Chương 54: Điều tra
Giang Nam Hồng Đậu
28/07/2019
Sơ Ngữ còn không biết cô vừa suýt gặp thần chết, may là hai lần trước cô
đều đến với tâm thái là khách hàng thật sự không hề biết chuyện gì,
không bị ông chủ chú ý nên buông lỏng cảnh giác với cô. Nếu không tối
nay cô xuất hiện trùng hợp như vậy, chắc chắn sẽ khiến ông ta nghi ngờ.
Cô cầm theo một túi thuốc về nhà thì bị bố nhìn thấy, lật qua lật lại hỏi, "Con mua những thuốc này làm gì? Nhà chúng ta làm gì có ai bị huyết áp cao?"
Sơ Ngữ chột dạ cười, ứng phó qua loa một hồi.
Cô vừa về phòng thì đúng lúc chuông điện thoại vang lên, cô nhìn thấy tên người gọi trên điện thoại, cảm thấy bản thân đã tự đào hố chôn mình, người nào đó còn chưa thành chồng mà cô đã cho anh làm "bố" trước rồi!
Sơ Ngữ vội vàng nhận điện thoại, sau đó nhanh chóng đổi lại tên như cũ.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói lo lắng của Giản Diệc Thừa, "Em đang ở đâu? Vừa nãy làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?"
Lúc nãy anh nhận điện thoại của cô còn đang vui vẻ lắm, bỗng nhiên bên kia gọi một tiếng "bố" khiến anh hoảng sợ không thôi. Sau đó cô lại tự mình độc thoại một đống tên thuốc, ông nói gà bà nói vịt, khiến anh tưởng cô đã xảy ra chuyện gì, đang để lại ám hiệu cho anh. Tâm trạng anh nhanh chóng xấu đi, vội vàng thay quần áo cầm chìa khóa xe xuống nhà, khởi động xe rồi lại ôm tâm lý cầu may gọi điện cho Sơ Ngữ, không ngờ lại gọi được.
"Em không sao, vừa nãy có chuyện bất ngờ, đã giải quyết xong rồi."
"Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi." Tuy nói thế nhưng Giản Diệc Thừa vẫn thấy không yên lòng, cô nói đã giải quyết được rồi nhưng lại không nói là có chuyện gì xảy ra, không phải sợ anh lo lắng nên cố tình lừa anh đấy chứ? Thế nên anh nghĩ mình vẫn nên đích thân đến một chuyến xem cô có thật sự an toàn không.
"Em đang ở đâu? Anh đến chỗ em được không?"
"Ơ?" Sơ Ngữ vừa nghe anh nói câu này phản ứng đầu tiên là khúc gỗ ngàn năm đã thông suốt, còn có thể khéo léo hỏi cô ngủ lại rồi. Nhưng nghĩ một lúc cô lại thấy Giản Diệc Thừa căn bản không phải người như thế, chắc là xuất phát từ sự quan tâm dành cho cô, muốn tận mắt xác nhận cô có an toàn không, Sơ Ngữ ngượng ngùng nói, "Anh đừng lo lắng, em đang ở nhà bố mẹ. Còn về chuyện vừa rồi, em định ngày mai gặp sẽ nói cho anh biết, không phải cố ý muốn lừa anh đâu."
Với tính cách cuồng công việc của anh, nếu bây giờ cô nói cho anh biết chuyện buôn bán ma túy, không phải anh sẽ thức suốt đêm điều tra chứ?
"Cũng được, em nghỉ ngơi sớm đi, mai anh đến đón em."
"Không cần, anh đến thẳng cửa hàng đi, em lái xe ra đấy." Mấu chốt là khí chất cảnh sát trên người Giản Diệc Thừa quá rõ ràng, lỡ như để người kia nhìn thấy, rút dây động rừng sẽ không tốt.
Giản Diệc Thừa đồng ý, hai người rảnh rỗi lại nói chuyện một lúc mới cúp điện thoại. Sơ Ngữ đi rửa mặt xong liền lên giường đi ngủ. Nhớ lại chuyện ở hiệu thuốc một lần, xác định không có sơ suất gì mới yên tâm nhắm mắt.
