Chương 22: Tiện tay làm bừa
Lê Thanh Lâm
08/07/2020
***
Mạc Vũ lo lắng đi quanh trong phòng sợ bên ngoài có người tới gọi thì nguy to, cậu hướng ra cửa nhìn một lượt nữa thì nghe tiếng Diễm Lan rên khẽ mấy tiếng. Cậu vội chạy lại thấy cô mắt vẫn nhắm nghiền, mồ hôi túa ra ướt đẫm, khẽ lay gọi.
Diễm Lan miệng lầm rầm vẫn không tỉnh dậy, Mạc Vũ ghé tai đến gần nghe kỹ: “Mẹ…mẹ ơi! Đừng…đừng đuổi con ra khỏi nhà. Con xin chừa từ nay không làm mẹ giận nữa…ôi! Cậu Vũ ơi, đừng giận tôi, tôi chỉ…tôi chỉ…à, cậu đừng đuổi tôi ra khỏi nhà…”
Mạc Vũ thấy khóe mắt Diễm Lan rưng rưng nước mắt thì vội nói: “Tôi không đuổi chị đi đâu! Tôi không đuổi chị đi đâu! Chị mau tỉnh lại đi!”
“…đừng đuổi tôi!”, Tay Diễm Lan quờ quạng giữ chặt lấy đầu Mạc Vũ: “…đừng giận tôi!”
Mạc Vũ bị ghì chặt đầu, vùng ra thì sợ Diễm Lan giật mình. Thoáng lát còn thấy khó chịu, nhưng nghe được mùi thơm từ người cô thì hai mắt lại lim dim, miệng thì thầm: “Người chị mới thật là thơm làm sao.”
Mạc Vũ người ngợm không giống kẻ bị đánh đòn đêm qua một chút nào. Vừa thức giấc đã thấy trong người sảng khoái khác thường. Dị biến từ viên đá xấu xí trước đó không lâu làm cơ thể cậu râm rang như trống trận thúc xông pha. Tính khí Mạc Vũ thì chẳng cần phải nói, mới sinh ra chỉ thích bám lấy chị em gái, lớn hơn một tí đã biết ngắm nhìn con gái đẹp mà cười, quá mười tuổi một chút đã sinh ra tật trêu ghẹo người ta. Lớn thêm mấy tuổi đã đủ trò; nắm tay thơm má, ôm eo vỗ mông, sờ ngực nắn đùi. Cái tật ấy bị no đòn cậu vẫn có chừa đâu. Mấy ngày qua lại xem tới loại sách dạy phòng the của người mới lập gia thất, đương nhiên mấy hình ảnh nóng bỏng ấy tiêm nhiễm trong đầu cậu không ít.
Diễm Lan là cô gái mới lớn, cơ thể phổng phao đầy đặn, như hoa chớm nở. Mạc Vũ khác nào ong mật đói ăn, cậu lòn tay vào trong áo người ta khéo như muỗi thò vòi hút máu. Hai mắt cậu lim dim, thích thú sờ sờ mó mó, từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, quên luôn cả trời mây trăng gió. Đến ngay cả tiếng động lớn ngoài cửa cũng chẳng nghe vào tai. Đến khi nghe tiếng thét chói tai của Nguyễn Thị Hồng vọng bên cạnh mới giật thót mình.
“A, cậu làm cài trò gì đó?” Nguyễn Thị Hồng vốn mang khay thức ăn trên tay không tiện gõ cửa mà dùng chân đẩy cửa bước vào, thấy Mạc Vũ ngồi cạnh giường lấy làm lạ. Cô đặt khay thức ăn lên bàn rón rén bước lại gần thấy rõ tay cậu lần trong áo Diễm Hồng sờ sờ mó mó. Cô chẳng mấy rành rõ tệ nạn lợi dụng rành rành trước mắt, nhưng nam nữ thọ thọ bất tương thân cô sao không rõ. Nữ nhân nào để nam nhân làm vậy được! Cô đỏ bừng mặt mày hét toáng lên. Mạc Vũ thất kinh quay lại còn chưa kịp nói câu nào đã thấy nguyên đế giày đạp thẳng vào mặt.
