Chương 1: Vòi rồng
Lê Thanh Lâm
08/07/2020
***
Trời trong vắt không một áng mây, cái nắng chói chang ban trưa càng thêm nóng bỏng ngột ngạt. Mặt đất khô rốc bạt một màu cỏ khô, cây cối cằn cỗi thiếu sức sống, hướng mắt trông xa xa hơi nước bốc lên còn trông rõ cả quang cảnh ảo hóa vặn vẹo hư hư thực thực, càng làm người đi đường trở nên mỏi mệt khó chịu.
Trên quảng đường mòn ven rừng, một cơn gió xoáy thình lình xuất hiện từ bên kia ngọn núi ùn ùn cuốn tới kéo theo bụi đất, cỏ cây bay mù trời. Một đoàn thương buôn chở hàng trên mấy trăm cỗ xe lớn do những con quái thú đủ loại hình hài kỳ dị kéo, lúc này họ mới để ý nhìn thấy vội vàng dừng lại. Tâm cơn gió lốc chưa đến mà kình phong đã lan tới ảnh hưởng, đám người hộ tống vội vàng rời khỏi những cỗ xe gắng sức chằng dây cố định lại hàng hóa trên xe cho thật kỹ lưỡng.
Đám người hộ tống trông coi hàng hóa thấy gió mỗi lúc một lớn, dây chằng không đáng tin cậy thì la lớn báo động. Người đánh xe theo kinh nghiệm phán đoán vung roi sắt thúc dục dị thú kéo cỗ xe rẽ vào rừng tránh gió, tiếng oán thán chu chéo theo đó không ngơi rời khỏi miệng.
“Con bà mẹ nó! Gió ở đâu ra mà lớn thế? Thổi bay cả trần xe người ta rồi còn gì!”. Một tay trung niên quát lớn.
Một giọng phụ nữ đứng tuổi thêm: “Quỷ sứ thật, trời nóng đến là khổ còn giở chứng hành người ta nữa. Cái trần xe hỏng mất lấy gì mà che nắng đây?”.
Từng cỗ xe hướng hai bên đường tìm chỗ kín gió chạy đến, tiếng quái thú gầm gừ, tiếng chân người vội vàng thoáng chút biến cả khoảng rừng vắng tanh sôi nổi hẳn lên.
“Chỉ còn hơn chục dặm nữa là về đến thị trấn rồi lại còn xảy ra chuyện không đâu. Hừm, đúng là quỷ xui ma khiến.” Một người đàn ông đứng tuổi miệng lầm bầm tức tối, y là người đầu tiên phát hiện ra cơn gió lốc, liền lập tức cho cỗ xe rẽ vào rừng tránh gió. Y quay lại nhìn thấy đoàn xe rối loạn thì bực dọc buột miệng nói luôn: “Các chú làm gì thế? Không phải loạn lên!”. Y hướng roi sắt chỉ một người chạy phía sau cỗ xe: “Cẩn thận hàng hóa! Báo cho mọi người hãy cẩn thận, không phải cuống lên làm hỏng hết hàng hóa bây giờ.”
Người kia vâng dạ chạy đi thông báo một lượt, thấy các cỗ xe đã chạy vào hết chỗ nấp mới yên tâm quay lại báo cáo cho y hay. Rõ y là chủ đoàn thương buôn này. Y trèo lên mái cỗ xe nhìn quanh một lượt thấy mọi người đã nấp kỹ, không xảy ra sự cố gì đáng trách mới gật đầu hài lòng. Lúc này y mới chú tâm nhìn kỹ cơn lốc xoáy xa xa đang cuốn tới, không khỏi nheo mày, rồi thình lình nhảy xuống đất nói lớn: “Xem chừng cơn lốc không nhỏ chút nào, chúng ta tạm tránh gió tại đây. Mau rà soát lại dây chằng chớ để hỏng hàng hóa trên xe. Mau lên! Mọi người nhanh chân sau đó quay lại đây trình báo cho tôi hay rõ!”
Cả đám nghe y nói thì dạ ran một tiếng. Nhóm người nào quảng lý cỗ xe nào thì tự giác xem lại cẩn thận không dám lơ là một chút nào. Trên các cỗ xe đều là hàng hóa thượng phẩm, giá trị rất lớn để xảy ra hỏng hóc không nói đến lợi nhuận chuyến đi mất trắng mà còn phải bỏ tiền túi ra đền bù. Chủ đoàn thất thu, người làm công cũng thua thiệt không kém gì, thành ra mỗi người tự rõ ràng bổn phận của mình mà răm rắp nghe theo.
Người nào việc náy thoáng chốc lại tập trung lại báo cáo rõ tình trạng hàng hóa trên xe. Quang cảnh trong rừng rợp một màu cờ vàng đỏ lẫn lộn. Mọi người rôm rả chỉ trỏ cơn gió lốc phía xa xa lúc này đã thành hình, kình phong cuốn tới giảm đi nhiều nhưng cơn lốc thì càng trở nên dữ tợn, nó đã biến thành một vệt đen đâm thẳng lên bầu trời, trông chẳng khác gì một con mãnh xà khổng lồ phùng mang dọa người, nó che mờ cả cái nắng chói chang.
