lân mắng cho đấy!
- Cháu biết mà! Cháu nhanh tay nhanh chân được việc lắm! – Cửu nói như khoe vậy, rồi nó vác chổi đi gác ở chỗ xó nhà. Nó nghĩ cần phải làm cho tên Lân vui để hắn không đánh bà và u mình nữa, thế thì mới sống ổn định qua ngày được! Vì thực ra nó cũng vui vì làng này sắp mở lễ lớn để chúc mừng cho chú Đán thân thương của nó.
*********************************************
Tên Lân thì từ hôm nào về làng là hắn lại thế. Hắn vẫn uống rượu như năm xưa lúc còn ở với mẹ già, rồi chửi mắng mẹ già, rồi đến ả vợ thường hay ru rú trong nhà, rồi đến cả thằng Cửu nữa. Mỗi lần lái buôn về, trao đổi hàng hoá, tính tiền đến đau đầu, chân tay thì co rúm do chèo thuyền nhiều quá, hắn bê đồ đạc trao đổi với khách và cái là mở sầm cái cửa tre (đến nỗi suýt thì bị gãy), lồi la lên ru rú:
- U đâu rồi, hả? Lại đưa thằng Cửu đi chơi lểu thểu ở chốn nào, có bị bọn trẻ dở hơi ngoài đồng đánh chô sấp mặt mũi hay không? U nó đâu, có ra chợ không đấy! Thức ăn mua đủ hết chưa? Dậy mà đi lấy, nhóm bếp ăn đi! Không đi nhóm là ăn đòn đấy!
Lúc ấy, ả vợ vội chạy ra. Ả cùng ông chồng nát rượu bê hết đống đồ đạc vào nhà, rồi ả chỉ lo lo cắm đầu vào nấu ăn cho cả nhà là xong.
- Đúng là, rước ả này về không làm được nổi cái gì, chỉ có đi chợ, nhóm bếp, nuôi thằng Cửu, thế thôi! Nhà gì nghèo xơ xác, lại hèn mọn đến thế này! – Lân chửi ra rả.
Tiếng tên Lân chửi có khi còn vọng sang cả nhà của Đán nữa. Nghe thế, Đán lo cho bà cụ với thằng Cửu, không biết ở với thằng con trai nát rượu như vậy thì liệu có ổn không. Đán lo lắm. Lên rừng chặt củi, anh cứ nghĩ đến ánh mắt khao khát muốn học Vật của thằng Cửu, làm anh không sao tập trung chặt cây nữa. Suýt nữa thì chém trúng vào tay mình, ngón tay của anh sừng vù đỏ lên. Đau quá, anh ráng mang cả gánh củi đầy về nhà bán hết đi, dành dụm chút tiền rồi lên gặp ông thầy lang Vương làng kia.
Vừa mới đến nơi, Đán nhìn thấy cảnh tượng vô cùng bất ngờ: Lão phú ông béo ục ịch, đang lôi cổ chàng thanh niên tên Quý bán rau hồi bữa Tết, và cả hai kẻ say rượu Ung và Hên nữa. Quý thì nợ lão bao nhiêu gạo anh ta vay để nuôi ông bố già nhà mình, còn Ung và Hên thì chưa trả hết nợ tiền rượu nhà lão, hai kẻ ấy say khướt quá nên bị lão phú ông dễ tóm được. Hoá ra, lão phú ông này đang đi thâu tóm hết tất cả những con nợ của lão mà vẫn chưa chưa trả hết. Hôm nay, lão với tên Ngạn-con trai lão mở sổ nợ ra, thì vẫn con thấy vợ chồng thầy lang Vương nợ...cô Trúc! Rồi thế là, lão tìm đến ông thầy Vương đây. Lão phú ông cũng là họ Vương, họ hàng xa với ông thầy lang Vương cả. Nhưng ông thầy lang Vương bản tính cần mẫn, hiền lành, ông tự đi học nghề y hồi nhỏ và khong muốn vay nợ nhiều với lão phú ông kia. Thế nhưng, có lúc bí quá, hết cách, ông thầy lang Vương lại đi đường khá xa tới tận nhà lão phú ông gõ của vay tiền. Lại là họ hàng nên lão phú ông cũng muốn tham cua cả cô Trúc về làm hầu gái nhà mình nữa. Ông thầy lang Vương chỉ giàu được kha há mà thôi, chứ chưa thể sánh bằng lão phú ông được...
