Chương 66: Cá Cược
Lê Thanh Lâm
29/07/2020
Mạc Vũ, Lê Long chạy đến nơi thấy một thanh niên tướng mạo nho nhã, mặc y phục tím, đầu chít khăn thêu đầu hổ, một tay cầm quạt xếp, một tay ôm chú gà lông trắng như tuyết miệng không ngừng kêu ‘oác oác’ như tiếng quạ, nhăm nhe đến cái xác con chồn đen nằm chết dưới đất.
Lão già gầy gò, hai má hóp sâu, đầu tóc bạc trắng thở dài một tiếng, cầm xấp kim ngân đưa đến tay tên thanh niên áo tím: “Năm trăm kim ngân! Cậu có cần đếm lại?”
Người thanh niên áo tím cười khanh khách, cầm lấy xấp kim ngân, lật tay một cái đã biến mất: “Không cần thiết.”
Lão già than ngắn thở dài ôm lấy xác con chồn, vỗ về mấy cái rồi bỏ đi. Người thanh niên thấy vậy cười nói: “Còn ai muốn đấu với ta nữa không?”
Đám đông xung quanh bãi đất trống, không dưới mười người ôm trên tay dị thú chiến của mình, đưa mắt nhìn nhau, người này đợi người kia.
Bên ngoài vài tiếng quát tháo ầm ĩ vọng lên: “Ai có dị thú chiến thì mang ra đấu đi, làm gì mà bo bo giữ chặt trên người như vậy. Mất cả hứng!”.
Người thanh niên áo tím trỏ quạt ra xung quanh cười nói: “Năm ăn một! Gà trắng của tôi đã đấu bốn trận liên tiếp, thể lực ít nhiều đã giảm, lý nào các vị còn sợ.”
Đám người xung quanh nghe hắn nói không khỏi xì xào bàn tán sôi nổi, nhưng vẫn không có ai tiến lên thách đấu. Thú chiến ngoài là vật hộ thân, còn là sủng vật, đã mang nó bên mình tự nhiên có lòng thương yêu, đem ra cá cược là một chuyện, để chúng chết đi là một chuyện. Vừa rồi tận mắt nhìn lão già tự tin cho con chồn hơn hai trăm tuổi của mình ra đấu, vậy mà chưa được một hồi trống đã bị gà trắng cắn chết, làm sao không khiếp sợ cho được.
Người thanh niên áo tím thấy không ai bước ra thì lắc đầu ngao ngán nói: “Mười ăn một thì sao?”
Đám đông lại được một phen bàn tán, chợt trong đám đông một người mập phệ, đầu trọc lóc, trên người quấn quanh một con trăn lớn hai đầu trông rất dị dạng, ghê sợ bước ra, miệng hô hố cười nói: “Nhất ngôn cửu đỉnh!”
Người thanh niên áo tím gật đầu: “Lời tôi nói quyết không nuốt lại. Nhất ngôn cửu đỉnh!”
Người mập phệ vỗ ngực: “Được lắm! Tôi cược năm nghìn.”
Đám đông không khỏi kêu lên một tiếng kinh hãi, một lần cược năm nghìn không phải nhỏ. Hắn phải có cơ sở chắc thắng mới dám lớn giọng như vậy, một số cho hắn tham lam quá độ, hòng cầu may.
Người thanh niên áo tím không chút động dung, nheo mày đánh giá con trăn hai đầu của người mập phệ, cười nhạt một tiếng gật đầu: “Được lắm!”
Người quản trận là một cậu thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi, mặc áo đỏ rực, tay cầm cờ phất lên, ra hiệu đám đông ai tham gia đặc cược thì mau nhanh chân. Đám đông không mấy tin tưởng con trăn của người mập phệ, hò nhau đổ dồn tiền cược cả cho người thanh niên áo tím.
“Tôi bắt gà trắng.”
“Tôi bắt gà trắng của y.”
“Gà trắng làm sao thua được!”
