Chương 61: Giao dịch mờ ám
Lê Thanh Lâm
23/07/2020
***
Mạc Vũ chợp mắt chưa được bao lâu thì nghe bên ngoài có tiếng gọi, giật mình tỉnh dậy hỏi: “Ai ở bên ngoài đó?”
“Võ Thừa Du, Võ Thừa Lịch hai anh em chúng tôi đây!”, Giọng nói chầm chậm, kèm theo mấy tiếng ho xụ xụ của Võ Thừ Du vọng lên.
Lý Tiềm Xuân nghe tiếng nói ngồi dậy. Mạc Vũ khẽ đưa tay lên miệng suỵt một tiếng: “Chúng ta cứ y kế ấy mà làm.”
Lý Tiềm Xuân bật cười, cô ngồi dậy chỉnh trang lại y phục. Mạc Vũ bước ra khỏi lều, ngoài hai anh em Võ gia còn có hai người khác. Một người trạc tuổi hai anh em Võ gia, nhưng tướng mạo có phần đoan chính hơn nhiều. Người đi bên cạnh hắn là một lão già nhỏ thó, mặt chuột, râu tóc bạc trắng, lưng còng sát đất.
Cả bốn người thấy Mạc Vũ đi ra thì vội vàng cười cầu tài, nói: “Việc lúc sáng chúng tôi nhờ tới, cô chủ đã nhận lời hay chưa?”
Mạc Vũ gật đầu: “Cô chủ tôi muốn xem vật đó thế nào, rồi mới quyết định được.”
Cả bốn đưa mắt nhìn nhau, lão già khẽ gật đầu. Võ Thừa Du đưa tay che miệng ho mấy tiếng, cười nói: “Cái này thì cô chủ cậu cứ an tâm. Vật phẩm này rất giá trị chẳng qua…”
Mạc Vũ xua tay cười nói: “Vật phẩm gì Dương gia nhà chúng tôi chẳng hợp thức hóa được. Vật phẩm càng bất hợp pháp càng muốn đến tay.”
Bốn người nghe Mạc Vũ nói chắc như vậy thì càng an tâm hơn nhiều. Cho rằng cậu còn trẻ mà đã hiểu cái đạo lý đó, không ngoa xuất thân từ một gia thế lớn, hàng ngày tiếp xúc với đủ mọi hạng người ở Trung Tâm Thượng Mại. Với bốn người, cậu càng hiểu sâu luật kinh doanh họ càng thuận lợi bấy nhiêu, chứ không thấy phiền toái gì bên trong.
Vật phẩm này bốn người dùng thủ đoạn độc ác cướp tới tay, thành thử rất e ngại truyền ra bên ngoài, càng không muốn ai hỏi cặn kẽ quá mức.
Hai anh em Võ Thừa Du, Võ Thừa Lịch nghe Mạc Vũ ba hoa chích chòe thì tin sái cổ, mới cầu đến một chuyện. Mạc Vũ đương nhiên là gật đầu đồng ý ngay. Sau mới vỡ lẽ hai anh em họ có một kiện hàng ám muội muốn tẩu tán, nghe Mạc Vũ và Lý Tiềm Xuân xuất thân Dương gia mới có ý định này đó thôi.
Cả bốn người nghe Mạc Vũ nói chắc như vậy mừng lắm, hỏi: “Được rồi, vậy chúng tôi có cần ra mắt cô Dương Tiềm Xuân không?”
Mạc Vũ, Lý Tiềm Xuân đổi sang họ Dương thành thử bọn họ cứ đinh ninh cho đó là họ thật của hai người.
Mạc Vũ gật đầu mời cả bốn người đi vào trong lều. Lúc này Lý Tiềm Xuân đã ăn mặc chỉn chu, dáng dấp đúng là cao sang.
Cả bốn thấy cô xinh đẹp, gương mặt lạnh lùng cao ngạo thì vội cung kính cúi đầu chào. Lý Tiềm Xuân xuất thân từ Lý gia đương nhiên phép tắc, lời ăn tiếng nói không sai biệt bao nhiêu: “Các vị cứ tự nhiên.”
