Chương 3: Người Hàng Xóm Tên Đán
Ngọc Khánh
11/11/2023
Nhẽ ra ngày hôm ấy, bà cụ nên đáp với thằng Cửu rằng:
- Cháu có thầy u đấy, thầy u cháu nhờ bà nuôi. Cháu là nguồn vui của bà mà, cháu ngoan! Lần sau, bà sẽ cố gắng hết sức làm một thịt nướng cho cháu!
Mà đời bà thì khổ quá nhiều rồi, không đủ hơi sức nói ra được những lời ấy. Nó chỉ quanh đi quẩn lại trong tâm trí của bà cụ. Bà cụ nghĩ nhiều đến nỗi, mấy hôm sau lại ốm thêm một đợt. Nhẽ ra cái thằng Cửu chạy đi tìm thầy lang, nhưng nó nào đâu biết thầy lang ở chốn nào! Tối đến, khi thằng Cửu chạy tót lên giường, nghe thấy bà ho “khụ khụ” vài tiếng rồi nhổ “khặc khặc” ra đờm, nó vừa lo vừa sốt ruột, cứ nói đi nói lại mà không ngủ được:
- Bà ơi! Thế bà không biết thầy lang ở đâu à? Sao bà không biết đường tự đi chứ! Nhỡ nhà thầy lang ở xa, cháu vừa đi lại vừa mệt, có phải khổ thân cháu không!
- Thầy lang ở tít tận làng bên kia – Bà cụ nói giọng khàn khàn – Bà cũng mệt như mày, chân cũng chẳng dám đi nổi nữa là...
- Dù sao, cháu vẫn còn nhỏ, bà lớn tuổi hơn cháu thì bà vẫn phải đi chứ!
Một người tiều phu hảo tâm trong làng này tên là Đán cũng biết được chuyện, sáng hôm ấy anh mò sang nhà bà cụ, cõng bà lên vai mình đi gặp thầy lang, còn bảo với thằng Cửu đang ngồi chơi que:
- Từ sau, nếu bà ốm thì gọi tau sang, nhớ chưa Cửu! Mày không biết nhớ thầy lang thì phải biết đường gọi tau nghen!
- Nhưng mà nhà chú ở đâu? – Cửu ngơ ngác hỏi.
- Nhìn đây này! – Đán chỉ tay về phía nhà mình – Nhà tau ở đấy, nhớ chưa? Ỏ nhà ngoan nhá, không được đi đâu chơi kẻo lạc là bà mày lo lắng thêm, lại càng ốm đau đấy!
- Vâng vâng, cháu nhớ ạ! – Cửu gật đàu cho qua, rồi nó chạy tót vào nhà ngồi chơi tiếp.
- Nhanh lên cậu ơi! Đầu tôi nóng lắm! – Bà cụ giục Đán – Nhanh lên nào kẻo không kịp! Khụ khụ!
- Cụ ơi, cháu đưa cụ đến nhà thầy Vương ngay đây ạ! – Đán vội đáp, rồi anh nhanh chân cõng bà cụ qua chợ, qua ngôi làng mình, rồi sang đến làng bên kia.
Đứng trước nhà thầy Vương, Đán lấy tay lau mồ hôi chảy dài, rồi gõ cửa.
- Cộc cộc! Thầy ơi! Bà cụ con ốm liền mấy trận! Thấy khám cho bà con với ạ!
Ông thầy Vương mở cửa cánh cửa bằng tre.. Nhìn thấy Đán và bà cụ, ông ta đáp:
- Nào, cậu mau đưa bà cụ vào đây để ta bắt mạnh, kê thuốc cho!
Đán từ tự đưa bà cụ nằm lên giường nhà thầy Vương. Thầy Vương bận áo dài đen, khăn đội thành vòng, râu rậm, miệng to nói ầm ầm, hơi thở đầy mùi trầu, răng đen nhánh. Ông ta từ từ ngồi lên cái võng tre, nắm bàn tay bà cụ bắt mạch, rối nói với Đán như ra lệnh:
- Cậu ra đứng ngoài sân đi, bà cụ cần yên tĩnh để nghỉ ngơi.
Đán vâng lệnh, anh đứng ra ngoài sân nhà thầy Vương chờ đợi. Một hồi lâu sốt ruột, anh lẩm bẩm:
- Ủa, thầy Vương khám xong chưa nhỉ? Lâu quá!