Đầu óc choáng váng, cảm giác mê mê lị lị biến đâu mất tiêu, sao chiếu đầy trời, mặt mày rát buốt. Đưa tay sờ lên mặt thấy nóng hổi, hóa ra máu me đã bê bết khắp mặt rồi.
Nguyễn Thị Hồng giận dữ tung cước quá đà thấy Mạc Vũ mặt máu me bê bết thì thất kinh kêu lên một tiếng ‘ối chà’. Vừa rồi theo quán tính vung chân đạp một cái vào giữa mặt Mạc Vũ, người bình thường thì chẳng đáng nói đến, đằng này cô trải qua mấy năm rèn luyện ở võ quán, chân tay so với cô gái bình thường không khác bao nhiêu nhưng thần lực gấp mấy lần nam thanh niên bình thường. Cú đá tưởng bình thường của cô nhưng khác nào bị quả tạ nện phải. Bình thường hẳn Mạc Vũ đã ngất đi rồi, chẳng qua trước đó thân thể cậu bị ảnh hưởng từ viên đá mà còn tỉnh táo đến vậy.
Mạc Vũ thấy máu không hoảng sợ mà chỉ kêu lên một tiếng, Nguyễn Thị Hồng sợ hãi hỏi: “Cậu Vũ có sao không?”
“Tôi không sao! Chỉ là một chút máu thôi mà có đáng gì đâu. Ái chà chà, không nghĩ tới chị lại đánh tôi kia đấy.”, Mạc Vũ không lấy làm giận mà còn cười khì khì, cậu sặc lên mấy tiếng, máu mũi theo đó bắn ra tung tóe thì vội ngửa đầu ra sau.
“Ôi chao!”, Nguyễn Thị Hồng thấy Mạc Vũ ngửa cổ ra sau, máu vẫn từ mũi không ngừng chảy ra thì sợ hãi kêu khẽ một tiếng tự trách mình nóng nảy ra tay mạnh quá.
Cô chạy tới thau nước trên bàn không thấy khăn lau đâu, thì quay lại giường vươn tay cầm lấy cái khăn chườm trên trán Diễm Lan, Mạc Vũ vội ngăn lại: “Chị ấy bị ngất, đừng có làm phiền.”
Nguyễn Thị Hồng nghe Mạc Vũ nói vậy thì làm giận nói: “Chị ấy ngất thì kệ chị ấy, tôi lấy cái khăn lau mặt thì có liên quan gì…!”, Cô vẫn vươn tay tới chụp lấy cái khăn, lúc đó cô mới để ý thấy Diễm Lan mặt mày tái nhợt, môi khô nẻ thì ‘ồ’ lên một tiếng: “…vừa rồi tôi gặp chị ấy còn khỏe khoắn lắm, làm sao lại ra nông nổi thế này!”, Trước đó cô còn cho Diễm Lan là cô gái hư hỏng, thấy mình vào còn giả vờ giả vịt nằm lì trên giường hòng thoát tội. Nào ngờ vừa lấy khăn chườm khỏi trán Diễm Lan thì bộ mặt nhợt nhạt hiện ra càng rõ.
Nguyễn Thị Hồng ngồi lên giường chườm tay lên trán Diễm Lan thấy lạnh toát, hơi thở gấp gáp thì sợ hãi: “Chi ấy làm sao mà lạnh ngắt thế này.”
Mạc Vũ đứng dậy, tay bịt chặt lấy mũi lắc đầu nói: “Tôi không biết! Có cần chạy đi gọi dược sư đến không?”
Nguyễn Thị Hồng thấy bộ dạng Diễm Lan nằm trên giường như xác chết thì gật đầu: “Vậy cậu ở đây, tôi ra ngoài gọi người đến xem bệnh chị ấy thế nào.”