“Bà mẹ nó, tôi con trăn đó. Thua không đáng gì.”
“Đúng đấy!”
“Được rồi các vị cứ từ từ!”, Người cầm cái ngồi trên một cái ghế kê giữa bãi đất trống, thích thú nhìn người thư ký nhanh tay viết khế ước giao kèo tiền cược, hai tay không ngừng đưa lên: “Cứ từ từ, không việc gì phải làm loạn lên thế.”
Mạc Vũ thấy đám đông đa phần đều đổ dồn tiền cược cho gà trắng, thấy sốt ruột lắm, lay vai Lê Long nói: “Gà trắng đó chắc chắn phải thắng, chúng ta đặc cược đi!”
Lê Long cười trừ lắc đầu.
Mạc Vũ trong túi chẳng còn một đồng nào, có muốn theo cược cũng chẳng được. Thấy đám đông đánh cược đã tản dần ra thì hối: “Chú cho tôi mượn một ít kim ngân được không?”
Lê Long lắc đầu: “Cá cược chênh lệch quá lớn! Anh bắt gà trắng đó thắng thì chẳng được bao nhiêu, mà thua thì to lắm!”
Mạc Vũ cười khì khì: “Bỏ nhiều nhưng chắc thắng, còn hơn bỏ ít mà chắc thua!”
Lê Long thở dài một tiếng: “Chúng ta cứ đợi xem đã.”
Mạc Vũ bực bội nói: “Chú chậm chân thì không còn phần nữa đâu.”
Lê Long khẽ rỉ tai Mạc Vũ: “Anh cứ nghe tôi đi. Tôi thấy nghi lắm.”
Mạc Vũ nghe Lê Long nói, mắt hướng người thanh niên áo tím bên kia, mày chau lại thì ‘ồ’ lên một tiếng hỏi. “Chú thấy gì đó không ổn từ hắn phải không?”
“Đúng vậy!”, Lê Long gật đầu thêm: “Anh cứ đợi tới lượt sau, xem phán đoán của tôi có đúng không.”, Nói rồi sải bước đến người thư ký cầm cái nói: “Hai trăm kim ngân cho con trăn.”
Người thứ ký trẻ cầm lấy xấp kim ngân Lê Long đưa ra, cười khì khì nói: “Chú muốn ăn chắc à, khó lắm đó!”
Lê Long không đáp chỉ nói: “Viết khế ước đi!”
Tay thư ký khinh khỉnh viết một tờ khế ước giao kèo. Lê Long cầm lấy khế ước xoay người bỏ đi luôn. Mạc Vũ lầm bầm bước theo sau nói: “Chú chọn chắc thua sao?”
“Anh cứ đợi đi!”
Vừa lúc đó người mập phệ huýt một tiếng sáo, con trăn từ trên người hắn trườn về phía bãi đất trống, ngóc hai đầu lên, lưỡi thè ra ‘rít rít’ mấy tiếng. Người thanh niên áo tím miệng lầm bầm vào tai chú gà trắng, nó lập tức kêu ‘oác oác’ mấy tiếng bay vù ra nhắm đầu con trăn mổ tới luôn. Đám đông thấy thế liền vỗ tay hoan hô nhiệt liệt.
Mạc Vũ khoan khoái vỗ tay tán dương uy thế dũng mãnh của gà trắng: “Giỏi lắm!”.
Lê Long bật cười nói: “Anh đừng có hối hận nhé.”
“Con gà trắng đó vừa xuất kích đã thấy thế đánh lợi hại, lý nào thua được.”, Mạc Vũ chưa nói dứt lời, gà trắng đã mổ dứt một lượt sáu, bảy cái lên đầu con trăn, chân nó còn quắp lấy một mảng da đầu con trăn, phất cánh bay vòng lên không rồi.
Đám đông càng thêm phấn khích vỗ tay vang dội, gà trắng vừa xuất kích đã đắc thắng. Thắng bại chớp mắt đã rõ ra ngay trước mắt rồi còn gì.
