Chương 164: Thần Phong Đấu Trường
Dạ Gia Nhị Thiếu
05/05/2021
Thần Phong Đấu Trường là đấu trường lớn nhất ở Thanh Phong Quốc và khu vực
xung quanh, vậy nên danh khí của nó khá lớn, kéo theo đó chính là có rất nhiều kì nhân dị sĩ chú ý tới Kế Nhiệm Chi Chiến của quốc gia này. Mặc
dù nằm ở một vị trí phía rìa đại lục nhưng hằng năm nơi này vẫn có không ít Chiến Hồn giả tới thăm nơi này, phần lớn lí do chính là vì Thần
Phong Đấu Trường.
Đấu trường là một nơi đánh ra danh khí rất dễ dàng, vậy nên có không ít người đánh chủ ý vào nơi này. Chỉ cần có thể ở đây đánh được một trận ra trò, phô bày lực lượng cho cao tầng các nước thấy thì sau này đúng là không lo ăn mặc. Lại nói, đây cũng là nơi cá cược khá lớn, nó được vương quốc ngầm chấp thuận nên có khá nhiều kẻ giàu sụ trong một đêm, hoặc là tán gia bại sản.
Quốc vương biết nơi này là một nơi hái ra tiền nên đầu tư khá mạnh vào nơi này, sau đó đánh thuế. Có thể nói đấu trường là một trong những nguồn thu chính của vương quốc bên cạnh việc giao thương. Do vừa có giá trị kinh tế, giá trị lịch sử nên nơi đây thường tổ chức các sự việc khá lớn. Kế nhiệm Chi Chiến mọi lần đều sẽ được tổ chức tại đây.
Kế Nhiệm Chi Chiến mọi khi vẫn được tổ chức theo hai giai đoạn. Giai đoạn đầu là Tiền Chiến, đây là cuộc thi để chọn ra 5 người giỏi nhất, họ sẽ có quyền chọn đi theo để giúp đỡ một trong những người kế nhiệm. Giai đoạn sau chính là Trọng Chiến, mỗi một người kế nhiệm sẽ được phân phát một số binh lực nhất định dựa vào việc bốc thăm. Sau đó trong vòng một tháng thì lá cờ của ai vẫn còn, hoặc binh lực vẫn còn thì sẽ xem là kẻ chiến thắng. Trong trường hợp có nhiều hơn một người sống sót thì sẽ tiếp tục Hậu Chiến, đây là trận chiến ba đấu ba luân phiên nhau không ngừng nghỉ cho tới khi chỉ còn một người trụ vững. Quy trình đại khái là vậy, tuy nhiên trong nhiều trường hợp cá biệt ví dụ như đất nước bị tấn công trong khi tiên vương vừa băng hà thì người kế nhiệm sẽ được quyết định dựa vào số chiến công trên chiến trường.
Tổ đội của Thanatos đứng trước đấu trường, trong lòng họ không khỏi cảm thán một chút. Nơi này đích thực là rất lớn, đấu trường được vây theo theo hình tròn, ở phía chính giữa chính là lôi đài. Nhìn kích thước này thì đường kích của nó ít nhất cũng phải là xấp xỉ 1 cây số, do phần lớn người xem không chỉ có dân thường mà còn có Chiến Hồn giả nên khoảng cách này không phải là quá xa với họ.
Đấu trường được xây lên hoàn toàn từ một loại đá tên là Cường Lực Thạch, một loại đá chịu chấn động và sức công kích rất tốt. Chỉ một khối nhỏ như lòng bàn tay thôi cũng đã có giá vài trăm viên Hạ Phẩm Linh Thạch, vậy mà đấu trường này hoàn toàn xây bằng thứ đó, vương quốc đích thực rất đầu tư vào nơi này. Do Cường Lực Thạch vốn mang trên mình một màu nâu đất rất bắt mắt, nên cả đấu trường này luôn tạo cho người khác một loại cảm giác rất cổ kính, có lẽ cũng đúng khi nó đã xây dựng được gần 500 năm. Ngoài cảm giác cổ kính ra thì nó còn tạo cho người khác cảm giác áp bách, huyết khí rất lớn, do đây là đấu trường, là nơi diễn ra các hoạt động bạo lực nên có mùi huyết khí cũng là bình thường.