Cả bốn thấy trong lều chỉ có một cái bàn, mấy cái ghế nhỏ thấy không tiện ngồi đều đứng cả sang một bên, Lý Tiềm Xuân lại nói: “Tôi không biết các vị muốn giao dịch vật phẩm gì, nhưng hể vật phẩm có giá trị xuất sứ rõ ràng thì tôi tự thân đánh giá lấy, còn những vật không đáng giá bao nhiêu thì cứ bàn với cậu em tôi.”
Mạc Vũ đứng hầu phía sau Lý Tiềm Xuân nghe vậy cười hì hì nói: “Bốn vị thành tâm chúng tôi cũng không dám phụ các vị.”
Lão già ừm giọng nói: “Chúng tôi mong hai vị sẽ giữ kín việc này mãi mãi, không tiết lộ ra bên ngoài.”
Lý Tiềm Xuân nghiêm mặt, lão thấy vậy vội lùi lại nói thêm: “Mong cô đừng để bụng đến lời lão. Chẳng qua lão lo xa quá thôi.”
Lý Tiềm Xuân gật đầu: “Các vị nói vòng vo chẳng bằng mang vật phẩm đó ra xem.”
Lão già quay sang người trung niên đi cùng mình nói: “Cậu Lương, mau đưa nó ra đi!”
Người thanh niên này nhìn vẻ ngoài không có chút tiềm năng luyện thể nào, vậy mà vén áo để lộ bảo rương treo trên hông, chứng tỏ hắn thực lực đã đạt đến Rèn Luyện Trường cấp một rồi. Hắn khẽ vuốt mặt trước bảo rương, lập tức một cái đỉnh đỏ như máu hiện ra trước mắt mọi người. Đỉnh cao gần một mét, rộng hai thước, xung quanh khảm năm cái đầu lâu trắng hếu, miệng mở rộng, còn thấy khói trắng lượng lờ phả ra lạnh thấu xương.
Mạc Vũ, Lý Tiềm Xuân nhìn thấy cái đỉnh không khỏi sợ hãi, bốn người kia càng thêm phần hồi hộp chờ mong.
Mạc Vũ còn chưa kịp nghĩ ra cái đỉnh đó là vật phẩm gì, mà vừa xuất hiện đã làm cả căn lều muốn đóng băng, chợt nghe bên tai một giọng nói ồm ồm quen thuộc vọng ra: “Ồ, cái này là Huyết Ma Cổ Đỉnh, pháp bảo trấn giáo của Cổ Vương sao lại lạc đến cái tiểu địa cầu Ngũ Châu này được nhỉ!”
Mạc Vũ từ khi cùng người này nói chuyện ở Diễn Bích đến nay đã là lần thứ ba. Mỗi khi thấy mặt sợi dây chuyền phát sáng lập tức biết ngay người đó xuất hiện. Chỉ là lần này cậu chăm chú đối phó với bốn người trước mắt thành ra không để ý tới dị biến của mặt dây chuyền, nhưng đột ngột nghe người trong mặt dây chuyền nói không khỏi giật mình. Chỉ là Lý Tiềm Xuân cùng bốn người kia không hề để ý thấy biểu hiện thất thố của mình mới thở phào một tiếng, khẽ hỏi nhỏ: “Ông biết vật này hay sao?”
“Nó là pháp bảo trấn giáo của giáo hội Cổ Vương không thua kém gì ngọc tỷ hoàng đế. Đúng là chết rồi vẫn không dám tin nó xuất hiện ở chốn khỉ ho này…”, Người trong mặt sợi dây chuyền nói tới đó cười ha hả sảng khoái, mới tiếp: “…vật này rất có lợi cho người mới bước vào chuẩn mực Rèn Luyện Trường, mi mau đoạt lấy đi!”
Mạc Vũ ngẩn ra một lúc mới gật đầu.
Bọn người Võ gia nhìn phản ứng của Lý Tiềm Xuân thấy cô chỉ khẽ cau mày thì hỏi: “Cô định giá vật phẩm này thế nào?”
