Chương 58
Mộc Lan Trúc
24/04/2018
Từ lúc Hạ Tranh mới tới thế giới này, thì đã có ý niệm cải biến lại thực đơn linh thực của kiếp trước.
Mà cậu cũng đã làm như vậy, món dược thiện kia chính là một lần thử nghiệm thành công.
Nhưng sau đó tinh lực của cậu đều tiêu hao hết trên phương diện cơ giáp, thời gian dành cho việc nghiên cứu thực đơn dĩ nhiên là thiếu đi rất nhiều.
Bởi vậy mới nói tinh lực con người có hạn, muốn tiêu hao lượng lớn vào một việc, thì những chuyện khác bắt buộc phải đặt qua một bên.
Bất quá Hạ Tranh còn trẻ, dành ra từng khoảng thời gian nhất định để làm những việc cần làm, cậu không hề hối hận.
Hiện tại tuy chỉ là linh quang lóe lên trong chốc lát, nhưng việc này vốn là sự tình đã được lên kế hoạch ổn thỏa.
Hạ Tranh có dự cảm, cải biến thực đơn, chính là con đường đột phá trù nghệ của mình.
*****
… Căn cứ vào đặc tính tương sinh, những loại nguyên liệu nấu ăn có thể phối hợp với nhau, cơ bản đều sẽ sinh trưởng trong cùng một khu vực.
Dựa theo giới hạn phân chia lớn hơn chút nữa, thì khu vực kia cũng có thể là cả một tinh cầu.
Hạ Tranh lấy ra công thức dược thiện khôi phục tinh thần lực trước kia, rồi tìm kiếm nguyên liệu thay thế tương tự – đương nhiên, hiện tại cậu làm việc dễ dàng hơn trước rất nhiều.
Không chỉ trù nghệ được đề cao, còn có tinh thần lực phụ trợ, khiến cho cậu sau khi thưởng thức thành phẩm, có thể dễ dàng đưa ra phán đoán về tác dụng của món ăn.
Trọng yếu hơn chính là, cậu giờ có tiền hơn rồi.
Trước kia đều chỉ dám chọn những nguyên liệu tiện nghi nhất để thí nghiệm, lượng mua cũng không lớn. Hiện tại cậu có thể muốn mua cái gì thì mua cái đó, muốn mua bao nhiêu liền mua bấy nhiêu.
Hạ Tranh lại không khỏi có chút tiếc nuối.
Ban đầu cho là thời gian mình thử nghiệm cũng chẳng mất bao lâu, nhưng giờ nghĩ lại, nếu sớm một chút đặt niềm tin nơi người nhà, được thân nhân chống đỡ, có đại lượng nguyên liệu nấu ăn để chọn lựa, nói không chừng đã sớm chế ra dược thiện từ đời nào rồi.
Bất quá tiếc cũng chỉ là tiếc, đều đã trùng sinh, cũng không cần nghĩ ngợi thêm nữa.
Trong khoảng thời gian Hạ Tranh bế quan, Hiên Cảnh vốn tưởng ngoại trừ việc cung cấp nguyên liệu nấu ăn cho cậu ra, bản thân mình sẽ được nhàn rỗi. Dù sao nhiệm vụ Hải Lục Tinh lần này cũng chỉ mang tính tượng trưng, độ nguy hiểm chẳng có bao nhiều.
Cho dù còn có lực lượng vũ trang phản chính phủ đang ẩn náu ngoài kia, nhưng Hải Lục Tinh không phải là một tinh cầu hỗn loạn, năng lực chưởng khống của chính phủ vẫn rất mạnh mẽ, không cần Hiên Cảnh phải ra mặt.
Có đôi khi không thể cầm đèn chạy trước ô tô, rất nhanh Hiên Cảnh đã không còn được rảnh rỗi nữa rồi.
Vì có người bí mật tìm tới hắn.
Lấy thân phận địa vị của Hiên Cảnh hiện tại, có thể dùng tới hai chữ “tiếp kiến”. Người mà hắn tiếp kiến này, cũng chẳng phải ai xa lạ.
Chính là Từ Dĩnh vốn vì thanh mai trúc mã mà xích mích với cả khuê mật, cấp trên, lẫn đồng sự.
Cách sự việc kia cũng đã hơn nửa năm, trong khoảng thời gian này Hiên Cảnh hậu tích bạc phát, liên tục thăng chức, đã trở thành Trung tá.
Trước khi Hạ Tranh trùng sinh, Hiên Cảnh cũng không lên cấp nhanh như vậy.
Vốn là Hiên Cảnh sẽ lên chức Trung tá vào thời điểm Hạ Tranh hai mươi tuổi, khi đó Từ Dĩnh là kiện tướng đắc lực của Hiên Cảnh, không lâu sau cũng được nhận hàm Trung úy.
Mà hiện tại tuy Hiên Cảnh đã là Trung tá, nhưng Từ Dĩnh lại chỉ là một Hạ sĩ, so với thành tựu kiếp trước thì chênh lệch khá xa.
So sánh với hơn nửa năm trước thì Từ Dĩnh thoạt nhìn gầy đi trông thấy, bất quá cả người xem như có tinh thần.
Cuộc gặp giữa Hiên Cảnh và Từ Dĩnh là bí mật.
Từ Dĩnh dù sao cũng từng theo Hiên Cảnh làm nhiều nhiệm vụ như vậy, vẫn phải có phương pháp bí mật liên hệ với Hiên Cảnh.
Đương nhiên sau khi Từ Dĩnh rời đi, Hiên Cảnh đã cải biến lại ám hiệu liên lạc.
Nhận được ám hiệu xin gặp mặt của Từ Dĩnh, Hiên Cảnh có hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn chấp thuận.
Tuy lựa chọn của Từ Dĩnh khiến cho Hiên Cảnh rất thất vọng, nhưng Hiên Cảnh biết, lòng ái quốc của cô vẫn còn đó. Nếu cô nói có tin tức trọng yếu cần báo cáo, thì chắc chắn không phải là đang nói đùa.
Quả thực, lần này Từ Dĩnh mang theo tin tức quan trọng mà tới.
A Lí Mộc có quan hệ với Thần thánh quân, Thần thánh quân lại thông đồng với tinh vực đối địch, trong quân đội cũng có gian tế của Thần thánh quân và tinh vực đối địch, tuy hiện tại còn chưa biết là ai, nhưng A Lí Mộc gần đây khá được trọng dụng trong quân, liên tục lên chức, đè ép Từ Dĩnh một đầu, hiện đã thăng lên Thượng sĩ. Xuống tay từ kẻ có thể đề bạt A Lí Mộc, nhất định sẽ tra ra manh mối.
Từ Dĩnh không hề nói bừa, cô đã thu thập được đầy đủ chứng cớ.
Mà việc tìm kiếm chứng cớ cao cấp hơn, lấy địa vị của cô, liền không cách nào làm được. Cô cần báo cáo chuyện này, nhưng lại lo lắng bị kẻ gian giấu giếm, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có Hiên Cảnh là đáng tin cậy.
Từ Dĩnh tuy có khoảng cách với Hiên Cảnh, nhưng đó là chuyện cá nhân. Trong công việc, cô tuyệt đối tín nhiệm nhân phẩm và năng lực của Hiên Cảnh, nếu không cũng sẽ không đi theo hắn từ trước.
Sự thực này cũng cho cô một tát vang dội.
Hiển nhiên, Hiên Cảnh từ sớm đã nhận ra A Lí Mộc không thích hợp, đồng thời còn hiếm khi có ý tốt mà nhắc nhở cô.
Hiên Cảnh cực ít khi can thiệp vào việc tư của cấp dưới, lần đó xen vào đủ để thể hiện tín nhiệm của Hiên Cảnh đối với cô – tất nhiên, Từ Dĩnh cũng biết, trong này còn có sự nhúng tay của cậu niên đệ dễ mềm lòng là Hạ Tranh.
Chỉ dựa vào giao tình mấy lần gặp gỡ, con người hiền lành ấy liền nhịn không được nhắc nhở cô một câu. Vậy mà cô lại cô phụ phần thiện ý này.
“Cũng may cô không vì tình cảm mà bước lên con đường không nên đi.” Hiên Cảnh thở dài.
Những chứng cớ này, tuy nói còn chưa qua kiểm tra thực hư, nhưng Hiên Cảnh biết, bên trong tuy có thể còn nhiều thiếu sót, nhưng nếu Từ Dĩnh đã trình lên, thì nhất định không phải là vu cáo.
Từ Dĩnh đã vì A Lí Mộc mà hi sinh rất nhiều, tiền đồ, tình bạn, thậm chí thân tình – ngay cả người nhà Từ Dĩnh sau khi biết bạn bè và đồng nghiệp của cô đều chê bai A Lí Mộc không đáng tin, cũng tỏ ra không thích việc con gái giao du với gã.
