Chương 113: Giới thiệu đối tượng
Ngốc Tiểu Tứ
22/05/2015
"Chị, tối nay em không về nữa, ngủ cùng chị nhé, chỗ em nhiều muỗi lắm!" Lúc ăn cơm, Thường Mị cười nói. Tầng hai nhà nàng không lắp điều hòa, chỉ có chiếc quạt điện, tất nhiên sẽ không thoải mái như phòng của Hác Mãnh rồi, khi Hác Mãnh không ở nhà, nàng thường ở bên này, có khi còn ngủ ở phòng Hác Mãnh, hiện giờ Hác Mãnh trở về rồi nên nàng nói câu này kỳ thực là để cho hắn nghe.
Ngụy Thục Phân cười liếc nhìn Hác Mãnh đang cúi đầu ăn mỳ, nàng cũng không tiện từ chối, nhưng mà bây giờ Hác Mãnh về rồi, đúng là không tiện chút nào, nghĩ đến một số việc mà không khỏi đỏ mặt lên.
Còn Hác Mãnh thì làm bộ như không nghe thấy Thường Mị nói, trong lòng tự nhủ, muốn ở thì ở chứ sao. Đối với cô dâu nhỏ này, trong lòng Hác Mãnh kỳ thực không có chút ý định nào, nhưng về sinh lý thì lại không bài xích nàng, có thể nói hắn chịu đựng mê hoặc rất kém, động một chút là suýt nữa không giữ được ấy chứ.
Nam theo đuổi nữ, cách cả ngọn núi. Mà nữ theo đuổi nam thì chỉ cách lớp quần mà thôi. Bạt núi thì khó, chứ cởi quần thì dễ mà.
"Ông chủ, không còn chuyện gì thì ta về trước đây." Sau khi Thiết Ngưu ăn cơm tối xong, hắn không muốn ở lâu trong cửa hàng, nhiều nữ quá sẽ khiến hắn dễ phân tâm.
Hác Mãnh nhìn hắn cười nói: "Ngươi cứ ở nhà làm gì, điện thoại di động cũng không dùng, chỉ đứng trong góc tường, công phu lợi hại nhưng có thể sinh ra nhi tử được sao? Không có việc thì đi ra ngoài chơi, tán gái đi chứ. Sống độc thân tốn kém lắm, mỗi ngày chỉ lãng phí giấy vệ sinh thôi"
"Khà khà" Thiết Ngưu cười khúc khích rồi đi.
Hôm nay, Hác Mãnh đã được chứng kiến sự lợi hại của Thiết Ngưu, công phu của hắn thật mạnh, bổ một cái người bay ra mười mấy mét, rất nhẹ nhàng.
Sau khi ăn xong, Ngụy Thục Phân cùng Thường Mị ngồi ở ghế sa lông xem tivi, Hác Mãnh đối với phim Hàn có chút dị ứng nên tự mình lên lầu chơi vậy.
Trở về phòng, hắn mở máy tính ra.
"Ông chủ, hoan nghênh về nhà" Lam Lam vung vẩy đuôi, mở ra cánh cửa kim loại, xuất hiện trên màn hình máy tính, chào hỏi cùng Hác Mãnh.
Hác Mãnh cười nói: "Ít nịnh nọt thôi, ngươi là sư tử chứ không phải chó săn, không có xương cho ngươi ăn đâu. Nói qua một chút tình huống công ty những ngày qua đi."
Lam Lam động tác rất giống con người, trợn tròn mắt: "Đầu tiên ta muốn cải chính một chút, ta không phải sư tử, ta là Lam Mị. Lam trong Lam Lam, Mị trong Lam Mị, là một phần mềm trí năng điện thoại di động. Ông chủ nói tới chó săn, đó không phải lời hay, đó là đang mắng người, Lam Lam hiểu được."
Hác Mãnh dựa vào ghế, cười nhìn nó, nhún vai ra hiệu nó tiếp tục nói.
"Nhưng mà ngài là ông chủ, Lam Lam không giận ngài." Lam Lam cười nói. Lam Lam cũng biết cười, nhưng cười thế nào thì không thể hình dung nổi, chỉ biết là khiến người ta nhìn thấy là biết nó đang cười.
