Chương 87: Nhảy hồ.
Ngốc Tiểu Tứ
06/04/2015
Thư Ninh hít một hơi thật sâu, lấy thuốc trong túi ngửa cổ uống vào. Sau đó nàng đi vào phòng tắm, mở vòi sen để nước lạnh tùy ý đổ xuống người, quay đầu nhìn chính mình trong gương, cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, dáng dấp của nàng đã biến thành thế này: thế lực, dễ tức giận, đa nghi, hay gây chuyện, tuy nhiên tất cả điều có nguyên nhân, lòng nàng chất chứa nhiều chuyện phiền muộn nên không kiểm soát được bản thân mà làm ra nhưng hành động sai lầm
"Ta đã rất già sao?" Thư Ninh lẩm bẩm, trong đầu lại nghĩ đến những lời của cô gái ở đại lý bán xe.
Không sai, nàng chính là đố kị Cố Diễm trẻ tuổi đẹp đẽ, nam nhân của nàng chính là vì một cô gái trẻ đẹp mà bỏ rơi nàng.
Thế giới tươi sáng bỗng nhiên sụp đổ, tinh thần của nàng không chịu được cú sốc, tính cách dần dần thay đổi hay nổi cáu vô cớ làm cho người thân và bằng hữu ghét bỏ rồi lánh xa, không ai yêu thích một nữ nhân chanh chua, người tiếp xúc với nàng ngày càng ít, không còn ai tâm sự, càng không có ai để dựa vào, trái tim của nàng cũng trở nên nguội lạnh.
"Trước đây ta cũng trẻ tuổi, cũng xinh đẹp, là tiêu điểm để mọi người mê luyến. Hiện tại, ta chẳng còn gì, chỉ là một nữ nhân phiền chán!" Vết tích chảy trên mặt Thư Ninh không biết là nước vòi sen hay nước mắt.
Nàng có nhà lớn, không thiếu tiền, có thiếu cũng là sự quan tâm của người khác. Nàng rất muốn tìm về bản thân của mình khi xưa.
Ra khỏi phòng tắm, Thư Ninh bước vào một căn phòng. Gian phòng rất lớn, khoảng mấy chục mét vuông, trên sàn nhà vẽ ra một Thái cực đồ trắng đen, ngoài ra trên vách tường còn treo một đôi liềm Tử Ngọ Uyên Ương*.
Trong phòng có chút bụi bặm, đã vài tháng nơi này chưa được dọn dẹp.
Thư Ninh cắn môi, nhìn đôi liềm Tử Ngọ Uyên Ương kia, nước mắt không chảy xuống nữa. Lúc trước, nàng và người đó gặp nhau, cũng là vì đôi binh khí này, hoặc nói, không đánh nhau không quen biết, từ quen biết, đến giao du, cuối cùng đi đến thánh đường kết hôn.
Thời gian mười năm, bây giờ không còn gì cả, người đàn ông kia đã theo nữ nhân khác mà rời đi, lưu lại cho nàng đôi liềm Tử Ngọ Uyên Ương lạnh lẽo.
Hắn không còn yêu thích mình và đôi liềm Tử Ngọ Uyên Ương sắc bén này.
Nàng bước đến gần vách tường, cầm lấy cặp liềm Tử Ngọ Uyên Ương, nhẹ nhàng múa vài tư thế, động tác không còn linh hoạt như 10 năm trước, thân thể đã lâu không hoạt động giống như bị gỉ sét, mũm mĩm như bánh bao đậu, không còn thon thả như hồi nào.
"A!"
Đột nhiên, nàng như nổi điên, vung vũ khí trong tay loạn xạ về phía vách tường trắng bạch, tạo ra những khe rách sâu hoẵm trên nó, nói lên đôi liềm này thật sắc bén.
Vù vù!
Không biết quá bao lâu, Thư Ninh ngồi trên sàn nhà, miệng thở hổn hển, ánh mắt lờ đờ, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Làm người không có mục tiêu cuộc sống, không tìm được vị trí của mình, không có ai chia sẽ tâm sự, nàng nghĩ tới việc rời khỏi thế giới cô độc này, muốn ngủ say một giấc thật sâu không bao giờ tỉnh lại.
Nàng mặt lên người bộ trang phục luyện công màu trắng làm bằng tơ lụa được cất giữ nhiều năm. Tiếp theo nàng trang điểm nhạt khuôn mặt tiều tụy của mình, rồi mang theo đôi liềm rời khỏi nhà!
...
Hác mãnh lái xe đưa Cố Diễm về, dọc đường hai người đang bàn nên đi đâu ăn chút gì lót dạ.