Trên thực tế thì thái độ của cha mẹ Từ Dĩnh đối với A Lí Mộc vốn cũng lạnh nhạt, dù sao Từ Dĩnh rất ưu tú, A Lí Mộc lại có vẻ quá đỗi tầm thường. Hơn nữa bản thân cha mẹ Từ Dĩnh cũng xuất sắc, nếu không đã không thể bồi dưỡng ra nữ nhi ưu tú như cô. Bọn họ từ lâu đã cảm thấy A Lí Mộc ngày bé thì còn tốt, nhưng sau khi lớn lên tâm tính tựa hồ có chút bất chính.
Ngặt nỗi đối ngoại A Lí Mộc vẫn giả trang khá tốt, con gái lại thích, bọn họ cũng chỉ có thể dằn xuống cảm nhận “phiến diện” của mình. Chỉ cho rằng phần “phiến diện” này là oán niệm khi nữ nhi bị cướp đi.
Mà sau khi biết tin A Lí Mộc tín ngưỡng tôn giáo phi pháp, còn thu được bằng chứng xác thực, cha mẹ Từ Dĩnh tất nhiên không muốn Từ Dĩnh tiếp tục chung đụng với A Lí Mộc nữa.
Nhưng lúc đó Từ Dĩnh đã bị A Lí Mộc làm cho u mê, chui vào ngõ cụt, người khác càng phản đối kịch liệt thì cô lại càng kiên trì, tựa hồ phải tỏ ra kiên trì trước sự phản đối của tất cả mọi người, mới có thể chứng minh lòng trung trinh với tình yêu của cô.
Có thể nói, công lực tẩy não của A Lí Mộc rất mạnh, Từ Dĩnh đối với A Lí Mộc đúng là yêu tha thiết, tình thâm đến độ chỉ số IQ đều đánh mất hết.
“Tôi có thể vì anh ấy mà phản bội tất cả.” Từ Dĩnh diện vô biểu tình nói, “Duy chỉ có tổ quốc là không thể.”
Thậm chí nếu A Lí Mộc tìm nơi nương tựa là kẻ thù trên chính trường của cấp trên, có lẽ cô cũng sẽ cùng đầu quân cho phe đối địch.
Nhưng nơi nương tựa của A Lí Mộc lại là tổ chức khủng bố, phía sau tổ chức khủng bố còn có tinh vực đối địch.
Tuy ái tình khiến cho Từ Dĩnh thay đổi rất nhiều, nhưng duy chỉ có lòng ái quốc là điểm mấu chốt mà cô không thể vượt qua. Sau khi tìm được chứng cớ A Lí Mộc phản quốc, Từ Dĩnh cũng đã hoang mang mất một đoạn thời gian.
Cũng may mà hai người học khác trường, Từ Dĩnh mới không bị bại lộ.
Từ Dĩnh vốn cho là có người vu hãm A Lí Mộc, nên đã lén lút thu thập bằng chứng – dù rằng chính hành động tự mình len lén tìm kiếm chứng cớ, mà không phải trực tiếp gặp mặt đối chất này, đã cho thấy nội tâm dao động của cô.
Mà theo chứng cớ dần dần được thu thập đầy đủ, tình cảm Từ Dĩnh dành cho A Lí Mộc cũng từ từ tan vỡ.
Cô bắt đầu hoài nghi, người mà mình vẫn luôn mến mộ này, rốt cuộc có phải là A Lí Mộc chân chính hay không.
Thêm vào đó, phê bình của bạn bè đồng nghiệp và người nhà đối với A Lí Mộc trước kia, cũng không phải là không lưu lại vết tích trong lòng Từ Dĩnh, cô chỉ chọn cách tin tưởng A Lí Mộc, chứ không lựa chọn quên sạch tất cả.
Lúc này thì chuyện quá khứ ùn ùn dâng lên trong lòng, chỉ số IQ theo sự đổ nát của tình yêu dành cho A Lí Mộc đã quay trở lại, Từ Dĩnh không thể không thừa nhận, lời mọi người nói đều là sự thật.
A Lí Mộc quả thực không yêu mình, gã tín ngưỡng loại tà giáo kia, so với tưởng tượng của bạn bè thì còn sâu đậm hơn.
Từ Dĩnh sau khi gặp phải đả kịch, liền không cam lòng khuất phục.
Nữ nhân khi biết mình bị lừa tình sẽ trở nên vô cùng đáng sợ, huống chi Từ Dĩnh vốn là một cô gái cực kỳ lợi hại.
Cô kiềm chế phẫn nộ cùng sát khí, tùy tiện ứng phó với A Lí Mộc, khiến cho A Lí Mộc nghĩ rằng Từ Dĩnh đối với gã vẫn khăng khăng như một. Từ Dĩnh thậm chí còn tỏ vẻ vì A Lí Mộc mà buông tha hết thảy, chủ động quyết liệt với gia đình, đồng thời vẫn luôn biểu hiện tình cảm sùng bái vì gã mà có thể làm tất cả, dần dần tìm được bí mật của A Lí Mộc.
Từ Dĩnh còn tìm tới khuê mật ngày xưa, chính là cao thủ tin học kia.
Khuê mật tuy tức giận Từ Dĩnh vì nam nhân mà bỏ bạn tốt nhiều năm, nhưng khuê mật dù sao vẫn là khuê mật, cô cũng hổ thẹn vì cách làm của mình có chút quá phận, xử sự hơi xúc động, làm liên lụy tới người không liên quan, cũng khiến cho Từ Dĩnh sâu sắc kháng cự lại chuyện này, thậm chí quyết liệt với gia đình, ảnh hưởng tới tiền đồ.
Khi Từ Dĩnh biểu thị bản thân đã hết hi vọng với A Lí Mộc, đồng thời tìm tới cô nhờ giúp đỡ, hai người bèn ôm nhau khóc lớn một hồi, khoảng cách ngày xưa tan thành mây khói, mà khuê mật của Từ Dĩnh cũng xoa tay, muốn cho tên hỗn đản kia biết mặt.
Đương nhiên khi đó cô cũng không biết sẽ tìm được chứng cớ mang tính bùng nổ như thế.
Chỉ có thể nói, năng lực làm gián điệp của A Lí Mộc lúc này còn non lắm. Năm đó không bị phát hiện, có lẽ vì sự hiện hữu của gã quá mức râu ria, cũng có lẽ do hôn thê Từ Dĩnh của gã đã vì gã mà lôi kéo rất nhiều hảo cảm.
Ai cũng không tin thủ hạ đắc lực của Hiên Cảnh lại phản quốc, cho nên khi ấy Từ Dĩnh bị vu hãm mới tạo nên oanh động lớn như vậy, mà sau khi bản án được lật lại cũng chẳng cần nỗ lực tỏ vẻ với dư luận, thanh danh của cô rất nhanh đã được tẩy trắng.
Vì dân chúng tin tưởng Hiên Cảnh.
Sau khi thu thập được vô vàn chứng cớ, Từ Dĩnh và khuê mật hai mặt nhìn nhau, biết đây không phải là chuyện mà hai cô có thể giải quyết.
Được khuê mật khuyên bảo, Từ Dĩnh quyết định giao chứng cớ cho Hiên Cảnh.
Cô biết, cô đã mất đi tín nhiệm của Hiên Cảnh. Loại tín nhiệm này về sau cũng không thể xây đắp lại được.
Hành động lần này của cô cũng không vì có thể một lần nữa đầu nhập dưới trướng Hiên Cảnh, cô chỉ xuất phát từ lòng tin đối với hắn mà thôi.
Cô biết, giao bằng chứng này lên, Hiên Cảnh cũng không có khả năng ngay lập tức bắt giữ A Lí Mộc, hắn nhất định sẽ để A Lí Mộc tiếp tục nhảy nhót, nhằm câu ra con cá lớn hơn.
Cô cũng biết, sau khi Hiên Cảnh có được bằng chứng trong tay, hạ tràng của A Lí Mộc nhất định sẽ rất thê thảm.
Nhưng phải thê thảm mới tốt, kẻ phản quốc đều nên chết không chỗ chôn, vùi xuống mười tám tầng Địa ngục.
“Sau này cô định thế nào?” Hiên Cảnh hỏi, “Tiếp tục ở bên cạnh gã sao?”
“Nếu như cần thiết.” Từ Dĩnh tỏ vẻ cô có thể tiếp tục bảo trì biểu hiện giả dối của mình, để thu thập thêm tình báo.