Nhưng số lượng này có chút quá nhiều khiến Thanatos phải hơi nhăn mặt lại. Hắn là người mang theo Tử Bản Nguyên vậy nên đối với cái chết hay những vong linh rất nhạy cảm. Ở tại đấu trường này, nếu đếm sơ sơ ra thì ít nhất cũng đã có gần nửa triệu sinh linh chết đi, oán khí của chúng vẫn một mực vương tại nơi này. Thanatos mặc dù khá khó chịu nhưng chuyện oán linh này thì để cho tên Diệp Dạ kia giải quyết, bởi theo lời Vô Thần nói thì tên đó phù hợp để giải quyết loại chuyện này hơn hắn.
Sở dĩ đấu trường có nhiều oán linh như vậy có lẽ là vì nhiều yếu tố. Đầu tiên chính là thời gian, năm trăm năm đứng sừng sững nơi này, đấu trường đã từng chứng kiến rất nhiều cảnh gió tanh mưa máu, nhiều sinh linh chết đi bên trong nó. Thứ hai có lẽ là vì cách tổ chức của đấu trường này. Đấu trường kiếm tiền bằng cách ném nô lệ hoặc một vài kẻ tham dự vào bên trong đấu trường rồi để chúng chiến đấu với dã thú hoặc Yêu Thú, hoặc đôi khi là một kẻ tham dự khác. Chính vì lẽ đó có rất nhiều oán khí tụ tập tại đây, thậm chí theo Thanatos thấy chúng sắp sửa hóa hình luôn rồi.
Mặc dù nguy hiểm nhiều như vậy nhưng nhiều người vẫn bất chấp tham gia, tất cả chỉ vì bốn chữ: Tiền bạc danh lợi. Đúng là vậy, ở nơi này có một luật đó chính là bất kì ai có thể làm được liên hoàn thắng 100 lần sẽ được tặng rất nhiều bảo vật, thậm chí là giành được vé giới thiệu vào Thiên Vân Học Viện. Đối với những nô lệ ở đây thì khi giành được 100 lần liên hoàn thắng cũng đồng nghĩa với được tự do, vậy nên họ rất liều mạng.
Không nghĩ về những sinh linh đó, Thanatos khẽ lắc đầu vung đi mớ suy nghĩ kia, thứ duy nhất hắn quan tâm hiện tại chính là bằng mọi giá phải giành được hạng nhất, đó không chỉ là mong muốn của riêng hắn mà còn là của hai nữ nhân phía sau. Họ có nhan sắc tuyệt trần, mị lực vô hạn dĩ nhiên là sẽ kéo theo tới rất nhiều tên sắc lang, nhưng sau khi chứng kiến lực lượng của cả hai thì tất cả đều sẽ lùi lại. Họ là hoa hồng, nhưng là hoa hồng có gai, nếu dám chắc có thể ăn được thì nhào vào mà kiếm ăn, không thì lùi ra xa.
Tổ đội ba người này dù thực lực khá cao nhưng cũng rất an phận, không có làm ra hành động gì để phô trương thanh thế, chỉ đơn giản là đi vào khu vực dành cho người tham dự rồi sau đó ngồi vào một góc không ai chú ý đả tọa.
Cùng lúc này, ở phía Vọng Nguyệt Lâu, trong một căn phòng không mấy nổi bật. Có hai nữ nhân cực kì xinh đẹp bên trong đó, bộ dạng vô cùng vui vẻ. Một người trông khá trẻ trung, bộ dạng vô cùng hoạt bát, lười biếng nằm trên đùi của nữ nhân kia, nàng chính là Tiểu Tuyết.