Cô vừa dứt lời đã chạy ra khỏi cửa. Mạc Vũ thở hắc một hơi vỗ ngực thầm kêu may mắn, thì lại nghe tiếng Nguyễn Thị Hồng thốt bên tai. Cậu suýt chút nữa đã té ngã ngửa ra sàn nhà, thì ra Nguyễn Thị Hồng vừa chạy đi thấy chưa dặn dò xong thì quay lại nói: “Hôm nay trong thị trấn lộn xộn, ông bà chủ đã ra ngoài cả rồi. Bà nội thì mệt không ra ăn sáng được. Bà hai, bà ba cũng bỏ bữa, tôi sợ cậu đi lại bất tiện, xuống nhà bếp mang bữa sáng đến, cậu khéo ăn đi cho nóng…”, Cô còn muốn nói gì nữa nhưng thấy mặt Mạc Vũ vẫn còn bê bết máu thì ‘à’ lên một tiếng ném cái khăn cô vẫn giữ khư khư trên tay về phía câu: “…cậu lau máu đi, tôi chạy đi gọi dược sư đến, khéo chị Diễm Lan ốm nặng rồi.”
Mạc Vũ bị Nguyễn Thị Hồng dọa cho sợ phát khiếp chỉ muốn cô đi càng sớm càng tốt. Thấy cô chạy đi ra cửa mới thở phào một tiếng: “Chuyện này mà để chị ấy nói ra ngoài thì mình lại no đòn thôi. Hừ hừ, cái mũi của mình chắc hỏng mất rồi! Làm gì mà ra tay ghê tợn vậy không biết. Gớm hay cái chị này học đâu ra cái thói đánh người hung tàn như vậy chứ.”, Mạc Vũ vừa làu bàu vừa lấy khăn lau mặt. Cậu vừa lau vừa giặt mấy lượt, soi gương thấy không còn dính máu nữa mới thôi. Nhưng vết thương trên mặt lại sưng húp lên, rõ vết thương cũ hôm qua chưa hết lại bị vết thương mới bồi tiếp. Quả thật xui xẻo quá mà.
Mạc Vũ tới bên cạnh giường chườm tay lên trán Diễm Lan không khỏi buồn bực. Cậu lôi trong túi áo trước ngực ra viên đá xấu xí nhìn kỹ một lượt nữa, rõ chính nó là nguyên nhân làm cho Diễm Lan bất tỉnh. Mạc Vũ đoán già đoán non lấy làm kỳ quái vô cùng, không biết phải xử trí viên đá thể nào đành thở dài một tiếng lại bỏ nó vào trong túi áo. Cậu quay lại sờ trán Diễm Lan lần nữa, thấy mặt mày cô trắng nhợt nhạt, môi nứt nẻ như thể trải qua bạo bệnh mấy ngày thì xót xa lắm. Cậu chạy ra ngoài nhìn quanh không thấy một ai nhờ lấy giúp chậu nước ấm, cùng cái khăn mới thì sốt ruột. Bình thường dãy nhà phía nam dành cho người trong họ, cấm tiệt người ngoài qua lại, nhưng người giúp việc cho các gì vẫn thương xuyên đi di lại lại nhưng hôm nay thế nào đợi mãi không thấy một ai.
Mạc Vũ chạy vào trong, xem qua tình trạng Diễm Lan một lượt mới mang thau nước cùng khăn lau mặt ra ngoài. Cậu đi xuống bếp lấy nước nóng, nhà bếp bình thường cũng rất nhiều người ra vào vậy mà hôm này vắng vẻ, im ắng lạ thường. Cậu không quản tới, mở cửa bếp đi vào. Trong bếp nồi niêu vẫn để nguyên, bữa sáng chuẩn bị thường không nhiều, đều là các món bánh hấp, cháo thịt băm. Trước đó Nguyễn Thị Hồng mang tới khay cháo thịt băm cùng hai quả trứng luộc, cậu không ngó ngàng tới. Mùi cháo trong nồi thơm nức, bụng cậu theo đó kêu ‘ộp ộp’ hưởng ứng.
“Quái lạ, ngay đến bữa sáng mọi người còn không kịp ăn là thế nào?”. Mạc Vũ giở nắp từng nồi thấy thức ăn vẫn còn nguyên thì làm lạ tự hỏi.
