Chương 19: Đi tu luyện
Dạ Gia Nhị Thiếu
19/09/2020
Sáng hôm sau, một buổi sáng tinh mơ như bao ngày, ở một góc không ai quan tâm có một cặp đôi lõa thể đang ôm nhau say giấc, nói đúng hơn là người nữ ôm người nam, ở dưới nàng thậm chí còn chảy ra một ít chất lỏng màu trắng đục, cái này chỉ là người đầu óc hơi đen tối một chút đều hiểu tối qua đã xảy ra đại chiến lớn thế nào. Ánh nắng chiếu vào mắt, Vân Nhược Hân đôi lông mi khẽ run, nàng chầm chậm mở mắt, hít thở một cái thật sâu tận hưởng khí trời sáng sớm. Thở dài ra, nhớ lại đêm hôm qua quả thực Nguyên Du rất không biết thương hoa tiếc ngọc a, hắn cho nàng ngất lên ngất xuống mấy lần liên tục dù nàng có van xin thế nào hắn cũng không buông tha mà cứ tiếp tục làm theo ý hắn.
Do dư chấn từ đêm qua mà sáng nay hai chân nàng vẫn còn đau, cả người thì vô lực, thậm chí âm đ*o của nàng vẫn còn rỉ ra một chút d*m thủy và tinh dịch của hắn. Tuy hắn không biết nhẹ nhàng thương yêu nàng nhưng nàng lại rất hạnh phúc a, đây là người đàn ông mà nàng yêu dù rằng không lâu sau đó nàng sẽ bị gia tộc bán đi. Nghĩ tới chuyện đó, trong mắt nàng không khỏi hiện lên vẻ u buồn nhưng chưa tới một giây sau thì biến mất sạch, bây giờ nàng cứ ngoan ngoãn làm nữ nhân của hắn thôi, còn mấy chuyện kia thì để sau hãng nói. Nghĩ như thế nàng lại bắt đầu rúc vào ngực hắn, nằm lên bờ ngực cứng cáp của hắn, không biết tại sao nàng lại rất yên tâm cùng an toàn. Nguyên Du thấy ngực mình có dị động, hắn buồn ngủ hơi mở mắt nhìn xuống, thấy Vân Nhược Hân đang nằm trên ngực mình, hắn cười nhẹ một cái, một tay ôm nàng, tay kia xoa xoa gương mặt quyến rũ này.
Không biết có phải ảo giác hay không nhưng hắn cảm giác Vân Nhược Hân hơi khác hôm qua một chút, nhưng khác chỗ nào thì hắn không biết chỉ thấy nàng có chút đẹp hẳn lên khiến hắn không khỏi vui vẻ, nữ nhân của hắn a, đó tuyệt đối phải là người nam nhân nào cũng phải truy cầu. Vân Nhược Hân thấy mình bị ôm cùng với bàn tay đang nhẹ nhàng xoa khuôn mặt của mình nàng liền biết Nguyên Du dậy rồi. Nhưng biết là một chuyện còn có thể làm gì hay không lại là một câu chuyện khác, nàng hiện tại cả người vô lực, hai chân lại đau vô cùng nàng có muốn chạy cũng không thoát a, mà đã chạy không thoát thì chi bằng ở lại với hắn, dù sao hắn cũng không ăn thịt nàng.
Thấy Vân Nhược Hân một bộ muốn động nhưng không động được khiến Nguyên Du trong lòng hơi xấu hổ, đêm qua a, không biết vì sao mà dục hỏa của hắn cao đến vậy, ra bên trong nàng hơn chục lần mà vẫn vô cùng sung sức, thậm chí hiện tại nếu hắn muốn hoàn toàn có thể tiếp tục. Nhưng hiện tại hắn đã dành lại quyền tự chủ, không còn t*ng trùng lên não như tối hôm qua, khẽ nâng cằm nàng lên, ôn nhu hỏi.
