Bà Chủ Cửa Hàng Thú Cưng

Chương 59: PUBG [1]

Giang Nam Hồng Đậu

28/07/2019

Khiếu Thiên được nuôi trong cửa hàng Sơ Ngữ nửa tháng, thân thể đã khôi phục lại như cũ. Có điều nuôi lâu như vậy, Sơ Ngữ cũng không nỡ đuổi nó về trấn Song Lâm tiếp tục lang thang. Vì thế nên định tiếp tục nuôi nó, dù sao trong cửa hàng cô cũng đã có ba con chó rồi, nuôi thêm một con cũng không sao.

Chỉ là cô còn chưa kịp nói quyết định này cho Khiếu Thiên thì đã có người muốn nhận nuôi nó. Đó chính là đội phó đội hình sự Giang Liên Thành, người đã từng rất muốn nhận nuôi Tiểu Hắc, bây giờ lại vừa ý Khiếu Thiên.

"Cô nghe thử xem, Khiếu Thiên, cái tên này nghe như người đội cảnh sát chúng tôi vậy, à không, là chó của đội cảnh sát, đừng nói nó còn lập công lớn như vậy, trời sinh là để làm trong ngành chúng tôi.”

Giang Liên Thành cười híp mắt đi quanh Khiếu Thiên hai vòng, tấm tắc lấy làm kì lạ, "Ngoài ra nó còn có thể được huấn luyện, nhưng sự nhạy cảm phát hiện tội phạm như thế không phải con chó nào cũng có đâu."

Cũng không biết vì sao chó tốt như vậy nhưng lần nào cũng được Sơ Ngữ phát hiện trước vậy. Lần đầu là Tiểu Hắc, lần hai là Khiếu Thiên, nếu lần tới lại có con nữa thì anh ta cũng chẳng dám mặt dày đến đòi nhận nuôi nữa.

Sơ Ngữ dở khóc dở cười, tuy nhiên cô vẫn tôn trọng nguyện vọng của Khiếu Thiên, nếu nó đồng ý thì để nó đi, cô không nuôi nó nữa.

Sau khi Sơ Ngữ nói với Khiếu Thiên những lời này thì nó hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn lựa chọn đi theo Giang Liên Thành. Nó rất thích Sơ Ngữ, dù sao cũng chỉ cô mới nói chuyện được với chúng nó. Nhưng chó cũng có tôn nghiêm, đặc biệt nó còn là một con chó đực, sao có thể để một cô gái nuôi mình được? Vì thế nó lựa chọn tự nuôi sống chính mình, bước vào đội chó nghiệp vụ, vậy cũng xem như kiếm cơm dựa vào bản lĩnh của mình.

Vì thế, Khiếu Thiên mang theo lý tưởng cao thượng đi theo Giang Liên Thành.

Chỉ cần không phải ở bên ngoài lang thang, nó có thể tìm một nơi ở tốt, Sơ Ngữ lập tức mừng thay cho nó.

Nửa tháng qua đi, đã có kết quả thi đại học, Tiêu Vân Sanh thi rất tốt, điểm của cậu có thể vào bất kỳ trường nào trong tỉnh. Nhà họ Tiêu mở tiệc ăn mừng, cũng mời cả Sơ Ngữ.

Nhưng thật sự Sơ Ngữ không có tâm trạng đi, đến nay Giản Diệc Thừa vẫn chưa có tin tức, tâm trạng cô rất hỗn loạn, dịp vui mừng như thế cô lại vác khuôn mặt như đưa đám đến thì chẳng phải sẽ làm người khác mất hứng sao?

Cho nên cô chỉ gửi quà tặng cho Tiêu Vân Sanh thôi, không tới tham dự. Khoảng thời gian này cậu thường xuyên đến cửa hàng của cô, ít nhiều cũng biết một chút nên không miễn cưỡng Sơ Ngữ. Bởi vì cậu biết dù cô không đi nhưng cũng thật lòng vui mừng cho cậu.

