Chương 103: Nhân Tổ Kiểm Tra
Dạ Gia Nhị Thiếu
25/10/2020
"Xem ra là nhiều hơn ta mong đợi." Nguyên Du nói thầm. Nhìn ba đứa nhóc có vẻ là bằng tuổi hắn, Nguyên Du cười nhẹ:
"Các ngươi biết muốn vào tổ này cần thứ gì sao?"
"Là trí thông minh, óc quan sát và cái đầu chứa đầy chiến thuật." Một thiếu niên nói, giọng nói nhỏ nhẹ giống một cô gái.
"Còn có biết hi sinh cái nhỏ để lấy cái lớn, biết kìm chế cảm xúc, luôn bình tĩnh." Một thiếu niên khác cũng không chịu thua, ngay lập tức đi lên nói.
"Ngoài ra còn không ham cái lợi nhỏ, luôn suy nghĩ vì đại cục. Tính toán không nhất định phải độc, nhưng nhất định phải tử." Lần này là một thiếu nữ đi lên, giọng nói bay bổng. Nguyên Du thấy người này thì hơi bất ngờ, theo những gì hắn quan sát được thì ở đây quan niệm trọng nam khinh nữ còn khá nặng, vậy nên tỉ lệ nam nữ khá là mất cân đối chứ đừng nói đến một thiếu nữ biết binh pháp, đã hiếm lại còn hiếm hơn.
Nghe được ba câu trả lời, Nguyên Du thầm gật gật đầu, nói:
"Các ngươi qua được vòng thứ nhất." Hắn biết những ai có đủ can đảm đứng ở đây thì chắc chắn rất tự tin vào cái đầu của mình vậy nên chỉ cần hỏi một câu xem như có lệ là được, ngoài ra thì hắn cũng có một bài kiểm tra trình độ cho họ vậy nên câu hỏi này chỉ xem như tạm thời đánh giá mà thôi. Ba người kia nghe Nguyên Du nói mặt liền nghệch ra, làm sao đơn giản như vậy? Nhưng ngay sau đó, như nhớ đến người đứng trước mặt mình là ai, chúng ngay lập tức tỉnh lại, đúng vậy, trước mặt bọn hắn là một con quái vật thực sự, mỗi một câu nói chắc chắn sẽ chứa hàm ý gì đó chứ không thể nào đơn giản như thế.
Nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của đám nhóc, hắn lại hài lòng gật đầu. Đôi khi trong chiến đấu cần phải đa nghi một chút, chỉ cần một dị động nhỏ của đối phương cũng có thể khiến bản thân hoài nghi, từ đó mới có thể đưa ra nhiều sách lược hơn được. Nhưng đôi lúc đa nghi quá cũng không tốt, sẽ bỏ lỡ nhiều cơ hội vậy nên trong tổ này chỉ cần một người đa nghi là đủ.
"Các ngươi không nghe lầm đâu, các ngươi được qua vòng thứ nhất, báo tên đi." Nguyên Du sau khi trầm ngâm trong suy nghĩ của mình, nói. Ba người kia nghe hắn nói vậy lập tức hơi thả lỏng tâm thần, từng người nói:
"Bẩm đại nhân, ta gọi Vân Mặc." Thiếu niên có giọng nói như cô gái chậm rãi nói.
"Ta gọi Vân Tiêu." Thiếu niên còn lại cũng nói, đôi mắt như có như không nhìn cô gái kia, mà người đó hiển nhiên cũng biết nhưng không thèm quan tâm. Nguyên Du thấy cảnh này liền hiểu, yêu đơn phương a. Tuy có tình cảm là tốt, nhưng tương lai nó ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến tổ chức, vẫn nên bóp chết nó từ trong trứng nước thì tốt hơn.
