Chương 110: Hốt trọn một mẻ!
Ngốc Tiểu Tứ
08/05/2015
"Ông chủ, ngươi đến thị trấn này là vì ngọc Thanh Long hay thật sự là muốn xây nhà máy?" Thiết Ngưu nhìn Hác Mãnh, cười hỏi. Hành vi của Hác Mãnh trong mấy ngày qua khiến hắn có chút nhìn không thấu.
Buổi tối không có ai khác, hai người họ liền giống như quan lớn, mua ít đồ ăn và mấy chai bia lạnh ở trong thị trấn, mang về bày lên bàn. Trương Đậu Đậu cũng đã về nhà, không lưu lại ăn cơm. Hồi chập tối, nha đầu này khiến Hác Mãnh có chút suy nghĩ, nghe khẩu khí thì dường như cô nàng có thể nhấc lên quan hệ với bất kì ai trong thị trấn này.
Hác Mãnh ngửa đầu tu một hơi hết nửa chai bia, một cảm giác mát lạnh lan tỏa khiến tâm tình vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái. Hắn cười nói: "Ngọc Thanh Long là một mặt hàng tốt, ta cũng muốn, nhưng để đáp ứng được lâu dài thì phải xem cơ hội. Ta rất coi trọng vấn đề nhà máy đá, phương diện vật liệu này rất có tiền đồ trên thị trường!"
"Ừ!" Thiết Ngưu không hỏi gì thêm, suy nghĩ một chút nói: "Ông chủ, thị trấn này dường như là nơi tàng long ngọa hổ, hôm nay ta thử ghé qua Lý gia bái kiến vị Lý lão đầu kia, y chính là một cao thủ."
"Rất lợi hại?" Hác Mãnh hơi sửng sốt, hỏi lại.
Thiết Ngưu gật đầu, suy nghĩ một chút rồi cười nói: "Chưởng pháp rất cao minh, hỏa hầu ít nhất phải mấy chục năm, nếu như ta không nhìn lầm thì chính là Thiết Thạch chưởng. Một chưởng thậm chí có thể đánh nát một tảng đá, đánh lên người thì xương cốt ắt vỡ vụn."
Thiết Thạch chưởng? Đánh nát đá?
Hác Mãnh cười nói: "Cừ thật, võ lâm cao thủ nha. Lý gia lão gia tử đó so với ngươi thì ai mạnh ai yếu?"
Thiết Ngưu lắc đầu: "Cái này khó mà nói!" Sau đó buồn bực ăn thịt uống bia, không tiếp tục bàn luận với Hác Mãnh, dường như không thích chủ đề này.
Hác Mãnh cũng không mặt dày hỏi tiếp, đối với hắn mà nói, ‘vòng tròn’ đó vẫn cách quá xa. Trong suy nghĩ của hắn, hiện giờ là xã hội pháp trị, lợi hại nhất cũng chính là pháp luật, một chưởng có thể đánh nát đá ư? chẳng vấn đề gì, bởi tảng đá không biết nói chuyện. Thử đánh gãy xương người khác là biết ngay ấy mà, ngoài việc phải bồi thường, chữa trị cho người ta, thì còn phải chịu trách nhiệm trước pháp luật. Tin rằng trừ dân liều mạng ra thì sẽ không có ai nguyện ý tùy tiện đi đánh người.
Hiện giờ Hác Mãnh hắn là người buôn bán đàng hoàng, xem trọng hòa khí sinh tài. Song song với tài sản ngày càng nhiều thì hắn càng cảm thấy tiền bạc có thể làm được mọi thứ, không có chuyện gì là quá khó.
Lúc trước hắn chỉ nghĩ là làm xưởng đá, sau đó khai thác đá Thanh Long, rồi tìm cơ hội chở đi, thần không biết quỷ không hay đổi cho trạm thu mua lấy kim tệ.
Nhưng rốt cuộc đường đi không thông, bởi ‘nước’ quá sâu, rất dễ kết thù cùng ‘địa đầu xà’ ở thị trấn này, cái được không bù nổi cái mất. Cho nên Hác Mãnh liền đổi ý, không khai thác được thì chuyển sang thu mua vậy, càng dễ dàng hơn.