Lại một tháng trôi qua, Giản Diệc Thừa vẫn không có tin tức. Bây giờ Sơ Ngữ vô cùng hối hận, tại sao lúc trước anh nói cô đến gặp người nhà anh cô lại không đồng ý. Nếu không lúc này cô có thể tới nhà anh hỏi thăm một chút, rốt cuộc anh đang ở đâu, hoặc là... đã xảy ra chuyện gì rồi.

Sơ Ngữ nằm trên xích đu, đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ. Giữa hè nóng bức khiến người khác không có tinh thần nhấc người lên. Huống hồ cô cũng không có tâm trạng làm chuyện gì hết.

Trong cửa hàng bật điều hoà, bầu không khí man mát làm người khác buồn ngủ. Bên ngoài đang là thời điểm nóng nhất, đừng nói người, ngay một bóng ma cũng chẳng có.

Sơ Ngữ nhắm mắt một lúc chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng ô tô, cô choàng tỉnh nhìn ra ngoài cửa sổ. Không phải do cô nghe được điều gì mà chỉ là thói quen thôi, vừa nghe thấy tiếng xe ô tô là lại đi ra xem có phải Giản Diệc Thừa không.

Đã thất vọng thu hồi ánh mắt vô số lần, nhưng lần này cô lại nhìn thấy bóng người quen thuộc kia.

Vẻ mặt người ấy đầy mệt mỏi, trong mắt chi chít tia máu, trên cằm râu mọc lún phún, nhìn qua vô cùng tiều tụy. Nhưng vào giây phút nhìn thấy Sơ Ngữ, anh đã nở nụ cười.

Sơ Ngữ không dám tin nhìn anh chạy tới, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, thậm chí quên phải ngồi dậy.

Mãi đến tận khi Giản Diệc Thừa đi vào, mạnh mẽ ôm cô, nhẹ giọng nói bên tai cô, "Anh đã trở về..." Sơ Ngữ mới biết không phải mình nằm mơ.

Cô đã tưởng tượng vô số lần khi anh về, cô nhất định phải mắng anh một trận, mắng anh tại sao khiến cô lo lắng như vậy. Nhưng khi giờ phút này thật sự đến rồi, cô lại không nói nổi lời oán giận nào.



Cô vòng tay ôm lấy anh, nước mắt tràn mi, "Quay về là tốt rồi, quay về là tốt rồi..."

Lần này Giản Diệc Thừa và những đồng nghiệp khác bí mật điều tra hơn 4 tháng, rốt cuộc cũng tóm gọn tổ chức buôn bán ma túy này.

Đây là một tổ chức buôn bán ma túy có quy mô rất lớn. Trên toàn quốc có tổng cộng bốn căn cứ, Giang Thành chỉ là một trong số đó.

Gần đúng với dự đoán của bọn anh, chúng dựa vào danh nghĩa nhà máy chính quy để chế tạo ma túy. Ngoài mặt bọn chúng chế biến đóng gói thuốc cảm nhưng thực chất là bí mật điều chế ma túy.

Bởi vì tất cả các nhà máy sản xuất thuốc đều có những hoạt động theo quy trình như mua nguyên liệu, gia công hàng loạt, bán thuốc ra thị trường... Tất cả đều bình thường đến không thể bình thường hơn, cho nên mới không có ai phát hiện ra đầu mối.

Kể cả hiệu thuốc phân phối cũng phải trải qua quá trình tuyển chọn nghiêm ngặt, bình thường đều tuyển những hiệu thuốc ở đầu đường cuối ngõ, ông chủ cũng phải được đào tạo chuyên nghiệp, nhất định phải có tính cảnh giác cực cao, khéo léo, có thể thản nhiên giao dịch trước mặt khách hàng bình thường.

Người mua cũng cần phải kiểm tra, không phải con nghiện nào đi mua "thuốc cảm" đều sẽ được bán cho.