Ngủ sâu một đêm, hôm sau Sơ Ngữ ăn sáng rồi mới đến cửa hàng, lúc tới Giản Diệc Thừa đã chờ ở cửa rồi.
"Sao anh không vào?" Sơ Ngữ đã đưa anh chìa khóa nhà và cửa hàng rồi.
"Anh cũng vừa tới thì nhìn thấy em đến rồi." Giản Diệc Thừa vừa nói vừa nhận lấy túi lớn túi nhỏ trong tay cô. Tất cả đều là đồ ăn mẹ Sơ Ngữ đóng gói, à thì phần lớn đều là của bốn con thú cưng, chỉ có một bình dưa muối nho nhỏ cho cô thôi.
Sơ Ngữ mở cửa hàng, sau đó cũng không dọn dẹp mà đóng cửa lại, bảo Giản Diệc Thừa ngồi lên ghế sofa, rồi lấy cái túi nhỏ đựng ma túy trong ví ra đưa cho anh, "Anh xem đây là gì?"
Giản Diệc Thừa nhận lấy, quan sát kỹ một lúc, khẽ nhíu mày, "Ma túy? Em lấy được ở đâu?"
Sau đó Sơ Ngữ liền kể lại chuyện phát hiện ra ông chủ hiệu thuốc kia như thế nào.
Giản Diệc Thừa nghe xong cũng không hỏi cô chi tiết vụ án, ngược lại nghiêm túc nói, "Gặp phải chuyện như vậy đầu tiên em phải đảm bảo sự an toàn của mình, tránh đi càng xa càng tốt. Chứ không phải đặt mình vào tình huống nguy hiểm như vậy, anh biết em có năng lực đặc thù, nhưng chuyện này là trách nhiệm của cảnh sát, em nói cho bọn anh tình hình trong điều kiện tiên quyết là bản thân phải an toàn thì được. Em có biết tiếp xúc với bọn buôn ma túy này đáng sợ thế nào không hả, mỗi tên đều gánh trên lưng không chỉ một mạng người thôi đâu..."
Anh nói rất nghiêm túc nhưng Sơ Ngữ biết là anh muốn tốt cho cô, vậy nên ngoan ngoãn lắng nghe, chờ anh nói xong mới nhẹ giọng lên tiếng, "Những điều anh nói em đều hiểu rõ, em cũng rất yêu quý cái mạng nhỏ của mình. Anh xem không phải từ trước đến nay em đều làm rất tốt sao, có chuyện thì tìm cảnh sát đầu tiên, không hề phô trương thể hiện gì hết. Chỉ là tình huống lần này hơi đặc biệt, lúc em nhìn thấy chiếc xe kia thì trực giác mách bảo đây là một manh mối rất quan trọng, nếu gọi điện gọi người tới chỉ sợ bóng dáng chiếc xe cũng không còn, vì thế em mới mạo hiểm một lần. Nhưng mà anh yên tâm, em nói dối rất tốt, ông chủ khôn khéo kia cũng không nghi ngờ em."
Giản Diệc Thừa thấy cô có biết chừng mực, cũng cảm thấy vừa rồi mình hơi nặng lời, bình tĩnh nắm chặt tay cô, "Lần sau mặc kệ có manh mối quan trọng gì cũng đừng mạo hiểm nữa, em phải hiểu rằng đối với anh và bố mẹ em, chuyện quan trọng đến đâu cũng không bằng tính mạng em. Em chỉ là một công dân bình thường, không có nghĩa vụ phải mạo hiểm, chuyện nguy hiểm như này để cảnh sát làm là được rồi."
Có thể khiến Giản Diệc Thừa nói ra những lời như vậy, Sơ Ngữ biết lần này quả thật anh sợ rồi, không kìm lòng được hôn nhẹ lên môi anh, cười nói, "Em biết rồi, nhưng mà anh cũng phải chú ý an toàn, mạng của anh... cũng quan trọng hơn vụ án này nhiều lần!"
