Chương 32: Đứa Bé Gái
Ngọc Khánh
25/01/2024
Cảm kích vì được cậu bạn giàu hơn bênh vực mình, Cửu chạy lại tới chỗ của Uông, nói:
- Ta làm quen nhé? Mà cậu tên Uông đó hả?
- Đương nhiên, tôi cũng biết cậu. Cậu tên Cửu, từ làng The! Còn tôi sống ở làng ngay cạnh làng bà nuôi cậu đó!
- Bà tôi? Cậu biết bà ấy sao? Bà ấy là bà nuôi thôi hả?
Uông đáp:
- À, tôi nghe u tôi nói thế, với lại tôi không chắc, trẻ con thì quan tâm chi chuyện người lớn chứ. U tôi đi làm bán cá mà! (Mụ bán cá ấy chính là u ruột của Uông. Nhà mụ cũng khá giả tàm tạm, ông chồng mụ bắt mụ đi xuống ông bắt cá, rồi ra chợ bán cá mỗi ngày, còn lão thì buôn rượu, gạo với trứng). Tội nghiệp cậu!
Cửu nghe xong, cậu khá bứt rứt, nói:
- Trời ạ, cậu biết không, từ lúc rứt khỏi ruột của u, tôi đã ở với bà tại căn nhà rơm nhỏ, cũ kĩ ấy đấy. Xa bà, tôi nhớ bà quá, huhu, tôi cảm thấy như bà là người thân duy nhất của tôi! Nếu sau này mất bà, tôi đời nào sống nổi? Cậu thì sao? Trời không ban cho cậu người bà nào ư?
Uông lại chảy lệ từ mắt, cậu ta cố nói:
- Tôi có chứ, có như những người khác. Tôi mất bà nội rồi. Bà ngoại tôi thì đang hấp hối. Huhu, tôi lại thấy cậu khổ hơn tôi nhiều. Nhưng mà...Cậu không nhớ mặt thầy u ruột cậu à?
- Tôi...Tôi có thầy u mà, nhưng thầy tôi chỉ là... con của bà nuôi tôi.
- Ra thế! Đó là thầy u nuôi của cậu, chứ không phải thầy u ruột của cậu rồi!
Cửu buồn đến suýt khóc. Cậu hỏi bạn:
- Thế thì bây giờ làm sao để tôi gặp thầy u nuôi của tôi? Mất mười mấy năm giời à? Mà tôi không biết đường xá về làng The như thế nào! Tôi nhỏ quá, đi chợ lại ham chơi nên không nhớ đường xá, tôi thật là có tội...
- Tôi hứa với cậu – Uông thở dài, rồi cậu ta chìa ra ngón út trước mặt Cửu – Sau này nếu cậu đã trở thành Trạng Vật, tôi hứa sẽ tìm đường xá về làng cho cậu!
- Hứa thật nhé? – Cửu thắc mắc, rồi cậu từ từ lộ ngón út từ lòng bàn tay ra.
- Thật!
Hai đứa trẻ ngoắc tay nhau, đồng thanh nói:
- Hứa!
Ngay sau lời hứa đó, là tiếng chuông vào học bắt đầu.
- Rung rung! Vào học thôi các trò! Thầy sẽ dạy chiến thuật đấu Vật rất hay dành cho các trò!
*************************************
(Vài tháng sau)
Lân hôm nay đi lái buôn về sớm. Nhưng vừa mới đặt chân về làng thì có vài ba người trai trẻ xúm lại hắn nói:
- Kìa anh Lân! Anh Lân ơi!
- Sao cơ, tránh ra để tôi đi về nhà cái đã! – Lân kêu lên – Không biết tôi đang bê cái thuyền đáng nguyền rủa này về nhà hả?
- Nhưng có chuyện gấp mà anh Lân! – Một chàng trai nói.
- Thế là chuyện gì mau nói cho tôi nghe xem nào mấy chú?