"Ta gọi Vân Uyên." Thiếu nữ nói, giọng nói cũng khá dễ nghe, ngoài ra ngoại hình cũng không tồi, nhưng cũng không bằng được hai đứa nữ đệ tử của hắn. Nhìn ba người một lượt, Nguyên Du búng tay một cái, bốn người ngay lập tức xuất hiện ở một khu vực rộng lớn khác, tới đây hắn mới nói:
"Bài kiểm tra thứ hai của các ngươi, chiến lược." Nói xong, hắn quay đầu, trước mặt hắn chợt xuất hiện một pháo đài bên trên có cắm một lá cờ, ngoài ra cũng có hai cái khác ở hai góc tạo thành một hình tam giác, ở chính giữa tam giác là một cái đài cao mà bên trên là một cái thẻ bài đang bay lơ lửng. Sau khi sắp xếp xong xuôi, hắn lại nói:
"Như các ngươi thấy, ở đây có ba pháo đài, mỗi một cái lại có ưu nhược điểm khác nhau, với trí tuệ của các ngươi hẳn cũng đã nhận ra rồi chứ?" Ba người nhìn ba cái pháo đâì rồi gật đầu, ba cái pháo đài mỗi cái đúng là đều có ưu nhược vậy nên không thể nói cái nào kiên cố hơn được. Ví dụ như cái ở sườn núi, dễ thủ khó công nhưng nếu bị chặn lại chỉ có đường chết, ngoài ra thì do vị trí khá là không đắc địa, nếu có mấy quả bom bay vào giữa sườn núi thì thương vong sẽ rất lớn. Một cái khác thì nằm trong rừng, tuy được cây cối che lại làm cho việc xác định vị trí từ trên cao khá là khó khăn cũng như dễ cắt đuôi kẻ địch, nhưng nó lại có một cái hại chết người đó là rất sợ đối phương bất chấp tất cả đốt cánh rừng này, khi đó thì rất khó để chống lại, cũng như sau trận hỏa hoạn thì vị trí cũng sẽ lộ ra. Cái cuối cùng thì vị trí mát mẻ nhất, nằm ngay giữa bình nguyên bằng phẳng này, dễ công khó thủ nhưng cũng có cái lợi là rất dễ rút lui hay tiến công, ngoài ra cũng có lợi thế về địa lí nhất khi mà nó nằm ở vị trí cao hơn một chút so với mặt bằng chung, tầm mắt cũng rất thông thoáng, rất dễ nhìn thấy những vật ở xa.
Ba người quan sát ba cái pháo đài rồi đồng loạt nhìn lên cái đài ở chính giữa. Biết bọn hắn đang nghĩ gì, Nguyên Du cười nói:
"Các ngươi sẽ được chọn một cái pháo đài cũng như được chọn những nhóm quân các ngươi cho là cần thiết. Mục đích của các ngươi là bằng mọi cách tiêu diệt hai cái pháo đài kia hoặc cũng có thể lấy được lá cờ trên đỉnh, ai là người sống đến cuối cùng sẽ là người đứng đầu Nhân tổ. Ngoài ra, còn một cách chiến thắng đơn giản hơn là lấy được cái thẻ bài đó, ai lấy được sẽ được phép ra ngoài vòng chiến, hai người còn lại sẽ đấu với nhau phân ra số hai và số ba. Hiểu rồi chứ?" Ba người đồng loạt gật đầu, đôi mắt như lửa nóng nhìn vào cái thẻ bài kia, không biêt vì sao trong lòng bọn hắn xuất hiện một cảm giác chỉ cần có được thứ đó thì cuộc đời của bọn hắn sẽ thay đổi đến mức nghiêng trời lệch đất. Sau khi nhận được sự khẳng định từ ba người, một cái bàn chợt xuất hiện, trên đó xuất hiện hàng loạt quân cờ: mã, xe, tượng, pháo... Ba người tuy chưa bao giờ nhìn thấy loại cờ này nhưng tất cả đều đồng loạt hiểu công dụng của chúng.
Nguyên Du bước sang một bên, lộ ra một khoảng trống cho cả ba chọn lấy quân cờ cần thiết, bọn hắn tuy biết người đi trước sẽ được chọn những quân cờ có lợi nhất nhưng ai cũng rất bình tĩnh chờ đợi người đi trước chọn xong. Bọn hắn không biết đây có phải là một bài kiểm tra khác ẩn trong bài kiểm tra này hay không, rất có thể người nam nhân trước mắt này đang thách thức sự bình tĩnh của họ vậy nên họ cần hành sự cẩn thận. Chưa kể đến nơi ba người gia nhập là Nhân tổ, nơi cần những cái đầu đầy mưu mô và chiến lược, mà một nhà chiến lược tài ba là người có thể biến cái bất lợi thành cái có lợi, biến quân cờ vô dụng thành hữu dụng, đấy mới là đỉnh cao chiến lược. Vậy nên cả ba không ai cần phải gấp gáp cả, dù là người đi trước là Vân Mặc cũng rất bình tĩnh chọn lấy những quân cờ cho mình. Vân Tiêu và Vân Uyên trong đầu cũng nhanh chóng tính toán pháo đài nào mang tính chiến lược nhất cũng như những quân cờ nào là cần thiết.
