Chương 64: PUBG [6]
Giang Nam Hồng Đậu
28/07/2019
Chu Nhất Phàm có một cô bạn gái tên là Tô Dao, cô ta vô cùng xinh đẹp,
không kém ngôi sao nổi tiếng trên TV là bao. Cho nên việc cô ta coi
trọng một dân mê game bình thường như Chu Nhất Phàm vẫn luôn là chuyện
mà hắn kiêu ngạo nhất. Tất cả bạn bè đều hâm mộ hắn, cho rằng may mắn cả đời này của hắn đều dùng vào việc có được một người bạn gái như Tô Dao
rồi.
Đồng thời bọn họ cũng rất yêu nhau, đã vẽ nên một tương lai tươi đẹp cho cả hai. Thế nhưng vào thời điểm bọn họ đang hạnh phúc nhất thì Nguyễn Văn Khải cướp đi Tô Dao bên cạnh hắn.
Đó chính là động cơ giết người mà Chu Nhất Phàm tự mình khai nhận. Thế nhưng khi lực lượng cảnh sát đi điều tra theo lời hắn thì lại phát hiện Tô Dao thực chất chỉ là một cô gái hám tiền, lúc cô ta và Chu Nhất Phàm ở bên nhau, Chu Nhất Phàm phải nhận cày thuê rất nhiều game mới có thể gánh nổi những khoản phí cho cô ta. Bạn bè của hắn đều nói Tô Dao chỉ chơi đùa với hắn, tiêu tiền của hắn mà thôi, nhưng Chu Nhất Phàm cho rằng bọn họ đố kị với mình nên không hề tin tưởng lời nói này.
Còn khi Tô Dao và Nguyễn Văn Khải ở bên nhau thì cũng không biết là ai chủ động trước, nhưng một bên thích tiền, một bên yêu nhan sắc, vì thế hai người họ cứ thế mà trở thành người yêu.
Sau khi ở cùng nhau, mỗi ngày Tô Dao đều đổi những loại túi hàng hiệu lẫn đồ trang sức quý giá xưa nay chưa từng có, nhưng lúc này cô ta cũng không chia tay với Chu Nhất Phàm, vậy nên quan hệ của cô ta và Nguyễn Văn Khải nhanh chóng bị phát hiện.
Chu Nhất Phàm biết những cậu ấm này là kiểu người như thế nào, đương nhiên sẽ không cho rằng Tô Dao có lỗi, vì thế hắn cảm thấy Nguyễn Văn Khải ép buộc Tô Dao nên liền tìm anh ta làm loạn hồi lâu. Sự việc này khiến Nguyễn Văn Khải cảm thấy mất mặt trước mặt bạn bè nên sau đó liền chia tay với Tô Dao, cũng đưa cô ta không ít phí chia tay.
Còn Tô Dao sau khi chia tay lại ở bên cạnh Chu Nhất Phàm, vì thế hắn ta càng chắc chắn Tô Dao bị ép buộc. Nhưng hắn không biết đằng sau lưng hắn Tô Dao lại bí mật quyến rũ một cậu ấm khác. Mà cô ta có thể biết nhiều công tử nhà giàu như vậy vì Chu Nhất Phàm cày game thuê cho Nguyễn Văn Khải.
Nhưng bất kể nói thế nào thì chuyện Chu Nhất Phàm hận Nguyễn Văn Khải là điều chắc chắn, mà sau khi Tô Dao "trở lại" bên cạnh hắn, bởi vì gánh nặng thỏa mãn nhu cầu cho Tô Dao nên Chu Nhất Phàm lại không thể không tiếp tục đồng thời cày thuê cho rất nhiều người. Trong số này thì công việc cày thuê cho Nguyễn Văn Khải có thù lao cao nhất. Đối mặt với tên đã cướp bạn gái của mình, hắn rất muốn khí khái từ chối công việc này, nhưng hắn lại không muốn người con gái mình yêu thất vọng, không muốn nhìn cô ta buồn bã vì không mua được túi hàng hiệu, nên hắn lại cắn răng tiếp tục nhận công việc cày thuê cho Nguyễn Văn Khải.