Đoàn xe chở hàng này là của thương gia hai nhà Lê, Mạc hợp tác vận chuyển trên đường quay về thị trấn Diễn Châu. Sự cố trước mắt ít nhiều làm ảnh hưởng đến chuyến đi nhưng không ít người lại thấy đó làm hay, nó làm dịu bớt đi phần nào cái nóng oi bức ngột ngạt những ngày qua.
Cả bọn từ người đánh xe đến người hộ tống hai nhà Lê, Mạc tụ tập trước người chủ đoàn thương buôn. Lúc này mới có thể nhìn rõ ràng diện mạo của y. Người tầm bốn mươi, tướng mạo đặc biệt cao lớn, mặt nghiêm, râu mép để dài, mặc y phục đỏ, dao găm dắt đai lưng, đầu chít khăn đen thêu chữ ‘Mạc’ màu đỏ rõ to. Y chính là chủ đoàn thương buôn nhà họ Mạc, tên Mạc Minh. Y bực dọc đưa tay phủi bụi dính trên y phục, đồng thời dắt roi sắt lên cành cây bên cạnh.
Mạc Minh không nói không rằng mắt chú tâm nhìn cơn lốc xoáy di chuyển, hẳn do ngọn núi phía trước đã làm nó đi lệch khỏi con đường mòn khá xa. Y thấy vậy mới phần nào thở phào nhẹ nhõm hẳn đi. Cơn gió ập tới trước đó chỉ là mép ngoài lốc xoáy vô tình ập tới mà đã làm mấy cỗ xe suýt bay mất mái, chẳng may tâm cơn lốc đi qua đoàn xe thì thiệt hại đến nhường nào? Chỉ nghĩ tới thôi mặt mày y đã biến sắc. Gió bị tâm cơn lốc hút sạch, không gian trở nên ngừng trệ đến đáng sợ, bên tai chỉ còn lại tiếng ‘vù vù’ rít gào, cùng tiếng sấm chớp kỳ quặc nổ lùng bùng giữa tâm cơn lốc.
Một người mặc y phục không khác gì Mạc Minh, thấy cơn lốc đã đi chệch con đường phía trước khá xa thì mừng rỡ chạy lại hỏi: “Thưa ông, hàng hóa không sao cả chúng ta nghỉ lại ăn chút gì hay lên đường luôn ạ?”
Mạc Minh đưa mắt nhìn đám người nhà một lượt lắc đầu “Lên đường ngay!”
Vừa hay một lão già tầm sáu mươi, râu tóc bạc trắng, y phục thêu hoa giản dị, đầu chít khăn vàng thêu chữ Lê màu tím, mặt lão tinh ranh khác xa bộ dạng già nua, tiếng nói cũng rõ ràng: “Cậu Minh làm gì phải vội vàng như thế, từ đây về thị trấn không còn bao xa, chúng ta nên để anh em nghỉ ngơi một lúc hãy lên đường. Tôi với cậu lại đằng gốc cây kia uống mấy chén rượu cho mát ruột rồi hãy xuất phát. Đi. Nào, nào…”. Lão vừa nói vừa nắm lấy tay áo Mạc Minh kéo đi. Y có muốn lên tiếng từ chối cũng không được, chỉ biết tặc lưỡi đi theo.
Lão già cười khì khì hướng đám người nhà hai họ nói lớn: “Các chú nghỉ ngơi, ăn lót dạ một chút rồi hãy tiếp tục lên đường.”.
Đám đông nghe lão nói vậy thì hồ hởi ra mặt cảm tạ: “Cảm ơn lão quản gia.”.
Cả đoàn từ lúc lên đường đến thành phố Nghệ Bắc cho tới lúc quay về chưa được một giờ tự do thư thả, lúc nào cũng trong tình trạng khẩn trương, gò bó rất khó chịu. Mạc Minh tính khí nghiêm khắc lại càng khiến cả bọn mỏi mệt. Người họ Mạc vốn đã quen thành thử không lấy gì làm khó chịu, nhưng đám người nhà họ Lê thì khác. Không ít người thấy bất bình Mạc Minh ra mặt nhưng ông ta được ông chủ hai nhà tin tưởng giao phó làm chủ đoàn thành ra không ai dám phản ứng thái quá. Ngay đến lão quản gia Lê Văn Viễn người có kinh nghiệm nhất trong đoàn, tính tình cởi mở sảng khoái cũng không hài lòng nổi không khí quản đoàn nghiêm như quân đội của Mạc Minh nhưng tình thế hiện tại không thể làm khác. Tình hình trong nước thời gian qua có không ít biến động, giặc cướp lộng hành tự nhiên lão cũng xuề xòa không muốn can thiệp quá để mặc Mạc Minh tùy tình huống mà làm.
Mọi người tản ra tìm nơi râm mát ngồi nghỉ ngơi. Chỉ là ở một cỗ xe nằm cuối cùng vẫn có người trốn bên trong không muốn bước ra ngoài, còn thầm thì cười cười nói nói sợ có người phát giác ra.
“Chị còn không cởi ra cho tôi xem!” Một giọng nói trong trẻo có phần trẻ con nói khe khẽ nhưng vẫn rõ.
Liền đó một giọng con gái khó chịu thốt lên: “Cậu có thôi đi không! Đây là pháp khí nguy hiểm đến tính mạng chứ có phải đồ chơi tầm thường đâu mà cậu cứ lèo nhèo mãi thế. Bỏ cái tay của cậu ra khỏi người tôi đi nào!”.
