Chương 138: Sóng Gió Sắp Tới (2)
Dạ Gia Nhị Thiếu
03/12/2020
Trịnh An Vy thấy Vô Thần một mực trầm mặc, thậm chí đến cả bữa ăn còn không
thèm động vào, với một chút nghi hoặc trong lòng nàng hỏi:
"Huynh không ăn sao?" Vô Thần như tỉnh lại khỏi cơn mê man, hắn đáp:
"Không, tạm thời là vậy." Trịnh An Vy lạ hỏi:
"Tạm thời? Vậy khi nào huynh mới ăn?" Vô Thần cười đáp, xoa đầu nàng một cái rồi đáp:
"Trẻ con thì không nên biết đâu, chỉ cần nghe lời ta là được." Lại bị hắn xoa đầu Trịnh An Vy có chút xấu hổ cúi đầu xuống tiếp tục bữa ăn của mình.
Vô Thần lại nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trăng đã hoàn toàn bị mây lớn che phủ, chỉ còn lại một bóng đêm vô tận lạnh lẽo, thấy cảnh này hắn bất giác lại nở một nụ cười. Cái bóng của hắn bằng một vận tốc không ai có thể bắt được nhanh chóng chạy lướt qua cả tòa thành này, để lại trong cái bóng của mọi người là một viên Ma Chủng, tốc độ này thậm chí dù là Chiến Tôn Cảnh cũng khó lòng mà nhìn thấy được. Nhưng cũng do tốc độ quá nhanh nên tỉ lệ thành công cũng chỉ là 80%, sẽ có một số người không bị dính chiêu này, tỉ như Trịnh An Vy, Mộc Uyển hay là nữ nhân kia. Mặt khác hắn cũng đã sử dụng một chiêu thức khác nhằm khống chế tòa thành này, chiêu đó gọi là Lây Lan. Chiêu này chính là một đại sát khí đối với những trận quần chiến vì chỉ cần một người nhiễm thì tất cả những ai tiếp xúc gần kẻ đó thì đều sẽ bị nhiễm. Bằng cách phát tán ra những hạt bóng tối li ti nhưng lại ẩn chứa sức mạnh thần thức với một mệnh lệnh duy nhất - nhân bản và lây truyền, nó có thể khiến người khác bị nhiễm mà người kia lại không hề hay biết và khi đến một thời khắc cần thiết thì hoàn toàn có thể khống chế được kẻ đó, hoặc có thể khiến tên đó tự bạo để bảo vệ bản thân. Nhưng Vô Thần không chỉ làm đến thế mà hắn còn bồi vào một chiêu nữa - Kí Sinh, bằng cách kết hợp với Lây Lan và Ma Chủng hắn có thể khiến chiêu này trở thành một nỗi ác mộng kinh tởm nhất.
Ma Chủng nói đúng ra chính là hạt giống cây hoặc cũng có thể là một quả trứng, thứ duy nhất nó có thể làm chỉ là khống chế hoàn toàn người khác nhưng kì thực công dụng thực sự của nó chính là tạo ra các sinh vật đến từ bóng tối - những bề tôi trung thành. Sử dụng Lây Lan để kết nối các Ma Chủng lại với nhau và sử dụng Kí Sinh như một chất xúc tác để triệu hồi chúng, sau khoảng một khoảng thời gian hoàn toàn khống chế được vật chủ, khi ấy thì chỉ cần Vô Thần muốn thì vật chủ sẽ tự hiến tế mình để làm vật chứa cho những sinh vật "đáng yêu" kia. Những đứa con "đáng thương" kia sẽ tự chém giết lẫn nhau cho tới khi sinh ra kẻ mạnh nhất, chính kẻ ấy mới đủ tư cách làm một bề tôi cho Vô Thần, sau khi chém giết, con mạnh nhất sẽ trở thành con đầu đàn, nó sẽ tự nhân bản chính mình, những con mới được sinh ra sẽ tiếp tục làm như vậy cho tới khi người triệu hồi thõa mãn. Những con quái vật này sẽ không già đi theo năm tháng mà ngược lại sẽ ngày càng mạnh lên do được bóng tối nuôi dưỡng và do liên tục chém giết nên chúng sẽ liên tục tiến hóa, đến một lúc nào đó sẽ trở thành bất khả chiến bại.
