Bá Chủ Hắc Đạo - The King And Nữ Vương Hắc Đạo - The Queen
Chương 90: Hạ xuân dược (1)
tieuhoanghau12
13/09/2017
"ông biết hiện giờ đứa con gái đấy đang ở đâu không?" cô nhìn ông, tay cầm chắc cây súng, lau nhẹ rồi cài vào áo
" Ta thực không biết, có lẽ nó đã chết rồi" ông ta thở dài, trong giọng có chút tiếc nuối
" Ồ vậy à..." cô cười đáp , lấy từ sau lưng một con dao nhỏ bằng bạc, vô cùng sắc nhọn, giữ nó ở một tư thế nhất định, rồi cười nhạt
" trong câu chuyện của ông còn thiếu một chi tiết" cô nói, vẽ vài đường cơ bản trên không
" Ta tuy già nhưng không lẫn" ông ta cười đáp, vô cùng tự tin không hề run sợ trước lưỡi dao của cô , vì ông ta chắc chắn cô hạ thủ
" Haha, vậy thì để tôi kể nhé , đứa con gái mang tên Sở Kiều ấy giờ đang ở căn phòng này" nó cười đau đớn, ánh mắt xanh rêu nặng mù thuốc súng
" Cộp" chiếc tẩu của ông ta rơi xuống đất, khuôn mặt bàng hoàng nhìn cô, giọng run run
" Cháu, là ... SỞ Kiều ?"
" Tôi sẽ điều tra về chuyện này, và sẽ quay trở lại đây" cô cười lạnh, khiến ông mất hết vẻ tự tin ban đầu, điều ông ta linh tính đã đến rồi
Nó cầm con dao bạc, khẽ cắt một đường thật sâu lên cánh tay trắng nõn nà, máu nhuộm đỏ cả lưỡi dao, nhưng khuôn mặt cô vẫn bình thường, ông ta càng khiếp sợ bởi hành động này của cô, đặc biệt sau khi mà cô tự cắt tay mình, liền phi dao lên bức tường kề cánh cửa vàng, nói
" Tôi sẽ còn quay trở lại" rồi bỏ đi
Do chứng kiến sự thật kinh hoàng nên ông ta ngồi im trong đấy rất lâu, đôi mắt cứ nhìn về phía con dao, máu của cô chưa khô lại mà nhỏ thành từng giọt, cổ họng trở nên khô khốc hơn bao giờ hết
Tony được lệnh đã đi về nghỉ ngơi, cô xé dưới váy, quấn lên vết thương còn mới, nước mắt trực chào ra, cô không tin bố mẹ cô là phản tặc, nhưng chuyện bố mẹ cô chết là không thể tha thứ
Do hành lang khá dài nên cô bị lạc đường , lòng vòng mãi một chỗ
" KHởi Mị, cháu mau cho Thiên Kỳ uống, chỉ có như vậy, cháu mới là phu nhân Thiên Thị" một bà vú nuôi, cầm chén thuốc đưa cho cô, dặn dò
" Nhưng mà cháu.." Khởi MỊ lo lắng, phân vân không biết có nên làm hay không
" Tin ta đi, chỉ sau vụ này nó sẽ không còn chối cãi được cháu, Thiên Kỳ là một đứa sống có trách nhiệm , hơn nữa thuốc này ta lấy từ Ma tộc, không màu không mùi, nó sẽ không biết được" bà vú nuôi như tiếp thêm động lực, làm KHởi Mị phấn chấn
" Vậy, cháu đi" KHởi Mị tiến tới căn phòng cửa lớn màu đen, gõ, một thân ảnh cao lớn, bước ra, có lẽ anh vừa tắm xong, nhìn thấy Khởi Mị thì liền quay đầu không muốn tiếp
" ANh, em chỉ muốn đưa thuốc bổ từ ông cho anh thôi" Khởi Mị lúng túng , cười tươi
" Thuốc bổ? mag đi" anh nhâm nhi ly rượu vang bên cạnh, không thèm liếc tới
" Nhưng ông nội dặn vậy, anh... nếu anh uống chén thuốc này, em sẽ buông tha cho anh" Khởi mị cười nhạt, vẻ mặt u sầu khó tả
" Thật?" anh ngước lên, đôi mắt đen tuyền xem xét cẩn thận
" vâng" cô không dấu được ý cười trong mắt, nhưng vẫn giả vờ nhu mì
"Vậy cô uống trước đi, 1 ngụm" anh nói, ly rượu vang đỏ như màu máu
" KHông được , đây là thuộc nội cho, sao em có thể chứ" cô giải thích, vẻ mặt cười trừ
" Uống" anh buông lời , như ra lệnh, cô đành uống, một hớp lớn rồi đưa cho anh,nhưng anh mãi không nhận, đến tầm 5p sau, khi chân tay cô run rẩy vì thuốc, thì anh mới uống hết
" Vậy em xin phép" cô nhanh bước ra ngoài, khi ra đến ngoài thì toàn thân lẩy bẩy, gục xuống, xuân dược mà vú nuôi mua quá nặng
" Ta thực không biết, có lẽ nó đã chết rồi" ông ta thở dài, trong giọng có chút tiếc nuối
" Ồ vậy à..." cô cười đáp , lấy từ sau lưng một con dao nhỏ bằng bạc, vô cùng sắc nhọn, giữ nó ở một tư thế nhất định, rồi cười nhạt
" trong câu chuyện của ông còn thiếu một chi tiết" cô nói, vẽ vài đường cơ bản trên không
" Ta tuy già nhưng không lẫn" ông ta cười đáp, vô cùng tự tin không hề run sợ trước lưỡi dao của cô , vì ông ta chắc chắn cô hạ thủ
" Haha, vậy thì để tôi kể nhé , đứa con gái mang tên Sở Kiều ấy giờ đang ở căn phòng này" nó cười đau đớn, ánh mắt xanh rêu nặng mù thuốc súng
" Cộp" chiếc tẩu của ông ta rơi xuống đất, khuôn mặt bàng hoàng nhìn cô, giọng run run
" Cháu, là ... SỞ Kiều ?"