Gà trắng nuốt lấy lớp da đầu trăn gọn lỏn vào miệng, vẻ ngoài càng hung ác dữ tợn, kêu lên mấy tiếng ‘oác oác’. Một người cười lớn nói: “Dị thú chiến gà lai quạ uy lực đúng là không giống ai.”
Một người lớn giọng quát: “Chỉ là con gà thôi mà, mau căn chết nó trả thù đi con trăn ngu đần kia.”
Đám đông hô hố cười lớn: “Tên hám tài mi có giỏi thì xông ra mà cắn của bở.”
Người kia nghe vậy tức quá nói: “Ta hám của bở tổ tiên nhà mi chắc.”
“Đồ điên!”
“Cút đi đồ ngu!”
Lê Long nhếch miệng cười, tay khoanh trước ngực mắt nhìn người thanh niên áo tím không rời, mặc kệ hai con dị thú quần nhau quyết liệt trên bãi đất trống.
Con trăn một đầu bị thương càng hăng tiết, mổ đông một cái, mổ tây một cái, miệng khè ra khói xám hôi thối nồng nặc. Gà trắng đúng là không tầm thường chút nào, né tránh mau lẹ, ra đòn độc ác chỉ cần con trăn lơ là lập tức sà xuống mổ lên mình nó. Qua mấy phút kịch chiến, mình còn trăn đã thủng mấy lỗ, máu chảy đỏ cả.
Người mập phệ không chút động dung xót xa, mắt ti hí lạnh nhạt nhìn hai con dị thú quần nhau ác liệt, một mất một còn.
Đám đông chắc chắn gà trắng chiến thắng tới nơi, người thanh niên áo tím khẽ đưa cây quạt lên mặt xòe ra. Lê Long không khỏi nhếch miệng cười, gật đầu một cái. Mạc Vũ đương nhiên là nhận ra ngay, nói khẽ: “Hắn đúng là bất thường, khí hậu ở sứ này lạnh giá, dùng quạt xếp để làm gì.”
“Hắn ta sắp giở trò đấy mà!”, Lê Long đáp khẽ.
“Chú làm sao biết được?”, Mạc Vũ gật đầu hỏi.
“Người kiêu ngạo đến mấy chưa chắc đã dám làm điều không tưởng. Hắn ta một lúc cho gà trắng của mình đánh thắng liền mấy trận, thú chiến cho dù lợi hại đến mấy cũng phải nghỉ ngơi chốc lát. Vậy mà hắn lại khiêu khích lòng tham của mọi người. Trước là thật, sau là giả.”, Lê Long nói.
“Trước thật sau giả! Nghe hơi ngược đời nhỉ?”, Mạc Vũ loáng thoáng hiểu ra ý Lê Long, gật đầu.
Vừa lúc con trăn vẫy đuôi đánh trúng gà trắng, lông lá rụng tơi tả, kêu ‘oác’ một tiếng phóng vút lên cao. Mọi người theo đó rú lên một tiếng kinh hãi. Lê Long bật cười, vỗ tay một tiếng: “Khá lắm.”
“Trước là hắn thắng thật, nhưng trận này tôi cam đoan hắn sẽ thua, thua là giả.”, Lê Long khoan khoái nói.
Mạc Vũ dậm chân nói: “Chẳng lý nào tên mập ị kia là đồng mưu với hắn.”
Lê Long gật đầu: “Không những thế người cầm cái cũng đồng mưu với hắn.”, Cậu vừa nói vừa hất hàm về phía người đàn ông mập mạp ăn mặc theo lối tài phú, ngồi rung đùi.
“Một đám lưu manh.”, Mạc Vũ ghét nhất những hạng người như thế này, mím môi mắng luôn mấy câu.
“Hạng người này chúng ta có ra mặt chỉ rõ trắng đen, chúng sẽ chối ngay đi thôi. Chỉ có tương kế tựu kế trị chúng mới là thượng sách.”, Lê Long lắc đầu thở dài một tiếng nói.