“Tôi cứ muốn xem. Chị không cho, tôi không buông chị ra đâu đấy!”.
“Con trai gì mà không biết xấu hổ. Cậu lớn hơn vài tuổi tôi đã chém bừa mấy nhát cho biết sợ mới thôi. Cậu buông ra mau khéo lại rách mất áo tôi, hừ, tôi không mách chú Mạc Minh trị cậu thì không xong.” Cô gái giọng điệu kẻ cả, nghe ra cô lớn hơn cậu con trai kia mấy tuổi.
“Ồ, tôi thả chị ra vậy! Đừng có mách chú tôi. Hừ hừ…chị tưởng mình có pháp khí là hay lắm chắc. Tôi rồi sẽ có mấy kiện pháp khí đẹp hơn của chị cho xem, rõ là đồ con gái ích kỷ nhỏ mọn.”
Cô gái không làm giận mà còn cười khì khì nhảy ra khỏi cỗ xe. Cô tầm mười lăm, mười sáu tuổi mặc y phục màu nâu đậm, đầu bịt khăn đỏ, tóc tết để xòa xuống vai. Tuổi còn nhỏ mà dung mạo đã có nét, cốt cách vững chãi, ánh mắt còn có phần tinh ranh. Cô tránh xa cỗ xe chạy về phía bìa rừng.
Từ trong cỗ xe vọng ra mấy tiếng chửi thề, một thiếu niên tầm mười ba, mười bốn tuổi ăn mặc sang trọng bước ra, mặt đẹp như ngọc, y phục tía đỏ, đầu chít khăn xanh thêu chữ ‘Mạc’. Cậu không ai khác chính là Mạc Vũ, con trai cả của nhà họ Mạc, cháu ruột Mạc Minh. Cậu được người nhà nuông chiều thành ra tính tình ương bướng khó bảo nhưng lại rất sợ Mạc Minh, thành ra vừa nghe cô gái nhắc tới tên ông chú đã đâm bực dọc. Vừa bước ra khỏi cỗ xe, mặt mày đã hầm hầm ngó nghiên hòng bước vào trong rừng thì nghe giọng nói có phần hốt hoảng vọng tới.
“Anh Vũ đừng có quấy rầy chị Hồng nữa, anh nhìn kìa!” Mạc Vũ hướng nhìn cậu thiếu niên cũng trạc tuổi mình, tướng mạo còn có phần nhỉnh hơn cậu mấy phần, đúng là một đôi ngọc đẹp. Cậu ta vận y phục xanh biếc, đầu chít khăn trắng thêu chữ ‘Lê’ vội vội vàng vàng bước lại, tay cầm một cái bình ngọc đỏ tía bằng quả táo.
Mạc Vũ chỉ chú mắt vào đồ vật trên tay cậu ta, vẻ mặt tự nhiên biến chuyển trong chớp mắt cười hì hì hỏi: “Chú Long mua cái bình cổ này từ hồi nào thế?” Miệng nói còn chưa dứt, tay đã đưa ra trước muốn cầm lấy cái bình ngọc rồi.
Cậu thiếu niên tên Long nghiêm mặt, tuổi còn nhỏ mà dáng dấp có phần chín chắn, cái nheo mày, phất tay ra vẻ người lớn lắm. Cậu chính là Lê Long con cả của nhà họ Lê. Chuyến đi tới thành phố Nghệ Bắc giao thương lần này cậu ta cùng Mạc Vũ đi cùng làm cho đám người làm công hai nhà lo lắng chết khiếp. Trên đường vận chuyển vất vã hiểm nguy trùng trùng, chưa kể bệnh tật phát sinh vì thổ nhưỡng thay đổi. Cả hai quen ăn sung mặc sướng, tuổi lại nhỏ làm sao chịu được, nhưng ông chủ hai nhà đã quyết để hai cậu ra ngoài học hỏi thì ai dám cải lời.
Mạc Vũ và Lê Long chơi thân từ bé, trên đường có người bầu bạn với nhau như ở nhà thành ra không có chỗ nào buồn bực chán nản, còn có phần thích thú nữa kia. Mạc Vũ thấy Lê Long không có ý đưa bình ngọc cho mình thì cười xòa: “Chú sợ tôi làm hỏng vậy thì xem cái gì?”
Lê Long đưa mắt ra hiệu cho Mạc Vũ nhìn về phía bìa rừng.
Cả hai hướng mắt nhìn vòi rồng phía xa xa, miệng không khỏi há hốc kinh hãi. Mạc Vũ trước đó cùng Nguyễn Thị Hồng ngồi trong cỗ xe ngủ gà ngủ gật thì bị người đánh xe làm động mới tỉnh dậy. Cậu còn chưa kịp chui ra ngoài xem đã xảy ra chuyện gì thì thấy trên người Thị Hồng vô tình để rơi ra vật báu mới tiện tay cầm lên xem. Thị Hồng phát hiện ra mới đoạt lại, cả hai giành giật nhau trong xe thành thử không ai biết bên ngoài xảy ra chuyện gì. Vừa hay lúc đó Lê Long chạy lại mặt mày ngơ ngác rõ ràng cũng vừa mới phát hiện ra hiện tượng trước mắt.