Vô Thần lúc trước cũng đã đề xuất cho Nguyên Du phương pháp này nhưng tên đó do khi ấy vẫn còn khá nhiều "nhân tính" nên hoàn toàn không tán đồng phương pháp này vậy nên nó chỉ có thể bỏ xó. Nhưng bây giờ thì quyền quyết định đều hoàn toàn nằm trong tay hắn vậy nên hắn nói gì thì chính là cái đó, muốn làm gì thì làm.
"A, quên mất, con sói nhỏ đó đâu rồi?" Vô Thần bất chợt hỏi, hệ thống như chỉ chờ câu này liền nhanh chóng đáp:
"Trong túi đồ, do kí chủ không biết gửi nó vào đâu nên đã đánh trọng thương thần hồn khiến nó gần như chết đi sau đó thì bổn hệ thống mới có thể đem nó vào. Có chuyện gì sao?" Sở dĩ Vô Thần biết được Nguyên Du có một con sói nhỏ là vì trước khi chết Nguyên Du cũng có nhắc qua nhưng do cảm thấy chuyện này không quá quan trọng nên hắn đã quên mất, bây giờ mới nhớ lại. Nếu như hắn đoán không lầm thì con sói đó cũng có một nửa huyết dịch của Nguyên Du, không những vậy nó còn là loại biến dị mà hệ thống thậm chí còn không biết được. Nhưng hệ thống không biết không có nghĩa là Vô Thần không biết, nó có một chút huyết mạch của Vô Hạn Thú nhưng rất nhạt, đến mức gần như không thẻ nhận ra.
Vô Hạn Thú được gọi như vậy là vì nó hoàn toàn không có giới hạn, có thể tiến hóa liên tục miễn là nó có được huyết mạch của các loại khác, thậm chí nó còn có thể làm biến dị các loại khác. Vô Hạn Thú là cá thể vô cùng đặc biệt, vì vậy trong tất cả các cõi chỉ được phép tồn tại mười cá thể, không những vậy còn bị các loại Thần Thú khác truy sát rất sát sao. Tiểu Lang có thể sẽ gặp được một cá thể nhưng đó là chuyện sau này, ngay khi Vô Thần đang chìm vào suy nghĩ thì một tiếng nói lớn vang lên:
"Tất cả theo chúng ta, ai không đi, giết!" Vô Thần đoán có lẽ bữa tiệc đã đến cao trào nên rất tự nhiên nói với Trịnh An Vy:
"Đi thôi, có lẽ kịch sắp đến đoạn cao trào rồi." Trịnh An Vy nghe vậy liền nhẹ nhàng gật đầu, lại uống một hớp rượu rồi sau đó mới lẽo đẽo đi theo sau Vô Thần. Đám thực khách sau khi bị khống chế nghe thấy giọng nói đó liền vô cùng hoảng hồn đứng dậy đi theo sau đám người Mặc Uyển, phần lớn người ở đây chỉ là Võ Hồn Cảnh hay căng lắm cũng là Chiến Linh Cảnh Sơ Kỳ trong khi đó đám người Mặc Uyển lại có tận năm cái Chiến Linh Cảnh Đỉnh Phong, ba cái Chiến Sư Cảnh và một Chiến Sư Đỉnh Phong vậy nên đám thực khách rất ngoan ngoãn và nghe lời.
