Chương 82: Kỹ thuật bào chế
Lê Thanh Lâm
15/08/2020
Sau mấy ngày Lý Tiềm Xuân cũng chọn xong một danh mục dược phẩm phù hợp để điều chế. Giá thành dược liệu rẻ, nhưng hơn mười ngày vẫn không mua đủ dược liệu. Một phần do vị phó hiệu trưởng đã cấm học viên vào Ngọc Sơn Trà rèn luyện, hơn nữa số học viên theo nghề Dược Sư trong thời gian nghỉ ngơi ra sức rèn giũa kỹ năng bào chế dược phẩm rất đông. Dẫn đến tình trạng nguyên liệu khan hiếm nghiêm trọng. Mạc Vũ cùng Lý Tiềm Xuân phải đánh xe đến tận thôn Tân Nhĩ để tìm mua dược liệu nhưng giá thành cao hơn gấp rưỡi vẫn không đủ.
“Chúng ta chỉ thiếu mỗi cây Dã Tỳ nữa là đủ dược liệu điều chế Tâm Khí Dĩ Đơn, nhưng trong thôn chỉ có mấy cân thôi.”, Lý Tiềm Xuân cầm túi vải từ trong thôn đi ra, mặt mày ủ rũ.
Mạc Vũ chán chường nói: “Còn thiếu bao nhiêu?”
“Để dược phẩm có tỷ lệ cân bằng với một lạng Kim Tiên Cổ Cao thì phải Phải đủ mười tám cân cây Dã Quỳ nữa là đủ.”, Lý Tiềm Xuân nhẩm tính nói ra.
Mạc Vũ không khỏi thầm kinh hãi, chỉ với một lạng Kim Tiên Cổ Cao mà đem ra phối chế phải mất mười tám cân cây Dã Quỳ, đó là chưa kể tới hạt Cốc sáu cân, củ Ấu Đen một trăm hai mươi cân, cỏ Lạp hai trăm cân, mủ cây Dã Bắc năm cân, tổng cộng hơn ba trăm bốn mươi chín cân. Nếu dùng hết một cân Kim Tiên Cổ Cao thì chẳng biết chất số dược liệu đó vào đâu cho xuể, nghĩ tới thôi đã hoa mắt chóng mặt.
Lý Tiềm Xuân bước lên cỗ xe. Mạc Vũ ra roi đánh xe rời khỏi thôn, quay về võ quán. Đi không bao lâu thì thấy phía trước một thiếu niên giang hồ cưỡi con lừa nhỏ lững thững đi lại. Mạc Vũ vừa gặp qua liền nhớ ngay thiếu niên giang hồ đó chính là người lần trước bán Trí Lâm Hoàn trong khách sạn, thì cho dừng cỗ xe lại gọi lớn: “Này, người anh em!”
Tay thiếu niên giang hồ xoay con lừa lại hỏi: “Có chuyện gì?”
Mạc Vũ nhảy khỏi cỗ xe, chạy lại nắm lấy dây cương con lừa cười nói: “Cậu không nhớ lần trước trong khách sạn bán cho tôi dược phẩm Trí Lâm Hoàn sao?”
Tay thiếu niên giang hồ bĩu môi lắc đầu: “Làm sao nhớ được! Cậu muốn gì nào?”, Gã vừa nói vừa hướng nhìn Lý Tiềm Xuân từ trong cỗ xe bước ra, liền ‘à’ lên một tiếng nói thêm: “Thì ra là các vị!”
Mạc Vũ cười hỏi: “Cậu nhớ ra chúng tôi?”
“Đương nhiên rồi!”, Tay thiếu niên giang hồ vừa nói vừa nhảy khỏi lưng con lừa hướng Lý Tiềm Xuân vui vẻ nói: “Chị có vấn đề gì về điều chế dược phẩm Trí Lâm Hoàn phải không?”