Vòi rồng nhìn từ xa giống như cột khói xám trắng, cả vòm trời mù mịt cuồn cuộn lúc đầu còn nhỏ sau đã che kín một vùng. Di tượng so với trước đó Mạc Minh trông thấy đã có biến chuyển khác thường.
Lúc này mọi người cũng đã phát hiện ra dị tượng thay đổi đột ngột, bầu trời tối sầm lại, tiếng sấm chớp ‘đùng đùng’ vỗ vào tai không khác gì búa bổ. Không biết người nào sợ quá ré lên một tiếng kinh hãi làm tất cả mọi người theo đó nhốn nháo cả lên.
Mạc Minh nhìn về phía vòi rồng không khỏi tái mặt: “Chết rồi! Vòi rồng lại đổi hướng lao về hướng này, mọi người đánh xe chạy sâu vào rừng tránh mau!”
Lão quản gia nhà họ Lê đứng bên cạnh, hai mắt trợn ngược, tóc tai tưởng như dựng đứng nghe vậy thì hú lớn một tiếng: “Tất cả quay lại đánh xe vào rừng…!”
Bọn đánh xe vừa mới nghỉ ngơi một lát còn chưa kịp khoác lại áo ngoài, mũ mão đã vội vã cầm roi lao đến cỗ xe. Bọn người hộ tống không cần phân việc liền chia nhau ra đẩy xe tiến sâu vào rừng, người khỏe mạnh thì tay đao, tay kiếm phát quang bụi rậm mở đường phía trước.
Mạc Vũ, Lê Long còn đứng trố mắt nhìn thì một người quát lớn: “Hai cậu mau chạy đi thôi! Đừng đứng đó nữa! Nguy hiểm lắm!”
Mạc Vũ, Lê Long xoay người bỏ chạy theo đoàn xe thì thấy phía trước thiếu nữ mặc áo nâu đậm, cô không phải ai khác chính là Nguyễn Thị Hồng ban nãy ngồi cùng xe với Mạc Vũ chạy lại thêm: “Hai cậu đi thôi, sao lại chậm chân thế!” Cô chụp lấy vai hai cậu kéo đi nhẹ như không.
Nguyễn Thị Hồng thân hình không cao lớn hơn Mạc Vũ, Lê Long bao nhiêu vậy mà sức lực lại hơn hai cậu nhiều lắm.
Cả ba chạy một mạch, vượt qua đoàn xe một đoạn, thấy phía trước có một tảng đá lớn có thể nấp được thì dừng lại. Mạc Vũ, Lê Long vừa dừng bước đã té ngã sấp mặt xuống đất. Nguyễn Thị Hồng vội đỡ cả hai dậy, vẻ mặt áy náy xin lỗi rồi hướng mắt nhìn về phía vòi rồng.
Mạc Vũ mặt mày dính đầy bụi bặm, mồ hôi chảy ròng ròng, người mệt nhoài, hai chân run lên từng chặp: “Chị Hồng làm gì mà kéo tôi dữ vậy, muốn hại chết tôi đấy à!”. Cậu nhìn lại y phục thấy bẩn cả thì giậm chân thêm: “Chị mà không đền cho tôi là không được đâu.” Nói rồi nhảy lại bíu lấy vai áo Nguyễn Thị Hồng.
Lê Long người ngợm cũng nhếch nhác không kém. Cậu chỉ vội lo cho cái bình ngọc trên tay, thấy không việc gì thì mỉm cười. Đưa mắt nhìn theo Nguyễn Thị Hồng: “Vòi rồng không hướng về phía chúng ta đâu nhỉ?”
Nguyễn Thị Hồng ‘ừ’ một tiếng, mắt vẫn dáng chặt về phía vòi rồng đang ùn ùn tiến lên bỗng lệch đi một góc, Lê Long hít dài một hơi, giọng điệu vẫn còn mệt nhoài: “Chắc là cánh rừng phía kia đã làm lệch nó đi rồi.”
Mạc Vũ bíu lấy vai áo Nguyễn Thị Hồng không chịu buông, cô đâm bực thúc trỏ ra sau, Mạc Vũ trúng trỏ vào bụng nhảy dựng lên quát: “Chị đánh tôi, tôi mách chú Minh cho mà xem.”
Lê Long bĩu môi cười: “Anh Vũ thôi cái trò nhõng nhẽo đó đi mà, chị Hồng quý anh lắm anh không mách chú ấy đâu hi hi.”
Mặt mày Mạc Vũ nhăng nhăng nhó nhó ôm bụng chợt nhe răng cười, trỏ tay Lê Long như trách cậu nhiều chuyện. Hồng thấy bộ dạng của Mạc Vũ như vậy thì cười nói: “Cậu quen thoái giở trò, tôi bắt được mánh khóe ma mãnh ấy…” Cô chưa nói dứt lời thì giật thót mình, tay vội sờ sờ quanh đai lưng thì đã thấy Mạc Vũ chạy ra xa, tay cầm thanh đoản kiếm giơ lên trước mặt cười khì khì.
“Chị tìm cái này phải chăng, ha ha…” Nói rồi lao nhanh về phía đoàn xe.
Nguyễn Thị Hồng mặt mày tái nhợt quát tháo đuổi theo. Lê Long lắc đầu thở dài một tiếng miệng lầm bầm: “Đùng là lắm cái tật xấu, có bị đánh đòn chết đi sống lại cũng không chịu sửa.”