"Trong thời gian này, trí năng Lam Mị tiêu thụ tương đối tối, đầu tiên, số người sử dụng trí năng Tiểu Lam đột phá 45 triệu, trong đó người sử dụng ngoài nước cũng tăng hơn 3 triệu. Không khó tưởng tượng, trong một khoảng thời gian ngắn, số lượng người dùng trí năng Tiểu Lam lại tăng trưởng bạo phát như vậy."
"Người dùng ở nước ngoài chi mới có 3 triệu?" Hác Mãnh ngắt lời Lam Lam, hiếu kỳ hỏi.
Lam Lam gật đầu: "Không sai, ba triệu, trong đó người dùng nhiều nhất là tại Hàn Quốc, sau đó là Nhật Bản và Mỹ."
"Hàn Quốc" Hác Mãnh lặp lại, đây là đại bản doanh của tập đoàn Sam Sung mà, lần trước Sam Sung còn chơi xấu khoa kỹ Lam Mị đó, không biết khoa kỹ Lam Mị trực tiếp tiến vào Hàn Quốc thì đối phương sẽ phản ứng ra sao, tuy rằng không tưởng tượng ra được nhưng nhất định sẽ rất đặc sắc.
"Nói tiếp"
"Số lượng hội viên VIP của trí năng Tiểu Lam đã đạt tới 6.87 triệu, số lượng kích hoạt chức năng mua bán cũng đạt tới 2 triệu, doanh thu từ chức năng mua bán cùng hội viên VIP đã toàn toàn có thể chống đỡ toàn bộ khoa kỹ Lam Mị hoạt động rồi. Mặt khác, số lượng Kim Cương cũng đã bán đi không ít. Lượng tiêu thụ Kim Cương Tím cũng không tệ, tổng thể thì trí năng Tiểu Lam đã trở thành trụ cột lợi nhuận lớn nhất của khoa kỹ Lam Mị, ít ra tạm thời là như vậy." Lam Lam nói.
Hác Mãnh suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Nghiệp vụ điện thoại di động thì sao?"
"Nhóm sản phẩm mẫu đầu tiên, 500 chiếc đã từ chi nhánh Thâm Khẩu chuyển tới đây, còn lại bên Kiệt Lực Đạt sẽ toàn lực sản xuất, tranh thủ trong vòng nửa tháng sẽ hoàn thành. Ở phương diện này vẫn là Lam tổng và Trần tổng phụ trác, ta cũng không rõ lắm, ông chủ có thể trực tiếp hỏi Trần tổng và Lam tổng."
Hác Mãnh gật đầu, cười hỏi: "Trần Vũ Tình đã mua lại cao ốc Long Ảnh chưa?"
"Đã mua rồi, tiêu tốn 380 triệu, Trần tổng đã vì khoa kỹ Lam Mị mà mua lại cả tòa cao ốc Long Ảnh, các công ty khác đang thuê trong cao ốc Long Ảnh đã bắt đầu lần lượt dọn đi." Lam Lam gật đầu, hơi suy tính một chút, nói tiếp: "Ý của Trần tổng là đem ba tầng dưới cùng của cao ốc Long Ảnh làm nơi trải nghiệm sản phẩm của khoa kỹ Lam Mị, một mặt dùng để bán ra sản phẩm của khoa kỹ Lam Mị, mặt khác là nơi đối ngoại của khoa kỹ Lam Mị, có thể cung cấp cho khách hành tùy ý trải nghiệm, tư vấn cùng với tham quan của bên ngoài. Còn các tầng bên trên sẽ phân chia cho mỗi bộ ngành trong công ty, tầng 16 làm phòng họp của công ty cùng với văn phòng của ông chủ. Hai tầng cao nhất dùng để trang bị những thứ quan trọng của công ty, làm nơi đặt server cùng các loại tài liệu cơ mật"
Liên quan tới việc sử dụng cao ốc Long Ảnh thế nào, Hác mãnh cũng không có ý kiến gì, Trần Vũ Tình thích làm sao thì làm, tốt nhất trước khi nàng nhập học thì bố trí thỏa đáng mọi công việc ở đây, như vậy hác Mãnh càng cao hứng. Mọi việc đều có người làm, ông chủ chỉ cần quản lý tiền là được rồi.
Hác Mãnh nhìn đồng hồ, 9h30 tối, cũng không muộn lắm. Mười mấy ngày qua không được ăn "Thịt" rồi, trong lòng có chút ngứa ngáy. Nhưng tối nay Thường Mị mặt dầy lại muốn ngủ ở đây, thế thì muốn lén lút cùng với Ngụy Thục Phân cũng không dễ dàng.