“Kế gì, chú nói tôi nghe xem.”, Mạc Vũ thấy Lê Long thở dài thì làm lạ. Lê Long xưa nay rất thông minh, đã nói ra miệng tất đã có kế chu toàn không lý nào lại thở dài.
“Chúng ta tới đây chưa lâu, không nên đắc tội với bọn người có lòng dạ đê tiện.”, Lê Long không đáp mà nói ra nổi nghi hoặc của Mạc Vũ.
Đúng lúc đó gà trắng đang bay lượn giữa không trung bị khói xám phà tới lập tức có rút lại, rơi bịch xuống đất như một cái xác khô. Đám đông không khỏi thất kinh la lớn một tiếng: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Trong khí thở con trăn có độc chăng?”, Trong đám đông một người không cam lòng thét lên một tiếng.
Người mập phệ vỗ bụng cười khạch khạch: “Con trăn của ta là dị thú chiến ba trăm năm tuổi, thức ăn toàn là độc trùng, dị thảo, tích tụ bao nhiêu năm trong nhục thể, lý nào lại không có độc ha ha…”
Người thanh niên áo tím, mặt mày trắng bệt trỏ quạt người mập phệ: “Sao như lại như vậy! Gà trắng của ta thân thể bất xâm, khí độc làm sao hại đến nó được. Mi giở trò gì phải không?”
Đám đông nghê hắn nói, giận dữ quát lên: “Đúng rồi! Tên mập chó đẻ nhà mi giở trò gì rồi.”
“Bọn nói quang xiên chúng bay đã thua rồi còn lớn giọng trách mắng ta. Có giỏi thì lên đây đánh với ta một trấn xem.”, Tên mập phệ hùng hổ lao lên.
Người cầm cái xua tay nói: “Mọi người đã chứng kiến tận mắt, thắng thua rõ ràng, trúng độc hay không trúng độc có liên quan gì đến kết quả đâu. Thắng thì được, thua thì chịu, sao còn gây gỗ muốn đánh nhau ở đây.”
“Con bà mẹ nó! Hắn rõ ràng giở trò, lý đâu gà trắng lại thua đau như vậy.”, Một người không chịu thua gầm lên.
Tên mập phệ cười khách khách, bước xán tới người thanh niên áo tím đang ngồi chăm bẳm cho gà trắng của mình nói: “Hà hà…mau đưa kim ngân cho ta.”
Người thanh niên áo tím giận dữ đứng dậy, vung quạt đánh xuống đầu ên mập phệ thì người cầm cái chạy lại nói: “Cái gì thế! Ăn thì nhanh tay nhét vào túi, thua thì không muốn móc ra sao.”
Đám đông thua đau, thấy thanh niên áo tím một lúc thua năm mươi nghìn kim ngân không khỏi chua sót thay cho hắn, tự cho mình con may mắn hơn hắn nhiều, nhưng thấy hắn không muốn trả kim ngân cho người thắng cũng bất mãn quát: “Đúng thế! Mi đã thua sao còn không trả cho người ta. Muốn quỵt à!”
Người thanh niên áo tím thấy mọi người chỉ trỏ sỉ vả thì toát mồ hôi, lật tay lấy ra một xấp dày kim ngân ném về phía tên mập phệ: “Cầm lấy!”, Hắn ném xấp kim ngân, ôm lấy gà trắng xoay người bỏ đi.
Lê Long cầm lấy hai nghìn kim ngân trong tay, cười khì khì nói: “Màn kịch của hắn hay quá đi mất.”
Mạc Vũ hậm hực nói: “Chú đã biết rõ là đóng kịch sao không cược thêm nữa.”