Mà Tô Dao chỉ là một trong số rất nhiều bạn gái của Nguyễn Văn Khải, anh ta không để ý lắm nên vẫn tiếp tục để Chu Nhất Phàm cày thuê cho mình. Hoặc có thể anh ta thấy việc Chu Nhất Phàm không thể không làm công cho mình để kiếm sống càng khiến anh ta hả hê hơn.
Tuy nhiên Chu Nhất Phàm bị hai tầng tâm lý hành hạ, dần dần trở nên tiêu cực, sự hận thù của hắn đối với Nguyễn Văn Khải đã lên đến đỉnh điểm, rốt cuộc không nhịn được nữa, hắn lên kế hoạch cho lần mưu sát này.
Đối với tội trạng của mình, Chu Nhất Phàm thú nhận rất thành thật, hắn đã giết mười người trên đảo, còn hai người còn lại thì tự giết hại lẫn nhau. Chu Nhất Phàm đeo găng tay, sau khi giết mười người kia thì đặt súng vào trong tay Nguyễn Văn Khải để trên khẩu súng ấy chỉ có vân tay của Nguyễn Văn Khải. Người kiểm tra vết tích dựa theo thông tin về vân tay nên dẫn đến kết luận Nguyễn Văn Khải là hung thủ.
Không thể không nói kế hoạch hắn bày ra rất hoàn mỹ, được thực hiện vô cùng hoàn hảo và cẩn thận, nếu không phải con quạ nói cho Sơ Ngữ trên đảo có mười ba người thì chắc đã bị hắn lừa gạt thành công rồi.
"Còn mười một người khác, bọn họ cũng đâu có làm gì anh đâu?" Lâm Lang hỏi.
"Ha ha." Chu Nhất Phàm cười mỉa, "Tôi căm thù sự giàu có, bọn họ đều là những cậu ấm cô chiêu nhà giàu, trừ ăn uống vui đùa, gieo tai họa cho con gái nhà lành thì còn có thể làm gì? Đều là những con sâu mọt của xã hội, giết một người cũng là giết, giết mười hai người cũng là giết, tôi đang trừ hại vì dân đấy."
Căm thù sự giàu có, thì ra lý do đơn giản như vậy nhưng cũng khiến người khác không nhịn được lạnh sống lưng, Lâm Lang cảm thấy, anh ta thà tin đối phương giết bọn họ do thâm thù đại hận cũng không hi vọng chỉ vì lí do đơn giản như vậy.
Tuy rằng anh ta thường xuyên đố kị và ước ao với cuộc sống của người có tiền, nhưng cũng chỉ như thế mà thôi, anh ta không hiểu đến tột cùng là căm ghét đến mức độ nào mới có thể ra tay giết người? Đây cũng không phải đơn giản chỉ căm thù sự giàu có mà là phát điên rồi.
Giản Diệc Thừa ôm cánh tay, đứng bên ngoài cửa sổ nhìn màn thẩm vấn bên trong, nghe rõ ràng từng câu chữ. Anh nhíu mày như đang ngẫm nghĩ điều gì đó.
Bỗng nhiên anh di chuyển, đi tới phòng thẩm vấn, gõ cửa gọi Lâm Lang ra.
Lâm Lang thò đầu ra, nghi ngờ hỏi, "Làm sao thế? Lão Giản, tớ sắp hỏi xong rồi."
"Cậu hỏi hắn xem làm sao hắn biết được ở tầng hầm của Nguyễn Văn Khải có vũ khí, làm sao biết mật mã để vào trong? Camera biệt thự do ai làm hỏng? Còn nữa, sao hắn lại có chìa khóa ca nô của Nguyễn Văn Khải?”
Chu Nhất Phàm và Nguyễn Văn Khải chỉ là quan hệ người thuê và người cày thuê, giữa bọn họ còn từng có mâu thuẫn, làm sao Nguyễn Văn Khải có thể nói cho Chu Nhất Phàm biết nhược điểm của mình là tàng trữ súng đạn?
Hiển nhiên Lâm Lang cũng nghĩ đến điểm này, anh ta gật đầu, không nhiều lời đóng cửa quay lại phòng thẩm vấn.
Chu Nhất Phàm vẫn cúi thấp đầu, đờ ra nhìn chằm chằm vào còng tay, từ đầu đến cuối không ngước lên, tuy nhiên vẫn rất phối hợp với việc thẩm vấn.