Vì thế, hắn lấy điện thoại gọi cho Tiếu Ngọc Vân, hỏi thăm chút nàng đang làm gì, có thể đi ra ngoài 'Giải thèm' được không, nam nhân ăn mặn đúng là không quen với ngày tháng vô dục vô cầu vậy.
"Ừ" Tiếu Ngọc Vân tiếp điện thoại, nàng cũng vừa từ phòng vệ sinh đi ra, tóc còn ướt chưa có sấy khô đây.
"Chị, em về rồi" Hác Mãnh cười nói.
Tiếu Ngọc Vân không lên tiếng, đi vào trong phòng mình rồi khóa cửa lại. Những ngày qua nàng cũng không nhàn rỗi, so với Hác Mãnh còn mệt hơn, mỗi ngày đều chạy đi chạy lại, công ty muốn tuyển nhân viên, muốn kéo nhân tài, còn phải để ý tiến độ công trường thi công, sáng tạo một công ty đúng là khó khăn hơn nhiều so với tưởng tưởng của nàng trước đây.
Bất quá, nàng chưa từng gọi điện trách móc Hác Mãnh, mà cắn răng chịu đựng, tiếp tục chống đỡ. Lúc vô tình gặp phải khó khăn lại âm thầm tự nhắc nhở mình, muốn thành công không dễ dàng như vậy, lúc muốn từ bỏ lại tự nhủ, bây giờ chịu thua thì sau này phải quỳ gối làm con cháu trước người khác, vậy thì sao đứng lên được. Còn nữa, tiểu tử kia sẽ xem thường mình.
Nói chung, một người muốn thành công, kiểu gì cũng phải gặp phải những nan đề như vậy, sẽ không thuận buồm xuôi gió.
"Khà khà, chị đang làm gì đấy?" Hác Mãnh cười hỏi.
Tiếu Ngọc Vân bình thản nói: "Mới tắm rửa sạch sẽ, chuẩn bị đi ngủ đây, có chuyện gì?"
Hác Mãnh sờ mũi, mặt dày nói: "Vậy à, cũng không có việc gì, chỉ là nhớ chị một chút, nhiều ngày không gặp rồi, hay là chị đi ra ngoài với em một lát đi?"
Nhớ gì chứ, nhớ người hay là nhớ thân thể người ta chứ, cái này ... Đại khái đều là một thôi, nam nhân mà, nhưng đa số nam nhân khi nói nhớ thì chưa chắc là nửa thân dưới nhớ. Nhưng đối với nữ nhân thì khi nói 'Em nhớ anh', phần lớn đều là nhớ nửa dưới đó mà.
Tiếu Ngọc Vân có xe, Hác Mãnh trước khi đi đã đem chiếc Audi A6 của công ty cho nàng lái, mặc dù là hai công ty khác nhau nhưng đều là tài sản của Hác Mãnh, trong công ty có 9 chiếc xe, lái đi một chiếc còn lại 8 chiếc, hoàn toàn đủ, tương lai Tiếu Ngọc Vân cũng nhất định sẽ mua xe mới, tạm thời dùng tạm chiếc Hác mãnh đưa thôi.
Cũng không có trả lời trước, mà Tiếu Ngọc Vân trầm mặc một lát rồi nói: "Tối mà chị không về nhất định mẹ sẽ hỏi. Bây giờ cũng không còn sớm, đi ra ngoài mẹ cũng sẽ hỏi, em muốn chị giải thích thế nào, đưa ra ý kiến xem nào."
"Thì nói công ty có việc gấp, cần ngươi đi một chút không được sao?" Hác Mãnh cười khà khà, nghe Tiếu Ngọc Vân nói vậy thì biết là có cửa rồi.
"Không được" Tiếu Ngọc Vân khẳng định: "Nếu nói công ty có việc, không chừng mẹ cũng sẽ đi theo, nếu mẹ không đi cũng sẽ phái Tiếu Ngọc Tuyết đi cùng chị. Bây giờ mỗi ngày ta lái xe về trong lòng mẹ đã suy nghĩ lung tung rồi, tối mà đi ra ngoài nữa thì ..., ha ha"
Cười gằn hai tiếng, không nói tiếp, ý là ngươi muốn thì tự giải quyết đi.
