Chương 32: ‘Khu đào bảo vật’ thu phí
Ngốc Tiểu Tứ
24/02/2015
Sân bay, phòng chờ.
Lam Phượng Hoàng có chút không nỡ buông cánh tay Hác Mãnh, nói: "Về nhà nhất định không thể quên gọi điện thoại cho ta nha, bằng không ta đi Thạch Thành trừng trị ngươi!" Sau khi hai người ăn xong điểm tâm, nàng tự mình đem Hác Mãnh đưa đến sân bay, hơn nữa không biết lúc nào đã mua cho Hác Mãnh không ít đặc sản địa phương, Hác Mãnh cũng không biết nàng chuẩn bị lúc nào.
Hác Mãnh cười nói: "Được, bất cứ lúc nào hoan nghênh Phượng Hoàng tỷ đến Thạch Thành tiến hành tham quan ngắm cảnh."
Lam Phượng Hoàng gõ lên đầu Hác Mãnh, mấy ngày nay, từ hai người hoàn toàn xa lạ, đã trở thành bạn thân, quan hệ cũng trở lên rất 'Thân mật', có thể cảm nhận được, Lam Phượng Hoàng đối với em kết nghĩa Hác Mãnh, rất quan tâm.
Tối hôm qua tuy rằng cũng không phát sinh chuyện gì, nhưng Hác Mãnh lại không phải ngớ ngẩn, cũng không ngốc, làm sao không hiểu Lam Phượng Hoàng ý tứ. “Ăn” có thể khiến hai người sau này sẽ càng thêm thân mật, nhưng cũng không loại trừ, sau này có thể trở thành người dưng, sau một đêm phóng túng do rượu cồn, sau khi tỉnh lại có lẽ sẽ cảm giác mình đặc biệt ngu xuẩn. Không phải ai cũng có thể sau một đêm mà không cảm thấy có áp lực khi đối mặt với đối phương!
Hai người tán gẫu một lúc, cũng đến lúc Hác Mãnh phải đi đăng ký, Hác Mãnh ôm Lam Phượng Hoàng, kề sát ở bên tai nàng nhẹ giọng nói rằng: "Phượng Hoàng tỷ, nhớ ta thì đến Thạch Thành!"
Lam Phượng Hoàng đầu kề sát trên bả vai hắn hừ một tiếng nói: "Ngươi tại sao không nói đến Thâm Khẩu chứ."
"Cũng được a!" Hác Mãnh cười, buông nàng ra.
"Thuận buồm xuôi gió!" Lam Phượng Hoàng liếc mắt nhìn hắn, nhẹ nhàng cười nói.
"Đi đây!" Hác Mãnh quơ quơ tay, hướng cửa kiểm tra đi tới.
Đến Thâm Khẩu thị một tuần lễ, nhận một người chị nuôi, xem như là tạm thời quyết định nguồn cung cấp hàng cao cấp. Lam Phượng Hoàng nói rồi, sau này Hác Mãnh cần di động nhãn hiệu gì, trực tiếp gọi điện thoại cho nàng là được, nàng sẽ phụ trách hỗ trợ thu thập. Cũng không biết có phải là thật hay không, nàng tiết lộ cho Hác Mãnh tin chính xác, những bộ xử lý secondhand này, phần lớn đều không phải máy gốc, đều là sản phẩm sau khi đã duy tu. Đồ còn nguyên linh kiện gốc là rất ít, tin này đối với người trong nghề thì không phải là mới, nhưng đối với người bình thường thì không biết mà thôi.
Trước khi lên máy bay, Hác Mãnh gửi một tin nhắn cho Lam Phượng Hoàng.
"Tỷ, lần sau dám câu dẫn ta thì ta chắc chắn sẽ không dung túng ngươi, dù có sai, ta cũng không buông tha, ta hiện tại đã có chút hối hận rồi."
Rất nhanh, Lam Phượng Hoàng hồi lại một tin: "Cơ hội tốt đã mất rồi, ngươi tự khóc đi thôi!"
Hác Mãnh nhìn tin nhắn, nhếch miệng nở nụ cười, duyên phận này, chính là khi mình không nghĩ tới lại xuất hiện ngay trước mắt. Còn cơ hội, đều do mình sáng tạo ra, cũng không phải muốn hay không muốn, nắm chắc mới gọi là cơ hội. Cơ hội này, không nhìn thấy sờ không được, nói nó là cơ hội thì nó chính là cơ hội, nói nó là cạm bẫy, nó lập tức liền thành cạm bẫy!