"Ngươi xem, người kia có phải là nữ nhân bị ‘Bệnh rắn điên’ vừa cãi nhau với ngươi ở đại lý xe?" Hác Mãnh giảm ga lại, nhìn về phía một phụ nữ mặc một bộ y trang màu trắng đang đi bộ trên đường, kinh ngạc hỏi.
Cố Diễm quay đầu nhìn sang, gật đầu nói: "Thật giống nha, nàng sao ở chỗ này, a, trong tay nàng cầm vật gì sáng choang thế?"
Hác Mãnh không biết rõ đó là thứ gì, nhưng có thể mơ hồ đoán được đó là binh khí, vũ khí lạnh. Ánh sáng lạnh lẽo mà sắc bén của vật đó phát ra, dù nhìn từ xa cũng cảm thấy rợn người.
"Là đao, mụ điên này không lẽ muốn tìm chúng ta để trả thù?"
Cố Diễm sợ hết hồn, liếc một cái, tức giận nói: "Chúng ta không thù không oán, bất quá ầm ĩ vài câu , còn sao?"
Hác Mãnh cười nói: "Bệnh rắn điên là tự hại mình, đối với ngươi là việc nhỏ, đối với nhân gia, không chừng chính là đại sự đòi mạng! Đi, chúng ta theo nàng, xem nàng đến cùng đi làm cái gì!" Hắc Mãnh tò mò nói. Nữ nhân này tuyệt đối có vấn đề, ở đại lý xe vô duyên vô cớ cãi nhau với Cố Diễm, hiện tại nàng lại vác hai thanh đao đi dạo, có thể là người bình thường sao?
Thư Ninh đôi mắt đờ đẫn nhìn thẳng, không hề hay biết hai người đang lái xe theo sát, dường như đối với cảnh vật xung quanh đều không thấy.
Công viên Hồ Đại công là một công viên lớn của Thạch thành, bên trong chẳng những có núi, mà còn có cái hồ diện tích không nhỏ, chảy dài đến vùng ngoại ô, không phải hồ nhân tạo, nghe người xưa kể do mạch nước ngầm trong lòng đất sinh ra cái hồ sâu không thấy đáy này, hằng năm luôn có người chết chìm tại nơi đây.
"Nàng tới bên hồ, chúng ta có nên đi theo?" Cố Diễm nhẹ giọng hỏi. Hai người đi xe, muốn theo dõi tiếp phải xuống xe đi bộ.
Hác mãnh cười nói: "Có ta ở đây, sợ cái gì, yên tâm đi nếu xảy ra vấn đề, ngươi cứ chạy trước. Đi, chúng ta qua xem một chút!" Đem xe dừng lại, hai người xuống xe đi theo.
Buổi trưa, trời nắng chang chang, xung quanh hồ không một bóng người.
Thư Ninh nhìn sóng nước lăn tăn trên mặt hồ, nhếch miệng nở nụ cười tự giễu, đời này của mình không còn gì cả. Không bằng hữu, không người thân, nam nhân cũng xa mình, còn khiến mọi ngươi căm ghét chán bỏ, nếu như có một chiếc gương thấy hình ảnh mình lúc trẻ, chỉ sợ nó cũng chế nhạo mình.
"Nếu như có kiếp sau, để ta làm một nữ hiệp trượng nghĩ đi, đừng cho ta sống như bây giờ, khiến người người chán ghét." Thư Ninh lẩm bẩm trong miệng. Nàng lúc còn trẻ, rất yêu thích tiểu thuyết võ hiệp, sùng bái nhân vật anh hùng gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ. Nhưng sau này, chênh lệch thật lớn, trở thành loại người ai gặp cũng ghét.
Cố Diễm và Hác Mãnh núp sau cây nhìn Thư Ninh, Cố Diễm nhỏ giọng hỏi: "Ông chủ, người phụ nữ kia lên cầu làm gì? Không chừng là muốn nhảy hồ đi!"
Vừa dứt lời, Cố Diễm trợn mắt thấy bóng dáng màu trắng đột ngột nhảy xuống từ trên hàng rào bảo vệ cầu, trong miệng lầm bầm: "Nàng, nàng, nàng thật nhảy vào đó."
Ta ngất, miệng quạ đen a!
Hác Mãnh không mù, nhanh chóng nhanh tới hồ. Cố Diễm giật mình, theo phản xạ đuổi theo, vừa chạy, vừa mở miệng nhỏ kêu lên: "Cứu mạng, cứu mạng, có người nhảy hồ tự sát."
Hác Mãnh chạy tới hồ, không chần chừ một giây, lập tức lấy đà phóng xuống hồ. Ùm một tiếng, cả người liền chìm ngập trong nước. Mùa hè mặc dù nóng bức nhưng trong hồ Đại Công vẫn mát mẽ, Hác Mãnh nhanh chóng bơi tới thân ảnh màu trắng đang chìm sâu xuống đáy.