“Phỏng chừng cô có lưu lại bên cạnh gã, cũng sẽ không được gã tín nhiệm. Lần này lấy được chứng cớ chỉ là vì gã sơ suất nhất thời thôi. Hiện tại A Lí Mộc đang tấn chức rất nhanh, có lẽ Thần thánh quân sẽ sớm chú ý tới gã, và sẽ tiến hành huấn luyện đặc biệt với gã.” Hiên Cảnh ngẫm nghĩ, quyết định vẫn nên giúp đỡ Từ Dĩnh một chút, dù sao hắn có lòng tiếc tài, mà lựa chọn phút cuối của Từ Dĩnh cũng khiến cho hắn thêm phần coi trọng, “Cô có thể tỏ ra càng thêm đeo bám và cố tình gây sự hơn một chút, để A Lí Mộc có cớ mà đá cô.”
Từ Dĩnh lộ ra một nụ cười cổ quái.
“Đợi sau khi cô bị bỏ, nản lòng thoái chí đi tới quân khu gian khổ nhất rèn luyện thì cũng là chuyện đương nhiên mà!” Hiên Cảnh nói, “Có thể chịu khổ chứ nhỉ!”
Cô vì chuyện lúc trước, đã khiến cho Hiên Cảnh và chiến hữu thất vọng buồn bã, cũng khiến cho các thủ trưởng vốn coi trọng cô đồng thời thất vọng.
Tuy xét về mặt riêng tư thì Từ Dĩnh có quyền tự lựa chọn người mình yêu, nhưng vì ái tình mà quyết liệt với cả chiến hữu, thủ trưởng, này cũng quá trẻ con rồi.
Tiền đồ của Từ Dĩnh cơ bản đã bị hủy hết.
Hiên Cảnh nhìn thấy được, Từ Dĩnh bước ra từ mê chướng tình yêu, một lần nữa tìm về bản tâm. Mà sau khi trải qua chuyện này, tin tưởng Từ Dĩnh sẽ không lại vì tình cảm mà bị chi phối nữa.
Nhưng nếu Từ Dĩnh vẫn còn muốn tiến thêm một bước trong quân đội, vậy thì phải ăn khổ một phen, để cho người khác nhìn với cặp mắt khác xưa.
Tựa như binh lính bình thường, trong gian khổ từng bước chậm rãi đi lên từ cơ sở, hiển nhiên là phương pháp tốt nhất.
Từ Dĩnh cúi đầu, trong mắt lóe lệ quang.
Cô cứ nghĩ rằng Hiên Cảnh đã bỏ qua mình, không nghĩ tới vị cấp trên này vẫn vì cô mà đưa ra lời khuyên.
“Tôi không còn mặt mũi nào gặp Hạ đại sư nữa, đợi khi tôi trở về cùng công quân, tôi sẽ đích thân xin lỗi Hạ đại sư.” Từ Dĩnh hướng về Hiên Cảnh chào theo kiểu quân đội.
“Tiểu Tranh rất coi trọng cô.” Hiên Cảnh gật đầu, “Vạn sự chú ý. Các chiến hữu của cô vẫn chưa quên cô đâu.”
Dù sao cũng từng cùng vào sống ra chết với Từ Dĩnh, cho dù trước kia có chút không thoải mái, nhưng vẫn đều rất lo lắng cho cô.
Từ Dĩnh gật đầu.
Cô nhất định sẽ trở về, một lần nữa đầu nhập vào dưới trướng Hiên Cảnh, cùng các chiến hữu ngày xưa kề vai chiến đấu, sẽ không cô phụ tín nhiệm của bọn họ nữa.
Đợi sau khi Từ Dĩnh rời đi, Hiên Cảnh mới xoa nhẹ huyệt thái dương.
Tiểu Tranh thật đúng là nhạy cảm, lần đầu tiên bày tỏ thái độ không ưa, cư nhiên liền bắt được gián điệp.
A Lí Mộc chỉ là một quân cờ nhỏ, thế nhưng kẻ sau lưng gã không tính là đèn cạn dầu, những chứng cớ này nói lên kẻ kia càng không phải loại đơn giản.
Những kẻ này mới chỉ là một góc băng sơn, đã đủ khiến cho Hiên Cảnh phải dè chừng. Không biết khi bóc trần được toàn bộ, thì quân đội và chính phủ sẽ rúng động tới mức nào.
Hiên Cảnh không khỏi cảm thấy, Hạ Tranh thực sự là một phúc tinh.
Nếu không phải vì Hạ Tranh, hắn sẽ chả thèm chú ý tới cái tên A Lí Mộc này, càng không bao giờ can thiệp vào việc tư của Từ Dĩnh.
Nếu Từ Dĩnh không quyết liệt với bọn họ, sẽ không đem tất cả lực chú ý dồn vào A Lí Mộc, cũng sẽ không phát hiện ra dị thường của A Lí Mộc.
Từng vòng từng vòng một, chỉ có thể nói là trong chỗ U minh tự có ý trời?
Ông trời chiếu cố Liên minh a.
Đầu Hiên Cảnh nhanh chóng chuyển động, suy tính xem nên bàn chuyện này với ai, lại nên phái người nào tới nhận nhiệm vụ giám thị A Lí Mộc.
Tuy hắn là Trung tá trẻ tuổi nhất, nhưng mạng lưới quan hệ trong tay còn chưa đủ rộng, lúc này, vẫn nên tìm tới trưởng bối thì hơn.
Hiên Cảnh hiện nay đang đứng ở nơi cao, có vô vàn ánh mắt dõi theo hắn. Chuyện này, giao cho Hạ Khâm tới làm có vẻ ổn thỏa, đỡ cho cậu ta cả ngày lười biếng. Cậu ta cũng nên quan tâm tới quân công và chức vị đi là vừa.
Căn cứ định luật có tốt cùng hưởng, có họa cùng chịu, Hiên Cảnh không chút do dự lôi Hạ Khâm xuống nước,
Hạ Khâm có việc để làm, nhất định sẽ thật cao hứng.
Hiên Cảnh nghiêm túc gật đầu.
Nhất định là vậy.
*****
… Hạ Tranh cũng không biết hiệu ứng bươm bướm mà mình tạo nên trước kia, lúc này lại ngoài ý muốn đưa tới phong bạo, cũng giải quyết được sự tình mà cậu vốn vẫn luôn lo lắng.
Cậu hiện tại đã hơi có chút manh mối.
Có điều còn mấy loại gia giảm cần cân nhắc thêm, phương thức nấu nướng cũng phải cải biến.
Dù sao nguyên liệu nấu ăn bất đồng, phương pháp chế biến và hỏa hậu thích hợp nhất cũng không giống.
Những việc này đều cần có thời gian.
Bất quá đã có thành quả bước đầu, Hạ Tranh vẫn muốn tìm người để chia sẻ.
Hiên Cảnh tuy bận rộn, nhưng cũng không cần phải chạy Đông chạy Tây. Đối với tất cả mọi chuyện, hắn ở trên Hải Lục Tinh vẫn có thể liên lạc từ xa, có thể giải quyết viễn trình được.
Tùy tiện rời khỏi nơi này, ngược lại sẽ khiến cho kẻ khác sinh ra nghi ngờ.
Hiện tại hắn đã hấp dẫn sự chú ý lắm rồi.
Vì vậy hắn bèn đơn giản buông tay giao mọi việc cho người khác, bản thân thì phụ trách đánh lạc hướng, giúp đồng đội càng dễ dàng hành động.
Sau khi Hạ Khâm được giao trọng trách, cảm thấy rất là bất đắc dĩ.
Tuy anh có hơi lười, nhưng việc rèn luyện chính trị mỗi ngày đều không kém hơn so với Hiên Cảnh.
Chuyện này nếu điều tra rõ ngọn nguồn, sẽ gây nên bao nhiêu chấn động cho Liên minh, anh có thể đoán được.
Thực sự là một đại phiền toái.
Nhưng anh không thể không nhận.
Nếu là trước kia, anh nhất định sẽ trốn tránh, dù sao ba mẹ đều còn trẻ, anh thân là vị thành niên chưa tốt nghiệp, vẫn có thể trộm nhàn nhã thêm một đoạn thời gian.
Nhưng em trai có khả năng như vậy, anh là người làm anh bắt đầu cảm thấy nguy hiểm.
Địa vị của Hạ Tranh càng cao, thì chuyện phiền toái gặp phải sẽ ngày càng nhiều. Rất nhiều sự tình tiền bối không tiện ra mặt, anh cũng không thể chỉ biết dựa vào sự hỗ trợ của Hiên Cảnh.
Vậy thì người làm anh này biết giấu mặt đi chỗ nào?
Huống chi Hiên Cảnh còn có ý đồ với em trai mình.
Chuyện này tuy phiền phức, làm không tốt thậm chí còn có thể dẫn lửa thiêu thân, nhưng làm xong thì sẽ là một khoản quân công to lớn, đồng thời đối với toàn bộ Liên minh cũng là chuyện tốt, đối với Thần thánh quân và tinh vực đối địch sẽ là một đả kích nặng nề.