Vô Thần và Trịnh An Vy đứng ở phía cuối đoàn người nhưng thần sắc vẫn rất bình tĩnh tựa như không có thứ gì có thể khiến họ sợ hãi vậy. Sở dĩ Vô Thần không sợ hãi chút nào là vì thực lực hiện tại của hắn đã sớm vượt qua được Chiến Thánh Cảnh chỉ có nhục thân là theo không kịp nên sức mạnh mới tụt xuống rất nhiều, đến mức chỉ bằng với Chiến Hoàng Cảnh nhưng để đối phó với đám nhóc con này thì nhiêu đó đã đủ rồi.
Vô Thần mạnh như vậy là vì chính Hắc Long đại nhân đã ban cho hắn, thứ sức mạnh này mạnh đến nỗi ở thời kì toàn thịnh thì chỉ cần một cái hắt hơi là có thể thổi bay một cái Trung Đẳng Vị Diện, đánh toàn lực thì Thượng Đẳng Vị Diện cũng chống không nổi. Nhưng vì phụng mệnh trợ giúp Nguyên Du, một trong những người được chọn nên hắn mới buộc phải phong ấn rất nhiều sức mạnh của mình lại bằng không sẽ hủy diệt cái tinh cầu thậm chí là vị diện này mất. Thậm chí để tăng độ khó thì Hắc Long đại nhân còn ban hàng loạt lời nguyền lên nó tỉ như sức mạnh tối đa hắn có thể đạt được là sức mạnh lớn nhất vị diện đó từng đạt được hay trong một năm sẽ có một ngày bất kì hắn sẽ phải đối diện với Thiên Phạt, lột xác và hiến tế cùng một lúc và còn rất nhiều loại lời nguyền khác.
Đoàn người đi một lúc, độ mười phút thì rốt cuộc đến được một đại môn, đến được đây sắc mặt của đám người Mặc Uyển chợt trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều, nàng đi tới một nhóm khác đã sớm đợi từ trước. Vô Thần nhìn theo bóng lưng của nàng, thấy nhóm người bên kia cũng được đâu đó khoảng năm sáu mươi người, kể cả mấy cái hắc y nhân thì cũng được tám mươi người. Nhìn bộ dáng của họ thì người bên kia cánh cửa chính là mấu chốt của kế hoạch này nên họ không muốn xảy ra sai sót.
Vô Thần nhìn theo Mặc Uyển, nàng đang nói chuyện với một người đàn ông trung niên. Không biết có phải không hợp ý nhau hay không nhưng người đàn ông trung niên kia bắt đầu lớn tiếng trong khi nàng chỉ có thể im lặng chịu đòn, thậm chí đến đỉnh điểm tên đó còn tát nàng một cái thật mạnh, đến mức dù cách khá xa nhưng Vô Thần vẫn có thể nghe tiếng "bốp" vô cùng rõ ràng. Thấy cảnh này, Vô Thần nở một nụ cười kinh dị, tên đó dám động vào người của hắn? Nếu giết thôi thì đúng là nhẹ quá, phải để cho đám bề tôi thưởng thức tên này thì Vô Thần mới hả dạ. Sau khi im lặng chịu đòn một lúc Mặc Uyển trở về với một vết bàn tay đỏ chót trên mặt, đôi mắt nàng chất chứa một sự buồn bã khó nói. Vô Thần thấy vậy liền lân la lại gần, hỏi:
"Đó là phu quân của ngươi sao?" Mặc Uyển cũng không quan tâm là ai hỏi chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái, dù sao chuyện này miễn là người trong tổ chức đều sẽ biết, giấu cũng không có ý nghĩa gì. Vô Thần ờm nhẹ một tiếng rồi trở lại bên cạnh Trịnh An Vy, vốn muốn công khai xử tên đó nhưng giờ thì Vô Thần nghĩ lại rồi, đôi khi cái chết không phải thứ đáng sợ nhất đâu. Sau khi tính đến chuyện hại người thế nào cho êm thấm Vô Thần lại nhìn về phía đại môn, so với chuyện giải quyết một con kiến thì hắn lại càng hứng thú với việc ai ở đằng sau cánh cửa này hơn.