- Anh Lân à... – Anh chàng Quý bán rau cũng vội mang theo gánh rau tới nói – Em thấy chị Lân bỗng nhiên lên cơn đau đẻ, bà cụ thì lại vắng nhà đi mò ốc tì sáng nên chúng em với cả người làng phải đưa chị ấy lên nhờ thầy lang Bạch ấy, vì không biết ông thầy lang Vương giờ này đi đâu rồi...
- Hả, gì cơ? Thế thì các chú gánh hộ tôi cái thuyền này về nhà, còn tôi phải chạy lên nhà thầy lang Bạch để xem sao đã! – Lân hoảng hốt đáp, rồi hắn vội vứt cả chiếc thuyền gỗ nặng ịch, hấp tấp chạy đi tìm nhà thầy lang Bạch mặc dù hắn không quen đường đến nhà ông ta theo sự chỉ dẫn của đám trai trẻ.
Cuối cùng, khi đứng trước cái nhà bằng cọc tre của ông thầy lang Bạch, tên Lân hổn hển gõ cửa:
- Thầy Bạch ơi, thầy Bạch ơi, thầy mau mở cửa cho tôi với!
Một người giúp việc của thầy lang Bạch mặc áo nâu tồi tàn chạy ra mở cửa cho tên Lân. Hắn vừa mới bước vào, thì thấy thầy lang Bạch đang đắp và pha thuốc cho ả vợ hắn, còn bà vợ của thầy lang Bạch thì đang ẵm một đứa bé gái – đó là đứa con mà ả vợ tên Lân vừa mới sanh.
- Thầy à... – Tên Lân vừa thở dốc vừa hỏi – Con của tụi tôi...đấy ạ?
- Ừm, tí nữa thì anh ẵm nó về chăm sóc cho thật tốt, biết chưa hả anh Lân? Còn cô nhà của anh tối đến tôi hẵng giả cho anh vì cổ còn mệt lắm – Thầy lang Bạch giọng trầm đáp – Bảo cổ nhà phải cho nó thường xuyên bú sữa từ mấy tháng đầu, rồi cho nó ăn cháo hay thứ gĩ giã nhuyễn ấy...
- May quá, vậy bà Bạch đây cho tôi ắm thử cháu bé với! – Lân bước tới bên chiếc võng tre bà vợ thầy lang Bạch đang ngồi, rồi hắn từ từ ôm đứa con bé bỏng của mình lên.
- Nó vừa khóc to lắm đấy, đẻ tầm được một canh thì nó mới ngủ yên như vậy – Bà Bạch bảo.
Còn ả vợ Lân đang nằm trên giường tre thều thào bảo:
- Ổng nhà tôi hấp tấp lắm thầy lang Bạch ạ, chăm sóc thằng Cửu con nuôi cũng chẳng ra hồn đâu, không biết ổng sẽ chăm đứa bé này ra sao nữa...
- Kìa, u nó, u nó cứ yên tâm cả vào tôi đi! Chăm được thằng Cửu không ra hồn thì giờ chăm con bé này sẽ làm nên chuyện thôi! – Lân vui vẻ nói với ả vợ hắn.
Thầy lang Bạch cũng cười mỉm hỏi tên Lân:
- Anh Lân này, vậy anh nghĩ nên đặt tên cho đứa bé là gì đi, cô nhà của anh cổ không biết nên đặt cái tên nào cho hợp mà còn phải đẹp nữa, còn tôi suốt ngày chỉ biết bốc thuốc chạy chữa chứ có nổi mụn con nào đâu mà đặt tên hộ vợ chồng anh được...
- À, thằng lái buôn đê tiện này cũng không biết đâu thầy Bạch ạ, may ra nhờ được bà cụ u tôi thì hay biết mấy! – Lân lắc đầu ngán ngẩm đáp – Bởi mụ ấy đặt được cho tôi cái tên Lân cũng kha khá là nghe được đấy, nên chắc mụ cũng biết nên đặt tên cho con bé này như thế nào mà thôi...
