Chương 57: Mất tích [3]
Giang Nam Hồng Đậu
28/07/2019
Mấy người Lâm Lang đến rất nhanh, xe của bọn họ là một chiếc xe 16 chỗ vô cùng giản dị, không khiến người khác chú ý.
Lâm Lang bước xuống từ trên xe, mở cửa ngồi vào ghế lái phụ bên cạnh Sơ Ngữ, "Thế nào rồi? Người bị hại ở đâu?"
Sơ Ngữ chỉ tay vào ngôi nhà đằng xa, nói, "Ở đó, tôi sợ kinh động đến người bên trong nên không dám tới gần, bây giờ cũng không biết tình huống ở đấy như thế nào rồi. Chỉ biết bên trong có một cô gái bị trói, có khả năng sẽ bị giết vào hôm nay."
Sắc mặt Lâm Lang nghiêm nghị, "Cậu không tới gần là đúng, nhưng sao cậu biết cô ấy có thể bị giết?"
Sơ Ngữ bình tĩnh nói, "Chuyện này nói ra thì dài lắm, tôi sẽ giải thích với cậu sau." Còn sau này là bao giờ thì cô cũng không biết.
"Tôi không chỉ biết hôm nay cô ấy có thể bị giết mà còn biết những người bị hại trước đó bị giam giữ với thời gian khác nhau, nhưng mỗi cô gái đều sẽ bị bắt một thời gian sau đó bị giết chết."
"Không chỉ một người?" Lâm Lang càng thận trọng hơn, "Vậy cậu có biết hung thủ giết người như thế nào không? Hắn xử lý xác chết kiểu gì?"
Sơ Ngữ lắc đầu, "Tôi không biết."
Đây cũng là vụ án rắc rối nhất cô gặp phải, chú chó báo án cũng không nói rõ ràng mọi chuyện đã bất tỉnh rồi, nhưng tình huống lại khá nghiêm trọng nên cô không thể làm gì khác là cứ đến đây trước, nếu không đợi chú chó kia tỉnh lại nói rõ ràng thì có lẽ mọi chuyện đã muộn rồi.
Cũng may chuyến đi này của cô khá thuận lợi, gặp được Tiểu Khôi, nhanh chóng tìm thấy nơi nạn nhân bị bắt.
Chờ chút, có gì đấy không đúng, người mà chú chó báo án nói tới và người Tiểu Khôi bảo là cùng một người sao? Lỡ như có hai vụ án thì làm sao bây giờ?
Sơ Ngữ nghĩ tới đây liền vội vã gọi điện thoại cho Tiêu Vân Sanh, "Alo, A Sanh à, chú chó kia tỉnh chưa?"
"Vẫn chưa đâu chị, bác sĩ đang truyền nước cho nó, nói là nó bị kiệt sức do mất nước."
"Chị biết rồi, nếu nó tỉnh lại thì em gọi điện cho chị ngay nhé."
"Vâng." Dừng một chút Tiêu Vân Sanh lại hỏi, "Chị ơi, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Không sao đâu, không cần lo lắng, em chăm sóc tốt cho nó là được."
"Vâng."
Cúp điện thoại, Sơ Ngữ nhìn thấy Lâm Lang đang đi về phía chiếc xe 16 chỗ, cô suy nghĩ một lúc rồi cũng vội vàng đi theo.
Trên xe ngoại trừ Lâm Lang thì còn có Vương Thành và Tôn Toàn, ba người đang thảo luận nên cứu người bị hại như thế nào. Tôn Toàn thấy Sơ Ngữ đến thì vội vàng dịch chỗ ngồi cho cô.
"Chúng tôi định đi tìm trưởng thôn hỏi thăm về tình hình ngôi nhà kia đã, sau đó sẽ tính tiếp." Bọn họ không hề biết gì về tình huống bên trong, hung thủ có mấy người cũng không biết, nếu tùy tiện xông vào cứu người có thể không thành công, mất cả chì lẫn chài.
Sơ Ngữ gật đầu tán thành, "Đúng là nên cẩn thận một chút, nhưng nhất định phải nhanh, tôi sợ hung thủ đã bắt đầu hành động rồi."
Trong một căn phòng được đóng kín, chính giữa treo một chiếc đèn sáng rực, ánh sáng trắng bệch chiếu xuống khiến cả căn phòng sáng như ban ngày.