Còn nữ nhân kia bộ dạng đã thành thục rất nhiều, mặc trên mình bộ bạch y càng làm nổi bật thêm sự quyến rũ kia. Nàng đã mất đi một phần trẻ trung nhưng nhiều thêm một phần thành thục càng khiến cho người ta điên cuồng vì nàng. Mái tóc dài của nàng khẽ xõa lên chiếc giường trắng, những ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng xoa lên mái tóc của đệ tử mình. Nàng chính là vị Lâu Chủ đời trước cũng như là sư phụ của Tiểu Tuyết, Bạch Nhược Hàn.
“Sư phụ, chuyện của người tạm không nhắc tới, nhưng để đề phòng bất trắc đệ tử vẫn chưa nói ai biết, lại phải để người trong căn phòng ọp ẹp này. Thật đúng là không phải.” Giọng Tiểu Tuyết có chút nũng nịu, hệt như nàng vô cùng khó chịu chuyện này.
Nữ nhân kia nghe nàng nói vậy, nhẹ nhàng búng trán nàng một cái, yêu chiều nói:
“Đứa trẻ ngốc, sư phụ không giận ngươi. Lại nói đây đúng là lựa chọn duy nhất rồi, chúng ta đang ở vào thế bị động, trừ khi muốn đả thảo kinh xà thi chúng ta buộc phải chịu thôi.” Bạch Nhược Hàn khe khẽ thở dài.
Nàng đã thoát khỏi lớp băng phong kia 1 tháng, tu vi cũng có chút tinh tiến. Nhưng theo lời của người áo đen kia thì dù tu vi tăng tiến nhưng nàng chỉ có thể đánh tất tay một trận nữa thôi, sau trận đó tu vi của nàng sẽ hoàn toàn bị phế. Lí do hắn đưa ra là vì nàng đã băng phong quá lâu, dù Hàn Khí có giúp cho tu vi của nàng tinh tiến nhưng chúng cũng đồng thời ngăn trở kinh mạch của nàng, nếu chỉ là giai đoạn đầu thì còn cứu chữa được. Nhưng hiện tại Hàn Khí đã dung nhập vào Linh Khí của bản thân nàng, dựa vào Linh Khí của nàng mà duy trì, vậy nên một khi bạo phát tất cả ra thì nó cũng sẽ đồng thời phá nát kinh mạch cùng phá hết Linh Khí của nàng, đồng nghĩa nàng sẽ bị phế tu vi.
Mặc dù Bạch Nhược Hàn mặc dù rất không nỡ một thân tu vi trăm năm của mình, nhưng nếu so ra với đệ tử của mình thì nàng thà tự phế còn hơn để đệ tử mình bị thương. Tiểu Tuyết đối với nàng không chỉ là một người đệ tử, mà lại giống với một đứa con của nàng hơn, ở trên người Tiểu Tuyết nàng thấy lại được nhiều thứ lắm, đặc biệt là cái quá khứ không mấy đẹp đẽ của mình.
Tiểu Tuyết nhìn ra ngoài đường, thấy đã có chút đông đúc, mặc dù không nỡ nhưng nàng vẫn còn một món nợ phải thanh toán với tên kia. Nàng khẽ nhổm ngưởi dậy, ôm lây cổ Bạch Nhược Hàn, nhẹ nhàng hít một hơi thanh khí từ cơ thể sư phụ, sau đó nũng nịu nói:
“Sư phụ, đệ tử phải đi rồi. Người hãy bảo trọng.”
Mặc dù bị hành động của Tiểu Tuyết làm cho có chút bất ngờ, nhưng nghe nội dung câu nói kia Bạch Nhược Hàn cũng chỉ khẽ cười. Nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Tuyết, nàng khẽ nói:
“Ừm, ngươi cũng bảo trọng. Nếu có ai dám khi dễ ngươi thì phải nói với sư phụ, ta nhất định thay ngươi đốt nhà hắn.”