Lý Tiềm Xuân quay sang Mạc Vũ thấy cậu gật đầu thì cười nói: “Được rồi để ta xem thử.”, Mạc Vũ theo ánh mắt cô bước lại cái đỉnh xem qua một lượt, trầm ngâm nói: “Vật phẩm này rất tà quái, các vị không biết lấy nó từ đâu?”
Cả bốn nghe Mạc Vũ hỏi, chỉ biết đưa mắt nhìn nhau. Bốn người trước kia hợp lực cướp một đoàn vận tiêu ở Diễn Bích, đoạt được một bảo rương trên người vị tiêu đầu. Chính cái bảo rương vừa rồi người tên Lương để lộ ra. Tưởng vớ phải một đống của cải lớn, nào ngờ lấy ra chỉ có mỗi cái đỉnh kỳ quặc cổ quái này. Cả bọn tìm hiểu các thư tịch, điển tích đều không rõ lai lịch cái đỉnh này là vật gì, có tác dụng ra sao. Bốn người chỉ có một cái đỉnh muốn giữ lại cũng không được, mới quyết định tìm người bán đi nhưng vật này từ cướp đoạt mà ra, không dám công khai mang đến các Trung Tâm Thượng Mại rao bán chính thức. Đã hơn một năm qua cả bọn nơm nớp không yên, phải thay phiên giám sát lẫn nhau chỉ sợ đối phương giở chứng đoạt mất. Cuối cùng quyết định giao bảo rương và cái đỉnh cho Võ Văn Lương cất giữ, nhưng cả ba đều phát độc lên người hắn, mỗi tháng phải qua lại gặp nhau trao đổi thuốc giải bằng không khó sống nỗi. Chính vậy khi nghe Mạc Vũ tự nhận mình là người Dương gia, lập tức đề cập đến vấn đề này ngay. Cả bốn sau khi bàn bạc với nhau, mới ấn định tối nay đến gặp Mạc Vũ, Lý Tiềm Xuân giám định, ra giá.
Bốn người chỉ mong sớm giải quyết vụ này cho xong, mỗi người mỗi ngã, tự do tự tại, không phải lo nơm nớp trong lòng. Cả bốn nghe Mạc Vũ không hỏi biết trả lời làm sao, lão già chỉ cười nói: “Cậu có cần nhất thiết phải biết tới hay không?”
Mạc Vũ đã qua học hỏi kinh nghiệm của Mạc Minh. Tự biết, phàm trong kinh doanh buôn bán chớ có đề cập đến vấn đề tế nhị, vừa rồi cậu hỏi tới chẳng qua là chút sai sót nhất thời nhưng lập tức sửa ngay. Cậu nghe lão nói thì cười đáp: “Các vị đã không muốn nói tới thì thôi vậy! Cứ thuận mua vừa bán là xong.”
Lão già cười khì khì nói: “Cậu đúng là nhanh nhẹn. Chuyện càng sớm kết thúc, càng có lợi cho đôi bên. Hai vị thấy thế nào? Hãy định giá cái đỉnh đó giúp cho.”
Mạc Vũ cười khì khì quay sang Lý Tiền Xuân nói: “Theo giám định của tôi, vật này lai lịch không rõ ràng, nhưng chất liệu không phải tầm thường. Cô xem tôi định giá một trăm năm mười nghìn kim ngân thì thế nào?”
Lý Tiềm Xuân vừa nghe Mạc Vũ ra cái giá ấy không khỏi kinh hãi. Phải biết một trăm năm mươi nghìn kim ngân là cả một gia tài lớn, ngay đến thu nhập của Lý gia thời hoàng kim hàng năm cũng chỉ bằng nửa số đó mà thôi. Cô thầm nhũ hẳn Mạc Vũ có dụng ý bên trong, thành ra không thể hiện ra mặt.
Ngược lại bốn người họ nghe Mạc Vũ nói không khỏi chau mày. Vật này cả bốn không biết lai lịch ra sao, nhưng thiết tưởng người tiêu đầu kia cẩn thận bỏ nó trong bảo rương đủ thấy giá trị không thấp, lý nào lại có cái giá ấy được. Lão già là người tinh minh nhất trong bọn, liền bước lên nói: “Không lý nào lại có cái giá như vậy?”