Vân Mặc sau khi chọn quân xong rất hiểu chuyện bước sang một bên, để lại một chỗ trống cho người khác. Hắn bước đến cái bàn bên cạnh nơi đặt ba cái cờ, trên mỗi cái lại có một cái biểu tượng ứng với hoàn cảnh xung quanh của pháo đài rất dễ phân biệt. Vân Mặc hiển nhiên đã sớm có chủ ý nên rất nhanh chọn lấy lá cờ cho mình, là cái pháo đài ở chân núi.
Vân Uyên sau khi cân nhắc cũng chậm rãi đi đến bàn chọn quân, nhanh chóng chọn mấy quân rồi bước đến bàn cờ, lấy đi một cái, là cái ở trong rừng. Vân Tiêu biết mình là người cuối cùng, không để ai chờ đợi, cậu cũng nhanh chóng bước đến chọn lấy mấy quân, mà phần lớn quân hữu dụng đều đã bị hai người kia lấy đi vậy nên quân của cậu phải lấy bộ binh làm chủ, thế nên trên tay cậu có ít nhất 2 quân bộ còn lại là một số loại quân khác. Cầm lên lá cờ cuối cùng, trong đầu cậu nhanh chóng mường tượng ra các loại khả năng có thể xuất hiện trong trận chiến rồi tính toán khả năng chiến thắng của mình, nghĩ tới đây cậu thở dài, tỉ lệ khá thấp.
Nhìn ba người đã chọn được quân cờ cho riêng mình Nguyên Du gật gật đầu, phất tay một cái ba người đã xuất hiện bên trong pháo đài của mình. Bên trong đã có một người chờ sẵn, đó là ba cái đệ tử của Nguyên Du. Để đảm bảo tính cạnh tranh cũng sức nóng của trận này hắn đã an bài ba đứa đệ tử của mình làm giám sát viên cũng như là cấp dưới tạm thời của ba người này. Ba người sau khi vào được pháo đài cũng không lập tức cho quân tiến công mà đang chờ đợi hiệu lệnh của Nguyên Du.
Mặt trời lên cao, bóng đã nằm gọn dưới chân, Nguyên Du thấy thời cơ đã đến, lập tức quát:
"Bắt đầu!" Tiếng quát của hắn như sấm ập vào tai ba người. Mấy quân cờ trên tay như có linh trí, ngay lập tức bay ra khỏi lòng bàn tay họ, bay lơ lửng trên trời rồi từ bên trong chợt xuất hiện một loạt binh giống nhau như đúc, toàn bộ đều là những loại binh họ đã chọn. Mỗi quân cờ chứa bên trong nó khoảng năm mươi quân, mà mỗi người lại chọn từ bốn đến năm quân cờ, số lượng trung bình là hai trăm năm mươi quân mỗi người. Sau khi quân lính xuất hiện, mấy quân cờ lại biến hóa, ngay lập tức hóa thành một cái tượng gỗ giống hệt với loại quân nó triệu hồi ra. Trên bàn mỗi người sau tiếng quát cúa Nguyên Du cũng xuất hiện một cái mô hình giống hệt hoàn cảnh bên ngoài, thậm chí nếu soi kĩ còn có thể nhìn thấy dải cỏ xanh mướt bên dưới. Trên cái mô hình xuất hiện ba cái pháo đài, bên trên mỗi cái lại xuất hiện một cái mũi tên lớn màu xanh lục hiển thị tên của người bên trong.
Tuy lời báo hiệu đã vang lên được một lúc nhưng vẫn chưa có ai xuất quân trước, họ muốn quan sát động tĩnh của phía bên kia trước rồi mới từ đó lập ra được một chiến lược vẹn toàn và cũng như sử dụng được tối đa năng lực của người được Nguyên Du cài vào. Nguyên Du thấy mọi người cẩn thận như vậy gật gật đầu nhưng có vẻ như cần một lúc nữa mới bắt đầu vậy nên hắn đi đến những khu vực khác, kiểm tra thành quả của mình.
