Chương 78: Bách Bảo Các
Dạ Gia Nhị Thiếu
22/10/2020
Nguyên Du nở một nụ cười nhẹ, hắn lúc này chợt nhìn tên hống hách này thuận mắt vô cùng. Nguyên Du không phải là người có mắt nhìn người, cũng không phải là người có mị lực khó chối từ, vậy nên đối với chuyện tìm thủ hạ đó chính là một nan đề với hắn. Tuy không có những phẩm chất cần thiết để làm một thủ lĩnh, nhưng hắn lại có cách để ép buộc người khác phải trung thành với mình, cách hắn thường hay làm nhất đó chính là bắt người nhà làm con tin, tuy nhiên cách này cũng rất dễ bị phá nếu đối phương đã cứu được người nhà. Cách thứ hai đó chính là quyền lợi, tiền tài, danh vọng, đối với một số tên, khuôn mặt, địa vị thậm chí còn đặt cao hơn tính mạng, nhưng đối với những tên thế này thì hắn thường sẽ không nhìn quá hai lần. Cách thứ ba, đó chính là ép đối phương nhận ân tình của bản thân, cách này nói bền vững thì bền vững thật, nhưng cũng rất mỏng manh nếu người đó đã hoàn toàn trả xong món nợ.
Đối với một tên hoàng tử thế này, danh vọng đối với hắn rất cần thiết, đặc biệt là có một thế lực trong bóng tối âm thầm chống lưng. Nhưng đối với Nguyên Du hiện tại, cho hắn danh vọng là không thể nào, tổ chức Huyết Thần cũng chỉ mới thành lập nên cũng chả làm được gì, vậy chỉ có cách bán một ân tình mà thôi. Nguyên Du môi khẽ nhếch, trong đầu nhanh chóng suy diễn lại toàn bộ phân đoạn đấu tranh giữa các công chúa hoàng tử, từ đó hắn mới chậm rãi đúc kết nên một kế hoạch. Tất cả nghĩ xong xuôi, Nguyên Du như ném con chó chết, ném Diệp Trung Nam về phía hai đệ tử của mình, nhìn vị công chúa xinh đẹp Lục Điệp, vỗ tay tán thưởng:
"Không thể không nói, kế hoạch của công chúa rất hoàn hảo, đến mức ta gần như nghĩ rằng mọi chuyện đều là trùng hợp." Nghe Nguyên Du nói, Lục Điệp tuy rất không thoải mái, nhưng cũng chậm rãi đứng dậy, tóc vén ra sau tai, nở một nụ cười yêu kiều nói:
"Công tử nói quá rồi, ta chỉ là một vị công chúa bình thường mà thôi, nào có mưu kế gì?" Nguyên Du nghe nàng nói chỉ nở một nụ cười nhẹ, không quá quan tâm lí do thoái thác của nàng, hắn nhìn ngó xung quanh một lúc, sau đó mới nói:
"Ta cũng không quan tâm công chúa có mưu kế gì, miễn đừng có lôi kéo ta vào là được." Nguyên Du cười như không cười. Câu nói này của hắn nhìn thì đúng là không chút liên quan đến câu nói của công chúa, nhưng mục đích chính của hắn chỉ là cảnh cáo nàng mà thôi, cũng không quan tâm lắm nó có liên quan gì đến nhau hay không. Nguyên Du đối với mỹ nhân có rất lớn hứng thú, đặc biệt là nữ nhân độc nhất vô nhị như này, nhưng hắn đồng thời cũng rất ghét bản thân bị lôi kéo vào một mớ âm mưu của người khác. Tuy hắn biểu hiện ra vô cùng ôn hòa, không chút tâm cơ, nhưng nếu thật sự muốn chơi mưu đồ Nguyên Du chơi không chết không lấy tiền. Tâm cơ của hắn cũng không phải rất sâu, hắn cũng không có tài ăn nói, nhưng ông trời lại cho hắn cái tính đa nghi cùng có chút cẩn thận, chỉ từ một chi tiết nhỏ hắn thậm chí có thể suy đoán ra gần như mọi thứ có liên quan. Vậy nên, người khác nếu tính kế hắn, buộc phải tính cho hắn chết, bằng không đối mặt chính là vô tận trả thù của Nguyên Du. Nguyên Du con mắt đảo một chút, nói với công chúa:
"Ta không có ý kiến gì về âm mưu của cô, nhưng ít nhiều vẫn là tình thâm máu mủ, chưa đến lúc thì không nên lộ răng nanh." Nói một câu không đầu không đuôi, Nguyên Du ra hiệu cho hai đứa đệ tử đi theo mình, bỏ lại ba bộ mặt ngơ ngác kia. Vân Bát Vũ, Vân Hồng Tuyết thấy sư tôn mình ra hiệu, lập tức vội vã kéo theo tên hoàng tử đã mất gần như toàn bộ hi vọng sống kia, vội vàng theo chân Nguyên Du.
