Chương 21: Mèo garfield 2
Giang Nam Hồng Đậu
08/06/2019
*Xẻng xúc phân của chương trước là con sen, chủ của mèo đấy mn. Mình nhầm lẫn đôi chút, mong mn thông cảm!
Con mèo bị chủ nhân ngoại tình vứt bỏ tên là Cà Phê, sau khi nó nói tên Sơ Ngữ liền biết tại sao mình có cảm giác quen thuộc với nó.
Cà Phê là một con mèo minh tinh. Nói chính xác hơn nó là mèo của một người nổi tiếng —— nữ minh tinh đang ăn khách Quý Phi Yên.
Quý Phi Yên thường xuyên đăng hình nó lên Weibo, Sơ Ngữ cũng từng thấy qua. Chắc là vì cô gặp rất nhiều mèo trên Weibo nên mới không nhận ra nó là mèo của Quý Yên Phi.
Dù sao cuộc sống của đại minh tinh và của cô cách nhau quá xa, Sơ Ngữ không bao giờ nghĩ tới mèo của người ta sẽ đột nhiên chạy đến tiệm của mình.
Nhưng mà sao lại là Quý Phi Yên? Sơ Ngữ lắc đầu một cái, Quý Phi Yên xuất đạo hơn mười năm, cho tới bây giờ chưa từng có bất kỳ scandal nào, mặc dù có phóng viên thường hay chụp hình đăng bài lung tung nhưng cô ấy cũng sẽ lập tức thanh minh. Quý Phi Yên chắc hẳn là nữ minh tinh trong làng giải trí có ít scandal nhất.
Cho nên Cà Phê nói ngoại tình chắc ý là chủ có bạn trai phản bội nó? Tính chiếm hữu của loài mèo rất mạnh, giống như Tiểu Quai vậy, tình yêu của nó với Thẩm Tinh là loại muốn chiếm làm của riêng. Cô ấy có bạn trai nó liền cảm thấy như bị phản bội. Cà phê bây giờ chắc cũng như vậy.
Nhưng mà Cà Phê cũng là con mèo kiêu ngạo, sau khi nghe cô giải thích việc chủ nhân của nó có bạn trai là bình thường thì không chịu, lập tức tức giận chạy ra ngoài, gọi thế nào cũng không quay đầu lại.
Nghĩ lại thì nó đã mò được tới đây vậy chắc nhà cũng cách không xa, Cà Phê có thể tự mình về nhà được chứ?
Mặc dù cô cũng không biết Quý Phi Yên tại sao đột nhiên xuất hiện ở Giang Thành.
Buổi tối, Giản Diệc Thừa mời Sơ Ngữ đi ăn cơm, nói ý định của cục cảnh sát với Nhị Lang Thần.
"Ý của cục là đem Nhị Lang Thần về làm chó cảnh sát, dù sao trên đời này ít có con chó nào thông minh như nó."
Ánh mắt Sơ Ngữ lóe lóe, Nhị lang thần cũng coi là thông minh nhưng không phải thành tinh như bọn họ nghĩ. Nó chỉ làm theo những chỉ thị của cô, nếu cô không ra lệnh thì nó cũng đâu có khác gì loài chó bình thường. Đội cảnh sát kỳ vọng nó quá cao, đến lúc phát hiện nó không khôn khéo như bọn họ nghĩ, có khi nào trong cơn tức giận đem nó đi... Hầm?
Sơ Ngữ bị suy nghĩ của mình làm hết hồn, cô uống một hớp nước sau đó làm như tùy ý nói, "Để Nhị Lang Thần gia nhập vào đội chó? Tớ cảm thấy không được. Tớ là chủ của nó, tình huống của nó tớ là người rõ nhất, nó cũng không thông minh như cảnh sát nghĩ đâu. Những chuyện nó đã làm kia đều là kết quả huấn luyện lâu dài, nhưng Nhị lang Thần chỉ nghe tớ ra lệnh, đổi người thì không thể thực hiện được."
"Ừ." Giản Diệc Thừa gật đầu một cái, "Tớ cũng nghĩ như vậy, cho Nhị Lang Thần vào đội chó còn không bằng nhờ cậu giúp cảnh sát huấn luyện chó, tớ cảm thấy cậu rất có thiên phú trong lĩnh vực nói chuyện với chó."