Nguyên liệu khai thác được là đá tảng, phải bán đi mới thành tiền. Đối với toàn bộ những xưởng đá lớn nhỏ ở trong thị trấn mà nói, nhà máy Lam Long xuất hiện cũng là đồng dạng với việc 'thần tài' gõ cửa!
Ngày hôm sau, Hác Mãnh lái xe lên huyện mua chút quà biếu, sau đó mang theo Trương Đậu Đậu đi tới Nghiêm gia.
Nghiêm lão gia tử năm nay 76 tuổi, sắc mặt hồng nhuận, gần như là không rời mắt thưởng thức hai viên ngọc Thanh Long được chế tác thành hình cầu nằm trong tay, miệng nở nụ cười thân thiện, bất quá trong ánh mắt thỉnh thoảng lại thoáng hiện tinh quang, chứng minh ông lão này không hề đơn giản. Là người từng trải qua mưa to gió lớn nhiều năm như vậy, tự khắc trên người liền có một cỗ khí thế không giận mà uy.
Cũng không ở lại Nghiêm gia quá lâu, Hác Mãnh liền cáo từ rời đi, lần này tới không phải là vì mưu cầu làm việc cùng Nghiêm gia, mà là với tư cách vãn bối đến bái kiến tiền bối một chút.
"Ngươi đừng thấy Nhị gia gia bình thường luôn tươi cười, nhưng lúc nổi giận thì rất dữ tợn. Mấy năm trước có hai tên tội phạm bị truy nã bỏ trốn đến thị trấn, bị Nhị gia gia bắt được, tát mỗi tên một cái quay đơ xuống đất, nghe nói một tên đã chết, tên còn lại bị bán thân bất toại, bất quá hai tên đó đều là tội phạm giết người." Ngồi trên xe, Trương Đậu Đậu cười đùa, kể về sự tích huy hoàng trước kia của Nghiêm lão gia tử.
Hác Mãnh ngoài thì gật gù, nhưng trong đầu thì đang suy nghĩ đến chuyện ngọc Thanh Long. Trên núi Thanh Long không phải là không có ngọc Thanh Long, chỉ là hiện tại đang bị cấm, dân thường không được khai thác.
Thu mua?
Hác Mãnh nhíu mày, thật ra thì thu mua ngọc Thanh Long cũng không phải là không được, mặc dù hiện tại giá tiền của ngọc Thanh Long không hề rẻ, nhưng vẫn nằm trong khả năng chịu đựng. Mấu chốt là nếu như sử dụng một số tiền lớn thì nhất định sẽ có ảnh hưởng đối với Khoa kỹ Lam Mị bên kia. Thu mua ngọc Thanh Long số lượng lớn, vậy chẳng khác gì đem tiền mặt đổi thành kim tệ từ hệ thống.
"Chung quy do tiền vẫn quá ít nha!" Hác Mãnh lẩm bẩm. Rút ra 100 triệu tiền mặt từ Khoa kỹ Lam Mị đã làm Trần Vũ Tình rất bất mãn, nếu còn rút tiếp thì khả năng Trần đại tiểu thư trở mặt với hắn quá! Cho nên việc xài tiền mặt thu mua ngọc Thanh Long tinh phẩm cứ tạm gác sang một bên vậy
"Ngươi nói gì thế?” Tương Đậu Đậu sửng sốt, không nghe rõ lời của Hác Mãnh.
Hác Mãnh gượng cười: "Ta nói: tiền quá ít, rất nhiều chuyện cũng không làm được!"
Trương Đậu Đậu lúc này mới nghe thấy rõ, trở mình hỏi: "Đại gia, ngài đang làm bộ làm tịch với tiểu nữ tử à? Hiện thời ngài cũng đã là tỉ phú rồi, còn dám nói mình ít tiền? Khinh bỉ ngươi nha!"
"Tiền ít thật mà!" Hác Mãnh lầm bầm một câu, không chấp nhặt cô nàng, quay hướng xe chạy tới xưởng đá Hưng Long.