Không để hắn phải đợi lâu, sau khi có thêm hai đội nữa tới, như kế hoạch đã thống nhất từ trước tất cả đều nhẹ nhàng gật đầu rồi sau đó Mặc Uyển đại diện đi đến nhẹ nhàng đẩy ra đại môn, tất cả thấy vậy liền chậm rãi tiến vào trong. Vô Thần dắt tay Trịnh An Vy tiến vào bên trong, cảnh vật này đúng là có chút đẹp đẽ, nơi này được xây thành dạng xoắn ốc để đảm bảo người trên cùng có thể nhìn thấy người đang biểu diễn ở giữa sân khấu, mỗi một tầng lại có các khách phòng được bài trí vô cùng tỉ mỉ kết hợp với bầu không khí trang nhã và mùi trà thoang thoảng lướt qua, không khó nhận ra đây là một phòng trà, hay cũng là nơi nữ nhân xinh đẹp nhiều người vẫn nói đến biểu diễn tài nghệ của mình.
Lúc này trên sân khấu đã có một nữ nhân ngồi ở đấy, trước mặt nàng là một cây đàn tranh trông vô cùng tầm thường không hề nối bật, thậm chí nó có thể là hàng mua hai tặng một ngoài chợ. Nhưng cầm sư lại là một cô gái vô cùng xinh đẹp mặc một bộ y phục màu trắng như đồ tang, mái tóc dài của nàng xõa lên sàn nhà tạo thành một dòng sông vô cùng mượt mà. Chỉ đáng tiếc nàng lại lấy một tấm vải trắng buộc quanh mắt mình chứng tỏ mắt nàng hoặc là có vấn đề hoặc là nàng không muốn ai nhìn thấy mắt mình, nhưng dù là trường hợp nào thì cũng thật đáng tiếc. Vô Thần thấy nữ tử đó, có chút kinh ngạc nói thầm:
"Ra là cô ta, thảo nào ta cảm thấy khí tức quen thuộc như vậy. Nhưng nhìn cảnh này đôi mắt của cô ta vẫn chưa hồi phục, năm đó ta ra tay đúng là ác thật."
"Huynh không ăn sao?" Vô Thần như tỉnh lại khỏi cơn mê man, hắn đáp:
"Không, tạm thời là vậy." Trịnh An Vy lạ hỏi:
"Tạm thời? Vậy khi nào huynh mới ăn?" Vô Thần cười đáp, xoa đầu nàng một cái rồi đáp:
"Trẻ con thì không nên biết đâu, chỉ cần nghe lời ta là được." Lại bị hắn xoa đầu Trịnh An Vy có chút xấu hổ cúi đầu xuống tiếp tục bữa ăn của mình.
Vô Thần lại nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trăng đã hoàn toàn bị mây lớn che phủ, chỉ còn lại một bóng đêm vô tận lạnh lẽo, thấy cảnh này hắn bất giác lại nở một nụ cười. Cái bóng của hắn bằng một vận tốc không ai có thể bắt được nhanh chóng chạy lướt qua cả tòa thành này, để lại trong cái bóng của mọi người là một viên Ma Chủng, tốc độ này thậm chí dù là Chiến Tôn Cảnh cũng khó lòng mà nhìn thấy được. Nhưng cũng do tốc độ quá nhanh nên tỉ lệ thành công cũng chỉ là 80%, sẽ có một số người không bị dính chiêu này, tỉ như Trịnh An Vy, Mộc Uyển hay là nữ nhân kia. Mặt khác hắn cũng đã sử dụng một chiêu thức khác nhằm khống chế tòa thành này, chiêu đó gọi là Lây Lan. Chiêu này chính là một đại sát khí đối với những trận quần chiến vì chỉ cần một người nhiễm thì tất cả những ai tiếp xúc gần kẻ đó thì đều sẽ bị nhiễm. Bằng cách phát tán ra những hạt bóng tối li ti nhưng lại ẩn chứa sức mạnh thần thức với một mệnh lệnh duy nhất - nhân bản và lây truyền, nó có thể khiến người khác bị nhiễm mà người kia lại không hề hay biết và khi đến một thời khắc cần thiết thì hoàn toàn có thể khống chế được kẻ đó, hoặc có thể khiến tên đó tự bạo để bảo vệ bản thân. Nhưng Vô Thần không chỉ làm đến thế mà hắn còn bồi vào một chiêu nữa - Kí Sinh, bằng cách kết hợp với Lây Lan và Ma Chủng hắn có thể khiến chiêu này trở thành một nỗi ác mộng kinh tởm nhất.