Lê Long cười nói: “Chuyện ăn thua, được mất chẳng qua đều là vật ngoài thân. Trước mắt đã đến ngày vào võ quán rèn luyện rồ. Chúng ta phải cố gắng cho thật tốt, đó mới là tối quan trọng. Anh Vũ chớ để ý đến mấy trò lừa đảo này làm gì, hôm nay thắng, ngày mai có khi lại thua cả.”
Lão già gầy gò, hai má hóp sâu, đầu tóc bạc trắng thở dài một tiếng, cầm xấp kim ngân đưa đến tay tên thanh niên áo tím: “Năm trăm kim ngân! Cậu có cần đếm lại?”
Người thanh niên áo tím cười khanh khách, cầm lấy xấp kim ngân, lật tay một cái đã biến mất: “Không cần thiết.”
Lão già than ngắn thở dài ôm lấy xác con chồn, vỗ về mấy cái rồi bỏ đi. Người thanh niên thấy vậy cười nói: “Còn ai muốn đấu với ta nữa không?”
Đám đông xung quanh bãi đất trống, không dưới mười người ôm trên tay dị thú chiến của mình, đưa mắt nhìn nhau, người này đợi người kia.
Bên ngoài vài tiếng quát tháo ầm ĩ vọng lên: “Ai có dị thú chiến thì mang ra đấu đi, làm gì mà bo bo giữ chặt trên người như vậy. Mất cả hứng!”.
Người thanh niên áo tím trỏ quạt ra xung quanh cười nói: “Năm ăn một! Gà trắng của tôi đã đấu bốn trận liên tiếp, thể lực ít nhiều đã giảm, lý nào các vị còn sợ.”
Đám người xung quanh nghe hắn nói không khỏi xì xào bàn tán sôi nổi, nhưng vẫn không có ai tiến lên thách đấu. Thú chiến ngoài là vật hộ thân, còn là sủng vật, đã mang nó bên mình tự nhiên có lòng thương yêu, đem ra cá cược là một chuyện, để chúng chết đi là một chuyện. Vừa rồi tận mắt nhìn lão già tự tin cho con chồn hơn hai trăm tuổi của mình ra đấu, vậy mà chưa được một hồi trống đã bị gà trắng cắn chết, làm sao không khiếp sợ cho được.
Người thanh niên áo tím thấy không ai bước ra thì lắc đầu ngao ngán nói: “Mười ăn một thì sao?”
Đám đông lại được một phen bàn tán, chợt trong đám đông một người mập phệ, đầu trọc lóc, trên người quấn quanh một con trăn lớn hai đầu trông rất dị dạng, ghê sợ bước ra, miệng hô hố cười nói: “Nhất ngôn cửu đỉnh!”
Người thanh niên áo tím gật đầu: “Lời tôi nói quyết không nuốt lại. Nhất ngôn cửu đỉnh!”
Người mập phệ vỗ ngực: “Được lắm! Tôi cược năm nghìn.”
Đám đông không khỏi kêu lên một tiếng kinh hãi, một lần cược năm nghìn không phải nhỏ. Hắn phải có cơ sở chắc thắng mới dám lớn giọng như vậy, một số cho hắn tham lam quá độ, hòng cầu may.
Người thanh niên áo tím không chút động dung, nheo mày đánh giá con trăn hai đầu của người mập phệ, cười nhạt một tiếng gật đầu: “Được lắm!”
Người quản trận là một cậu thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi, mặc áo đỏ rực, tay cầm cờ phất lên, ra hiệu đám đông ai tham gia đặc cược thì mau nhanh chân. Đám đông không mấy tin tưởng con trăn của người mập phệ, hò nhau đổ dồn tiền cược cả cho người thanh niên áo tím.
“Tôi bắt gà trắng.”
“Tôi bắt gà trắng của y.”
“Gà trắng làm sao thua được!”
“Bà mẹ nó, tôi con trăn đó. Thua không đáng gì.”
“Đúng đấy!”