Giản Diệc Thừa sờ môi theo bản năng, xúc cảm mềm mại này vẫn còn lưu lại trên môi anh, khiến tâm trạng anh vui như nở hoa.
*******
Cục cảnh sát Giang Thành.
Sau khi Giản Diệc Thừa trở về thì không vội vã báo chuyện buôn ma túy, hiệu thuốc kia mở cũng chẳng phải một hai ngày, không thiếu nửa ngày này.
Trước tiên anh điều tra biển số xe của chiếc xe tải Sơ Ngữ cung cấp, tìm kiếm hướng đi cuối cùng của chiếc xe này. Dựa theo lời giải thích của Sơ Ngữ, người đàn ông mặc áo đen trên xe rất có khả năng là người chuyên cung cấp ma túy cho hiệu thuốc. Hiệu thuốc chỉ là nơi tiêu thụ, còn phải tìm theo người đàn ông áo đen này mới lần đến sào huyệt của bọn chúng được.
Đúng như dự đoán, dọc theo camera giám sát dọc đường, Giản Diệc Thừa tìm theo lộ trình của chiếc xe, cuối cùng phát hiện nó lái vào một nhà máy chế thuốc nhỏ: Công ty trách nhiệm hữu hạn thuốc Khang Nguyên.
Giản Diệc Thừa nhíu mày, trước đó anh cẩn thận là đúng, bởi vì công ty này là của em rể cục trưởng Cố.
Cũng không phải anh nghi ngờ cục trưởng Cố, tuy rằng mới đầu ông ta gây khó dễ cho anh nhưng Giản Diệc Thừa cũng sẽ không vì chút chuyện này mà ác ý hoài nghi người khác. Trên thực tế, cục trưởng Cố là ai, trong lòng anh cũng rất rõ ràng, trước khi đến đây bố cũng đã nói với anh, năng lực của cục trưởng Cố có thể có khiếm khuyết nhưng là người liêm khiết, ngay thẳng vô tư, thậm chí còn hơi thẳng thắn quá, chẳng có tí nào hiểu biết về việc đưa đẩy khéo léo cả.
Thế nên dù Giản Diệc Thừa nhìn thấy xe lái vào công ty Khang Nguyên nhưng anh sẽ không nghi ngờ cục trưởng Cố có liên quan đến chuyện này, cùng lắm là có người muốn dựa vào thế lớn của người khác làm những việc phạm pháp sau lưng họ mà thôi.
Giản Diệc Thừa sửa sang lại tư liệu mình tra được, mang theo kết quả xét nghiệm ma túy đến tìm đội trưởng Lý Trường Phong.
Anh ta vừa trở về sau khi đi học tập trên tỉnh.
Kinh nghiệm nhiều năm làm cảnh sát hình sự khiến Lý Trường Phong lập tức nhận ra đây không phải chỉ là buôn bán ma túy bình thường, mà làm việc có tổ chức, có kế hoạch, phân công rõ ràng, quy trình ngụy trang hoàn mỹ như vậy, rất có khả năng sau lưng bọn chúng là một tổ chức khổng lồ.
Lý Trường Phong lập tức nói, "Tập hợp mọi người, mở cuộc họp."
Sau khi mọi người đến đầy đủ, Giản Diệc Thừa nói lại một lần nữa về tình huống cơ bản của vụ án.
"... Bọn chúng đóng gói ma túy thành viên thuốc con nhộng, bọc bên ngoài là gói thuốc cảm, quang minh chính đại bán ở ngay hiệu thuốc. Tôi đã điều tra tư liệu về hiệu thuốc này rồi, giấy phép kinh doanh, chứng nhận tư cách dược sĩ đều có đầy đủ, những loại thuốc đầu vào cũng hoàn toàn bình thường. Ông chủ hiệu thuốc tên là Diêu Sơn Hà, tâm tư kín đáo, khôn khéo đa nghi, am hiểu về ngụy trang, tất cả các hoạt động giao dịch đều sử dụng tiếng lóng. Mặc dù ngay trước mặt khách hàng bình thường cũng không khiến người khác phát hiện ra."