Ra sức vì nước, Hạ Khâm không thể thoái thác trách nhiệm.
Chỉ là bị Hiên Cảnh ném cho một cọc phiền toái như thế, Hạ Khâm ngoài miệng vẫn phải oán giận đôi câu.
Đặc biệt là khi từ trong máy truyền tin trông thấy Hiên Cảnh ngồi đối diện em trai mà anh yêu thương nhất, em trai còn đang đưa cho Hiên Cảnh cơm chiên thoạt nhìn rất ngon miệng, Hiên Cảnh vẻ mặt hạnh phúc, hai mắt đều cười đến híp lại, Hạ Khâm vốn chỉ tính oán giận cho có vẻ thì nay đã biến thành chân chính trách móc.
“Hiên Cảnh, cậu ăn được đến là thoải mái nhỉ.” Hạ Khâm chua chát nói.
“Cũng được cũng được.” Hiên Cảnh đắc ý.
Tuy sớm biết Hạ Tranh bế quan là vì nghiên cứu món ăn mới, nhưng không nghĩ tới nhanh như vậy đã có tiến triển, hắn vẫn là người đầu tiên nếm thử, có thể không đắc ý sao?
“Sống thoải mái quá, coi chừng vỡ trứng (?).” Hạ Khâm tiếp tục chua chát nói.
“Bước quá dài mới có thể vỡ trứng, dạo này tôi đi đứng cẩn thận lắm.” Hiên Cảnh tuy đang chuyện trò với Hạ Khâm, nhưng ánh mắt căn bản chưa từng rời khỏi cơm chiên.
Hạ Tranh thấy Hạ Khâm và Hiên Cảnh liên lạc, đang chuẩn bị lên tiếng chào hỏi, thì chợt nghe ra trong lời nói của Hạ Khâm rõ ràng mang theo mùi giấm.
Cậu hơi do dự, nhớ lại suy đoán trước kia của mình.
Đại ca… là đang ăn giấm chua vì Hiên Cảnh sao?
Đại ca, thực sự có hảo cảm với Hiên Cảnh à?
Cậu lại nhớ tới một chuyện tình đã quên từ lâu, rằng Ninh Quân có nhắc nhở qua, bản thân cậu cũng có ý với Hiên Cảnh.
Vậy là biến thành tình tay ba rồi sao? Kỳ quá đi.
Nhưng mà thoạt nhìn, dường như Hiên Cảnh vẫn chưa chú ý tới tình cảm của đại ca, vẫn còn nói đùa với anh được.
Cho nên là đại ca yêu đơn phương?
Hạ Khâm không hề biết bản thân đang yêu đơn phương, nhác thấy Hạ Tranh đứng ngốc bên cạnh, không chào hỏi anh một câu, lòng ghen tuông bèn biến nặng hơn: “Tiểu Tranh? Tiểu Tranh? Mau hoàn hồn.”
“Đại ca.” Hạ Tranh thấy Hạ Khâm rõ ràng bất mãn, chần chừ một chút, vẫn không đem câu “Em và Hiên Cảnh không có gì, anh đừng hiểu lầm” nói ra khỏi miệng.
Cậu luôn cảm thấy cứ thẳng ruột ngựa ra như vậy là không tốt. Hiên Cảnh còn có hôn ước trong người, mà hôn ước này nếu đại ca biết, chắc cũng sẽ ủng hộ.
Tuy ban đầu lúc đặt ra hôn ước không có chuyện của đại ca, nhưng việc tiếp tục duy trì hôn ước hay không thì ba mẹ sẽ không xem nhẹ quyết định của anh ấy.
(*) Chỗ này không rõ ý tác giả lắm, vì rõ ràng người có hôn ước với Hiên Cảnh là Hạ Tranh a…
Nếu nói ra câu kia, tựa như đang vạch trần soi mói, khiến cho người ta đặc biệt xấu hổ.
Tư tưởng Hạ Tranh cứ thế mà một đi không trở lại – đây là tác hại của việc xem quá nhiều phim truyền hình với Phượng Thù và Vân Mân.
Bất quá suy nghĩ của cậu đã bị đánh gãy, bị tiếng hô kinh ngạc của Hiên Cảnh cắt đứt.
“Hải mễ?!” Hiên Cảnh ăn miếng cơm chiên đầu tiên, liền cảm nhận được sự tươi ngon đến mức tận cùng, tư vị bất khả tư nghị trong tích tắc bùng nổ, trước mắt lóe lên đủ loại pháo hoa muôn màu, dù cho hắn tâm chí kiên định, cũng thiếu chút nữa bị câu mất hồn phách.
Hạ Tranh mỉm cười: “Thế nào?”
Hiên Cảnh nhìn cơm chiên đờ ra.
Phải nói thế nào đây? Cơ bản là không còn lời nào để nói.
Hắn cũng chẳng phải là lần đầu tiên nếm được tác phẩm xuất sắc của mỹ thực đại sư, lấy gia thế bản thân, vài vị đại sư ẩn dật được tôn lên hàng quốc bảo, hắn cũng từng gặp qua.
Nhưng loại tư vị này… Tư vị này…
Không thể nói rõ tay nghề Hạ Tranh so với các tiền bối đẳng cấp quốc bảo kia cao minh hơn bao nhiêu, cũng không thể nói rõ hương vị của món cơm chiên thoạt nhìn hết sức bình thường này siêu việt đồ ăn của đám tiền bối nọ như thế nào.
Mỹ thực ấy mà, có đôi khi tuyệt diệu như thế đấy.
Chí có thể kết luận rằng, đều rất đẹp đẽ, không cách nào so sánh.
Hơn nữa càng khiến cho Hiên Cảnh thấy kỳ quái là, thời điểm đồ ăn vừa vào miệng, tinh thần lực của hắn nhận được rung động mãnh liệt.
Nhưng cơm chiên này lúc mới mang lên, lại bình thường không có gì lạ.
Là chiến sĩ cơ giáp cao cấp, Hiên Cảnh đã có thói quen tùy thời bao trùm tinh thần lực lên hai mắt, đây cũng là một phương pháp rèn luyện.
Hai mắt sở hữu tinh thần lực, có thể giúp hắn nhìn thấy những thứ mà bình thường không cách nào thấy được, việc này cũng thể hiện tính cảnh giác mọi lúc mọi nơi.
Nhưng cơm chiên này quả thực là hết sức bình thường, không có bất kỳ đặc hiệu hay quang mang nào.
Thoạt nhìn, chỉ là một đĩa cơm chiên phổ thông kết hợp cùng loại thực vật xanh xanh hồng hồng không biết tên nào đó.
“Này… Đây là chuyện gì xảy ra?” Hiên Cảnh kinh ngạc không thôi.
Hạ Tranh khó có được mà nở một nụ cười kiêu ngạo.
Bảo vật ẩn mình. Vô luận là pháp khí, đan dược hay linh thực, tới một đẳng cấp nhất định, sẽ không như thời điểm còn ở cấp thấp, để lộ hết quang mang ra ngoài, mà sẽ đem quang mang này khóa lại, trừ phi bị kích hoạt, nếu không sẽ không nhìn ra được dị tượng gì.
“Tiểu Tranh, em lại làm ra món ngon gì đó.” Oán khí trên mặt Hạ Khâm sắp thực thể hóa mất rồi, “Anh cũng muốn ăn.”
Hạ Tranh cười đáp: “Vẫn chỉ là bán thành phẩm thôi, đợi sau khi hoàn toàn thành công, sẽ làm cho đại ca ăn.”
Đẳng cấp linh thực cũng không được phân chia như đẳng cấp tu hành, mà lại tương đồng với bảo khí và đan dược, chia làm Thiên Địa Huyền Hoàng bốn giai lớn, mỗi giai lại có mười hai phẩm. Trên Thiên Địa Huyền Hoàng là cấp Tiên, Thần, thì không phải là đẳng cấp mà người tu hành Nhân giới có thể đạt tới.
Đời này, thì vẫn chưa có phân chia tỉ mỉ như vậy.
Mỗi linh thực trên thập phẩm, đều sẽ xuất hiện dị tượng.
Linh thực thập phẩm, không chứa tạp chất, không có tác dụng phụ, có thể phát huy tác dụng bên ngoài ở mức độ cao nhất.
Món linh thực này lúc đầu vốn là linh thực Hoàng giai, nếu chế biến một cách hoàn mỹ, thì chính là thập nhị phẩm, là phẩm chất tối cao trong Hoàng giai.
Hiện tại, cậu đoán chừng cũng phải trên dưới thập phẩm a.
Bất quá mỹ thực ở hai thế giới phân chia không giống nhau, chỉ có thể miễn cưỡng tham khảo một chút.