Nguyên Du vừa đi vừa nâng cằm suy nghĩ, Diệp Trung Nam trong nguyên tác sau khi trốn thoát được thì vẫn một mực không biết ai tính kế gã, vậy nên cho đến tận lúc chết gã vẫn là một bộ tinh thần phấn chấn. Ngược lại, bây giờ được Nguyên Du cứu, nhưng cũng đồng thời phơi bày bộ mặt thật của đứa hoàng muội luôn được phụ hoàng yêu thương kia, cái này cùng với khuôn mặt hiền dịu, ngoan ngoãn có sự tương phản rất lớn. Khi gã nhìn vào đôi mắt của nàng, thứ gã thấy chỉ là sự hờ hững, sự vui mừng và mưu đồ đạt được của nàng chứ tuyệt nhiên không một chút lắng lo cho số mệnh của gã. Hai sự tương phản lớn khiến cho Diệp Trung Nam luôn trong tình trạng thiếu sức sống, hoài nghi nhân sinh, đặc biệt là khi đứa em luôn bên cạnh mình lại có tới hai con người mà bản thân lại không hề hay biết.
Nguyên Du lần này lại nhúng tay vào mạch truyện, khiến cho nó có chút đảo lộn, thành ra khiến cho hoàng tử mất hết sức sống, nếu tình hình này kéo dài e sẽ làm đảo lộn câu chuyện phía sau. Vậy nên thứ Nguyên Du cần làm bây giờ chính là hóa thân thành một vị cứu tinh của đời Diệp Trung Nam, khiến gã phải tuyệt đối trung thành với Huyết Thần, sau đó trong bóng tối, Nguyên Du sẽ âm thầm đẩy gã lên làm vua nhưng kì thực chính là đẩy một con cờ lên, con cờ này sau này có thể sẽ giúp ích rất nhiều, còn Lục Điệp và Diệm Lang? Hai nữ nhân mỹ dung vô hạn này thì an phận làm nữ nhân trong Hậu cung của hắn đi. Định hướng kế hoạch xong xuôi, nhưng Nguyên Du tạm thời vẫn chưa biết bắt đầu thế nào. Dựa theo trí nhớ, Bách Bảo Các ở đây sẽ có một vị cường giả trấn thủ kiêm một vị tiểu thư mị lực vô hạn, hai người này đối với hắn sẽ là một quân cờ quan trọng, vậy thì từ bọn họ bắt đầu vậy.
Nghĩ xong xuôi, Nguyên Du nghiêng đầu, đối với hai đệ tử nói:
"Ai biết đường tới Bách Bảo Các thì dẫn đường đi." Nghe Nguyên Du nói, Vân Bát Vũ và Vân Hồng Tuyết thảo luận với nhau một chút, sau đó gật đầu với nhau, thống nhất ý kiến. Đạt được thống nhất, Vân Bát Vũ rất nhanh chóng tiến lên dẫn đường. Nguyên Du nhàm chán đi theo sau lưng tên nam đệ tử của mình, con mắt của hắn chốc chốc lại nhìn ngắm cơ thể vẫn chưa thành thục của Vân Hồng Tuyết, cái này khiến nàng vừa xấu hổ vừa giận nhưng lại không chỗ phát tiết, thành ra khuôn mặt đỏ bừng một mảnh.