Mạc Vũ quay sang lão nói: “Vậy lão cho như thế nào mới xứng đáng.”
“Cái này!”, Thật ra lão có biết giá trị của nó thế nào đâu! chần chừ một lúc lại tặc lưỡi xoay đi.
Lý Tiềm Xuân thấy Mạc Vũ ra hiệu liền cười nói: “Vật phẩm này xuất xứ không rõ ràng, nếu các vị sợ thiệt thì cứ đến thẳng Dương gia. Cha tôi sẽ định giá giúp, các vị thấy thế nào?”
Cả bọn nghe cô nói chỉ biết đưa mắt nhìn nhau. Võ Thừa Du từ khi bước vào lều mắt vẫn hau háu nhìn Lý Tiềm Xuân không chớp. Hắn là người tinh minh không thua kém ai, bình thường có mấy người qua mắt được. Một phần nữa, cái đỉnh trước mắt hắn không không để ý tới, mới ù ù cạc cạc cho qua, không thèm để ý tới biểu hiển bất thường của Mạc Vũ và Lý Tiềm Xuân. Hắn nghe Lý Tiềm Xuân nói, thấy có chỗ không ổn liền nói: “Vậy cô cứ định giá thật cho một tiếng, không nhất thiết phải đến tận Diễn Long làm gì. Bọn tôi chưa đến mức cò kè một hai tranh phần thua thiệt như cô nghĩ đâu.”
Lý Tiềm Xuân nhìn thái độ bốn người, thấy mỗi lão già là bất mãn thì hỏi: “Lão không hài lòng với cái giá của người giám định của tôi sao?”
Lão già trầm ngâm không nói, lão nhìn sao cũng thấy Mạc Vũ chỉ tầm mười sáu, mười bảy tuổi. Kinh nghiệm giám định chắc chẳng có bao nhiêu, nhưng nói cậu giở trò lừa lọc thì càng không thể qua mặt lão được. Lão ngẫm nghĩ một lúc mới nói: “Hai trăm nghìn kim ngân thì thế nào!”, Lão buột miệng ra cái giá ấy vừa là thử dò xét biểu hiện của Mạc Vũ và Lý Tiềm Xuân hai người ra sao. Hơn nữa, để chia làm bốn phần, cái giá ấy thật là tiện. Số tiền đó đối với lão thật sự mà nói không phải nhỏ gì.
Mạc Vũ qua một thời gian theo Mạc Minh học hỏi, kinh nghiệm kinh doanh đâu phải thua kém ai. Nghe lão nói chỉ khẽ lắc đầu: “Cái giá này thật quá lớn, có khi tôi đồng ý mua bảo rương của vị này...”, Mạc Vũ vừa nói vừa chỉ tới cái bảo rương treo trên hông của Võ Văn Lương: “…với cái gia ấy thì may ra!”
Cả bốn nghe vậy không khỏi chưng hửng. Bảo rương là vật không thể thiếu trên con đường luyện thể. Giá trị của nó không cần phải bàn cãi, nhưng vật này thì lúc nào cũng có thể đem ra trao đổi được, không giống cái đỉnh kỳ bí kia. Hiện cả bốn chỉ mong tống khứ nó sớm chừng nào hay chừng ấy, nghe Mạc Vũ nói rõ như vậy tự hiểu khó mà đòi thêm hơn được.
Võ Thừa Lịch từ lúc bước vào lều chưa từng lên tiếng, lần này không khỏi sốt ruột nói luôn: “Vậy là sao! Hai vị có đồng y mua nó không?”
Mạc Vũ gật đầu: “Một trăm năm mươi nghìn hoặc bốn vị rời khỏi đây cho.”
Mạc Vũ không phải tự nhiên nói bừa ra cái giá ấy, chẳng qua tài sản hiện tại trên người cậu chỉ có được bằng ấy từ bảo rương lấy được của Khả Tam trước kia mà thôi. Lúc này cả bốn không đồng ý mà mang cái đỉnh đi cũng đành bất lực.