Lý Tiềm Xuân lắc đầu nói: “Tôi làm gì có khả năng điều chế ngay được loại dược phẩm tinh luyện bậc ấy chứ.”
Tay thiếu niên giang hồ lại hỏi: “Các vị thấy dược phẩm Trí Lâm Hoàn thế nào?”
“Chúng tôi trong giai đoạn rèn luyện đâu thể lãng phí dùng nó bừa bãi được.”, Mạc Vũ thấy gã cứ chằm chằm mắt nhìn Lý Tiềm Xuân đã hơi bất mãn nói.
Lý Tiềm Xuân thấy điệu bộ Mạc Vũ bĩu môi, lườm mắt nhìn tay thiếu niên giang hồ, không khỏi bật cười nói: “Tôi đến thôn Tân Nhĩ mua một ít cây Dã Quỳ, đáng tiếc chỉ có hai cân.”
“Cây Dã Quỳ! Chị điều chế Tâm Khí Dĩ Đơn chăng?”, Tay thiếu niên giang hồ hỏi.
Lý Tiềm Xuân gật đầu.
Mạc Vũ cau mày hỏi: “Cậu quen biết ai còn thừa cây Dã Quỳ chăng?”
Tay thiếu niên giang hồ gật đầu một cái nói: “Trong kho chúng tôi còn thừa rất nhiều, các vị muốn bao nhiêu cũng có.”
Lý Tiềm Xuân nghe vậy mừng rỡ nói: “Hay quá! Cậu để cho chúng tôi mấy cân nhé?”
“Được rồi!”, Tay thiếu niên giang hồ nói dứt lời liền nhảy lên lưng con lừa, thêm: “Các vị theo tôi!”
Mạc Vũ, Lý Tiềm Xuân đánh cỗ xe theo tay thiếu niên giang hồ quay ngược lại thôn Tân Nhĩ, nhưng không vào thôn mà đi qua thôn một đoạn đường dài nữa. Tay thiếu niên giang hồ trỏ tay về phía một căn nhà nhỏ phía xa xa nói: “Chúng tôi là người thôn Tân Nhĩ, nhưng ít lâu nay đã đến đó sinh sống, thuận tiện cho việc lưu trữ dược liệu. Các vị gặp ông tôi thì chớ nhắc gì đến Trí Lâm Hoàn, cứ bảo mua ít cân cây Dã Quỳ là được.”
“Hóa ra ông cậu là dược sư.”, Lý Tiềm Xuân nói.
Tay thiếu niên giang hồ gật đầu, tự đắc nói: “Trong khắp thị trấn Diễn Ngọc này có mấy ai bằng được ông tôi.”, Gã vừa nói vừa hướng ngón tay cái lên cười hì hì thêm: “Ông tôi chịu tham gia sát hạch thì lúc này đã có chứng nhận dược sư đại cấp rồi, chứ đâu đến nổi quy ẩn ở thôn Tân Nhĩ này.”
“Tại sao ông cậu không tham gia sát hạch lấy chứng nhận dược sư?”, Lý Tiềm Xuân không khỏi lạ lẩm hỏi.
Tay thiếu niên giang hồ bĩu môi nói: “Ông tôi không thích.”
Lý Tiềm Xuân nghe gã nói cộc lốc chỉ biết lắc đầu. Người theo nghiệp nào cũng muốn được mọi người công nhận thông qua sát hạch. Cấp nghề càng cao, uy tín càng lớn, sản phẩm làm ra được nhiều người chú ý tới. Nó không chỉ mang tới lợi nhuận trước mắt, mà còn là danh dự bản thân, được mọi người công nhận kính trọng. Chỉ có một số người tính tình lập dị mới không màng tới sự nghiệp, danh dự mà thôi.