"Ví dụ như lúc người báo án đến hiệu thuốc lần thứ nhất, đây là đoạn đối thoại của ông chủ với con nghiện. Những lời lẽ rất bình thường, cho dù các anh ở bên cạnh họ cũng có thể phát hiện ra vấn đề sao?”
Anh vừa nói vừa chiếu bản thảo lên trên PowerPoint, trên đó có một đoạn đối thoại:
Khách: "Ông chủ, cho một gói thuốc cảm." (chú thích: Tinh thần người khách uể oải, ngáp liên tục.)
Ông chủ: "Đánh mạt chược suốt đêm hả? Người trẻ tuổi không nên thức đêm quá nhiều."
Khách: "Cuối năm không chơi mạt chược thì làm gì bây giờ?"
Ông chủ: "Kể cả thức suốt đêm cũng phải để ý sức khỏe chứ, cảm rồi chẳng phải mỗi cậu chịu khổ hả?"
Khách: "Bao nhiêu tiền?"
Ông chủ: "Một gói thuốc cảm 3,5 tệ thôi mà, không đáng bao nhiêu, cậu cầm mà uống đi."
Khách: "Phải trả chứ, tôi không mang tiền lẻ, quét mã QR trên WeChat nhé."
Đây là lần đầu tiên Sơ Ngữ vào hiệu thuốc, nghe được đoạn đối thoại của ông chủ và một vị khách trẻ tuổi. Sơ Ngữ nói lại cho Giản Diệc Thừa tất cả chuyện ba lần mình đến hiệu thuốc, một câu ông chủ nói cũng không bỏ qua.
Bởi vì Sơ Ngữ biết trong lúc bọn họ nói chuyện với nhau có thể chứa manh mối quan trọng, ví dụ như khi ông chủ nói, "3,5 tệ" hoặc ngày hôm qua cô nghe được người kia nói: "Thuốc cảm 3,1 tệ, viên thuốc con nhộng 1,8 tệ."
Rất có thể chính là giá cả của những loại ma túy kia. Còn cụ thể là bao nhiêu thì phải đợi cảnh sát phá án.
Cảnh sát phân tích đoạn đối thoại này, nói thẳng là ông chủ kia quá xảo quyệt, dù là ai nghe thấy thì cũng có lí do thoái thác, hơn nữa bộ dạng khách hàng có đặc biệt thì cũng sẽ không có bất kỳ nghi ngờ gì.
"Ảnh đế dân gian là đây chứ đâu, người báo án cũng siêu phết, sao có thể nhìn ra vấn đề được nhỉ?"
Sơ Ngữ cũng không siêu như vậy, lúc đấy cô vẫn chưa nhận ra, chỉ là cùng một nơi tình cờ gặp ba con nghiện, cả ba người lại mua một gói thuốc cảm giống nhau nên cô mới sinh lòng nghi ngờ.
Kỳ lạ là Lâm Lang lại nhận ra, "Ông chủ này nói 3,5 tệ liệu có phải giá của ma túy không? 3,5 tệ? Có phải là 350 tệ không? Giá 1 gram ma túy trên thị trường cũng rơi vào khoảng tầm đấy."
"Thế nhưng bình thường một gói thuốc cảm không phải chỉ có 1 gram chứ? Tôi nhớ hình như là 10 gram mà, nếu bọn chúng tốn hết tâm tư để ngụy trang hoàn mỹ như thế thì sẽ không thể phạm lỗi nhỏ như thế này."
"Vậy là tận 3500 tệ ? Một túi 3500 tệ, sẽ có rất nhiều con nghiện không mua nổi đúng không?"
Lúc này Giản Diệc Thừa lại chiếu một bức ảnh, bên trên chính là: Gói thuốc cảm 3,1 tệ, viên thuốc con nhộng 1,8 tệ.
Lần này mọi người đều hiểu rõ, dưới gói thuốc cảm còn có loại rẻ hơn.