Đối với sự tình tối hôm qua, Hác Mãnh không hối hận.
...
"Mấy cửa hàng lớn bán đồ điện tử, đều đã liên hệ với chúng ta, đáp ứng cho chúng ta gửi hàng để bán, trên phương diện đại lý máy vi tính, còn ở cùng trong thành phố mua bán, hẳn là có thể nắm được giá cả chênh lệch không tệ đi." Bạch Lam cười nói.
Trên dưới ba tầng lâu, một tuần lễ thời gian, thức đêm để hoàn công, đã trang trí gần đủ rồi. Lầu một căn bản không có thay đổi quá lớn, nơi này nguyên vốn là sảnh bán điện thoại di động, nghe nói Shop điện thoại di động thay đổi chủ, những nhân viên nghiệp vụ của nhà máy điện thoại di động nghe tin lập tức hành động, tự mình tìm tới cửa .
Liên quan tới những máy vi tính hàng hiệu kia, Bạch Lam cũng cùng các thương gia trong thành phố đàm luận, dù sao Shop điện tử Bạch Lam quy mô cũng không tính là nhỏ, đối với bọn họ vẫn rất có sức hấp dẫn.
Hiện tại then chốt là làm sao mới có thể làm cho 'Shop điện tử Bạch Lam' một lần là nổi tiếng.
"Bạch tỷ, chuẩn bị lúc nào khai trương?" Hác Mãnh gật đầu, cười hỏi. Đối với phương diện kinh doanh, Bạch Lam tuy rằng cũng là người mới vào nghề, nhưng nàng tiếp thu rất nhanh. Shop điện tử trên dưới ba tầng, hơn một nghìn mét vuông, lầu một chí ít cần hai mươi lăm nhân viên kinh doanh điện thoại di động, lầu hai bán máy vi tính cũng cần năm đến mười người, còn tầng ba 'Khu đào bảo vật', nàng còn chưa nghĩ ra sắp xếp như thế nào.
Hai ngày trước, Bạch Lam đã tuyển mộ được bốn mươi lăm nhân viên kinh doanh nữ, hai nhân viên kho, hai nhân viên kỹ thuật sửa chửa, cùng với hai nhân viên thiết kế quảng cáo.
"Trung tuần tháng bảy đi, bất quá, bắt đầu từ số một, chúng ta tạm thời có thể trước tiên kinh doanh thử một thời gian." Bạch Lam suy nghĩ một chút nói.
"Được!" Hác Mãnh đối với điều này không có bất kỳ ý kiến gì, hắn cũng không hiểu những việc này.
"Lầu ba 'Khu đào bảo vật' nên làm sao?" Bạch Lam hướng Hác Mãnh hỏi.
Hác Mãnh cười nói: "Đăng quảng cáo, tích cực liên hệ mấy nhà báo chí quảng cáo, mặt khác, để thủ hạ của ngươi, lên tieba, qq, … mở một đám topic đăng quảng cáo nhỏ. Bán ra số lượng hữu hạn điện thoại di động iPhone, giá bán 1 nguyên, mỗi ngày mười bộ, ai may mắn sẽ mua được."
"Một nguyên?" Bạch Lam sửng sốt một chút.
"Đúng, một nguyên, nhưng là iPhone 4, trị giá mấy trăm đồng tiền một bộ, chúng ta muốn chính là một cái chiêu bài." Hác Mãnh cười nói.
...
"Shop điện tử Bạch Lam, khu đào bảo vật? Cái này rất mới mẻ. Hay là chúng ta ngày mai qua xem một chút?"
"Thật sự có điện thoại di động 1 nguyên sao?"
"Sách lược tiêu thụ mà thôi, lừa người!"
Shop điện tử Bạch Lam hiện nay công nhân đã có hơn năm mươi người, những người này đều là người địa phương Thạch Thành, ai ở trong thành phố đều có mấy người bạn tốt.
"Mẹ, ngày hôm nay shop điện tử của chúng ta bắt đầu kinh doanh, ngươi nhanh lại đây một chút xem 'Khu đào bảo vật' đi, đại lão bản dốc hết vốn liếng, muốn tiêu phí mười vạn để làm tuyên truyền!"
"Lão công, ngươi nhanh đến một chút a, ngày hôm nay cần phải ở shop điện tử canh cho ta, nếu như không giành được notebook Macbook, buổi tối ngươi không cần ngủ rồi!"