(Còn tiếp)
- Ta làm quen nhé? Mà cậu tên Uông đó hả?
- Đương nhiên, tôi cũng biết cậu. Cậu tên Cửu, từ làng The! Còn tôi sống ở làng ngay cạnh làng bà nuôi cậu đó!
- Bà tôi? Cậu biết bà ấy sao? Bà ấy là bà nuôi thôi hả?
Uông đáp:
- À, tôi nghe u tôi nói thế, với lại tôi không chắc, trẻ con thì quan tâm chi chuyện người lớn chứ. U tôi đi làm bán cá mà! (Mụ bán cá ấy chính là u ruột của Uông. Nhà mụ cũng khá giả tàm tạm, ông chồng mụ bắt mụ đi xuống ông bắt cá, rồi ra chợ bán cá mỗi ngày, còn lão thì buôn rượu, gạo với trứng). Tội nghiệp cậu!
Cửu nghe xong, cậu khá bứt rứt, nói:
- Trời ạ, cậu biết không, từ lúc rứt khỏi ruột của u, tôi đã ở với bà tại căn nhà rơm nhỏ, cũ kĩ ấy đấy. Xa bà, tôi nhớ bà quá, huhu, tôi cảm thấy như bà là người thân duy nhất của tôi! Nếu sau này mất bà, tôi đời nào sống nổi? Cậu thì sao? Trời không ban cho cậu người bà nào ư?
Uông lại chảy lệ từ mắt, cậu ta cố nói:
- Tôi có chứ, có như những người khác. Tôi mất bà nội rồi. Bà ngoại tôi thì đang hấp hối. Huhu, tôi lại thấy cậu khổ hơn tôi nhiều. Nhưng mà...Cậu không nhớ mặt thầy u ruột cậu à?
- Tôi...Tôi có thầy u mà, nhưng thầy tôi chỉ là... con của bà nuôi tôi.
- Ra thế! Đó là thầy u nuôi của cậu, chứ không phải thầy u ruột của cậu rồi!
Cửu buồn đến suýt khóc. Cậu hỏi bạn:
- Thế thì bây giờ làm sao để tôi gặp thầy u nuôi của tôi? Mất mười mấy năm giời à? Mà tôi không biết đường xá về làng The như thế nào! Tôi nhỏ quá, đi chợ lại ham chơi nên không nhớ đường xá, tôi thật là có tội...
- Tôi hứa với cậu – Uông thở dài, rồi cậu ta chìa ra ngón út trước mặt Cửu – Sau này nếu cậu đã trở thành Trạng Vật, tôi hứa sẽ tìm đường xá về làng cho cậu!
- Hứa thật nhé? – Cửu thắc mắc, rồi cậu từ từ lộ ngón út từ lòng bàn tay ra.
- Thật!
Hai đứa trẻ ngoắc tay nhau, đồng thanh nói:
- Hứa!
Ngay sau lời hứa đó, là tiếng chuông vào học bắt đầu.
- Rung rung! Vào học thôi các trò! Thầy sẽ dạy chiến thuật đấu Vật rất hay dành cho các trò!
*************************************
(Vài tháng sau)
Lân hôm nay đi lái buôn về sớm. Nhưng vừa mới đặt chân về làng thì có vài ba người trai trẻ xúm lại hắn nói:
- Kìa anh Lân! Anh Lân ơi!
- Sao cơ, tránh ra để tôi đi về nhà cái đã! – Lân kêu lên – Không biết tôi đang bê cái thuyền đáng nguyền rủa này về nhà hả?
- Nhưng có chuyện gấp mà anh Lân! – Một chàng trai nói.
- Thế là chuyện gì mau nói cho tôi nghe xem nào mấy chú?