Mạc Vũ chợp mắt chưa được bao lâu thì nghe bên ngoài có tiếng gọi, giật mình tỉnh dậy hỏi: “Ai ở bên ngoài đó?”
“Võ Thừa Du, Võ Thừa Lịch hai anh em chúng tôi đây!”, Giọng nói chầm chậm, kèm theo mấy tiếng ho xụ xụ của Võ Thừ Du vọng lên.
Lý Tiềm Xuân nghe tiếng nói ngồi dậy. Mạc Vũ khẽ đưa tay lên miệng suỵt một tiếng: “Chúng ta cứ y kế ấy mà làm.”
Lý Tiềm Xuân bật cười, cô ngồi dậy chỉnh trang lại y phục. Mạc Vũ bước ra khỏi lều, ngoài hai anh em Võ gia còn có hai người khác. Một người trạc tuổi hai anh em Võ gia, nhưng tướng mạo có phần đoan chính hơn nhiều. Người đi bên cạnh hắn là một lão già nhỏ thó, mặt chuột, râu tóc bạc trắng, lưng còng sát đất.
Cả bốn người thấy Mạc Vũ đi ra thì vội vàng cười cầu tài, nói: “Việc lúc sáng chúng tôi nhờ tới, cô chủ đã nhận lời hay chưa?”
Mạc Vũ gật đầu: “Cô chủ tôi muốn xem vật đó thế nào, rồi mới quyết định được.”
Cả bốn đưa mắt nhìn nhau, lão già khẽ gật đầu. Võ Thừa Du đưa tay che miệng ho mấy tiếng, cười nói: “Cái này thì cô chủ cậu cứ an tâm. Vật phẩm này rất giá trị chẳng qua…”
Mạc Vũ xua tay cười nói: “Vật phẩm gì Dương gia nhà chúng tôi chẳng hợp thức hóa được. Vật phẩm càng bất hợp pháp càng muốn đến tay.”
Bốn người nghe Mạc Vũ nói chắc như vậy thì càng an tâm hơn nhiều. Cho rằng cậu còn trẻ mà đã hiểu cái đạo lý đó, không ngoa xuất thân từ một gia thế lớn, hàng ngày tiếp xúc với đủ mọi hạng người ở Trung Tâm Thượng Mại. Với bốn người, cậu càng hiểu sâu luật kinh doanh họ càng thuận lợi bấy nhiêu, chứ không thấy phiền toái gì bên trong.
Vật phẩm này bốn người dùng thủ đoạn độc ác cướp tới tay, thành thử rất e ngại truyền ra bên ngoài, càng không muốn ai hỏi cặn kẽ quá mức.
Hai anh em Võ Thừa Du, Võ Thừa Lịch nghe Mạc Vũ ba hoa chích chòe thì tin sái cổ, mới cầu đến một chuyện. Mạc Vũ đương nhiên là gật đầu đồng ý ngay. Sau mới vỡ lẽ hai anh em họ có một kiện hàng ám muội muốn tẩu tán, nghe Mạc Vũ và Lý Tiềm Xuân xuất thân Dương gia mới có ý định này đó thôi.
Cả bốn người nghe Mạc Vũ nói chắc như vậy mừng lắm, hỏi: “Được rồi, vậy chúng tôi có cần ra mắt cô Dương Tiềm Xuân không?”
Mạc Vũ, Lý Tiềm Xuân đổi sang họ Dương thành thử bọn họ cứ đinh ninh cho đó là họ thật của hai người.
Mạc Vũ gật đầu mời cả bốn người đi vào trong lều. Lúc này Lý Tiềm Xuân đã ăn mặc chỉn chu, dáng dấp đúng là cao sang.
Cả bốn thấy cô xinh đẹp, gương mặt lạnh lùng cao ngạo thì vội cung kính cúi đầu chào. Lý Tiềm Xuân xuất thân từ Lý gia đương nhiên phép tắc, lời ăn tiếng nói không sai biệt bao nhiêu: “Các vị cứ tự nhiên.”