Tiết Yến bị trói trên nền xi măng, dưới thân lót một tấm nhựa trong suốt, tay cô ấy bị trói lên đỉnh đầu, hai chân tách ra cố định ở hai bên, tạo thành hình chữ nhân (人).
Hai mắt của cô ấy vẫn bị che lại như cũ, không nhìn thấy bất kỳ đồ vật gì hết, chỉ có thể nghe được tiếng nước "ào ào" bên tai.
Một bàn tay thô ráp cầm chiếc khăn mặt ướt nhẹp, chặm rãi lau sạch mọi ngóc ngách trên người cô, cảm giác lạnh lẽo khiến cô nhanh chóng nổi da gà.
Giọng nói khàn khàn kia còn lẩm bẩm bên tai cô, "Ngoan ngoãn một chút, đừng cử động, phải rửa sạch sẽ mới được..."
Cả người Tiết Yến run rẩy, nỗi hoảng sợ trong lòng ngày càng lớn hơn.
Rốt cuộc bàn tay kia cũng ngừng lại, giọng nói khản đặc mang theo sự thỏa mãn và vui sướng, "Cuối cùng cũng rửa sạch."
Sau đó Tiết Yến cảm nhận thấy một lưỡi dao lạnh lẽo đang đặt trên mặt cô, giống như chỉ cần cô khẽ cử động là lưỡi dao sắc bén ấy sẽ lập tức cứa vào da thịt.
Cô cảm thấy lưỡi dao đang chầm chậm di chuyển xuống phía dưới, Tiết Yến nếm trải được nỗi sợ hãi tột độ trước nay chưa từng xuất hiện trong lòng.
Ai đó hãy cứu tôi với...
*******
"Cậu nói chỗ đó hả? Người ở đấy là Á Ba thôn chúng tôi. Biệt danh của hắn là thế nhưng thật ra hắn không câm, chỉ không thích nói chuyện nên người trong thôn đều gọi hắn là người câm."
"Tên thật á? Tên thật là gì tôi cũng quên rồi, nhiều năm qua không ai gọi, bây giờ đùng một cái không nhớ ra nổi."
"Hắn là người thật thà, cực kỳ hiền lành! Đánh ba cây gậy cũng không ra rắm (1), vợ hắn chạy theo người khác hắn cũng chẳng có phản ứng. Bố mẹ chết sớm nên giờ trong nhà chỉ còn lại mình hắn, hắn mở một nhà máy chế biến xúc xích, tuy nhiên chuyện làm ăn không tốt lắm, buôn bán nhỏ mà, không chết đói là được. Ngược lại nhà có một mình hắn nên cũng không sợ không được ăn no."
(1) Đánh ba cây gậy cũng không ra rắm: Ý chỉ kiểu người trung thực, không thể hiện.
...
Hỏi thăm được tình huống cơ bản từ trưởng thôn xong, trong lòng Lâm Lang đã có suy tính, đang chuẩn bị rời đi thì trưởng thôn tò mò hỏi một câu, "Các cậu tìm hắn có chuyện gì thế?"
Lâm Lang thuận miệng nói, "À không có chuyện gì, định mua xúc xích của hắn nên đi khảo sát một chút thôi."
Vẻ mặt trưởng thôn hơi cứng lại, do dự mãi mới nhắc nhở Lâm Lang, "Vậy cậu phải khảo sát thật kỹ vào, nghe nói hắn làm ruột xúc xích từ thịt lợn chết đấy, còn bị nhiễm bệnh nữa, không sạch sẽ đâu, người trong thôn chúng tôi đều không ăn xúc xích của hắn."
Thì ra là một nhà máy tai tiếng, tuy nhiên điều này đã giúp Lâm Lang nảy ra một ý tưởng.
Sơ Ngữ đi theo xe 16 chỗ, trực tiếp đến cửa nhà Á Ba. Ba người Lâm Lang xuống trước, nói với Sơ Ngữ, "Cậu đừng xuống, nhớ đóng kỹ cửa xe chờ chúng tôi là được."
Sơ Ngữ gật đầu, nhìn theo bóng dáng ba người họ đi gõ cửa.
"Mở cửa! Mở cửa! Đây là Cục An toàn thực phẩm, có người báo cáo anh dùng thịt lợn chết làm xúc xích, chúng tôi phải kiểm tra." Mấy người Lâm Lang khí thế hùng hổ, không giống tới thẩm tra mà giống xã hội đen tới để đòi nợ hơn.