Đầu tiên, khách hàng phải được khách hàng cũ giới thiệu trước, không có ai làm mối dẫn thì sẽ không bán cho. Hoặc khách hàng mới sẽ phải được tiến hành điều tra, loại kiểm tra này chủ yếu là để xác định xem đây có phải gián điệp của cảnh sát không.

Làm như vậy có thể giảm thiểu mầm hoạ ngầm tới mức thấp nhất.

Ngoài ra suy đoán ban đầu của Giản Diệc Thừa cũng không sai, trong nội bộ cảnh sát quả nhiên có nội gián, bất cứ lúc nào cũng có thể mật báo cho bọn chúng. Đội phòng chống ma túy vừa hành động, bên kia lập tức thu dọn sạch sẽ, thứ để lại cho cảnh sát chỉ là một nhà máy sản xuất thuốc hết sức bình thường.

Giản Diệc Thừa chỉ nói qua loa cho Sơ Ngữ nghe, không hề nhắc đến quá trình bọn họ đấu với bọn buôn ma túy. Nhưng Sơ Ngữ biết, chiến đấu với bọn liều mạng kia chắc chắn không đơn giản, anh không nói chẳng qua vì không muốn cô lo lắng.

"Đúng rồi, khoảng thời gian này em nhất định phải cẩn thận, tên Diêu Sơn Hà đã chạy thoát, tuy rằng hắn không biết em là người báo án nhưng không có gì bảo đảm hắn không nghi ngờ rồi trở về trả thù em."

Giản Diệc Thừa nhíu mày dặn dò, tất cả những người khác đều bị tóm gọn, chỉ để lọt mỗi tên Diêu Sơn Hà này. Nếu là người khác anh còn không lo lắng, nhưng tên này lại từng gặp mặt Sơ Ngữ, dù thế nào anh cũng không an tâm được.

Sơ Ngữ nghĩ cũng thấy hơi sợ, lo lắng hỏi, "Chắc hắn cũng không dám trở về đâu nhỉ?" Nếu đã chạy thoát thì tại sao còn chui đầu vào rọ? Hơn nữa hắn cũng không biết ai báo án.

"Vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn, tên Diêu Sơn Hà này rất thông minh, cũng xảo quyệt, sản nghiệp to lớn với những cách ngụy trang hoàn mỹ này chính là của hắn ta đấy." Có thể nghĩ ra kế hoạch hoàn hảo như vậy, tên này tuyệt đối là thiên tài. Giản Diệc Thừa chưa bao giờ xem thường hắn, trước đó không biết hắn chính là ông trùm sau màn nên mới lơ là cảnh giác, để cho tên này chạy thoát.

Vì thế bây giờ anh mới lo lắng như vậy, dựa vào sự thông minh của hắn, nếu như hắn phát hiện Sơ Ngữ là người báo án thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

"Nếu không thì anh chuyển đến ở với em đi..." Câu này vừa ra khỏi miệng, Sơ Ngữ mới phản ứng được mình nói cái gì, cô không khỏi xấu hổ, sao bản thân lại không rụt rè như thế chứ.

Giản Diệc Thừa cũng đỏ hết cả tai, nhưng mà anh suy nghĩ một chút, cảm thấy như vậy rất tốt, liền đồng ý luôn, "Thế thì càng tốt, anh có thể ở bên cạnh bảo vệ em."

Giản Diệc Thừa nhanh chóng quyết định, cùng ngày đó liền chuyển đến nơi ở của Sơ Ngữ. Nhà cô có hai phòng ngủ một phòng khách, có phòng cho anh ở nên tuy rằng hai người ở cùng một chỗ nhưng không phát sinh chuyện gì cả.

"Chào buổi sáng các đồng chí." Lâm Lang cười nói bước vào văn phòng, chào hỏi mọi người.

"Chào buổi sáng." Hiếm thấy có khi Giản Diệc Thừa đáp lời anh ta một câu.