Cả bốn thấy trong lều chỉ có một cái bàn, mấy cái ghế nhỏ thấy không tiện ngồi đều đứng cả sang một bên, Lý Tiềm Xuân lại nói: “Tôi không biết các vị muốn giao dịch vật phẩm gì, nhưng hể vật phẩm có giá trị xuất sứ rõ ràng thì tôi tự thân đánh giá lấy, còn những vật không đáng giá bao nhiêu thì cứ bàn với cậu em tôi.”
Mạc Vũ đứng hầu phía sau Lý Tiềm Xuân nghe vậy cười hì hì nói: “Bốn vị thành tâm chúng tôi cũng không dám phụ các vị.”
Lão già ừm giọng nói: “Chúng tôi mong hai vị sẽ giữ kín việc này mãi mãi, không tiết lộ ra bên ngoài.”
Lý Tiềm Xuân nghiêm mặt, lão thấy vậy vội lùi lại nói thêm: “Mong cô đừng để bụng đến lời lão. Chẳng qua lão lo xa quá thôi.”
Lý Tiềm Xuân gật đầu: “Các vị nói vòng vo chẳng bằng mang vật phẩm đó ra xem.”
Lão già quay sang người trung niên đi cùng mình nói: “Cậu Lương, mau đưa nó ra đi!”
Người thanh niên này nhìn vẻ ngoài không có chút tiềm năng luyện thể nào, vậy mà vén áo để lộ bảo rương treo trên hông, chứng tỏ hắn thực lực đã đạt đến Rèn Luyện Trường cấp một rồi. Hắn khẽ vuốt mặt trước bảo rương, lập tức một cái đỉnh đỏ như máu hiện ra trước mắt mọi người. Đỉnh cao gần một mét, rộng hai thước, xung quanh khảm năm cái đầu lâu trắng hếu, miệng mở rộng, còn thấy khói trắng lượng lờ phả ra lạnh thấu xương.
Mạc Vũ, Lý Tiềm Xuân nhìn thấy cái đỉnh không khỏi sợ hãi, bốn người kia càng thêm phần hồi hộp chờ mong.
Mạc Vũ còn chưa kịp nghĩ ra cái đỉnh đó là vật phẩm gì, mà vừa xuất hiện đã làm cả căn lều muốn đóng băng, chợt nghe bên tai một giọng nói ồm ồm quen thuộc vọng ra: “Ồ, cái này là Huyết Ma Cổ Đỉnh, pháp bảo trấn giáo của Cổ Vương sao lại lạc đến cái tiểu địa cầu Ngũ Châu này được nhỉ!”
Mạc Vũ từ khi cùng người này nói chuyện ở Diễn Bích đến nay đã là lần thứ ba. Mỗi khi thấy mặt sợi dây chuyền phát sáng lập tức biết ngay người đó xuất hiện. Chỉ là lần này cậu chăm chú đối phó với bốn người trước mắt thành ra không để ý tới dị biến của mặt dây chuyền, nhưng đột ngột nghe người trong mặt dây chuyền nói không khỏi giật mình. Chỉ là Lý Tiềm Xuân cùng bốn người kia không hề để ý thấy biểu hiện thất thố của mình mới thở phào một tiếng, khẽ hỏi nhỏ: “Ông biết vật này hay sao?”
“Nó là pháp bảo trấn giáo của giáo hội Cổ Vương không thua kém gì ngọc tỷ hoàng đế. Đúng là chết rồi vẫn không dám tin nó xuất hiện ở chốn khỉ ho này…”, Người trong mặt sợi dây chuyền nói tới đó cười ha hả sảng khoái, mới tiếp: “…vật này rất có lợi cho người mới bước vào chuẩn mực Rèn Luyện Trường, mi mau đoạt lấy đi!”
Mạc Vũ ngẩn ra một lúc mới gật đầu.
Bọn người Võ gia nhìn phản ứng của Lý Tiềm Xuân thấy cô chỉ khẽ cau mày thì hỏi: “Cô định giá vật phẩm này thế nào?”