"Các ngươi biết muốn vào tổ này cần thứ gì sao?"
"Là trí thông minh, óc quan sát và cái đầu chứa đầy chiến thuật." Một thiếu niên nói, giọng nói nhỏ nhẹ giống một cô gái.
"Còn có biết hi sinh cái nhỏ để lấy cái lớn, biết kìm chế cảm xúc, luôn bình tĩnh." Một thiếu niên khác cũng không chịu thua, ngay lập tức đi lên nói.
"Ngoài ra còn không ham cái lợi nhỏ, luôn suy nghĩ vì đại cục. Tính toán không nhất định phải độc, nhưng nhất định phải tử." Lần này là một thiếu nữ đi lên, giọng nói bay bổng. Nguyên Du thấy người này thì hơi bất ngờ, theo những gì hắn quan sát được thì ở đây quan niệm trọng nam khinh nữ còn khá nặng, vậy nên tỉ lệ nam nữ khá là mất cân đối chứ đừng nói đến một thiếu nữ biết binh pháp, đã hiếm lại còn hiếm hơn.
Nghe được ba câu trả lời, Nguyên Du thầm gật gật đầu, nói:
"Các ngươi qua được vòng thứ nhất." Hắn biết những ai có đủ can đảm đứng ở đây thì chắc chắn rất tự tin vào cái đầu của mình vậy nên chỉ cần hỏi một câu xem như có lệ là được, ngoài ra thì hắn cũng có một bài kiểm tra trình độ cho họ vậy nên câu hỏi này chỉ xem như tạm thời đánh giá mà thôi. Ba người kia nghe Nguyên Du nói mặt liền nghệch ra, làm sao đơn giản như vậy? Nhưng ngay sau đó, như nhớ đến người đứng trước mặt mình là ai, chúng ngay lập tức tỉnh lại, đúng vậy, trước mặt bọn hắn là một con quái vật thực sự, mỗi một câu nói chắc chắn sẽ chứa hàm ý gì đó chứ không thể nào đơn giản như thế.
Nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của đám nhóc, hắn lại hài lòng gật đầu. Đôi khi trong chiến đấu cần phải đa nghi một chút, chỉ cần một dị động nhỏ của đối phương cũng có thể khiến bản thân hoài nghi, từ đó mới có thể đưa ra nhiều sách lược hơn được. Nhưng đôi lúc đa nghi quá cũng không tốt, sẽ bỏ lỡ nhiều cơ hội vậy nên trong tổ này chỉ cần một người đa nghi là đủ.
"Các ngươi không nghe lầm đâu, các ngươi được qua vòng thứ nhất, báo tên đi." Nguyên Du sau khi trầm ngâm trong suy nghĩ của mình, nói. Ba người kia nghe hắn nói vậy lập tức hơi thả lỏng tâm thần, từng người nói:
"Bẩm đại nhân, ta gọi Vân Mặc." Thiếu niên có giọng nói như cô gái chậm rãi nói.
"Ta gọi Vân Tiêu." Thiếu niên còn lại cũng nói, đôi mắt như có như không nhìn cô gái kia, mà người đó hiển nhiên cũng biết nhưng không thèm quan tâm. Nguyên Du thấy cảnh này liền hiểu, yêu đơn phương a. Tuy có tình cảm là tốt, nhưng tương lai nó ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến tổ chức, vẫn nên bóp chết nó từ trong trứng nước thì tốt hơn.