"3,1 tệ và 1,8 tệ là giá cả Diêu Sơn Hà nói, khác với giá bán thật. Tối ngày hôm qua có một người đàn ông mặc áo đen đưa cho hiệu thuốc một thùng "thuốc cảm" và một thùng "viên nhộng Amoxicilin". Đây là manh mối quan trọng người báo án nghe được. Mặt khác, thông qua biển số xe của người đàn ông giao hàng, tôi đã tra được sào huyệt của bọn chúng."
Cô cầm theo một túi thuốc về nhà thì bị bố nhìn thấy, lật qua lật lại hỏi, "Con mua những thuốc này làm gì? Nhà chúng ta làm gì có ai bị huyết áp cao?"
Sơ Ngữ chột dạ cười, ứng phó qua loa một hồi.
Cô vừa về phòng thì đúng lúc chuông điện thoại vang lên, cô nhìn thấy tên người gọi trên điện thoại, cảm thấy bản thân đã tự đào hố chôn mình, người nào đó còn chưa thành chồng mà cô đã cho anh làm "bố" trước rồi!
Sơ Ngữ vội vàng nhận điện thoại, sau đó nhanh chóng đổi lại tên như cũ.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói lo lắng của Giản Diệc Thừa, "Em đang ở đâu? Vừa nãy làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?"
Lúc nãy anh nhận điện thoại của cô còn đang vui vẻ lắm, bỗng nhiên bên kia gọi một tiếng "bố" khiến anh hoảng sợ không thôi. Sau đó cô lại tự mình độc thoại một đống tên thuốc, ông nói gà bà nói vịt, khiến anh tưởng cô đã xảy ra chuyện gì, đang để lại ám hiệu cho anh. Tâm trạng anh nhanh chóng xấu đi, vội vàng thay quần áo cầm chìa khóa xe xuống nhà, khởi động xe rồi lại ôm tâm lý cầu may gọi điện cho Sơ Ngữ, không ngờ lại gọi được.
"Em không sao, vừa nãy có chuyện bất ngờ, đã giải quyết xong rồi."
"Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi." Tuy nói thế nhưng Giản Diệc Thừa vẫn thấy không yên lòng, cô nói đã giải quyết được rồi nhưng lại không nói là có chuyện gì xảy ra, không phải sợ anh lo lắng nên cố tình lừa anh đấy chứ? Thế nên anh nghĩ mình vẫn nên đích thân đến một chuyến xem cô có thật sự an toàn không.
"Em đang ở đâu? Anh đến chỗ em được không?"
"Ơ?" Sơ Ngữ vừa nghe anh nói câu này phản ứng đầu tiên là khúc gỗ ngàn năm đã thông suốt, còn có thể khéo léo hỏi cô ngủ lại rồi. Nhưng nghĩ một lúc cô lại thấy Giản Diệc Thừa căn bản không phải người như thế, chắc là xuất phát từ sự quan tâm dành cho cô, muốn tận mắt xác nhận cô có an toàn không, Sơ Ngữ ngượng ngùng nói, "Anh đừng lo lắng, em đang ở nhà bố mẹ. Còn về chuyện vừa rồi, em định ngày mai gặp sẽ nói cho anh biết, không phải cố ý muốn lừa anh đâu."
Với tính cách cuồng công việc của anh, nếu bây giờ cô nói cho anh biết chuyện buôn bán ma túy, không phải anh sẽ thức suốt đêm điều tra chứ?
"Cũng được, em nghỉ ngơi sớm đi, mai anh đến đón em."
"Không cần, anh đến thẳng cửa hàng đi, em lái xe ra đấy." Mấu chốt là khí chất cảnh sát trên người Giản Diệc Thừa quá rõ ràng, lỡ như để người kia nhìn thấy, rút dây động rừng sẽ không tốt.
Giản Diệc Thừa đồng ý, hai người rảnh rỗi lại nói chuyện một lúc mới cúp điện thoại. Sơ Ngữ đi rửa mặt xong liền lên giường đi ngủ. Nhớ lại chuyện ở hiệu thuốc một lần, xác định không có sơ suất gì mới yên tâm nhắm mắt.
Ngủ sâu một đêm, hôm sau Sơ Ngữ ăn sáng rồi mới đến cửa hàng, lúc tới Giản Diệc Thừa đã chờ ở cửa rồi.