- Cộc cộc! Thầy lang Vương! Mau ra đi có chuyện! Không ra là ta phá hết cửa tre nhà ông đấy!
Bà Vương - vợ thầy lang Vương từ trong nhà vội chạy ra mở của, bà hỏi lão phú ông:
- Thưa ông, lại chuyện gì nữa ạ! Nhà tôi còn khoản nợ nào vẫn chưa trả ạ?
- Bố các ông! – Lão phú ông rên rỉ, nhe cả răng nanh ra - Hai ông bà tưởng giả nhà ta hết nợ rồi hả? Có phải mỗi cái chuyện đấy đâu! Vô cùng nghiêm trọngggggg...
Thầy Vương cũng ra mở cửa, ông ta lo lắng bảo lão phú ông:
- Rõ ràng bọn tôi trả hết cho ông rồi còn gì nữa...
- Đủ là sao! Đủ hồi nào cơ chứ! – Lão phú ông quát xa xả vào mặt hai vợ chồng ông thầy lang Vương – Cô Trúc nhà ông bà đâu, gọi cô ta ra!
(Còn tiếp)
Hai mẹ con ả vợ Lân và Cửu trở nên vui hẳn. Họ quên đi nổi sợ tính nghiện rượu của tên Lân mà nhanh chóng đi phụ giúp bà cụ, vì họ thương bà cụ lắm: Bà cụ đã già, nay chân đã yếu, tay đã mềm nên việc lặt vặt có khi cũng làm chẳng ra gì đâu mà!
Còn tên Lân thì nằm gác chân lên võng ngoài nhà, hắn nghỉ thầm:
- Chà, chuyến đi buôn này về sớm cũng ổn thật, chóng chóng lại có tiền mua rượu đãi cả anh Ung với anh Hên làng kia cũng nên!
Rồi sực nhớ ra đi buôn về đã đói cồn đói cào, hắn thét lớn xuống bếp:
- Ê kìa! U với ả với thằng Cửu đâu rồi! Cơm cháo nhanh lên cho tôi đi! Người ta đi buôn về đói meo mà chẳng chịu cảm thông, suýt nữa thì bị ăn đòn là cùng rồi đấy! Không nhanh lên là bị tên này cho ăn đòn thật sự, có biết chưa?
Nghe thấy tiếng chồng mắng ngoài nhà, ả vợ Lân chống tay, tặc lưỡi rồi nói vọng lên:
- Tôi biết rồi cơ mà thầy nó! Gớm! Người đâu mà dữ thế, say rượu cũng dữ, đói mà cũng dữ, bệnh tật tí là lại gắt, chẳng bị bệnh tật gì mã cũng dữ, ăn vụng tí thôi cũng dữ dằn, khó sống nổi lắm!
Bà cụ nghe vậy vội giục:
- Nào nhanh lên đi con ơi, nó đi làm buôn về mệt thì thông cảm tí! Cửu vác chổi ra kia hộ bà đi nhá! Kẻo thầy Lân mắng cho đấy!
- Cháu biết mà! Cháu nhanh tay nhanh chân được việc lắm! – Cửu nói như khoe vậy, rồi nó vác chổi đi gác ở chỗ xó nhà. Nó nghĩ cần phải làm cho tên Lân vui để hắn không đánh bà và u mình nữa, thế thì mới sống ổn định qua ngày được! Vì thực ra nó cũng vui vì làng này sắp mở lễ lớn để chúc mừng cho chú Đán thân thương của nó.
*********************************************
Tên Lân thì từ hôm nào về làng là hắn lại thế. Hắn vẫn uống rượu như năm xưa lúc còn ở với mẹ già, rồi chửi mắng mẹ già, rồi đến ả vợ thường hay ru rú trong nhà, rồi đến cả thằng Cửu nữa. Mỗi lần lái buôn về, trao đổi hàng hoá, tính tiền đến đau đầu, chân tay thì co rúm do chèo thuyền nhiều quá, hắn bê đồ đạc trao đổi với khách và cái là mở sầm cái cửa tre (đến nỗi suýt thì bị gãy), lồi la lên ru rú:
- U đâu rồi, hả? Lại đưa thằng Cửu đi chơi lểu thểu ở chốn nào, có bị bọn trẻ dở hơi ngoài đồng đánh chô sấp mặt mũi hay không? U nó đâu, có ra chợ không đấy! Thức ăn mua đủ hết chưa? Dậy mà đi lấy, nhóm bếp ăn đi! Không đi nhóm là ăn đòn đấy!