"Có đau không?" Vân Nhược Hân thấy hắn vậy mà ôn nhu như vậy trong lòng không khỏi sinh khí, ngươi mà còn biết thương hương tiếc ngọc sao, tối qua rõ ràng điên cuồng như vậy...
"Ta không sao!" Trả lời xong nàng phùng má quay mặt qua chỗ khác, biểu thị rõ ràng là đang giận hắn. Nguyên Du thấy nàng biểu hiện như vậy nào còn không biết nàng đang giận hắn, Nguyên Du yêu thương xoa xoa khuôn mặt của nàng đồng thời bàn tay kia không chút tiếng động xoa bóp mông nàng, Vân Nhược Hân bị đối xử như vậy liền mặt đỏ lên, ngửa mặt lên muốn nói gì đó thì lại bị hắn đè ra hôn. Một lần này kéo dài chưa tới 1 một phút là kết thúc, mục đích của hắn chỉ là để Vân Nhược Hân nguôi giận mà thôi. Nhìn xuống Vân Nhược Hân mặt đỏ vô cùng, nàng rất muốn giận hắn nhưng vì cái gì hết lần này tới lần khác lại không giận được. Nguyên Du thấy nàng như vậy nào liền cười mỉm, nàng chỗ nào còn là tiểu thư đài các? Hiện tại nàng chỉ là một nữ nhân đang giận dỗi mà thôi. Hôn lên trán nàng một cái hắn liền rời khỏi giường, bỏ mặc Vân Nhược Hân ở chỗ cũ.
Chọn đại một bộ quần áo từ tủ đồ, Nguyên Du rất nhanh chóng thay lên. Vân Nhược Hân thấy động tác của Nguyên Du nàng cũng bắt đầu thay đồ, may mà đêm qua nàng có mua vài bộ đồ chứ không nàng cũng không biết phải xử lí thế nào. Nguyên Du thấy Vân Nhược Hân vậy mà thay đồ, trong mắt hiện lên vẻ nuối tiếc, cơ thể đẹp như vậy mà, Vân Nhược Hân hiểu ánh mắt của Nguyên Du trong lòng không khỏi mắng hắn, chẳng phải đêm qua rất điên cuồng sao, vậy mà sáng nay mới biết thưởng thức sao? Tuy giận là thế nhưng Vân Nhược Hân rất hạnh phúc a, nàng biết một anh tài như hắn sẽ khó tránh được tam thê tứ thiếp, nàng cũng không phản cảm chuyện này, vậy nên được hắn thưởng thức cơ thể cũng xem như một loại thành tựu đi.
Sau khi thay đồ xong, Nguyên Du tiến tới bên giường, một tay ôm nàng vào lòng, thì thầm vào tai.
"Chờ ta..." Không để Vân Nhược Hân hiểu chuyện gì hắn đã hôn môi nàng một cái rồi nhanh chóng rời khỏi ngôi nhà, bỏ lại ngơ ngác Vân Nhược Hân, đợi sau khi nàng tiêu hóa hết được ý nghĩa câu nói vừa nãy, ánh mắt nàng không khỏi hiện lên vẻ hạnh phúc, nàng sẽ đợi hắn, dù đó có là trăm năm, ngàn năm, vạn năm, nàng vẫn sẽ chờ.
Nguyên Du sau khi rời khỏi nhà liền lập tức đi tới Lâm gia, hắn đoán lúc này Lâm Vũ Thần hẳn là đã rời khỏi nhà đi. Đúng như hắn đoán, sau khi đi chưa tới năm phút liền bắt gặp Lâm Vũ Thần, hắn lập tức đi tới, nhìn thấy cặp mắt gấu trúc của Lâm Vũ Thần, Nguyên Du không khỏi ngạc nhiên, tên này tối qua đã là cái gì a.