Mạc Vũ, Lý Tiềm Xuân rời khỏi cỗ xe đi vào cửa cổng, một lão già râu tóc bạc trắng, nhưng mặt mày tràn trề sức sống, cốt cách khỏe mạnh, tay vân vê một nắm dược liệu được tán nhuyễn đưa lên mũi ngửi ngửi phía trước sân.
Lão thấy tay thiếu niên giang hồ đi vào thì lạnh giọng nói: “Mi ăn trộm dược phẩm của ta ra ngoài bán nữa phải không?”
Tay thiếu niên giang hồ gãi gãi đầu cười hì hì nói: “Cháu đâu dám! Ông ngoại vu oan cho cháu rồi.”
Ông lão quắc mắt nhìn Mạc Vũ, Lý Tiềm Xuân hừ lạnh một tiếng: “Mi đừng có già mồm! Hai người đến đây làm gì?”
Lý Tiềm Xuân thấy dược liệu lão vừa đặt xuống một cái đĩa ngọc màu xanh biếc thì bước lại xem qua một lượt cười nói: “Cỏ Rong Xanh được tán nhuyễn, dược liệu trong điều chế Cốt Dĩ Hoàn.”
Lão già vuốt vuốt râu ‘ừm’ giọng nói: “Cô chỉ nhìn qua đã biết ngay cỏ Rong Xanh, kiến thức không tệ đâu.”
Lý Tiềm Xuân lắc đầu nói: “Cách đây không lâu tôi khai thác được một ít cỏ Rong Xanh, thành thử mới ngửi thấy mùi là biết ngay.”
Lão già ‘ồ’ lên một tiếng nói: “Hóa ra là thế.”
Bên ngoài sân có hơn mấy trăm loại dược liệu được tán nhuyễn, phơi trong cùng một loại đĩa ngọc xanh lớn hơn một sải tay, bên trên được phủ nắp đậy thủy tinh. Mỗi đĩa đều có giấy ghi chép thời gian hong nắng rất tỉ mỉ.
Lý Tiềm Xuân xem qua một lượt không khỏi thầm thán phục, lão già thấy điệu bộ của cô thì hừ giọng nói: “Các vị đến làm gì? Còn chưa trả lời cho tôi nghe đó!”
Lý Tiềm Xuân nhanh miệng trả lời, lão già gật đầu một cái nói: “Loại cây Dã Quỳ đó là dược liệu loại thường, chỗ chúng tôi không thiếu.”, Nói rồi quay sang tay thiếu niên giang hồ quát lớn: “Mi vào nhà lấy cho họ mười cân.”
Tay thiếu niên giang hồ chạy ngay vào trong nhà, lão già quay sang hỏi chuyện Lý Tiềm Xuân: “Hai vị là học viên võ quán Hữu Quan à?”
“Vâng ạ!”
Lão già bĩu môi lắc đầu nói: “Cái võ quán chết toi ấy, chỉ được mỗi cái làm cho người ta chướng tai gai mắt mà thôi. Đào tạo cả nghìn học viên họa may mới xuất hiện được một tên được xem là con người, còn đâu đều là phường vô lại. Ta không biết triều đình hoang phí tiền của vào cái võ quán ấy làm gì nữa.”, Lão vừa nói vừa lắc đầu.
Tay thiếu niên giang hồ đi ra tay cầm một túi nhỏ đựng cây Dã Quỳ cười hì hì: “Ông ngoại chẳng phải trước kia đòi sống, đòi chết quyết xin cho bằng được một chân trong dược viện võ quán Hữu Quan đó sao.”
Lão già nghe vậy ‘ừm’ giọng quát: “Mi câm cái mồm thối lại cho ta!”
Tay thiếu niên giang hồ đưa túi đựng cây Dã Quỳ cho Mạc Vũ nói: “Mười cân, vị chi là bảy mươi kim ngân.”