- Anh Lân à... – Anh chàng Quý bán rau cũng vội mang theo gánh rau tới nói – Em thấy chị Lân bỗng nhiên lên cơn đau đẻ, bà cụ thì lại vắng nhà đi mò ốc tì sáng nên chúng em với cả người làng phải đưa chị ấy lên nhờ thầy lang Bạch ấy, vì không biết ông thầy lang Vương giờ này đi đâu rồi...
- Hả, gì cơ? Thế thì các chú gánh hộ tôi cái thuyền này về nhà, còn tôi phải chạy lên nhà thầy lang Bạch để xem sao đã! – Lân hoảng hốt đáp, rồi hắn vội vứt cả chiếc thuyền gỗ nặng ịch, hấp tấp chạy đi tìm nhà thầy lang Bạch mặc dù hắn không quen đường đến nhà ông ta theo sự chỉ dẫn của đám trai trẻ.
Cuối cùng, khi đứng trước cái nhà bằng cọc tre của ông thầy lang Bạch, tên Lân hổn hển gõ cửa:
- Thầy Bạch ơi, thầy Bạch ơi, thầy mau mở cửa cho tôi với!
Một người giúp việc của thầy lang Bạch mặc áo nâu tồi tàn chạy ra mở cửa cho tên Lân. Hắn vừa mới bước vào, thì thấy thầy lang Bạch đang đắp và pha thuốc cho ả vợ hắn, còn bà vợ của thầy lang Bạch thì đang ẵm một đứa bé gái – đó là đứa con mà ả vợ tên Lân vừa mới sanh.
- Thầy à... – Tên Lân vừa thở dốc vừa hỏi – Con của tụi tôi...đấy ạ?
- Ừm, tí nữa thì anh ẵm nó về chăm sóc cho thật tốt, biết chưa hả anh Lân? Còn cô nhà của anh tối đến tôi hẵng giả cho anh vì cổ còn mệt lắm – Thầy lang Bạch giọng trầm đáp – Bảo cổ nhà phải cho nó thường xuyên bú sữa từ mấy tháng đầu, rồi cho nó ăn cháo hay thứ gĩ giã nhuyễn ấy...
- May quá, vậy bà Bạch đây cho tôi ắm thử cháu bé với! – Lân bước tới bên chiếc võng tre bà vợ thầy lang Bạch đang ngồi, rồi hắn từ từ ôm đứa con bé bỏng của mình lên.
- Nó vừa khóc to lắm đấy, đẻ tầm được một canh thì nó mới ngủ yên như vậy – Bà Bạch bảo.
Còn ả vợ Lân đang nằm trên giường tre thều thào bảo:
- Ổng nhà tôi hấp tấp lắm thầy lang Bạch ạ, chăm sóc thằng Cửu con nuôi cũng chẳng ra hồn đâu, không biết ổng sẽ chăm đứa bé này ra sao nữa...
- Kìa, u nó, u nó cứ yên tâm cả vào tôi đi! Chăm được thằng Cửu không ra hồn thì giờ chăm con bé này sẽ làm nên chuyện thôi! – Lân vui vẻ nói với ả vợ hắn.
Thầy lang Bạch cũng cười mỉm hỏi tên Lân:
- Anh Lân này, vậy anh nghĩ nên đặt tên cho đứa bé là gì đi, cô nhà của anh cổ không biết nên đặt cái tên nào cho hợp mà còn phải đẹp nữa, còn tôi suốt ngày chỉ biết bốc thuốc chạy chữa chứ có nổi mụn con nào đâu mà đặt tên hộ vợ chồng anh được...
- À, thằng lái buôn đê tiện này cũng không biết đâu thầy Bạch ạ, may ra nhờ được bà cụ u tôi thì hay biết mấy! – Lân lắc đầu ngán ngẩm đáp – Bởi mụ ấy đặt được cho tôi cái tên Lân cũng kha khá là nghe được đấy, nên chắc mụ cũng biết nên đặt tên cho con bé này như thế nào mà thôi...
(Còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.