Mạc Vũ thấy nhiều thức ăn còn nguyên thì bụng càng thấy đói lả, quay ra tìm bát múc vài miếng chợt nghĩ tới Diễm Lan ốm lại quay ra tìm đến nồi nước đun trà vẫn hay dùng tới, bên trong nước đã hơi nguội nhưng còn ấm. Cậu dùng khăn lót, lấy gáo múc nước đổ vào thau. Thì hay bên ngoài có tiếng người đi vào, người kia thấy Mạc Vũ thì khẽ giật mình hỏi:
“Ô hay, sao cậu Vũ lại đến đây?”
“Chú Phú Tân đấy à! Tôi xuống bếp lấy ít nước nóng.”, Mạc Vũ không lạ gì vị đầu bếp này, vừa nghe tiếng hắn cậu cũng không mấy làm rối cười hỏi thêm: “Mọi người đi đâu hết cả rồi? Ngay đến bữa sáng cũng chưa kịp ăn.”
Phú Tân thấy Mạc Vũ mặt mày sưng húp, nhưng chuyện đêm qua hắn có nghe tới nên không lấy làm lạ gì: “Lúc sáng chú Mạc Minh thông báo ai có việc nhà cần nghỉ ngơi thì đến phòng khách nhận tiền lương, thành ra vừa tờ mờ sáng mọi người đến nhận tiền rồi bỏ về quê hết rồi. Tình hình trong thị trấn đang loạn, thành ra ai cũng tranh thủ sợ chậm một chút lại hỏng. Chà đúng là…!”
Phú Tân thất vọng còn muốn phàn nàn thêm, thấy Mạc Vũ giặt khăn mặt thì làm lạ nói “…cậu làm gì vậy? Cô Diễm Lan đâu?”
Mạc Vũ cười xóa nói tránh sang chuyện khác: “Vậy chú không tranh thủ về quê hay sao?”
“Cậu nghĩ Phú Tân tôi là ai chứ! Tôi đi thì cả nhà hẳn phải chết đói hết thôi. Hai anh em Trần Bố, cùng mấy tay chạy việc bếp núc đều xin phép về quê hết cả rồi. Tôi mà đi nữa thì ai lo việc bếp núc này đây chứ?”, Phú Tân tới bếp mở nắp nồi niêu đầy ắp thức ăn còn nóng lắc đầu: “Phí cả lương thực.”
Mạc Vũ thấy hắn than ngắn thở dài, vắt khăn, đổ nước bẩn đi, lại lấy thêm nước nóng mới. Phú Tân giật lấy gáo, múc giúp cậu: “Cậu khéo lại bỏng tay bây giờ. Cô Diễm Lan này gan cũng to lắm chứ. Chắc thấy ông chủ cùng mọi người đi vắng cả mới giở trò lười biếng đấy mà.”
Mạc Vũ nghe vậy thì hỏi: “Cha cùng chú Mạc Minh ra ngoài từ sớm, còn mẹ cùng các gì không dùng bữa sáng à?”
“Nghe đâu họ đưa các em cậu về quê cả rồi, cậu chưa hay biết gì sao!”
“Tôi không hay gì cả, vậy mẹ tôi cũng đi rồi à?”, Mạc Vũ nghe các gì đều về quê cả thì giật thót mình.
“Bà cả đi đâu được! Còn phải chăm sóc bà nội của cậu. Bà ra ngoài làm vài việc gì đó. Sáng sớm bà cho người báo không cần mang bữa sáng tới thôi. Chắc cậu bị đòn tối qua, muộn quá mọi người chưa nói gì cho cậu hay đấy thôi.”, Phú Tân à lên cười nói.
“Chẳng lẽ tình hình bên ngoài hiện tại loạn lắm sao!”, Mạc Vũ lầm bầm.
Phú Tân gật đầu: “Bọn tặc khấu Hắc Cốt Sơn đã đánh tới phía nam thị trấn rồi. À, cậu chẳng phải đã gặp qua chúng rồi sao! Ừm, cậu liều lắm, từ nay đừng ra ngoài khéo lại gặp chuyện như hôm qua nữa đó.”
Mạc Vũ cầm thau nước đi ra ngoài cửa cười khổ: “Chào chú, tôi phải về phòng trước đây.”