Trời trong vắt không một áng mây, cái nắng chói chang ban trưa càng thêm nóng bỏng ngột ngạt. Mặt đất khô rốc bạt một màu cỏ khô, cây cối cằn cỗi thiếu sức sống, hướng mắt trông xa xa hơi nước bốc lên còn trông rõ cả quang cảnh ảo hóa vặn vẹo hư hư thực thực, càng làm người đi đường trở nên mỏi mệt khó chịu.
Trên quảng đường mòn ven rừng, một cơn gió xoáy thình lình xuất hiện từ bên kia ngọn núi ùn ùn cuốn tới kéo theo bụi đất, cỏ cây bay mù trời. Một đoàn thương buôn chở hàng trên mấy trăm cỗ xe lớn do những con quái thú đủ loại hình hài kỳ dị kéo, lúc này họ mới để ý nhìn thấy vội vàng dừng lại. Tâm cơn gió lốc chưa đến mà kình phong đã lan tới ảnh hưởng, đám người hộ tống vội vàng rời khỏi những cỗ xe gắng sức chằng dây cố định lại hàng hóa trên xe cho thật kỹ lưỡng.
Đám người hộ tống trông coi hàng hóa thấy gió mỗi lúc một lớn, dây chằng không đáng tin cậy thì la lớn báo động. Người đánh xe theo kinh nghiệm phán đoán vung roi sắt thúc dục dị thú kéo cỗ xe rẽ vào rừng tránh gió, tiếng oán thán chu chéo theo đó không ngơi rời khỏi miệng.
“Con bà mẹ nó! Gió ở đâu ra mà lớn thế? Thổi bay cả trần xe người ta rồi còn gì!”. Một tay trung niên quát lớn.
Một giọng phụ nữ đứng tuổi thêm: “Quỷ sứ thật, trời nóng đến là khổ còn giở chứng hành người ta nữa. Cái trần xe hỏng mất lấy gì mà che nắng đây?”.
Từng cỗ xe hướng hai bên đường tìm chỗ kín gió chạy đến, tiếng quái thú gầm gừ, tiếng chân người vội vàng thoáng chút biến cả khoảng rừng vắng tanh sôi nổi hẳn lên.
“Chỉ còn hơn chục dặm nữa là về đến thị trấn rồi lại còn xảy ra chuyện không đâu. Hừm, đúng là quỷ xui ma khiến.” Một người đàn ông đứng tuổi miệng lầm bầm tức tối, y là người đầu tiên phát hiện ra cơn gió lốc, liền lập tức cho cỗ xe rẽ vào rừng tránh gió. Y quay lại nhìn thấy đoàn xe rối loạn thì bực dọc buột miệng nói luôn: “Các chú làm gì thế? Không phải loạn lên!”. Y hướng roi sắt chỉ một người chạy phía sau cỗ xe: “Cẩn thận hàng hóa! Báo cho mọi người hãy cẩn thận, không phải cuống lên làm hỏng hết hàng hóa bây giờ.”
Người kia vâng dạ chạy đi thông báo một lượt, thấy các cỗ xe đã chạy vào hết chỗ nấp mới yên tâm quay lại báo cáo cho y hay. Rõ y là chủ đoàn thương buôn này. Y trèo lên mái cỗ xe nhìn quanh một lượt thấy mọi người đã nấp kỹ, không xảy ra sự cố gì đáng trách mới gật đầu hài lòng. Lúc này y mới chú tâm nhìn kỹ cơn lốc xoáy xa xa đang cuốn tới, không khỏi nheo mày, rồi thình lình nhảy xuống đất nói lớn: “Xem chừng cơn lốc không nhỏ chút nào, chúng ta tạm tránh gió tại đây. Mau rà soát lại dây chằng chớ để hỏng hàng hóa trên xe. Mau lên! Mọi người nhanh chân sau đó quay lại đây trình báo cho tôi hay rõ!”
Cả đám nghe y nói thì dạ ran một tiếng. Nhóm người nào quảng lý cỗ xe nào thì tự giác xem lại cẩn thận không dám lơ là một chút nào. Trên các cỗ xe đều là hàng hóa thượng phẩm, giá trị rất lớn để xảy ra hỏng hóc không nói đến lợi nhuận chuyến đi mất trắng mà còn phải bỏ tiền túi ra đền bù. Chủ đoàn thất thu, người làm công cũng thua thiệt không kém gì, thành ra mỗi người tự rõ ràng bổn phận của mình mà răm rắp nghe theo.
Người nào việc náy thoáng chốc lại tập trung lại báo cáo rõ tình trạng hàng hóa trên xe. Quang cảnh trong rừng rợp một màu cờ vàng đỏ lẫn lộn. Mọi người rôm rả chỉ trỏ cơn gió lốc phía xa xa lúc này đã thành hình, kình phong cuốn tới giảm đi nhiều nhưng cơn lốc thì càng trở nên dữ tợn, nó đã biến thành một vệt đen đâm thẳng lên bầu trời, trông chẳng khác gì một con mãnh xà khổng lồ phùng mang dọa người, nó che mờ cả cái nắng chói chang.