Có điều Hạ Tranh biết, nếu được chế biến một cách hoàn mỹ, thì cơm chiên này còn có thể phát huy hiệu lực càng cường đại hơn nữa.
Mà cậu cũng đã làm như vậy, món dược thiện kia chính là một lần thử nghiệm thành công.
Nhưng sau đó tinh lực của cậu đều tiêu hao hết trên phương diện cơ giáp, thời gian dành cho việc nghiên cứu thực đơn dĩ nhiên là thiếu đi rất nhiều.
Bởi vậy mới nói tinh lực con người có hạn, muốn tiêu hao lượng lớn vào một việc, thì những chuyện khác bắt buộc phải đặt qua một bên.
Bất quá Hạ Tranh còn trẻ, dành ra từng khoảng thời gian nhất định để làm những việc cần làm, cậu không hề hối hận.
Hiện tại tuy chỉ là linh quang lóe lên trong chốc lát, nhưng việc này vốn là sự tình đã được lên kế hoạch ổn thỏa.
Hạ Tranh có dự cảm, cải biến thực đơn, chính là con đường đột phá trù nghệ của mình.
*****
… Căn cứ vào đặc tính tương sinh, những loại nguyên liệu nấu ăn có thể phối hợp với nhau, cơ bản đều sẽ sinh trưởng trong cùng một khu vực.
Dựa theo giới hạn phân chia lớn hơn chút nữa, thì khu vực kia cũng có thể là cả một tinh cầu.
Hạ Tranh lấy ra công thức dược thiện khôi phục tinh thần lực trước kia, rồi tìm kiếm nguyên liệu thay thế tương tự – đương nhiên, hiện tại cậu làm việc dễ dàng hơn trước rất nhiều.
Không chỉ trù nghệ được đề cao, còn có tinh thần lực phụ trợ, khiến cho cậu sau khi thưởng thức thành phẩm, có thể dễ dàng đưa ra phán đoán về tác dụng của món ăn.
Trọng yếu hơn chính là, cậu giờ có tiền hơn rồi.
Trước kia đều chỉ dám chọn những nguyên liệu tiện nghi nhất để thí nghiệm, lượng mua cũng không lớn. Hiện tại cậu có thể muốn mua cái gì thì mua cái đó, muốn mua bao nhiêu liền mua bấy nhiêu.
Hạ Tranh lại không khỏi có chút tiếc nuối.
Ban đầu cho là thời gian mình thử nghiệm cũng chẳng mất bao lâu, nhưng giờ nghĩ lại, nếu sớm một chút đặt niềm tin nơi người nhà, được thân nhân chống đỡ, có đại lượng nguyên liệu nấu ăn để chọn lựa, nói không chừng đã sớm chế ra dược thiện từ đời nào rồi.
Bất quá tiếc cũng chỉ là tiếc, đều đã trùng sinh, cũng không cần nghĩ ngợi thêm nữa.
Trong khoảng thời gian Hạ Tranh bế quan, Hiên Cảnh vốn tưởng ngoại trừ việc cung cấp nguyên liệu nấu ăn cho cậu ra, bản thân mình sẽ được nhàn rỗi. Dù sao nhiệm vụ Hải Lục Tinh lần này cũng chỉ mang tính tượng trưng, độ nguy hiểm chẳng có bao nhiều.
Cho dù còn có lực lượng vũ trang phản chính phủ đang ẩn náu ngoài kia, nhưng Hải Lục Tinh không phải là một tinh cầu hỗn loạn, năng lực chưởng khống của chính phủ vẫn rất mạnh mẽ, không cần Hiên Cảnh phải ra mặt.
Có đôi khi không thể cầm đèn chạy trước ô tô, rất nhanh Hiên Cảnh đã không còn được rảnh rỗi nữa rồi.
Vì có người bí mật tìm tới hắn.
Lấy thân phận địa vị của Hiên Cảnh hiện tại, có thể dùng tới hai chữ “tiếp kiến”. Người mà hắn tiếp kiến này, cũng chẳng phải ai xa lạ.
Chính là Từ Dĩnh vốn vì thanh mai trúc mã mà xích mích với cả khuê mật, cấp trên, lẫn đồng sự.
Cách sự việc kia cũng đã hơn nửa năm, trong khoảng thời gian này Hiên Cảnh hậu tích bạc phát, liên tục thăng chức, đã trở thành Trung tá.
Trước khi Hạ Tranh trùng sinh, Hiên Cảnh cũng không lên cấp nhanh như vậy.
Vốn là Hiên Cảnh sẽ lên chức Trung tá vào thời điểm Hạ Tranh hai mươi tuổi, khi đó Từ Dĩnh là kiện tướng đắc lực của Hiên Cảnh, không lâu sau cũng được nhận hàm Trung úy.
Mà hiện tại tuy Hiên Cảnh đã là Trung tá, nhưng Từ Dĩnh lại chỉ là một Hạ sĩ, so với thành tựu kiếp trước thì chênh lệch khá xa.
So sánh với hơn nửa năm trước thì Từ Dĩnh thoạt nhìn gầy đi trông thấy, bất quá cả người xem như có tinh thần.
Cuộc gặp giữa Hiên Cảnh và Từ Dĩnh là bí mật.
Từ Dĩnh dù sao cũng từng theo Hiên Cảnh làm nhiều nhiệm vụ như vậy, vẫn phải có phương pháp bí mật liên hệ với Hiên Cảnh.
Đương nhiên sau khi Từ Dĩnh rời đi, Hiên Cảnh đã cải biến lại ám hiệu liên lạc.
Nhận được ám hiệu xin gặp mặt của Từ Dĩnh, Hiên Cảnh có hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn chấp thuận.
Tuy lựa chọn của Từ Dĩnh khiến cho Hiên Cảnh rất thất vọng, nhưng Hiên Cảnh biết, lòng ái quốc của cô vẫn còn đó. Nếu cô nói có tin tức trọng yếu cần báo cáo, thì chắc chắn không phải là đang nói đùa.
Quả thực, lần này Từ Dĩnh mang theo tin tức quan trọng mà tới.
A Lí Mộc có quan hệ với Thần thánh quân, Thần thánh quân lại thông đồng với tinh vực đối địch, trong quân đội cũng có gian tế của Thần thánh quân và tinh vực đối địch, tuy hiện tại còn chưa biết là ai, nhưng A Lí Mộc gần đây khá được trọng dụng trong quân, liên tục lên chức, đè ép Từ Dĩnh một đầu, hiện đã thăng lên Thượng sĩ. Xuống tay từ kẻ có thể đề bạt A Lí Mộc, nhất định sẽ tra ra manh mối.
Từ Dĩnh không hề nói bừa, cô đã thu thập được đầy đủ chứng cớ.
Mà việc tìm kiếm chứng cớ cao cấp hơn, lấy địa vị của cô, liền không cách nào làm được. Cô cần báo cáo chuyện này, nhưng lại lo lắng bị kẻ gian giấu giếm, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có Hiên Cảnh là đáng tin cậy.
Từ Dĩnh tuy có khoảng cách với Hiên Cảnh, nhưng đó là chuyện cá nhân. Trong công việc, cô tuyệt đối tín nhiệm nhân phẩm và năng lực của Hiên Cảnh, nếu không cũng sẽ không đi theo hắn từ trước.
Sự thực này cũng cho cô một tát vang dội.
Hiển nhiên, Hiên Cảnh từ sớm đã nhận ra A Lí Mộc không thích hợp, đồng thời còn hiếm khi có ý tốt mà nhắc nhở cô.
Hiên Cảnh cực ít khi can thiệp vào việc tư của cấp dưới, lần đó xen vào đủ để thể hiện tín nhiệm của Hiên Cảnh đối với cô – tất nhiên, Từ Dĩnh cũng biết, trong này còn có sự nhúng tay của cậu niên đệ dễ mềm lòng là Hạ Tranh.
Chỉ dựa vào giao tình mấy lần gặp gỡ, con người hiền lành ấy liền nhịn không được nhắc nhở cô một câu. Vậy mà cô lại cô phụ phần thiện ý này.
“Cũng may cô không vì tình cảm mà bước lên con đường không nên đi.” Hiên Cảnh thở dài.
Những chứng cớ này, tuy nói còn chưa qua kiểm tra thực hư, nhưng Hiên Cảnh biết, bên trong tuy có thể còn nhiều thiếu sót, nhưng nếu Từ Dĩnh đã trình lên, thì nhất định không phải là vu cáo.
Từ Dĩnh đã vì A Lí Mộc mà hi sinh rất nhiều, tiền đồ, tình bạn, thậm chí thân tình – ngay cả người nhà Từ Dĩnh sau khi biết bạn bè và đồng nghiệp của cô đều chê bai A Lí Mộc không đáng tin, cũng tỏ ra không thích việc con gái giao du với gã.