Tiểu Tuyết nghe vậy cười hì hì sau đó lập tức rời khỏi phòng qua đường cửa sổ, rồi nhanh chóng phóng tới Thần Phong Đấu Trường. Đứng bên hiên cửa sổ, nhìn theo bóng lưng của đệ tử mình, đôi mắt của Bạch Nhược Hàn chợt trở nên lạnh lẽo, trong đôi mắt ẩn chứa vô hạn sát ý. Nàng khẽ cắn răng:
“Tàng Liên Cung! Nếu các ngươi dám làm hại con bé thì đừng trách bổn cung đồ sát các ngươi!” Tâm tình của Bạch Nhược Hàn giống như đại hỏa bốc lên, dù dùng cách nào cũng không dập được, càng dập thì lại càng bùng lớn hơn.
Nàng phóng tầm mắt nhìn khắp tòa thành, trong tay xuất hiện một ngọc bài, nhìn về phía cái bóng của mình, nàng khẽ nói:
“Bóng, nếu ngươi nghe thấy ta thì hãy giúp ta bắt hết tất cả những kẻ nắm giữ ngọc bài này. Bọn hắn đối với ta có thù không đội trời chung.”
Sau khi nàng dứt lời, không có dị động gì xuất hiện. Bạch Nhược Hàn tâm tình có chút khẩn trương, theo như Hắc y nhân kia nói thì để đề phòng nàng gặp nạn nên hắn đã đặt vào bóng nàng vài thứ. Nàng đang thử xem liệu chúng có nghe mình sai bảo hay không. Ngay khi Bạch Nhược Hàn chuẩn bị từ bỏ thì dị động ập đến khiến nàng có chút không kịp trở tay.
Ngay phía dưới bóng của nàng chợt xuất hiện một con mắt. Con mắt lớn cỡ cái bát, con ngươi đỏ ngầu, tơ máu vằn vện, bên trong con ngươi kia tất cả những gì nàng có thể thấy được chỉ là một sự điên loạn đến mức khiến người ta hoảng sợ. Ngay sau con mắt, một cái miệng cũng chậm rãi xuất hiện ngay bên dưới con mắt đó, nó khẽ mở cái miệng kinh tởm của mình ra. Ngay giây phút đó, một cảm giác ớn lạnh chợt chạy dọc sống lưng Bạch Nhược Hàn. Những cái răng lởm chởm trong cái khoang miệng đầy hôi thối kia khiến nàng có chút buồn nôn, cái lưỡi dài như lưỡi rắn thè ra ngoài liếm cái môi lở loét đến đáng sợ kia. Nó thì thầm, một tiếng nói kinh tởm:
“Vâng, thưa ngài…”
Đấu trường là một nơi đánh ra danh khí rất dễ dàng, vậy nên có không ít người đánh chủ ý vào nơi này. Chỉ cần có thể ở đây đánh được một trận ra trò, phô bày lực lượng cho cao tầng các nước thấy thì sau này đúng là không lo ăn mặc. Lại nói, đây cũng là nơi cá cược khá lớn, nó được vương quốc ngầm chấp thuận nên có khá nhiều kẻ giàu sụ trong một đêm, hoặc là tán gia bại sản.
Quốc vương biết nơi này là một nơi hái ra tiền nên đầu tư khá mạnh vào nơi này, sau đó đánh thuế. Có thể nói đấu trường là một trong những nguồn thu chính của vương quốc bên cạnh việc giao thương. Do vừa có giá trị kinh tế, giá trị lịch sử nên nơi đây thường tổ chức các sự việc khá lớn. Kế nhiệm Chi Chiến mọi lần đều sẽ được tổ chức tại đây.
Kế Nhiệm Chi Chiến mọi khi vẫn được tổ chức theo hai giai đoạn. Giai đoạn đầu là Tiền Chiến, đây là cuộc thi để chọn ra 5 người giỏi nhất, họ sẽ có quyền chọn đi theo để giúp đỡ một trong những người kế nhiệm. Giai đoạn sau chính là Trọng Chiến, mỗi một người kế nhiệm sẽ được phân phát một số binh lực nhất định dựa vào việc bốc thăm. Sau đó trong vòng một tháng thì lá cờ của ai vẫn còn, hoặc binh lực vẫn còn thì sẽ xem là kẻ chiến thắng. Trong trường hợp có nhiều hơn một người sống sót thì sẽ tiếp tục Hậu Chiến, đây là trận chiến ba đấu ba luân phiên nhau không ngừng nghỉ cho tới khi chỉ còn một người trụ vững. Quy trình đại khái là vậy, tuy nhiên trong nhiều trường hợp cá biệt ví dụ như đất nước bị tấn công trong khi tiên vương vừa băng hà thì người kế nhiệm sẽ được quyết định dựa vào số chiến công trên chiến trường.