"E hèm". Hớp nước thiếu chút nữa phun ra ngoài, cô định nói "Làm sao cậu biết?", may mà kịp thời thu lại, cuối cùng bật thốt ra, "Cậu... Cậu nói với bọn họ vậy hả?"
Ôi trời! Sơ Ngữ còn cho là mình giấu rất kỹ, không ngờ đã bị anh nhìn ra! Đúng là không thể nói bậy trước mặt trinh sát!
Cũng may người bình thường sẽ không nghĩ đến những phương diện khác, chỉ có anh mới nghĩ như vậy, cảm thấy cô có khả năng thiên phú đối với việc nói chuyện với động vật. Dù sao cô là bác sĩ tâm lý của thú cưng mà, đặc biệt nghiên cứu lĩnh vực này, đúng, chính là như vậy.
Giản Diệc Thừa cầm khăn giấy đưa cho cô, tay lại bận bịu rót một ly nước, sau đó lắc đầu nói, "Không có, tớ phải hỏi ý kiến cậu trước."
Sơ Ngữ thở phào nhẹ nhõm, như vậy cũng tốt, cô cũng không muốn đi làm chuyện huấn luyện chó cảnh sát gì đó, phương pháp huấn luyện của cô khác với người bình thường, cũng không thể sau khi huấn luyện chỉ có mình cô mới sai bảo tụi nó được. Mỗi người đều có chuyên môn, cô chỉ cần làm tốt việc huấn luyện thú cưng của mình là được rồi.
Suy nghĩ một chút, Sơ Ngữ nói, "Nếu như cảnh sát cần giúp gì thì cứ gọi tớ tới, nhưng còn việc huấn luyện chó thì tớ không làm được. Dù sao tớ không có kỹ năng cơ bản, sợ rằng kết quả huấn luyện không như mong muốn của cảnh sát các cậu."
Giản Diệc Thừa gật đầu một cái, "Ừ, tớ hiểu ý cậu." Cuối cùng anh lại nói thêm một câu, "Cậu không cần áp lực, việc của cậu chỉ có tớ biết, tớ sẽ không nói với ai cả."
Anh có thể nhìn ra, cô không hy vọng người khác biết mình có loại năng lực này.
Sơ Ngữ cảm kích cười một tiếng, "Cám ơn cậu."
Coi như là anh đã giúp bảo vệ bí mật, Sơ Ngữ nói một câu, "Lần tới mà cậu gặp phải vụ án có động vật ở đó thì có thể nhờ tớ hỗ trợ. Mặc dù thông tin từ động vật không thể làm bằng chứng nhưng tớ có thể cung cấp cho cậu một ít đầu mối."
Giản Diệc Thừa gật đầu một cái nói, "Được."
Cơm nước xong, Giản Diệc Thừa theo lệ thường đưa cô về nhà. Trên đường trở về có đi ngang qua cửa tiệm, Sơ Ngữ liếc thấy trước cửa có một thân ảnh màu trắng, cô nóng nảy vội vàng nói, "Dừng xe!"
Giản Diệc Thừa không biết có chuyện gì xảy ra nhưng vẫn nghe lời ngừng xe ở ven đường.
Sơ Ngữ nhanh chóng mở xuống xe chạy đi. Giản Diệc Thừa cũng chạy theo phía sau cô.
Cà Phê nóng nảy vạn phần cào cửa, thê lương kêu, "Mở cửa! Mở cửa! Bà chủ mau mở cửa! Cứu mạng a!"
Sơ Ngữ vừa nghe tiếng cứu mạng liền khẩn trương, "Sao vậy Cà Phê, xảy ra chuyện gì?"
Cà Phê nghe được giọng của cô thì ngạc nhiên mừng rỡ quay đầu, "Ô ô, chị đi đâu vậy, meo kêu nửa ngày cũng không tìm được chị!"
Sơ Ngữ ôm nó vào lòng, an ủi, "Đừng khóc đừng khóc, em nói đi, xảy ra chuyện gì vậy?"
"Ô ô, chủ nhân của meo sắp chết, chảy thật là nhiều máu, thật là nhiều máu..."
Sơ Ngữ hoảng hồn, vội hỏi, "Ở đâu? Mau dẫn chị tới đó!"
Giản Diệc Thừa nghe cô nói thì kinh ngạc, "Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?" Anh nhìn Sơ Ngữ và con mèo một hỏi một đáp, mặc dù nghe không hiểu tiếng mèo nhưng trực giác cảm thấy có thể Sơ Ngữ hiểu. Xem ra, cô thật sự giỏi ngôn ngữ động vật, thậm chí đạt tới trình độ có thể trao đổi.