Bọn họ gõ cửa một lúc lâu cũng không có người ra mở, đang chuẩn bị xông vào thì cửa mở ra, bên trong có một người đàn ông trung niên vóc dáng gầy gò, nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Lâm Lang không hề yếu thế trừng mắt lại, "Có người báo cáo anh dùng thịt lợn chết để làm xúc xích, chúng tôi muốn vào kiểm tra một vòng."
Người đàn ông chắn sau cửa, giọng nói khàn khàn chậm rãi vang lên, "Giấy... phép... đâu?"
Ba người Lâm Lang tự dưng nổi hết cả da gà da vịt, người này nói chuyện thật đáng sợ.
Bọn họ đương nhiên không có giấy phép, Lâm Lang liếc Tôn Toàn một cái, Tôn Toàn thò tay vào trong túi, cười nói, "Đương nhiên có giấy phép rồi, anh muốn xem sao?"
Chữ "sao" còn chưa nói xong, Tôn Toàn bỗng nhiên xông lên đè đối phương xuống dưới người, sau đó móc còng tay trong túi ra, "Ồ, giấy phép, muốn nhìn hả?"
Nhìn thấy Tôn Toàn đã chế ngự được Á Ba, hắn ta với dáng người gầy gò có vẻ cũng không định phản kháng nên hai người Lâm Lang và Vương Thành vội vã đi vào trong tìm người bị hại.
Mà ngay lúc này Á Ba đang bị Tôn Toàn chế trụ bỗng nhiên dùng một sức mạnh khổng lồ hất tung Tôn Toàn lên mặt đất, chạy vụt ra bên ngoài.
Hắn vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy xe của Sơ Ngữ, cô bị ánh mắt như rắn độc của hắn dọa, sau đó liền nhìn thấy người kia lao tới hướng này, Sơ Ngữ bị dọa đến nỗi quên cả hít thở.
Tuy nhiên người kia ra sức kéo cửa nhưng không mở được, lúc này Sơ Ngữ mới nhớ là sau khi mấy người Lâm Lang xuống xe cô đã khóa cửa lại cẩn thận rồi.
Người kia thấy không mở được cửa xe, lại dùng ánh mắt lạnh lẽo như rắn độc kia nhìn Sơ Ngữ, sau đó chạy về hướng khác.
Những động tác này được thực hiện chỉ trong nháy mắt, chờ hắn chạy đi rồi, Tôn Toàn đang tức nổ phổi nhanh chóng chạy ra, đuổi theo người kia. Hiển nhiên tốc độ của anh ta không nhanh bằng người kia, đồng thời hắn ỷ vào lợi thế quen thuộc địa hình, trong nháy mắt đã kéo dãn khoảng cách với Tôn Toàn.
Trong nhà Á Ba, sau khi Lâm Lang và Vương Thành cùng tiến vào thì nhìn thấy hai căn phòng ở chính diện và hướng Tây bị mở ra, bên trong bày các loại dụng cụ, Lâm Lang có thể nhận ra đây là máy xay thịt, những lưỡi dao sắc bén kia khiến người ta nhìn mà da đầu tê dại.
Lâm Lang và Vương Thành chia nhau ra tìm. Phòng trong nhà Á Ba không nhiều, ngoại trừ căn phòng để dụng cụ lúc đầu thì cũng chỉ có một phòng ngủ, một nhà bếp, hai người nhanh chóng lục soát nhưng không tìm thấy bất kỳ bóng người nào.
"Lục soát lại lần nữa, có thể có loại phòng như tầng hầm gì đấy."
Rốt cuộc, trong sự tìm kiếm nghiêm túc của mình, bọn họ đã phát hiện ra lối vào tầng hầm ở dưới giường trong phòng ngủ.
Hai người cẩn thận bò vào, bên trong là một màu đen kịt, hai người lấy điện thoại di động bật đèn pin lên, trong ánh sáng le lói chỉ nhìn thấy một bóng người nằm trên mặt đất, ngoài ra không còn người nào khác.
Lâm Lang không cẩn thận đụng phải công tắc điện, ánh sáng đột ngột khiến hai người chói mắt theo bản năng một lúc, chờ thích nghi được rồi thì cuối cùng bọn họ cũng nhìn thấy rõ người nằm trên sàn xi măng.