Lý Tiềm Xuân quay sang Mạc Vũ thấy cậu gật đầu thì cười nói: “Được rồi để ta xem thử.”, Mạc Vũ theo ánh mắt cô bước lại cái đỉnh xem qua một lượt, trầm ngâm nói: “Vật phẩm này rất tà quái, các vị không biết lấy nó từ đâu?”
Cả bốn nghe Mạc Vũ hỏi, chỉ biết đưa mắt nhìn nhau. Bốn người trước kia hợp lực cướp một đoàn vận tiêu ở Diễn Bích, đoạt được một bảo rương trên người vị tiêu đầu. Chính cái bảo rương vừa rồi người tên Lương để lộ ra. Tưởng vớ phải một đống của cải lớn, nào ngờ lấy ra chỉ có mỗi cái đỉnh kỳ quặc cổ quái này. Cả bọn tìm hiểu các thư tịch, điển tích đều không rõ lai lịch cái đỉnh này là vật gì, có tác dụng ra sao. Bốn người chỉ có một cái đỉnh muốn giữ lại cũng không được, mới quyết định tìm người bán đi nhưng vật này từ cướp đoạt mà ra, không dám công khai mang đến các Trung Tâm Thượng Mại rao bán chính thức. Đã hơn một năm qua cả bọn nơm nớp không yên, phải thay phiên giám sát lẫn nhau chỉ sợ đối phương giở chứng đoạt mất. Cuối cùng quyết định giao bảo rương và cái đỉnh cho Võ Văn Lương cất giữ, nhưng cả ba đều phát độc lên người hắn, mỗi tháng phải qua lại gặp nhau trao đổi thuốc giải bằng không khó sống nỗi. Chính vậy khi nghe Mạc Vũ tự nhận mình là người Dương gia, lập tức đề cập đến vấn đề này ngay. Cả bốn sau khi bàn bạc với nhau, mới ấn định tối nay đến gặp Mạc Vũ, Lý Tiềm Xuân giám định, ra giá.
Bốn người chỉ mong sớm giải quyết vụ này cho xong, mỗi người mỗi ngã, tự do tự tại, không phải lo nơm nớp trong lòng. Cả bốn nghe Mạc Vũ không hỏi biết trả lời làm sao, lão già chỉ cười nói: “Cậu có cần nhất thiết phải biết tới hay không?”
Mạc Vũ đã qua học hỏi kinh nghiệm của Mạc Minh. Tự biết, phàm trong kinh doanh buôn bán chớ có đề cập đến vấn đề tế nhị, vừa rồi cậu hỏi tới chẳng qua là chút sai sót nhất thời nhưng lập tức sửa ngay. Cậu nghe lão nói thì cười đáp: “Các vị đã không muốn nói tới thì thôi vậy! Cứ thuận mua vừa bán là xong.”
Lão già cười khì khì nói: “Cậu đúng là nhanh nhẹn. Chuyện càng sớm kết thúc, càng có lợi cho đôi bên. Hai vị thấy thế nào? Hãy định giá cái đỉnh đó giúp cho.”
Mạc Vũ cười khì khì quay sang Lý Tiền Xuân nói: “Theo giám định của tôi, vật này lai lịch không rõ ràng, nhưng chất liệu không phải tầm thường. Cô xem tôi định giá một trăm năm mười nghìn kim ngân thì thế nào?”
Lý Tiềm Xuân vừa nghe Mạc Vũ ra cái giá ấy không khỏi kinh hãi. Phải biết một trăm năm mươi nghìn kim ngân là cả một gia tài lớn, ngay đến thu nhập của Lý gia thời hoàng kim hàng năm cũng chỉ bằng nửa số đó mà thôi. Cô thầm nhũ hẳn Mạc Vũ có dụng ý bên trong, thành ra không thể hiện ra mặt.
Ngược lại bốn người họ nghe Mạc Vũ nói không khỏi chau mày. Vật này cả bốn không biết lai lịch ra sao, nhưng thiết tưởng người tiêu đầu kia cẩn thận bỏ nó trong bảo rương đủ thấy giá trị không thấp, lý nào lại có cái giá ấy được. Lão già là người tinh minh nhất trong bọn, liền bước lên nói: “Không lý nào lại có cái giá như vậy?”