Hác Mãnh sờ mũi, phía Trương Phương thật đúng là phiền phức mà, thẳng thắn mà nói Trương Phương chắc chắn không can thiệp vào chuyện hai người, thế nhưng... Mình có thể cho Tiếu Ngọc Vân đảm bảo gì sao? Thật sự muốn làm tới, đến lúc đó nếu không cưới nàng, vậy thì nhà chắc chắn không về được rồi, đã đối địch với cả nhà rồi thì lúc đó sẽ bị mọi người vây đánh thôi.
"Đúng rồi, mẹ nói em cũng trưởng thành rồi, bây giờ cũng coi như có chút bản lãnh, chuẩn bị giới thiệu cho ngươi một cô gái, là tiểu hộ sĩ trong bệnh viện, nghe nói rất đẹp đó." Tiếu Ngọc Vân đổi đề tài.
Giới thiệu đối tượng? Mình bây giờ còn cần người khác giới thiệu sao?
Tiếu Ngọc Vân có phải đang ghen hay không?
Hác Mãnh nhếch miệng cười hỏi: "Vậy lúc chị nghe được tin tức này thì cảm thấy thế nào?"
"Không cảm thấy sao cả, chị thấy cũng đúng, em cũng đã trưởng thành rồi, cũng nên tìm một người bạn gái, yên tâm đi đến lúc đó chị sẽ ủng hộ em, đúng rồi, người phụ nữ trong cửa hàng kia cũng hơi lớn tuổi rồi, còn đã có con nữa, không thích hợp với em. Chớ có làm bừa, không cẩn thận người ta lại bám chặt lấy đó."
Tiếu Ngọc Vân có vẻ như đang quan tâm Hác Mãnh, nhưng bên trong có ý cảnh cáo hay không đây. Hác Mãnh thở dài, trực giác nữ nhân thật là nhạy bén mà.
"Hay là em gọi điện thoại cho dì Phương? Nói là em tìm chị có chút việc?" Hác Mãnh đổi chủ đề trở lại trên người nàng. Hẹn ra ngoài có thể chơi xe chấn một chút, cũng nhanh thôi, không mất bao lâu. Nam nhân có lúc rất cầm thú, lý trí đối mặt với hormone thì thường bị đè nén không lên nổi.
Tiếu Ngọc Vân suy nghĩ rồi lắc đầu: "Em không coi đó là việc lớn nhưng chị thì lại không nghĩ thế. Để mai đi, ngày mai để cho em phát tiết, được chưa."
Hác Mãnh cười khổ lắc đầu, chuyện này hôm nay không thành rồi.
Ngụy Thục Phân cười liếc nhìn Hác Mãnh đang cúi đầu ăn mỳ, nàng cũng không tiện từ chối, nhưng mà bây giờ Hác Mãnh về rồi, đúng là không tiện chút nào, nghĩ đến một số việc mà không khỏi đỏ mặt lên.
Còn Hác Mãnh thì làm bộ như không nghe thấy Thường Mị nói, trong lòng tự nhủ, muốn ở thì ở chứ sao. Đối với cô dâu nhỏ này, trong lòng Hác Mãnh kỳ thực không có chút ý định nào, nhưng về sinh lý thì lại không bài xích nàng, có thể nói hắn chịu đựng mê hoặc rất kém, động một chút là suýt nữa không giữ được ấy chứ.
Nam theo đuổi nữ, cách cả ngọn núi. Mà nữ theo đuổi nam thì chỉ cách lớp quần mà thôi. Bạt núi thì khó, chứ cởi quần thì dễ mà.
"Ông chủ, không còn chuyện gì thì ta về trước đây." Sau khi Thiết Ngưu ăn cơm tối xong, hắn không muốn ở lâu trong cửa hàng, nhiều nữ quá sẽ khiến hắn dễ phân tâm.
Hác Mãnh nhìn hắn cười nói: "Ngươi cứ ở nhà làm gì, điện thoại di động cũng không dùng, chỉ đứng trong góc tường, công phu lợi hại nhưng có thể sinh ra nhi tử được sao? Không có việc thì đi ra ngoài chơi, tán gái đi chứ. Sống độc thân tốn kém lắm, mỗi ngày chỉ lãng phí giấy vệ sinh thôi"
"Khà khà" Thiết Ngưu cười khúc khích rồi đi.