Tổ đội của Thanatos đứng trước đấu trường, trong lòng họ không khỏi cảm thán một chút. Nơi này đích thực là rất lớn, đấu trường được vây theo theo hình tròn, ở phía chính giữa chính là lôi đài. Nhìn kích thước này thì đường kích của nó ít nhất cũng phải là xấp xỉ 1 cây số, do phần lớn người xem không chỉ có dân thường mà còn có Chiến Hồn giả nên khoảng cách này không phải là quá xa với họ.
Đấu trường được xây lên hoàn toàn từ một loại đá tên là Cường Lực Thạch, một loại đá chịu chấn động và sức công kích rất tốt. Chỉ một khối nhỏ như lòng bàn tay thôi cũng đã có giá vài trăm viên Hạ Phẩm Linh Thạch, vậy mà đấu trường này hoàn toàn xây bằng thứ đó, vương quốc đích thực rất đầu tư vào nơi này. Do Cường Lực Thạch vốn mang trên mình một màu nâu đất rất bắt mắt, nên cả đấu trường này luôn tạo cho người khác một loại cảm giác rất cổ kính, có lẽ cũng đúng khi nó đã xây dựng được gần 500 năm. Ngoài cảm giác cổ kính ra thì nó còn tạo cho người khác cảm giác áp bách, huyết khí rất lớn, do đây là đấu trường, là nơi diễn ra các hoạt động bạo lực nên có mùi huyết khí cũng là bình thường.
Nhưng số lượng này có chút quá nhiều khiến Thanatos phải hơi nhăn mặt lại. Hắn là người mang theo Tử Bản Nguyên vậy nên đối với cái chết hay những vong linh rất nhạy cảm. Ở tại đấu trường này, nếu đếm sơ sơ ra thì ít nhất cũng đã có gần nửa triệu sinh linh chết đi, oán khí của chúng vẫn một mực vương tại nơi này. Thanatos mặc dù khá khó chịu nhưng chuyện oán linh này thì để cho tên Diệp Dạ kia giải quyết, bởi theo lời Vô Thần nói thì tên đó phù hợp để giải quyết loại chuyện này hơn hắn.
Sở dĩ đấu trường có nhiều oán linh như vậy có lẽ là vì nhiều yếu tố. Đầu tiên chính là thời gian, năm trăm năm đứng sừng sững nơi này, đấu trường đã từng chứng kiến rất nhiều cảnh gió tanh mưa máu, nhiều sinh linh chết đi bên trong nó. Thứ hai có lẽ là vì cách tổ chức của đấu trường này. Đấu trường kiếm tiền bằng cách ném nô lệ hoặc một vài kẻ tham dự vào bên trong đấu trường rồi để chúng chiến đấu với dã thú hoặc Yêu Thú, hoặc đôi khi là một kẻ tham dự khác. Chính vì lẽ đó có rất nhiều oán khí tụ tập tại đây, thậm chí theo Thanatos thấy chúng sắp sửa hóa hình luôn rồi.
Mặc dù nguy hiểm nhiều như vậy nhưng nhiều người vẫn bất chấp tham gia, tất cả chỉ vì bốn chữ: Tiền bạc danh lợi. Đúng là vậy, ở nơi này có một luật đó chính là bất kì ai có thể làm được liên hoàn thắng 100 lần sẽ được tặng rất nhiều bảo vật, thậm chí là giành được vé giới thiệu vào Thiên Vân Học Viện. Đối với những nô lệ ở đây thì khi giành được 100 lần liên hoàn thắng cũng đồng nghĩa với được tự do, vậy nên họ rất liều mạng.