" Tôi sẽ điều tra về chuyện này, và sẽ quay trở lại đây" cô cười lạnh, khiến ông mất hết vẻ tự tin ban đầu, điều ông ta linh tính đã đến rồi
Nó cầm con dao bạc, khẽ cắt một đường thật sâu lên cánh tay trắng nõn nà, máu nhuộm đỏ cả lưỡi dao, nhưng khuôn mặt cô vẫn bình thường, ông ta càng khiếp sợ bởi hành động này của cô, đặc biệt sau khi mà cô tự cắt tay mình, liền phi dao lên bức tường kề cánh cửa vàng, nói
" Tôi sẽ còn quay trở lại" rồi bỏ đi
Do chứng kiến sự thật kinh hoàng nên ông ta ngồi im trong đấy rất lâu, đôi mắt cứ nhìn về phía con dao, máu của cô chưa khô lại mà nhỏ thành từng giọt, cổ họng trở nên khô khốc hơn bao giờ hết
Tony được lệnh đã đi về nghỉ ngơi, cô xé dưới váy, quấn lên vết thương còn mới, nước mắt trực chào ra, cô không tin bố mẹ cô là phản tặc, nhưng chuyện bố mẹ cô chết là không thể tha thứ
Do hành lang khá dài nên cô bị lạc đường , lòng vòng mãi một chỗ
" KHởi Mị, cháu mau cho Thiên Kỳ uống, chỉ có như vậy, cháu mới là phu nhân Thiên Thị" một bà vú nuôi, cầm chén thuốc đưa cho cô, dặn dò
" Nhưng mà cháu.." Khởi MỊ lo lắng, phân vân không biết có nên làm hay không
" Tin ta đi, chỉ sau vụ này nó sẽ không còn chối cãi được cháu, Thiên Kỳ là một đứa sống có trách nhiệm , hơn nữa thuốc này ta lấy từ Ma tộc, không màu không mùi, nó sẽ không biết được" bà vú nuôi như tiếp thêm động lực, làm KHởi Mị phấn chấn
" Vậy, cháu đi" KHởi Mị tiến tới căn phòng cửa lớn màu đen, gõ, một thân ảnh cao lớn, bước ra, có lẽ anh vừa tắm xong, nhìn thấy Khởi Mị thì liền quay đầu không muốn tiếp
" ANh, em chỉ muốn đưa thuốc bổ từ ông cho anh thôi" Khởi Mị lúng túng , cười tươi
" Thuốc bổ? mag đi" anh nhâm nhi ly rượu vang bên cạnh, không thèm liếc tới
" Nhưng ông nội dặn vậy, anh... nếu anh uống chén thuốc này, em sẽ buông tha cho anh" Khởi mị cười nhạt, vẻ mặt u sầu khó tả
" Thật?" anh ngước lên, đôi mắt đen tuyền xem xét cẩn thận
" vâng" cô không dấu được ý cười trong mắt, nhưng vẫn giả vờ nhu mì
"Vậy cô uống trước đi, 1 ngụm" anh nói, ly rượu vang đỏ như màu máu
" KHông được , đây là thuộc nội cho, sao em có thể chứ" cô giải thích, vẻ mặt cười trừ
" Uống" anh buông lời , như ra lệnh, cô đành uống, một hớp lớn rồi đưa cho anh,nhưng anh mãi không nhận, đến tầm 5p sau, khi chân tay cô run rẩy vì thuốc, thì anh mới uống hết
" Vậy em xin phép" cô nhanh bước ra ngoài, khi ra đến ngoài thì toàn thân lẩy bẩy, gục xuống, xuân dược mà vú nuôi mua quá nặng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.