* Liềm Tử Ngọ Uyên Ương: 子午鸳鸯钺 search gg, qua hình ảnh xem nhé.
** Bệnh rắn điên: do loại virus mới thuộc chủng virus arenaviruses gây ra, có những triệu chứng khá kỳ lạ, con rắn tự buộc mình thành nút và không thể nhận ra chính mình.
"Ta đã rất già sao?" Thư Ninh lẩm bẩm, trong đầu lại nghĩ đến những lời của cô gái ở đại lý bán xe.
Không sai, nàng chính là đố kị Cố Diễm trẻ tuổi đẹp đẽ, nam nhân của nàng chính là vì một cô gái trẻ đẹp mà bỏ rơi nàng.
Thế giới tươi sáng bỗng nhiên sụp đổ, tinh thần của nàng không chịu được cú sốc, tính cách dần dần thay đổi hay nổi cáu vô cớ làm cho người thân và bằng hữu ghét bỏ rồi lánh xa, không ai yêu thích một nữ nhân chanh chua, người tiếp xúc với nàng ngày càng ít, không còn ai tâm sự, càng không có ai để dựa vào, trái tim của nàng cũng trở nên nguội lạnh.
"Trước đây ta cũng trẻ tuổi, cũng xinh đẹp, là tiêu điểm để mọi người mê luyến. Hiện tại, ta chẳng còn gì, chỉ là một nữ nhân phiền chán!" Vết tích chảy trên mặt Thư Ninh không biết là nước vòi sen hay nước mắt.
Nàng có nhà lớn, không thiếu tiền, có thiếu cũng là sự quan tâm của người khác. Nàng rất muốn tìm về bản thân của mình khi xưa.
Ra khỏi phòng tắm, Thư Ninh bước vào một căn phòng. Gian phòng rất lớn, khoảng mấy chục mét vuông, trên sàn nhà vẽ ra một Thái cực đồ trắng đen, ngoài ra trên vách tường còn treo một đôi liềm Tử Ngọ Uyên Ương*.
Trong phòng có chút bụi bặm, đã vài tháng nơi này chưa được dọn dẹp.
Thư Ninh cắn môi, nhìn đôi liềm Tử Ngọ Uyên Ương kia, nước mắt không chảy xuống nữa. Lúc trước, nàng và người đó gặp nhau, cũng là vì đôi binh khí này, hoặc nói, không đánh nhau không quen biết, từ quen biết, đến giao du, cuối cùng đi đến thánh đường kết hôn.
Thời gian mười năm, bây giờ không còn gì cả, người đàn ông kia đã theo nữ nhân khác mà rời đi, lưu lại cho nàng đôi liềm Tử Ngọ Uyên Ương lạnh lẽo.
Hắn không còn yêu thích mình và đôi liềm Tử Ngọ Uyên Ương sắc bén này.
Nàng bước đến gần vách tường, cầm lấy cặp liềm Tử Ngọ Uyên Ương, nhẹ nhàng múa vài tư thế, động tác không còn linh hoạt như 10 năm trước, thân thể đã lâu không hoạt động giống như bị gỉ sét, mũm mĩm như bánh bao đậu, không còn thon thả như hồi nào.
"A!"
Đột nhiên, nàng như nổi điên, vung vũ khí trong tay loạn xạ về phía vách tường trắng bạch, tạo ra những khe rách sâu hoẵm trên nó, nói lên đôi liềm này thật sắc bén.
Vù vù!
Không biết quá bao lâu, Thư Ninh ngồi trên sàn nhà, miệng thở hổn hển, ánh mắt lờ đờ, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Làm người không có mục tiêu cuộc sống, không tìm được vị trí của mình, không có ai chia sẽ tâm sự, nàng nghĩ tới việc rời khỏi thế giới cô độc này, muốn ngủ say một giấc thật sâu không bao giờ tỉnh lại.
Nàng mặt lên người bộ trang phục luyện công màu trắng làm bằng tơ lụa được cất giữ nhiều năm. Tiếp theo nàng trang điểm nhạt khuôn mặt tiều tụy của mình, rồi mang theo đôi liềm rời khỏi nhà!
...
Hác mãnh lái xe đưa Cố Diễm về, dọc đường hai người đang bàn nên đi đâu ăn chút gì lót dạ.
"Ngươi xem, người kia có phải là nữ nhân bị ‘Bệnh rắn điên’ vừa cãi nhau với ngươi ở đại lý xe?" Hác Mãnh giảm ga lại, nhìn về phía một phụ nữ mặc một bộ y trang màu trắng đang đi bộ trên đường, kinh ngạc hỏi.
Cố Diễm quay đầu nhìn sang, gật đầu nói: "Thật giống nha, nàng sao ở chỗ này, a, trong tay nàng cầm vật gì sáng choang thế?"