Không nghĩ về những sinh linh đó, Thanatos khẽ lắc đầu vung đi mớ suy nghĩ kia, thứ duy nhất hắn quan tâm hiện tại chính là bằng mọi giá phải giành được hạng nhất, đó không chỉ là mong muốn của riêng hắn mà còn là của hai nữ nhân phía sau. Họ có nhan sắc tuyệt trần, mị lực vô hạn dĩ nhiên là sẽ kéo theo tới rất nhiều tên sắc lang, nhưng sau khi chứng kiến lực lượng của cả hai thì tất cả đều sẽ lùi lại. Họ là hoa hồng, nhưng là hoa hồng có gai, nếu dám chắc có thể ăn được thì nhào vào mà kiếm ăn, không thì lùi ra xa.
Tổ đội ba người này dù thực lực khá cao nhưng cũng rất an phận, không có làm ra hành động gì để phô trương thanh thế, chỉ đơn giản là đi vào khu vực dành cho người tham dự rồi sau đó ngồi vào một góc không ai chú ý đả tọa.
Cùng lúc này, ở phía Vọng Nguyệt Lâu, trong một căn phòng không mấy nổi bật. Có hai nữ nhân cực kì xinh đẹp bên trong đó, bộ dạng vô cùng vui vẻ. Một người trông khá trẻ trung, bộ dạng vô cùng hoạt bát, lười biếng nằm trên đùi của nữ nhân kia, nàng chính là Tiểu Tuyết.
Còn nữ nhân kia bộ dạng đã thành thục rất nhiều, mặc trên mình bộ bạch y càng làm nổi bật thêm sự quyến rũ kia. Nàng đã mất đi một phần trẻ trung nhưng nhiều thêm một phần thành thục càng khiến cho người ta điên cuồng vì nàng. Mái tóc dài của nàng khẽ xõa lên chiếc giường trắng, những ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng xoa lên mái tóc của đệ tử mình. Nàng chính là vị Lâu Chủ đời trước cũng như là sư phụ của Tiểu Tuyết, Bạch Nhược Hàn.
“Sư phụ, chuyện của người tạm không nhắc tới, nhưng để đề phòng bất trắc đệ tử vẫn chưa nói ai biết, lại phải để người trong căn phòng ọp ẹp này. Thật đúng là không phải.” Giọng Tiểu Tuyết có chút nũng nịu, hệt như nàng vô cùng khó chịu chuyện này.
Nữ nhân kia nghe nàng nói vậy, nhẹ nhàng búng trán nàng một cái, yêu chiều nói:
“Đứa trẻ ngốc, sư phụ không giận ngươi. Lại nói đây đúng là lựa chọn duy nhất rồi, chúng ta đang ở vào thế bị động, trừ khi muốn đả thảo kinh xà thi chúng ta buộc phải chịu thôi.” Bạch Nhược Hàn khe khẽ thở dài.
Nàng đã thoát khỏi lớp băng phong kia 1 tháng, tu vi cũng có chút tinh tiến. Nhưng theo lời của người áo đen kia thì dù tu vi tăng tiến nhưng nàng chỉ có thể đánh tất tay một trận nữa thôi, sau trận đó tu vi của nàng sẽ hoàn toàn bị phế. Lí do hắn đưa ra là vì nàng đã băng phong quá lâu, dù Hàn Khí có giúp cho tu vi của nàng tinh tiến nhưng chúng cũng đồng thời ngăn trở kinh mạch của nàng, nếu chỉ là giai đoạn đầu thì còn cứu chữa được. Nhưng hiện tại Hàn Khí đã dung nhập vào Linh Khí của bản thân nàng, dựa vào Linh Khí của nàng mà duy trì, vậy nên một khi bạo phát tất cả ra thì nó cũng sẽ đồng thời phá nát kinh mạch cùng phá hết Linh Khí của nàng, đồng nghĩa nàng sẽ bị phế tu vi.