Ma Chủng nói đúng ra chính là hạt giống cây hoặc cũng có thể là một quả trứng, thứ duy nhất nó có thể làm chỉ là khống chế hoàn toàn người khác nhưng kì thực công dụng thực sự của nó chính là tạo ra các sinh vật đến từ bóng tối - những bề tôi trung thành. Sử dụng Lây Lan để kết nối các Ma Chủng lại với nhau và sử dụng Kí Sinh như một chất xúc tác để triệu hồi chúng, sau khoảng một khoảng thời gian hoàn toàn khống chế được vật chủ, khi ấy thì chỉ cần Vô Thần muốn thì vật chủ sẽ tự hiến tế mình để làm vật chứa cho những sinh vật "đáng yêu" kia. Những đứa con "đáng thương" kia sẽ tự chém giết lẫn nhau cho tới khi sinh ra kẻ mạnh nhất, chính kẻ ấy mới đủ tư cách làm một bề tôi cho Vô Thần, sau khi chém giết, con mạnh nhất sẽ trở thành con đầu đàn, nó sẽ tự nhân bản chính mình, những con mới được sinh ra sẽ tiếp tục làm như vậy cho tới khi người triệu hồi thõa mãn. Những con quái vật này sẽ không già đi theo năm tháng mà ngược lại sẽ ngày càng mạnh lên do được bóng tối nuôi dưỡng và do liên tục chém giết nên chúng sẽ liên tục tiến hóa, đến một lúc nào đó sẽ trở thành bất khả chiến bại.
Vô Thần lúc trước cũng đã đề xuất cho Nguyên Du phương pháp này nhưng tên đó do khi ấy vẫn còn khá nhiều "nhân tính" nên hoàn toàn không tán đồng phương pháp này vậy nên nó chỉ có thể bỏ xó. Nhưng bây giờ thì quyền quyết định đều hoàn toàn nằm trong tay hắn vậy nên hắn nói gì thì chính là cái đó, muốn làm gì thì làm.
"A, quên mất, con sói nhỏ đó đâu rồi?" Vô Thần bất chợt hỏi, hệ thống như chỉ chờ câu này liền nhanh chóng đáp:
"Trong túi đồ, do kí chủ không biết gửi nó vào đâu nên đã đánh trọng thương thần hồn khiến nó gần như chết đi sau đó thì bổn hệ thống mới có thể đem nó vào. Có chuyện gì sao?" Sở dĩ Vô Thần biết được Nguyên Du có một con sói nhỏ là vì trước khi chết Nguyên Du cũng có nhắc qua nhưng do cảm thấy chuyện này không quá quan trọng nên hắn đã quên mất, bây giờ mới nhớ lại. Nếu như hắn đoán không lầm thì con sói đó cũng có một nửa huyết dịch của Nguyên Du, không những vậy nó còn là loại biến dị mà hệ thống thậm chí còn không biết được. Nhưng hệ thống không biết không có nghĩa là Vô Thần không biết, nó có một chút huyết mạch của Vô Hạn Thú nhưng rất nhạt, đến mức gần như không thẻ nhận ra.