Là một cô gái trẻ tuổi, cả người trần truồng, tay chân bị trói, mắt bị che kín, miệng cũng bị bịt lại. Nhưng cả người từ trên xuống dưới đều vô cùng sạch sẽ, hơn nữa sự sạch sẽ này còn hơi quái dị. Bởi vì...
Trên đầu cô gái cũng rất sạch sẽ, không còn một sợi tóc nào, còn có một nơi khác cũng được cạo sạch nhưng hai người Lâm Lang không dám nhìn, chỉ lướt qua rồi rời mắt đi.
Tôn Toàn thở hồng hộc dẫn theo Á Ba đã bị còng tay trở về, quần áo đều ướt đẫm mồ hồi, "Mẹ nó, tên này chạy quá nhanh, suýt nữa để hắn trốn thoát rồi! Dáng vẻ này hoàn toàn là có tật giật mình, chắc chắn phạm tội, anh Lâm, các anh có tìm được người không?"
Lâm Lang gật đầu, chỉ vào xe, Tôn Toàn quay đầu nhìn, thấy Sơ Ngữ đang an ủi một cô gái. Anh ta nhìn thấy cái đầu nhẵn bóng của cô ấy còn hơi sửng sốt, "Cứu được một ni cô à?"
Lâm Lang vỗ một cái vào đầu anh ta, nhẹ giọng đáp, "Nói chuyện chú ý một chút, đấy là bị tên này.... mái tóc khỏe mạnh đẹp đẽ của cô ấy bị hắn cạo sạch rồi."
"Vậy tên này quá biến thái rồi." Tôn Toàn gật đầu, "Nhưng mà tại sao hắn lại cạo tóc người ta? Vì đam mê à?"
"Hỏi tôi làm gì? Cậu đi hỏi hắn đi!"
Tôn Toàn quả nhiên đi hỏi Á Ba.
Mặt Á Ba vẫn không hề có tí cảm xúc nào, nghe được câu hỏi của anh ta lại chậm rãi nở một nụ cười, nhưng mà nụ cười này vừa tà ác vừa đáng sợ, giọng nói khàn khàn của hắn khiến người khác nổi da gà, Vương Thành xoa xoa tay, chỉ nghe hắn nói, "Rửa sạch sẽ rồi..."
"Làm xúc xích thôi..." Ba người vừa nghe hắn nói như thế, trong phút chốc cứng đờ người, sống lưng lạnh toát, một lúc lâu sau không nhịn nổi nữa, liên tiếp khom lưng nôn mửa.
Chết tiệt! Những tên tội phạm giết người chặt xác họ cũng gặp rồi, nhưng hôm nay vẫn bị tên này làm cho buồn nôn không thể tả. Lấy thịt người làm xúc xích? Quá biến thái thì không nói, nhưng sao có thể đáng ghét như vậy! Bây giờ bảo sau này bọn họ phải ăn loại thực phẩm này như thế nào đây? Đặc biệt là sáng nay ba người bọn họ đều ăn bánh rán ở cửa sau đơn vị, còn sang mồm gọi thêm hai suất trứng hai suất xúc xích, ôi, ai biết được cái xúc xích kia làm từ thịt lợn chết hay thịt người chứ!
Tiếp tục nôn....
Mẹ nó, không thể ăn được nữa, quá biến thái!
Trong nháy mắt trên sân đều là mùi chua của bãi nôn. Ba người nôn hết đống đồ ăn sáng xong cũng không nói được gì, chỉ dựa tường đứng lên.
Á Ba lại như được khơi gợi sự hứng thú nào đó, một mình tiếp tục độc thoại.
"Bỏ cơ thể trắng nõn tươi mới của các cô ta vào trong máy xay, máu thịt be bét, óc người màu trắng, kể cả lục phủ ngũ tạng... Từng chút từng chút xay nhuyễn, sau đó bỏ gia vị vào, chế thành nhân xúc xích, các anh thích vị gì? Vị cay? Hay ngũ vị hương? Hay vị ngô?" Hắn ta liếm môi, thậm chí Lâm Lang còn nghe được tiếng nuốt nước bọt của hắn, "Đây mới là mỹ vị trần gian..."
"Ọe..."
Lần này ba người nôn ra cả mật, yếu ớt dựa vào tường, không đứng lên nổi.
Á Ba có vẻ vô cùng thích thú, trên mặt hắn hiện lên vẻ thỏa mãn quái lạ, "Mỗi một người tôi đều để lại một ít, các anh muốn nếm thử không? Rán, xào, nướng, luộc đều ngon lắm."