Trên thực tế thì thái độ của cha mẹ Từ Dĩnh đối với A Lí Mộc vốn cũng lạnh nhạt, dù sao Từ Dĩnh rất ưu tú, A Lí Mộc lại có vẻ quá đỗi tầm thường. Hơn nữa bản thân cha mẹ Từ Dĩnh cũng xuất sắc, nếu không đã không thể bồi dưỡng ra nữ nhi ưu tú như cô. Bọn họ từ lâu đã cảm thấy A Lí Mộc ngày bé thì còn tốt, nhưng sau khi lớn lên tâm tính tựa hồ có chút bất chính.
Ngặt nỗi đối ngoại A Lí Mộc vẫn giả trang khá tốt, con gái lại thích, bọn họ cũng chỉ có thể dằn xuống cảm nhận “phiến diện” của mình. Chỉ cho rằng phần “phiến diện” này là oán niệm khi nữ nhi bị cướp đi.
Mà sau khi biết tin A Lí Mộc tín ngưỡng tôn giáo phi pháp, còn thu được bằng chứng xác thực, cha mẹ Từ Dĩnh tất nhiên không muốn Từ Dĩnh tiếp tục chung đụng với A Lí Mộc nữa.
Nhưng lúc đó Từ Dĩnh đã bị A Lí Mộc làm cho u mê, chui vào ngõ cụt, người khác càng phản đối kịch liệt thì cô lại càng kiên trì, tựa hồ phải tỏ ra kiên trì trước sự phản đối của tất cả mọi người, mới có thể chứng minh lòng trung trinh với tình yêu của cô.
Có thể nói, công lực tẩy não của A Lí Mộc rất mạnh, Từ Dĩnh đối với A Lí Mộc đúng là yêu tha thiết, tình thâm đến độ chỉ số IQ đều đánh mất hết.
“Tôi có thể vì anh ấy mà phản bội tất cả.” Từ Dĩnh diện vô biểu tình nói, “Duy chỉ có tổ quốc là không thể.”
Thậm chí nếu A Lí Mộc tìm nơi nương tựa là kẻ thù trên chính trường của cấp trên, có lẽ cô cũng sẽ cùng đầu quân cho phe đối địch.
Nhưng nơi nương tựa của A Lí Mộc lại là tổ chức khủng bố, phía sau tổ chức khủng bố còn có tinh vực đối địch.
Tuy ái tình khiến cho Từ Dĩnh thay đổi rất nhiều, nhưng duy chỉ có lòng ái quốc là điểm mấu chốt mà cô không thể vượt qua. Sau khi tìm được chứng cớ A Lí Mộc phản quốc, Từ Dĩnh cũng đã hoang mang mất một đoạn thời gian.
Cũng may mà hai người học khác trường, Từ Dĩnh mới không bị bại lộ.
Từ Dĩnh vốn cho là có người vu hãm A Lí Mộc, nên đã lén lút thu thập bằng chứng – dù rằng chính hành động tự mình len lén tìm kiếm chứng cớ, mà không phải trực tiếp gặp mặt đối chất này, đã cho thấy nội tâm dao động của cô.
Mà theo chứng cớ dần dần được thu thập đầy đủ, tình cảm Từ Dĩnh dành cho A Lí Mộc cũng từ từ tan vỡ.
Cô bắt đầu hoài nghi, người mà mình vẫn luôn mến mộ này, rốt cuộc có phải là A Lí Mộc chân chính hay không.
Thêm vào đó, phê bình của bạn bè đồng nghiệp và người nhà đối với A Lí Mộc trước kia, cũng không phải là không lưu lại vết tích trong lòng Từ Dĩnh, cô chỉ chọn cách tin tưởng A Lí Mộc, chứ không lựa chọn quên sạch tất cả.
Lúc này thì chuyện quá khứ ùn ùn dâng lên trong lòng, chỉ số IQ theo sự đổ nát của tình yêu dành cho A Lí Mộc đã quay trở lại, Từ Dĩnh không thể không thừa nhận, lời mọi người nói đều là sự thật.
A Lí Mộc quả thực không yêu mình, gã tín ngưỡng loại tà giáo kia, so với tưởng tượng của bạn bè thì còn sâu đậm hơn.
Từ Dĩnh sau khi gặp phải đả kịch, liền không cam lòng khuất phục.
Nữ nhân khi biết mình bị lừa tình sẽ trở nên vô cùng đáng sợ, huống chi Từ Dĩnh vốn là một cô gái cực kỳ lợi hại.
Cô kiềm chế phẫn nộ cùng sát khí, tùy tiện ứng phó với A Lí Mộc, khiến cho A Lí Mộc nghĩ rằng Từ Dĩnh đối với gã vẫn khăng khăng như một. Từ Dĩnh thậm chí còn tỏ vẻ vì A Lí Mộc mà buông tha hết thảy, chủ động quyết liệt với gia đình, đồng thời vẫn luôn biểu hiện tình cảm sùng bái vì gã mà có thể làm tất cả, dần dần tìm được bí mật của A Lí Mộc.
Từ Dĩnh còn tìm tới khuê mật ngày xưa, chính là cao thủ tin học kia.
Khuê mật tuy tức giận Từ Dĩnh vì nam nhân mà bỏ bạn tốt nhiều năm, nhưng khuê mật dù sao vẫn là khuê mật, cô cũng hổ thẹn vì cách làm của mình có chút quá phận, xử sự hơi xúc động, làm liên lụy tới người không liên quan, cũng khiến cho Từ Dĩnh sâu sắc kháng cự lại chuyện này, thậm chí quyết liệt với gia đình, ảnh hưởng tới tiền đồ.
Khi Từ Dĩnh biểu thị bản thân đã hết hi vọng với A Lí Mộc, đồng thời tìm tới cô nhờ giúp đỡ, hai người bèn ôm nhau khóc lớn một hồi, khoảng cách ngày xưa tan thành mây khói, mà khuê mật của Từ Dĩnh cũng xoa tay, muốn cho tên hỗn đản kia biết mặt.
Đương nhiên khi đó cô cũng không biết sẽ tìm được chứng cớ mang tính bùng nổ như thế.
Chỉ có thể nói, năng lực làm gián điệp của A Lí Mộc lúc này còn non lắm. Năm đó không bị phát hiện, có lẽ vì sự hiện hữu của gã quá mức râu ria, cũng có lẽ do hôn thê Từ Dĩnh của gã đã vì gã mà lôi kéo rất nhiều hảo cảm.
Ai cũng không tin thủ hạ đắc lực của Hiên Cảnh lại phản quốc, cho nên khi ấy Từ Dĩnh bị vu hãm mới tạo nên oanh động lớn như vậy, mà sau khi bản án được lật lại cũng chẳng cần nỗ lực tỏ vẻ với dư luận, thanh danh của cô rất nhanh đã được tẩy trắng.
Vì dân chúng tin tưởng Hiên Cảnh.
Sau khi thu thập được vô vàn chứng cớ, Từ Dĩnh và khuê mật hai mặt nhìn nhau, biết đây không phải là chuyện mà hai cô có thể giải quyết.
Được khuê mật khuyên bảo, Từ Dĩnh quyết định giao chứng cớ cho Hiên Cảnh.
Cô biết, cô đã mất đi tín nhiệm của Hiên Cảnh. Loại tín nhiệm này về sau cũng không thể xây đắp lại được.
Hành động lần này của cô cũng không vì có thể một lần nữa đầu nhập dưới trướng Hiên Cảnh, cô chỉ xuất phát từ lòng tin đối với hắn mà thôi.
Cô biết, giao bằng chứng này lên, Hiên Cảnh cũng không có khả năng ngay lập tức bắt giữ A Lí Mộc, hắn nhất định sẽ để A Lí Mộc tiếp tục nhảy nhót, nhằm câu ra con cá lớn hơn.
Cô cũng biết, sau khi Hiên Cảnh có được bằng chứng trong tay, hạ tràng của A Lí Mộc nhất định sẽ rất thê thảm.
Nhưng phải thê thảm mới tốt, kẻ phản quốc đều nên chết không chỗ chôn, vùi xuống mười tám tầng Địa ngục.
“Sau này cô định thế nào?” Hiên Cảnh hỏi, “Tiếp tục ở bên cạnh gã sao?”
“Nếu như cần thiết.” Từ Dĩnh tỏ vẻ cô có thể tiếp tục bảo trì biểu hiện giả dối của mình, để thu thập thêm tình báo.