Giá đắt hơn ở võ quán bán ra nhưng Lý Tiềm Xuân vẫn cầm kim ngân ra trả, không bớt xén một đồng nào. Lão già đuổi tay thiếu niên giang hồ đi mới nói: “Điều chế Tâm Khí Dĩ Đơn, nói thì đơn giản nhưng để ra được chất lượng dược phẩm tốt cần phải chú ý. Hạt Cốc phải rang đều lửa, đúng nửa giờ không để cháy xém. Củ Ấu Đen luộc không quá chín, không quá nhừ. Cỏ Lạp phải phơi ở nhiệt độ vừa phải, tán nhuyễn vẫn thấy màu xanh lục đậm. Mủ cây Dã Bắc phải đun trong nước vừa phải không để nó quá loãng, không quá chín. Cây Dã Quỳ rang vừa phải thấy dòn thì thôi ngay, tán nhuyễn lúc còn nóng mới tốt. Khi phối hợp năm dược liệu cần phải tỉ mỉ ở mức độ lửa trung bình, nước phải cho đều tay, không được để quá khô quá nhão. Hỗn hợp thấy xuất hiện mùi thơm lập tức làm nguội ở nơi khô ráo, hong khô hai ngày lại tiếp tục quá trình rang trong lửa nhỏ cho đến khi dược phẩm có mùi thơm đặc trưng của Tâm Khí Dĩ Đơn, màu sắc dược liệu không đổi thì được. Quá trình ủ cũng quan trọng không kém phần, cô phải chú ý lấy mười ngày đầu ủ kín, mười ngày sau ủ hở, hai mươi ngày sau lại ủ kín, hai mười ngày cuối cùng ủ hở thấy dược phẩm mùi vị không mất, sắc màu càng đậm càng tốt. Cô nghe kỹ chưa?”, lão chợt nhìn Lý Tiềm Xuân hỏi.
Lý Tiềm Xuân ghi nhớ kỹ lời lão nói không sót một công đoạn nào, nghe hỏi mừng rỡ gật đầu một cái: “Cảm ơn ông đã chỉ dạy cho.”
“Việc nhỏ có gì đâu, chẳng qua dược phẩm có thành hay không còn do năng khiếu của mỗi người hà hà…”, Lão già cười hà hà vuốt vuốt râu nói.
Lý Tiềm Xuân đưa mắt nhìn qua các đĩa dược liêu một lượt không khỏi thích thú hỏi: “Ông có nhiều dược liệu như thế này không biết có thể bán cho tôi một ít hay không?”
Lão già bĩu môi nói: “Ta làm nghề dược sư, dược liệu chỉ có thu vào làm gì có chuyện bán ra. Chẳng qua cây Dã Quỳ là dược liệu bình thường, trong kho dư nhiều thành thử mới bán cho cô một ít. Cô đừng có thấy tôi dễ dãi mà làm tới nghe không.”
Lý Tiêm Xuân cười nói: “Tôi chỉ cần những dược liệu trong điều chế Tâm Khí Dĩ Đơn thôi ạ.”
Lão già cười hà hà nói: “Ồ, cái đó thì được!”
Lý Tiềm Xuân nghe lão nói thì mừng lắm. Lão liền hỏi: “Cô cần bao nhiêu cân?”
“Trong kho của ông còn bao nhiêu tôi lấy bấy nhiêu.”, Lý Tiềm Xuân nói liền.
Lão già mặt mày phởn phơ, nghe cô nói không khỏi biến sắc hỏi: “Tâm Khí Dĩ Đơn chẳng qua chỉ là loại dược phẩm bổ trợ sức khỏe bình thường, điều chế ra nhiều cũng không để làm gì, mà bán ra thì có mấy người cần dùng tới.”
Lý Tiềm Xuân cười cười không cho ý kiến chỉ hỏi: “Ông đồng ý không?”
Lão già nhìn Lý Tiềm Xuân một lượt nói: “Đương nhiên, nhưng giá chắc chắn không rẻ hơn bên ngoài đâu nhé.”