Vô Hạn Thú được gọi như vậy là vì nó hoàn toàn không có giới hạn, có thể tiến hóa liên tục miễn là nó có được huyết mạch của các loại khác, thậm chí nó còn có thể làm biến dị các loại khác. Vô Hạn Thú là cá thể vô cùng đặc biệt, vì vậy trong tất cả các cõi chỉ được phép tồn tại mười cá thể, không những vậy còn bị các loại Thần Thú khác truy sát rất sát sao. Tiểu Lang có thể sẽ gặp được một cá thể nhưng đó là chuyện sau này, ngay khi Vô Thần đang chìm vào suy nghĩ thì một tiếng nói lớn vang lên:
"Tất cả theo chúng ta, ai không đi, giết!" Vô Thần đoán có lẽ bữa tiệc đã đến cao trào nên rất tự nhiên nói với Trịnh An Vy:
"Đi thôi, có lẽ kịch sắp đến đoạn cao trào rồi." Trịnh An Vy nghe vậy liền nhẹ nhàng gật đầu, lại uống một hớp rượu rồi sau đó mới lẽo đẽo đi theo sau Vô Thần. Đám thực khách sau khi bị khống chế nghe thấy giọng nói đó liền vô cùng hoảng hồn đứng dậy đi theo sau đám người Mặc Uyển, phần lớn người ở đây chỉ là Võ Hồn Cảnh hay căng lắm cũng là Chiến Linh Cảnh Sơ Kỳ trong khi đó đám người Mặc Uyển lại có tận năm cái Chiến Linh Cảnh Đỉnh Phong, ba cái Chiến Sư Cảnh và một Chiến Sư Đỉnh Phong vậy nên đám thực khách rất ngoan ngoãn và nghe lời.
Vô Thần và Trịnh An Vy đứng ở phía cuối đoàn người nhưng thần sắc vẫn rất bình tĩnh tựa như không có thứ gì có thể khiến họ sợ hãi vậy. Sở dĩ Vô Thần không sợ hãi chút nào là vì thực lực hiện tại của hắn đã sớm vượt qua được Chiến Thánh Cảnh chỉ có nhục thân là theo không kịp nên sức mạnh mới tụt xuống rất nhiều, đến mức chỉ bằng với Chiến Hoàng Cảnh nhưng để đối phó với đám nhóc con này thì nhiêu đó đã đủ rồi.
Vô Thần mạnh như vậy là vì chính Hắc Long đại nhân đã ban cho hắn, thứ sức mạnh này mạnh đến nỗi ở thời kì toàn thịnh thì chỉ cần một cái hắt hơi là có thể thổi bay một cái Trung Đẳng Vị Diện, đánh toàn lực thì Thượng Đẳng Vị Diện cũng chống không nổi. Nhưng vì phụng mệnh trợ giúp Nguyên Du, một trong những người được chọn nên hắn mới buộc phải phong ấn rất nhiều sức mạnh của mình lại bằng không sẽ hủy diệt cái tinh cầu thậm chí là vị diện này mất. Thậm chí để tăng độ khó thì Hắc Long đại nhân còn ban hàng loạt lời nguyền lên nó tỉ như sức mạnh tối đa hắn có thể đạt được là sức mạnh lớn nhất vị diện đó từng đạt được hay trong một năm sẽ có một ngày bất kì hắn sẽ phải đối diện với Thiên Phạt, lột xác và hiến tế cùng một lúc và còn rất nhiều loại lời nguyền khác.
Đoàn người đi một lúc, độ mười phút thì rốt cuộc đến được một đại môn, đến được đây sắc mặt của đám người Mặc Uyển chợt trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều, nàng đi tới một nhóm khác đã sớm đợi từ trước. Vô Thần nhìn theo bóng lưng của nàng, thấy nhóm người bên kia cũng được đâu đó khoảng năm sáu mươi người, kể cả mấy cái hắc y nhân thì cũng được tám mươi người. Nhìn bộ dáng của họ thì người bên kia cánh cửa chính là mấu chốt của kế hoạch này nên họ không muốn xảy ra sai sót.