Sơ Ngữ cũng không che giấu trước mặt anh nữa, nói thẳng, "Chủ nhân của nó có thể đang xảy ra chuyện, chúng ta cần đi xem thử."
Giản Diệc Thừa vừa nghe lập tức nghiêm túc nói, "Được, tớ đi lái xe."
Hai người được Cà Phê chỉ đường đi đến một khu biệt thự. Theo Cà Phê nói, đây là nơi chủ nhân nó ở.
Sơ Ngữ cảm thấy kỳ quái, chủ nhân của nó không phải là Quý Phi Yên sao? Cô ấy cũng không phải là người Giang Thành vậy tại sao lại mua biệt thự ở chỗ này?
Nhưng mà cái tiểu khu này nghiêm thật, Giản Diệc Thừa xuất trình thẻ cảnh sát ra bảo vệ mới cho bọn họ vào, vậy mà họ vẫn còn cử quản lý đi theo thuyết phục hai người trở về.
"Cảnh sát, trị an ở tiểu khu của chúng tôi rất tốt, đi cả Giang Thành cũng không tìm được tiểu khu nào có trị an tốt hơn ở đây đâu. Nhân viên an ninh tuần tra 24/24, làm sao có thể xảy ra chuyện chứ?"
Giản Diệc Thừa nghiêm túc nói, "Chúng tôi nhận được tin báo án nên mới tới, mong các anh đồng ý phối hợp."
Quản lý thấy anh nói chắc chắn nên cũng miễn cưỡng tin tưởng, "Vậy cũng tốt, nhưng mà tôi nói trước, anh không thể lục soát nhà người khác đâu nếu không chủ nhà sẽ kiện chúng tôi đấy." Người trong cái tiểu khu này không giàu thì sang, ngay cả đại minh tinh cũng có, bị khiếu nại chắc chắn ông ta sẽ mất chén cơm. Hai người này tới cũng không nói muốn tìm nhà nào, mặt nghiêm trọng đi vào trong. Còn có người nữ ôm con mèo, đi theo phía sau là hai con chó, một con trong đó còn đèo trên người mình thêm con mèo nữa, dáng vẻ này mà tới phá án gì? Đưa tình nhân đi dạo với mèo và chó thì đúng hơn!
Đi theo chỉ dẫn của Cà Phê tới trước biệt thự số 9, vừa định đẩy vào thì quản lý lập tức nóng nảy, "Nhà này không được, không thể đi vào."
Giản Diệc Thừa trầm mặt hỏi, "Tại sao không được vào?"
"Ây da anh đừng hỏi, dù sao cũng không được." Chỗ này là nhà của đại minh tinh, lúc đầu đã thương lượng rồi, không được cho bất cứ ai vào. Ai biết hai người này là người xấu hay là phóng viên. Nếu ông tùy tiện cho người ta vào, chủ nhà trách tội xuống là ông có thể thôi việc luôn.
Thật là, hai người này cũng không giống như đang phá án, giống ngụy trang tới gần minh tinh hơn!
Sơ Ngữ có chút nóng nảy, "Nhưng mà bên trong thật sự có người xảy ra chuyện, ông để cho chúng tôi vào xem chút đi!"
"Không được, đây là cam kết của chúng tôi với chủ nhà, không có sự đồng ý của chủ nhà, chúng tôi không thể cho hai người vào." Quản lý giữ vững đạo đức nghề nghiệp, ngay cả thẻ cảnh sát cũng không có tác dụng.
Sơ Ngữ còn định nói nữa thì Giản Diệc Thừa không biết đã dùng cái gì mở khóa bước vào. Cô vội vàng đi theo sau lưng anh, vừa chạy vào vừa nói, "Chúng tôi biết đây là chức trách của anh nhưng chuyện mạng người quan trọng hơn, xin lỗi, nếu xảy ra chuyện gì chúng tôi thay anh chịu trách nhiệm!"
Quản lý tức giận không ngừng trợn mắt, nhưng người đã bước vào, ông có tức nữa cũng vô ích, cuối cùng đành theo hai người đi vào. Lỡ mà hai người này là tên lừa gạt, ông cũng có thể bảo vệ cho chủ nhà an toàn.