Lúc ấy, ả vợ vội chạy ra. Ả cùng ông chồng nát rượu bê hết đống đồ đạc vào nhà, rồi ả chỉ lo lo cắm đầu vào nấu ăn cho cả nhà là xong.
- Đúng là, rước ả này về không làm được nổi cái gì, chỉ có đi chợ, nhóm bếp, nuôi thằng Cửu, thế thôi! Nhà gì nghèo xơ xác, lại hèn mọn đến thế này! – Lân chửi ra rả.
Tiếng tên Lân chửi có khi còn vọng sang cả nhà của Đán nữa. Nghe thế, Đán lo cho bà cụ với thằng Cửu, không biết ở với thằng con trai nát rượu như vậy thì liệu có ổn không. Đán lo lắm. Lên rừng chặt củi, anh cứ nghĩ đến ánh mắt khao khát muốn học Vật của thằng Cửu, làm anh không sao tập trung chặt cây nữa. Suýt nữa thì chém trúng vào tay mình, ngón tay của anh sừng vù đỏ lên. Đau quá, anh ráng mang cả gánh củi đầy về nhà bán hết đi, dành dụm chút tiền rồi lên gặp ông thầy lang Vương làng kia.
Vừa mới đến nơi, Đán nhìn thấy cảnh tượng vô cùng bất ngờ: Lão phú ông béo ục ịch, đang lôi cổ chàng thanh niên tên Quý bán rau hồi bữa Tết, và cả hai kẻ say rượu Ung và Hên nữa. Quý thì nợ lão bao nhiêu gạo anh ta vay để nuôi ông bố già nhà mình, còn Ung và Hên thì chưa trả hết nợ tiền rượu nhà lão, hai kẻ ấy say khướt quá nên bị lão phú ông dễ tóm được. Hoá ra, lão phú ông này đang đi thâu tóm hết tất cả những con nợ của lão mà vẫn chưa chưa trả hết. Hôm nay, lão với tên Ngạn-con trai lão mở sổ nợ ra, thì vẫn con thấy vợ chồng thầy lang Vương nợ...cô Trúc! Rồi thế là, lão tìm đến ông thầy Vương đây. Lão phú ông cũng là họ Vương, họ hàng xa với ông thầy lang Vương cả. Nhưng ông thầy lang Vương bản tính cần mẫn, hiền lành, ông tự đi học nghề y hồi nhỏ và khong muốn vay nợ nhiều với lão phú ông kia. Thế nhưng, có lúc bí quá, hết cách, ông thầy lang Vương lại đi đường khá xa tới tận nhà lão phú ông gõ của vay tiền. Lại là họ hàng nên lão phú ông cũng muốn tham cua cả cô Trúc về làm hầu gái nhà mình nữa. Ông thầy lang Vương chỉ giàu được kha há mà thôi, chứ chưa thể sánh bằng lão phú ông được...
- Cộc cộc! Thầy lang Vương! Mau ra đi có chuyện! Không ra là ta phá hết cửa tre nhà ông đấy!
Bà Vương - vợ thầy lang Vương từ trong nhà vội chạy ra mở của, bà hỏi lão phú ông:
- Thưa ông, lại chuyện gì nữa ạ! Nhà tôi còn khoản nợ nào vẫn chưa trả ạ?
- Bố các ông! – Lão phú ông rên rỉ, nhe cả răng nanh ra - Hai ông bà tưởng giả nhà ta hết nợ rồi hả? Có phải mỗi cái chuyện đấy đâu! Vô cùng nghiêm trọngggggg...
Thầy Vương cũng ra mở cửa, ông ta lo lắng bảo lão phú ông:
- Rõ ràng bọn tôi trả hết cho ông rồi còn gì nữa...
- Đủ là sao! Đủ hồi nào cơ chứ! – Lão phú ông quát xa xả vào mặt hai vợ chồng ông thầy lang Vương – Cô Trúc nhà ông bà đâu, gọi cô ta ra!
(Còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.