Đến xưởng đá lại vừa lúc gặp được Lưu Kim Bảo cũng đang đi ra cổng, Lưu Kim Bảo cười nói: "Hai người các ngươi mà đến chậm chút nữa là ta đi mất rồi!"
Sau khi chính thức gia nhập công ty Lam Long, Lưu Kim Bảo cũng nhận luôn trách nhiệm quản lí công trình đang thi công bên đó. Hác Mãnh bận rộn, hàng ngày không có thời gian rỗi chú ý đến tiến độ xây dựng!
"Lưu ca, đối với loại đá Thanh Long này, ngươi cảm thấy chúng ta muốn thu mua số lớn lượng thì bao tiền 1 tấn là thích hợp?" Trong phòng làm việc, Hác Mãnh cầm một cục đá Thanh Long phàm phẩm, hỏi Lưu kim bảo.
"Mua số lượng lớn?" Lưu Kim Bảo suy nghĩ một chút rồi nói: "Loại đá Thanh Long này không tệ, nhưng kỳ thật các mỏ đá trên núi đều có một ít, giá tiền thì… tầm vài chục ngàn 1 tấn."
Vài chục ngàn 1 tấn? Phải biết rằng hệ thống thu mua đưa ra giá tiền cho đá Thanh Long phàm phẩm là 60 kim tệ/ 1 kg, tương đương với 15 ngàn tệ, 1 tấn là 1000 kg. Giá trị chênh lệch ở giữa vô cùng lớn, gọi là lãi kếch sù cũng không quá đáng nha!
Hác Mãnh nói gấp: "Hiện tại ta có một việc lớn, rất cần mua một nhóm nguyên liệu đá loại này. Lão ca xem có thể móc nối với các mỏ đá trên núi, thu mua loại đá Thanh Long có phẩm chất như này hay không?"
"Hẳn là không có gì vấn đề gì quá lớn đâu, chủ yếu là ở việc báo giá thôi!" Lưu Kim Bảo cười nói, chỉ cần có tiền liền dễ nói chuyện với bất kỳ ai.
Hác Mãnh nhìn Lưu Kim Bảo, cười nói: "Như vậy đi, lão ca hiện tại đừng tới công trường vội, mà trước hết hãy ghé qua mấy mỏ đá đó, ra giá thu mua lại loại đá này là 50 tệ/ 1 kg, 50 ngàn/ 1 tấn, bất kể số lượng, hình thù, chỉ cần đạt phẩm chất này là được. Chúng ta cũng không phải là chỉ làm một cú, mà sau này cũng cứ chiếu theo giá tiền đó để kết toán, bao nhiêu cũng mua, kể cả là vài kg!"
Lưu Kim Bảo sửng sốt, vài kg cũng mua? Y gãi gãi đầu, cười nói: "Như thế liệu có quá vụn vặt không? Tỷ như có người lên núi vận khí tốt một chút liền nhặt được vài khối đá như vậy, rồi cũng đến chỗ chúng ta đổi lấy tiền, vậy chúng ta nên làm sao?"
"Mua, mua hết không bỏ sót, chỉ cần là đá Thanh Long phẩm chất như này thì cứ 50 tệ/ 1 kg, 50 ngàn/ 1 tấn!" Hác Mãnh ngừng lời một chút rồi tiếp tục nói: "Lão ca nên tìm người chuyên môn chịu trách nhiệm về phương diện này!"
Thấy Hác Mãnh không giống như đang nói giỡn, Lưu Kim Bảo liền cười đáp ứng, dù sao thì người ta là ông chủ, tiền cũng là của người ta, thích làm thế nào thì làm thế đó đi!
Nhưng loại nguyên liệu đá này thật sự đáng giá 50 tệ/ 1 kg?