"Sao anh không vào?" Sơ Ngữ đã đưa anh chìa khóa nhà và cửa hàng rồi.
"Anh cũng vừa tới thì nhìn thấy em đến rồi." Giản Diệc Thừa vừa nói vừa nhận lấy túi lớn túi nhỏ trong tay cô. Tất cả đều là đồ ăn mẹ Sơ Ngữ đóng gói, à thì phần lớn đều là của bốn con thú cưng, chỉ có một bình dưa muối nho nhỏ cho cô thôi.
Sơ Ngữ mở cửa hàng, sau đó cũng không dọn dẹp mà đóng cửa lại, bảo Giản Diệc Thừa ngồi lên ghế sofa, rồi lấy cái túi nhỏ đựng ma túy trong ví ra đưa cho anh, "Anh xem đây là gì?"
Giản Diệc Thừa nhận lấy, quan sát kỹ một lúc, khẽ nhíu mày, "Ma túy? Em lấy được ở đâu?"
Sau đó Sơ Ngữ liền kể lại chuyện phát hiện ra ông chủ hiệu thuốc kia như thế nào.
Giản Diệc Thừa nghe xong cũng không hỏi cô chi tiết vụ án, ngược lại nghiêm túc nói, "Gặp phải chuyện như vậy đầu tiên em phải đảm bảo sự an toàn của mình, tránh đi càng xa càng tốt. Chứ không phải đặt mình vào tình huống nguy hiểm như vậy, anh biết em có năng lực đặc thù, nhưng chuyện này là trách nhiệm của cảnh sát, em nói cho bọn anh tình hình trong điều kiện tiên quyết là bản thân phải an toàn thì được. Em có biết tiếp xúc với bọn buôn ma túy này đáng sợ thế nào không hả, mỗi tên đều gánh trên lưng không chỉ một mạng người thôi đâu..."
Anh nói rất nghiêm túc nhưng Sơ Ngữ biết là anh muốn tốt cho cô, vậy nên ngoan ngoãn lắng nghe, chờ anh nói xong mới nhẹ giọng lên tiếng, "Những điều anh nói em đều hiểu rõ, em cũng rất yêu quý cái mạng nhỏ của mình. Anh xem không phải từ trước đến nay em đều làm rất tốt sao, có chuyện thì tìm cảnh sát đầu tiên, không hề phô trương thể hiện gì hết. Chỉ là tình huống lần này hơi đặc biệt, lúc em nhìn thấy chiếc xe kia thì trực giác mách bảo đây là một manh mối rất quan trọng, nếu gọi điện gọi người tới chỉ sợ bóng dáng chiếc xe cũng không còn, vì thế em mới mạo hiểm một lần. Nhưng mà anh yên tâm, em nói dối rất tốt, ông chủ khôn khéo kia cũng không nghi ngờ em."
Giản Diệc Thừa thấy cô có biết chừng mực, cũng cảm thấy vừa rồi mình hơi nặng lời, bình tĩnh nắm chặt tay cô, "Lần sau mặc kệ có manh mối quan trọng gì cũng đừng mạo hiểm nữa, em phải hiểu rằng đối với anh và bố mẹ em, chuyện quan trọng đến đâu cũng không bằng tính mạng em. Em chỉ là một công dân bình thường, không có nghĩa vụ phải mạo hiểm, chuyện nguy hiểm như này để cảnh sát làm là được rồi."
Có thể khiến Giản Diệc Thừa nói ra những lời như vậy, Sơ Ngữ biết lần này quả thật anh sợ rồi, không kìm lòng được hôn nhẹ lên môi anh, cười nói, "Em biết rồi, nhưng mà anh cũng phải chú ý an toàn, mạng của anh... cũng quan trọng hơn vụ án này nhiều lần!"
Giản Diệc Thừa sờ môi theo bản năng, xúc cảm mềm mại này vẫn còn lưu lại trên môi anh, khiến tâm trạng anh vui như nở hoa.
*******
Cục cảnh sát Giang Thành.