Giản Diệc Thừa vừa đẩy cửa biệt thự đã nghe mùi máu tanh, anh lập tức cau mày, sợ là xảy ra án mạng nữa.
Sơ Ngữ được Cà Phê nhắc nhở, vội vàng nói, "Ở lầu hai!"
Giản Diệc Thừa sải bước xông lên, theo mùi máu tanh đi đến phòng ngủ lầu hai.
Trong phòng, một người phụ nữ nằm trên đất, dưới người chảy ra một mảng lớn vết máu.
Sơ Ngữ bước vào, Giản Diệc Thừa đã chắn trước mặt cô, "Đừng nhìn." Lui ra cửa, anh nói, "Vẫn còn hô hấp."
Sơ Ngữ thở phào nhẹ nhõm, Giản Diệc Thừa lập tức nhìn về phía quản lý, "Người còn sống, ông mau đưa cô ấy đi bệnh viện, liên lạc với người thân nữa."
Quản lý giật mình, "Xảy ra chuyện thật à?" Không đợi Giản Diệc Thừa trả lời đã vội vàng chạy đến phòng ngủ nhìn một cái, thật có người đang nằm trong vũng máu. Quản lý sợ đến nỗi chân cũng mềm nhũn, bận bịu gọi điện thoại kêu xe cứu thương.
Giản Diệc Thừa nói với Sơ Ngữ, "Trên người vết máu chảy khá nhiều, trên đầu có cục sưng, chăc là do ngã xuống đập đầu, còn có, máu chảy là do sinh non gây ra."
"Sinh non?" Sơ Ngữ giật mình, chưa bao giờ nghe nói Quý Phi Yên mang thai cả? "Người bên trong đó là Quý Phi Yên đúng không?"
Người không bao giờ chú ý tới làng giải trí Giản Diệc Thừa, nghi ngờ hỏi, "Quý Phi Yên là ai?"
Sơ Ngữ: "..."
Cũng may có Cà Phê trả lời cô, "Đúng vậy, chủ nhân em là Yên Yên, bà chủ chị giúp chị ấy đi, đừng để mọi người nhận ra. Nếu không người khác biết chị ấy chưa lập gia đình mà đã sinh non nhất định sẽ mắng chị ấy tơi tả!"
Sơ Ngữ: "..."
Em cũng biết nhiều thật!
Con mèo bị chủ nhân ngoại tình vứt bỏ tên là Cà Phê, sau khi nó nói tên Sơ Ngữ liền biết tại sao mình có cảm giác quen thuộc với nó.
Cà Phê là một con mèo minh tinh. Nói chính xác hơn nó là mèo của một người nổi tiếng —— nữ minh tinh đang ăn khách Quý Phi Yên.
Quý Phi Yên thường xuyên đăng hình nó lên Weibo, Sơ Ngữ cũng từng thấy qua. Chắc là vì cô gặp rất nhiều mèo trên Weibo nên mới không nhận ra nó là mèo của Quý Yên Phi.
Dù sao cuộc sống của đại minh tinh và của cô cách nhau quá xa, Sơ Ngữ không bao giờ nghĩ tới mèo của người ta sẽ đột nhiên chạy đến tiệm của mình.
Nhưng mà sao lại là Quý Phi Yên? Sơ Ngữ lắc đầu một cái, Quý Phi Yên xuất đạo hơn mười năm, cho tới bây giờ chưa từng có bất kỳ scandal nào, mặc dù có phóng viên thường hay chụp hình đăng bài lung tung nhưng cô ấy cũng sẽ lập tức thanh minh. Quý Phi Yên chắc hẳn là nữ minh tinh trong làng giải trí có ít scandal nhất.
Cho nên Cà Phê nói ngoại tình chắc ý là chủ có bạn trai phản bội nó? Tính chiếm hữu của loài mèo rất mạnh, giống như Tiểu Quai vậy, tình yêu của nó với Thẩm Tinh là loại muốn chiếm làm của riêng. Cô ấy có bạn trai nó liền cảm thấy như bị phản bội. Cà phê bây giờ chắc cũng như vậy.
Nhưng mà Cà Phê cũng là con mèo kiêu ngạo, sau khi nghe cô giải thích việc chủ nhân của nó có bạn trai là bình thường thì không chịu, lập tức tức giận chạy ra ngoài, gọi thế nào cũng không quay đầu lại.