Vô Thần nhìn theo Mặc Uyển, nàng đang nói chuyện với một người đàn ông trung niên. Không biết có phải không hợp ý nhau hay không nhưng người đàn ông trung niên kia bắt đầu lớn tiếng trong khi nàng chỉ có thể im lặng chịu đòn, thậm chí đến đỉnh điểm tên đó còn tát nàng một cái thật mạnh, đến mức dù cách khá xa nhưng Vô Thần vẫn có thể nghe tiếng "bốp" vô cùng rõ ràng. Thấy cảnh này, Vô Thần nở một nụ cười kinh dị, tên đó dám động vào người của hắn? Nếu giết thôi thì đúng là nhẹ quá, phải để cho đám bề tôi thưởng thức tên này thì Vô Thần mới hả dạ. Sau khi im lặng chịu đòn một lúc Mặc Uyển trở về với một vết bàn tay đỏ chót trên mặt, đôi mắt nàng chất chứa một sự buồn bã khó nói. Vô Thần thấy vậy liền lân la lại gần, hỏi:
"Đó là phu quân của ngươi sao?" Mặc Uyển cũng không quan tâm là ai hỏi chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái, dù sao chuyện này miễn là người trong tổ chức đều sẽ biết, giấu cũng không có ý nghĩa gì. Vô Thần ờm nhẹ một tiếng rồi trở lại bên cạnh Trịnh An Vy, vốn muốn công khai xử tên đó nhưng giờ thì Vô Thần nghĩ lại rồi, đôi khi cái chết không phải thứ đáng sợ nhất đâu. Sau khi tính đến chuyện hại người thế nào cho êm thấm Vô Thần lại nhìn về phía đại môn, so với chuyện giải quyết một con kiến thì hắn lại càng hứng thú với việc ai ở đằng sau cánh cửa này hơn.
Không để hắn phải đợi lâu, sau khi có thêm hai đội nữa tới, như kế hoạch đã thống nhất từ trước tất cả đều nhẹ nhàng gật đầu rồi sau đó Mặc Uyển đại diện đi đến nhẹ nhàng đẩy ra đại môn, tất cả thấy vậy liền chậm rãi tiến vào trong. Vô Thần dắt tay Trịnh An Vy tiến vào bên trong, cảnh vật này đúng là có chút đẹp đẽ, nơi này được xây thành dạng xoắn ốc để đảm bảo người trên cùng có thể nhìn thấy người đang biểu diễn ở giữa sân khấu, mỗi một tầng lại có các khách phòng được bài trí vô cùng tỉ mỉ kết hợp với bầu không khí trang nhã và mùi trà thoang thoảng lướt qua, không khó nhận ra đây là một phòng trà, hay cũng là nơi nữ nhân xinh đẹp nhiều người vẫn nói đến biểu diễn tài nghệ của mình.
Lúc này trên sân khấu đã có một nữ nhân ngồi ở đấy, trước mặt nàng là một cây đàn tranh trông vô cùng tầm thường không hề nối bật, thậm chí nó có thể là hàng mua hai tặng một ngoài chợ. Nhưng cầm sư lại là một cô gái vô cùng xinh đẹp mặc một bộ y phục màu trắng như đồ tang, mái tóc dài của nàng xõa lên sàn nhà tạo thành một dòng sông vô cùng mượt mà. Chỉ đáng tiếc nàng lại lấy một tấm vải trắng buộc quanh mắt mình chứng tỏ mắt nàng hoặc là có vấn đề hoặc là nàng không muốn ai nhìn thấy mắt mình, nhưng dù là trường hợp nào thì cũng thật đáng tiếc. Vô Thần thấy nữ tử đó, có chút kinh ngạc nói thầm:
"Ra là cô ta, thảo nào ta cảm thấy khí tức quen thuộc như vậy. Nhưng nhìn cảnh này đôi mắt của cô ta vẫn chưa hồi phục, năm đó ta ra tay đúng là ác thật."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.