Nguyên Du nhìn lấy tên Diệp Trung Nam, sau đó mới ân cần hỏi nàng:
"Có nặng không?" Mỹ nhân này hiện tại tuy chưa thành thục nhưng tương lai thì chắc chắn sẽ là hồng nhan họa thủy một phương, thành ra hiện tại hắn phải cho nàng một loại cảm giác an toàn, ỷ lại. Để sau này nếu như lên giường với nàng, Vân Hồng Tuyết vẫn sẽ chỉ xem đó là đương nhiên, thành thành thật thật làm tiểu tình nhân của hắn. Nghĩ tới tình cảnh, trái ôm phải ấp mỹ nhân, cái cảnh đó khiến hắn xém chút chảy nước dãi. Vân Nhược Hân vũ mị, dịu dàng; Cơ Thanh Huyền quyến rũ, ngạo kiều; Vân Nhu Linh kiên cường, bất khuất còn có Vân Hồng Tuyết nhẹ nhàng, thanh tao. Chỉ nghĩ tới có thể ngày ngày cùng các nàng đi khắp thiên hạ cũng đủ để hắn phải dồn hai trăm phần trăm tinh thần vào kế hoạch này. Thở dài một hơi, Nguyên Du tranh thủ những giây phút bình yên chậm rãi thế này, sau này chỉ sợ có một giây để thở cũng không có. Tổ hợp bốn người nhanh chóng băng qua các cung đường dưới sự dẫn lối của Vân Bát Vũ, chẳng mất bao lâu tất cả đã đến một tòa kiến trúc lớn.
Kiến trúc có ba tầng, mỗi tầng lại được thiết kế bên ngoài khiến mọi người cũng có thể đại khái đoán được bên trong là gì. Tầng một rất rộng, chứa hai ba nghìn người có vẻ vẫn còn trống chỗ. Tầng hai thì nhỏ hơn, một ngàn tới một ngàn năm trăm là hết mức. Riêng tầng ba thì tuyệt đối không đủ để chứa một ngàn người. Tuy nói là thế nhưng mỗi tầng lại có thiết kế cao quý, sang trọng nhưng cũng không kém phần tao nhã, cổ kính khiến cho mỗi tầng lại như một thế giới khác nhau vậy. Từ bên ngoài nhìn xem, tòa kiến trúc này xứng đáng là một kiệt tác. Tuy đẹp đẽ là thế nhưng Nguyên Du lại không có con mắt của nghệ thuật, chỉ có thể cảm khái một câu ngắn gọn:
"Nơi này đúng là lớn a, cũng xem tương đối tráng lệ." Trái ngược với sự bình thản của Nguyên Du, hai tên đệ tử đối với nơi này trông có vẻ ngưỡng mộ vô cùng. Nguyên Du chỉ là tùy ý quét mắt một chút hai đứa, thầm thở dài một hơi sau đó mới không nhanh không chậm bước vào. Hai tên đệ tử tuy đang đánh giá nơi này nhưng không thời khắc nào không chú ý tới sư tôn, thấy hắn đã vào hai người cũng tức tốc đuổi theo. Chỉ tội cho Diệp Trung Nam, bị Vân Hồng Tuyết lôi kéo như một bịch rác, không chút thương hại nào, chuyện này ngay cả nàng thậm chí còn không biết.
Bước vào bên trong, cảnh vật xung quanh lập tức thay đổi góc nhìn của hắn. Nguyên Du không thể không nói nơi này tuy lớn nhưng lại không lộ ra trống trải, ngược lại bày biện rất chuyên nghiệp. Mỗi một món đồ đều được phân loại, sau đó được xếp vào một khu vực thích hợp, bằng cách này thì tiểu nhị sẽ rất dễ dàng đem khách hàng mua thứ họ cần. Nguyên Du quét mắt xung quanh, hắn hiện đang cố gắng tìm kiếm thân ảnh đã nhìn thấy trong nguyên tác, chỉ cần nắm giữ con cờ này thì mọi thứ sau này sẽ dễ hơn rất nhiều. Tuy nói tìm bóng dáng vị cao thủ, nhưng thực chất hắn đang tìm một người, Cố Mộng Tình, một nữ nhân quyến rũ, vũ mị, từng cử chỉ hành động đều toát lên vẻ mê hoặc chết người.