Hác Mãnh cũng không để ý công nhân trong cửa hàng, bắt đầu gọi cho bạn bè mời lại đây cổ động, mở cửa làm ăn, đương nhiên là càng nhiều người càng tốt .
Không gian hơn 300 mét vuông, Hác Mãnh đặt người ta chế tạo hai mươi bộ tủ trưng bày cao tầm 1 mét rưỡi, dáng dấp giống tủ bán thức ăn ngoài chợ, nhưng trông chắc chắn và đẹp đẽ hơn nhiều lắm. Hai ngàn chiếc điện thoại di động các loại, yết giá từ 1 nguyên đến 1000 nguyên không giống nhau, năm trăm chiếc máy vi tính các loại, còn có máy tính bảng, các loại MP3,MP4, PSP loại hình đồ chơi nhỏ, không thiếu gì cả. Đào bảo vật sao, tại sao gọi đào bảo vật a, còn không phải chính là ở trong một đống đồ vật, ngươi chọn đồ mà ngươi yêu thích à. Còn có phải là bảo bối hay không, vậy thì phải xem nhãn lực của ngươi làm sao, còn phụ thuộc vào may mắn của chính ngươi.
"Nhớ kỹ , quy tắc là, một lần cho hai mươi người đi vào, 3 phút, tiến vào một lần, mỗi người chỉ cho phép mua ba loại Vật phẩm. Phí mỗi lần tham gia là 10 nguyên!"
"Ông chủ, khu đào bảo vật của chúng ta, còn muốn thu phí sao?" Phi Ngữ trừng hai mắt giật mình hỏi. Bên người nàng còn có mười mấy công nhân, đều là nhân viên sẽ phụ trách khu đào bảo vật.
Hác Mãnh cười gật đầu nói: "Đúng, đương nhiên phải thu phí đi, mười đồng tiền tiến vào một lần, không hơn không kém." Đào bảo mà không thu tiền, e rằng không ai sẽ cho là thật.
"Thu tiền, vậy còn có người tiến vào 'Khu đào bảo vật' sao?" Phi Ngữ nhướng mày lên, nàng trước đây cho rằng khu đào bảo vật là mở ra miễn phí đây, không chỉ là nàng, trên căn bản toàn bộ công nhân của shop điện tử hầu như đều cho là như thế.
Lam Phượng Hoàng có chút không nỡ buông cánh tay Hác Mãnh, nói: "Về nhà nhất định không thể quên gọi điện thoại cho ta nha, bằng không ta đi Thạch Thành trừng trị ngươi!" Sau khi hai người ăn xong điểm tâm, nàng tự mình đem Hác Mãnh đưa đến sân bay, hơn nữa không biết lúc nào đã mua cho Hác Mãnh không ít đặc sản địa phương, Hác Mãnh cũng không biết nàng chuẩn bị lúc nào.
Hác Mãnh cười nói: "Được, bất cứ lúc nào hoan nghênh Phượng Hoàng tỷ đến Thạch Thành tiến hành tham quan ngắm cảnh."
Lam Phượng Hoàng gõ lên đầu Hác Mãnh, mấy ngày nay, từ hai người hoàn toàn xa lạ, đã trở thành bạn thân, quan hệ cũng trở lên rất 'Thân mật', có thể cảm nhận được, Lam Phượng Hoàng đối với em kết nghĩa Hác Mãnh, rất quan tâm.
Tối hôm qua tuy rằng cũng không phát sinh chuyện gì, nhưng Hác Mãnh lại không phải ngớ ngẩn, cũng không ngốc, làm sao không hiểu Lam Phượng Hoàng ý tứ. “Ăn” có thể khiến hai người sau này sẽ càng thêm thân mật, nhưng cũng không loại trừ, sau này có thể trở thành người dưng, sau một đêm phóng túng do rượu cồn, sau khi tỉnh lại có lẽ sẽ cảm giác mình đặc biệt ngu xuẩn. Không phải ai cũng có thể sau một đêm mà không cảm thấy có áp lực khi đối mặt với đối phương!
Hai người tán gẫu một lúc, cũng đến lúc Hác Mãnh phải đi đăng ký, Hác Mãnh ôm Lam Phượng Hoàng, kề sát ở bên tai nàng nhẹ giọng nói rằng: "Phượng Hoàng tỷ, nhớ ta thì đến Thạch Thành!"