Lâm Vũ Thần cũng là vô cùng khó chịu a, đêm qua vậy mà có đôi nam nữ nào đó làm chuyện nam hoan nữ ái, tiếng rên rỉ khiến hắn khó lòng mà tập trung vào tu luyện mà tiếng rên đó lại quyến rũ vô cùng a, cái này khiến hắn không có chút dục hỏa là không thể nào. Ngẩng đầu nhìn lên thấy Nguyên Du đang đi thẳng tới chỗ mình khiến hắn không khỏi ngạc nhiên đồng thời khuôn mặt cũng hiện ra vui vẻ vô cùng.
"Lâm Vũ Thần, ở đây chỗ nào nhiều yêu thú nhất?" Không chào hỏi một câu Nguyên Du liền đi thẳng vào vấn đề chính, hắn muốn tu luyện để mạnh hơn, đề phòng bất kì trường hợp nào nhưng hắn lại quên hỏi Vân Nhược Hân chỗ nào nhiều yêu thú nhất a, thành ra chỉ có thể hỏi Lâm Vũ Thần. Lâm Vũ Thần nghe câu hỏi liền theo vô ý thức trả lời.
"Là Bách Thú Sơn Mạch." Nghe câu trả lời, Nguyên Du khẽ gật đầu, nhìn trực tiếp vào Lâm Vũ Thần, nói.
"Nghỉ học vài bữa đi, ta đưa ngươi đi kiếm cơ duyên." Nói dối, nói dối trắng trợn, nhưng cũng không hẳn, theo như hắn đọc được ở nguyên tác thì nhân vật chính đã vào một cái sơn mạch gọi là cái gì Bách Thú Sơn Mạch, ở đó hắn sẽ đạt được cơ duyên thay đổi vận mệnh, hiện tại Nguyên Du chỉ xem như đẩy nhanh tiến độ một chút a. Không để ý tới vẻ mặt của Nguyên Du, Lâm Vũ Thần sớm đã kích động hỏng rồi, hắn thật không ngờ có một ngày hắn sẽ được người khác đưa đi kiếm cơ duyên mà cũng rất có thể thay đổi cuộc đời hắn.
"Nguyên Du ca, để ta dẫn ngươi đi!" Không đợi Nguyên Du trả lời hắn đã chạy nhanh tới một hướng, Nguyên Du khẽ lắc đầu, tên này chung quy là vẫn còn quá tin người, không nghĩ gì thêm hắn liền phóng theo sau Lâm Vũ Thần, đợi sau khi hắn lịch luyện về liền sẽ đường đường chính chính đón Vân Nhược Hân về.
Do dư chấn từ đêm qua mà sáng nay hai chân nàng vẫn còn đau, cả người thì vô lực, thậm chí âm đ*o của nàng vẫn còn rỉ ra một chút d*m thủy và tinh dịch của hắn. Tuy hắn không biết nhẹ nhàng thương yêu nàng nhưng nàng lại rất hạnh phúc a, đây là người đàn ông mà nàng yêu dù rằng không lâu sau đó nàng sẽ bị gia tộc bán đi. Nghĩ tới chuyện đó, trong mắt nàng không khỏi hiện lên vẻ u buồn nhưng chưa tới một giây sau thì biến mất sạch, bây giờ nàng cứ ngoan ngoãn làm nữ nhân của hắn thôi, còn mấy chuyện kia thì để sau hãng nói. Nghĩ như thế nàng lại bắt đầu rúc vào ngực hắn, nằm lên bờ ngực cứng cáp của hắn, không biết tại sao nàng lại rất yên tâm cùng an toàn. Nguyên Du thấy ngực mình có dị động, hắn buồn ngủ hơi mở mắt nhìn xuống, thấy Vân Nhược Hân đang nằm trên ngực mình, hắn cười nhẹ một cái, một tay ôm nàng, tay kia xoa xoa gương mặt quyến rũ này.