Ọe...
Lâm Lang bước xuống từ trên xe, mở cửa ngồi vào ghế lái phụ bên cạnh Sơ Ngữ, "Thế nào rồi? Người bị hại ở đâu?"
Sơ Ngữ chỉ tay vào ngôi nhà đằng xa, nói, "Ở đó, tôi sợ kinh động đến người bên trong nên không dám tới gần, bây giờ cũng không biết tình huống ở đấy như thế nào rồi. Chỉ biết bên trong có một cô gái bị trói, có khả năng sẽ bị giết vào hôm nay."
Sắc mặt Lâm Lang nghiêm nghị, "Cậu không tới gần là đúng, nhưng sao cậu biết cô ấy có thể bị giết?"
Sơ Ngữ bình tĩnh nói, "Chuyện này nói ra thì dài lắm, tôi sẽ giải thích với cậu sau." Còn sau này là bao giờ thì cô cũng không biết.
"Tôi không chỉ biết hôm nay cô ấy có thể bị giết mà còn biết những người bị hại trước đó bị giam giữ với thời gian khác nhau, nhưng mỗi cô gái đều sẽ bị bắt một thời gian sau đó bị giết chết."
"Không chỉ một người?" Lâm Lang càng thận trọng hơn, "Vậy cậu có biết hung thủ giết người như thế nào không? Hắn xử lý xác chết kiểu gì?"
Sơ Ngữ lắc đầu, "Tôi không biết."
Đây cũng là vụ án rắc rối nhất cô gặp phải, chú chó báo án cũng không nói rõ ràng mọi chuyện đã bất tỉnh rồi, nhưng tình huống lại khá nghiêm trọng nên cô không thể làm gì khác là cứ đến đây trước, nếu không đợi chú chó kia tỉnh lại nói rõ ràng thì có lẽ mọi chuyện đã muộn rồi.
Cũng may chuyến đi này của cô khá thuận lợi, gặp được Tiểu Khôi, nhanh chóng tìm thấy nơi nạn nhân bị bắt.
Chờ chút, có gì đấy không đúng, người mà chú chó báo án nói tới và người Tiểu Khôi bảo là cùng một người sao? Lỡ như có hai vụ án thì làm sao bây giờ?
Sơ Ngữ nghĩ tới đây liền vội vã gọi điện thoại cho Tiêu Vân Sanh, "Alo, A Sanh à, chú chó kia tỉnh chưa?"
"Vẫn chưa đâu chị, bác sĩ đang truyền nước cho nó, nói là nó bị kiệt sức do mất nước."
"Chị biết rồi, nếu nó tỉnh lại thì em gọi điện cho chị ngay nhé."
"Vâng." Dừng một chút Tiêu Vân Sanh lại hỏi, "Chị ơi, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Không sao đâu, không cần lo lắng, em chăm sóc tốt cho nó là được."
"Vâng."
Cúp điện thoại, Sơ Ngữ nhìn thấy Lâm Lang đang đi về phía chiếc xe 16 chỗ, cô suy nghĩ một lúc rồi cũng vội vàng đi theo.
Trên xe ngoại trừ Lâm Lang thì còn có Vương Thành và Tôn Toàn, ba người đang thảo luận nên cứu người bị hại như thế nào. Tôn Toàn thấy Sơ Ngữ đến thì vội vàng dịch chỗ ngồi cho cô.
"Chúng tôi định đi tìm trưởng thôn hỏi thăm về tình hình ngôi nhà kia đã, sau đó sẽ tính tiếp." Bọn họ không hề biết gì về tình huống bên trong, hung thủ có mấy người cũng không biết, nếu tùy tiện xông vào cứu người có thể không thành công, mất cả chì lẫn chài.
Sơ Ngữ gật đầu tán thành, "Đúng là nên cẩn thận một chút, nhưng nhất định phải nhanh, tôi sợ hung thủ đã bắt đầu hành động rồi."
Trong một căn phòng được đóng kín, chính giữa treo một chiếc đèn sáng rực, ánh sáng trắng bệch chiếu xuống khiến cả căn phòng sáng như ban ngày.
Tiết Yến bị trói trên nền xi măng, dưới thân lót một tấm nhựa trong suốt, tay cô ấy bị trói lên đỉnh đầu, hai chân tách ra cố định ở hai bên, tạo thành hình chữ nhân (人).