"Thật ra thì lão ca có thể phái người dán thông báo ngoài thị trấn hay gì gì đó, loại đá này hẳn là cũng không khó tìm. Lão ca nên tìm một số người quen để tiến hành hoạt động mua lẻ 10 - 15 kg một, chỉ cần đến lúc đưa đến chỗ của ta được gộp tròn thành 50 kg, như thế cũng khiến người thân trong nhà đang nhàn rỗi có thể kiếm được chút đỉnh. Ngoài ra, cứ liên hệ thu mua thành công từ các mỏ đá thì ta sẽ trích cho lão ca mỗi tấn 5000 tệ tiền phần trăm!" Hác Mãnh vỗ vai Lưu Kim Bảo, nói.
Hắn không ngần ngại tặng chút điểm ngon ngọt cho nhân viên của mình. Thế giới rộn ràng đều vì ‘lợi’, thời gian nhốn nháo cũng vì ‘lợi’, một chữ ‘lợi’ nếu biết cách dùng thì có thể giảm bớt được rất nhiều chuyện.
Lưu Kim Bảo không ngờ Hác Mãnh lại còn trích phần trăm cho mình, 5000 tệ/ 1 tấn, đây cũng không phải là số lượng nhỏ nha. Nhiều thì không dám nói, nhưng chí ít chỉ cần đi một vòng qua các mỏ đá trên núi, Lưu Kim Bảo hắn thừa tự tin có thể thu mua được trên dưới 100 tấn đá Thanh Long có phẩm chất như vậy. Lưu Kim Bảo gãi gãi đầu, gượng cười nói: "Ta làm việc này cũng là vì công ty, không cần nhận tiền đâu!"
"Đây xem như là cá nhân ta thu mua!" Hác Mãnh cười nói, không cho chút ngon ngọt thì làm sao người ta toàn tâm toàn ý làm việc cho ngươi được chứ! Muốn ngựa chạy khỏe thì cần phải cho ăn, làm ông chủ mà keo kiệt, cho dù kiếm được tiền, cũng sẽ không có người chia xẻ vui vẻ cùng hắn. Hác Mãnh luôn tôn sùng một nguyên tắc là: ngươi tốt, ta tốt, mọi người đều tốt.
Xế chiều, Hác Mãnh cùng Thiết Ngưu đi lên huyện thăm Cung đại tỷ và tiểu Hiên Hiên. Cung Yến làm trong sở nhà đất huyện ủy, công việc cũng vô cùng tốt.
"Tiểu Mãnh, các ngươi định ở lại huyện Thanh Long trong bao lâu?" Trong bữa cơm, Cung Yến vồn vã hỏi chuyện, buổi tối không để hai người Hác Mãnh nghỉ ngơi, gọi cả Lý Vĩ về.
Ở trong nước, bất kể là phương Nam hay phương Bắc, quan hệ giữa người với người có thể được nâng lên sâu sắc hay không thì đều là ở trên bàn cơm.
Hác Mãnh cười nói: "Hai ngày nữa là sẽ trở lại Thạch Thành, bên kia có chút chuyện chờ đệ về đi xử lý, không thể ở chỗ này quá lâu!"
Cung Yến cau mày nói: “Sớm thế à, vậy nhà máy dưới thị trấn thì sao? Ta nghe Vĩ ca kể rằng ngươi đầu tư rất lớn, cứ thế yên tâm đi về ư?"
"Không có chuyện gì, lúc về đệ sẽ phái nhân viên kế toán bên Thạch Thành tới đây quản lí tài vụ, hẳn là không xảy ra chuyện gì. Hơn nữa hiện tại nhà máy còn đang trong giai đoạn xây dựng, ít nhất phải đợi đến sang năm mới chính thức đi vào sản xuất!" Hác Mãnh lắc đầu cười.
Về vấn đề nhà máy, Hác Mãnh hắn cũng không lo lắng gì lắm. Tiền thuê đất là 5 triệu, phí khởi công xây dựng là 10 triệu, tổng cộng lại cũng chỉ tầm 15 triệu mà thôi.
Nếu Lưu Kim Bảo có thể thu mua được một nhóm lớn đá Thanh Long phàm phẩm, vậy Hác Mãnh hắn chính là vớ bở, về phần những khoản đầu tư ban đầu đó, hắn thậm chí không thèm để ở trong lòng. Về lâu về dài mà nói, hiệu quả của nhà máy Lam Long khẳng định là lợi nhiều hơn hại, cho dù nhà máy làm ăn không có lãi thì Hách Mãnh hắn vẫn kiếm được đầy đủ kim tệ từ hệ thống thu mua.