Hắn vuốt ve còng tay, lần đầu tiên khẽ ngẩng đầu nhìn Lâm Lang, "Anh nói số vũ khí kia? Ha ha, loại người như hắn, ỷ có tiền nên thích làm một số chuyện khiêu chiến pháp luật, cố ra vẻ mình ngầu thế nào, còn hận không để cho toàn bộ thế giới đều biết, tôi nghe được thì có gì là lạ?”
Lâm Lang giễu cợt một tiếng, "Chuyện vũ khí thì có thể tình cờ biết, nhưng làm sao anh biết mật mã tầng hầm?"
Điều này nếu không phải người thân cận tuyệt đối không thể biết được.
Ngón tay Chu Nhất Phàm đang vuốt còng khựng lại một chút nhưng đã nhanh chóng khôi phục bình thường, "Có lần đến nhà anh ta lấy tiền trùng hợp thấy được."
Lâm Lang cười mỉa, "Thật là đúng dịp." Đối với lời giải thích như thế này, Lâm Lang không tin, đừng nói là Nguyễn Văn Khải, kể cả người bình thường có ai sẽ tùy tiện để người có nỗi hận thù với mình biết mật mã nhà mình? Huống chi Nguyễn Văn Khải còn tàng trữ súng ống trong tầng hầm, anh ta không sợ Chu Nhất Phàm báo cho cảnh sát sao?
Còn nữa, chẳng phải Chu Nhất Phàm chỉ là một người cày thuê sao? Những giao dịch như trả tiền công này đều thực hiện trên mạng mà, trên thực tế, việc Chu Nhất Phàm và Nguyễn Văn Khải biết nhau chẳng phải nhờ phúc cô bạn gái bắt cá hai tay của hắn sao?
"Camera ở biệt thự do ai phá hỏng?"
"Tôi làm."
"Vậy anh cũng giỏi quá nhỉ, đến nhà Nguyễn Văn Khải có một lần mà đã biết mật mã tầng hầm nhà anh ta, rồi còn biết rõ tất cả vị trí của camera giám sát nữa."
Chu Nhất Phàm cúi đầu không nói lời nào, nhất quyết nhận là bản thân làm, kể cả ca nô cũng do hắn tự trộm khiến Lâm Lang tức giận nghiến răng.
Lúc muốn hắn nhận tội thì hắn lại chơi trò im lặng là vàng với bọn họ, kết quả bây giờ nhận tội rồi thì ôm hết tất cả tội danh lên người mình, hắn đến đây quấy rối thì đúng hơn!
"Tức chết tôi, tên này muốn ăn đòn mà!" Lâm Lang không nổi nóng không được.
Lý Trường Phong cũng biết thời gian này bọn họ cực khổ rồi, bởi vậy mới nói, "Được rồi, các cậu trở về nghỉ ngơi thật tốt đi, người đang ở đây, cũng không chạy thoát được, ngày mai hẵng thẩm vấn lại."
"Vậy không được, chúng ta điều tra lâu như vậy cơ mà? Còn thiếu một bước này nữa thôi, không cạy được miệng tên này, tôi trở về cũng ngủ không ngon!" Thật bất ngờ người phản đối đầu tiên lại là Lâm Lang.
Lý Trường Phong lắc đầu, tên nhóc này khó hầu hạ quá!
Lúc này Giản Diệc Thừa mở miệng nói, "Có thể điều tra cô Tô Dao kia, cả mười hai mạng người hắn cũng không quan tâm, thứ khiến hắn quan tâm chắc chỉ có cô gái này thôi."
Sau đó mọi người lại không ngừng nghỉ đi điều tra Tô Dao, cuối cùng vẫn tra ra vấn đề, hai ngày trước trong tài khoản của cô ta bỗng nhiên có thêm một khoản tiền 20 triệu kếch xù.
Lúc Tô Dao được mời đến cục cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, cô ta còn vừa mới chơi trò xe rung với một gã nhà giàu xong, Chu Nhất Phàm xảy ra chuyện gì cũng không biết.
Nhưng quả thật cô ta rất đẹp, bảo sao Chu Nhất Phàm cứ cố chấp với cô ta như vậy.