Nhân vật này từng được tác giả vẽ trong truyện, tuy chỉ là hình vẽ nhưng Nguyên Du cùng rất nhiều người khác dù cách một màn hình vẫn có thể cảm nhận được nét đẹp quyến rũ mê người của nàng, thậm chí nếu buộc phải so hình ảnh lúc đó với Vân Nhược Hân hay Cơ Thanh Huyền bây giờ thì cô nàng tuyệt đối không chỉ nhình hơn một hai cấp đâu. Nếu Vân Nhược Hân câu dẫn nam nhân thông qua từng cử chi, thì Cố Mộng Tình không cần làm gì cả, chỉ cần một cái mị nhãn cũng đủ để nam nhân điên đảo thần hồn, không phải tự nhiên nàng được xếp vào những mỹ nhân hàng đầu nhất. Nguyên Du đôi mắt mong đợi tìm kiếm hình ảnh hắn từng một thời cuồng đến mức mất ăn mất ngủ.
Tuy nhiên hắn càng tìm lại càng thất vọng, nhìn một lượt từ trên xuống dưới đều không nhìn thấy thân ảnh nàng đâu, trong khi ở nguyên tác thì tên tiểu tử Lâm Vũ Thần kia chỉ cần vừa bước vào nơi này liền đã chạm mặt nàng. Cái này khiến hắn vô cùng tức giận nhưng rồi cũng nhanh chóng nguôi ngoai, mỹ nhân khả ngộ bất khả cầu, hắn càng gấp càng không có ý nghĩa gì, ngược lại càng bình tĩnh giải quyết thì lại càng có lợi. Nguyên Du cũng nhớ lại thân phận của nàng, Cố Mộng Tình đường đường Đại tiểu thư Cố gia làm sao lại có thể đại giá quang lâm ở cái tòa thành chim ăn đá gà ăn cỏ này chứ? Chưa kể đến hiện tại vẫn chưa phải lúc nàng xuất hiện, nếu dựa theo nguyên tác thì phải đến tận một năm sau cơ. Thở dài một hơi, thầm trách bản thân quá hấp tấp, Nguyên Du quay lại với mục đích chính, tìm kiếm vị cường giả kia, lôi kéo hắn.
Đối với một tên hoàng tử thế này, danh vọng đối với hắn rất cần thiết, đặc biệt là có một thế lực trong bóng tối âm thầm chống lưng. Nhưng đối với Nguyên Du hiện tại, cho hắn danh vọng là không thể nào, tổ chức Huyết Thần cũng chỉ mới thành lập nên cũng chả làm được gì, vậy chỉ có cách bán một ân tình mà thôi. Nguyên Du môi khẽ nhếch, trong đầu nhanh chóng suy diễn lại toàn bộ phân đoạn đấu tranh giữa các công chúa hoàng tử, từ đó hắn mới chậm rãi đúc kết nên một kế hoạch. Tất cả nghĩ xong xuôi, Nguyên Du như ném con chó chết, ném Diệp Trung Nam về phía hai đệ tử của mình, nhìn vị công chúa xinh đẹp Lục Điệp, vỗ tay tán thưởng:
"Không thể không nói, kế hoạch của công chúa rất hoàn hảo, đến mức ta gần như nghĩ rằng mọi chuyện đều là trùng hợp." Nghe Nguyên Du nói, Lục Điệp tuy rất không thoải mái, nhưng cũng chậm rãi đứng dậy, tóc vén ra sau tai, nở một nụ cười yêu kiều nói:
"Công tử nói quá rồi, ta chỉ là một vị công chúa bình thường mà thôi, nào có mưu kế gì?" Nguyên Du nghe nàng nói chỉ nở một nụ cười nhẹ, không quá quan tâm lí do thoái thác của nàng, hắn nhìn ngó xung quanh một lúc, sau đó mới nói:
"Ta cũng không quan tâm công chúa có mưu kế gì, miễn đừng có lôi kéo ta vào là được." Nguyên Du cười như không cười. Câu nói này của hắn nhìn thì đúng là không chút liên quan đến câu nói của công chúa, nhưng mục đích chính của hắn chỉ là cảnh cáo nàng mà thôi, cũng không quan tâm lắm nó có liên quan gì đến nhau hay không. Nguyên Du đối với mỹ nhân có rất lớn hứng thú, đặc biệt là nữ nhân độc nhất vô nhị như này, nhưng hắn đồng thời cũng rất ghét bản thân bị lôi kéo vào một mớ âm mưu của người khác. Tuy hắn biểu hiện ra vô cùng ôn hòa, không chút tâm cơ, nhưng nếu thật sự muốn chơi mưu đồ Nguyên Du chơi không chết không lấy tiền. Tâm cơ của hắn cũng không phải rất sâu, hắn cũng không có tài ăn nói, nhưng ông trời lại cho hắn cái tính đa nghi cùng có chút cẩn thận, chỉ từ một chi tiết nhỏ hắn thậm chí có thể suy đoán ra gần như mọi thứ có liên quan. Vậy nên, người khác nếu tính kế hắn, buộc phải tính cho hắn chết, bằng không đối mặt chính là vô tận trả thù của Nguyên Du. Nguyên Du con mắt đảo một chút, nói với công chúa:
"Ta không có ý kiến gì về âm mưu của cô, nhưng ít nhiều vẫn là tình thâm máu mủ, chưa đến lúc thì không nên lộ răng nanh." Nói một câu không đầu không đuôi, Nguyên Du ra hiệu cho hai đứa đệ tử đi theo mình, bỏ lại ba bộ mặt ngơ ngác kia. Vân Bát Vũ, Vân Hồng Tuyết thấy sư tôn mình ra hiệu, lập tức vội vã kéo theo tên hoàng tử đã mất gần như toàn bộ hi vọng sống kia, vội vàng theo chân Nguyên Du.
Nguyên Du vừa đi vừa nâng cằm suy nghĩ, Diệp Trung Nam trong nguyên tác sau khi trốn thoát được thì vẫn một mực không biết ai tính kế gã, vậy nên cho đến tận lúc chết gã vẫn là một bộ tinh thần phấn chấn. Ngược lại, bây giờ được Nguyên Du cứu, nhưng cũng đồng thời phơi bày bộ mặt thật của đứa hoàng muội luôn được phụ hoàng yêu thương kia, cái này cùng với khuôn mặt hiền dịu, ngoan ngoãn có sự tương phản rất lớn. Khi gã nhìn vào đôi mắt của nàng, thứ gã thấy chỉ là sự hờ hững, sự vui mừng và mưu đồ đạt được của nàng chứ tuyệt nhiên không một chút lắng lo cho số mệnh của gã. Hai sự tương phản lớn khiến cho Diệp Trung Nam luôn trong tình trạng thiếu sức sống, hoài nghi nhân sinh, đặc biệt là khi đứa em luôn bên cạnh mình lại có tới hai con người mà bản thân lại không hề hay biết.