Buổi tối không có ai khác, hai người họ liền giống như quan lớn, mua ít đồ ăn và mấy chai bia lạnh ở trong thị trấn, mang về bày lên bàn. Trương Đậu Đậu cũng đã về nhà, không lưu lại ăn cơm. Hồi chập tối, nha đầu này khiến Hác Mãnh có chút suy nghĩ, nghe khẩu khí thì dường như cô nàng có thể nhấc lên quan hệ với bất kì ai trong thị trấn này.
Hác Mãnh ngửa đầu tu một hơi hết nửa chai bia, một cảm giác mát lạnh lan tỏa khiến tâm tình vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái. Hắn cười nói: "Ngọc Thanh Long là một mặt hàng tốt, ta cũng muốn, nhưng để đáp ứng được lâu dài thì phải xem cơ hội. Ta rất coi trọng vấn đề nhà máy đá, phương diện vật liệu này rất có tiền đồ trên thị trường!"
"Ừ!" Thiết Ngưu không hỏi gì thêm, suy nghĩ một chút nói: "Ông chủ, thị trấn này dường như là nơi tàng long ngọa hổ, hôm nay ta thử ghé qua Lý gia bái kiến vị Lý lão đầu kia, y chính là một cao thủ."
"Rất lợi hại?" Hác Mãnh hơi sửng sốt, hỏi lại.
Thiết Ngưu gật đầu, suy nghĩ một chút rồi cười nói: "Chưởng pháp rất cao minh, hỏa hầu ít nhất phải mấy chục năm, nếu như ta không nhìn lầm thì chính là Thiết Thạch chưởng. Một chưởng thậm chí có thể đánh nát một tảng đá, đánh lên người thì xương cốt ắt vỡ vụn."
Thiết Thạch chưởng? Đánh nát đá?
Hác Mãnh cười nói: "Cừ thật, võ lâm cao thủ nha. Lý gia lão gia tử đó so với ngươi thì ai mạnh ai yếu?"
Thiết Ngưu lắc đầu: "Cái này khó mà nói!" Sau đó buồn bực ăn thịt uống bia, không tiếp tục bàn luận với Hác Mãnh, dường như không thích chủ đề này.
Hác Mãnh cũng không mặt dày hỏi tiếp, đối với hắn mà nói, ‘vòng tròn’ đó vẫn cách quá xa. Trong suy nghĩ của hắn, hiện giờ là xã hội pháp trị, lợi hại nhất cũng chính là pháp luật, một chưởng có thể đánh nát đá ư? chẳng vấn đề gì, bởi tảng đá không biết nói chuyện. Thử đánh gãy xương người khác là biết ngay ấy mà, ngoài việc phải bồi thường, chữa trị cho người ta, thì còn phải chịu trách nhiệm trước pháp luật. Tin rằng trừ dân liều mạng ra thì sẽ không có ai nguyện ý tùy tiện đi đánh người.
Hiện giờ Hác Mãnh hắn là người buôn bán đàng hoàng, xem trọng hòa khí sinh tài. Song song với tài sản ngày càng nhiều thì hắn càng cảm thấy tiền bạc có thể làm được mọi thứ, không có chuyện gì là quá khó.
Lúc trước hắn chỉ nghĩ là làm xưởng đá, sau đó khai thác đá Thanh Long, rồi tìm cơ hội chở đi, thần không biết quỷ không hay đổi cho trạm thu mua lấy kim tệ.
Nhưng rốt cuộc đường đi không thông, bởi ‘nước’ quá sâu, rất dễ kết thù cùng ‘địa đầu xà’ ở thị trấn này, cái được không bù nổi cái mất. Cho nên Hác Mãnh liền đổi ý, không khai thác được thì chuyển sang thu mua vậy, càng dễ dàng hơn.