"Ta gọi Vân Uyên." Thiếu nữ nói, giọng nói cũng khá dễ nghe, ngoài ra ngoại hình cũng không tồi, nhưng cũng không bằng được hai đứa nữ đệ tử của hắn. Nhìn ba người một lượt, Nguyên Du búng tay một cái, bốn người ngay lập tức xuất hiện ở một khu vực rộng lớn khác, tới đây hắn mới nói:
"Bài kiểm tra thứ hai của các ngươi, chiến lược." Nói xong, hắn quay đầu, trước mặt hắn chợt xuất hiện một pháo đài bên trên có cắm một lá cờ, ngoài ra cũng có hai cái khác ở hai góc tạo thành một hình tam giác, ở chính giữa tam giác là một cái đài cao mà bên trên là một cái thẻ bài đang bay lơ lửng. Sau khi sắp xếp xong xuôi, hắn lại nói:
"Như các ngươi thấy, ở đây có ba pháo đài, mỗi một cái lại có ưu nhược điểm khác nhau, với trí tuệ của các ngươi hẳn cũng đã nhận ra rồi chứ?" Ba người nhìn ba cái pháo đâì rồi gật đầu, ba cái pháo đài mỗi cái đúng là đều có ưu nhược vậy nên không thể nói cái nào kiên cố hơn được. Ví dụ như cái ở sườn núi, dễ thủ khó công nhưng nếu bị chặn lại chỉ có đường chết, ngoài ra thì do vị trí khá là không đắc địa, nếu có mấy quả bom bay vào giữa sườn núi thì thương vong sẽ rất lớn. Một cái khác thì nằm trong rừng, tuy được cây cối che lại làm cho việc xác định vị trí từ trên cao khá là khó khăn cũng như dễ cắt đuôi kẻ địch, nhưng nó lại có một cái hại chết người đó là rất sợ đối phương bất chấp tất cả đốt cánh rừng này, khi đó thì rất khó để chống lại, cũng như sau trận hỏa hoạn thì vị trí cũng sẽ lộ ra. Cái cuối cùng thì vị trí mát mẻ nhất, nằm ngay giữa bình nguyên bằng phẳng này, dễ công khó thủ nhưng cũng có cái lợi là rất dễ rút lui hay tiến công, ngoài ra cũng có lợi thế về địa lí nhất khi mà nó nằm ở vị trí cao hơn một chút so với mặt bằng chung, tầm mắt cũng rất thông thoáng, rất dễ nhìn thấy những vật ở xa.
Ba người quan sát ba cái pháo đài rồi đồng loạt nhìn lên cái đài ở chính giữa. Biết bọn hắn đang nghĩ gì, Nguyên Du cười nói:
"Các ngươi sẽ được chọn một cái pháo đài cũng như được chọn những nhóm quân các ngươi cho là cần thiết. Mục đích của các ngươi là bằng mọi cách tiêu diệt hai cái pháo đài kia hoặc cũng có thể lấy được lá cờ trên đỉnh, ai là người sống đến cuối cùng sẽ là người đứng đầu Nhân tổ. Ngoài ra, còn một cách chiến thắng đơn giản hơn là lấy được cái thẻ bài đó, ai lấy được sẽ được phép ra ngoài vòng chiến, hai người còn lại sẽ đấu với nhau phân ra số hai và số ba. Hiểu rồi chứ?" Ba người đồng loạt gật đầu, đôi mắt như lửa nóng nhìn vào cái thẻ bài kia, không biêt vì sao trong lòng bọn hắn xuất hiện một cảm giác chỉ cần có được thứ đó thì cuộc đời của bọn hắn sẽ thay đổi đến mức nghiêng trời lệch đất. Sau khi nhận được sự khẳng định từ ba người, một cái bàn chợt xuất hiện, trên đó xuất hiện hàng loạt quân cờ: mã, xe, tượng, pháo... Ba người tuy chưa bao giờ nhìn thấy loại cờ này nhưng tất cả đều đồng loạt hiểu công dụng của chúng.
Nguyên Du bước sang một bên, lộ ra một khoảng trống cho cả ba chọn lấy quân cờ cần thiết, bọn hắn tuy biết người đi trước sẽ được chọn những quân cờ có lợi nhất nhưng ai cũng rất bình tĩnh chờ đợi người đi trước chọn xong. Bọn hắn không biết đây có phải là một bài kiểm tra khác ẩn trong bài kiểm tra này hay không, rất có thể người nam nhân trước mắt này đang thách thức sự bình tĩnh của họ vậy nên họ cần hành sự cẩn thận. Chưa kể đến nơi ba người gia nhập là Nhân tổ, nơi cần những cái đầu đầy mưu mô và chiến lược, mà một nhà chiến lược tài ba là người có thể biến cái bất lợi thành cái có lợi, biến quân cờ vô dụng thành hữu dụng, đấy mới là đỉnh cao chiến lược. Vậy nên cả ba không ai cần phải gấp gáp cả, dù là người đi trước là Vân Mặc cũng rất bình tĩnh chọn lấy những quân cờ cho mình. Vân Tiêu và Vân Uyên trong đầu cũng nhanh chóng tính toán pháo đài nào mang tính chiến lược nhất cũng như những quân cờ nào là cần thiết.