“Được rồi các vị cứ từ từ!”, Người cầm cái ngồi trên một cái ghế kê giữa bãi đất trống, thích thú nhìn người thư ký nhanh tay viết khế ước giao kèo tiền cược, hai tay không ngừng đưa lên: “Cứ từ từ, không việc gì phải làm loạn lên thế.”
Mạc Vũ thấy đám đông đa phần đều đổ dồn tiền cược cho gà trắng, thấy sốt ruột lắm, lay vai Lê Long nói: “Gà trắng đó chắc chắn phải thắng, chúng ta đặc cược đi!”
Lê Long cười trừ lắc đầu.
Mạc Vũ trong túi chẳng còn một đồng nào, có muốn theo cược cũng chẳng được. Thấy đám đông đánh cược đã tản dần ra thì hối: “Chú cho tôi mượn một ít kim ngân được không?”
Lê Long lắc đầu: “Cá cược chênh lệch quá lớn! Anh bắt gà trắng đó thắng thì chẳng được bao nhiêu, mà thua thì to lắm!”
Mạc Vũ cười khì khì: “Bỏ nhiều nhưng chắc thắng, còn hơn bỏ ít mà chắc thua!”
Lê Long thở dài một tiếng: “Chúng ta cứ đợi xem đã.”
Mạc Vũ bực bội nói: “Chú chậm chân thì không còn phần nữa đâu.”
Lê Long khẽ rỉ tai Mạc Vũ: “Anh cứ nghe tôi đi. Tôi thấy nghi lắm.”
Mạc Vũ nghe Lê Long nói, mắt hướng người thanh niên áo tím bên kia, mày chau lại thì ‘ồ’ lên một tiếng hỏi. “Chú thấy gì đó không ổn từ hắn phải không?”
“Đúng vậy!”, Lê Long gật đầu thêm: “Anh cứ đợi tới lượt sau, xem phán đoán của tôi có đúng không.”, Nói rồi sải bước đến người thư ký cầm cái nói: “Hai trăm kim ngân cho con trăn.”
Người thứ ký trẻ cầm lấy xấp kim ngân Lê Long đưa ra, cười khì khì nói: “Chú muốn ăn chắc à, khó lắm đó!”
Lê Long không đáp chỉ nói: “Viết khế ước đi!”
Tay thư ký khinh khỉnh viết một tờ khế ước giao kèo. Lê Long cầm lấy khế ước xoay người bỏ đi luôn. Mạc Vũ lầm bầm bước theo sau nói: “Chú chọn chắc thua sao?”
“Anh cứ đợi đi!”
Vừa lúc đó người mập phệ huýt một tiếng sáo, con trăn từ trên người hắn trườn về phía bãi đất trống, ngóc hai đầu lên, lưỡi thè ra ‘rít rít’ mấy tiếng. Người thanh niên áo tím miệng lầm bầm vào tai chú gà trắng, nó lập tức kêu ‘oác oác’ mấy tiếng bay vù ra nhắm đầu con trăn mổ tới luôn. Đám đông thấy thế liền vỗ tay hoan hô nhiệt liệt.
Mạc Vũ khoan khoái vỗ tay tán dương uy thế dũng mãnh của gà trắng: “Giỏi lắm!”.
Lê Long bật cười nói: “Anh đừng có hối hận nhé.”
“Con gà trắng đó vừa xuất kích đã thấy thế đánh lợi hại, lý nào thua được.”, Mạc Vũ chưa nói dứt lời, gà trắng đã mổ dứt một lượt sáu, bảy cái lên đầu con trăn, chân nó còn quắp lấy một mảng da đầu con trăn, phất cánh bay vòng lên không rồi.
Đám đông càng thêm phấn khích vỗ tay vang dội, gà trắng vừa xuất kích đã đắc thắng. Thắng bại chớp mắt đã rõ ra ngay trước mắt rồi còn gì.
Gà trắng nuốt lấy lớp da đầu trăn gọn lỏn vào miệng, vẻ ngoài càng hung ác dữ tợn, kêu lên mấy tiếng ‘oác oác’. Một người cười lớn nói: “Dị thú chiến gà lai quạ uy lực đúng là không giống ai.”