Lam Phượng Hoàng đầu kề sát trên bả vai hắn hừ một tiếng nói: "Ngươi tại sao không nói đến Thâm Khẩu chứ."
"Cũng được a!" Hác Mãnh cười, buông nàng ra.
"Thuận buồm xuôi gió!" Lam Phượng Hoàng liếc mắt nhìn hắn, nhẹ nhàng cười nói.
"Đi đây!" Hác Mãnh quơ quơ tay, hướng cửa kiểm tra đi tới.
Đến Thâm Khẩu thị một tuần lễ, nhận một người chị nuôi, xem như là tạm thời quyết định nguồn cung cấp hàng cao cấp. Lam Phượng Hoàng nói rồi, sau này Hác Mãnh cần di động nhãn hiệu gì, trực tiếp gọi điện thoại cho nàng là được, nàng sẽ phụ trách hỗ trợ thu thập. Cũng không biết có phải là thật hay không, nàng tiết lộ cho Hác Mãnh tin chính xác, những bộ xử lý secondhand này, phần lớn đều không phải máy gốc, đều là sản phẩm sau khi đã duy tu. Đồ còn nguyên linh kiện gốc là rất ít, tin này đối với người trong nghề thì không phải là mới, nhưng đối với người bình thường thì không biết mà thôi.
Trước khi lên máy bay, Hác Mãnh gửi một tin nhắn cho Lam Phượng Hoàng.
"Tỷ, lần sau dám câu dẫn ta thì ta chắc chắn sẽ không dung túng ngươi, dù có sai, ta cũng không buông tha, ta hiện tại đã có chút hối hận rồi."
Rất nhanh, Lam Phượng Hoàng hồi lại một tin: "Cơ hội tốt đã mất rồi, ngươi tự khóc đi thôi!"
Hác Mãnh nhìn tin nhắn, nhếch miệng nở nụ cười, duyên phận này, chính là khi mình không nghĩ tới lại xuất hiện ngay trước mắt. Còn cơ hội, đều do mình sáng tạo ra, cũng không phải muốn hay không muốn, nắm chắc mới gọi là cơ hội. Cơ hội này, không nhìn thấy sờ không được, nói nó là cơ hội thì nó chính là cơ hội, nói nó là cạm bẫy, nó lập tức liền thành cạm bẫy!
Đối với sự tình tối hôm qua, Hác Mãnh không hối hận.
...
"Mấy cửa hàng lớn bán đồ điện tử, đều đã liên hệ với chúng ta, đáp ứng cho chúng ta gửi hàng để bán, trên phương diện đại lý máy vi tính, còn ở cùng trong thành phố mua bán, hẳn là có thể nắm được giá cả chênh lệch không tệ đi." Bạch Lam cười nói.
Trên dưới ba tầng lâu, một tuần lễ thời gian, thức đêm để hoàn công, đã trang trí gần đủ rồi. Lầu một căn bản không có thay đổi quá lớn, nơi này nguyên vốn là sảnh bán điện thoại di động, nghe nói Shop điện thoại di động thay đổi chủ, những nhân viên nghiệp vụ của nhà máy điện thoại di động nghe tin lập tức hành động, tự mình tìm tới cửa .
Liên quan tới những máy vi tính hàng hiệu kia, Bạch Lam cũng cùng các thương gia trong thành phố đàm luận, dù sao Shop điện tử Bạch Lam quy mô cũng không tính là nhỏ, đối với bọn họ vẫn rất có sức hấp dẫn.
Hiện tại then chốt là làm sao mới có thể làm cho 'Shop điện tử Bạch Lam' một lần là nổi tiếng.
"Bạch tỷ, chuẩn bị lúc nào khai trương?" Hác Mãnh gật đầu, cười hỏi. Đối với phương diện kinh doanh, Bạch Lam tuy rằng cũng là người mới vào nghề, nhưng nàng tiếp thu rất nhanh. Shop điện tử trên dưới ba tầng, hơn một nghìn mét vuông, lầu một chí ít cần hai mươi lăm nhân viên kinh doanh điện thoại di động, lầu hai bán máy vi tính cũng cần năm đến mười người, còn tầng ba 'Khu đào bảo vật', nàng còn chưa nghĩ ra sắp xếp như thế nào.
Hai ngày trước, Bạch Lam đã tuyển mộ được bốn mươi lăm nhân viên kinh doanh nữ, hai nhân viên kho, hai nhân viên kỹ thuật sửa chửa, cùng với hai nhân viên thiết kế quảng cáo.