Hác Mãnh không biết rõ đó là thứ gì, nhưng có thể mơ hồ đoán được đó là binh khí, vũ khí lạnh. Ánh sáng lạnh lẽo mà sắc bén của vật đó phát ra, dù nhìn từ xa cũng cảm thấy rợn người.
"Là đao, mụ điên này không lẽ muốn tìm chúng ta để trả thù?"
Cố Diễm sợ hết hồn, liếc một cái, tức giận nói: "Chúng ta không thù không oán, bất quá ầm ĩ vài câu , còn sao?"
Hác Mãnh cười nói: "Bệnh rắn điên là tự hại mình, đối với ngươi là việc nhỏ, đối với nhân gia, không chừng chính là đại sự đòi mạng! Đi, chúng ta theo nàng, xem nàng đến cùng đi làm cái gì!" Hắc Mãnh tò mò nói. Nữ nhân này tuyệt đối có vấn đề, ở đại lý xe vô duyên vô cớ cãi nhau với Cố Diễm, hiện tại nàng lại vác hai thanh đao đi dạo, có thể là người bình thường sao?
Thư Ninh đôi mắt đờ đẫn nhìn thẳng, không hề hay biết hai người đang lái xe theo sát, dường như đối với cảnh vật xung quanh đều không thấy.
Công viên Hồ Đại công là một công viên lớn của Thạch thành, bên trong chẳng những có núi, mà còn có cái hồ diện tích không nhỏ, chảy dài đến vùng ngoại ô, không phải hồ nhân tạo, nghe người xưa kể do mạch nước ngầm trong lòng đất sinh ra cái hồ sâu không thấy đáy này, hằng năm luôn có người chết chìm tại nơi đây.
"Nàng tới bên hồ, chúng ta có nên đi theo?" Cố Diễm nhẹ giọng hỏi. Hai người đi xe, muốn theo dõi tiếp phải xuống xe đi bộ.
Hác mãnh cười nói: "Có ta ở đây, sợ cái gì, yên tâm đi nếu xảy ra vấn đề, ngươi cứ chạy trước. Đi, chúng ta qua xem một chút!" Đem xe dừng lại, hai người xuống xe đi theo.
Buổi trưa, trời nắng chang chang, xung quanh hồ không một bóng người.
Thư Ninh nhìn sóng nước lăn tăn trên mặt hồ, nhếch miệng nở nụ cười tự giễu, đời này của mình không còn gì cả. Không bằng hữu, không người thân, nam nhân cũng xa mình, còn khiến mọi ngươi căm ghét chán bỏ, nếu như có một chiếc gương thấy hình ảnh mình lúc trẻ, chỉ sợ nó cũng chế nhạo mình.
"Nếu như có kiếp sau, để ta làm một nữ hiệp trượng nghĩ đi, đừng cho ta sống như bây giờ, khiến người người chán ghét." Thư Ninh lẩm bẩm trong miệng. Nàng lúc còn trẻ, rất yêu thích tiểu thuyết võ hiệp, sùng bái nhân vật anh hùng gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ. Nhưng sau này, chênh lệch thật lớn, trở thành loại người ai gặp cũng ghét.
Cố Diễm và Hác Mãnh núp sau cây nhìn Thư Ninh, Cố Diễm nhỏ giọng hỏi: "Ông chủ, người phụ nữ kia lên cầu làm gì? Không chừng là muốn nhảy hồ đi!"
Vừa dứt lời, Cố Diễm trợn mắt thấy bóng dáng màu trắng đột ngột nhảy xuống từ trên hàng rào bảo vệ cầu, trong miệng lầm bầm: "Nàng, nàng, nàng thật nhảy vào đó."
Ta ngất, miệng quạ đen a!
Hác Mãnh không mù, nhanh chóng nhanh tới hồ. Cố Diễm giật mình, theo phản xạ đuổi theo, vừa chạy, vừa mở miệng nhỏ kêu lên: "Cứu mạng, cứu mạng, có người nhảy hồ tự sát."
Hác Mãnh chạy tới hồ, không chần chừ một giây, lập tức lấy đà phóng xuống hồ. Ùm một tiếng, cả người liền chìm ngập trong nước. Mùa hè mặc dù nóng bức nhưng trong hồ Đại Công vẫn mát mẽ, Hác Mãnh nhanh chóng bơi tới thân ảnh màu trắng đang chìm sâu xuống đáy.
* Liềm Tử Ngọ Uyên Ương: 子午鸳鸯钺 search gg, qua hình ảnh xem nhé.
** Bệnh rắn điên: do loại virus mới thuộc chủng virus arenaviruses gây ra, có những triệu chứng khá kỳ lạ, con rắn tự buộc mình thành nút và không thể nhận ra chính mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.