Nguyên Du lần này lại nhúng tay vào mạch truyện, khiến cho nó có chút đảo lộn, thành ra khiến cho hoàng tử mất hết sức sống, nếu tình hình này kéo dài e sẽ làm đảo lộn câu chuyện phía sau. Vậy nên thứ Nguyên Du cần làm bây giờ chính là hóa thân thành một vị cứu tinh của đời Diệp Trung Nam, khiến gã phải tuyệt đối trung thành với Huyết Thần, sau đó trong bóng tối, Nguyên Du sẽ âm thầm đẩy gã lên làm vua nhưng kì thực chính là đẩy một con cờ lên, con cờ này sau này có thể sẽ giúp ích rất nhiều, còn Lục Điệp và Diệm Lang? Hai nữ nhân mỹ dung vô hạn này thì an phận làm nữ nhân trong Hậu cung của hắn đi. Định hướng kế hoạch xong xuôi, nhưng Nguyên Du tạm thời vẫn chưa biết bắt đầu thế nào. Dựa theo trí nhớ, Bách Bảo Các ở đây sẽ có một vị cường giả trấn thủ kiêm một vị tiểu thư mị lực vô hạn, hai người này đối với hắn sẽ là một quân cờ quan trọng, vậy thì từ bọn họ bắt đầu vậy.
Nghĩ xong xuôi, Nguyên Du nghiêng đầu, đối với hai đệ tử nói:
"Ai biết đường tới Bách Bảo Các thì dẫn đường đi." Nghe Nguyên Du nói, Vân Bát Vũ và Vân Hồng Tuyết thảo luận với nhau một chút, sau đó gật đầu với nhau, thống nhất ý kiến. Đạt được thống nhất, Vân Bát Vũ rất nhanh chóng tiến lên dẫn đường. Nguyên Du nhàm chán đi theo sau lưng tên nam đệ tử của mình, con mắt của hắn chốc chốc lại nhìn ngắm cơ thể vẫn chưa thành thục của Vân Hồng Tuyết, cái này khiến nàng vừa xấu hổ vừa giận nhưng lại không chỗ phát tiết, thành ra khuôn mặt đỏ bừng một mảnh.
Nguyên Du nhìn lấy tên Diệp Trung Nam, sau đó mới ân cần hỏi nàng:
"Có nặng không?" Mỹ nhân này hiện tại tuy chưa thành thục nhưng tương lai thì chắc chắn sẽ là hồng nhan họa thủy một phương, thành ra hiện tại hắn phải cho nàng một loại cảm giác an toàn, ỷ lại. Để sau này nếu như lên giường với nàng, Vân Hồng Tuyết vẫn sẽ chỉ xem đó là đương nhiên, thành thành thật thật làm tiểu tình nhân của hắn. Nghĩ tới tình cảnh, trái ôm phải ấp mỹ nhân, cái cảnh đó khiến hắn xém chút chảy nước dãi. Vân Nhược Hân vũ mị, dịu dàng; Cơ Thanh Huyền quyến rũ, ngạo kiều; Vân Nhu Linh kiên cường, bất khuất còn có Vân Hồng Tuyết nhẹ nhàng, thanh tao. Chỉ nghĩ tới có thể ngày ngày cùng các nàng đi khắp thiên hạ cũng đủ để hắn phải dồn hai trăm phần trăm tinh thần vào kế hoạch này. Thở dài một hơi, Nguyên Du tranh thủ những giây phút bình yên chậm rãi thế này, sau này chỉ sợ có một giây để thở cũng không có. Tổ hợp bốn người nhanh chóng băng qua các cung đường dưới sự dẫn lối của Vân Bát Vũ, chẳng mất bao lâu tất cả đã đến một tòa kiến trúc lớn.
Kiến trúc có ba tầng, mỗi tầng lại được thiết kế bên ngoài khiến mọi người cũng có thể đại khái đoán được bên trong là gì. Tầng một rất rộng, chứa hai ba nghìn người có vẻ vẫn còn trống chỗ. Tầng hai thì nhỏ hơn, một ngàn tới một ngàn năm trăm là hết mức. Riêng tầng ba thì tuyệt đối không đủ để chứa một ngàn người. Tuy nói là thế nhưng mỗi tầng lại có thiết kế cao quý, sang trọng nhưng cũng không kém phần tao nhã, cổ kính khiến cho mỗi tầng lại như một thế giới khác nhau vậy. Từ bên ngoài nhìn xem, tòa kiến trúc này xứng đáng là một kiệt tác. Tuy đẹp đẽ là thế nhưng Nguyên Du lại không có con mắt của nghệ thuật, chỉ có thể cảm khái một câu ngắn gọn:
"Nơi này đúng là lớn a, cũng xem tương đối tráng lệ." Trái ngược với sự bình thản của Nguyên Du, hai tên đệ tử đối với nơi này trông có vẻ ngưỡng mộ vô cùng. Nguyên Du chỉ là tùy ý quét mắt một chút hai đứa, thầm thở dài một hơi sau đó mới không nhanh không chậm bước vào. Hai tên đệ tử tuy đang đánh giá nơi này nhưng không thời khắc nào không chú ý tới sư tôn, thấy hắn đã vào hai người cũng tức tốc đuổi theo. Chỉ tội cho Diệp Trung Nam, bị Vân Hồng Tuyết lôi kéo như một bịch rác, không chút thương hại nào, chuyện này ngay cả nàng thậm chí còn không biết.