Mặc dù Bạch Nhược Hàn mặc dù rất không nỡ một thân tu vi trăm năm của mình, nhưng nếu so ra với đệ tử của mình thì nàng thà tự phế còn hơn để đệ tử mình bị thương. Tiểu Tuyết đối với nàng không chỉ là một người đệ tử, mà lại giống với một đứa con của nàng hơn, ở trên người Tiểu Tuyết nàng thấy lại được nhiều thứ lắm, đặc biệt là cái quá khứ không mấy đẹp đẽ của mình.
Tiểu Tuyết nhìn ra ngoài đường, thấy đã có chút đông đúc, mặc dù không nỡ nhưng nàng vẫn còn một món nợ phải thanh toán với tên kia. Nàng khẽ nhổm ngưởi dậy, ôm lây cổ Bạch Nhược Hàn, nhẹ nhàng hít một hơi thanh khí từ cơ thể sư phụ, sau đó nũng nịu nói:
“Sư phụ, đệ tử phải đi rồi. Người hãy bảo trọng.”
Mặc dù bị hành động của Tiểu Tuyết làm cho có chút bất ngờ, nhưng nghe nội dung câu nói kia Bạch Nhược Hàn cũng chỉ khẽ cười. Nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Tuyết, nàng khẽ nói:
“Ừm, ngươi cũng bảo trọng. Nếu có ai dám khi dễ ngươi thì phải nói với sư phụ, ta nhất định thay ngươi đốt nhà hắn.”
Tiểu Tuyết nghe vậy cười hì hì sau đó lập tức rời khỏi phòng qua đường cửa sổ, rồi nhanh chóng phóng tới Thần Phong Đấu Trường. Đứng bên hiên cửa sổ, nhìn theo bóng lưng của đệ tử mình, đôi mắt của Bạch Nhược Hàn chợt trở nên lạnh lẽo, trong đôi mắt ẩn chứa vô hạn sát ý. Nàng khẽ cắn răng:
“Tàng Liên Cung! Nếu các ngươi dám làm hại con bé thì đừng trách bổn cung đồ sát các ngươi!” Tâm tình của Bạch Nhược Hàn giống như đại hỏa bốc lên, dù dùng cách nào cũng không dập được, càng dập thì lại càng bùng lớn hơn.
Nàng phóng tầm mắt nhìn khắp tòa thành, trong tay xuất hiện một ngọc bài, nhìn về phía cái bóng của mình, nàng khẽ nói:
“Bóng, nếu ngươi nghe thấy ta thì hãy giúp ta bắt hết tất cả những kẻ nắm giữ ngọc bài này. Bọn hắn đối với ta có thù không đội trời chung.”
Sau khi nàng dứt lời, không có dị động gì xuất hiện. Bạch Nhược Hàn tâm tình có chút khẩn trương, theo như Hắc y nhân kia nói thì để đề phòng nàng gặp nạn nên hắn đã đặt vào bóng nàng vài thứ. Nàng đang thử xem liệu chúng có nghe mình sai bảo hay không. Ngay khi Bạch Nhược Hàn chuẩn bị từ bỏ thì dị động ập đến khiến nàng có chút không kịp trở tay.
Ngay phía dưới bóng của nàng chợt xuất hiện một con mắt. Con mắt lớn cỡ cái bát, con ngươi đỏ ngầu, tơ máu vằn vện, bên trong con ngươi kia tất cả những gì nàng có thể thấy được chỉ là một sự điên loạn đến mức khiến người ta hoảng sợ. Ngay sau con mắt, một cái miệng cũng chậm rãi xuất hiện ngay bên dưới con mắt đó, nó khẽ mở cái miệng kinh tởm của mình ra. Ngay giây phút đó, một cảm giác ớn lạnh chợt chạy dọc sống lưng Bạch Nhược Hàn. Những cái răng lởm chởm trong cái khoang miệng đầy hôi thối kia khiến nàng có chút buồn nôn, cái lưỡi dài như lưỡi rắn thè ra ngoài liếm cái môi lở loét đến đáng sợ kia. Nó thì thầm, một tiếng nói kinh tởm:
“Vâng, thưa ngài…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.