Hôm nay, Hác Mãnh đã được chứng kiến sự lợi hại của Thiết Ngưu, công phu của hắn thật mạnh, bổ một cái người bay ra mười mấy mét, rất nhẹ nhàng.
Sau khi ăn xong, Ngụy Thục Phân cùng Thường Mị ngồi ở ghế sa lông xem tivi, Hác Mãnh đối với phim Hàn có chút dị ứng nên tự mình lên lầu chơi vậy.
Trở về phòng, hắn mở máy tính ra.
"Ông chủ, hoan nghênh về nhà" Lam Lam vung vẩy đuôi, mở ra cánh cửa kim loại, xuất hiện trên màn hình máy tính, chào hỏi cùng Hác Mãnh.
Hác Mãnh cười nói: "Ít nịnh nọt thôi, ngươi là sư tử chứ không phải chó săn, không có xương cho ngươi ăn đâu. Nói qua một chút tình huống công ty những ngày qua đi."
Lam Lam động tác rất giống con người, trợn tròn mắt: "Đầu tiên ta muốn cải chính một chút, ta không phải sư tử, ta là Lam Mị. Lam trong Lam Lam, Mị trong Lam Mị, là một phần mềm trí năng điện thoại di động. Ông chủ nói tới chó săn, đó không phải lời hay, đó là đang mắng người, Lam Lam hiểu được."
Hác Mãnh dựa vào ghế, cười nhìn nó, nhún vai ra hiệu nó tiếp tục nói.
"Nhưng mà ngài là ông chủ, Lam Lam không giận ngài." Lam Lam cười nói. Lam Lam cũng biết cười, nhưng cười thế nào thì không thể hình dung nổi, chỉ biết là khiến người ta nhìn thấy là biết nó đang cười.
"Trong thời gian này, trí năng Lam Mị tiêu thụ tương đối tối, đầu tiên, số người sử dụng trí năng Tiểu Lam đột phá 45 triệu, trong đó người sử dụng ngoài nước cũng tăng hơn 3 triệu. Không khó tưởng tượng, trong một khoảng thời gian ngắn, số lượng người dùng trí năng Tiểu Lam lại tăng trưởng bạo phát như vậy."
"Người dùng ở nước ngoài chi mới có 3 triệu?" Hác Mãnh ngắt lời Lam Lam, hiếu kỳ hỏi.
Lam Lam gật đầu: "Không sai, ba triệu, trong đó người dùng nhiều nhất là tại Hàn Quốc, sau đó là Nhật Bản và Mỹ."
"Hàn Quốc" Hác Mãnh lặp lại, đây là đại bản doanh của tập đoàn Sam Sung mà, lần trước Sam Sung còn chơi xấu khoa kỹ Lam Mị đó, không biết khoa kỹ Lam Mị trực tiếp tiến vào Hàn Quốc thì đối phương sẽ phản ứng ra sao, tuy rằng không tưởng tượng ra được nhưng nhất định sẽ rất đặc sắc.
"Nói tiếp"
"Số lượng hội viên VIP của trí năng Tiểu Lam đã đạt tới 6.87 triệu, số lượng kích hoạt chức năng mua bán cũng đạt tới 2 triệu, doanh thu từ chức năng mua bán cùng hội viên VIP đã toàn toàn có thể chống đỡ toàn bộ khoa kỹ Lam Mị hoạt động rồi. Mặt khác, số lượng Kim Cương cũng đã bán đi không ít. Lượng tiêu thụ Kim Cương Tím cũng không tệ, tổng thể thì trí năng Tiểu Lam đã trở thành trụ cột lợi nhuận lớn nhất của khoa kỹ Lam Mị, ít ra tạm thời là như vậy." Lam Lam nói.
Hác Mãnh suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Nghiệp vụ điện thoại di động thì sao?"
"Nhóm sản phẩm mẫu đầu tiên, 500 chiếc đã từ chi nhánh Thâm Khẩu chuyển tới đây, còn lại bên Kiệt Lực Đạt sẽ toàn lực sản xuất, tranh thủ trong vòng nửa tháng sẽ hoàn thành. Ở phương diện này vẫn là Lam tổng và Trần tổng phụ trác, ta cũng không rõ lắm, ông chủ có thể trực tiếp hỏi Trần tổng và Lam tổng."
Hác Mãnh gật đầu, cười hỏi: "Trần Vũ Tình đã mua lại cao ốc Long Ảnh chưa?"