"Trung tuần tháng bảy đi, bất quá, bắt đầu từ số một, chúng ta tạm thời có thể trước tiên kinh doanh thử một thời gian." Bạch Lam suy nghĩ một chút nói.
"Được!" Hác Mãnh đối với điều này không có bất kỳ ý kiến gì, hắn cũng không hiểu những việc này.
"Lầu ba 'Khu đào bảo vật' nên làm sao?" Bạch Lam hướng Hác Mãnh hỏi.
Hác Mãnh cười nói: "Đăng quảng cáo, tích cực liên hệ mấy nhà báo chí quảng cáo, mặt khác, để thủ hạ của ngươi, lên tieba, qq, … mở một đám topic đăng quảng cáo nhỏ. Bán ra số lượng hữu hạn điện thoại di động iPhone, giá bán 1 nguyên, mỗi ngày mười bộ, ai may mắn sẽ mua được."
"Một nguyên?" Bạch Lam sửng sốt một chút.
"Đúng, một nguyên, nhưng là iPhone 4, trị giá mấy trăm đồng tiền một bộ, chúng ta muốn chính là một cái chiêu bài." Hác Mãnh cười nói.
...
"Shop điện tử Bạch Lam, khu đào bảo vật? Cái này rất mới mẻ. Hay là chúng ta ngày mai qua xem một chút?"
"Thật sự có điện thoại di động 1 nguyên sao?"
"Sách lược tiêu thụ mà thôi, lừa người!"
Shop điện tử Bạch Lam hiện nay công nhân đã có hơn năm mươi người, những người này đều là người địa phương Thạch Thành, ai ở trong thành phố đều có mấy người bạn tốt.
"Mẹ, ngày hôm nay shop điện tử của chúng ta bắt đầu kinh doanh, ngươi nhanh lại đây một chút xem 'Khu đào bảo vật' đi, đại lão bản dốc hết vốn liếng, muốn tiêu phí mười vạn để làm tuyên truyền!"
"Lão công, ngươi nhanh đến một chút a, ngày hôm nay cần phải ở shop điện tử canh cho ta, nếu như không giành được notebook Macbook, buổi tối ngươi không cần ngủ rồi!"
Hác Mãnh cũng không để ý công nhân trong cửa hàng, bắt đầu gọi cho bạn bè mời lại đây cổ động, mở cửa làm ăn, đương nhiên là càng nhiều người càng tốt .
Không gian hơn 300 mét vuông, Hác Mãnh đặt người ta chế tạo hai mươi bộ tủ trưng bày cao tầm 1 mét rưỡi, dáng dấp giống tủ bán thức ăn ngoài chợ, nhưng trông chắc chắn và đẹp đẽ hơn nhiều lắm. Hai ngàn chiếc điện thoại di động các loại, yết giá từ 1 nguyên đến 1000 nguyên không giống nhau, năm trăm chiếc máy vi tính các loại, còn có máy tính bảng, các loại MP3,MP4, PSP loại hình đồ chơi nhỏ, không thiếu gì cả. Đào bảo vật sao, tại sao gọi đào bảo vật a, còn không phải chính là ở trong một đống đồ vật, ngươi chọn đồ mà ngươi yêu thích à. Còn có phải là bảo bối hay không, vậy thì phải xem nhãn lực của ngươi làm sao, còn phụ thuộc vào may mắn của chính ngươi.
"Nhớ kỹ , quy tắc là, một lần cho hai mươi người đi vào, 3 phút, tiến vào một lần, mỗi người chỉ cho phép mua ba loại Vật phẩm. Phí mỗi lần tham gia là 10 nguyên!"
"Ông chủ, khu đào bảo vật của chúng ta, còn muốn thu phí sao?" Phi Ngữ trừng hai mắt giật mình hỏi. Bên người nàng còn có mười mấy công nhân, đều là nhân viên sẽ phụ trách khu đào bảo vật.
Hác Mãnh cười gật đầu nói: "Đúng, đương nhiên phải thu phí đi, mười đồng tiền tiến vào một lần, không hơn không kém." Đào bảo mà không thu tiền, e rằng không ai sẽ cho là thật.
"Thu tiền, vậy còn có người tiến vào 'Khu đào bảo vật' sao?" Phi Ngữ nhướng mày lên, nàng trước đây cho rằng khu đào bảo vật là mở ra miễn phí đây, không chỉ là nàng, trên căn bản toàn bộ công nhân của shop điện tử hầu như đều cho là như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.