Phú Tân nhìn theo, thở dài ngao ngán: “Cái cậu này thật là…!”
Mạc Vũ lo lắng đi quanh trong phòng sợ bên ngoài có người tới gọi thì nguy to, cậu hướng ra cửa nhìn một lượt nữa thì nghe tiếng Diễm Lan rên khẽ mấy tiếng. Cậu vội chạy lại thấy cô mắt vẫn nhắm nghiền, mồ hôi túa ra ướt đẫm, khẽ lay gọi.
Diễm Lan miệng lầm rầm vẫn không tỉnh dậy, Mạc Vũ ghé tai đến gần nghe kỹ: “Mẹ…mẹ ơi! Đừng…đừng đuổi con ra khỏi nhà. Con xin chừa từ nay không làm mẹ giận nữa…ôi! Cậu Vũ ơi, đừng giận tôi, tôi chỉ…tôi chỉ…à, cậu đừng đuổi tôi ra khỏi nhà…”
Mạc Vũ thấy khóe mắt Diễm Lan rưng rưng nước mắt thì vội nói: “Tôi không đuổi chị đi đâu! Tôi không đuổi chị đi đâu! Chị mau tỉnh lại đi!”
“…đừng đuổi tôi!”, Tay Diễm Lan quờ quạng giữ chặt lấy đầu Mạc Vũ: “…đừng giận tôi!”
Mạc Vũ bị ghì chặt đầu, vùng ra thì sợ Diễm Lan giật mình. Thoáng lát còn thấy khó chịu, nhưng nghe được mùi thơm từ người cô thì hai mắt lại lim dim, miệng thì thầm: “Người chị mới thật là thơm làm sao.”
Mạc Vũ người ngợm không giống kẻ bị đánh đòn đêm qua một chút nào. Vừa thức giấc đã thấy trong người sảng khoái khác thường. Dị biến từ viên đá xấu xí trước đó không lâu làm cơ thể cậu râm rang như trống trận thúc xông pha. Tính khí Mạc Vũ thì chẳng cần phải nói, mới sinh ra chỉ thích bám lấy chị em gái, lớn hơn một tí đã biết ngắm nhìn con gái đẹp mà cười, quá mười tuổi một chút đã sinh ra tật trêu ghẹo người ta. Lớn thêm mấy tuổi đã đủ trò; nắm tay thơm má, ôm eo vỗ mông, sờ ngực nắn đùi. Cái tật ấy bị no đòn cậu vẫn có chừa đâu. Mấy ngày qua lại xem tới loại sách dạy phòng the của người mới lập gia thất, đương nhiên mấy hình ảnh nóng bỏng ấy tiêm nhiễm trong đầu cậu không ít.
Diễm Lan là cô gái mới lớn, cơ thể phổng phao đầy đặn, như hoa chớm nở. Mạc Vũ khác nào ong mật đói ăn, cậu lòn tay vào trong áo người ta khéo như muỗi thò vòi hút máu. Hai mắt cậu lim dim, thích thú sờ sờ mó mó, từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, quên luôn cả trời mây trăng gió. Đến ngay cả tiếng động lớn ngoài cửa cũng chẳng nghe vào tai. Đến khi nghe tiếng thét chói tai của Nguyễn Thị Hồng vọng bên cạnh mới giật thót mình.
“A, cậu làm cài trò gì đó?” Nguyễn Thị Hồng vốn mang khay thức ăn trên tay không tiện gõ cửa mà dùng chân đẩy cửa bước vào, thấy Mạc Vũ ngồi cạnh giường lấy làm lạ. Cô đặt khay thức ăn lên bàn rón rén bước lại gần thấy rõ tay cậu lần trong áo Diễm Hồng sờ sờ mó mó. Cô chẳng mấy rành rõ tệ nạn lợi dụng rành rành trước mắt, nhưng nam nữ thọ thọ bất tương thân cô sao không rõ. Nữ nhân nào để nam nhân làm vậy được! Cô đỏ bừng mặt mày hét toáng lên. Mạc Vũ thất kinh quay lại còn chưa kịp nói câu nào đã thấy nguyên đế giày đạp thẳng vào mặt.