“Phỏng chừng cô có lưu lại bên cạnh gã, cũng sẽ không được gã tín nhiệm. Lần này lấy được chứng cớ chỉ là vì gã sơ suất nhất thời thôi. Hiện tại A Lí Mộc đang tấn chức rất nhanh, có lẽ Thần thánh quân sẽ sớm chú ý tới gã, và sẽ tiến hành huấn luyện đặc biệt với gã.” Hiên Cảnh ngẫm nghĩ, quyết định vẫn nên giúp đỡ Từ Dĩnh một chút, dù sao hắn có lòng tiếc tài, mà lựa chọn phút cuối của Từ Dĩnh cũng khiến cho hắn thêm phần coi trọng, “Cô có thể tỏ ra càng thêm đeo bám và cố tình gây sự hơn một chút, để A Lí Mộc có cớ mà đá cô.”
Từ Dĩnh lộ ra một nụ cười cổ quái.
“Đợi sau khi cô bị bỏ, nản lòng thoái chí đi tới quân khu gian khổ nhất rèn luyện thì cũng là chuyện đương nhiên mà!” Hiên Cảnh nói, “Có thể chịu khổ chứ nhỉ!”
Cô vì chuyện lúc trước, đã khiến cho Hiên Cảnh và chiến hữu thất vọng buồn bã, cũng khiến cho các thủ trưởng vốn coi trọng cô đồng thời thất vọng.
Tuy xét về mặt riêng tư thì Từ Dĩnh có quyền tự lựa chọn người mình yêu, nhưng vì ái tình mà quyết liệt với cả chiến hữu, thủ trưởng, này cũng quá trẻ con rồi.
Tiền đồ của Từ Dĩnh cơ bản đã bị hủy hết.
Hiên Cảnh nhìn thấy được, Từ Dĩnh bước ra từ mê chướng tình yêu, một lần nữa tìm về bản tâm. Mà sau khi trải qua chuyện này, tin tưởng Từ Dĩnh sẽ không lại vì tình cảm mà bị chi phối nữa.
Nhưng nếu Từ Dĩnh vẫn còn muốn tiến thêm một bước trong quân đội, vậy thì phải ăn khổ một phen, để cho người khác nhìn với cặp mắt khác xưa.
Tựa như binh lính bình thường, trong gian khổ từng bước chậm rãi đi lên từ cơ sở, hiển nhiên là phương pháp tốt nhất.
Từ Dĩnh cúi đầu, trong mắt lóe lệ quang.
Cô cứ nghĩ rằng Hiên Cảnh đã bỏ qua mình, không nghĩ tới vị cấp trên này vẫn vì cô mà đưa ra lời khuyên.
“Tôi không còn mặt mũi nào gặp Hạ đại sư nữa, đợi khi tôi trở về cùng công quân, tôi sẽ đích thân xin lỗi Hạ đại sư.” Từ Dĩnh hướng về Hiên Cảnh chào theo kiểu quân đội.
“Tiểu Tranh rất coi trọng cô.” Hiên Cảnh gật đầu, “Vạn sự chú ý. Các chiến hữu của cô vẫn chưa quên cô đâu.”
Dù sao cũng từng cùng vào sống ra chết với Từ Dĩnh, cho dù trước kia có chút không thoải mái, nhưng vẫn đều rất lo lắng cho cô.
Từ Dĩnh gật đầu.
Cô nhất định sẽ trở về, một lần nữa đầu nhập vào dưới trướng Hiên Cảnh, cùng các chiến hữu ngày xưa kề vai chiến đấu, sẽ không cô phụ tín nhiệm của bọn họ nữa.
Đợi sau khi Từ Dĩnh rời đi, Hiên Cảnh mới xoa nhẹ huyệt thái dương.
Tiểu Tranh thật đúng là nhạy cảm, lần đầu tiên bày tỏ thái độ không ưa, cư nhiên liền bắt được gián điệp.
A Lí Mộc chỉ là một quân cờ nhỏ, thế nhưng kẻ sau lưng gã không tính là đèn cạn dầu, những chứng cớ này nói lên kẻ kia càng không phải loại đơn giản.
Những kẻ này mới chỉ là một góc băng sơn, đã đủ khiến cho Hiên Cảnh phải dè chừng. Không biết khi bóc trần được toàn bộ, thì quân đội và chính phủ sẽ rúng động tới mức nào.
Hiên Cảnh không khỏi cảm thấy, Hạ Tranh thực sự là một phúc tinh.
Nếu không phải vì Hạ Tranh, hắn sẽ chả thèm chú ý tới cái tên A Lí Mộc này, càng không bao giờ can thiệp vào việc tư của Từ Dĩnh.
Nếu Từ Dĩnh không quyết liệt với bọn họ, sẽ không đem tất cả lực chú ý dồn vào A Lí Mộc, cũng sẽ không phát hiện ra dị thường của A Lí Mộc.
Từng vòng từng vòng một, chỉ có thể nói là trong chỗ U minh tự có ý trời?
Ông trời chiếu cố Liên minh a.
Đầu Hiên Cảnh nhanh chóng chuyển động, suy tính xem nên bàn chuyện này với ai, lại nên phái người nào tới nhận nhiệm vụ giám thị A Lí Mộc.
Tuy hắn là Trung tá trẻ tuổi nhất, nhưng mạng lưới quan hệ trong tay còn chưa đủ rộng, lúc này, vẫn nên tìm tới trưởng bối thì hơn.
Hiên Cảnh hiện nay đang đứng ở nơi cao, có vô vàn ánh mắt dõi theo hắn. Chuyện này, giao cho Hạ Khâm tới làm có vẻ ổn thỏa, đỡ cho cậu ta cả ngày lười biếng. Cậu ta cũng nên quan tâm tới quân công và chức vị đi là vừa.
Căn cứ định luật có tốt cùng hưởng, có họa cùng chịu, Hiên Cảnh không chút do dự lôi Hạ Khâm xuống nước,
Hạ Khâm có việc để làm, nhất định sẽ thật cao hứng.
Hiên Cảnh nghiêm túc gật đầu.
Nhất định là vậy.
*****
… Hạ Tranh cũng không biết hiệu ứng bươm bướm mà mình tạo nên trước kia, lúc này lại ngoài ý muốn đưa tới phong bạo, cũng giải quyết được sự tình mà cậu vốn vẫn luôn lo lắng.
Cậu hiện tại đã hơi có chút manh mối.
Có điều còn mấy loại gia giảm cần cân nhắc thêm, phương thức nấu nướng cũng phải cải biến.
Dù sao nguyên liệu nấu ăn bất đồng, phương pháp chế biến và hỏa hậu thích hợp nhất cũng không giống.
Những việc này đều cần có thời gian.
Bất quá đã có thành quả bước đầu, Hạ Tranh vẫn muốn tìm người để chia sẻ.
Hiên Cảnh tuy bận rộn, nhưng cũng không cần phải chạy Đông chạy Tây. Đối với tất cả mọi chuyện, hắn ở trên Hải Lục Tinh vẫn có thể liên lạc từ xa, có thể giải quyết viễn trình được.
Tùy tiện rời khỏi nơi này, ngược lại sẽ khiến cho kẻ khác sinh ra nghi ngờ.
Hiện tại hắn đã hấp dẫn sự chú ý lắm rồi.
Vì vậy hắn bèn đơn giản buông tay giao mọi việc cho người khác, bản thân thì phụ trách đánh lạc hướng, giúp đồng đội càng dễ dàng hành động.
Sau khi Hạ Khâm được giao trọng trách, cảm thấy rất là bất đắc dĩ.
Tuy anh có hơi lười, nhưng việc rèn luyện chính trị mỗi ngày đều không kém hơn so với Hiên Cảnh.
Chuyện này nếu điều tra rõ ngọn nguồn, sẽ gây nên bao nhiêu chấn động cho Liên minh, anh có thể đoán được.
Thực sự là một đại phiền toái.
Nhưng anh không thể không nhận.
Nếu là trước kia, anh nhất định sẽ trốn tránh, dù sao ba mẹ đều còn trẻ, anh thân là vị thành niên chưa tốt nghiệp, vẫn có thể trộm nhàn nhã thêm một đoạn thời gian.
Nhưng em trai có khả năng như vậy, anh là người làm anh bắt đầu cảm thấy nguy hiểm.
Địa vị của Hạ Tranh càng cao, thì chuyện phiền toái gặp phải sẽ ngày càng nhiều. Rất nhiều sự tình tiền bối không tiện ra mặt, anh cũng không thể chỉ biết dựa vào sự hỗ trợ của Hiên Cảnh.
Vậy thì người làm anh này biết giấu mặt đi chỗ nào?
Huống chi Hiên Cảnh còn có ý đồ với em trai mình.
Chuyện này tuy phiền phức, làm không tốt thậm chí còn có thể dẫn lửa thiêu thân, nhưng làm xong thì sẽ là một khoản quân công to lớn, đồng thời đối với toàn bộ Liên minh cũng là chuyện tốt, đối với Thần thánh quân và tinh vực đối địch sẽ là một đả kích nặng nề.
Ra sức vì nước, Hạ Khâm không thể thoái thác trách nhiệm.