Hai mắt của cô ấy vẫn bị che lại như cũ, không nhìn thấy bất kỳ đồ vật gì hết, chỉ có thể nghe được tiếng nước "ào ào" bên tai.
Một bàn tay thô ráp cầm chiếc khăn mặt ướt nhẹp, chặm rãi lau sạch mọi ngóc ngách trên người cô, cảm giác lạnh lẽo khiến cô nhanh chóng nổi da gà.
Giọng nói khàn khàn kia còn lẩm bẩm bên tai cô, "Ngoan ngoãn một chút, đừng cử động, phải rửa sạch sẽ mới được..."
Cả người Tiết Yến run rẩy, nỗi hoảng sợ trong lòng ngày càng lớn hơn.
Rốt cuộc bàn tay kia cũng ngừng lại, giọng nói khản đặc mang theo sự thỏa mãn và vui sướng, "Cuối cùng cũng rửa sạch."
Sau đó Tiết Yến cảm nhận thấy một lưỡi dao lạnh lẽo đang đặt trên mặt cô, giống như chỉ cần cô khẽ cử động là lưỡi dao sắc bén ấy sẽ lập tức cứa vào da thịt.
Cô cảm thấy lưỡi dao đang chầm chậm di chuyển xuống phía dưới, Tiết Yến nếm trải được nỗi sợ hãi tột độ trước nay chưa từng xuất hiện trong lòng.
Ai đó hãy cứu tôi với...
*******
"Cậu nói chỗ đó hả? Người ở đấy là Á Ba thôn chúng tôi. Biệt danh của hắn là thế nhưng thật ra hắn không câm, chỉ không thích nói chuyện nên người trong thôn đều gọi hắn là người câm."
"Tên thật á? Tên thật là gì tôi cũng quên rồi, nhiều năm qua không ai gọi, bây giờ đùng một cái không nhớ ra nổi."
"Hắn là người thật thà, cực kỳ hiền lành! Đánh ba cây gậy cũng không ra rắm (1), vợ hắn chạy theo người khác hắn cũng chẳng có phản ứng. Bố mẹ chết sớm nên giờ trong nhà chỉ còn lại mình hắn, hắn mở một nhà máy chế biến xúc xích, tuy nhiên chuyện làm ăn không tốt lắm, buôn bán nhỏ mà, không chết đói là được. Ngược lại nhà có một mình hắn nên cũng không sợ không được ăn no."
(1) Đánh ba cây gậy cũng không ra rắm: Ý chỉ kiểu người trung thực, không thể hiện.
...
Hỏi thăm được tình huống cơ bản từ trưởng thôn xong, trong lòng Lâm Lang đã có suy tính, đang chuẩn bị rời đi thì trưởng thôn tò mò hỏi một câu, "Các cậu tìm hắn có chuyện gì thế?"
Lâm Lang thuận miệng nói, "À không có chuyện gì, định mua xúc xích của hắn nên đi khảo sát một chút thôi."
Vẻ mặt trưởng thôn hơi cứng lại, do dự mãi mới nhắc nhở Lâm Lang, "Vậy cậu phải khảo sát thật kỹ vào, nghe nói hắn làm ruột xúc xích từ thịt lợn chết đấy, còn bị nhiễm bệnh nữa, không sạch sẽ đâu, người trong thôn chúng tôi đều không ăn xúc xích của hắn."
Thì ra là một nhà máy tai tiếng, tuy nhiên điều này đã giúp Lâm Lang nảy ra một ý tưởng.
Sơ Ngữ đi theo xe 16 chỗ, trực tiếp đến cửa nhà Á Ba. Ba người Lâm Lang xuống trước, nói với Sơ Ngữ, "Cậu đừng xuống, nhớ đóng kỹ cửa xe chờ chúng tôi là được."
Sơ Ngữ gật đầu, nhìn theo bóng dáng ba người họ đi gõ cửa.
"Mở cửa! Mở cửa! Đây là Cục An toàn thực phẩm, có người báo cáo anh dùng thịt lợn chết làm xúc xích, chúng tôi phải kiểm tra." Mấy người Lâm Lang khí thế hùng hổ, không giống tới thẩm tra mà giống xã hội đen tới để đòi nợ hơn.