Đầu óc choáng váng, cảm giác mê mê lị lị biến đâu mất tiêu, sao chiếu đầy trời, mặt mày rát buốt. Đưa tay sờ lên mặt thấy nóng hổi, hóa ra máu me đã bê bết khắp mặt rồi.
Nguyễn Thị Hồng giận dữ tung cước quá đà thấy Mạc Vũ mặt máu me bê bết thì thất kinh kêu lên một tiếng ‘ối chà’. Vừa rồi theo quán tính vung chân đạp một cái vào giữa mặt Mạc Vũ, người bình thường thì chẳng đáng nói đến, đằng này cô trải qua mấy năm rèn luyện ở võ quán, chân tay so với cô gái bình thường không khác bao nhiêu nhưng thần lực gấp mấy lần nam thanh niên bình thường. Cú đá tưởng bình thường của cô nhưng khác nào bị quả tạ nện phải. Bình thường hẳn Mạc Vũ đã ngất đi rồi, chẳng qua trước đó thân thể cậu bị ảnh hưởng từ viên đá mà còn tỉnh táo đến vậy.
Mạc Vũ thấy máu không hoảng sợ mà chỉ kêu lên một tiếng, Nguyễn Thị Hồng sợ hãi hỏi: “Cậu Vũ có sao không?”
“Tôi không sao! Chỉ là một chút máu thôi mà có đáng gì đâu. Ái chà chà, không nghĩ tới chị lại đánh tôi kia đấy.”, Mạc Vũ không lấy làm giận mà còn cười khì khì, cậu sặc lên mấy tiếng, máu mũi theo đó bắn ra tung tóe thì vội ngửa đầu ra sau.
“Ôi chao!”, Nguyễn Thị Hồng thấy Mạc Vũ ngửa cổ ra sau, máu vẫn từ mũi không ngừng chảy ra thì sợ hãi kêu khẽ một tiếng tự trách mình nóng nảy ra tay mạnh quá.
Cô chạy tới thau nước trên bàn không thấy khăn lau đâu, thì quay lại giường vươn tay cầm lấy cái khăn chườm trên trán Diễm Lan, Mạc Vũ vội ngăn lại: “Chị ấy bị ngất, đừng có làm phiền.”
Nguyễn Thị Hồng nghe Mạc Vũ nói vậy thì làm giận nói: “Chị ấy ngất thì kệ chị ấy, tôi lấy cái khăn lau mặt thì có liên quan gì…!”, Cô vẫn vươn tay tới chụp lấy cái khăn, lúc đó cô mới để ý thấy Diễm Lan mặt mày tái nhợt, môi khô nẻ thì ‘ồ’ lên một tiếng: “…vừa rồi tôi gặp chị ấy còn khỏe khoắn lắm, làm sao lại ra nông nổi thế này!”, Trước đó cô còn cho Diễm Lan là cô gái hư hỏng, thấy mình vào còn giả vờ giả vịt nằm lì trên giường hòng thoát tội. Nào ngờ vừa lấy khăn chườm khỏi trán Diễm Lan thì bộ mặt nhợt nhạt hiện ra càng rõ.
Nguyễn Thị Hồng ngồi lên giường chườm tay lên trán Diễm Lan thấy lạnh toát, hơi thở gấp gáp thì sợ hãi: “Chi ấy làm sao mà lạnh ngắt thế này.”
Mạc Vũ đứng dậy, tay bịt chặt lấy mũi lắc đầu nói: “Tôi không biết! Có cần chạy đi gọi dược sư đến không?”
Nguyễn Thị Hồng thấy bộ dạng Diễm Lan nằm trên giường như xác chết thì gật đầu: “Vậy cậu ở đây, tôi ra ngoài gọi người đến xem bệnh chị ấy thế nào.”