"Liên quan đến số tiền 20 triệu trong tài khoản của cô, cô có gì để giải thích không?" Cảnh sát đi thẳng vào vấn đề, không quanh co lòng vòng.
Ánh mắt Tô Dao trốn trốn tránh tránh, cuối cùng không chịu nổi áp lực của cảnh sát mà thành thật khai báo, "Là bạn trai cũ của tôi cho."
Hai ngày trước đột nhiên cô ta nhận được điện thoại của Chu Nhất Phàm, hắn nói sẽ chuyển cho cô ta 20 triệu nhân dân tệ, hỏi cô ta có nhận được không. Lúc đó cô ta còn kinh ngạc một lúc lâu, vì cô ta biết điều kiện của Chu Nhất Phàm như thế nào, đừng nói 20 triệu, 2 triệu hắn còn không có. Tuy nhiên vì hắn thành thật dễ dụ nên cô ta vẫn hẹn hò với hắn, lỡ sau này không tìm được người có tiền để kết hôn thì vẫn còn một cái lốp xe dự phòng.
Cho nên lúc cô ta nhận được điện thoại liền biết Chu Nhất Phàm dính vào chuyện gì rồi, nếu không hắn tuyệt đối không thể có nhiều tiền như vậy.
Tuy nhiên cô ta cũng chẳng hỏi nhiều, hắn cho tiền thì cô ta cầm thôi, hơn nữa hắn tự nguyện mà, nếu xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến cô ta. Lại không ngờ chuyện này thật sự dẫn cảnh sát tới.
"Tôi và Chu Nhất Phàm đã chia tay rồi, tôi cũng không biết tại sao hắn có tiền nữa, hắn cho tiền thì tôi nhận thôi, nếu xảy ra chuyện gì các anh tìm hắn là được rồi, tìm tôi làm gì?"
Tô Dao nhanh chóng rũ sạch quan hệ của mình với Chu Nhất Phàm, giống như được tiếp thêm sức mạnh, thái độ cũng cứng rắn.
Lâm Lang và Tôn Toàn nhìn bộ dạng này, trong lòng bỗng nhiên hơi đồng tình với Chu Nhất Phàm.
Xùy xùy xùy, ai lại đi đồng tình với tên giết người, đều là người trưởng thành cả rồi, làm chuyện gì là lựa chọn của hắn, tự bản thân không nhìn đúng người, giết mười hai mạng người vì cô gái này cũng là chuyện gieo gió gặt bão thôi!
Tuy nhiên những lời này của Tô Dao cũng không phải không có tác dụng, tối thiểu đã khiến Chu Nhất Phàm sau khi xem xong chịu đả kích không nhỏ, hắn càng thêm tiêu cực hơn, sau đó khai báo tất cả mọi chuyện.
Chuyện giết người thì do hắn làm, không còn gì chối cãi, nhưng quả thật có người giúp hắn. Nói cho hắn biết trong tầng hầm có súng đạn và mật mã, làm hỏng camera giám sát và cung cấp ca nô đều nhờ một người.
Người này chính là Nguyễn Văn Hạo, anh trai ruột của Nguyễn Văn Khải, nguyên nhân đơn giản chỉ là những chuyện tăm tối ở các gia đình giàu có.
"Bố tôi muốn chia cổ phần Nguyễn thị thành hai phần, nhưng Nguyễn Văn Khải không biết một tí gì về công ty hết, cho nó một nửa công ty sẽ chỉ khiến Nguyễn thị phá sản. Tôi không muốn giết nó, tôi chỉ nhất thời kích động thôi, tôi hối hận rồi, thật sự hối hận rồi..."
Tổng giám đốc tập đoàn Nguyễn thị áo mũ chỉnh tề đang chôn mặt giữa hai tay, đau khổ chảy nước mắt, có điều hối hận cũng không cứu được sinh mạng của em trai mình.
"Đã điều tra xong, Nguyễn Văn Hạo cho rằng Chu Nhất Phàm muốn giết em trai mình nên cung cấp thông tin trợ giúp hắn, cũng đồng ý sau khi thành công thì sẽ cho hắn 20 triệu để hắn cao chạy xa bay. Anh ta cũng không biết Chu Nhất Phàm lại giết tất cả mọi người trên đảo, hơn nữa còn có suy nghĩ cá chết lưới rách, 20 triệu cũng để lại cho Tô Dao."
Chỉ có thể nói rằng ma xui quỷ khiến, suy nghĩ sai lầm lại trợ giúp một ác ma.
Đồng thời bọn họ cũng rất yêu nhau, đã vẽ nên một tương lai tươi đẹp cho cả hai. Thế nhưng vào thời điểm bọn họ đang hạnh phúc nhất thì Nguyễn Văn Khải cướp đi Tô Dao bên cạnh hắn.
Đó chính là động cơ giết người mà Chu Nhất Phàm tự mình khai nhận. Thế nhưng khi lực lượng cảnh sát đi điều tra theo lời hắn thì lại phát hiện Tô Dao thực chất chỉ là một cô gái hám tiền, lúc cô ta và Chu Nhất Phàm ở bên nhau, Chu Nhất Phàm phải nhận cày thuê rất nhiều game mới có thể gánh nổi những khoản phí cho cô ta. Bạn bè của hắn đều nói Tô Dao chỉ chơi đùa với hắn, tiêu tiền của hắn mà thôi, nhưng Chu Nhất Phàm cho rằng bọn họ đố kị với mình nên không hề tin tưởng lời nói này.
Còn khi Tô Dao và Nguyễn Văn Khải ở bên nhau thì cũng không biết là ai chủ động trước, nhưng một bên thích tiền, một bên yêu nhan sắc, vì thế hai người họ cứ thế mà trở thành người yêu.
Sau khi ở cùng nhau, mỗi ngày Tô Dao đều đổi những loại túi hàng hiệu lẫn đồ trang sức quý giá xưa nay chưa từng có, nhưng lúc này cô ta cũng không chia tay với Chu Nhất Phàm, vậy nên quan hệ của cô ta và Nguyễn Văn Khải nhanh chóng bị phát hiện.
Chu Nhất Phàm biết những cậu ấm này là kiểu người như thế nào, đương nhiên sẽ không cho rằng Tô Dao có lỗi, vì thế hắn cảm thấy Nguyễn Văn Khải ép buộc Tô Dao nên liền tìm anh ta làm loạn hồi lâu. Sự việc này khiến Nguyễn Văn Khải cảm thấy mất mặt trước mặt bạn bè nên sau đó liền chia tay với Tô Dao, cũng đưa cô ta không ít phí chia tay.
Còn Tô Dao sau khi chia tay lại ở bên cạnh Chu Nhất Phàm, vì thế hắn ta càng chắc chắn Tô Dao bị ép buộc. Nhưng hắn không biết đằng sau lưng hắn Tô Dao lại bí mật quyến rũ một cậu ấm khác. Mà cô ta có thể biết nhiều công tử nhà giàu như vậy vì Chu Nhất Phàm cày game thuê cho Nguyễn Văn Khải.
Nhưng bất kể nói thế nào thì chuyện Chu Nhất Phàm hận Nguyễn Văn Khải là điều chắc chắn, mà sau khi Tô Dao "trở lại" bên cạnh hắn, bởi vì gánh nặng thỏa mãn nhu cầu cho Tô Dao nên Chu Nhất Phàm lại không thể không tiếp tục đồng thời cày thuê cho rất nhiều người. Trong số này thì công việc cày thuê cho Nguyễn Văn Khải có thù lao cao nhất. Đối mặt với tên đã cướp bạn gái của mình, hắn rất muốn khí khái từ chối công việc này, nhưng hắn lại không muốn người con gái mình yêu thất vọng, không muốn nhìn cô ta buồn bã vì không mua được túi hàng hiệu, nên hắn lại cắn răng tiếp tục nhận công việc cày thuê cho Nguyễn Văn Khải.
Mà Tô Dao chỉ là một trong số rất nhiều bạn gái của Nguyễn Văn Khải, anh ta không để ý lắm nên vẫn tiếp tục để Chu Nhất Phàm cày thuê cho mình. Hoặc có thể anh ta thấy việc Chu Nhất Phàm không thể không làm công cho mình để kiếm sống càng khiến anh ta hả hê hơn.