Đoàn xe chở hàng này là của thương gia hai nhà Lê, Mạc hợp tác vận chuyển trên đường quay về thị trấn Diễn Châu. Sự cố trước mắt ít nhiều làm ảnh hưởng đến chuyến đi nhưng không ít người lại thấy đó làm hay, nó làm dịu bớt đi phần nào cái nóng oi bức ngột ngạt những ngày qua.
Cả bọn từ người đánh xe đến người hộ tống hai nhà Lê, Mạc tụ tập trước người chủ đoàn thương buôn. Lúc này mới có thể nhìn rõ ràng diện mạo của y. Người tầm bốn mươi, tướng mạo đặc biệt cao lớn, mặt nghiêm, râu mép để dài, mặc y phục đỏ, dao găm dắt đai lưng, đầu chít khăn đen thêu chữ ‘Mạc’ màu đỏ rõ to. Y chính là chủ đoàn thương buôn nhà họ Mạc, tên Mạc Minh. Y bực dọc đưa tay phủi bụi dính trên y phục, đồng thời dắt roi sắt lên cành cây bên cạnh.
Mạc Minh không nói không rằng mắt chú tâm nhìn cơn lốc xoáy di chuyển, hẳn do ngọn núi phía trước đã làm nó đi lệch khỏi con đường mòn khá xa. Y thấy vậy mới phần nào thở phào nhẹ nhõm hẳn đi. Cơn gió ập tới trước đó chỉ là mép ngoài lốc xoáy vô tình ập tới mà đã làm mấy cỗ xe suýt bay mất mái, chẳng may tâm cơn lốc đi qua đoàn xe thì thiệt hại đến nhường nào? Chỉ nghĩ tới thôi mặt mày y đã biến sắc. Gió bị tâm cơn lốc hút sạch, không gian trở nên ngừng trệ đến đáng sợ, bên tai chỉ còn lại tiếng ‘vù vù’ rít gào, cùng tiếng sấm chớp kỳ quặc nổ lùng bùng giữa tâm cơn lốc.
Một người mặc y phục không khác gì Mạc Minh, thấy cơn lốc đã đi chệch con đường phía trước khá xa thì mừng rỡ chạy lại hỏi: “Thưa ông, hàng hóa không sao cả chúng ta nghỉ lại ăn chút gì hay lên đường luôn ạ?”
Mạc Minh đưa mắt nhìn đám người nhà một lượt lắc đầu “Lên đường ngay!”
Vừa hay một lão già tầm sáu mươi, râu tóc bạc trắng, y phục thêu hoa giản dị, đầu chít khăn vàng thêu chữ Lê màu tím, mặt lão tinh ranh khác xa bộ dạng già nua, tiếng nói cũng rõ ràng: “Cậu Minh làm gì phải vội vàng như thế, từ đây về thị trấn không còn bao xa, chúng ta nên để anh em nghỉ ngơi một lúc hãy lên đường. Tôi với cậu lại đằng gốc cây kia uống mấy chén rượu cho mát ruột rồi hãy xuất phát. Đi. Nào, nào…”. Lão vừa nói vừa nắm lấy tay áo Mạc Minh kéo đi. Y có muốn lên tiếng từ chối cũng không được, chỉ biết tặc lưỡi đi theo.
Lão già cười khì khì hướng đám người nhà hai họ nói lớn: “Các chú nghỉ ngơi, ăn lót dạ một chút rồi hãy tiếp tục lên đường.”.
Đám đông nghe lão nói vậy thì hồ hởi ra mặt cảm tạ: “Cảm ơn lão quản gia.”.
Cả đoàn từ lúc lên đường đến thành phố Nghệ Bắc cho tới lúc quay về chưa được một giờ tự do thư thả, lúc nào cũng trong tình trạng khẩn trương, gò bó rất khó chịu. Mạc Minh tính khí nghiêm khắc lại càng khiến cả bọn mỏi mệt. Người họ Mạc vốn đã quen thành thử không lấy gì làm khó chịu, nhưng đám người nhà họ Lê thì khác. Không ít người thấy bất bình Mạc Minh ra mặt nhưng ông ta được ông chủ hai nhà tin tưởng giao phó làm chủ đoàn thành ra không ai dám phản ứng thái quá. Ngay đến lão quản gia Lê Văn Viễn người có kinh nghiệm nhất trong đoàn, tính tình cởi mở sảng khoái cũng không hài lòng nổi không khí quản đoàn nghiêm như quân đội của Mạc Minh nhưng tình thế hiện tại không thể làm khác. Tình hình trong nước thời gian qua có không ít biến động, giặc cướp lộng hành tự nhiên lão cũng xuề xòa không muốn can thiệp quá để mặc Mạc Minh tùy tình huống mà làm.
Mọi người tản ra tìm nơi râm mát ngồi nghỉ ngơi. Chỉ là ở một cỗ xe nằm cuối cùng vẫn có người trốn bên trong không muốn bước ra ngoài, còn thầm thì cười cười nói nói sợ có người phát giác ra.
“Chị còn không cởi ra cho tôi xem!” Một giọng nói trong trẻo có phần trẻ con nói khe khẽ nhưng vẫn rõ.
Liền đó một giọng con gái khó chịu thốt lên: “Cậu có thôi đi không! Đây là pháp khí nguy hiểm đến tính mạng chứ có phải đồ chơi tầm thường đâu mà cậu cứ lèo nhèo mãi thế. Bỏ cái tay của cậu ra khỏi người tôi đi nào!”.
