Chương 8: Kẻ Lái Buôn Bí Ẩn (1)
Ngọc Khánh
17/11/2023
Ung - kẻ nghiện rượu làng kia lại cùng tên bạn là Hên mò đến nhà của Đán. Lúc này, Đán mời mang cả gánh củi từ rừng về đến nhà. Nhìn thấy mặt mày của hai tên say rượu, anh hoảng lắm. Anh lắp bắp hỏi họ:
- Gì thế? Các anh đến tìm em có chuyện gì? Có phải đòi nợ không ạ? Bẩm, em nợ các anh cái chi rứa?
- Nợ nần gì với mày kia chớ! – Ung học hằn – Cái tên lái buôn mà thằng Hên bạn tau thuê để chở rượu cho tụi bạn (có lẽ là côn đồ) với ông già (thầy của Hên) á, thằng ấy chẳng hiểu tại sao xin ở nhờ nhoà bọn tau. Có vẻ hắn nhớ nhoà. Rồi hắn hỏi là u nuôi của mày còn sống không, tau hùng hằng đáp với hắn là “Có chứ! Cái mụ ấy nuôi một thằng tên là Cửu chẳng ăn học đang hoàng, thế mà còn nuôi được!”. Thế là cái tên ấy xin bọn tau phải đưa hắn ta đi gặp mụ ấy ngay. Nhưng mụ ấy không có ở nhà, thế nên bọn tau rẽ qua chỗ mày.
- Đâu? Cái anh lái buôn mà các anh bảo ấy đâu? – Đán hỏi.
- Cái thằng cha lái buôn đấy đi theo sau chậm quá! - Cái thằng cha lái buôn đấy đi theo sau chậm quá! Chắc nó lại say khướt rồi! Mời có mỗi tí rượu thôi mà...
Lát sau, bóng dáng của một kẻ lái buôn mò tới, trông hắn vô cùng say sỉn, trán nóng rổ, đổ đầy mồ hôi. Thân hình gầy nhòm, tay gân guốc, răng vàng hẹm. Hắn đi đôi dép cao su vẫn còn ướt. Nhìn thấy hai kẻ say rượu Ung và Hên, hắn hỏi ngay bọn chúng:
- Này! Có đúng là nhà bà cụ mà hai anh chỉ không?
- Nhà của thằng con nuôi bà cụ ấy thì mới có! – Hên xẵng giọng nói.
- Tên con nuôi ấy à? – Kẻ lái buôn hỏi. Rồi hắn nắm lấy tay của Đán, giật tay anh liên tục, luôn miệng nói:
- Ối! Cảm ơn trời cho anh gặp chú mày! Chú mày tên gì?
- Em tên Đán, anh ạ! – Đán đáp – Còn anh?
Kẻ lái buôn chưa kịp nói thì tên Ung chen ngay:
- Hắn say rượu quá rồi nên chẳng nhớ tên mình nữa đâu!
Rồi Ung quay sang kẻ lái buôn:
- Đấy được rồi nhá! Bọn tôi về đây!
Và bóng dáng của hai kẻ say rượu đi khuất. Đán do dự mãi mới đi mời kẻ lái buôn vào nhà. Cánh cửa tre khẽ khép lại.
...
Loay hoay mãi trong nhà, Đán mới kê ra một chiếc võng thô sơ đã bị rách, cùi đầu xuống nói:
- Em mời anh ngồi xuống đây ạ. Còn em ngồi dưới đất.
- Ủa, nhà chú mày không cái võng hay cái ghế nào tử tế hơn thế à?
- Dạ, lâu lắm rồi em chưa sửa được cái võng. Do em hây bận qua nên em không gọi thợ hay tự sửa được ạ. Mong anh thông cảm giùm em! – Đán khẽ đáp với vẻ ái ngại.
Tên lái buôn khẽ gật đầu. Hắn run người, choàng tạm một cái bao cũ, mà trước đây cái bao đó dùng để đựng cám cho lợn ăn.
- Vào lấy trà cho tôi uống đi chú em!
- Vâng ạ!