Lâm Lang vô cùng ngạc nhiên, "Ơ, lão Giản đến rồi à? Không phải cục trưởng Cố cho cậu nghỉ mấy ngày sao?"

"Tớ nghỉ xong rồi."

Lâm Lang vỗ đầu một cái, lúc này mới nhớ ra quả thực đã qua mấy ngày rồi, "À ừ nhỉ, tớ hồ đồ rồi."

“Anh Lâm, mỗi ngày anh đều bắn PUBG, trong bảng xếp hạng bạn bè của tôi lúc nào cũng đứng nhất, cày ngày cày đêm đấy nhỉ?”

Lâm Lang lườm anh ta một cái, "Nói hay lắm, làm như người mỗi ngày đều tổ đội với tôi không phải cậu ấy."

"Đều là kẻ tám lạng người nửa cân thôi, đừng có nói người khác, lần tới lập đội nhớ gọi tôi nữa nhé. Trò chơi này quả thực có độc, chơi một lần là nghiện luôn." Vương Thành nói.

Lại là một người nghiện PUBG không thể nào kiềm chế nổi.

“Chúng ta được coi là gì chứ, nhiều lắm là tan làm thì chơi vài ván thôi, anh xem mấy người có tiền chơi như thế nào đi, ông trời ơi, bọn họ mua cả một hòn đảo, trực tiếp chơi game sinh tồn mô phỏng hiện thực trên đó luôn, quá lợi hại.”

Tôn Toàn đưa di động ra, bên trên là hình ảnh của một vòng bạn bè, cũng không biết là bạn của ai nhưng trên đó là một nơi thật ở ngoài đời.

Hãy đăng kí vào PUBG phiên bản đời thực, đã bố trí xong sân bãi, ngày mùng 8 tháng 8 sẽ lên đảo, ai muốn chơi hãy đăng ký!

Dưới đó là ba tấm bản đồ, là bản đồ của một hòn đảo, cách bố trí của nó quả thật có phần giống trong trò chơi PUBG. Trên đảo có những căn nhà nhỏ rải rác, trên đường thỉnh thoảng có những chiếc xe ô tô để lại...

"Ngày 8/8 là hôm qua hả? Thật thú vị, làm tôi cũng ngứa tay muốn chơi thử. Nói về chuyện dùng súng thì còn ai hơn được những chuyên gia như chúng ta chứ?"

"Cũng đúng, nhưng mà tiếc là chúng ta không có điều kiện tham gia."

"Cậu nói xem, bọn họ chơi như vậy thì xác định khu an toàn kiểu gì? Trong game còn có vòng tròn để nhận biết, trên đảo thì phải làm sao?"

"Cậu bận tâm thay bọn họ làm gì, vẽ vòng tròn như thế nào có liên quan gì đến chúng ta đâu, chỉ cần không có người chết thì bọn họ muốn chơi thế nào chúng ta cũng không cần xen vào!"

Lâm Lang lườm hai người một cái, sau đó lấy cốc đi rót nước. Máy lọc nước trong phòng làm việc đang hỏng, anh ta phải chạy ra ngoài uống. Lúc trở lại thì bầu không khí trong phòng hơi nghiêm nghị, Lâm Lang còn chưa mở miệng hỏi thì Tôn Toàn và Vương Thành đã đè anh ta xuống đánh một trận.

"Cái miệng quạ đen nhà anh, lại bị anh nói trúng rồi."

Lâm Lang không hiểu ra sao, nhanh chóng né tránh, "Sao thế? Hai người nổi điên cái gì vậy?"

Cuối cùng Giản Diệc Thừa trực tiếp nói cho anh ta biết, "Như cậu mong muốn, cậu muốn đến đảo kia chơi, bây giờ chúng ta có thể đi rồi."

Bởi vì...

"Có người chết thật."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bà Chủ Cửa Hàng Thú Cưng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook