Bá Chủ Hắc Đạo Cưng Chiều Vợ Sát Thủ
Chương 66
LanHoDiep134
20/09/2016
Hasan nghe Lôi Lạc Thiên nói vậy, trong lòng khâm phục.
Không ngờ một người trẽ tuổi như Lôi Lạc Thiên lại có tâm thư sâu xa như vậy.
Đáng để anh mang cái danh
Bá chủ hắc đạo.
"Hasan tôi lần nầy, thua Lôi lão đại một cách tâm phục khẩu phục."
Lôi Lạc Thiên nhìn Hasan, trong lòng chợt hiện lên một ý nghĩ táo bạo.
Người nầy đúng là một con ngựa hoang, chỉ cần có một người cầm đầu tốt, thì hắn sẽ trở thành một con chiến mã.
"Nếu Hasan ngài chiệu bỏ, không kinh doanh áp phiện nữa, mà theo Lôi Lạc Thiên tôi buôn bán vũ khí,
tôi bảo đảm với ngài số tiền mà ngài và thủ hạ kiếm được, sẽ hơn bây giờ cấp trăm lần."
Hasan do dự một lúc, rồi nhìn vào mặt đầy kiên quyết và nghĩa khí của Lôi Lạc Thiên nói.
" Được trước mặt thủ hạ và người đối tác của tôi, tôi xin tuyên bố từ nay về sau, Hassan Marić tôi, sẽ đi theo Lôi Lạc Thiên ngài, vào sinh ra tử, có phước cùng hưởng có họa cùng chia."
Lôi Lạc Thiên cười đắc ý, dùng tay vổ lên vai Hassan sảng khoái nói.
"Tốt, từ nay về sau, vũ khí bán bên Trung Đông, tôi sẽ giao cho ngài toàn quyền phụ trách "
Hassan vui mừng, cầm ly rượu lên cạn với Lôi Lạc Thiên.
Hai bên ngồi xuống, bàn đến việc bán ra lô hàng vừa mới sản xuất qua Trung Đông.
2 tiếng sau du thuyền cập bến, Lôi Lạc Thiên tiễn đám người Hasan, lên máy bay tư nhân bay trực tiếp về Trung Đông.
Trên xe đi về biệt thự Lôi Viên,
Tề Phong không hiểu nhìn Lôi Lạc Thiên nói.
" Lão Đại, Hassan Marić là một tên cáo gìa, ngài không thủ tiêu hắn sau nầy sẽ là mối tai họa."
Lôi Lạc Thiên dựa đầu lên ghế xe, nhấm mắt định thần, nghe Tề Phong nói, anh không mở mắt chỉ nói.
" Không đâu, Hassan là người rất thông minh, ta đã cho hắn một miếng bánh ngon như vậy, dù hắn có muốn phản lại ta, thì hắn cũng sẽ nghĩ đến hậu quả. Vả lại ta đã cho người làm nội ứng bên hắn, chỉ cần Hassan muốn giở trò gì, chúng ta liền ra tay khử trừ hắn."
Tề Phong khâm phục cách hành sự của Lôi Lạc Thiên, đúng là một người nhìn xa trông rộng, suy đoán như thần.
"Lão đại, ngài suy nghĩ thật chu
toàn. "
Về đến biệt thự đã là 12 giờ khuya, Lôi Lạc Thiên cho Tề Phong và Tề Phú về.
Anh đi nhẹ nhàng lên lầu, mở cửa phòng nhìn thấy Trình Lam ngủ trên ghế sopha.
Anh dịu dàng đi đến ôm cô vào lòng, đặt lên môi cô một nụ hôn, rồi bế cô lên giường.
Trình Lam cảm giác được, thân thể của mình có người đụng vào liền mở mắt.
Hiện lên trước mặt cô là khuôn mặt quen thuộc của anh, nét mặt dịu dàng của anh, làm Trình Lam an tâm dựa đầu lên ngực rộng lớn và ấm áp của anh.
Lôi Lạc Thiên ôm cô đặt lên giường đấp chăn cho cô.
" Sao lại ngủ gục trên sopha, còn không đấp mền nữa, dễ bị cảm lắm."
"Em định nằm một chút không ngờ lại ngủ gục."
Vừa nói xong, Trình Lam chợt nhớ đến việc gì, liền ngồi bật dậy, tay sơ soạng khấp nơi trên người anh.
Lôi Lạc Thiên nhìn động tác nầy của cô liền bật cười.
" Em đang làm gì vậy."
"Đừng cười, để em kiểm tra anh xem, có chổ nào bị thương không."
Lôi Lạc Thiên thấy cô lo lắng cho mình, trong lòng hạnh phúc vô cùng.
Anh cảm giác có cô bên cạnh, đã thay đổi cuộc đời anh.
Bay giờ vì cô và con, mỏi khi làm chuyện gì anh điều phải suy nghĩ đến sự an toàn của mình trước tiên.
Anh còn có một gia đình để châm sóc.
"Anh không sao, không có chổ nào bị thương."
Nói xong anh chụp lấy hai tay cô, đang sờ soạng khắp người anh, giữ ở trước ngực mình nói.
"Em yên tâm, em và con điều nằm ở đây, anh sẽ không cho phép mình rời xa mẹ con em."
Vừa nói anh vừa dùng ngón tay cô chỉ vào trái tim mình.
Không ngờ một người trẽ tuổi như Lôi Lạc Thiên lại có tâm thư sâu xa như vậy.
Đáng để anh mang cái danh
Bá chủ hắc đạo.
"Hasan tôi lần nầy, thua Lôi lão đại một cách tâm phục khẩu phục."
Lôi Lạc Thiên nhìn Hasan, trong lòng chợt hiện lên một ý nghĩ táo bạo.
Người nầy đúng là một con ngựa hoang, chỉ cần có một người cầm đầu tốt, thì hắn sẽ trở thành một con chiến mã.
"Nếu Hasan ngài chiệu bỏ, không kinh doanh áp phiện nữa, mà theo Lôi Lạc Thiên tôi buôn bán vũ khí,
tôi bảo đảm với ngài số tiền mà ngài và thủ hạ kiếm được, sẽ hơn bây giờ cấp trăm lần."
Hasan do dự một lúc, rồi nhìn vào mặt đầy kiên quyết và nghĩa khí của Lôi Lạc Thiên nói.
" Được trước mặt thủ hạ và người đối tác của tôi, tôi xin tuyên bố từ nay về sau, Hassan Marić tôi, sẽ đi theo Lôi Lạc Thiên ngài, vào sinh ra tử, có phước cùng hưởng có họa cùng chia."
Lôi Lạc Thiên cười đắc ý, dùng tay vổ lên vai Hassan sảng khoái nói.
"Tốt, từ nay về sau, vũ khí bán bên Trung Đông, tôi sẽ giao cho ngài toàn quyền phụ trách "
Hassan vui mừng, cầm ly rượu lên cạn với Lôi Lạc Thiên.
Hai bên ngồi xuống, bàn đến việc bán ra lô hàng vừa mới sản xuất qua Trung Đông.
2 tiếng sau du thuyền cập bến, Lôi Lạc Thiên tiễn đám người Hasan, lên máy bay tư nhân bay trực tiếp về Trung Đông.
Trên xe đi về biệt thự Lôi Viên,
Tề Phong không hiểu nhìn Lôi Lạc Thiên nói.
" Lão Đại, Hassan Marić là một tên cáo gìa, ngài không thủ tiêu hắn sau nầy sẽ là mối tai họa."
Lôi Lạc Thiên dựa đầu lên ghế xe, nhấm mắt định thần, nghe Tề Phong nói, anh không mở mắt chỉ nói.
" Không đâu, Hassan là người rất thông minh, ta đã cho hắn một miếng bánh ngon như vậy, dù hắn có muốn phản lại ta, thì hắn cũng sẽ nghĩ đến hậu quả. Vả lại ta đã cho người làm nội ứng bên hắn, chỉ cần Hassan muốn giở trò gì, chúng ta liền ra tay khử trừ hắn."
Tề Phong khâm phục cách hành sự của Lôi Lạc Thiên, đúng là một người nhìn xa trông rộng, suy đoán như thần.
"Lão đại, ngài suy nghĩ thật chu
toàn. "
Về đến biệt thự đã là 12 giờ khuya, Lôi Lạc Thiên cho Tề Phong và Tề Phú về.
Anh đi nhẹ nhàng lên lầu, mở cửa phòng nhìn thấy Trình Lam ngủ trên ghế sopha.
Anh dịu dàng đi đến ôm cô vào lòng, đặt lên môi cô một nụ hôn, rồi bế cô lên giường.
Trình Lam cảm giác được, thân thể của mình có người đụng vào liền mở mắt.
Hiện lên trước mặt cô là khuôn mặt quen thuộc của anh, nét mặt dịu dàng của anh, làm Trình Lam an tâm dựa đầu lên ngực rộng lớn và ấm áp của anh.
Lôi Lạc Thiên ôm cô đặt lên giường đấp chăn cho cô.
" Sao lại ngủ gục trên sopha, còn không đấp mền nữa, dễ bị cảm lắm."
"Em định nằm một chút không ngờ lại ngủ gục."
Vừa nói xong, Trình Lam chợt nhớ đến việc gì, liền ngồi bật dậy, tay sơ soạng khấp nơi trên người anh.
Lôi Lạc Thiên nhìn động tác nầy của cô liền bật cười.
" Em đang làm gì vậy."
"Đừng cười, để em kiểm tra anh xem, có chổ nào bị thương không."
Lôi Lạc Thiên thấy cô lo lắng cho mình, trong lòng hạnh phúc vô cùng.
Anh cảm giác có cô bên cạnh, đã thay đổi cuộc đời anh.
Bay giờ vì cô và con, mỏi khi làm chuyện gì anh điều phải suy nghĩ đến sự an toàn của mình trước tiên.
Anh còn có một gia đình để châm sóc.
"Anh không sao, không có chổ nào bị thương."
Nói xong anh chụp lấy hai tay cô, đang sờ soạng khắp người anh, giữ ở trước ngực mình nói.
"Em yên tâm, em và con điều nằm ở đây, anh sẽ không cho phép mình rời xa mẹ con em."
Vừa nói anh vừa dùng ngón tay cô chỉ vào trái tim mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.