Đán ì ạch, chậm chạp chạy ra mang một chiếc ấm trà sứ nóng hổi (thứ này trong một dịp may, có thể là vào dịp Tết, ông Lư đã dành dụm được cho Đán), rồi khẽ đặt lên chiếc bàn tre nhỏ con. Anh lại trải chiếc ngắn cũn gác trong một góc nhà ra, trải ra chiếc thềm nhà lạnh toát như vừa bị cánh tay của thần mùa xuân lạnh buốt chạm vào.
Những giọt trà từ từ ì ạch từ ấm trà bằng sứ đổ nhào ra hai chiếc cốc sứ khắc hình hoa. Mùi thơm của trà sực nức căn phòng bằng tre cô quạnh.
Tên lái buôn nói:
- Xin cám ơn chú mày, Đán nhá.
- Không có gì đâu anh, em mời anh xơi nước trà ạ. – Đán lịch thiệp đáp lại tên lái buôn.
Tên lái buôn từ từ cầm cốc trà nóng hổ vào hai lòng bàn tay đang rét run lên cầm cập của hắn. Hắn khẽ khàng đặt miệng tra lên khuôn môi đầy râu rậm của hắn, hớp từng ngụm trà với vẻ dễ chịu và ngon lành nhất có thể. Khuôn mặt khá căng thẳng của hắn giãn ra như được giải tỏa. Đán ngồi đối diện, anh cũng chỉ bận chiếc áo nâu quê mùa nhưng giản dị của một chàng tiều phu khỏe mạnh. Anh chỉ uống vài ngụm trà bé mà thôi.
Uống xong mấy ngụm, tên lái buôn đặt cốc trà xuống bàn tre – đồ vật mà bà cụ Lư tự đan để lại. Hắn bắt đầu gợi chuyện với anh chàng Đán:
- Đán này, chú mày làm nghề gì thế?
- Thưa anh, em làm nghề tiều phu kiếm củi, rồi đem ra chợ bán sống qua ngoài.
- Thầy u của chú mày đâu cả hết rồi?
- Em mồ côi thầy từ lức nhớn, sau đó trưởng thành thì u em cũng bệnh tật nặng mà khuất núi luôn. – Đán nghẹo ngào đáp, tay của anh đưa lên che mặt, như thể anh đang khóc thầm vậy.
Tên lái buôn khá thông cảm, nhưng chính lúc đó, hắn lộ ra đôi mắt của một kẻ ăn chơi, nghiện rượu. Hắn hỏi tiếp:
- Thế u nuôi của chú mày là ai?
(Còn tiếp)
- Gì thế? Các anh đến tìm em có chuyện gì? Có phải đòi nợ không ạ? Bẩm, em nợ các anh cái chi rứa?
- Nợ nần gì với mày kia chớ! – Ung học hằn – Cái tên lái buôn mà thằng Hên bạn tau thuê để chở rượu cho tụi bạn (có lẽ là côn đồ) với ông già (thầy của Hên) á, thằng ấy chẳng hiểu tại sao xin ở nhờ nhoà bọn tau. Có vẻ hắn nhớ nhoà. Rồi hắn hỏi là u nuôi của mày còn sống không, tau hùng hằng đáp với hắn là “Có chứ! Cái mụ ấy nuôi một thằng tên là Cửu chẳng ăn học đang hoàng, thế mà còn nuôi được!”. Thế là cái tên ấy xin bọn tau phải đưa hắn ta đi gặp mụ ấy ngay. Nhưng mụ ấy không có ở nhà, thế nên bọn tau rẽ qua chỗ mày.
- Đâu? Cái anh lái buôn mà các anh bảo ấy đâu? – Đán hỏi.
- Cái thằng cha lái buôn đấy đi theo sau chậm quá! - Cái thằng cha lái buôn đấy đi theo sau chậm quá! Chắc nó lại say khướt rồi! Mời có mỗi tí rượu thôi mà...
Lát sau, bóng dáng của một kẻ lái buôn mò tới, trông hắn vô cùng say sỉn, trán nóng rổ, đổ đầy mồ hôi. Thân hình gầy nhòm, tay gân guốc, răng vàng hẹm. Hắn đi đôi dép cao su vẫn còn ướt. Nhìn thấy hai kẻ say rượu Ung và Hên, hắn hỏi ngay bọn chúng:
- Này! Có đúng là nhà bà cụ mà hai anh chỉ không?
- Nhà của thằng con nuôi bà cụ ấy thì mới có! – Hên xẵng giọng nói.