Bọn họ gõ cửa một lúc lâu cũng không có người ra mở, đang chuẩn bị xông vào thì cửa mở ra, bên trong có một người đàn ông trung niên vóc dáng gầy gò, nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Lâm Lang không hề yếu thế trừng mắt lại, "Có người báo cáo anh dùng thịt lợn chết để làm xúc xích, chúng tôi muốn vào kiểm tra một vòng."
Người đàn ông chắn sau cửa, giọng nói khàn khàn chậm rãi vang lên, "Giấy... phép... đâu?"
Ba người Lâm Lang tự dưng nổi hết cả da gà da vịt, người này nói chuyện thật đáng sợ.
Bọn họ đương nhiên không có giấy phép, Lâm Lang liếc Tôn Toàn một cái, Tôn Toàn thò tay vào trong túi, cười nói, "Đương nhiên có giấy phép rồi, anh muốn xem sao?"
Chữ "sao" còn chưa nói xong, Tôn Toàn bỗng nhiên xông lên đè đối phương xuống dưới người, sau đó móc còng tay trong túi ra, "Ồ, giấy phép, muốn nhìn hả?"
Nhìn thấy Tôn Toàn đã chế ngự được Á Ba, hắn ta với dáng người gầy gò có vẻ cũng không định phản kháng nên hai người Lâm Lang và Vương Thành vội vã đi vào trong tìm người bị hại.
Mà ngay lúc này Á Ba đang bị Tôn Toàn chế trụ bỗng nhiên dùng một sức mạnh khổng lồ hất tung Tôn Toàn lên mặt đất, chạy vụt ra bên ngoài.
Hắn vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy xe của Sơ Ngữ, cô bị ánh mắt như rắn độc của hắn dọa, sau đó liền nhìn thấy người kia lao tới hướng này, Sơ Ngữ bị dọa đến nỗi quên cả hít thở.
Tuy nhiên người kia ra sức kéo cửa nhưng không mở được, lúc này Sơ Ngữ mới nhớ là sau khi mấy người Lâm Lang xuống xe cô đã khóa cửa lại cẩn thận rồi.
Người kia thấy không mở được cửa xe, lại dùng ánh mắt lạnh lẽo như rắn độc kia nhìn Sơ Ngữ, sau đó chạy về hướng khác.
Những động tác này được thực hiện chỉ trong nháy mắt, chờ hắn chạy đi rồi, Tôn Toàn đang tức nổ phổi nhanh chóng chạy ra, đuổi theo người kia. Hiển nhiên tốc độ của anh ta không nhanh bằng người kia, đồng thời hắn ỷ vào lợi thế quen thuộc địa hình, trong nháy mắt đã kéo dãn khoảng cách với Tôn Toàn.
Trong nhà Á Ba, sau khi Lâm Lang và Vương Thành cùng tiến vào thì nhìn thấy hai căn phòng ở chính diện và hướng Tây bị mở ra, bên trong bày các loại dụng cụ, Lâm Lang có thể nhận ra đây là máy xay thịt, những lưỡi dao sắc bén kia khiến người ta nhìn mà da đầu tê dại.
Lâm Lang và Vương Thành chia nhau ra tìm. Phòng trong nhà Á Ba không nhiều, ngoại trừ căn phòng để dụng cụ lúc đầu thì cũng chỉ có một phòng ngủ, một nhà bếp, hai người nhanh chóng lục soát nhưng không tìm thấy bất kỳ bóng người nào.
"Lục soát lại lần nữa, có thể có loại phòng như tầng hầm gì đấy."
Rốt cuộc, trong sự tìm kiếm nghiêm túc của mình, bọn họ đã phát hiện ra lối vào tầng hầm ở dưới giường trong phòng ngủ.
Hai người cẩn thận bò vào, bên trong là một màu đen kịt, hai người lấy điện thoại di động bật đèn pin lên, trong ánh sáng le lói chỉ nhìn thấy một bóng người nằm trên mặt đất, ngoài ra không còn người nào khác.
Lâm Lang không cẩn thận đụng phải công tắc điện, ánh sáng đột ngột khiến hai người chói mắt theo bản năng một lúc, chờ thích nghi được rồi thì cuối cùng bọn họ cũng nhìn thấy rõ người nằm trên sàn xi măng.
Là một cô gái trẻ tuổi, cả người trần truồng, tay chân bị trói, mắt bị che kín, miệng cũng bị bịt lại. Nhưng cả người từ trên xuống dưới đều vô cùng sạch sẽ, hơn nữa sự sạch sẽ này còn hơi quái dị. Bởi vì...