Tuy nhiên Chu Nhất Phàm bị hai tầng tâm lý hành hạ, dần dần trở nên tiêu cực, sự hận thù của hắn đối với Nguyễn Văn Khải đã lên đến đỉnh điểm, rốt cuộc không nhịn được nữa, hắn lên kế hoạch cho lần mưu sát này.
Đối với tội trạng của mình, Chu Nhất Phàm thú nhận rất thành thật, hắn đã giết mười người trên đảo, còn hai người còn lại thì tự giết hại lẫn nhau. Chu Nhất Phàm đeo găng tay, sau khi giết mười người kia thì đặt súng vào trong tay Nguyễn Văn Khải để trên khẩu súng ấy chỉ có vân tay của Nguyễn Văn Khải. Người kiểm tra vết tích dựa theo thông tin về vân tay nên dẫn đến kết luận Nguyễn Văn Khải là hung thủ.
Không thể không nói kế hoạch hắn bày ra rất hoàn mỹ, được thực hiện vô cùng hoàn hảo và cẩn thận, nếu không phải con quạ nói cho Sơ Ngữ trên đảo có mười ba người thì chắc đã bị hắn lừa gạt thành công rồi.
"Còn mười một người khác, bọn họ cũng đâu có làm gì anh đâu?" Lâm Lang hỏi.
"Ha ha." Chu Nhất Phàm cười mỉa, "Tôi căm thù sự giàu có, bọn họ đều là những cậu ấm cô chiêu nhà giàu, trừ ăn uống vui đùa, gieo tai họa cho con gái nhà lành thì còn có thể làm gì? Đều là những con sâu mọt của xã hội, giết một người cũng là giết, giết mười hai người cũng là giết, tôi đang trừ hại vì dân đấy."
Căm thù sự giàu có, thì ra lý do đơn giản như vậy nhưng cũng khiến người khác không nhịn được lạnh sống lưng, Lâm Lang cảm thấy, anh ta thà tin đối phương giết bọn họ do thâm thù đại hận cũng không hi vọng chỉ vì lí do đơn giản như vậy.
Tuy rằng anh ta thường xuyên đố kị và ước ao với cuộc sống của người có tiền, nhưng cũng chỉ như thế mà thôi, anh ta không hiểu đến tột cùng là căm ghét đến mức độ nào mới có thể ra tay giết người? Đây cũng không phải đơn giản chỉ căm thù sự giàu có mà là phát điên rồi.
Giản Diệc Thừa ôm cánh tay, đứng bên ngoài cửa sổ nhìn màn thẩm vấn bên trong, nghe rõ ràng từng câu chữ. Anh nhíu mày như đang ngẫm nghĩ điều gì đó.
Bỗng nhiên anh di chuyển, đi tới phòng thẩm vấn, gõ cửa gọi Lâm Lang ra.
Lâm Lang thò đầu ra, nghi ngờ hỏi, "Làm sao thế? Lão Giản, tớ sắp hỏi xong rồi."
"Cậu hỏi hắn xem làm sao hắn biết được ở tầng hầm của Nguyễn Văn Khải có vũ khí, làm sao biết mật mã để vào trong? Camera biệt thự do ai làm hỏng? Còn nữa, sao hắn lại có chìa khóa ca nô của Nguyễn Văn Khải?”
Chu Nhất Phàm và Nguyễn Văn Khải chỉ là quan hệ người thuê và người cày thuê, giữa bọn họ còn từng có mâu thuẫn, làm sao Nguyễn Văn Khải có thể nói cho Chu Nhất Phàm biết nhược điểm của mình là tàng trữ súng đạn?
Hiển nhiên Lâm Lang cũng nghĩ đến điểm này, anh ta gật đầu, không nhiều lời đóng cửa quay lại phòng thẩm vấn.
Chu Nhất Phàm vẫn cúi thấp đầu, đờ ra nhìn chằm chằm vào còng tay, từ đầu đến cuối không ngước lên, tuy nhiên vẫn rất phối hợp với việc thẩm vấn.
Hắn vuốt ve còng tay, lần đầu tiên khẽ ngẩng đầu nhìn Lâm Lang, "Anh nói số vũ khí kia? Ha ha, loại người như hắn, ỷ có tiền nên thích làm một số chuyện khiêu chiến pháp luật, cố ra vẻ mình ngầu thế nào, còn hận không để cho toàn bộ thế giới đều biết, tôi nghe được thì có gì là lạ?”