Nghĩ lại thì nó đã mò được tới đây vậy chắc nhà cũng cách không xa, Cà Phê có thể tự mình về nhà được chứ?
Mặc dù cô cũng không biết Quý Phi Yên tại sao đột nhiên xuất hiện ở Giang Thành.
Buổi tối, Giản Diệc Thừa mời Sơ Ngữ đi ăn cơm, nói ý định của cục cảnh sát với Nhị Lang Thần.
"Ý của cục là đem Nhị Lang Thần về làm chó cảnh sát, dù sao trên đời này ít có con chó nào thông minh như nó."
Ánh mắt Sơ Ngữ lóe lóe, Nhị lang thần cũng coi là thông minh nhưng không phải thành tinh như bọn họ nghĩ. Nó chỉ làm theo những chỉ thị của cô, nếu cô không ra lệnh thì nó cũng đâu có khác gì loài chó bình thường. Đội cảnh sát kỳ vọng nó quá cao, đến lúc phát hiện nó không khôn khéo như bọn họ nghĩ, có khi nào trong cơn tức giận đem nó đi... Hầm?
Sơ Ngữ bị suy nghĩ của mình làm hết hồn, cô uống một hớp nước sau đó làm như tùy ý nói, "Để Nhị Lang Thần gia nhập vào đội chó? Tớ cảm thấy không được. Tớ là chủ của nó, tình huống của nó tớ là người rõ nhất, nó cũng không thông minh như cảnh sát nghĩ đâu. Những chuyện nó đã làm kia đều là kết quả huấn luyện lâu dài, nhưng Nhị lang Thần chỉ nghe tớ ra lệnh, đổi người thì không thể thực hiện được."
"Ừ." Giản Diệc Thừa gật đầu một cái, "Tớ cũng nghĩ như vậy, cho Nhị Lang Thần vào đội chó còn không bằng nhờ cậu giúp cảnh sát huấn luyện chó, tớ cảm thấy cậu rất có thiên phú trong lĩnh vực nói chuyện với chó."
"E hèm". Hớp nước thiếu chút nữa phun ra ngoài, cô định nói "Làm sao cậu biết?", may mà kịp thời thu lại, cuối cùng bật thốt ra, "Cậu... Cậu nói với bọn họ vậy hả?"
Ôi trời! Sơ Ngữ còn cho là mình giấu rất kỹ, không ngờ đã bị anh nhìn ra! Đúng là không thể nói bậy trước mặt trinh sát!
Cũng may người bình thường sẽ không nghĩ đến những phương diện khác, chỉ có anh mới nghĩ như vậy, cảm thấy cô có khả năng thiên phú đối với việc nói chuyện với động vật. Dù sao cô là bác sĩ tâm lý của thú cưng mà, đặc biệt nghiên cứu lĩnh vực này, đúng, chính là như vậy.
Giản Diệc Thừa cầm khăn giấy đưa cho cô, tay lại bận bịu rót một ly nước, sau đó lắc đầu nói, "Không có, tớ phải hỏi ý kiến cậu trước."
Sơ Ngữ thở phào nhẹ nhõm, như vậy cũng tốt, cô cũng không muốn đi làm chuyện huấn luyện chó cảnh sát gì đó, phương pháp huấn luyện của cô khác với người bình thường, cũng không thể sau khi huấn luyện chỉ có mình cô mới sai bảo tụi nó được. Mỗi người đều có chuyên môn, cô chỉ cần làm tốt việc huấn luyện thú cưng của mình là được rồi.
Suy nghĩ một chút, Sơ Ngữ nói, "Nếu như cảnh sát cần giúp gì thì cứ gọi tớ tới, nhưng còn việc huấn luyện chó thì tớ không làm được. Dù sao tớ không có kỹ năng cơ bản, sợ rằng kết quả huấn luyện không như mong muốn của cảnh sát các cậu."
Giản Diệc Thừa gật đầu một cái, "Ừ, tớ hiểu ý cậu." Cuối cùng anh lại nói thêm một câu, "Cậu không cần áp lực, việc của cậu chỉ có tớ biết, tớ sẽ không nói với ai cả."
Anh có thể nhìn ra, cô không hy vọng người khác biết mình có loại năng lực này.
Sơ Ngữ cảm kích cười một tiếng, "Cám ơn cậu."