Rồi tự nghĩ đến cảnh nhà mình, mắt anh rơm rớm lệ...
(Còn tiếp)
- Cháu có thầy u đấy, thầy u cháu nhờ bà nuôi. Cháu là nguồn vui của bà mà, cháu ngoan! Lần sau, bà sẽ cố gắng hết sức làm một thịt nướng cho cháu!
Mà đời bà thì khổ quá nhiều rồi, không đủ hơi sức nói ra được những lời ấy. Nó chỉ quanh đi quẩn lại trong tâm trí của bà cụ. Bà cụ nghĩ nhiều đến nỗi, mấy hôm sau lại ốm thêm một đợt. Nhẽ ra cái thằng Cửu chạy đi tìm thầy lang, nhưng nó nào đâu biết thầy lang ở chốn nào! Tối đến, khi thằng Cửu chạy tót lên giường, nghe thấy bà ho “khụ khụ” vài tiếng rồi nhổ “khặc khặc” ra đờm, nó vừa lo vừa sốt ruột, cứ nói đi nói lại mà không ngủ được:
- Bà ơi! Thế bà không biết thầy lang ở đâu à? Sao bà không biết đường tự đi chứ! Nhỡ nhà thầy lang ở xa, cháu vừa đi lại vừa mệt, có phải khổ thân cháu không!
- Thầy lang ở tít tận làng bên kia – Bà cụ nói giọng khàn khàn – Bà cũng mệt như mày, chân cũng chẳng dám đi nổi nữa là...
- Dù sao, cháu vẫn còn nhỏ, bà lớn tuổi hơn cháu thì bà vẫn phải đi chứ!
Một người tiều phu hảo tâm trong làng này tên là Đán cũng biết được chuyện, sáng hôm ấy anh mò sang nhà bà cụ, cõng bà lên vai mình đi gặp thầy lang, còn bảo với thằng Cửu đang ngồi chơi que:
- Từ sau, nếu bà ốm thì gọi tau sang, nhớ chưa Cửu! Mày không biết nhớ thầy lang thì phải biết đường gọi tau nghen!
- Nhưng mà nhà chú ở đâu? – Cửu ngơ ngác hỏi.
- Nhìn đây này! – Đán chỉ tay về phía nhà mình – Nhà tau ở đấy, nhớ chưa? Ỏ nhà ngoan nhá, không được đi đâu chơi kẻo lạc là bà mày lo lắng thêm, lại càng ốm đau đấy!
- Vâng vâng, cháu nhớ ạ! – Cửu gật đàu cho qua, rồi nó chạy tót vào nhà ngồi chơi tiếp.
- Nhanh lên cậu ơi! Đầu tôi nóng lắm! – Bà cụ giục Đán – Nhanh lên nào kẻo không kịp! Khụ khụ!
- Cụ ơi, cháu đưa cụ đến nhà thầy Vương ngay đây ạ! – Đán vội đáp, rồi anh nhanh chân cõng bà cụ qua chợ, qua ngôi làng mình, rồi sang đến làng bên kia.
Đứng trước nhà thầy Vương, Đán lấy tay lau mồ hôi chảy dài, rồi gõ cửa.
- Cộc cộc! Thầy ơi! Bà cụ con ốm liền mấy trận! Thấy khám cho bà con với ạ!
Ông thầy Vương mở cửa cánh cửa bằng tre.. Nhìn thấy Đán và bà cụ, ông ta đáp:
- Nào, cậu mau đưa bà cụ vào đây để ta bắt mạnh, kê thuốc cho!
Đán từ tự đưa bà cụ nằm lên giường nhà thầy Vương. Thầy Vương bận áo dài đen, khăn đội thành vòng, râu rậm, miệng to nói ầm ầm, hơi thở đầy mùi trầu, răng đen nhánh. Ông ta từ từ ngồi lên cái võng tre, nắm bàn tay bà cụ bắt mạch, rối nói với Đán như ra lệnh:
- Cậu ra đứng ngoài sân đi, bà cụ cần yên tĩnh để nghỉ ngơi.
Đán vâng lệnh, anh đứng ra ngoài sân nhà thầy Vương chờ đợi. Một hồi lâu sốt ruột, anh lẩm bẩm:
- Ủa, thầy Vương khám xong chưa nhỉ? Lâu quá!
Rồi tự nghĩ đến cảnh nhà mình, mắt anh rơm rớm lệ...
(Còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.