- Tên con nuôi ấy à? – Kẻ lái buôn hỏi. Rồi hắn nắm lấy tay của Đán, giật tay anh liên tục, luôn miệng nói:
- Ối! Cảm ơn trời cho anh gặp chú mày! Chú mày tên gì?
- Em tên Đán, anh ạ! – Đán đáp – Còn anh?
Kẻ lái buôn chưa kịp nói thì tên Ung chen ngay:
- Hắn say rượu quá rồi nên chẳng nhớ tên mình nữa đâu!
Rồi Ung quay sang kẻ lái buôn:
- Đấy được rồi nhá! Bọn tôi về đây!
Và bóng dáng của hai kẻ say rượu đi khuất. Đán do dự mãi mới đi mời kẻ lái buôn vào nhà. Cánh cửa tre khẽ khép lại.
...
Loay hoay mãi trong nhà, Đán mới kê ra một chiếc võng thô sơ đã bị rách, cùi đầu xuống nói:
- Em mời anh ngồi xuống đây ạ. Còn em ngồi dưới đất.
- Ủa, nhà chú mày không cái võng hay cái ghế nào tử tế hơn thế à?
- Dạ, lâu lắm rồi em chưa sửa được cái võng. Do em hây bận qua nên em không gọi thợ hay tự sửa được ạ. Mong anh thông cảm giùm em! – Đán khẽ đáp với vẻ ái ngại.
Tên lái buôn khẽ gật đầu. Hắn run người, choàng tạm một cái bao cũ, mà trước đây cái bao đó dùng để đựng cám cho lợn ăn.
- Vào lấy trà cho tôi uống đi chú em!
- Vâng ạ!
Đán ì ạch, chậm chạp chạy ra mang một chiếc ấm trà sứ nóng hổi (thứ này trong một dịp may, có thể là vào dịp Tết, ông Lư đã dành dụm được cho Đán), rồi khẽ đặt lên chiếc bàn tre nhỏ con. Anh lại trải chiếc ngắn cũn gác trong một góc nhà ra, trải ra chiếc thềm nhà lạnh toát như vừa bị cánh tay của thần mùa xuân lạnh buốt chạm vào.
Những giọt trà từ từ ì ạch từ ấm trà bằng sứ đổ nhào ra hai chiếc cốc sứ khắc hình hoa. Mùi thơm của trà sực nức căn phòng bằng tre cô quạnh.
Tên lái buôn nói:
- Xin cám ơn chú mày, Đán nhá.
- Không có gì đâu anh, em mời anh xơi nước trà ạ. – Đán lịch thiệp đáp lại tên lái buôn.
Tên lái buôn từ từ cầm cốc trà nóng hổ vào hai lòng bàn tay đang rét run lên cầm cập của hắn. Hắn khẽ khàng đặt miệng tra lên khuôn môi đầy râu rậm của hắn, hớp từng ngụm trà với vẻ dễ chịu và ngon lành nhất có thể. Khuôn mặt khá căng thẳng của hắn giãn ra như được giải tỏa. Đán ngồi đối diện, anh cũng chỉ bận chiếc áo nâu quê mùa nhưng giản dị của một chàng tiều phu khỏe mạnh. Anh chỉ uống vài ngụm trà bé mà thôi.
Uống xong mấy ngụm, tên lái buôn đặt cốc trà xuống bàn tre – đồ vật mà bà cụ Lư tự đan để lại. Hắn bắt đầu gợi chuyện với anh chàng Đán:
- Đán này, chú mày làm nghề gì thế?
- Thưa anh, em làm nghề tiều phu kiếm củi, rồi đem ra chợ bán sống qua ngoài.
- Thầy u của chú mày đâu cả hết rồi?
- Em mồ côi thầy từ lức nhớn, sau đó trưởng thành thì u em cũng bệnh tật nặng mà khuất núi luôn. – Đán nghẹo ngào đáp, tay của anh đưa lên che mặt, như thể anh đang khóc thầm vậy.
Tên lái buôn khá thông cảm, nhưng chính lúc đó, hắn lộ ra đôi mắt của một kẻ ăn chơi, nghiện rượu. Hắn hỏi tiếp:
- Thế u nuôi của chú mày là ai?
(Còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.