Coi như là anh đã giúp bảo vệ bí mật, Sơ Ngữ nói một câu, "Lần tới mà cậu gặp phải vụ án có động vật ở đó thì có thể nhờ tớ hỗ trợ. Mặc dù thông tin từ động vật không thể làm bằng chứng nhưng tớ có thể cung cấp cho cậu một ít đầu mối."
Giản Diệc Thừa gật đầu một cái nói, "Được."
Cơm nước xong, Giản Diệc Thừa theo lệ thường đưa cô về nhà. Trên đường trở về có đi ngang qua cửa tiệm, Sơ Ngữ liếc thấy trước cửa có một thân ảnh màu trắng, cô nóng nảy vội vàng nói, "Dừng xe!"
Giản Diệc Thừa không biết có chuyện gì xảy ra nhưng vẫn nghe lời ngừng xe ở ven đường.
Sơ Ngữ nhanh chóng mở xuống xe chạy đi. Giản Diệc Thừa cũng chạy theo phía sau cô.
Cà Phê nóng nảy vạn phần cào cửa, thê lương kêu, "Mở cửa! Mở cửa! Bà chủ mau mở cửa! Cứu mạng a!"
Sơ Ngữ vừa nghe tiếng cứu mạng liền khẩn trương, "Sao vậy Cà Phê, xảy ra chuyện gì?"
Cà Phê nghe được giọng của cô thì ngạc nhiên mừng rỡ quay đầu, "Ô ô, chị đi đâu vậy, meo kêu nửa ngày cũng không tìm được chị!"
Sơ Ngữ ôm nó vào lòng, an ủi, "Đừng khóc đừng khóc, em nói đi, xảy ra chuyện gì vậy?"
"Ô ô, chủ nhân của meo sắp chết, chảy thật là nhiều máu, thật là nhiều máu..."
Sơ Ngữ hoảng hồn, vội hỏi, "Ở đâu? Mau dẫn chị tới đó!"
Giản Diệc Thừa nghe cô nói thì kinh ngạc, "Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?" Anh nhìn Sơ Ngữ và con mèo một hỏi một đáp, mặc dù nghe không hiểu tiếng mèo nhưng trực giác cảm thấy có thể Sơ Ngữ hiểu. Xem ra, cô thật sự giỏi ngôn ngữ động vật, thậm chí đạt tới trình độ có thể trao đổi.
Sơ Ngữ cũng không che giấu trước mặt anh nữa, nói thẳng, "Chủ nhân của nó có thể đang xảy ra chuyện, chúng ta cần đi xem thử."
Giản Diệc Thừa vừa nghe lập tức nghiêm túc nói, "Được, tớ đi lái xe."
Hai người được Cà Phê chỉ đường đi đến một khu biệt thự. Theo Cà Phê nói, đây là nơi chủ nhân nó ở.
Sơ Ngữ cảm thấy kỳ quái, chủ nhân của nó không phải là Quý Phi Yên sao? Cô ấy cũng không phải là người Giang Thành vậy tại sao lại mua biệt thự ở chỗ này?
Nhưng mà cái tiểu khu này nghiêm thật, Giản Diệc Thừa xuất trình thẻ cảnh sát ra bảo vệ mới cho bọn họ vào, vậy mà họ vẫn còn cử quản lý đi theo thuyết phục hai người trở về.
"Cảnh sát, trị an ở tiểu khu của chúng tôi rất tốt, đi cả Giang Thành cũng không tìm được tiểu khu nào có trị an tốt hơn ở đây đâu. Nhân viên an ninh tuần tra 24/24, làm sao có thể xảy ra chuyện chứ?"
Giản Diệc Thừa nghiêm túc nói, "Chúng tôi nhận được tin báo án nên mới tới, mong các anh đồng ý phối hợp."
Quản lý thấy anh nói chắc chắn nên cũng miễn cưỡng tin tưởng, "Vậy cũng tốt, nhưng mà tôi nói trước, anh không thể lục soát nhà người khác đâu nếu không chủ nhà sẽ kiện chúng tôi đấy." Người trong cái tiểu khu này không giàu thì sang, ngay cả đại minh tinh cũng có, bị khiếu nại chắc chắn ông ta sẽ mất chén cơm. Hai người này tới cũng không nói muốn tìm nhà nào, mặt nghiêm trọng đi vào trong. Còn có người nữ ôm con mèo, đi theo phía sau là hai con chó, một con trong đó còn đèo trên người mình thêm con mèo nữa, dáng vẻ này mà tới phá án gì? Đưa tình nhân đi dạo với mèo và chó thì đúng hơn!