Vân Mặc sau khi chọn quân xong rất hiểu chuyện bước sang một bên, để lại một chỗ trống cho người khác. Hắn bước đến cái bàn bên cạnh nơi đặt ba cái cờ, trên mỗi cái lại có một cái biểu tượng ứng với hoàn cảnh xung quanh của pháo đài rất dễ phân biệt. Vân Mặc hiển nhiên đã sớm có chủ ý nên rất nhanh chọn lấy lá cờ cho mình, là cái pháo đài ở chân núi.
Vân Uyên sau khi cân nhắc cũng chậm rãi đi đến bàn chọn quân, nhanh chóng chọn mấy quân rồi bước đến bàn cờ, lấy đi một cái, là cái ở trong rừng. Vân Tiêu biết mình là người cuối cùng, không để ai chờ đợi, cậu cũng nhanh chóng bước đến chọn lấy mấy quân, mà phần lớn quân hữu dụng đều đã bị hai người kia lấy đi vậy nên quân của cậu phải lấy bộ binh làm chủ, thế nên trên tay cậu có ít nhất 2 quân bộ còn lại là một số loại quân khác. Cầm lên lá cờ cuối cùng, trong đầu cậu nhanh chóng mường tượng ra các loại khả năng có thể xuất hiện trong trận chiến rồi tính toán khả năng chiến thắng của mình, nghĩ tới đây cậu thở dài, tỉ lệ khá thấp.
Nhìn ba người đã chọn được quân cờ cho riêng mình Nguyên Du gật gật đầu, phất tay một cái ba người đã xuất hiện bên trong pháo đài của mình. Bên trong đã có một người chờ sẵn, đó là ba cái đệ tử của Nguyên Du. Để đảm bảo tính cạnh tranh cũng sức nóng của trận này hắn đã an bài ba đứa đệ tử của mình làm giám sát viên cũng như là cấp dưới tạm thời của ba người này. Ba người sau khi vào được pháo đài cũng không lập tức cho quân tiến công mà đang chờ đợi hiệu lệnh của Nguyên Du.
Mặt trời lên cao, bóng đã nằm gọn dưới chân, Nguyên Du thấy thời cơ đã đến, lập tức quát:
"Bắt đầu!" Tiếng quát của hắn như sấm ập vào tai ba người. Mấy quân cờ trên tay như có linh trí, ngay lập tức bay ra khỏi lòng bàn tay họ, bay lơ lửng trên trời rồi từ bên trong chợt xuất hiện một loạt binh giống nhau như đúc, toàn bộ đều là những loại binh họ đã chọn. Mỗi quân cờ chứa bên trong nó khoảng năm mươi quân, mà mỗi người lại chọn từ bốn đến năm quân cờ, số lượng trung bình là hai trăm năm mươi quân mỗi người. Sau khi quân lính xuất hiện, mấy quân cờ lại biến hóa, ngay lập tức hóa thành một cái tượng gỗ giống hệt với loại quân nó triệu hồi ra. Trên bàn mỗi người sau tiếng quát cúa Nguyên Du cũng xuất hiện một cái mô hình giống hệt hoàn cảnh bên ngoài, thậm chí nếu soi kĩ còn có thể nhìn thấy dải cỏ xanh mướt bên dưới. Trên cái mô hình xuất hiện ba cái pháo đài, bên trên mỗi cái lại xuất hiện một cái mũi tên lớn màu xanh lục hiển thị tên của người bên trong.
Tuy lời báo hiệu đã vang lên được một lúc nhưng vẫn chưa có ai xuất quân trước, họ muốn quan sát động tĩnh của phía bên kia trước rồi mới từ đó lập ra được một chiến lược vẹn toàn và cũng như sử dụng được tối đa năng lực của người được Nguyên Du cài vào. Nguyên Du thấy mọi người cẩn thận như vậy gật gật đầu nhưng có vẻ như cần một lúc nữa mới bắt đầu vậy nên hắn đi đến những khu vực khác, kiểm tra thành quả của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.