Một người lớn giọng quát: “Chỉ là con gà thôi mà, mau căn chết nó trả thù đi con trăn ngu đần kia.”
Đám đông hô hố cười lớn: “Tên hám tài mi có giỏi thì xông ra mà cắn của bở.”
Người kia nghe vậy tức quá nói: “Ta hám của bở tổ tiên nhà mi chắc.”
“Đồ điên!”
“Cút đi đồ ngu!”
Lê Long nhếch miệng cười, tay khoanh trước ngực mắt nhìn người thanh niên áo tím không rời, mặc kệ hai con dị thú quần nhau quyết liệt trên bãi đất trống.
Con trăn một đầu bị thương càng hăng tiết, mổ đông một cái, mổ tây một cái, miệng khè ra khói xám hôi thối nồng nặc. Gà trắng đúng là không tầm thường chút nào, né tránh mau lẹ, ra đòn độc ác chỉ cần con trăn lơ là lập tức sà xuống mổ lên mình nó. Qua mấy phút kịch chiến, mình còn trăn đã thủng mấy lỗ, máu chảy đỏ cả.
Người mập phệ không chút động dung xót xa, mắt ti hí lạnh nhạt nhìn hai con dị thú quần nhau ác liệt, một mất một còn.
Đám đông chắc chắn gà trắng chiến thắng tới nơi, người thanh niên áo tím khẽ đưa cây quạt lên mặt xòe ra. Lê Long không khỏi nhếch miệng cười, gật đầu một cái. Mạc Vũ đương nhiên là nhận ra ngay, nói khẽ: “Hắn đúng là bất thường, khí hậu ở sứ này lạnh giá, dùng quạt xếp để làm gì.”
“Hắn ta sắp giở trò đấy mà!”, Lê Long đáp khẽ.
“Chú làm sao biết được?”, Mạc Vũ gật đầu hỏi.
“Người kiêu ngạo đến mấy chưa chắc đã dám làm điều không tưởng. Hắn ta một lúc cho gà trắng của mình đánh thắng liền mấy trận, thú chiến cho dù lợi hại đến mấy cũng phải nghỉ ngơi chốc lát. Vậy mà hắn lại khiêu khích lòng tham của mọi người. Trước là thật, sau là giả.”, Lê Long nói.
“Trước thật sau giả! Nghe hơi ngược đời nhỉ?”, Mạc Vũ loáng thoáng hiểu ra ý Lê Long, gật đầu.
Vừa lúc con trăn vẫy đuôi đánh trúng gà trắng, lông lá rụng tơi tả, kêu ‘oác’ một tiếng phóng vút lên cao. Mọi người theo đó rú lên một tiếng kinh hãi. Lê Long bật cười, vỗ tay một tiếng: “Khá lắm.”
“Trước là hắn thắng thật, nhưng trận này tôi cam đoan hắn sẽ thua, thua là giả.”, Lê Long khoan khoái nói.
Mạc Vũ dậm chân nói: “Chẳng lý nào tên mập ị kia là đồng mưu với hắn.”
Lê Long gật đầu: “Không những thế người cầm cái cũng đồng mưu với hắn.”, Cậu vừa nói vừa hất hàm về phía người đàn ông mập mạp ăn mặc theo lối tài phú, ngồi rung đùi.
“Một đám lưu manh.”, Mạc Vũ ghét nhất những hạng người như thế này, mím môi mắng luôn mấy câu.
“Hạng người này chúng ta có ra mặt chỉ rõ trắng đen, chúng sẽ chối ngay đi thôi. Chỉ có tương kế tựu kế trị chúng mới là thượng sách.”, Lê Long lắc đầu thở dài một tiếng nói.