“Tôi cứ muốn xem. Chị không cho, tôi không buông chị ra đâu đấy!”.
“Con trai gì mà không biết xấu hổ. Cậu lớn hơn vài tuổi tôi đã chém bừa mấy nhát cho biết sợ mới thôi. Cậu buông ra mau khéo lại rách mất áo tôi, hừ, tôi không mách chú Mạc Minh trị cậu thì không xong.” Cô gái giọng điệu kẻ cả, nghe ra cô lớn hơn cậu con trai kia mấy tuổi.
“Ồ, tôi thả chị ra vậy! Đừng có mách chú tôi. Hừ hừ…chị tưởng mình có pháp khí là hay lắm chắc. Tôi rồi sẽ có mấy kiện pháp khí đẹp hơn của chị cho xem, rõ là đồ con gái ích kỷ nhỏ mọn.”
Cô gái không làm giận mà còn cười khì khì nhảy ra khỏi cỗ xe. Cô tầm mười lăm, mười sáu tuổi mặc y phục màu nâu đậm, đầu bịt khăn đỏ, tóc tết để xòa xuống vai. Tuổi còn nhỏ mà dung mạo đã có nét, cốt cách vững chãi, ánh mắt còn có phần tinh ranh. Cô tránh xa cỗ xe chạy về phía bìa rừng.
Từ trong cỗ xe vọng ra mấy tiếng chửi thề, một thiếu niên tầm mười ba, mười bốn tuổi ăn mặc sang trọng bước ra, mặt đẹp như ngọc, y phục tía đỏ, đầu chít khăn xanh thêu chữ ‘Mạc’. Cậu không ai khác chính là Mạc Vũ, con trai cả của nhà họ Mạc, cháu ruột Mạc Minh. Cậu được người nhà nuông chiều thành ra tính tình ương bướng khó bảo nhưng lại rất sợ Mạc Minh, thành ra vừa nghe cô gái nhắc tới tên ông chú đã đâm bực dọc. Vừa bước ra khỏi cỗ xe, mặt mày đã hầm hầm ngó nghiên hòng bước vào trong rừng thì nghe giọng nói có phần hốt hoảng vọng tới.
“Anh Vũ đừng có quấy rầy chị Hồng nữa, anh nhìn kìa!” Mạc Vũ hướng nhìn cậu thiếu niên cũng trạc tuổi mình, tướng mạo còn có phần nhỉnh hơn cậu mấy phần, đúng là một đôi ngọc đẹp. Cậu ta vận y phục xanh biếc, đầu chít khăn trắng thêu chữ ‘Lê’ vội vội vàng vàng bước lại, tay cầm một cái bình ngọc đỏ tía bằng quả táo.
Mạc Vũ chỉ chú mắt vào đồ vật trên tay cậu ta, vẻ mặt tự nhiên biến chuyển trong chớp mắt cười hì hì hỏi: “Chú Long mua cái bình cổ này từ hồi nào thế?” Miệng nói còn chưa dứt, tay đã đưa ra trước muốn cầm lấy cái bình ngọc rồi.
Cậu thiếu niên tên Long nghiêm mặt, tuổi còn nhỏ mà dáng dấp có phần chín chắn, cái nheo mày, phất tay ra vẻ người lớn lắm. Cậu chính là Lê Long con cả của nhà họ Lê. Chuyến đi tới thành phố Nghệ Bắc giao thương lần này cậu ta cùng Mạc Vũ đi cùng làm cho đám người làm công hai nhà lo lắng chết khiếp. Trên đường vận chuyển vất vã hiểm nguy trùng trùng, chưa kể bệnh tật phát sinh vì thổ nhưỡng thay đổi. Cả hai quen ăn sung mặc sướng, tuổi lại nhỏ làm sao chịu được, nhưng ông chủ hai nhà đã quyết để hai cậu ra ngoài học hỏi thì ai dám cải lời.
Mạc Vũ và Lê Long chơi thân từ bé, trên đường có người bầu bạn với nhau như ở nhà thành ra không có chỗ nào buồn bực chán nản, còn có phần thích thú nữa kia. Mạc Vũ thấy Lê Long không có ý đưa bình ngọc cho mình thì cười xòa: “Chú sợ tôi làm hỏng vậy thì xem cái gì?”
Lê Long đưa mắt ra hiệu cho Mạc Vũ nhìn về phía bìa rừng.
Cả hai hướng mắt nhìn vòi rồng phía xa xa, miệng không khỏi há hốc kinh hãi. Mạc Vũ trước đó cùng Nguyễn Thị Hồng ngồi trong cỗ xe ngủ gà ngủ gật thì bị người đánh xe làm động mới tỉnh dậy. Cậu còn chưa kịp chui ra ngoài xem đã xảy ra chuyện gì thì thấy trên người Thị Hồng vô tình để rơi ra vật báu mới tiện tay cầm lên xem. Thị Hồng phát hiện ra mới đoạt lại, cả hai giành giật nhau trong xe thành thử không ai biết bên ngoài xảy ra chuyện gì. Vừa hay lúc đó Lê Long chạy lại mặt mày ngơ ngác rõ ràng cũng vừa mới phát hiện ra hiện tượng trước mắt.