"Đã mua rồi, tiêu tốn 380 triệu, Trần tổng đã vì khoa kỹ Lam Mị mà mua lại cả tòa cao ốc Long Ảnh, các công ty khác đang thuê trong cao ốc Long Ảnh đã bắt đầu lần lượt dọn đi." Lam Lam gật đầu, hơi suy tính một chút, nói tiếp: "Ý của Trần tổng là đem ba tầng dưới cùng của cao ốc Long Ảnh làm nơi trải nghiệm sản phẩm của khoa kỹ Lam Mị, một mặt dùng để bán ra sản phẩm của khoa kỹ Lam Mị, mặt khác là nơi đối ngoại của khoa kỹ Lam Mị, có thể cung cấp cho khách hành tùy ý trải nghiệm, tư vấn cùng với tham quan của bên ngoài. Còn các tầng bên trên sẽ phân chia cho mỗi bộ ngành trong công ty, tầng 16 làm phòng họp của công ty cùng với văn phòng của ông chủ. Hai tầng cao nhất dùng để trang bị những thứ quan trọng của công ty, làm nơi đặt server cùng các loại tài liệu cơ mật"
Liên quan tới việc sử dụng cao ốc Long Ảnh thế nào, Hác mãnh cũng không có ý kiến gì, Trần Vũ Tình thích làm sao thì làm, tốt nhất trước khi nàng nhập học thì bố trí thỏa đáng mọi công việc ở đây, như vậy hác Mãnh càng cao hứng. Mọi việc đều có người làm, ông chủ chỉ cần quản lý tiền là được rồi.
Hác Mãnh nhìn đồng hồ, 9h30 tối, cũng không muộn lắm. Mười mấy ngày qua không được ăn "Thịt" rồi, trong lòng có chút ngứa ngáy. Nhưng tối nay Thường Mị mặt dầy lại muốn ngủ ở đây, thế thì muốn lén lút cùng với Ngụy Thục Phân cũng không dễ dàng.
Vì thế, hắn lấy điện thoại gọi cho Tiếu Ngọc Vân, hỏi thăm chút nàng đang làm gì, có thể đi ra ngoài 'Giải thèm' được không, nam nhân ăn mặn đúng là không quen với ngày tháng vô dục vô cầu vậy.
"Ừ" Tiếu Ngọc Vân tiếp điện thoại, nàng cũng vừa từ phòng vệ sinh đi ra, tóc còn ướt chưa có sấy khô đây.
"Chị, em về rồi" Hác Mãnh cười nói.
Tiếu Ngọc Vân không lên tiếng, đi vào trong phòng mình rồi khóa cửa lại. Những ngày qua nàng cũng không nhàn rỗi, so với Hác Mãnh còn mệt hơn, mỗi ngày đều chạy đi chạy lại, công ty muốn tuyển nhân viên, muốn kéo nhân tài, còn phải để ý tiến độ công trường thi công, sáng tạo một công ty đúng là khó khăn hơn nhiều so với tưởng tưởng của nàng trước đây.
Bất quá, nàng chưa từng gọi điện trách móc Hác Mãnh, mà cắn răng chịu đựng, tiếp tục chống đỡ. Lúc vô tình gặp phải khó khăn lại âm thầm tự nhắc nhở mình, muốn thành công không dễ dàng như vậy, lúc muốn từ bỏ lại tự nhủ, bây giờ chịu thua thì sau này phải quỳ gối làm con cháu trước người khác, vậy thì sao đứng lên được. Còn nữa, tiểu tử kia sẽ xem thường mình.
Nói chung, một người muốn thành công, kiểu gì cũng phải gặp phải những nan đề như vậy, sẽ không thuận buồm xuôi gió.
"Khà khà, chị đang làm gì đấy?" Hác Mãnh cười hỏi.
Tiếu Ngọc Vân bình thản nói: "Mới tắm rửa sạch sẽ, chuẩn bị đi ngủ đây, có chuyện gì?"
Hác Mãnh sờ mũi, mặt dày nói: "Vậy à, cũng không có việc gì, chỉ là nhớ chị một chút, nhiều ngày không gặp rồi, hay là chị đi ra ngoài với em một lát đi?"
Nhớ gì chứ, nhớ người hay là nhớ thân thể người ta chứ, cái này ... Đại khái đều là một thôi, nam nhân mà, nhưng đa số nam nhân khi nói nhớ thì chưa chắc là nửa thân dưới nhớ. Nhưng đối với nữ nhân thì khi nói 'Em nhớ anh', phần lớn đều là nhớ nửa dưới đó mà.