Lâm Lang giễu cợt một tiếng, "Chuyện vũ khí thì có thể tình cờ biết, nhưng làm sao anh biết mật mã tầng hầm?"
Điều này nếu không phải người thân cận tuyệt đối không thể biết được.
Ngón tay Chu Nhất Phàm đang vuốt còng khựng lại một chút nhưng đã nhanh chóng khôi phục bình thường, "Có lần đến nhà anh ta lấy tiền trùng hợp thấy được."
Lâm Lang cười mỉa, "Thật là đúng dịp." Đối với lời giải thích như thế này, Lâm Lang không tin, đừng nói là Nguyễn Văn Khải, kể cả người bình thường có ai sẽ tùy tiện để người có nỗi hận thù với mình biết mật mã nhà mình? Huống chi Nguyễn Văn Khải còn tàng trữ súng ống trong tầng hầm, anh ta không sợ Chu Nhất Phàm báo cho cảnh sát sao?
Còn nữa, chẳng phải Chu Nhất Phàm chỉ là một người cày thuê sao? Những giao dịch như trả tiền công này đều thực hiện trên mạng mà, trên thực tế, việc Chu Nhất Phàm và Nguyễn Văn Khải biết nhau chẳng phải nhờ phúc cô bạn gái bắt cá hai tay của hắn sao?
"Camera ở biệt thự do ai phá hỏng?"
"Tôi làm."
"Vậy anh cũng giỏi quá nhỉ, đến nhà Nguyễn Văn Khải có một lần mà đã biết mật mã tầng hầm nhà anh ta, rồi còn biết rõ tất cả vị trí của camera giám sát nữa."
Chu Nhất Phàm cúi đầu không nói lời nào, nhất quyết nhận là bản thân làm, kể cả ca nô cũng do hắn tự trộm khiến Lâm Lang tức giận nghiến răng.
Lúc muốn hắn nhận tội thì hắn lại chơi trò im lặng là vàng với bọn họ, kết quả bây giờ nhận tội rồi thì ôm hết tất cả tội danh lên người mình, hắn đến đây quấy rối thì đúng hơn!
"Tức chết tôi, tên này muốn ăn đòn mà!" Lâm Lang không nổi nóng không được.
Lý Trường Phong cũng biết thời gian này bọn họ cực khổ rồi, bởi vậy mới nói, "Được rồi, các cậu trở về nghỉ ngơi thật tốt đi, người đang ở đây, cũng không chạy thoát được, ngày mai hẵng thẩm vấn lại."
"Vậy không được, chúng ta điều tra lâu như vậy cơ mà? Còn thiếu một bước này nữa thôi, không cạy được miệng tên này, tôi trở về cũng ngủ không ngon!" Thật bất ngờ người phản đối đầu tiên lại là Lâm Lang.
Lý Trường Phong lắc đầu, tên nhóc này khó hầu hạ quá!
Lúc này Giản Diệc Thừa mở miệng nói, "Có thể điều tra cô Tô Dao kia, cả mười hai mạng người hắn cũng không quan tâm, thứ khiến hắn quan tâm chắc chỉ có cô gái này thôi."
Sau đó mọi người lại không ngừng nghỉ đi điều tra Tô Dao, cuối cùng vẫn tra ra vấn đề, hai ngày trước trong tài khoản của cô ta bỗng nhiên có thêm một khoản tiền 20 triệu kếch xù.
Lúc Tô Dao được mời đến cục cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, cô ta còn vừa mới chơi trò xe rung với một gã nhà giàu xong, Chu Nhất Phàm xảy ra chuyện gì cũng không biết.
Nhưng quả thật cô ta rất đẹp, bảo sao Chu Nhất Phàm cứ cố chấp với cô ta như vậy.
"Liên quan đến số tiền 20 triệu trong tài khoản của cô, cô có gì để giải thích không?" Cảnh sát đi thẳng vào vấn đề, không quanh co lòng vòng.