Vòi rồng nhìn từ xa giống như cột khói xám trắng, cả vòm trời mù mịt cuồn cuộn lúc đầu còn nhỏ sau đã che kín một vùng. Di tượng so với trước đó Mạc Minh trông thấy đã có biến chuyển khác thường.
Lúc này mọi người cũng đã phát hiện ra dị tượng thay đổi đột ngột, bầu trời tối sầm lại, tiếng sấm chớp ‘đùng đùng’ vỗ vào tai không khác gì búa bổ. Không biết người nào sợ quá ré lên một tiếng kinh hãi làm tất cả mọi người theo đó nhốn nháo cả lên.
Mạc Minh nhìn về phía vòi rồng không khỏi tái mặt: “Chết rồi! Vòi rồng lại đổi hướng lao về hướng này, mọi người đánh xe chạy sâu vào rừng tránh mau!”
Lão quản gia nhà họ Lê đứng bên cạnh, hai mắt trợn ngược, tóc tai tưởng như dựng đứng nghe vậy thì hú lớn một tiếng: “Tất cả quay lại đánh xe vào rừng…!”
Bọn đánh xe vừa mới nghỉ ngơi một lát còn chưa kịp khoác lại áo ngoài, mũ mão đã vội vã cầm roi lao đến cỗ xe. Bọn người hộ tống không cần phân việc liền chia nhau ra đẩy xe tiến sâu vào rừng, người khỏe mạnh thì tay đao, tay kiếm phát quang bụi rậm mở đường phía trước.
Mạc Vũ, Lê Long còn đứng trố mắt nhìn thì một người quát lớn: “Hai cậu mau chạy đi thôi! Đừng đứng đó nữa! Nguy hiểm lắm!”
Mạc Vũ, Lê Long xoay người bỏ chạy theo đoàn xe thì thấy phía trước thiếu nữ mặc áo nâu đậm, cô không phải ai khác chính là Nguyễn Thị Hồng ban nãy ngồi cùng xe với Mạc Vũ chạy lại thêm: “Hai cậu đi thôi, sao lại chậm chân thế!” Cô chụp lấy vai hai cậu kéo đi nhẹ như không.
Nguyễn Thị Hồng thân hình không cao lớn hơn Mạc Vũ, Lê Long bao nhiêu vậy mà sức lực lại hơn hai cậu nhiều lắm.
Cả ba chạy một mạch, vượt qua đoàn xe một đoạn, thấy phía trước có một tảng đá lớn có thể nấp được thì dừng lại. Mạc Vũ, Lê Long vừa dừng bước đã té ngã sấp mặt xuống đất. Nguyễn Thị Hồng vội đỡ cả hai dậy, vẻ mặt áy náy xin lỗi rồi hướng mắt nhìn về phía vòi rồng.
Mạc Vũ mặt mày dính đầy bụi bặm, mồ hôi chảy ròng ròng, người mệt nhoài, hai chân run lên từng chặp: “Chị Hồng làm gì mà kéo tôi dữ vậy, muốn hại chết tôi đấy à!”. Cậu nhìn lại y phục thấy bẩn cả thì giậm chân thêm: “Chị mà không đền cho tôi là không được đâu.” Nói rồi nhảy lại bíu lấy vai áo Nguyễn Thị Hồng.
Lê Long người ngợm cũng nhếch nhác không kém. Cậu chỉ vội lo cho cái bình ngọc trên tay, thấy không việc gì thì mỉm cười. Đưa mắt nhìn theo Nguyễn Thị Hồng: “Vòi rồng không hướng về phía chúng ta đâu nhỉ?”
Nguyễn Thị Hồng ‘ừ’ một tiếng, mắt vẫn dáng chặt về phía vòi rồng đang ùn ùn tiến lên bỗng lệch đi một góc, Lê Long hít dài một hơi, giọng điệu vẫn còn mệt nhoài: “Chắc là cánh rừng phía kia đã làm lệch nó đi rồi.”
Mạc Vũ bíu lấy vai áo Nguyễn Thị Hồng không chịu buông, cô đâm bực thúc trỏ ra sau, Mạc Vũ trúng trỏ vào bụng nhảy dựng lên quát: “Chị đánh tôi, tôi mách chú Minh cho mà xem.”
Lê Long bĩu môi cười: “Anh Vũ thôi cái trò nhõng nhẽo đó đi mà, chị Hồng quý anh lắm anh không mách chú ấy đâu hi hi.”
Mặt mày Mạc Vũ nhăng nhăng nhó nhó ôm bụng chợt nhe răng cười, trỏ tay Lê Long như trách cậu nhiều chuyện. Hồng thấy bộ dạng của Mạc Vũ như vậy thì cười nói: “Cậu quen thoái giở trò, tôi bắt được mánh khóe ma mãnh ấy…” Cô chưa nói dứt lời thì giật thót mình, tay vội sờ sờ quanh đai lưng thì đã thấy Mạc Vũ chạy ra xa, tay cầm thanh đoản kiếm giơ lên trước mặt cười khì khì.
“Chị tìm cái này phải chăng, ha ha…” Nói rồi lao nhanh về phía đoàn xe.
Nguyễn Thị Hồng mặt mày tái nhợt quát tháo đuổi theo. Lê Long lắc đầu thở dài một tiếng miệng lầm bầm: “Đùng là lắm cái tật xấu, có bị đánh đòn chết đi sống lại cũng không chịu sửa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.