Tiếu Ngọc Vân có xe, Hác Mãnh trước khi đi đã đem chiếc Audi A6 của công ty cho nàng lái, mặc dù là hai công ty khác nhau nhưng đều là tài sản của Hác Mãnh, trong công ty có 9 chiếc xe, lái đi một chiếc còn lại 8 chiếc, hoàn toàn đủ, tương lai Tiếu Ngọc Vân cũng nhất định sẽ mua xe mới, tạm thời dùng tạm chiếc Hác mãnh đưa thôi.
Cũng không có trả lời trước, mà Tiếu Ngọc Vân trầm mặc một lát rồi nói: "Tối mà chị không về nhất định mẹ sẽ hỏi. Bây giờ cũng không còn sớm, đi ra ngoài mẹ cũng sẽ hỏi, em muốn chị giải thích thế nào, đưa ra ý kiến xem nào."
"Thì nói công ty có việc gấp, cần ngươi đi một chút không được sao?" Hác Mãnh cười khà khà, nghe Tiếu Ngọc Vân nói vậy thì biết là có cửa rồi.
"Không được" Tiếu Ngọc Vân khẳng định: "Nếu nói công ty có việc, không chừng mẹ cũng sẽ đi theo, nếu mẹ không đi cũng sẽ phái Tiếu Ngọc Tuyết đi cùng chị. Bây giờ mỗi ngày ta lái xe về trong lòng mẹ đã suy nghĩ lung tung rồi, tối mà đi ra ngoài nữa thì ..., ha ha"
Cười gằn hai tiếng, không nói tiếp, ý là ngươi muốn thì tự giải quyết đi.
Hác Mãnh sờ mũi, phía Trương Phương thật đúng là phiền phức mà, thẳng thắn mà nói Trương Phương chắc chắn không can thiệp vào chuyện hai người, thế nhưng... Mình có thể cho Tiếu Ngọc Vân đảm bảo gì sao? Thật sự muốn làm tới, đến lúc đó nếu không cưới nàng, vậy thì nhà chắc chắn không về được rồi, đã đối địch với cả nhà rồi thì lúc đó sẽ bị mọi người vây đánh thôi.
"Đúng rồi, mẹ nói em cũng trưởng thành rồi, bây giờ cũng coi như có chút bản lãnh, chuẩn bị giới thiệu cho ngươi một cô gái, là tiểu hộ sĩ trong bệnh viện, nghe nói rất đẹp đó." Tiếu Ngọc Vân đổi đề tài.
Giới thiệu đối tượng? Mình bây giờ còn cần người khác giới thiệu sao?
Tiếu Ngọc Vân có phải đang ghen hay không?
Hác Mãnh nhếch miệng cười hỏi: "Vậy lúc chị nghe được tin tức này thì cảm thấy thế nào?"
"Không cảm thấy sao cả, chị thấy cũng đúng, em cũng đã trưởng thành rồi, cũng nên tìm một người bạn gái, yên tâm đi đến lúc đó chị sẽ ủng hộ em, đúng rồi, người phụ nữ trong cửa hàng kia cũng hơi lớn tuổi rồi, còn đã có con nữa, không thích hợp với em. Chớ có làm bừa, không cẩn thận người ta lại bám chặt lấy đó."
Tiếu Ngọc Vân có vẻ như đang quan tâm Hác Mãnh, nhưng bên trong có ý cảnh cáo hay không đây. Hác Mãnh thở dài, trực giác nữ nhân thật là nhạy bén mà.
"Hay là em gọi điện thoại cho dì Phương? Nói là em tìm chị có chút việc?" Hác Mãnh đổi chủ đề trở lại trên người nàng. Hẹn ra ngoài có thể chơi xe chấn một chút, cũng nhanh thôi, không mất bao lâu. Nam nhân có lúc rất cầm thú, lý trí đối mặt với hormone thì thường bị đè nén không lên nổi.
Tiếu Ngọc Vân suy nghĩ rồi lắc đầu: "Em không coi đó là việc lớn nhưng chị thì lại không nghĩ thế. Để mai đi, ngày mai để cho em phát tiết, được chưa."
Hác Mãnh cười khổ lắc đầu, chuyện này hôm nay không thành rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.