Lý Tiềm Xuân gật đầu nói: “Hiện tại tôi chưa cần dùng tới cứ để tạm ở kho của ông vậy.”, Nói rồi lấy ra một xấp kim ngân đưa cho lão: “Đây là một nghìn năm trăm kim ngân, lão cầm lấy trước được không. Hôm nào cần tôi sẽ đến lấy.”
Lão già cầm lấy kim ngân cười khì khì nói: “Được! Cô cũng thống khoái quá nhỉ.”
“Chúng ta chỉ thiếu mỗi cây Dã Tỳ nữa là đủ dược liệu điều chế Tâm Khí Dĩ Đơn, nhưng trong thôn chỉ có mấy cân thôi.”, Lý Tiềm Xuân cầm túi vải từ trong thôn đi ra, mặt mày ủ rũ.
Mạc Vũ chán chường nói: “Còn thiếu bao nhiêu?”
“Để dược phẩm có tỷ lệ cân bằng với một lạng Kim Tiên Cổ Cao thì phải Phải đủ mười tám cân cây Dã Quỳ nữa là đủ.”, Lý Tiềm Xuân nhẩm tính nói ra.
Mạc Vũ không khỏi thầm kinh hãi, chỉ với một lạng Kim Tiên Cổ Cao mà đem ra phối chế phải mất mười tám cân cây Dã Quỳ, đó là chưa kể tới hạt Cốc sáu cân, củ Ấu Đen một trăm hai mươi cân, cỏ Lạp hai trăm cân, mủ cây Dã Bắc năm cân, tổng cộng hơn ba trăm bốn mươi chín cân. Nếu dùng hết một cân Kim Tiên Cổ Cao thì chẳng biết chất số dược liệu đó vào đâu cho xuể, nghĩ tới thôi đã hoa mắt chóng mặt.
Lý Tiềm Xuân bước lên cỗ xe. Mạc Vũ ra roi đánh xe rời khỏi thôn, quay về võ quán. Đi không bao lâu thì thấy phía trước một thiếu niên giang hồ cưỡi con lừa nhỏ lững thững đi lại. Mạc Vũ vừa gặp qua liền nhớ ngay thiếu niên giang hồ đó chính là người lần trước bán Trí Lâm Hoàn trong khách sạn, thì cho dừng cỗ xe lại gọi lớn: “Này, người anh em!”
Tay thiếu niên giang hồ xoay con lừa lại hỏi: “Có chuyện gì?”
Mạc Vũ nhảy khỏi cỗ xe, chạy lại nắm lấy dây cương con lừa cười nói: “Cậu không nhớ lần trước trong khách sạn bán cho tôi dược phẩm Trí Lâm Hoàn sao?”
Tay thiếu niên giang hồ bĩu môi lắc đầu: “Làm sao nhớ được! Cậu muốn gì nào?”, Gã vừa nói vừa hướng nhìn Lý Tiềm Xuân từ trong cỗ xe bước ra, liền ‘à’ lên một tiếng nói thêm: “Thì ra là các vị!”
Mạc Vũ cười hỏi: “Cậu nhớ ra chúng tôi?”
“Đương nhiên rồi!”, Tay thiếu niên giang hồ vừa nói vừa nhảy khỏi lưng con lừa hướng Lý Tiềm Xuân vui vẻ nói: “Chị có vấn đề gì về điều chế dược phẩm Trí Lâm Hoàn phải không?”
Lý Tiềm Xuân lắc đầu nói: “Tôi làm gì có khả năng điều chế ngay được loại dược phẩm tinh luyện bậc ấy chứ.”
Tay thiếu niên giang hồ lại hỏi: “Các vị thấy dược phẩm Trí Lâm Hoàn thế nào?”
“Chúng tôi trong giai đoạn rèn luyện đâu thể lãng phí dùng nó bừa bãi được.”, Mạc Vũ thấy gã cứ chằm chằm mắt nhìn Lý Tiềm Xuân đã hơi bất mãn nói.