Không biết có phải ảo giác hay không nhưng hắn cảm giác Vân Nhược Hân hơi khác hôm qua một chút, nhưng khác chỗ nào thì hắn không biết chỉ thấy nàng có chút đẹp hẳn lên khiến hắn không khỏi vui vẻ, nữ nhân của hắn a, đó tuyệt đối phải là người nam nhân nào cũng phải truy cầu. Vân Nhược Hân thấy mình bị ôm cùng với bàn tay đang nhẹ nhàng xoa khuôn mặt của mình nàng liền biết Nguyên Du dậy rồi. Nhưng biết là một chuyện còn có thể làm gì hay không lại là một câu chuyện khác, nàng hiện tại cả người vô lực, hai chân lại đau vô cùng nàng có muốn chạy cũng không thoát a, mà đã chạy không thoát thì chi bằng ở lại với hắn, dù sao hắn cũng không ăn thịt nàng.
Thấy Vân Nhược Hân một bộ muốn động nhưng không động được khiến Nguyên Du trong lòng hơi xấu hổ, đêm qua a, không biết vì sao mà dục hỏa của hắn cao đến vậy, ra bên trong nàng hơn chục lần mà vẫn vô cùng sung sức, thậm chí hiện tại nếu hắn muốn hoàn toàn có thể tiếp tục. Nhưng hiện tại hắn đã dành lại quyền tự chủ, không còn t*ng trùng lên não như tối hôm qua, khẽ nâng cằm nàng lên, ôn nhu hỏi.
"Có đau không?" Vân Nhược Hân thấy hắn vậy mà ôn nhu như vậy trong lòng không khỏi sinh khí, ngươi mà còn biết thương hương tiếc ngọc sao, tối qua rõ ràng điên cuồng như vậy...
"Ta không sao!" Trả lời xong nàng phùng má quay mặt qua chỗ khác, biểu thị rõ ràng là đang giận hắn. Nguyên Du thấy nàng biểu hiện như vậy nào còn không biết nàng đang giận hắn, Nguyên Du yêu thương xoa xoa khuôn mặt của nàng đồng thời bàn tay kia không chút tiếng động xoa bóp mông nàng, Vân Nhược Hân bị đối xử như vậy liền mặt đỏ lên, ngửa mặt lên muốn nói gì đó thì lại bị hắn đè ra hôn. Một lần này kéo dài chưa tới 1 một phút là kết thúc, mục đích của hắn chỉ là để Vân Nhược Hân nguôi giận mà thôi. Nhìn xuống Vân Nhược Hân mặt đỏ vô cùng, nàng rất muốn giận hắn nhưng vì cái gì hết lần này tới lần khác lại không giận được. Nguyên Du thấy nàng như vậy nào liền cười mỉm, nàng chỗ nào còn là tiểu thư đài các? Hiện tại nàng chỉ là một nữ nhân đang giận dỗi mà thôi. Hôn lên trán nàng một cái hắn liền rời khỏi giường, bỏ mặc Vân Nhược Hân ở chỗ cũ.
Chọn đại một bộ quần áo từ tủ đồ, Nguyên Du rất nhanh chóng thay lên. Vân Nhược Hân thấy động tác của Nguyên Du nàng cũng bắt đầu thay đồ, may mà đêm qua nàng có mua vài bộ đồ chứ không nàng cũng không biết phải xử lí thế nào. Nguyên Du thấy Vân Nhược Hân vậy mà thay đồ, trong mắt hiện lên vẻ nuối tiếc, cơ thể đẹp như vậy mà, Vân Nhược Hân hiểu ánh mắt của Nguyên Du trong lòng không khỏi mắng hắn, chẳng phải đêm qua rất điên cuồng sao, vậy mà sáng nay mới biết thưởng thức sao? Tuy giận là thế nhưng Vân Nhược Hân rất hạnh phúc a, nàng biết một anh tài như hắn sẽ khó tránh được tam thê tứ thiếp, nàng cũng không phản cảm chuyện này, vậy nên được hắn thưởng thức cơ thể cũng xem như một loại thành tựu đi.