Cô vừa dứt lời đã chạy ra khỏi cửa. Mạc Vũ thở hắc một hơi vỗ ngực thầm kêu may mắn, thì lại nghe tiếng Nguyễn Thị Hồng thốt bên tai. Cậu suýt chút nữa đã té ngã ngửa ra sàn nhà, thì ra Nguyễn Thị Hồng vừa chạy đi thấy chưa dặn dò xong thì quay lại nói: “Hôm nay trong thị trấn lộn xộn, ông bà chủ đã ra ngoài cả rồi. Bà nội thì mệt không ra ăn sáng được. Bà hai, bà ba cũng bỏ bữa, tôi sợ cậu đi lại bất tiện, xuống nhà bếp mang bữa sáng đến, cậu khéo ăn đi cho nóng…”, Cô còn muốn nói gì nữa nhưng thấy mặt Mạc Vũ vẫn còn bê bết máu thì ‘à’ lên một tiếng ném cái khăn cô vẫn giữ khư khư trên tay về phía câu: “…cậu lau máu đi, tôi chạy đi gọi dược sư đến, khéo chị Diễm Lan ốm nặng rồi.”
Mạc Vũ bị Nguyễn Thị Hồng dọa cho sợ phát khiếp chỉ muốn cô đi càng sớm càng tốt. Thấy cô chạy đi ra cửa mới thở phào một tiếng: “Chuyện này mà để chị ấy nói ra ngoài thì mình lại no đòn thôi. Hừ hừ, cái mũi của mình chắc hỏng mất rồi! Làm gì mà ra tay ghê tợn vậy không biết. Gớm hay cái chị này học đâu ra cái thói đánh người hung tàn như vậy chứ.”, Mạc Vũ vừa làu bàu vừa lấy khăn lau mặt. Cậu vừa lau vừa giặt mấy lượt, soi gương thấy không còn dính máu nữa mới thôi. Nhưng vết thương trên mặt lại sưng húp lên, rõ vết thương cũ hôm qua chưa hết lại bị vết thương mới bồi tiếp. Quả thật xui xẻo quá mà.
Mạc Vũ tới bên cạnh giường chườm tay lên trán Diễm Lan không khỏi buồn bực. Cậu lôi trong túi áo trước ngực ra viên đá xấu xí nhìn kỹ một lượt nữa, rõ chính nó là nguyên nhân làm cho Diễm Lan bất tỉnh. Mạc Vũ đoán già đoán non lấy làm kỳ quái vô cùng, không biết phải xử trí viên đá thể nào đành thở dài một tiếng lại bỏ nó vào trong túi áo. Cậu quay lại sờ trán Diễm Lan lần nữa, thấy mặt mày cô trắng nhợt nhạt, môi nứt nẻ như thể trải qua bạo bệnh mấy ngày thì xót xa lắm. Cậu chạy ra ngoài nhìn quanh không thấy một ai nhờ lấy giúp chậu nước ấm, cùng cái khăn mới thì sốt ruột. Bình thường dãy nhà phía nam dành cho người trong họ, cấm tiệt người ngoài qua lại, nhưng người giúp việc cho các gì vẫn thương xuyên đi di lại lại nhưng hôm nay thế nào đợi mãi không thấy một ai.
Mạc Vũ chạy vào trong, xem qua tình trạng Diễm Lan một lượt mới mang thau nước cùng khăn lau mặt ra ngoài. Cậu đi xuống bếp lấy nước nóng, nhà bếp bình thường cũng rất nhiều người ra vào vậy mà hôm này vắng vẻ, im ắng lạ thường. Cậu không quản tới, mở cửa bếp đi vào. Trong bếp nồi niêu vẫn để nguyên, bữa sáng chuẩn bị thường không nhiều, đều là các món bánh hấp, cháo thịt băm. Trước đó Nguyễn Thị Hồng mang tới khay cháo thịt băm cùng hai quả trứng luộc, cậu không ngó ngàng tới. Mùi cháo trong nồi thơm nức, bụng cậu theo đó kêu ‘ộp ộp’ hưởng ứng.
“Quái lạ, ngay đến bữa sáng mọi người còn không kịp ăn là thế nào?”. Mạc Vũ giở nắp từng nồi thấy thức ăn vẫn còn nguyên thì làm lạ tự hỏi.