Lý Tiềm Xuân thấy điệu bộ Mạc Vũ bĩu môi, lườm mắt nhìn tay thiếu niên giang hồ, không khỏi bật cười nói: “Tôi đến thôn Tân Nhĩ mua một ít cây Dã Quỳ, đáng tiếc chỉ có hai cân.”
“Cây Dã Quỳ! Chị điều chế Tâm Khí Dĩ Đơn chăng?”, Tay thiếu niên giang hồ hỏi.
Lý Tiềm Xuân gật đầu.
Mạc Vũ cau mày hỏi: “Cậu quen biết ai còn thừa cây Dã Quỳ chăng?”
Tay thiếu niên giang hồ gật đầu một cái nói: “Trong kho chúng tôi còn thừa rất nhiều, các vị muốn bao nhiêu cũng có.”
Lý Tiềm Xuân nghe vậy mừng rỡ nói: “Hay quá! Cậu để cho chúng tôi mấy cân nhé?”
“Được rồi!”, Tay thiếu niên giang hồ nói dứt lời liền nhảy lên lưng con lừa, thêm: “Các vị theo tôi!”
Mạc Vũ, Lý Tiềm Xuân đánh cỗ xe theo tay thiếu niên giang hồ quay ngược lại thôn Tân Nhĩ, nhưng không vào thôn mà đi qua thôn một đoạn đường dài nữa. Tay thiếu niên giang hồ trỏ tay về phía một căn nhà nhỏ phía xa xa nói: “Chúng tôi là người thôn Tân Nhĩ, nhưng ít lâu nay đã đến đó sinh sống, thuận tiện cho việc lưu trữ dược liệu. Các vị gặp ông tôi thì chớ nhắc gì đến Trí Lâm Hoàn, cứ bảo mua ít cân cây Dã Quỳ là được.”
“Hóa ra ông cậu là dược sư.”, Lý Tiềm Xuân nói.
Tay thiếu niên giang hồ gật đầu, tự đắc nói: “Trong khắp thị trấn Diễn Ngọc này có mấy ai bằng được ông tôi.”, Gã vừa nói vừa hướng ngón tay cái lên cười hì hì thêm: “Ông tôi chịu tham gia sát hạch thì lúc này đã có chứng nhận dược sư đại cấp rồi, chứ đâu đến nổi quy ẩn ở thôn Tân Nhĩ này.”
“Tại sao ông cậu không tham gia sát hạch lấy chứng nhận dược sư?”, Lý Tiềm Xuân không khỏi lạ lẩm hỏi.
Tay thiếu niên giang hồ bĩu môi nói: “Ông tôi không thích.”
Lý Tiềm Xuân nghe gã nói cộc lốc chỉ biết lắc đầu. Người theo nghiệp nào cũng muốn được mọi người công nhận thông qua sát hạch. Cấp nghề càng cao, uy tín càng lớn, sản phẩm làm ra được nhiều người chú ý tới. Nó không chỉ mang tới lợi nhuận trước mắt, mà còn là danh dự bản thân, được mọi người công nhận kính trọng. Chỉ có một số người tính tình lập dị mới không màng tới sự nghiệp, danh dự mà thôi.
Mạc Vũ, Lý Tiềm Xuân rời khỏi cỗ xe đi vào cửa cổng, một lão già râu tóc bạc trắng, nhưng mặt mày tràn trề sức sống, cốt cách khỏe mạnh, tay vân vê một nắm dược liệu được tán nhuyễn đưa lên mũi ngửi ngửi phía trước sân.
Lão thấy tay thiếu niên giang hồ đi vào thì lạnh giọng nói: “Mi ăn trộm dược phẩm của ta ra ngoài bán nữa phải không?”
Tay thiếu niên giang hồ gãi gãi đầu cười hì hì nói: “Cháu đâu dám! Ông ngoại vu oan cho cháu rồi.”