Nguyên liệu khai thác được là đá tảng, phải bán đi mới thành tiền. Đối với toàn bộ những xưởng đá lớn nhỏ ở trong thị trấn mà nói, nhà máy Lam Long xuất hiện cũng là đồng dạng với việc 'thần tài' gõ cửa!
Ngày hôm sau, Hác Mãnh lái xe lên huyện mua chút quà biếu, sau đó mang theo Trương Đậu Đậu đi tới Nghiêm gia.
Nghiêm lão gia tử năm nay 76 tuổi, sắc mặt hồng nhuận, gần như là không rời mắt thưởng thức hai viên ngọc Thanh Long được chế tác thành hình cầu nằm trong tay, miệng nở nụ cười thân thiện, bất quá trong ánh mắt thỉnh thoảng lại thoáng hiện tinh quang, chứng minh ông lão này không hề đơn giản. Là người từng trải qua mưa to gió lớn nhiều năm như vậy, tự khắc trên người liền có một cỗ khí thế không giận mà uy.
Cũng không ở lại Nghiêm gia quá lâu, Hác Mãnh liền cáo từ rời đi, lần này tới không phải là vì mưu cầu làm việc cùng Nghiêm gia, mà là với tư cách vãn bối đến bái kiến tiền bối một chút.
"Ngươi đừng thấy Nhị gia gia bình thường luôn tươi cười, nhưng lúc nổi giận thì rất dữ tợn. Mấy năm trước có hai tên tội phạm bị truy nã bỏ trốn đến thị trấn, bị Nhị gia gia bắt được, tát mỗi tên một cái quay đơ xuống đất, nghe nói một tên đã chết, tên còn lại bị bán thân bất toại, bất quá hai tên đó đều là tội phạm giết người." Ngồi trên xe, Trương Đậu Đậu cười đùa, kể về sự tích huy hoàng trước kia của Nghiêm lão gia tử.
Hác Mãnh ngoài thì gật gù, nhưng trong đầu thì đang suy nghĩ đến chuyện ngọc Thanh Long. Trên núi Thanh Long không phải là không có ngọc Thanh Long, chỉ là hiện tại đang bị cấm, dân thường không được khai thác.
Thu mua?
Hác Mãnh nhíu mày, thật ra thì thu mua ngọc Thanh Long cũng không phải là không được, mặc dù hiện tại giá tiền của ngọc Thanh Long không hề rẻ, nhưng vẫn nằm trong khả năng chịu đựng. Mấu chốt là nếu như sử dụng một số tiền lớn thì nhất định sẽ có ảnh hưởng đối với Khoa kỹ Lam Mị bên kia. Thu mua ngọc Thanh Long số lượng lớn, vậy chẳng khác gì đem tiền mặt đổi thành kim tệ từ hệ thống.
"Chung quy do tiền vẫn quá ít nha!" Hác Mãnh lẩm bẩm. Rút ra 100 triệu tiền mặt từ Khoa kỹ Lam Mị đã làm Trần Vũ Tình rất bất mãn, nếu còn rút tiếp thì khả năng Trần đại tiểu thư trở mặt với hắn quá! Cho nên việc xài tiền mặt thu mua ngọc Thanh Long tinh phẩm cứ tạm gác sang một bên vậy
"Ngươi nói gì thế?” Tương Đậu Đậu sửng sốt, không nghe rõ lời của Hác Mãnh.
Hác Mãnh gượng cười: "Ta nói: tiền quá ít, rất nhiều chuyện cũng không làm được!"
Trương Đậu Đậu lúc này mới nghe thấy rõ, trở mình hỏi: "Đại gia, ngài đang làm bộ làm tịch với tiểu nữ tử à? Hiện thời ngài cũng đã là tỉ phú rồi, còn dám nói mình ít tiền? Khinh bỉ ngươi nha!"
"Tiền ít thật mà!" Hác Mãnh lầm bầm một câu, không chấp nhặt cô nàng, quay hướng xe chạy tới xưởng đá Hưng Long.
Đến xưởng đá lại vừa lúc gặp được Lưu Kim Bảo cũng đang đi ra cổng, Lưu Kim Bảo cười nói: "Hai người các ngươi mà đến chậm chút nữa là ta đi mất rồi!"