Chỉ là bị Hiên Cảnh ném cho một cọc phiền toái như thế, Hạ Khâm ngoài miệng vẫn phải oán giận đôi câu.
Đặc biệt là khi từ trong máy truyền tin trông thấy Hiên Cảnh ngồi đối diện em trai mà anh yêu thương nhất, em trai còn đang đưa cho Hiên Cảnh cơm chiên thoạt nhìn rất ngon miệng, Hiên Cảnh vẻ mặt hạnh phúc, hai mắt đều cười đến híp lại, Hạ Khâm vốn chỉ tính oán giận cho có vẻ thì nay đã biến thành chân chính trách móc.
“Hiên Cảnh, cậu ăn được đến là thoải mái nhỉ.” Hạ Khâm chua chát nói.
“Cũng được cũng được.” Hiên Cảnh đắc ý.
Tuy sớm biết Hạ Tranh bế quan là vì nghiên cứu món ăn mới, nhưng không nghĩ tới nhanh như vậy đã có tiến triển, hắn vẫn là người đầu tiên nếm thử, có thể không đắc ý sao?
“Sống thoải mái quá, coi chừng vỡ trứng (?).” Hạ Khâm tiếp tục chua chát nói.
“Bước quá dài mới có thể vỡ trứng, dạo này tôi đi đứng cẩn thận lắm.” Hiên Cảnh tuy đang chuyện trò với Hạ Khâm, nhưng ánh mắt căn bản chưa từng rời khỏi cơm chiên.
Hạ Tranh thấy Hạ Khâm và Hiên Cảnh liên lạc, đang chuẩn bị lên tiếng chào hỏi, thì chợt nghe ra trong lời nói của Hạ Khâm rõ ràng mang theo mùi giấm.
Cậu hơi do dự, nhớ lại suy đoán trước kia của mình.
Đại ca… là đang ăn giấm chua vì Hiên Cảnh sao?
Đại ca, thực sự có hảo cảm với Hiên Cảnh à?
Cậu lại nhớ tới một chuyện tình đã quên từ lâu, rằng Ninh Quân có nhắc nhở qua, bản thân cậu cũng có ý với Hiên Cảnh.
Vậy là biến thành tình tay ba rồi sao? Kỳ quá đi.
Nhưng mà thoạt nhìn, dường như Hiên Cảnh vẫn chưa chú ý tới tình cảm của đại ca, vẫn còn nói đùa với anh được.
Cho nên là đại ca yêu đơn phương?
Hạ Khâm không hề biết bản thân đang yêu đơn phương, nhác thấy Hạ Tranh đứng ngốc bên cạnh, không chào hỏi anh một câu, lòng ghen tuông bèn biến nặng hơn: “Tiểu Tranh? Tiểu Tranh? Mau hoàn hồn.”
“Đại ca.” Hạ Tranh thấy Hạ Khâm rõ ràng bất mãn, chần chừ một chút, vẫn không đem câu “Em và Hiên Cảnh không có gì, anh đừng hiểu lầm” nói ra khỏi miệng.
Cậu luôn cảm thấy cứ thẳng ruột ngựa ra như vậy là không tốt. Hiên Cảnh còn có hôn ước trong người, mà hôn ước này nếu đại ca biết, chắc cũng sẽ ủng hộ.
Tuy ban đầu lúc đặt ra hôn ước không có chuyện của đại ca, nhưng việc tiếp tục duy trì hôn ước hay không thì ba mẹ sẽ không xem nhẹ quyết định của anh ấy.
(*) Chỗ này không rõ ý tác giả lắm, vì rõ ràng người có hôn ước với Hiên Cảnh là Hạ Tranh a…
Nếu nói ra câu kia, tựa như đang vạch trần soi mói, khiến cho người ta đặc biệt xấu hổ.
Tư tưởng Hạ Tranh cứ thế mà một đi không trở lại – đây là tác hại của việc xem quá nhiều phim truyền hình với Phượng Thù và Vân Mân.
Bất quá suy nghĩ của cậu đã bị đánh gãy, bị tiếng hô kinh ngạc của Hiên Cảnh cắt đứt.
“Hải mễ?!” Hiên Cảnh ăn miếng cơm chiên đầu tiên, liền cảm nhận được sự tươi ngon đến mức tận cùng, tư vị bất khả tư nghị trong tích tắc bùng nổ, trước mắt lóe lên đủ loại pháo hoa muôn màu, dù cho hắn tâm chí kiên định, cũng thiếu chút nữa bị câu mất hồn phách.
Hạ Tranh mỉm cười: “Thế nào?”
Hiên Cảnh nhìn cơm chiên đờ ra.
Phải nói thế nào đây? Cơ bản là không còn lời nào để nói.
Hắn cũng chẳng phải là lần đầu tiên nếm được tác phẩm xuất sắc của mỹ thực đại sư, lấy gia thế bản thân, vài vị đại sư ẩn dật được tôn lên hàng quốc bảo, hắn cũng từng gặp qua.
Nhưng loại tư vị này… Tư vị này…
Không thể nói rõ tay nghề Hạ Tranh so với các tiền bối đẳng cấp quốc bảo kia cao minh hơn bao nhiêu, cũng không thể nói rõ hương vị của món cơm chiên thoạt nhìn hết sức bình thường này siêu việt đồ ăn của đám tiền bối nọ như thế nào.
Mỹ thực ấy mà, có đôi khi tuyệt diệu như thế đấy.
Chí có thể kết luận rằng, đều rất đẹp đẽ, không cách nào so sánh.
Hơn nữa càng khiến cho Hiên Cảnh thấy kỳ quái là, thời điểm đồ ăn vừa vào miệng, tinh thần lực của hắn nhận được rung động mãnh liệt.
Nhưng cơm chiên này lúc mới mang lên, lại bình thường không có gì lạ.
Là chiến sĩ cơ giáp cao cấp, Hiên Cảnh đã có thói quen tùy thời bao trùm tinh thần lực lên hai mắt, đây cũng là một phương pháp rèn luyện.
Hai mắt sở hữu tinh thần lực, có thể giúp hắn nhìn thấy những thứ mà bình thường không cách nào thấy được, việc này cũng thể hiện tính cảnh giác mọi lúc mọi nơi.
Nhưng cơm chiên này quả thực là hết sức bình thường, không có bất kỳ đặc hiệu hay quang mang nào.
Thoạt nhìn, chỉ là một đĩa cơm chiên phổ thông kết hợp cùng loại thực vật xanh xanh hồng hồng không biết tên nào đó.
“Này… Đây là chuyện gì xảy ra?” Hiên Cảnh kinh ngạc không thôi.
Hạ Tranh khó có được mà nở một nụ cười kiêu ngạo.
Bảo vật ẩn mình. Vô luận là pháp khí, đan dược hay linh thực, tới một đẳng cấp nhất định, sẽ không như thời điểm còn ở cấp thấp, để lộ hết quang mang ra ngoài, mà sẽ đem quang mang này khóa lại, trừ phi bị kích hoạt, nếu không sẽ không nhìn ra được dị tượng gì.
“Tiểu Tranh, em lại làm ra món ngon gì đó.” Oán khí trên mặt Hạ Khâm sắp thực thể hóa mất rồi, “Anh cũng muốn ăn.”
Hạ Tranh cười đáp: “Vẫn chỉ là bán thành phẩm thôi, đợi sau khi hoàn toàn thành công, sẽ làm cho đại ca ăn.”
Đẳng cấp linh thực cũng không được phân chia như đẳng cấp tu hành, mà lại tương đồng với bảo khí và đan dược, chia làm Thiên Địa Huyền Hoàng bốn giai lớn, mỗi giai lại có mười hai phẩm. Trên Thiên Địa Huyền Hoàng là cấp Tiên, Thần, thì không phải là đẳng cấp mà người tu hành Nhân giới có thể đạt tới.
Đời này, thì vẫn chưa có phân chia tỉ mỉ như vậy.
Mỗi linh thực trên thập phẩm, đều sẽ xuất hiện dị tượng.
Linh thực thập phẩm, không chứa tạp chất, không có tác dụng phụ, có thể phát huy tác dụng bên ngoài ở mức độ cao nhất.
Món linh thực này lúc đầu vốn là linh thực Hoàng giai, nếu chế biến một cách hoàn mỹ, thì chính là thập nhị phẩm, là phẩm chất tối cao trong Hoàng giai.
Hiện tại, cậu đoán chừng cũng phải trên dưới thập phẩm a.
Bất quá mỹ thực ở hai thế giới phân chia không giống nhau, chỉ có thể miễn cưỡng tham khảo một chút.
Có điều Hạ Tranh biết, nếu được chế biến một cách hoàn mỹ, thì cơm chiên này còn có thể phát huy hiệu lực càng cường đại hơn nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.