Ông lão quắc mắt nhìn Mạc Vũ, Lý Tiềm Xuân hừ lạnh một tiếng: “Mi đừng có già mồm! Hai người đến đây làm gì?”
Lý Tiềm Xuân thấy dược liệu lão vừa đặt xuống một cái đĩa ngọc màu xanh biếc thì bước lại xem qua một lượt cười nói: “Cỏ Rong Xanh được tán nhuyễn, dược liệu trong điều chế Cốt Dĩ Hoàn.”
Lão già vuốt vuốt râu ‘ừm’ giọng nói: “Cô chỉ nhìn qua đã biết ngay cỏ Rong Xanh, kiến thức không tệ đâu.”
Lý Tiềm Xuân lắc đầu nói: “Cách đây không lâu tôi khai thác được một ít cỏ Rong Xanh, thành thử mới ngửi thấy mùi là biết ngay.”
Lão già ‘ồ’ lên một tiếng nói: “Hóa ra là thế.”
Bên ngoài sân có hơn mấy trăm loại dược liệu được tán nhuyễn, phơi trong cùng một loại đĩa ngọc xanh lớn hơn một sải tay, bên trên được phủ nắp đậy thủy tinh. Mỗi đĩa đều có giấy ghi chép thời gian hong nắng rất tỉ mỉ.
Lý Tiềm Xuân xem qua một lượt không khỏi thầm thán phục, lão già thấy điệu bộ của cô thì hừ giọng nói: “Các vị đến làm gì? Còn chưa trả lời cho tôi nghe đó!”
Lý Tiềm Xuân nhanh miệng trả lời, lão già gật đầu một cái nói: “Loại cây Dã Quỳ đó là dược liệu loại thường, chỗ chúng tôi không thiếu.”, Nói rồi quay sang tay thiếu niên giang hồ quát lớn: “Mi vào nhà lấy cho họ mười cân.”
Tay thiếu niên giang hồ chạy ngay vào trong nhà, lão già quay sang hỏi chuyện Lý Tiềm Xuân: “Hai vị là học viên võ quán Hữu Quan à?”
“Vâng ạ!”
Lão già bĩu môi lắc đầu nói: “Cái võ quán chết toi ấy, chỉ được mỗi cái làm cho người ta chướng tai gai mắt mà thôi. Đào tạo cả nghìn học viên họa may mới xuất hiện được một tên được xem là con người, còn đâu đều là phường vô lại. Ta không biết triều đình hoang phí tiền của vào cái võ quán ấy làm gì nữa.”, Lão vừa nói vừa lắc đầu.
Tay thiếu niên giang hồ đi ra tay cầm một túi nhỏ đựng cây Dã Quỳ cười hì hì: “Ông ngoại chẳng phải trước kia đòi sống, đòi chết quyết xin cho bằng được một chân trong dược viện võ quán Hữu Quan đó sao.”
Lão già nghe vậy ‘ừm’ giọng quát: “Mi câm cái mồm thối lại cho ta!”
Tay thiếu niên giang hồ đưa túi đựng cây Dã Quỳ cho Mạc Vũ nói: “Mười cân, vị chi là bảy mươi kim ngân.”