Mạc Vũ thấy nhiều thức ăn còn nguyên thì bụng càng thấy đói lả, quay ra tìm bát múc vài miếng chợt nghĩ tới Diễm Lan ốm lại quay ra tìm đến nồi nước đun trà vẫn hay dùng tới, bên trong nước đã hơi nguội nhưng còn ấm. Cậu dùng khăn lót, lấy gáo múc nước đổ vào thau. Thì hay bên ngoài có tiếng người đi vào, người kia thấy Mạc Vũ thì khẽ giật mình hỏi:
“Ô hay, sao cậu Vũ lại đến đây?”
“Chú Phú Tân đấy à! Tôi xuống bếp lấy ít nước nóng.”, Mạc Vũ không lạ gì vị đầu bếp này, vừa nghe tiếng hắn cậu cũng không mấy làm rối cười hỏi thêm: “Mọi người đi đâu hết cả rồi? Ngay đến bữa sáng cũng chưa kịp ăn.”
Phú Tân thấy Mạc Vũ mặt mày sưng húp, nhưng chuyện đêm qua hắn có nghe tới nên không lấy làm lạ gì: “Lúc sáng chú Mạc Minh thông báo ai có việc nhà cần nghỉ ngơi thì đến phòng khách nhận tiền lương, thành ra vừa tờ mờ sáng mọi người đến nhận tiền rồi bỏ về quê hết rồi. Tình hình trong thị trấn đang loạn, thành ra ai cũng tranh thủ sợ chậm một chút lại hỏng. Chà đúng là…!”
Phú Tân thất vọng còn muốn phàn nàn thêm, thấy Mạc Vũ giặt khăn mặt thì làm lạ nói “…cậu làm gì vậy? Cô Diễm Lan đâu?”
Mạc Vũ cười xóa nói tránh sang chuyện khác: “Vậy chú không tranh thủ về quê hay sao?”
“Cậu nghĩ Phú Tân tôi là ai chứ! Tôi đi thì cả nhà hẳn phải chết đói hết thôi. Hai anh em Trần Bố, cùng mấy tay chạy việc bếp núc đều xin phép về quê hết cả rồi. Tôi mà đi nữa thì ai lo việc bếp núc này đây chứ?”, Phú Tân tới bếp mở nắp nồi niêu đầy ắp thức ăn còn nóng lắc đầu: “Phí cả lương thực.”
Mạc Vũ thấy hắn than ngắn thở dài, vắt khăn, đổ nước bẩn đi, lại lấy thêm nước nóng mới. Phú Tân giật lấy gáo, múc giúp cậu: “Cậu khéo lại bỏng tay bây giờ. Cô Diễm Lan này gan cũng to lắm chứ. Chắc thấy ông chủ cùng mọi người đi vắng cả mới giở trò lười biếng đấy mà.”
Mạc Vũ nghe vậy thì hỏi: “Cha cùng chú Mạc Minh ra ngoài từ sớm, còn mẹ cùng các gì không dùng bữa sáng à?”
“Nghe đâu họ đưa các em cậu về quê cả rồi, cậu chưa hay biết gì sao!”
“Tôi không hay gì cả, vậy mẹ tôi cũng đi rồi à?”, Mạc Vũ nghe các gì đều về quê cả thì giật thót mình.
“Bà cả đi đâu được! Còn phải chăm sóc bà nội của cậu. Bà ra ngoài làm vài việc gì đó. Sáng sớm bà cho người báo không cần mang bữa sáng tới thôi. Chắc cậu bị đòn tối qua, muộn quá mọi người chưa nói gì cho cậu hay đấy thôi.”, Phú Tân à lên cười nói.
“Chẳng lẽ tình hình bên ngoài hiện tại loạn lắm sao!”, Mạc Vũ lầm bầm.
Phú Tân gật đầu: “Bọn tặc khấu Hắc Cốt Sơn đã đánh tới phía nam thị trấn rồi. À, cậu chẳng phải đã gặp qua chúng rồi sao! Ừm, cậu liều lắm, từ nay đừng ra ngoài khéo lại gặp chuyện như hôm qua nữa đó.”
Mạc Vũ cầm thau nước đi ra ngoài cửa cười khổ: “Chào chú, tôi phải về phòng trước đây.”
Phú Tân nhìn theo, thở dài ngao ngán: “Cái cậu này thật là…!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.