Sau khi chính thức gia nhập công ty Lam Long, Lưu Kim Bảo cũng nhận luôn trách nhiệm quản lí công trình đang thi công bên đó. Hác Mãnh bận rộn, hàng ngày không có thời gian rỗi chú ý đến tiến độ xây dựng!
"Lưu ca, đối với loại đá Thanh Long này, ngươi cảm thấy chúng ta muốn thu mua số lớn lượng thì bao tiền 1 tấn là thích hợp?" Trong phòng làm việc, Hác Mãnh cầm một cục đá Thanh Long phàm phẩm, hỏi Lưu kim bảo.
"Mua số lượng lớn?" Lưu Kim Bảo suy nghĩ một chút rồi nói: "Loại đá Thanh Long này không tệ, nhưng kỳ thật các mỏ đá trên núi đều có một ít, giá tiền thì… tầm vài chục ngàn 1 tấn."
Vài chục ngàn 1 tấn? Phải biết rằng hệ thống thu mua đưa ra giá tiền cho đá Thanh Long phàm phẩm là 60 kim tệ/ 1 kg, tương đương với 15 ngàn tệ, 1 tấn là 1000 kg. Giá trị chênh lệch ở giữa vô cùng lớn, gọi là lãi kếch sù cũng không quá đáng nha!
Hác Mãnh nói gấp: "Hiện tại ta có một việc lớn, rất cần mua một nhóm nguyên liệu đá loại này. Lão ca xem có thể móc nối với các mỏ đá trên núi, thu mua loại đá Thanh Long có phẩm chất như này hay không?"
"Hẳn là không có gì vấn đề gì quá lớn đâu, chủ yếu là ở việc báo giá thôi!" Lưu Kim Bảo cười nói, chỉ cần có tiền liền dễ nói chuyện với bất kỳ ai.
Hác Mãnh nhìn Lưu Kim Bảo, cười nói: "Như vậy đi, lão ca hiện tại đừng tới công trường vội, mà trước hết hãy ghé qua mấy mỏ đá đó, ra giá thu mua lại loại đá này là 50 tệ/ 1 kg, 50 ngàn/ 1 tấn, bất kể số lượng, hình thù, chỉ cần đạt phẩm chất này là được. Chúng ta cũng không phải là chỉ làm một cú, mà sau này cũng cứ chiếu theo giá tiền đó để kết toán, bao nhiêu cũng mua, kể cả là vài kg!"
Lưu Kim Bảo sửng sốt, vài kg cũng mua? Y gãi gãi đầu, cười nói: "Như thế liệu có quá vụn vặt không? Tỷ như có người lên núi vận khí tốt một chút liền nhặt được vài khối đá như vậy, rồi cũng đến chỗ chúng ta đổi lấy tiền, vậy chúng ta nên làm sao?"
"Mua, mua hết không bỏ sót, chỉ cần là đá Thanh Long phẩm chất như này thì cứ 50 tệ/ 1 kg, 50 ngàn/ 1 tấn!" Hác Mãnh ngừng lời một chút rồi tiếp tục nói: "Lão ca nên tìm người chuyên môn chịu trách nhiệm về phương diện này!"
Thấy Hác Mãnh không giống như đang nói giỡn, Lưu Kim Bảo liền cười đáp ứng, dù sao thì người ta là ông chủ, tiền cũng là của người ta, thích làm thế nào thì làm thế đó đi!
Nhưng loại nguyên liệu đá này thật sự đáng giá 50 tệ/ 1 kg?
"Thật ra thì lão ca có thể phái người dán thông báo ngoài thị trấn hay gì gì đó, loại đá này hẳn là cũng không khó tìm. Lão ca nên tìm một số người quen để tiến hành hoạt động mua lẻ 10 - 15 kg một, chỉ cần đến lúc đưa đến chỗ của ta được gộp tròn thành 50 kg, như thế cũng khiến người thân trong nhà đang nhàn rỗi có thể kiếm được chút đỉnh. Ngoài ra, cứ liên hệ thu mua thành công từ các mỏ đá thì ta sẽ trích cho lão ca mỗi tấn 5000 tệ tiền phần trăm!" Hác Mãnh vỗ vai Lưu Kim Bảo, nói.