Sau khi Giản Diệc Thừa trở về thì không vội vã báo chuyện buôn ma túy, hiệu thuốc kia mở cũng chẳng phải một hai ngày, không thiếu nửa ngày này.
Trước tiên anh điều tra biển số xe của chiếc xe tải Sơ Ngữ cung cấp, tìm kiếm hướng đi cuối cùng của chiếc xe này. Dựa theo lời giải thích của Sơ Ngữ, người đàn ông mặc áo đen trên xe rất có khả năng là người chuyên cung cấp ma túy cho hiệu thuốc. Hiệu thuốc chỉ là nơi tiêu thụ, còn phải tìm theo người đàn ông áo đen này mới lần đến sào huyệt của bọn chúng được.
Đúng như dự đoán, dọc theo camera giám sát dọc đường, Giản Diệc Thừa tìm theo lộ trình của chiếc xe, cuối cùng phát hiện nó lái vào một nhà máy chế thuốc nhỏ: Công ty trách nhiệm hữu hạn thuốc Khang Nguyên.
Giản Diệc Thừa nhíu mày, trước đó anh cẩn thận là đúng, bởi vì công ty này là của em rể cục trưởng Cố.
Cũng không phải anh nghi ngờ cục trưởng Cố, tuy rằng mới đầu ông ta gây khó dễ cho anh nhưng Giản Diệc Thừa cũng sẽ không vì chút chuyện này mà ác ý hoài nghi người khác. Trên thực tế, cục trưởng Cố là ai, trong lòng anh cũng rất rõ ràng, trước khi đến đây bố cũng đã nói với anh, năng lực của cục trưởng Cố có thể có khiếm khuyết nhưng là người liêm khiết, ngay thẳng vô tư, thậm chí còn hơi thẳng thắn quá, chẳng có tí nào hiểu biết về việc đưa đẩy khéo léo cả.
Thế nên dù Giản Diệc Thừa nhìn thấy xe lái vào công ty Khang Nguyên nhưng anh sẽ không nghi ngờ cục trưởng Cố có liên quan đến chuyện này, cùng lắm là có người muốn dựa vào thế lớn của người khác làm những việc phạm pháp sau lưng họ mà thôi.
Giản Diệc Thừa sửa sang lại tư liệu mình tra được, mang theo kết quả xét nghiệm ma túy đến tìm đội trưởng Lý Trường Phong.
Anh ta vừa trở về sau khi đi học tập trên tỉnh.
Kinh nghiệm nhiều năm làm cảnh sát hình sự khiến Lý Trường Phong lập tức nhận ra đây không phải chỉ là buôn bán ma túy bình thường, mà làm việc có tổ chức, có kế hoạch, phân công rõ ràng, quy trình ngụy trang hoàn mỹ như vậy, rất có khả năng sau lưng bọn chúng là một tổ chức khổng lồ.
Lý Trường Phong lập tức nói, "Tập hợp mọi người, mở cuộc họp."
Sau khi mọi người đến đầy đủ, Giản Diệc Thừa nói lại một lần nữa về tình huống cơ bản của vụ án.
"... Bọn chúng đóng gói ma túy thành viên thuốc con nhộng, bọc bên ngoài là gói thuốc cảm, quang minh chính đại bán ở ngay hiệu thuốc. Tôi đã điều tra tư liệu về hiệu thuốc này rồi, giấy phép kinh doanh, chứng nhận tư cách dược sĩ đều có đầy đủ, những loại thuốc đầu vào cũng hoàn toàn bình thường. Ông chủ hiệu thuốc tên là Diêu Sơn Hà, tâm tư kín đáo, khôn khéo đa nghi, am hiểu về ngụy trang, tất cả các hoạt động giao dịch đều sử dụng tiếng lóng. Mặc dù ngay trước mặt khách hàng bình thường cũng không khiến người khác phát hiện ra."
"Ví dụ như lúc người báo án đến hiệu thuốc lần thứ nhất, đây là đoạn đối thoại của ông chủ với con nghiện. Những lời lẽ rất bình thường, cho dù các anh ở bên cạnh họ cũng có thể phát hiện ra vấn đề sao?”