Mạc Vũ quay sang lão nói: “Vậy lão cho như thế nào mới xứng đáng.”
“Cái này!”, Thật ra lão có biết giá trị của nó thế nào đâu! chần chừ một lúc lại tặc lưỡi xoay đi.
Lý Tiềm Xuân thấy Mạc Vũ ra hiệu liền cười nói: “Vật phẩm này xuất xứ không rõ ràng, nếu các vị sợ thiệt thì cứ đến thẳng Dương gia. Cha tôi sẽ định giá giúp, các vị thấy thế nào?”
Cả bọn nghe cô nói chỉ biết đưa mắt nhìn nhau. Võ Thừa Du từ khi bước vào lều mắt vẫn hau háu nhìn Lý Tiềm Xuân không chớp. Hắn là người tinh minh không thua kém ai, bình thường có mấy người qua mắt được. Một phần nữa, cái đỉnh trước mắt hắn không không để ý tới, mới ù ù cạc cạc cho qua, không thèm để ý tới biểu hiển bất thường của Mạc Vũ và Lý Tiềm Xuân. Hắn nghe Lý Tiềm Xuân nói, thấy có chỗ không ổn liền nói: “Vậy cô cứ định giá thật cho một tiếng, không nhất thiết phải đến tận Diễn Long làm gì. Bọn tôi chưa đến mức cò kè một hai tranh phần thua thiệt như cô nghĩ đâu.”
Lý Tiềm Xuân nhìn thái độ bốn người, thấy mỗi lão già là bất mãn thì hỏi: “Lão không hài lòng với cái giá của người giám định của tôi sao?”
Lão già trầm ngâm không nói, lão nhìn sao cũng thấy Mạc Vũ chỉ tầm mười sáu, mười bảy tuổi. Kinh nghiệm giám định chắc chẳng có bao nhiêu, nhưng nói cậu giở trò lừa lọc thì càng không thể qua mặt lão được. Lão ngẫm nghĩ một lúc mới nói: “Hai trăm nghìn kim ngân thì thế nào!”, Lão buột miệng ra cái giá ấy vừa là thử dò xét biểu hiện của Mạc Vũ và Lý Tiềm Xuân hai người ra sao. Hơn nữa, để chia làm bốn phần, cái giá ấy thật là tiện. Số tiền đó đối với lão thật sự mà nói không phải nhỏ gì.
Mạc Vũ qua một thời gian theo Mạc Minh học hỏi, kinh nghiệm kinh doanh đâu phải thua kém ai. Nghe lão nói chỉ khẽ lắc đầu: “Cái giá này thật quá lớn, có khi tôi đồng ý mua bảo rương của vị này...”, Mạc Vũ vừa nói vừa chỉ tới cái bảo rương treo trên hông của Võ Văn Lương: “…với cái gia ấy thì may ra!”
Cả bốn nghe vậy không khỏi chưng hửng. Bảo rương là vật không thể thiếu trên con đường luyện thể. Giá trị của nó không cần phải bàn cãi, nhưng vật này thì lúc nào cũng có thể đem ra trao đổi được, không giống cái đỉnh kỳ bí kia. Hiện cả bốn chỉ mong tống khứ nó sớm chừng nào hay chừng ấy, nghe Mạc Vũ nói rõ như vậy tự hiểu khó mà đòi thêm hơn được.
Võ Thừa Lịch từ lúc bước vào lều chưa từng lên tiếng, lần này không khỏi sốt ruột nói luôn: “Vậy là sao! Hai vị có đồng y mua nó không?”
Mạc Vũ gật đầu: “Một trăm năm mươi nghìn hoặc bốn vị rời khỏi đây cho.”
Mạc Vũ không phải tự nhiên nói bừa ra cái giá ấy, chẳng qua tài sản hiện tại trên người cậu chỉ có được bằng ấy từ bảo rương lấy được của Khả Tam trước kia mà thôi. Lúc này cả bốn không đồng ý mà mang cái đỉnh đi cũng đành bất lực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.