Giá đắt hơn ở võ quán bán ra nhưng Lý Tiềm Xuân vẫn cầm kim ngân ra trả, không bớt xén một đồng nào. Lão già đuổi tay thiếu niên giang hồ đi mới nói: “Điều chế Tâm Khí Dĩ Đơn, nói thì đơn giản nhưng để ra được chất lượng dược phẩm tốt cần phải chú ý. Hạt Cốc phải rang đều lửa, đúng nửa giờ không để cháy xém. Củ Ấu Đen luộc không quá chín, không quá nhừ. Cỏ Lạp phải phơi ở nhiệt độ vừa phải, tán nhuyễn vẫn thấy màu xanh lục đậm. Mủ cây Dã Bắc phải đun trong nước vừa phải không để nó quá loãng, không quá chín. Cây Dã Quỳ rang vừa phải thấy dòn thì thôi ngay, tán nhuyễn lúc còn nóng mới tốt. Khi phối hợp năm dược liệu cần phải tỉ mỉ ở mức độ lửa trung bình, nước phải cho đều tay, không được để quá khô quá nhão. Hỗn hợp thấy xuất hiện mùi thơm lập tức làm nguội ở nơi khô ráo, hong khô hai ngày lại tiếp tục quá trình rang trong lửa nhỏ cho đến khi dược phẩm có mùi thơm đặc trưng của Tâm Khí Dĩ Đơn, màu sắc dược liệu không đổi thì được. Quá trình ủ cũng quan trọng không kém phần, cô phải chú ý lấy mười ngày đầu ủ kín, mười ngày sau ủ hở, hai mươi ngày sau lại ủ kín, hai mười ngày cuối cùng ủ hở thấy dược phẩm mùi vị không mất, sắc màu càng đậm càng tốt. Cô nghe kỹ chưa?”, lão chợt nhìn Lý Tiềm Xuân hỏi.
Lý Tiềm Xuân ghi nhớ kỹ lời lão nói không sót một công đoạn nào, nghe hỏi mừng rỡ gật đầu một cái: “Cảm ơn ông đã chỉ dạy cho.”
“Việc nhỏ có gì đâu, chẳng qua dược phẩm có thành hay không còn do năng khiếu của mỗi người hà hà…”, Lão già cười hà hà vuốt vuốt râu nói.
Lý Tiềm Xuân đưa mắt nhìn qua các đĩa dược liêu một lượt không khỏi thích thú hỏi: “Ông có nhiều dược liệu như thế này không biết có thể bán cho tôi một ít hay không?”
Lão già bĩu môi nói: “Ta làm nghề dược sư, dược liệu chỉ có thu vào làm gì có chuyện bán ra. Chẳng qua cây Dã Quỳ là dược liệu bình thường, trong kho dư nhiều thành thử mới bán cho cô một ít. Cô đừng có thấy tôi dễ dãi mà làm tới nghe không.”
Lý Tiêm Xuân cười nói: “Tôi chỉ cần những dược liệu trong điều chế Tâm Khí Dĩ Đơn thôi ạ.”
Lão già cười hà hà nói: “Ồ, cái đó thì được!”
Lý Tiềm Xuân nghe lão nói thì mừng lắm. Lão liền hỏi: “Cô cần bao nhiêu cân?”
“Trong kho của ông còn bao nhiêu tôi lấy bấy nhiêu.”, Lý Tiềm Xuân nói liền.
Lão già mặt mày phởn phơ, nghe cô nói không khỏi biến sắc hỏi: “Tâm Khí Dĩ Đơn chẳng qua chỉ là loại dược phẩm bổ trợ sức khỏe bình thường, điều chế ra nhiều cũng không để làm gì, mà bán ra thì có mấy người cần dùng tới.”
Lý Tiềm Xuân cười cười không cho ý kiến chỉ hỏi: “Ông đồng ý không?”
Lão già nhìn Lý Tiềm Xuân một lượt nói: “Đương nhiên, nhưng giá chắc chắn không rẻ hơn bên ngoài đâu nhé.”
Lý Tiềm Xuân gật đầu nói: “Hiện tại tôi chưa cần dùng tới cứ để tạm ở kho của ông vậy.”, Nói rồi lấy ra một xấp kim ngân đưa cho lão: “Đây là một nghìn năm trăm kim ngân, lão cầm lấy trước được không. Hôm nào cần tôi sẽ đến lấy.”
Lão già cầm lấy kim ngân cười khì khì nói: “Được! Cô cũng thống khoái quá nhỉ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.