Ánh mắt Tô Dao trốn trốn tránh tránh, cuối cùng không chịu nổi áp lực của cảnh sát mà thành thật khai báo, "Là bạn trai cũ của tôi cho."
Hai ngày trước đột nhiên cô ta nhận được điện thoại của Chu Nhất Phàm, hắn nói sẽ chuyển cho cô ta 20 triệu nhân dân tệ, hỏi cô ta có nhận được không. Lúc đó cô ta còn kinh ngạc một lúc lâu, vì cô ta biết điều kiện của Chu Nhất Phàm như thế nào, đừng nói 20 triệu, 2 triệu hắn còn không có. Tuy nhiên vì hắn thành thật dễ dụ nên cô ta vẫn hẹn hò với hắn, lỡ sau này không tìm được người có tiền để kết hôn thì vẫn còn một cái lốp xe dự phòng.
Cho nên lúc cô ta nhận được điện thoại liền biết Chu Nhất Phàm dính vào chuyện gì rồi, nếu không hắn tuyệt đối không thể có nhiều tiền như vậy.
Tuy nhiên cô ta cũng chẳng hỏi nhiều, hắn cho tiền thì cô ta cầm thôi, hơn nữa hắn tự nguyện mà, nếu xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến cô ta. Lại không ngờ chuyện này thật sự dẫn cảnh sát tới.
"Tôi và Chu Nhất Phàm đã chia tay rồi, tôi cũng không biết tại sao hắn có tiền nữa, hắn cho tiền thì tôi nhận thôi, nếu xảy ra chuyện gì các anh tìm hắn là được rồi, tìm tôi làm gì?"
Tô Dao nhanh chóng rũ sạch quan hệ của mình với Chu Nhất Phàm, giống như được tiếp thêm sức mạnh, thái độ cũng cứng rắn.
Lâm Lang và Tôn Toàn nhìn bộ dạng này, trong lòng bỗng nhiên hơi đồng tình với Chu Nhất Phàm.
Xùy xùy xùy, ai lại đi đồng tình với tên giết người, đều là người trưởng thành cả rồi, làm chuyện gì là lựa chọn của hắn, tự bản thân không nhìn đúng người, giết mười hai mạng người vì cô gái này cũng là chuyện gieo gió gặt bão thôi!
Tuy nhiên những lời này của Tô Dao cũng không phải không có tác dụng, tối thiểu đã khiến Chu Nhất Phàm sau khi xem xong chịu đả kích không nhỏ, hắn càng thêm tiêu cực hơn, sau đó khai báo tất cả mọi chuyện.
Chuyện giết người thì do hắn làm, không còn gì chối cãi, nhưng quả thật có người giúp hắn. Nói cho hắn biết trong tầng hầm có súng đạn và mật mã, làm hỏng camera giám sát và cung cấp ca nô đều nhờ một người.
Người này chính là Nguyễn Văn Hạo, anh trai ruột của Nguyễn Văn Khải, nguyên nhân đơn giản chỉ là những chuyện tăm tối ở các gia đình giàu có.
"Bố tôi muốn chia cổ phần Nguyễn thị thành hai phần, nhưng Nguyễn Văn Khải không biết một tí gì về công ty hết, cho nó một nửa công ty sẽ chỉ khiến Nguyễn thị phá sản. Tôi không muốn giết nó, tôi chỉ nhất thời kích động thôi, tôi hối hận rồi, thật sự hối hận rồi..."
Tổng giám đốc tập đoàn Nguyễn thị áo mũ chỉnh tề đang chôn mặt giữa hai tay, đau khổ chảy nước mắt, có điều hối hận cũng không cứu được sinh mạng của em trai mình.
"Đã điều tra xong, Nguyễn Văn Hạo cho rằng Chu Nhất Phàm muốn giết em trai mình nên cung cấp thông tin trợ giúp hắn, cũng đồng ý sau khi thành công thì sẽ cho hắn 20 triệu để hắn cao chạy xa bay. Anh ta cũng không biết Chu Nhất Phàm lại giết tất cả mọi người trên đảo, hơn nữa còn có suy nghĩ cá chết lưới rách, 20 triệu cũng để lại cho Tô Dao."
Chỉ có thể nói rằng ma xui quỷ khiến, suy nghĩ sai lầm lại trợ giúp một ác ma.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.