Trên đầu cô gái cũng rất sạch sẽ, không còn một sợi tóc nào, còn có một nơi khác cũng được cạo sạch nhưng hai người Lâm Lang không dám nhìn, chỉ lướt qua rồi rời mắt đi.
Tôn Toàn thở hồng hộc dẫn theo Á Ba đã bị còng tay trở về, quần áo đều ướt đẫm mồ hồi, "Mẹ nó, tên này chạy quá nhanh, suýt nữa để hắn trốn thoát rồi! Dáng vẻ này hoàn toàn là có tật giật mình, chắc chắn phạm tội, anh Lâm, các anh có tìm được người không?"
Lâm Lang gật đầu, chỉ vào xe, Tôn Toàn quay đầu nhìn, thấy Sơ Ngữ đang an ủi một cô gái. Anh ta nhìn thấy cái đầu nhẵn bóng của cô ấy còn hơi sửng sốt, "Cứu được một ni cô à?"
Lâm Lang vỗ một cái vào đầu anh ta, nhẹ giọng đáp, "Nói chuyện chú ý một chút, đấy là bị tên này.... mái tóc khỏe mạnh đẹp đẽ của cô ấy bị hắn cạo sạch rồi."
"Vậy tên này quá biến thái rồi." Tôn Toàn gật đầu, "Nhưng mà tại sao hắn lại cạo tóc người ta? Vì đam mê à?"
"Hỏi tôi làm gì? Cậu đi hỏi hắn đi!"
Tôn Toàn quả nhiên đi hỏi Á Ba.
Mặt Á Ba vẫn không hề có tí cảm xúc nào, nghe được câu hỏi của anh ta lại chậm rãi nở một nụ cười, nhưng mà nụ cười này vừa tà ác vừa đáng sợ, giọng nói khàn khàn của hắn khiến người khác nổi da gà, Vương Thành xoa xoa tay, chỉ nghe hắn nói, "Rửa sạch sẽ rồi..."
"Làm xúc xích thôi..." Ba người vừa nghe hắn nói như thế, trong phút chốc cứng đờ người, sống lưng lạnh toát, một lúc lâu sau không nhịn nổi nữa, liên tiếp khom lưng nôn mửa.
Chết tiệt! Những tên tội phạm giết người chặt xác họ cũng gặp rồi, nhưng hôm nay vẫn bị tên này làm cho buồn nôn không thể tả. Lấy thịt người làm xúc xích? Quá biến thái thì không nói, nhưng sao có thể đáng ghét như vậy! Bây giờ bảo sau này bọn họ phải ăn loại thực phẩm này như thế nào đây? Đặc biệt là sáng nay ba người bọn họ đều ăn bánh rán ở cửa sau đơn vị, còn sang mồm gọi thêm hai suất trứng hai suất xúc xích, ôi, ai biết được cái xúc xích kia làm từ thịt lợn chết hay thịt người chứ!
Tiếp tục nôn....
Mẹ nó, không thể ăn được nữa, quá biến thái!
Trong nháy mắt trên sân đều là mùi chua của bãi nôn. Ba người nôn hết đống đồ ăn sáng xong cũng không nói được gì, chỉ dựa tường đứng lên.
Á Ba lại như được khơi gợi sự hứng thú nào đó, một mình tiếp tục độc thoại.
"Bỏ cơ thể trắng nõn tươi mới của các cô ta vào trong máy xay, máu thịt be bét, óc người màu trắng, kể cả lục phủ ngũ tạng... Từng chút từng chút xay nhuyễn, sau đó bỏ gia vị vào, chế thành nhân xúc xích, các anh thích vị gì? Vị cay? Hay ngũ vị hương? Hay vị ngô?" Hắn ta liếm môi, thậm chí Lâm Lang còn nghe được tiếng nuốt nước bọt của hắn, "Đây mới là mỹ vị trần gian..."
"Ọe..."
Lần này ba người nôn ra cả mật, yếu ớt dựa vào tường, không đứng lên nổi.
Á Ba có vẻ vô cùng thích thú, trên mặt hắn hiện lên vẻ thỏa mãn quái lạ, "Mỗi một người tôi đều để lại một ít, các anh muốn nếm thử không? Rán, xào, nướng, luộc đều ngon lắm."
Ọe...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.