Anh vừa nói vừa chiếu bản thảo lên trên PowerPoint, trên đó có một đoạn đối thoại:
Khách: "Ông chủ, cho một gói thuốc cảm." (chú thích: Tinh thần người khách uể oải, ngáp liên tục.)
Ông chủ: "Đánh mạt chược suốt đêm hả? Người trẻ tuổi không nên thức đêm quá nhiều."
Khách: "Cuối năm không chơi mạt chược thì làm gì bây giờ?"
Ông chủ: "Kể cả thức suốt đêm cũng phải để ý sức khỏe chứ, cảm rồi chẳng phải mỗi cậu chịu khổ hả?"
Khách: "Bao nhiêu tiền?"
Ông chủ: "Một gói thuốc cảm 3,5 tệ thôi mà, không đáng bao nhiêu, cậu cầm mà uống đi."
Khách: "Phải trả chứ, tôi không mang tiền lẻ, quét mã QR trên WeChat nhé."
Đây là lần đầu tiên Sơ Ngữ vào hiệu thuốc, nghe được đoạn đối thoại của ông chủ và một vị khách trẻ tuổi. Sơ Ngữ nói lại cho Giản Diệc Thừa tất cả chuyện ba lần mình đến hiệu thuốc, một câu ông chủ nói cũng không bỏ qua.
Bởi vì Sơ Ngữ biết trong lúc bọn họ nói chuyện với nhau có thể chứa manh mối quan trọng, ví dụ như khi ông chủ nói, "3,5 tệ" hoặc ngày hôm qua cô nghe được người kia nói: "Thuốc cảm 3,1 tệ, viên thuốc con nhộng 1,8 tệ."
Rất có thể chính là giá cả của những loại ma túy kia. Còn cụ thể là bao nhiêu thì phải đợi cảnh sát phá án.
Cảnh sát phân tích đoạn đối thoại này, nói thẳng là ông chủ kia quá xảo quyệt, dù là ai nghe thấy thì cũng có lí do thoái thác, hơn nữa bộ dạng khách hàng có đặc biệt thì cũng sẽ không có bất kỳ nghi ngờ gì.
"Ảnh đế dân gian là đây chứ đâu, người báo án cũng siêu phết, sao có thể nhìn ra vấn đề được nhỉ?"
Sơ Ngữ cũng không siêu như vậy, lúc đấy cô vẫn chưa nhận ra, chỉ là cùng một nơi tình cờ gặp ba con nghiện, cả ba người lại mua một gói thuốc cảm giống nhau nên cô mới sinh lòng nghi ngờ.
Kỳ lạ là Lâm Lang lại nhận ra, "Ông chủ này nói 3,5 tệ liệu có phải giá của ma túy không? 3,5 tệ? Có phải là 350 tệ không? Giá 1 gram ma túy trên thị trường cũng rơi vào khoảng tầm đấy."
"Thế nhưng bình thường một gói thuốc cảm không phải chỉ có 1 gram chứ? Tôi nhớ hình như là 10 gram mà, nếu bọn chúng tốn hết tâm tư để ngụy trang hoàn mỹ như thế thì sẽ không thể phạm lỗi nhỏ như thế này."
"Vậy là tận 3500 tệ ? Một túi 3500 tệ, sẽ có rất nhiều con nghiện không mua nổi đúng không?"
Lúc này Giản Diệc Thừa lại chiếu một bức ảnh, bên trên chính là: Gói thuốc cảm 3,1 tệ, viên thuốc con nhộng 1,8 tệ.
Lần này mọi người đều hiểu rõ, dưới gói thuốc cảm còn có loại rẻ hơn.
"3,1 tệ và 1,8 tệ là giá cả Diêu Sơn Hà nói, khác với giá bán thật. Tối ngày hôm qua có một người đàn ông mặc áo đen đưa cho hiệu thuốc một thùng "thuốc cảm" và một thùng "viên nhộng Amoxicilin". Đây là manh mối quan trọng người báo án nghe được. Mặt khác, thông qua biển số xe của người đàn ông giao hàng, tôi đã tra được sào huyệt của bọn chúng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.