Bước vào bên trong, cảnh vật xung quanh lập tức thay đổi góc nhìn của hắn. Nguyên Du không thể không nói nơi này tuy lớn nhưng lại không lộ ra trống trải, ngược lại bày biện rất chuyên nghiệp. Mỗi một món đồ đều được phân loại, sau đó được xếp vào một khu vực thích hợp, bằng cách này thì tiểu nhị sẽ rất dễ dàng đem khách hàng mua thứ họ cần. Nguyên Du quét mắt xung quanh, hắn hiện đang cố gắng tìm kiếm thân ảnh đã nhìn thấy trong nguyên tác, chỉ cần nắm giữ con cờ này thì mọi thứ sau này sẽ dễ hơn rất nhiều. Tuy nói tìm bóng dáng vị cao thủ, nhưng thực chất hắn đang tìm một người, Cố Mộng Tình, một nữ nhân quyến rũ, vũ mị, từng cử chỉ hành động đều toát lên vẻ mê hoặc chết người.
Nhân vật này từng được tác giả vẽ trong truyện, tuy chỉ là hình vẽ nhưng Nguyên Du cùng rất nhiều người khác dù cách một màn hình vẫn có thể cảm nhận được nét đẹp quyến rũ mê người của nàng, thậm chí nếu buộc phải so hình ảnh lúc đó với Vân Nhược Hân hay Cơ Thanh Huyền bây giờ thì cô nàng tuyệt đối không chỉ nhình hơn một hai cấp đâu. Nếu Vân Nhược Hân câu dẫn nam nhân thông qua từng cử chi, thì Cố Mộng Tình không cần làm gì cả, chỉ cần một cái mị nhãn cũng đủ để nam nhân điên đảo thần hồn, không phải tự nhiên nàng được xếp vào những mỹ nhân hàng đầu nhất. Nguyên Du đôi mắt mong đợi tìm kiếm hình ảnh hắn từng một thời cuồng đến mức mất ăn mất ngủ.
Tuy nhiên hắn càng tìm lại càng thất vọng, nhìn một lượt từ trên xuống dưới đều không nhìn thấy thân ảnh nàng đâu, trong khi ở nguyên tác thì tên tiểu tử Lâm Vũ Thần kia chỉ cần vừa bước vào nơi này liền đã chạm mặt nàng. Cái này khiến hắn vô cùng tức giận nhưng rồi cũng nhanh chóng nguôi ngoai, mỹ nhân khả ngộ bất khả cầu, hắn càng gấp càng không có ý nghĩa gì, ngược lại càng bình tĩnh giải quyết thì lại càng có lợi. Nguyên Du cũng nhớ lại thân phận của nàng, Cố Mộng Tình đường đường Đại tiểu thư Cố gia làm sao lại có thể đại giá quang lâm ở cái tòa thành chim ăn đá gà ăn cỏ này chứ? Chưa kể đến hiện tại vẫn chưa phải lúc nàng xuất hiện, nếu dựa theo nguyên tác thì phải đến tận một năm sau cơ. Thở dài một hơi, thầm trách bản thân quá hấp tấp, Nguyên Du quay lại với mục đích chính, tìm kiếm vị cường giả kia, lôi kéo hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.