Hắn không ngần ngại tặng chút điểm ngon ngọt cho nhân viên của mình. Thế giới rộn ràng đều vì ‘lợi’, thời gian nhốn nháo cũng vì ‘lợi’, một chữ ‘lợi’ nếu biết cách dùng thì có thể giảm bớt được rất nhiều chuyện.
Lưu Kim Bảo không ngờ Hác Mãnh lại còn trích phần trăm cho mình, 5000 tệ/ 1 tấn, đây cũng không phải là số lượng nhỏ nha. Nhiều thì không dám nói, nhưng chí ít chỉ cần đi một vòng qua các mỏ đá trên núi, Lưu Kim Bảo hắn thừa tự tin có thể thu mua được trên dưới 100 tấn đá Thanh Long có phẩm chất như vậy. Lưu Kim Bảo gãi gãi đầu, gượng cười nói: "Ta làm việc này cũng là vì công ty, không cần nhận tiền đâu!"
"Đây xem như là cá nhân ta thu mua!" Hác Mãnh cười nói, không cho chút ngon ngọt thì làm sao người ta toàn tâm toàn ý làm việc cho ngươi được chứ! Muốn ngựa chạy khỏe thì cần phải cho ăn, làm ông chủ mà keo kiệt, cho dù kiếm được tiền, cũng sẽ không có người chia xẻ vui vẻ cùng hắn. Hác Mãnh luôn tôn sùng một nguyên tắc là: ngươi tốt, ta tốt, mọi người đều tốt.
Xế chiều, Hác Mãnh cùng Thiết Ngưu đi lên huyện thăm Cung đại tỷ và tiểu Hiên Hiên. Cung Yến làm trong sở nhà đất huyện ủy, công việc cũng vô cùng tốt.
"Tiểu Mãnh, các ngươi định ở lại huyện Thanh Long trong bao lâu?" Trong bữa cơm, Cung Yến vồn vã hỏi chuyện, buổi tối không để hai người Hác Mãnh nghỉ ngơi, gọi cả Lý Vĩ về.
Ở trong nước, bất kể là phương Nam hay phương Bắc, quan hệ giữa người với người có thể được nâng lên sâu sắc hay không thì đều là ở trên bàn cơm.
Hác Mãnh cười nói: "Hai ngày nữa là sẽ trở lại Thạch Thành, bên kia có chút chuyện chờ đệ về đi xử lý, không thể ở chỗ này quá lâu!"
Cung Yến cau mày nói: “Sớm thế à, vậy nhà máy dưới thị trấn thì sao? Ta nghe Vĩ ca kể rằng ngươi đầu tư rất lớn, cứ thế yên tâm đi về ư?"
"Không có chuyện gì, lúc về đệ sẽ phái nhân viên kế toán bên Thạch Thành tới đây quản lí tài vụ, hẳn là không xảy ra chuyện gì. Hơn nữa hiện tại nhà máy còn đang trong giai đoạn xây dựng, ít nhất phải đợi đến sang năm mới chính thức đi vào sản xuất!" Hác Mãnh lắc đầu cười.
Về vấn đề nhà máy, Hác Mãnh hắn cũng không lo lắng gì lắm. Tiền thuê đất là 5 triệu, phí khởi công xây dựng là 10 triệu, tổng cộng lại cũng chỉ tầm 15 triệu mà thôi.
Nếu Lưu Kim Bảo có thể thu mua được một nhóm lớn đá Thanh Long phàm phẩm, vậy Hác Mãnh hắn chính là vớ bở, về phần những khoản đầu tư ban đầu đó, hắn thậm chí không thèm để ở trong lòng. Về lâu về dài mà nói, hiệu quả của nhà máy Lam Long khẳng định là lợi nhiều hơn hại, cho dù nhà máy làm ăn không có lãi thì Hách Mãnh hắn vẫn kiếm được đầy đủ kim tệ từ hệ thống thu mua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.