Sau khi thay đồ xong, Nguyên Du tiến tới bên giường, một tay ôm nàng vào lòng, thì thầm vào tai.
"Chờ ta..." Không để Vân Nhược Hân hiểu chuyện gì hắn đã hôn môi nàng một cái rồi nhanh chóng rời khỏi ngôi nhà, bỏ lại ngơ ngác Vân Nhược Hân, đợi sau khi nàng tiêu hóa hết được ý nghĩa câu nói vừa nãy, ánh mắt nàng không khỏi hiện lên vẻ hạnh phúc, nàng sẽ đợi hắn, dù đó có là trăm năm, ngàn năm, vạn năm, nàng vẫn sẽ chờ.
Nguyên Du sau khi rời khỏi nhà liền lập tức đi tới Lâm gia, hắn đoán lúc này Lâm Vũ Thần hẳn là đã rời khỏi nhà đi. Đúng như hắn đoán, sau khi đi chưa tới năm phút liền bắt gặp Lâm Vũ Thần, hắn lập tức đi tới, nhìn thấy cặp mắt gấu trúc của Lâm Vũ Thần, Nguyên Du không khỏi ngạc nhiên, tên này tối qua đã là cái gì a.
Lâm Vũ Thần cũng là vô cùng khó chịu a, đêm qua vậy mà có đôi nam nữ nào đó làm chuyện nam hoan nữ ái, tiếng rên rỉ khiến hắn khó lòng mà tập trung vào tu luyện mà tiếng rên đó lại quyến rũ vô cùng a, cái này khiến hắn không có chút dục hỏa là không thể nào. Ngẩng đầu nhìn lên thấy Nguyên Du đang đi thẳng tới chỗ mình khiến hắn không khỏi ngạc nhiên đồng thời khuôn mặt cũng hiện ra vui vẻ vô cùng.
"Lâm Vũ Thần, ở đây chỗ nào nhiều yêu thú nhất?" Không chào hỏi một câu Nguyên Du liền đi thẳng vào vấn đề chính, hắn muốn tu luyện để mạnh hơn, đề phòng bất kì trường hợp nào nhưng hắn lại quên hỏi Vân Nhược Hân chỗ nào nhiều yêu thú nhất a, thành ra chỉ có thể hỏi Lâm Vũ Thần. Lâm Vũ Thần nghe câu hỏi liền theo vô ý thức trả lời.
"Là Bách Thú Sơn Mạch." Nghe câu trả lời, Nguyên Du khẽ gật đầu, nhìn trực tiếp vào Lâm Vũ Thần, nói.
"Nghỉ học vài bữa đi, ta đưa ngươi đi kiếm cơ duyên." Nói dối, nói dối trắng trợn, nhưng cũng không hẳn, theo như hắn đọc được ở nguyên tác thì nhân vật chính đã vào một cái sơn mạch gọi là cái gì Bách Thú Sơn Mạch, ở đó hắn sẽ đạt được cơ duyên thay đổi vận mệnh, hiện tại Nguyên Du chỉ xem như đẩy nhanh tiến độ một chút a. Không để ý tới vẻ mặt của Nguyên Du, Lâm Vũ Thần sớm đã kích động hỏng rồi, hắn thật không ngờ có một ngày hắn sẽ được người khác đưa đi kiếm cơ duyên mà cũng rất có thể thay đổi cuộc đời hắn.
"Nguyên Du ca, để ta dẫn ngươi đi!" Không đợi Nguyên Du trả lời hắn đã chạy nhanh tới một hướng, Nguyên Du khẽ lắc đầu, tên này chung quy là vẫn còn quá tin người, không nghĩ gì thêm hắn liền phóng theo sau Lâm Vũ Thần, đợi sau khi hắn lịch luyện về liền sẽ đường đường chính chính đón Vân Nhược Hân về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.