“Kế gì, chú nói tôi nghe xem.”, Mạc Vũ thấy Lê Long thở dài thì làm lạ. Lê Long xưa nay rất thông minh, đã nói ra miệng tất đã có kế chu toàn không lý nào lại thở dài.
“Chúng ta tới đây chưa lâu, không nên đắc tội với bọn người có lòng dạ đê tiện.”, Lê Long không đáp mà nói ra nổi nghi hoặc của Mạc Vũ.
Đúng lúc đó gà trắng đang bay lượn giữa không trung bị khói xám phà tới lập tức có rút lại, rơi bịch xuống đất như một cái xác khô. Đám đông không khỏi thất kinh la lớn một tiếng: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Trong khí thở con trăn có độc chăng?”, Trong đám đông một người không cam lòng thét lên một tiếng.
Người mập phệ vỗ bụng cười khạch khạch: “Con trăn của ta là dị thú chiến ba trăm năm tuổi, thức ăn toàn là độc trùng, dị thảo, tích tụ bao nhiêu năm trong nhục thể, lý nào lại không có độc ha ha…”
Người thanh niên áo tím, mặt mày trắng bệt trỏ quạt người mập phệ: “Sao như lại như vậy! Gà trắng của ta thân thể bất xâm, khí độc làm sao hại đến nó được. Mi giở trò gì phải không?”
Đám đông nghê hắn nói, giận dữ quát lên: “Đúng rồi! Tên mập chó đẻ nhà mi giở trò gì rồi.”
“Bọn nói quang xiên chúng bay đã thua rồi còn lớn giọng trách mắng ta. Có giỏi thì lên đây đánh với ta một trấn xem.”, Tên mập phệ hùng hổ lao lên.
Người cầm cái xua tay nói: “Mọi người đã chứng kiến tận mắt, thắng thua rõ ràng, trúng độc hay không trúng độc có liên quan gì đến kết quả đâu. Thắng thì được, thua thì chịu, sao còn gây gỗ muốn đánh nhau ở đây.”
“Con bà mẹ nó! Hắn rõ ràng giở trò, lý đâu gà trắng lại thua đau như vậy.”, Một người không chịu thua gầm lên.
Tên mập phệ cười khách khách, bước xán tới người thanh niên áo tím đang ngồi chăm bẳm cho gà trắng của mình nói: “Hà hà…mau đưa kim ngân cho ta.”
Người thanh niên áo tím giận dữ đứng dậy, vung quạt đánh xuống đầu ên mập phệ thì người cầm cái chạy lại nói: “Cái gì thế! Ăn thì nhanh tay nhét vào túi, thua thì không muốn móc ra sao.”
Đám đông thua đau, thấy thanh niên áo tím một lúc thua năm mươi nghìn kim ngân không khỏi chua sót thay cho hắn, tự cho mình con may mắn hơn hắn nhiều, nhưng thấy hắn không muốn trả kim ngân cho người thắng cũng bất mãn quát: “Đúng thế! Mi đã thua sao còn không trả cho người ta. Muốn quỵt à!”
Người thanh niên áo tím thấy mọi người chỉ trỏ sỉ vả thì toát mồ hôi, lật tay lấy ra một xấp dày kim ngân ném về phía tên mập phệ: “Cầm lấy!”, Hắn ném xấp kim ngân, ôm lấy gà trắng xoay người bỏ đi.
Lê Long cầm lấy hai nghìn kim ngân trong tay, cười khì khì nói: “Màn kịch của hắn hay quá đi mất.”
Mạc Vũ hậm hực nói: “Chú đã biết rõ là đóng kịch sao không cược thêm nữa.”
Lê Long cười nói: “Chuyện ăn thua, được mất chẳng qua đều là vật ngoài thân. Trước mắt đã đến ngày vào võ quán rèn luyện rồ. Chúng ta phải cố gắng cho thật tốt, đó mới là tối quan trọng. Anh Vũ chớ để ý đến mấy trò lừa đảo này làm gì, hôm nay thắng, ngày mai có khi lại thua cả.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.