Đi theo chỉ dẫn của Cà Phê tới trước biệt thự số 9, vừa định đẩy vào thì quản lý lập tức nóng nảy, "Nhà này không được, không thể đi vào."
Giản Diệc Thừa trầm mặt hỏi, "Tại sao không được vào?"
"Ây da anh đừng hỏi, dù sao cũng không được." Chỗ này là nhà của đại minh tinh, lúc đầu đã thương lượng rồi, không được cho bất cứ ai vào. Ai biết hai người này là người xấu hay là phóng viên. Nếu ông tùy tiện cho người ta vào, chủ nhà trách tội xuống là ông có thể thôi việc luôn.
Thật là, hai người này cũng không giống như đang phá án, giống ngụy trang tới gần minh tinh hơn!
Sơ Ngữ có chút nóng nảy, "Nhưng mà bên trong thật sự có người xảy ra chuyện, ông để cho chúng tôi vào xem chút đi!"
"Không được, đây là cam kết của chúng tôi với chủ nhà, không có sự đồng ý của chủ nhà, chúng tôi không thể cho hai người vào." Quản lý giữ vững đạo đức nghề nghiệp, ngay cả thẻ cảnh sát cũng không có tác dụng.
Sơ Ngữ còn định nói nữa thì Giản Diệc Thừa không biết đã dùng cái gì mở khóa bước vào. Cô vội vàng đi theo sau lưng anh, vừa chạy vào vừa nói, "Chúng tôi biết đây là chức trách của anh nhưng chuyện mạng người quan trọng hơn, xin lỗi, nếu xảy ra chuyện gì chúng tôi thay anh chịu trách nhiệm!"
Quản lý tức giận không ngừng trợn mắt, nhưng người đã bước vào, ông có tức nữa cũng vô ích, cuối cùng đành theo hai người đi vào. Lỡ mà hai người này là tên lừa gạt, ông cũng có thể bảo vệ cho chủ nhà an toàn.
Giản Diệc Thừa vừa đẩy cửa biệt thự đã nghe mùi máu tanh, anh lập tức cau mày, sợ là xảy ra án mạng nữa.
Sơ Ngữ được Cà Phê nhắc nhở, vội vàng nói, "Ở lầu hai!"
Giản Diệc Thừa sải bước xông lên, theo mùi máu tanh đi đến phòng ngủ lầu hai.
Trong phòng, một người phụ nữ nằm trên đất, dưới người chảy ra một mảng lớn vết máu.
Sơ Ngữ bước vào, Giản Diệc Thừa đã chắn trước mặt cô, "Đừng nhìn." Lui ra cửa, anh nói, "Vẫn còn hô hấp."
Sơ Ngữ thở phào nhẹ nhõm, Giản Diệc Thừa lập tức nhìn về phía quản lý, "Người còn sống, ông mau đưa cô ấy đi bệnh viện, liên lạc với người thân nữa."
Quản lý giật mình, "Xảy ra chuyện thật à?" Không đợi Giản Diệc Thừa trả lời đã vội vàng chạy đến phòng ngủ nhìn một cái, thật có người đang nằm trong vũng máu. Quản lý sợ đến nỗi chân cũng mềm nhũn, bận bịu gọi điện thoại kêu xe cứu thương.
Giản Diệc Thừa nói với Sơ Ngữ, "Trên người vết máu chảy khá nhiều, trên đầu có cục sưng, chăc là do ngã xuống đập đầu, còn có, máu chảy là do sinh non gây ra."
"Sinh non?" Sơ Ngữ giật mình, chưa bao giờ nghe nói Quý Phi Yên mang thai cả? "Người bên trong đó là Quý Phi Yên đúng không?"
Người không bao giờ chú ý tới làng giải trí Giản Diệc Thừa, nghi ngờ hỏi, "Quý Phi Yên là ai?"
Sơ Ngữ: "..."
Cũng may có Cà Phê trả lời cô, "Đúng vậy, chủ nhân em là Yên Yên, bà chủ chị giúp chị ấy đi, đừng để mọi người nhận ra. Nếu không người khác biết chị ấy chưa lập gia đình mà đã sinh non nhất định sẽ mắng chị ấy tơi tả!"
Sơ Ngữ: "..."
Em cũng biết nhiều thật!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.